Nam Kiếm chính là gia tộc võ cổ nhà Độc Cô, Độc Cô Chiến Thiên, ông ta được gọi là Kiếm Tiên, còn Bắc Đao là ma tu Tô Sùng Thu.
Hai người này một chính một tà, Đao Ma Tô Sùng Thu bị coi là ma đạo, Kiếm Tiên Độc Cô Chiến Thiên là chính đạo.
Hai người đều là nhân vật nổi tiếng năm trước, tranh đấu với nhau cả đời. Chỉ tiếc, năm trước không biết vì nguyên nhân gì, Đao Ma Tô Sùng Thu và Kiếm Tiên Độc Cô Chiến Thiên ước hẹn chiến đấu trên đỉnh Nga My, cùng nhau mất tích.
Trong giới võ cổ có rất nhiều lời đồn, hai người chết trận, cũng có người nói họ đã lánh đời, cũng có người nói bọn họ đã đi vào hư không…
Dù sao từ đó không còn tin tức, không thể tin được năm sau hậu duệ của Đao Ma và hậu bối nhà Độc Cô lại tương ngộ. Không lẽ là số mệnh?” Bách Sơn giải thích, nói.
Dương Bách Xuyên cũng có chút kinh ngạc, cao thủ tầng chín bẩm sinh thật sự rất lợi hại.
Hơn nữa Ma Đao Tô Sùng Thu và Độc Cô Chiến Thiên có thể có được cái danh Nam Kiếm Bắc Đao, hiển nhiên không phải hạng người đơn giản.
Cũng không nghĩ đến nhà Độc Cô từng có nhân vật lợi hại như vậy, trước kia chưa nghe Độc Cô Vô Tình nhắc đến.
Bây giờ Độc Cô Hối chính là sinh ra vì kiếm, luận võ với Võ Kiếm hậu duệ Đao Ma, thật sự có chút giống như số mệnh đã sắp xếp.
Thiên phú kiếm đạo của Độc Cô Hối thì không cần phải nói, là đứng đầu, còn Võ Kiếm hậu duệ Đao Ma, theo như quan sát của Dương Bách Xuyên thì người này cũng không đơn giản.
Trong cơ thể của người thanh niên này có một loại lực lượng không nằm trong ngũ hành, mặc dù rất nhạt, nhưng linh thức của Dương Bách Xuyên vẫn có thể cảm nhận được, rất tà khí.
Trong sự quan sát của mọi người, sau khi Độc Cô Hối nghe được tên của Võ Kiếm, Dương Bách Xuyên nhìn thấy ánh sáng bừng lên trong mắt anh ấy.
Sau đó trầm giọng ôm quyền đáp lễ, giọng nói mang theo chút kiêu ngạo, nói: “Độc Cô Hối nhà Độc Cô.”
Hình như Vô Kiếm đã biết Độc Cô Hối là người nhà Độc Cô từ trước, nghe thấy Độc Cô Hối trả lời, cuối cùng khuôn mặt không biểu tình cũng nở nụ cười, vừa nói vừa gỡ miếng vải đen bọc lấy chiếc hộp gỗ sau lưng xuống.
“ năm trước, Nam Kiếm Tiên Độc Cô Chiến Thiên và sư phụ Đao Ma Tô Sùng Thu đều là nhân vật danh tiếng độc lãnh trong giới võ cổ, chỉ mong cậu đừng làm tôi thất vọng.”
Vung tay lên, mở ra hộp gỗ, bên trong là một chuôi đao lớn dài ba thước, trên chuôi đao là một cái đầu lâu.
Sau đó đao ra khỏi vỏ.
“Keng ~”
Đao ra khỏi vỏ, ánh sáng lạnh lẽo sáng lên, thân đao hơi rung động.
“Đao Cốt Khô, là đao Cốt Khô của Đao Ma Tô Sùng Thu!” Đinh Dương dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm tay của Võ Kiếm giữa sân.
Dương Bách Xuyên cũng phát hiện thanh đao Cốt Khô trong tay Võ Kiếm chính là một thanh linh khí hạ phẩm.
“Thú vị ~” Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm vào Võ Kiếm trong sân, nói thầm trong lòng.
…...
Từ nhỏ Độc Cô Hối chính là thiên tài luyện võ, lúc chưa tu chân đã là Ám Kình tầng tám, với độ tuổi đầu hai mươi của anh ấy, trong giới võ cổ Ám Kình tầng tám chính là hạng người siêu phàm,
Mặc dù tu chân là Luyện Khí kỳ tầng ba, nhưng chân khí tu chân và nội lực là hai trình tự hoàn toàn khác nhau. Dù bây giờ nhìn qua là Ám Kình tầng ba, nhưng thực lực chân chính của anh ấy không yếu chút nào, có lẽ kiếm pháp còn tốt hơn so với lúc là Ám Kình tầng tám.