Trời nhả nhem tối, bóng đêm lây lất dần bao phủ toàn ánh sáng ít ỏi của ban ngày. Gió đêm lạnh tanh, rét run, như cứa từng đợt vào da thịt con người.
Những đám mây đêm, nhấp nhô trên bầu trời tối sạm. Trời không trăng, mà nếu có, chỉ có thể nhìn thấy một vệt dài nhỏ xíu trên bầu trời đầy sao kia.
Lá xào xạc khẽ hát ru, gió nhẹ nhàng thổi qua khung cửa sổ, luồn qua khe gỗ, rít lên những tiếng lạnh lẽo.
" Hồng Điệp, khuya lắm rồi"
Tiếng kẻo kẹt cửa sổ vang lên, cùng giọng nói dịu, có chút trầm ấm của nam tử.
Đã hai tháng ở nơi này, vì thương tích trên tay mà Yêu Tử bị nhốt trong phòng, cơ bản đến nay mọi chuyện về ngọc thạch trên người nàng vẫn chưa có lời giải.
Nheo mắt nhìn con người ngang bướng kia. Thở ra, quay lại, ngồi trên bàn tự đong nước cho mình uống từng ngụm.
" Nàng...không vui sao?"
Trúc An Dung nhìn nữ tử, sắc mặt hời hợt, mặt lại tái nhớt. Câu nói trong cổ họng cơ bản không định nói ra, nhưng nó nhanh đẩy khỏi môi.
Ngồi đối diện với nàng. Có thể là đúng, An Dung không biết chút gì về mảnh ngọc, từ khi sinh ra, nó đã bên mình. Nương từng nói, một nửa viên ngọc kia sẽ là thê tử của con. Nhưng một câu chuyện hoang đường, hắn chưa bao giờ tin tới. Chỉ là hôm nay, người cần thuyết phục tin tưởng vào nó chính là không phải hắn.
Lúc đầu, nàng nghỉ, An Dung đã đem hai mảnh ngọc ra ghép lại. Chúng ăn khớp như đút, có chút gì đó rơi xuống lồng ngực, tâm cũng lệch đi một chút. Vừa lo vừa sợ khi nàng nhỡ không chấp nhận.
Từ lần ở trong rừng đó, đến hơn hai tháng ở cạnh. Ngủ cùng giường, cách vách. Hắn có thể xem rõ, và hiểu từng hành động của nàng.
Nhưng đến việc, nương ra lệnh nàng cùng hắn sống chung một chỗ, đã là một trận quyết liệt. Cúi cùng giúp giường lại là một chồng gói cao hơn đầu người.
Bây giờ biết, nàng làm thê tử của hắn. Không biết nàng có bỏ đi hay không?!
" An Dung! An Dung!"
Đẩy vai hắn, hắn ngồi như thế ngẩn ra không biết bao lâu rồi. Thật, nàng không muốn nhiều chuyện, nhưng hắn thả hồn cũng biết lựa tư thế của xác chứ. Uống trà, phải bị một ánh mắt nhìn chăm chăm. Hỏi ai uống cho vào?
Có khi còn bị sặc nước.
" An Dung! Thức chất ngươi có giúp ta hay không?"
"...."
" An Dung!"
"...Ta sẽ giúp nàng. Chỉ với điều kiện"
" Chuyện gì? Nếu đúng sức của ta"
" Làm..."
--- ------ ------ ----+-phân cách---- ------ ------
Nằm trên đệm ấm.
Hơi thở nhẹ nhàng, ánh sáng nhập nhoè nơi những ngôi sao rọi vào khuôn mặt xinh đẹp. Nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.
Chỉ là...nam tử bên cạnh, cách vách gói, nam tử đầu buổi trước giờ nhắm chặc hai mắt liền mở ra, đôi ngươi màu xanh lục. Ánh mắt củaloài hểt kiên nhẫn đùa giỡn với con mồi của mình.
" Ưm.."
An Dung chống người dậy, đẩy chồng gói sang một bên gọn gàng, rồi nhẹ nhàng nằm sát bên Yêu Tử. Mỉm cười, đưa tay vén loạn tóc rối trên trán. Không nghĩ đến nàng lại thở lên một tiếng mị hoặc.
Ánh sao lấp ló nơi khe cửa, rãi lên người nàng từng hạt đá nhỏ, xinh đẹp. Tiếng thở đều đều lôi theo làn gió, đâm mạnh vào thứ trong lồng ngực.
Thở ra, nhẹ kéo chăn lại cho nàng. Nằm bên cạnh, đưa tay ôm nàng ngủ.
Sáng hôm sau,không biết ai bị đạp mạnh xuống giường, còn đem nước trà rửa mặt.
" Hồng Điệp nghe ta giải thích!"
"... Được, ta nghe huynh giải thích!"
Đặc tách trà xuống bàn, liếc xéo tên đối diện, liền ngồi xuống bàn, quay mặt nhìn ra cửa sổ, cố gắng ổn định hơi thở của mình.
Lúc này An Dung mới từ từ đến ngồi trên bàn lay nàng nhìn mình. Có chút khó xử nhưng mà...
" Điệp nhi"
"... Ngươi...hơn hai tháng, An Dung...Hai tháng huynh không cho ta biết manh mối về mảnh ngọc, thực ra huynh đang tính gì đây? Hôm nay còn chuyện...Huynh muốn thách thức độ kiên nhẫn của muội? Hay lo bang phải dư gạo sợ ăn không hết? "
"..."
Không nói thêm, đứng dậy rời khỏi phòng. Nếu hắn không muốn nói, có lẽ nàng nên mang mảnh ngọc rời đi. Sau này gặp rồi hãy tính.
" Điệp nhi, muội đi đâu?"
" Rời đi, đến một nơi ta thấy yên bình"
" Nơi này nàng không cảm thấy gì? Hai tháng qua nàng không hiểu hay cố tình không hiểu! Mảnh ngọc? Manh mối làm gì chứ? Dù gì nàng cũng phải ở lại"
" Ở lại? Dù gì?...khoan ngươi dẫn ta đi đâu?"
An Dung không để nàng nói hết câu đã tiến tới nắm tay nàng kéo ra khỏi phòng. Chạy thẳng đến hoa viện, ngang qua lầu các nương hắn đang ngồi. Yêu Tử cơ bản không kịp chào một tiếng, liền bị kéo đi, nàng chỉ khự lại liền cúi đầu.
Nữ tử ngồi trong mình mỉm cười, nhẹ nhàng cầm tách trà lên uống, liếc nhìn về phía người bên cạnh, hất cằm về hướng hai người khuất sau rừng cây.
" Ngươi xem, còn nói không thể hoà hợ, chẳng phải bọn chúng đã vui vẻ kéo nhau cười đùa rồi sao?!"
