Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Bách Xuyên thấy Lưu Tích Kỳ nhếch môi cười, xem ra đối phương rất hài lòng với câu trả lời của Lý Đại Nghị.
Chức vụ Giám đốc an ninh nghe có vẻ cao cấp đấy, nhưng không có yêu cầu gì khác ngoài thực lực, chỉ cần có thực lực là được.
Sau đó, Dương Bách Xuyên thấy Lưu Tích Kỳ đứng lên, đi tới cạnh Lý Đại Nghị và nói: "Vị trí này không có bất cứ yêu cầu gì, chỉ cần thực lực. Anh có dám đấu tay đôi với tôi không?"
"Có gì mà không dám, tôi chỉ sợ làm tiểu đội trưởng bị thương thôi." Giọng Lý Đại Nghị tràn đầy tự tin.
"Ha ha, thằng nhóc này được đấy, rất ngông nhưng mà tôi thích. Có điều nếu anh thật sự làm tôi bị thương thì tôi sẽ rất vui." Lưu Tích Kỳ cười ha hả, đã cởi áo ngoài ra.
Dương Bách Xuyên cảm thấy hứng thú. Anh biết Lưu Tích Kỳ đấu tay rất giỏi. Thấy anh ta đích thân kiểm tra Lý Đại Nghị, Dương Bách Xuyên rất chờ mong.
Trên sơ yếu lý lịch của Lý Đại Nghị viết anh ta là cảnh sát vũ trang, còn là cảnh sát vũ trang biết Mai Hoa Quyền, chắc là bản lĩnh không tệ. Không biết trong hai người họ ai lợi hại hơn nhỉ?
Advertisement
Hai người muốn thử bản lĩnh, mặc dù đang ở văn phòng nhưng cũng không ảnh hưởng gì. Cả văn phòng rộng khoảng sáu mươi mét vuông cũng đủ cho hai người họ so đấu.
Lý Đại Nghị thấy Lưu Tích Kỳ đã sẵn sàng thì không rề rà nữa, hét to một tiếng rồi vung một đấm về phía Lưu Tích Kỳ.
Trong tầm mắt Dương Bách Xuyên, Lưu Tích Kỳ híp mắt lại, nét mặt bỗng trở nên nghiêm túc. Anh ta tránh thoát một đấm của Lý Đại Nghị, bắt đầu đánh trả.
Hai người đều sử dụng lối đánh cận chiến, thoạt nhìn thực lực ngang nhau, trong một phút đã đánh ba mươi chiêu.
Không ai làm gì được ai.
Nhưng Dương Bách Xuyên lại biết Lưu Tích Kỳ sắp thua, bởi vì Lý Đại Nghị còn có hậu chiêu chưa tung ra. Hiện tại anh ta đang sử dụng lối đánh vật lộn trong quân đội cũng có thể đánh ngang cơ với Lưu Tích Kỳ, nếu dùng thêm Mai Hoa Quyền thì có thể làm cho Lưu Tích Kỳ trở tay không kịp.
Quả nhiên một khắc sau, bước chân của Lý Đại Nghị thay đổi, anh ta đột ngột xoay người tung ra hai đấm chặn đòn tấn công của Lưu Tích Kỳ, nhân cơ hội này lao tới huých vào vai Lưu Tích Kỳ.
Lần này Lưu Tích Kỳ phải lùi lại năm sáu bước, dựa vào bàn làm việc. Nếu không có chiếc bàn này đỡ thì Dương Bách Xuyên đoán chừng anh ta sẽ ngồi dập mông xuống đất.
"Cảm ơn tiểu đội trưởng!" Lý Đại Nghị chắp tay, vẻ mặt kiêu ngạo.
"Ôi mẹ ơi, được đấy, cậu là người luyện võ à?" Sắc mặt Lưu Tích Kỳ đỏ gay, rõ ràng là vừa rồi anh ta đã chịu thiệt bởi cú huých vai vững vàng của Lý Đại Nghị.
"Ừm, khi còn nhỏ tôi từng luyện với người ở quê một thời gian." Tuy lời nói của Lý Đại Nghị khá mềm mỏng, nhưng giọng điệu tràn đầy kiêu ngạo.
Dương Bách Xuyên rất hứng thú với Lý Đại Nghị, bèn đứng dậy đi tới: "Tôi cũng từng luyện mấy ngày, hay là anh Lý chỉ bảo cho tôi một chút nhé?" Dương Bách Xuyên thấy Lưu Tích Kỳ thua nên muốn vớt vát thể diện cho bạn tốt.
Đúng là về phương diện khác, anh và Lưu Tích Kỳ đều tán thưởng Lý Đại Nghị, nhưng anh ta quá kiêu ngạo, sau này khó mà làm việc. Vì vậy Dương Bách Xuyên định áp chế thói kiêu ngạo của Lý Đại Nghị, như vậy đều tốt cho cả anh ta lẫn Lưu Tích Kỳ.
Ai dè Lý Đại Nghị nhìn anh rồi nói thẳng: "Cậu không được, da mịn thịt mềm không đỡ nổi một đấm của tôi đâu!"
"Phụt!" Lưu Tích Kỳ là người đầu tiên không nhịn được cười.
Còn Dương Bách Xuyên thì mặt mày tối sầm.
Bị xem thường nghiêm trọng ~
Dương Bách Xuyên buồn bực trong lòng! Tức giận trừng mắt liếc nhìn về phía Lưu Tích Kỳ đang nhịn không cười ra tiếng, sau đó nhìn về phía Lý Đại Nghị, nói: “Có thực lực là chuyện tốt, nhưng không nên xem thường người trong thiên hạ. Tôi đứng yên không động đậy cậu cũng không thể làm tôi di chuyển được một chút nào, tin không?”
Lý Đại Nghị còn chưa nói chuyện, Lưu Tích Kỳ đứng một bên lại bật cười.
“Ha ha, đứng chơi ở đó đi, khoác lác cũng không phét như cậu.” Lưu Tích Kỳ không biết bí mật trên người Dương Bách Xuyên, anh ta nghe Dương Bách Xuyên nói giống như nói phét, không nhịn được đỏ mặt.