Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Coi như vậy, cậu là Dương Bách Xuyên?” Người mặc áo trắng hỏi.
“Là tôi, ngài biết tôi? Xin hỏi… Người dùng linh thức dò xét hai lần trước là tiền bối?” Dương Bách Xuyên hỏi lại, bây giờ anh đã xác định bóng người nhìn thấy trên núi khi đi vào Thần Long Đàm chính là người này, không phải là ảo giác của bản thân.
“Lần trước nghe Ngô Nam và Vương Huyền Cơ kể về cậu, có thể luyện chế đan Bồi Nguyên, hiện tại chỉ có Võ Đang, cậu không phải người Võ Đang, muốn không biết cũng khó.
Còn việc dùng linh thức dò xét, chính là tôi. Không ngờ đạo hữu có thể cảm nhận được, lần đầu tiên dò xét đã cảm thấy đạo hữu không phải người bình thường, lần thứ hai ở phòng luyện đan, tôi cảm nhận được sự dao động cường đại của linh khí, nên tò mò liếc nhìn đạo hữu, có chút mạo phạm.
Bây giờ tôi có thể khẳng định, đạo hữu tuyệt đối không phải võ cổ giả, có lẽ là Luyện Khí cổ sĩ đúng chứ?”
Người mặc áo trắng nói xong, Dương Bách Xuyên cực kỳ chấn động.
Chuyện anh là người tu chân, ngoại trừ người nhà, anh chưa nói cho bất cứ ai, nhưng lại bị người trước mắt nói toạc ra.
Quan trọng hơn người ta nói là dùng linh thức quan sát anh.
Dùng linh thức quan sát. Khoảng cách nơi này đến phòng luyện đan là mét.
Điều này có nghĩa gì?
Thuyết minh linh thức của đối phương có thể mở rộng ít nhất mét.
Mà linh thức của Dương Bách Xuyên mới chỉ có mét.
Từ trong lời nói của người mặc áo trắng cũng đã lộ ra một tin tức, biết Luyện Khí cổ sĩ, có nghĩa người nọ cũng là Luyện Khí cổ sĩ.
Sự xuất hiện của một người tu chân cường đại, làm sao Dương Bách Xuyên lại không khiếp sợ cho được.
Đối phương còn là đàm chủ Thần Long Đàm.
Trong sự khiếp sợ, Dương Bách Xuyên trộm hỏi sư phụ Vân Thiên Tà: “Sư phụ, tu vi của ông ta là gì?”
Chỉ nghe sư phụ Vân Thiên Tà cười ha ha nói: “Người này là yêu.”
Một câu khiến Dương Bách Xuyên chấn động lần thứ hai.
Yêu?
Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy, trước kia nhiều nhất cũng chỉ nhìn thấy linh thú, chính là chồn nhỏ và Hầu Đậu Đậu.
Bây giờ sư phụ lại nói, người này là yêu!
“Đừng ngạc nhiên, Yêu tu cũng chỉ là một trọng vạn vật sinh linh, sau này hai con linh thú của con cũng có thể được gọi là Yêu tu hóa hình thành người.
Chẳng qua Yêu tu này có chút đặc biệt, vậy mà lại có huyết mạch cá Rồng, tương đương với Trúc Cơ kỳ tầng hai, cũng đã hóa hình. Mặc dù là nửa người nửa thú, nhưng cũng đáng quý. Ở trong giới tu chân, Yêu tu hóa hình cực kỳ gian nan, ít nhất cũng phải đạt đến cấp bậc Kim Đan mới có độ kiếp hóa hình thành người.
Con cá Rồng này có huyết mạch Chân Long, có lẽ từng có cơ duyên gì đó, mới hóa thành được hình thái nửa người nửa thú, coi như không tồi. Ha ha, chính xác hơn là một người cá!”
“Người cá? Cái?’
“Đúng vậy, là giống cái, nhóc con, có thể có chút tố chất hay không, sao lại gọi là cái? Quá khó nghe.”
“A ~ không phải kinh ngạc sao, âm thanh nói chuyện của cô ta già nua giống một ông già.”
“Có tu vi trong người, lúc nói chuyện biến âm, đây là việc nhỏ, không có gì kỳ quái.”
Nghe sư phụ Vân Thiên Tà nói, người đứng trước mặt anh là một người cá?
Sau khi bình tĩnh lại, trong lòng của Dương Bách Xuyên vô cùng tò mò, thực sự muốn nhìn xem người cá trong truyền thuyết trông như thế nào?
Còn là một người cá có tu vi Trúc Cơ kỳ tầng hai, chẳng trách linh thức của anh không nhìn thấu được cô ấy. Tu vi của người ta cao hơn anh rất nhiều, cũng hiểu rõ vì sao cô lại bọc kín mít, thậm chí còn biến âm.
Có lẽ cô ấy chỉ muốn bảo vệ bản thân.