" Nha~ lão chủ có phải hay không rất lo cho thiếu gia? Người xem. Trước mặt nói thế, cô nương kia dường như đã gật đầu!"
Hai người trong đình, người nói một câu, ta đùa một câu. Không khí trong đình cơ bản rất hoà hợp, chỉ là họ không biết tình huống gì xảy ra tiếp theo.
Cả hai cùng nhau, một trước một sau, chạy đến khi phải rã chân. Yêu Tử muốn dừng lại mới nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ bên rừng hoa gần sông. Thật, An Dung nên mặt áo giáp mà chạy, hắn như vậy an toàn cho trang phục thư sinh trên người hắn sao.
Một căn nhà cũ, gỗ kêu khọt kẹt, một chiếc lá rơi xuống tưởng chừng cũng có thể làm ván gãy đôi. Rêu phong bám đầy, có thể nhìn thấy từng mảnh nhỏ nấm mọc chi chít.
" Sao đấy? Sợ sao?"
" Đến đây làm gì?"
" Ăn muội!"
Yêu Tử giật mình, lui ra sau vài bước, không nghĩ lại bị hắn nắm tay kéo giật lại. An Dung chỉ nheo mắt vui vẻ, ôm bảo bối trong lòng, nhìn ánh mắt loạn nhìn khắp nơi kia. Cơ bản, nàng không dám tấn công hắn, bên ngoài lạnh, trong nóng. Ai đã nói yêu hồ không có tình người? Xem xem Điệp nhi của hắn còn biết sợ.
" An Dung, ngươi...Trong nhà có người? Cơ bản ngươi trêu ta."
An Dung cười thành tiếng, cúi đầu ôm trán nàng chạm vào trán mình, đẩy nhẹ.
" Vào đã, mảnh ngọc người bên trong biết!"
" Còn không vào, nơi đó tình chàng ý thiếp. Muốn diễn cho lão già này xem sao?"
Trong nhà, giọng nói ồn ồn chát chúa vang lên. Một lần, lại vang vào tai như kim châm nghe đau điếng. Hai người theo giọng nói bước vào, chủ nhân giọng nói là một bà bà lão tóc bạc, rủ rượi trước mặt. Bà là thầy xem của bang, đã qua hai đời nhậm chức, nhìn da mặt ai đoán được bà đã 108 tuổi. Đó là lời thì thầm của An Dung kể cho nàng.
Có ngạc nhiên, thời này, sống 80 tuổi đã là quá kỉ lục rồi, nhưng lão bà này sống nhờ gì? Có lẽ huyễn lực còn đọng trong cơ thể. Những người sống nhờ huyễn lực thì chắc hẳn đã là cập bậc thần.
" Ngồi đây, là người mới sao? Đáng yêu quá...nhưng làm cho tên nhóc ngang ngược này chịu thay đổi đúng tài mà"
" Lão bà, xin lão đấy!"
Bà lão cười ngặt nghẽo khi nhìn An Dung vội đùng đẩy qua chuyện khác. Yêu Tử đem mảnh ngọc ra đặt xuống nhìn bà.
" Cái gì đây?"
" Xin lỗi, bà biết gì về mảnh ngọc này hay không?"
" Ừm để xem..."
--- ------ ------ ----phân cách---- ------ -------
Ngày xuân, hoa đua nở, gió ấm cũng mang chút se lạnh, kéo theo hương hoa mơ người.
Trên núi hoa nở lại càng rực rỡ. Hôm nay ngày tảo mộ. An Dung bảo phải đến mộ phần của ngoại tổ và phụ thân, hắn kéo nàng theo. Cuối cùng bữa trưa cũng không ai chuẩn bị. Nàng bị hắn kéo ra vườn hoa, nói để người hầu làm.
" Xem gì?"
" Pháo hoa"
Nghiên người nhìn hắn, thời này có pháo hoa sao?
An Dung chỉ cười không nói thêm, quay đi chỗ khác. Nhìn vườn hoa, có thể. Bà lão nói, nàng trốn cũng không thoát, vậy để nàng bên cạnh đi. Nhưng bây giờ hắn vui nhất là hiện tại nàng không mở miệng rời đi. Như thế hắn vẫn còn thời gian giúp nàng bên cạnh vĩnh viễn.
" Hay cùng xuống nói xem chợ xuân đi"
" Được sao?"
" Đi. Nương chắc hẳn chấp nhận!"
" Á...Khoan"
Chưa kịp nói hết câu đã bị hắn kéo đi.
Đầu năm nay, nàng xui chắc rồi.
Kẻ qua,người lại. Tiếng reo hàng, tiếng cười đùa, hàng rao, hàng bán. Trang sức, phụ kiện, túi thơm, sấp vải. Nữ xinh đẹp dạo xuân, nam thanh tú làm thơ. Xa xa những đứa trẻ xúch xích chạy nhảy, hát bài đồng dao nơi góc phố.
" Oa, nương tử có quân lang thật khéo chọn. Cây chầm này đẹp lắm đấy! "
Mãi ngắm đường phố, An Dung không biết khi nào kéo nàng trước hàng trang sức, hắn chọn chọn, lựa lựa, cuối cùng lại đem cây châm cài lên tóc nàng, đem tiền trả, kéo nàng đi nhanh. Chính nàng chưa thể mở miệng, lại bị kéo đi tiếp. Trước cửa tiệm vải, ngay lập tức Yêu Tử giật mình kéo tay An Dung nấp sau vách tường. Đợi người trong tiệm đi ra.
Nam tử đó, vẫn y phục màu tử, chỉ là...khuôn mặt yêu nghiệt kia đã không còn ý cười. Môi khô kéo lại, nét lạnh, cô độc bao quanh người.
Hắn không còn là hắn nữa rồi.
--- ------ ------ ------phân cách---- ------ ------
" Hắn ta là ai?"
Trên đường về, An Dung bỗng quay sang hỏi nàng.
Yêu Tử thần người nhìn hắn. Rồi nhìn trời. Cơ bản trên đường đi có rất nhiều người, hắn hỏi quen thì nàng biết người nào nói đây. Sấp vải trên tay khá nặng liền chuyển tay khác, chợt khự lại.
An Dung nhẹ đem đồ trên tay nàng chuyển qua hết cho mình. Kiên nhẫn nghe câu trả lời, thật lòng hắn bất an, người nam tử kia, vẻ ngoài, năng lực đều hơn hẳn hắn. An Dung lo sợ, hắn đã là người đến sau. Lo nàng đã để ai vào tâm trí.
