Dù sao nguyên thạch cũng đã được thu vào không gian hồ Càn Khôn, không còn gì quan trọng nữa, Dương Bách Xuyên gật đầu nói: “Được, mấy người lui trước đi, tôi sẽ theo sau.”
Nói xong, quay đầu nói với Độc Cô Vô Tình: “Vô Tình bảo vệ tốt bọn họ, em đi trước đi.”
“Tiên sinh, cẩn thận.” Độc Cô Vô Tình biết giá trị vũ lực của Dương Bách Xuyên mạnh cỡ nào, không nhiều lời xoay người đi vào rừng cây nhỏ phía triền núi.
Ngược lại Thanh Tước lại rất khẩn trương: “Tiên sinh, chức trách của chúng tôi không chỉ dẫn đường cho các ngài, còn bảo vệ an toàn của các ngài nữa. Ngài dẫn người của mình đi trước đi, chúng tôi cản phía sau.”
Ở trong mắt đám người Thanh Tước, Dương Bách Xuyên là loại người không có sức chiến đấu. Lúc này nghe được Dương Bách Xuyên nói muốn cản phía sau, trong lòng cô vô cùng khó chịu.
Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười, nhìn đám người Thanh Tước, hiển nhiên hiểu rõ trong mắt bọn họ anh chính là một tay mơ.
Cũng không cãi cõ với mấy người bọn họ, đột nhiên vung một đấm vào chiếc xe hơi bên cạnh.
“Ầm ~”
Một chiếc xe việt dã nặng ít nhất bốn năm tấn bị Dương Bách Xuyên đánh bay ra xa mét.
Đúng lúc này, bên cạnh mấy người vang lên tiếng súng dày đặc: “Đoàng đoàng đoàng…”
Đám người Thanh Tước cũng thấy được thực lực của Dương Bách Xuyên, đột nhiên cô nhớ đến trong giấy chứng nhận của Dương Bách Xuyên có ghi anh là thành viên của Thần Long Đàm thần bí nhất Hoa Hạ.
Thần Long Đàm là một tổ chức siêu nhiên.
Nghĩ đến đây, Thanh Tước liếc nhìn Dương Bách Xuyên một cái, nói: “Tiên sinh cẩn thận, chúng tôi rút trước.”
Sau khi nói xong mang người vọt vào rừng cây nhỏ.
Dương Bách Xuyên ẩn mình sau chiếc xe việt dã, thả linh thức ra, lấy anh làm trung tâm, tất cả mọi thứ trong bán kính mét đều xuất hiện trong đầu anh,
Linh thức của anh phát hiện ba tên cao to cầm súng, đi vào trong phạm vi linh thức.
Khóe miệng cong lên, nhặt lên ba viên đá dưới đất, trở tay ném thẳng vào ba tên to cao vạm vỡ.
Sau ba tiếng kêu rn, ba người ngã xuống đất.
Là ba tên quân nhân nước Nam bình thường, có lẽ là người của thế lực nào đó ở nước Nam. Dù sao anh không gì ưa đám con khỉ nước Nam này, giết thẳng tay.
Ngay sau đó bên tai anh vang lên tiếng xé gió, vội vàng lắc mình.
“Leng keng ~”
Vừa tránh thoát, phát hiện là một thanh đao ngắn cắm thẳng vào toa xe.
Là cao thủ võ cổ.
Nheo mắt lại, thấy một ông già xuất hiện, đứng cách anh hơn mét. Ông ta tầm hơn , dùng đôi mắt đen ngòm nhìn chằm chằm anh.
Bốn mắt nhìn nhau, ông ta nở nụ cười quái gở, nói: “Nhóc con, để lại tài sản trên người mày, tao sẽ thả cho mày một con đường sống.” Ông ta dùng tiếng Hoa Hạ để nói.
Nở nụ cười độc ác, ông ta đi đến chỗ Dương Bách Xuyên.
Ở trong linh thức, Dương Bách Xuyên phát hiện ông ta là một võ cổ giả Ám Kình tầng chín hạ đoạn. Nghe thấy ông ta nói chuyện, Dương Bách Xuyên cười, lật tay, trong tay xuất hiện một tấm thẻ kim cương, cười haha, nói với ông ta: “Đây chính là tỷ Đô-la, có bản lĩnh lại đây lấy.”
“Kiêu ngạo.” Ông ta lạnh lùng hừ một tiếng, bước nhanh hơn, chạy như điên về phía Dương Bách Xuyên, hai tay không ngừng múa may.
“Xoẹt xoẹt xoẹt ~”
Từng thanh đao ngắn bay vụt đến chỗ Dương Bách Xuyên với góc độ vô cùng xảo quyệt.
Nếu đổi thành trước ngày hôm qua, đối mặt với lưỡi đao xảo quyệt của lão già Ám Kình tầng chín hạ đoạn này, Dương Bách Xuyên sẽ không thể tránh được, cho dù tránh thoát cũng sẽ rất chật vật.
Nhưng bây giờ anh đã tăng lên ba cấp, tu vi Luyện Khí kỳ tầng tám đỉnh phong, trong mắt anh phi đao của ông ta giống như hình ảnh bị tua chậm lại trong phim ảnh.
Sau khi tu vi tăng lên nhiều, lực lượng của linh thức cũng tăng theo.
Dưới sự quan sát của linh thức, năm chiếc đao ngắn bị ông ta ném đi giống như đồ chơi trẻ em.
Thân thể tránh thoát ba chiếc đao ngắn với tư thế không thể tưởng tượng, đối mặt với hai chiếc phi đao còn lại, Dương Bách Xuyên nhảy lên xe, búng tay một cái, hai tiếng leng keng vang lên, hai chiếc phi đao bị bật ngược lại.