Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngay sau đó, ông ta chậm rãi mở miệng, nói: “Nhóc con, cậu rất thẳng thắn. Nếu biết mục đích của chúng tôi, có phải hay không nên giao nguyên thạch trên người ra, hoặc là tài vật trên người cậu, lão phu đảm bảo sẽ không tổn thương đến tính mạng của cậu.”
Dương Bách Xuyên thấy ông ta nói tiếng Hoa Hạ, híp mắt nói: “Cũng không phải không thể, nhưng phải xem các người có bản lĩnh hay không.”
Lúc này, bà già kia mở miệng, nhưng bà ta vừa nói xong, suýt chút nữa khiến Dương Bách Xuyên nôn ra.
“Hừ, nhóc con, đừng tưởng giết được một tên phế vật Ám Kình tầng chín hạ đoạn là kiêu ngạo, biết điều thì giao ra đây.”
Được rồi, lời nói của bà ta không có gù, dù sao cũng đều là lời nói đe dọa, nhưng điều làm Dương Bách Xuyên suýt chút nữa nôn ra là giọng nói của bà ta. Rõ ràng hình dáng là phụ nữ, há mồm còn có thể nói tiếng Hoa Hạ, nhưng âm thanh lại là giọng khàn khàn của đàn ông.
Dừng ở trong tai của Dương Bách Xuyên, da gà da vịt nổi hết lên, không nhịn được buột miệng thốt ra: “Bê đê chết tiệt.”
Lão nhân yêu tức giận, hét lên: “Tìm chết ~”
Dứt lời, lao về phía Dương Bách Xuyên, tốc độ rất nhanh, gần như trong chớp mắt đã đến cạnh Dương Bách Xuyên, duỗi tay nhắm thẳng vào tròng mắt của Dương Bách Xuyên, thủ đoạn độc ác âm hiểm.
Dương Bách Xuyên không sợ chút nào, vận chuyển chân khí, giơ tay va chạm thẳng với nắm đấm của ông ta.
“Ầm ~”
Hai người va chạm vào nhau, phát ra một âm thanh nặng nề, một dòng khí dựng lên.
Chỉ thấy lão nhân yêu kia đau đớn hô to một tiếng, thân thể lùi ra xa mét mới dừng lại.
Dương Bách Xuyên đã có nắm chắc, anh cảm giác năng lực của chính mình hoàn toàn đè ép võ cổ giả Ám Kình tầng chín thượng đoạn đỉnh phong.
Nhưng ngay sau đó lại nghe được tên bê đê chết tiệt kia nói với ba người khác: “Thân Đồ lão quỷ, hòa thượng rởm, Yamano-kun, tên nhóc này rất cổ quái, bốn người chúng ta liên thủ bắt lấy nó, chia đều tài vật, thế nào?”
Lão nhân yêu vừa nói xong, sắc mặt của Dương Bách Xuyên biến đổi, anh có thể ứng phó được với một võ cổ giả Ám Kình tầng chín đỉnh phong, nhưng đối mặt với sự liên thủ của bốn người, anh không chắc chắn. Dù sao võ cổ giả Ám Kình tầng chín đỉnh phòng đã đến rất gần sự tồn tại thần thoại bẩm sinh.
“Cùng liên thủ, nghe cũng được ~ hahaha ~” Người đầu tiên hưởng ứng ý kiến của lão nhân yêu chính là tên hòa thượng rởm.
“Cũng được, giết tên nhóc này trước rồi tính sau.” Lão già râu dê, cũng chính là Thân Đồ lão quỷ trong miệng lão nhân yêu cũng đồng ý.
Người cuối cùng là Yamano-kun cũng đồng ý nốt, phát ra tiếng cười quái gì: “Khặc khặc ~”
Nhìn thấy bốn người muốn liên thủ, Dương Bách Xuyên bắt đầu ngưng trọng lên.
Nhưng đúng lúc này, từ nơi xa truyền đến âm thanh vô cùng vang dội, nói: “Lão phu xem ai dám?”
Ngay cả Dương Bách Xuyên nghe thấy âm thanh này cũng ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Chỉ thấy trong tầm mắt xuất hiện ba chiếc xe gầm gào lao tới như thú dữ.
Hiển nhiên âm thanh vừa rồi từ phạm vi ngoài trăm mét vọng tới.
Có một cao thủ, Dương Bách Xuyên thầm nghĩ trong lòng.
Không biết là địch hay bạn nhỉ?
Mặc dù câu nói "lão phu xem kẻ nào dám" nghe giống như là cản trở.
Nhưng Dương Bách Xuyên không dám bảo đảm có phải người đến sau muốn nuốt riêng miếng thịt béo bở là mình hay không.
Anh không nói gì, chỉ híp mắt nhìn. Dù sao cũng đã có bốn cao thủ hàng đầu, anh không ngại có thêm một người.