Cũng trách hắn quá bất cẩn, không hỏi nàng đã có ai. Đã quên rằng, trước khi gặp hắn, Điệp nhi của hắn sống thế nào, chỉ chăm chăm vào cuộc sống hiện tại và tương lai. Chưa từng một lần nghĩ đến quá khứ của nàng.
" Điệp nhi, ta xin lỗi"
"...An Dung, hôm nay huynh bị số sao? Mau về thôi"
Chớp chớp mắt nhìn người trước mặt, hắn vẫn dùng khuôn mặt nghiêm túc đó với nàng.
" Điệp nhi, tại sao nàng tránh mặt nam nhân kia? Từ trước, ta đã không chú ý đến quá khứ của nàng, sau này sẽ không vậy nữa. Vì, Điệp nhi sẽ là thê tử của ta..."
" Trúc An Dung, ta khó phải thê tử của ngươi, bây giờ không, sau này cũng không"
" Vì nàng đã đem hình dáng một người khác đặt vào tâm sao?"
" Không, không phải....An Dung này, ta biết ơn ngươi giúp ta biết cha nương ta là ai, cảm ơn ngươi quan tâm chiếu cố ta trong thời gian qua...chỉ là...ta không thể..."
" Làm vợ ta, đúng không? Tại sao Điệp nhi? Hắn ta làm gì nàng sao?"
" Không, ý ta là...thật ra lúc trước ta có quen hắn, vì một chút chuyện ta không thể gặp. Chỉ là bằng hữu. Ta biết không thể đem chuyện người và yêu không thể sống chung, nhưng An Dung. Ngươi từng nghĩ mình sẽ lấy một thê tử đã thất thân?"
"..."
" Hồ ly không giống người, sự cầu toàn từ tinh thần và thể xác rất lớn. Ngươi không đủ cho nàng ta nhận thì lập tức sẽ mất. Còn nếu đủ, thì chúng luôn tìm thứ mới mẻ mà ăn. Hồ ly không phải loài thích quyếnrũ đàn ông, nhưng một khi chúng bước vào con đường tu luyện, cam dỗ thể xác là lớn nhất. Một ngày sẽ hoan dâm vô độ trên người không ít đàn ông. Ngươi chấp nhận sao?"
"..."
" Nghe ta, giải trừ hôn ước định từ ông bà này, sống cuộc sống hạnh phúc, tìm thê tử thật sự cần vòng tay của ngươi bảo vệ. Không cần khư khư ôm cái khế ước gọi làm tâm nguyện làm gì. Người chết không thể sống lại, một linh hồn tan biến, hai sẽ đầu thai thế giới khác. Và cả hai đều không thể nhớ gì về kiếp trước của mình. Mơ khi vậy, chỉ có người quá cổ hủ đem duy nguyện là sự thật của linh hồn."
"..."
Nhìn vào mắt hắn, có cái gì đó đâm vào tâm nàng. Hắn đang muốn nói, hoặc cố nói gì đó với nàng. Bàn tay to nắm chặt cổ tay, lại tăng một vòng lực đạo. Yêu Tử đau muốn khóc thét lên, đi không được, đứng không xong, đành lùi ra sau vài bước, nhẹ cười, xoay người rời đi.
An Dung nhìn nàng, cơ bản yêu hồ mang tiếng xấu là như vậy. Thực chất yêu hồ toàn nữ, từ trong sách nói chúng quyến rũ loài người, mọc tim, ăn phổi. Sách ghi không ít tội ác về hồ yêu, đem chung kết thành tội đáng xử trảm một ngàn lần. Nhưng...Điệp nhi của hắn lại khác, nếu là hồ tại sao không ve vãn bên hắn? Bên hắn cũng cho chút ngọt ngào, bên hắn cho chút nủng nịu. Cơ bản là không có, ngoại trừ ánh mắt sâu thẳm khi nhìn hắn sáng rực, chứa đựng cả tâm tình củachủ nó khi hắn từ chiến tập về, chỉ cho hắn những câu lạnh nhất như cách quan tâm vụng về.
Và nếu nàng là hồ, sẽ không tìm đủ mọi cách để hắn chán ghét nàng.
An Dung mở mắt nhìn dáng người đi trước, không nhanh liền đi sóng vai. Thả cước bộ dài để song song bên nàng.
Đã là người hắn nhắm đến, dù đem bản thân ra hù doạ thì hắn nhất quyết người duy nhất nắm tâm nàng.
Yêu Tử đi một đoạn, ngước nhìn người đi cạnh. Hắn cứ cười cười, ánh mắt sáng rực, nàng đi nhanh thì hắn đi nhanh, châm lại thì hắn dường như đứng yên.
An Dung khi nhỏ không biết có bị nhào đầu xuống giếng không đây!
Yêu Tử đã tính rồi, trên thế giới này, nam tử xem trọng nhất là trinh tiết nữ tử, nhất là thê tử của mình. Dù đó là bắt buộc hay tự nguyện, nữ nhân luôn là người chịu khổ nhất trong hôn nhân này. Ngày kia bị mất danh tiếc, người trong nhà liền xem như không bẳng súc vật. Đứa trẻ sinh ra chắc gì đã sống hạnh phúc?.
Nhưng đáng tiếc là tính đi tính lại, nàng vẫn không tính được tên điên kia sau khi nghe xong chuyện lại có khuôn mặt đó. Nàng đã nghĩ hắn liền chán ghét, buông tay, dùng khinh công chạy về nhà lập tức đem hết đồ đạt của nàng vứt ra đường, hoặc đập nát. Ai nghĩ rằng...
" Điệp nhi, cẩn thân!"
Mơ mang trong suy nghĩ, cơ thể liền nhẹ bỗng, chân không chạm đất. Vòng eo liền có thêm hơi ấm đẩy nàng lên cây.
Mở to mắt nhìn nơi hai ngưởi vừa qua, bãi kim nhỏ lố nhố trên cát, theo ánh mặt trời hiện ra lấp lánh.
" Ăn uống thế nào ngày một nhẹ, sau này vi phu liền cho nàng ăn thành lợn. Ngồi đây đấy!"
An Dung thấp giọng thầm thì bên tai Yêu Tử, trêu đùa cắn vành tai. Hài lòng cảm nhận bảo bối trong lòng chợt run lên, liền đổi giọng nghiêm túc hôn lên má nàng ra lệnh. Sau điểm nhẹ mũi chân nhảy xuống giao chiến với năm hắc y nhân vừa xuất hiện bên dưới.
Nàng ngồi trên cây, chỉ nhún nhún vai nghe lời. Đùa, lời hắn không nghe, để xem hắn giải quyết bọn kia xong liền xử nàng thế nào.
" Kenggggg...Kenggggg...rẹt..."
Gướng lấp lánh, tạo thành những đường sáng xinh đẹp vun vút trên không khí. Dáng người tuấn lãng, đẹp mắt tạo những đường kiếm tuyệt sắc. Chỉ là đang yên lành, lại có phi tiêu lao mạnh về phía nàng, mấy cái...đếm thử đi. Nhưng chưa đếm, vấn đề nàng phải tránh khi chúng lao từ sau lưng về phía nàng nhắm đến.
" Kenggggg...roạt..."
" Xuống đất làm gì? Sợ ta không bảo vệ được nàng sao?"
An Dung chém một tên trước mặt, liền lui đứng cạnh nàng. Lúc này 4 hắc y nhân còn lại đã bao quanh họ.
Yêu Tử, gãi gãi đầu.
" Không xuống để chết hả? Tên điên kia ngồi xem kịch cũng ngứa tay kìa!"
Ngón tay thon dài chỉ về một hướng trên cành cây. Ngay lập tức hành động hắc y nhân dừng lại, thêm không ít người vào vòng tròn bên ngoài.
Lúc này người trên cây mới nhảy xuống, một xích y đỏ rực, tóc hồng ba nghìn sợi chỉ cột hề phía sau bằng vải đỏ, mắt hồng được phượng, môi nở nụ cười như gió xuân, bước từng bước trên nền đất mà ảo tưởng như nền hoa sen.
" Cuối cùng ta cũng gặp nàng. Không nghĩ vào đúng dịp lễ nhỉ!"
" Ta quen người à? Hay ngươi nhìn nhầm? An Dung, huynh quen người này?"
"..."
"...Điệp nhi, hắn xưng hô là nàng đấy!"
Hắc tuyến lăn dài, ai mà biết lúc này thê tử của hắn hoá bệnh chứ.
Ngược lại với phản ứng cảm kích, thì Yêu Tử lại thở dài.
" Ta cứ tưởng hắn theo đuổi ngươi chứ!"
"..."
"..."
Hai nam tử nhìn nhau nhún vai, tuy không nói nhưng họ cùng suy nghĩ.
" Hết thuốc trị"
Yêu Tử sau đó rất tự nhiên đàm phán vài câu, châm thêm chút ngòi giải. Nhưng lỗ tay châm trúng ngòi thuốc nổ liền một lần gây nên cuộc chiến.
Biết là không có khiếu hoà giải mà.
Một hoài, người đuổi người rượt. Cơ bản là tên điên kia nổi khùng nhận bừa người, đánh tay đôi với nàng mấy hiệp liền nhân lúc nàng sơ suất quay sang nhìn An Dung khi nghe tiếng kiếm đâm vào da thịt, bên này một kiếm suất ra liền bị thương bên tay trái nếu không nhận ra mà tránh kịp. Chỉ sợ nhát kiếm kia là ở tim nàng.
" Soạt...soạt..."
" Cẩn thận!"
Chạy đến bờ vực, nhìn mây mù che phủ. An Dung đã từng nghe kể về vực này, một có thể xuống, hai vĩnh viễn biến mất. Nó là vực sâu nhất không thấy đáy ở nơi này. Từ trước đến nay chẳng có người nào đủ can đảm xuống đó.
Đất đá theo độ chuyển động của chân mà rơi xuống. Quay lại ôm người phía sau, lui lại vài bước. Hướng mắt nhìn hắc y nhân truy đuổi gắt gao trước mặt. Nhỏ giọng thầm thì bên tai nàng.
" Yên tâm, ta đã gửi tính hiệu, bọn họ sẽ đến!"
" Hết đường, lui lại, trả thảo dược, bộ sách đây"
" Huynh đài này thật nực cười, nếu nói về bộ sách từ đầu ta đã không biết hình dáng, về dược tá chưa kịp lấy bất cứ thứ gì."
" Hoa mồm, thật ngươi chả thấy ngượng? Đáng tiếc đây là nhiệm vụ."
Phong Mạch Ngưng liền suất ra một chưởng về phía nàng, An Dung giật mình tiến lên trước, đẩy nàng về phía sau. Hai người lập tức hụt đà, rơi xuống vực.
" Thiếu chủ!"
" Không sao giải quyết cho gọn."
" Rõ, người đâu, mau tìm dây....Kenggggg....Kenggggg..."
Trúc An Dung khi rơi xuống đã giữ chặt lấy sợi dây leo. Tay kia vẫn ôm chặt Yêu Tử, chân bám vào vách đất, vận khí công đi lên, máu tanh trong miệng liền trào ra.
Lo lắng nhìn hắn, lấy tay áo lau đi vệt máu còn sót lại trên khoé miệng.
" Ngốc quá, khóc gì chứ!"
" Ta...có khóc sao? Chỉ tại khó chịu mắt thôi"
" Roẹt...Roẹt..."
An Dung nghe tiếng tái mặt, liền đem dây buộc chặt vào eo nàng.
" Nương tử à, vi phu xuống trước đây, bên dưới là sông chắc hẳn không sao. Nàng bị thương thì lên trên chữa trị đi."
Nói đoạn liền thả tay ra, rơi tự do xuống.
" Ngu ngốc...ngươi lừa trẻ con lên 3 à?"
Vô ý nắm tay kéo hắn lại, đạp chân vào vách đá, dùng lực dây leo kéo hắn bám trên vách chắt chắt. Sợi dây tiếp tục tước thêm.
" Diệp..."
" Tới biểu.."
"...nàng...ngô..."
Lần nữa dòng máu ấm lại đổ trong khoang miệng bắt hắn nuốt xuống. Nhưng đó chỉ trong thoáng chốc, nguồn nhiệt cơ thể liền hoà lên khí ấm. Liếc mắt nhìn nàng, khuôn mặt đã tái nhợt, bờ môi đã rướm máu không khô.
" Điệp nhi"
" Nghe này, lực xuất ra vừa rồi đem mạch của ngươi vỡ ra. Máu ta chỉ là dược tạm thời, nhưng về nhà phải cố gắng điều hoà lại khí nhiệt trong người đấy! Hắn ta cơ bản là mạnh hơn ngươi. Làm sao có thể đấu lại đây?"
" Diệp nhi"
" Ta đã nghĩ ngươi nói thật, vậy để tin ngươi một lần, xuống dưới nhìn đáy vựt."
" Roẹt...."
Gió trời lướt qua mái tóc,chạy tán loạn, bên tai vẫn văng vẳng giọng gọi của ai kia. Tên nhóc này, sống tốt một chút nàng đã yên tâm rồi.
Thật là nếu nàng không đề phòng trói hắn lại chờ thuộc hạ đến đoán không biết hắn sẽ nhảy đấy.
Màng đen u mịt, nhập nhè, tối đen. Gió vẫn quất vào mặt, xuyên qua lớp sương mù, lấp đi dáng hình bé nhỏ, khuôn mặt lại nở nụ cười vui vẻ.
Những đám mây đêm, nhấp nhô trên bầu trời tối sạm. Trời không trăng, mà nếu có, chỉ có thể nhìn thấy một vệt dài nhỏ xíu trên bầu trời đầy sao kia.
Lá xào xạc khẽ hát ru, gió nhẹ nhàng thổi qua khung cửa sổ, luồn qua khe gỗ, rít lên những tiếng lạnh lẽo.
" Hồng Điệp, khuya lắm rồi"
Tiếng kẻo kẹt cửa sổ vang lên, cùng giọng nói dịu, có chút trầm ấm của nam tử.
Đã hai tháng ở nơi này, vì thương tích trên tay mà Yêu Tử bị nhốt trong phòng, cơ bản đến nay mọi chuyện về ngọc thạch trên người nàng vẫn chưa có lời giải.
Nheo mắt nhìn con người ngang bướng kia. Thở ra, quay lại, ngồi trên bàn tự đong nước cho mình uống từng ngụm.
" Nàng...không vui sao?"
Trúc An Dung nhìn nữ tử, sắc mặt hời hợt, mặt lại tái nhớt. Câu nói trong cổ họng cơ bản không định nói ra, nhưng nó nhanh đẩy khỏi môi.
Ngồi đối diện với nàng. Có thể là đúng, An Dung không biết chút gì về mảnh ngọc, từ khi sinh ra, nó đã bên mình. Nương từng nói, một nửa viên ngọc kia sẽ là thê tử của con. Nhưng một câu chuyện hoang đường, hắn chưa bao giờ tin tới. Chỉ là hôm nay, người cần thuyết phục tin tưởng vào nó chính là không phải hắn.
Lúc đầu, nàng nghỉ, An Dung đã đem hai mảnh ngọc ra ghép lại. Chúng ăn khớp như đút, có chút gì đó rơi xuống lồng ngực, tâm cũng lệch đi một chút. Vừa lo vừa sợ khi nàng nhỡ không chấp nhận.
Từ lần ở trong rừng đó, đến hơn hai tháng ở cạnh. Ngủ cùng giường, cách vách. Hắn có thể xem rõ, và hiểu từng hành động của nàng.
Nhưng đến việc, nương ra lệnh nàng cùng hắn sống chung một chỗ, đã là một trận quyết liệt. Cúi cùng giúp giường lại là một chồng gói cao hơn đầu người.
Bây giờ biết, nàng làm thê tử của hắn. Không biết nàng có bỏ đi hay không?!
" An Dung! An Dung!"
Đẩy vai hắn, hắn ngồi như thế ngẩn ra không biết bao lâu rồi. Thật, nàng không muốn nhiều chuyện, nhưng hắn thả hồn cũng biết lựa tư thế của xác chứ. Uống trà, phải bị một ánh mắt nhìn chăm chăm. Hỏi ai uống cho vào?
Có khi còn bị sặc nước.
" An Dung! Thức chất ngươi có giúp ta hay không?"
"...."
" An Dung!"
"...Ta sẽ giúp nàng. Chỉ với điều kiện"
" Chuyện gì? Nếu đúng sức của ta"
" Làm..."
--- ------ ------ ----+-phân cách---- ------ ------
Nằm trên đệm ấm.
Hơi thở nhẹ nhàng, ánh sáng nhập nhoè nơi những ngôi sao rọi vào khuôn mặt xinh đẹp. Nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.
Chỉ là...nam tử bên cạnh, cách vách gói, nam tử đầu buổi trước giờ nhắm chặc hai mắt liền mở ra, đôi ngươi màu xanh lục. Ánh mắt củaloài hểt kiên nhẫn đùa giỡn với con mồi của mình.
" Ưm.."
An Dung chống người dậy, đẩy chồng gói sang một bên gọn gàng, rồi nhẹ nhàng nằm sát bên Yêu Tử. Mỉm cười, đưa tay vén loạn tóc rối trên trán. Không nghĩ đến nàng lại thở lên một tiếng mị hoặc.
Ánh sao lấp ló nơi khe cửa, rãi lên người nàng từng hạt đá nhỏ, xinh đẹp. Tiếng thở đều đều lôi theo làn gió, đâm mạnh vào thứ trong lồng ngực.
Thở ra, nhẹ kéo chăn lại cho nàng. Nằm bên cạnh, đưa tay ôm nàng ngủ.
Sáng hôm sau,không biết ai bị đạp mạnh xuống giường, còn đem nước trà rửa mặt.
" Hồng Điệp nghe ta giải thích!"
"... Được, ta nghe huynh giải thích!"
Đặc tách trà xuống bàn, liếc xéo tên đối diện, liền ngồi xuống bàn, quay mặt nhìn ra cửa sổ, cố gắng ổn định hơi thở của mình.
Lúc này An Dung mới từ từ đến ngồi trên bàn lay nàng nhìn mình. Có chút khó xử nhưng mà...
" Điệp nhi"
"... Ngươi...hơn hai tháng, An Dung...Hai tháng huynh không cho ta biết manh mối về mảnh ngọc, thực ra huynh đang tính gì đây? Hôm nay còn chuyện...Huynh muốn thách thức độ kiên nhẫn của muội? Hay lo bang phải dư gạo sợ ăn không hết? "
"..."
Không nói thêm, đứng dậy rời khỏi phòng. Nếu hắn không muốn nói, có lẽ nàng nên mang mảnh ngọc rời đi. Sau này gặp rồi hãy tính.
" Điệp nhi, muội đi đâu?"
" Rời đi, đến một nơi ta thấy yên bình"
" Nơi này nàng không cảm thấy gì? Hai tháng qua nàng không hiểu hay cố tình không hiểu! Mảnh ngọc? Manh mối làm gì chứ? Dù gì nàng cũng phải ở lại"
" Ở lại? Dù gì?...khoan ngươi dẫn ta đi đâu?"
An Dung không để nàng nói hết câu đã tiến tới nắm tay nàng kéo ra khỏi phòng. Chạy thẳng đến hoa viện, ngang qua lầu các nương hắn đang ngồi. Yêu Tử cơ bản không kịp chào một tiếng, liền bị kéo đi, nàng chỉ khự lại liền cúi đầu.
Nữ tử ngồi trong mình mỉm cười, nhẹ nhàng cầm tách trà lên uống, liếc nhìn về phía người bên cạnh, hất cằm về hướng hai người khuất sau rừng cây.
" Ngươi xem, còn nói không thể hoà hợ, chẳng phải bọn chúng đã vui vẻ kéo nhau cười đùa rồi sao?!"
" Nha~ lão chủ có phải hay không rất lo cho thiếu gia? Người xem. Trước mặt nói thế, cô nương kia dường như đã gật đầu!"
Hai người trong đình, người nói một câu, ta đùa một câu. Không khí trong đình cơ bản rất hoà hợp, chỉ là họ không biết tình huống gì xảy ra tiếp theo.
Cả hai cùng nhau, một trước một sau, chạy đến khi phải rã chân. Yêu Tử muốn dừng lại mới nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ bên rừng hoa gần sông. Thật, An Dung nên mặt áo giáp mà chạy, hắn như vậy an toàn cho trang phục thư sinh trên người hắn sao.
Một căn nhà cũ, gỗ kêu khọt kẹt, một chiếc lá rơi xuống tưởng chừng cũng có thể làm ván gãy đôi. Rêu phong bám đầy, có thể nhìn thấy từng mảnh nhỏ nấm mọc chi chít.
" Sao đấy? Sợ sao?"
" Đến đây làm gì?"
" Ăn muội!"
Yêu Tử giật mình, lui ra sau vài bước, không nghĩ lại bị hắn nắm tay kéo giật lại. An Dung chỉ nheo mắt vui vẻ, ôm bảo bối trong lòng, nhìn ánh mắt loạn nhìn khắp nơi kia. Cơ bản, nàng không dám tấn công hắn, bên ngoài lạnh, trong nóng. Ai đã nói yêu hồ không có tình người? Xem xem Điệp nhi của hắn còn biết sợ.
" An Dung, ngươi...Trong nhà có người? Cơ bản ngươi trêu ta."
An Dung cười thành tiếng, cúi đầu ôm trán nàng chạm vào trán mình, đẩy nhẹ.
" Vào đã, mảnh ngọc người bên trong biết!"
" Còn không vào, nơi đó tình chàng ý thiếp. Muốn diễn cho lão già này xem sao?"
Trong nhà, giọng nói ồn ồn chát chúa vang lên. Một lần, lại vang vào tai như kim châm nghe đau điếng. Hai người theo giọng nói bước vào, chủ nhân giọng nói là một bà bà lão tóc bạc, rủ rượi trước mặt. Bà là thầy xem của bang, đã qua hai đời nhậm chức, nhìn da mặt ai đoán được bà đã 108 tuổi. Đó là lời thì thầm của An Dung kể cho nàng.
Có ngạc nhiên, thời này, sống 80 tuổi đã là quá kỉ lục rồi, nhưng lão bà này sống nhờ gì? Có lẽ huyễn lực còn đọng trong cơ thể. Những người sống nhờ huyễn lực thì chắc hẳn đã là cập bậc thần.
" Ngồi đây, là người mới sao? Đáng yêu quá...nhưng làm cho tên nhóc ngang ngược này chịu thay đổi đúng tài mà"
" Lão bà, xin lão đấy!"
Bà lão cười ngặt nghẽo khi nhìn An Dung vội đùng đẩy qua chuyện khác. Yêu Tử đem mảnh ngọc ra đặt xuống nhìn bà.
" Cái gì đây?"
" Xin lỗi, bà biết gì về mảnh ngọc này hay không?"
" Ừm để xem..."
--- ------ ------ ----phân cách---- ------ -------
Ngày xuân, hoa đua nở, gió ấm cũng mang chút se lạnh, kéo theo hương hoa mơ người.
Trên núi hoa nở lại càng rực rỡ. Hôm nay ngày tảo mộ. An Dung bảo phải đến mộ phần của ngoại tổ và phụ thân, hắn kéo nàng theo. Cuối cùng bữa trưa cũng không ai chuẩn bị. Nàng bị hắn kéo ra vườn hoa, nói để người hầu làm.
" Xem gì?"
" Pháo hoa"
Nghiên người nhìn hắn, thời này có pháo hoa sao?
An Dung chỉ cười không nói thêm, quay đi chỗ khác. Nhìn vườn hoa, có thể. Bà lão nói, nàng trốn cũng không thoát, vậy để nàng bên cạnh đi. Nhưng bây giờ hắn vui nhất là hiện tại nàng không mở miệng rời đi. Như thế hắn vẫn còn thời gian giúp nàng bên cạnh vĩnh viễn.
" Hay cùng xuống nói xem chợ xuân đi"
" Được sao?"
" Đi. Nương chắc hẳn chấp nhận!"
" Á...Khoan"
Chưa kịp nói hết câu đã bị hắn kéo đi.
Đầu năm nay, nàng xui chắc rồi.
Kẻ qua,người lại. Tiếng reo hàng, tiếng cười đùa, hàng rao, hàng bán. Trang sức, phụ kiện, túi thơm, sấp vải. Nữ xinh đẹp dạo xuân, nam thanh tú làm thơ. Xa xa những đứa trẻ xúch xích chạy nhảy, hát bài đồng dao nơi góc phố.
" Oa, nương tử có quân lang thật khéo chọn. Cây chầm này đẹp lắm đấy! "
Mãi ngắm đường phố, An Dung không biết khi nào kéo nàng trước hàng trang sức, hắn chọn chọn, lựa lựa, cuối cùng lại đem cây châm cài lên tóc nàng, đem tiền trả, kéo nàng đi nhanh. Chính nàng chưa thể mở miệng, lại bị kéo đi tiếp. Trước cửa tiệm vải, ngay lập tức Yêu Tử giật mình kéo tay An Dung nấp sau vách tường. Đợi người trong tiệm đi ra.
Nam tử đó, vẫn y phục màu tử, chỉ là...khuôn mặt yêu nghiệt kia đã không còn ý cười. Môi khô kéo lại, nét lạnh, cô độc bao quanh người.
Hắn không còn là hắn nữa rồi.
--- ------ ------ ------phân cách---- ------ ------
" Hắn ta là ai?"
Trên đường về, An Dung bỗng quay sang hỏi nàng.
Yêu Tử thần người nhìn hắn. Rồi nhìn trời. Cơ bản trên đường đi có rất nhiều người, hắn hỏi quen thì nàng biết người nào nói đây. Sấp vải trên tay khá nặng liền chuyển tay khác, chợt khự lại.
An Dung nhẹ đem đồ trên tay nàng chuyển qua hết cho mình. Kiên nhẫn nghe câu trả lời, thật lòng hắn bất an, người nam tử kia, vẻ ngoài, năng lực đều hơn hẳn hắn. An Dung lo sợ, hắn đã là người đến sau. Lo nàng đã để ai vào tâm trí.
Cũng trách hắn quá bất cẩn, không hỏi nàng đã có ai. Đã quên rằng, trước khi gặp hắn, Điệp nhi của hắn sống thế nào, chỉ chăm chăm vào cuộc sống hiện tại và tương lai. Chưa từng một lần nghĩ đến quá khứ của nàng.
" Điệp nhi, ta xin lỗi"
"...An Dung, hôm nay huynh bị số sao? Mau về thôi"
Chớp chớp mắt nhìn người trước mặt, hắn vẫn dùng khuôn mặt nghiêm túc đó với nàng.
" Điệp nhi, tại sao nàng tránh mặt nam nhân kia? Từ trước, ta đã không chú ý đến quá khứ của nàng, sau này sẽ không vậy nữa. Vì, Điệp nhi sẽ là thê tử của ta..."
" Trúc An Dung, ta khó phải thê tử của ngươi, bây giờ không, sau này cũng không"
" Vì nàng đã đem hình dáng một người khác đặt vào tâm sao?"
" Không, không phải....An Dung này, ta biết ơn ngươi giúp ta biết cha nương ta là ai, cảm ơn ngươi quan tâm chiếu cố ta trong thời gian qua...chỉ là...ta không thể..."
" Làm vợ ta, đúng không? Tại sao Điệp nhi? Hắn ta làm gì nàng sao?"
" Không, ý ta là...thật ra lúc trước ta có quen hắn, vì một chút chuyện ta không thể gặp. Chỉ là bằng hữu. Ta biết không thể đem chuyện người và yêu không thể sống chung, nhưng An Dung. Ngươi từng nghĩ mình sẽ lấy một thê tử đã thất thân?"
"..."
" Hồ ly không giống người, sự cầu toàn từ tinh thần và thể xác rất lớn. Ngươi không đủ cho nàng ta nhận thì lập tức sẽ mất. Còn nếu đủ, thì chúng luôn tìm thứ mới mẻ mà ăn. Hồ ly không phải loài thích quyếnrũ đàn ông, nhưng một khi chúng bước vào con đường tu luyện, cam dỗ thể xác là lớn nhất. Một ngày sẽ hoan dâm vô độ trên người không ít đàn ông. Ngươi chấp nhận sao?"
"..."
" Nghe ta, giải trừ hôn ước định từ ông bà này, sống cuộc sống hạnh phúc, tìm thê tử thật sự cần vòng tay của ngươi bảo vệ. Không cần khư khư ôm cái khế ước gọi làm tâm nguyện làm gì. Người chết không thể sống lại, một linh hồn tan biến, hai sẽ đầu thai thế giới khác. Và cả hai đều không thể nhớ gì về kiếp trước của mình. Mơ khi vậy, chỉ có người quá cổ hủ đem duy nguyện là sự thật của linh hồn."
"..."
Nhìn vào mắt hắn, có cái gì đó đâm vào tâm nàng. Hắn đang muốn nói, hoặc cố nói gì đó với nàng. Bàn tay to nắm chặt cổ tay, lại tăng một vòng lực đạo. Yêu Tử đau muốn khóc thét lên, đi không được, đứng không xong, đành lùi ra sau vài bước, nhẹ cười, xoay người rời đi.
An Dung nhìn nàng, cơ bản yêu hồ mang tiếng xấu là như vậy. Thực chất yêu hồ toàn nữ, từ trong sách nói chúng quyến rũ loài người, mọc tim, ăn phổi. Sách ghi không ít tội ác về hồ yêu, đem chung kết thành tội đáng xử trảm một ngàn lần. Nhưng...Điệp nhi của hắn lại khác, nếu là hồ tại sao không ve vãn bên hắn? Bên hắn cũng cho chút ngọt ngào, bên hắn cho chút nủng nịu. Cơ bản là không có, ngoại trừ ánh mắt sâu thẳm khi nhìn hắn sáng rực, chứa đựng cả tâm tình củachủ nó khi hắn từ chiến tập về, chỉ cho hắn những câu lạnh nhất như cách quan tâm vụng về.
Và nếu nàng là hồ, sẽ không tìm đủ mọi cách để hắn chán ghét nàng.
An Dung mở mắt nhìn dáng người đi trước, không nhanh liền đi sóng vai. Thả cước bộ dài để song song bên nàng.
Đã là người hắn nhắm đến, dù đem bản thân ra hù doạ thì hắn nhất quyết người duy nhất nắm tâm nàng.
Yêu Tử đi một đoạn, ngước nhìn người đi cạnh. Hắn cứ cười cười, ánh mắt sáng rực, nàng đi nhanh thì hắn đi nhanh, châm lại thì hắn dường như đứng yên.
An Dung khi nhỏ không biết có bị nhào đầu xuống giếng không đây!
Yêu Tử đã tính rồi, trên thế giới này, nam tử xem trọng nhất là trinh tiết nữ tử, nhất là thê tử của mình. Dù đó là bắt buộc hay tự nguyện, nữ nhân luôn là người chịu khổ nhất trong hôn nhân này. Ngày kia bị mất danh tiếc, người trong nhà liền xem như không bẳng súc vật. Đứa trẻ sinh ra chắc gì đã sống hạnh phúc?.
Nhưng đáng tiếc là tính đi tính lại, nàng vẫn không tính được tên điên kia sau khi nghe xong chuyện lại có khuôn mặt đó. Nàng đã nghĩ hắn liền chán ghét, buông tay, dùng khinh công chạy về nhà lập tức đem hết đồ đạt của nàng vứt ra đường, hoặc đập nát. Ai nghĩ rằng...
" Điệp nhi, cẩn thân!"
Mơ mang trong suy nghĩ, cơ thể liền nhẹ bỗng, chân không chạm đất. Vòng eo liền có thêm hơi ấm đẩy nàng lên cây.
Mở to mắt nhìn nơi hai ngưởi vừa qua, bãi kim nhỏ lố nhố trên cát, theo ánh mặt trời hiện ra lấp lánh.
" Ăn uống thế nào ngày một nhẹ, sau này vi phu liền cho nàng ăn thành lợn. Ngồi đây đấy!"
An Dung thấp giọng thầm thì bên tai Yêu Tử, trêu đùa cắn vành tai. Hài lòng cảm nhận bảo bối trong lòng chợt run lên, liền đổi giọng nghiêm túc hôn lên má nàng ra lệnh. Sau điểm nhẹ mũi chân nhảy xuống giao chiến với năm hắc y nhân vừa xuất hiện bên dưới.
Nàng ngồi trên cây, chỉ nhún nhún vai nghe lời. Đùa, lời hắn không nghe, để xem hắn giải quyết bọn kia xong liền xử nàng thế nào.
" Kenggggg...Kenggggg...rẹt..."
Gướng lấp lánh, tạo thành những đường sáng xinh đẹp vun vút trên không khí. Dáng người tuấn lãng, đẹp mắt tạo những đường kiếm tuyệt sắc. Chỉ là đang yên lành, lại có phi tiêu lao mạnh về phía nàng, mấy cái...đếm thử đi. Nhưng chưa đếm, vấn đề nàng phải tránh khi chúng lao từ sau lưng về phía nàng nhắm đến.
" Kenggggg...roạt..."
" Xuống đất làm gì? Sợ ta không bảo vệ được nàng sao?"
An Dung chém một tên trước mặt, liền lui đứng cạnh nàng. Lúc này 4 hắc y nhân còn lại đã bao quanh họ.
Yêu Tử, gãi gãi đầu.
" Không xuống để chết hả? Tên điên kia ngồi xem kịch cũng ngứa tay kìa!"
Ngón tay thon dài chỉ về một hướng trên cành cây. Ngay lập tức hành động hắc y nhân dừng lại, thêm không ít người vào vòng tròn bên ngoài.
Lúc này người trên cây mới nhảy xuống, một xích y đỏ rực, tóc hồng ba nghìn sợi chỉ cột hề phía sau bằng vải đỏ, mắt hồng được phượng, môi nở nụ cười như gió xuân, bước từng bước trên nền đất mà ảo tưởng như nền hoa sen.
" Cuối cùng ta cũng gặp nàng. Không nghĩ vào đúng dịp lễ nhỉ!"
" Ta quen người à? Hay ngươi nhìn nhầm? An Dung, huynh quen người này?"
"..."
"...Điệp nhi, hắn xưng hô là nàng đấy!"
Hắc tuyến lăn dài, ai mà biết lúc này thê tử của hắn hoá bệnh chứ.
Ngược lại với phản ứng cảm kích, thì Yêu Tử lại thở dài.
" Ta cứ tưởng hắn theo đuổi ngươi chứ!"
"..."
"..."
Hai nam tử nhìn nhau nhún vai, tuy không nói nhưng họ cùng suy nghĩ.
" Hết thuốc trị"
Yêu Tử sau đó rất tự nhiên đàm phán vài câu, châm thêm chút ngòi giải. Nhưng lỗ tay châm trúng ngòi thuốc nổ liền một lần gây nên cuộc chiến.
Biết là không có khiếu hoà giải mà.
Một hoài, người đuổi người rượt. Cơ bản là tên điên kia nổi khùng nhận bừa người, đánh tay đôi với nàng mấy hiệp liền nhân lúc nàng sơ suất quay sang nhìn An Dung khi nghe tiếng kiếm đâm vào da thịt, bên này một kiếm suất ra liền bị thương bên tay trái nếu không nhận ra mà tránh kịp. Chỉ sợ nhát kiếm kia là ở tim nàng.
" Soạt...soạt..."
" Cẩn thận!"
Chạy đến bờ vực, nhìn mây mù che phủ. An Dung đã từng nghe kể về vực này, một có thể xuống, hai vĩnh viễn biến mất. Nó là vực sâu nhất không thấy đáy ở nơi này. Từ trước đến nay chẳng có người nào đủ can đảm xuống đó.
Đất đá theo độ chuyển động của chân mà rơi xuống. Quay lại ôm người phía sau, lui lại vài bước. Hướng mắt nhìn hắc y nhân truy đuổi gắt gao trước mặt. Nhỏ giọng thầm thì bên tai nàng.
" Yên tâm, ta đã gửi tính hiệu, bọn họ sẽ đến!"
" Hết đường, lui lại, trả thảo dược, bộ sách đây"
" Huynh đài này thật nực cười, nếu nói về bộ sách từ đầu ta đã không biết hình dáng, về dược tá chưa kịp lấy bất cứ thứ gì."
" Hoa mồm, thật ngươi chả thấy ngượng? Đáng tiếc đây là nhiệm vụ."
Phong Mạch Ngưng liền suất ra một chưởng về phía nàng, An Dung giật mình tiến lên trước, đẩy nàng về phía sau. Hai người lập tức hụt đà, rơi xuống vực.
" Thiếu chủ!"
" Không sao giải quyết cho gọn."
" Rõ, người đâu, mau tìm dây....Kenggggg....Kenggggg..."
Trúc An Dung khi rơi xuống đã giữ chặt lấy sợi dây leo. Tay kia vẫn ôm chặt Yêu Tử, chân bám vào vách đất, vận khí công đi lên, máu tanh trong miệng liền trào ra.
Lo lắng nhìn hắn, lấy tay áo lau đi vệt máu còn sót lại trên khoé miệng.
" Ngốc quá, khóc gì chứ!"
" Ta...có khóc sao? Chỉ tại khó chịu mắt thôi"
" Roẹt...Roẹt..."
An Dung nghe tiếng tái mặt, liền đem dây buộc chặt vào eo nàng.
" Nương tử à, vi phu xuống trước đây, bên dưới là sông chắc hẳn không sao. Nàng bị thương thì lên trên chữa trị đi."
Nói đoạn liền thả tay ra, rơi tự do xuống.
" Ngu ngốc...ngươi lừa trẻ con lên 3 à?"
Vô ý nắm tay kéo hắn lại, đạp chân vào vách đá, dùng lực dây leo kéo hắn bám trên vách chắt chắt. Sợi dây tiếp tục tước thêm.
" Diệp..."
" Tới biểu.."
"...nàng...ngô..."
Lần nữa dòng máu ấm lại đổ trong khoang miệng bắt hắn nuốt xuống. Nhưng đó chỉ trong thoáng chốc, nguồn nhiệt cơ thể liền hoà lên khí ấm. Liếc mắt nhìn nàng, khuôn mặt đã tái nhợt, bờ môi đã rướm máu không khô.
" Điệp nhi"
" Nghe này, lực xuất ra vừa rồi đem mạch của ngươi vỡ ra. Máu ta chỉ là dược tạm thời, nhưng về nhà phải cố gắng điều hoà lại khí nhiệt trong người đấy! Hắn ta cơ bản là mạnh hơn ngươi. Làm sao có thể đấu lại đây?"
" Diệp nhi"
" Ta đã nghĩ ngươi nói thật, vậy để tin ngươi một lần, xuống dưới nhìn đáy vựt."
" Roẹt...."
Gió trời lướt qua mái tóc,chạy tán loạn, bên tai vẫn văng vẳng giọng gọi của ai kia. Tên nhóc này, sống tốt một chút nàng đã yên tâm rồi.
Thật là nếu nàng không đề phòng trói hắn lại chờ thuộc hạ đến đoán không biết hắn sẽ nhảy đấy.
Màng đen u mịt, nhập nhè, tối đen. Gió vẫn quất vào mặt, xuyên qua lớp sương mù, lấp đi dáng hình bé nhỏ, khuôn mặt lại nở nụ cười vui vẻ.