“Tử nhi, nàng không sao chứ?! Huh?”
Khải Ân nhìn nữ nhân rơi từ trên cây xuống, vội vàng bay nhanh đến ôm cô hạ người xuống đất, hắn thật sự không nên để nàng tìm hiểu quá sâu vào kí ức của mình như vậy, đã biết nàng sẽ ngã đau, nhưng hắn vẫn cố chấp muốn kí ức của nàng quay lại. Kí ức của quá khứ, dù đau khổ nhưng hắn muốn nàng nhớ nàng còn có hắn, một đứa trẻ luôn bên nàng từ nhỏ đến lớn, bên cạnh mãi che chở quan tâm, và cả..luôn đợi nàng.
“Khải Ân…ta vẫn không nhớ gì về huynh”
Yêu Tử nhìn người nam nhân với ánh mắt dịu dàng tha thiết, chứa đầy nỗi lo lắng, tâm nàng tự nhiên yên tĩnh lại, mọi lo lắng trước mắt đều dần tan biến. Nàng đứng vững, rời khỏi người Khải Ân.
“Ta không sao, thực xin lỗi, ta thực không nhớ gì về huynh”
Nói trong e ngại, nàng cũng không muốn hắn thất vọng khi bỏ bao công sức như vậy để tìm lại kí ức cho nàng, nhưng mọi thứ đều trở nên công cốc. Nhưng khi nàng cố ý muốn nhớ lại thì như có ai đó che đi mảng đỏ kí ức, rồi từ từ lau nó đi, kí ức đối với nàng trở thành một mảnh trắng xóa.
Khải Ân nhìn nàng như vậy hắn không muốn ép nàng, dù hắn thật sự mong đợi nàng có thể nhớ ra hắn, nhớ về hắn và nàng cùng nhau đã làm gì, nhưng nàng một khi nhớ lại thì đầu nàng như búa bổ, có lẽ đối với hắn quá ích kỉ. Khải Ân không muốn Yêu Tử phải chịu thêm đau đớn. Hắn nhớ, khi nàng lên 3 tuổi, vì muốn cứu con mèo nhà hắn thích nên leo lên cây cao để rồi ngã xuống gãy tay nằm trên giường đến ba tháng liền, khi tháo bột nàng còn khóc rất thê thảm, nhưng trước mặt hắn vẫn là thái độ kiên cường tỏa vẻ không sao đó, lúc nàng lên 5 tuổi hắn không xem chừng nàng cẩn thận, để nàng chạy theo một quả bóng khi hắn chơi mà bị xe tông, Yêu Tử lại phải nằm trên giường mất một tháng để thăm dò sức khỏe, sau đó là bị cấm túc. Sau vụ đó, Khải Ân bị cha mẹ vở trách nhưng hắn vẫn không thấy là gì khi cha mẹ nàng luôn nhìn hắn mỉm cười vui vẻ, nhìn thấy hắn Yêu Tử lại cố ý tỏa vẻ mình rất mạnh khỏe. Rồi lên 10 tuổi nàng chỉ mới 6 tuổi, gia đình chuyển nhà ra nước ngoài, từ đó hắn mất tin tức của nàng, điện thoại cũng mất luôn số liên lạc. Khải Ân chắc nàng đã quên đi hắn rồi, hắn nghe cha mẹ mình nói nàng lớn lên rất xinh đẹp, còn rất ý tứ có phong thái lạnh lùng. Từ nhỏ Yêu Tử đã luôn tỏ vẻ như thế nên hắn không có vấn đề xem là lạ, nhưng một chuyện khiến hắn đau lòng là cha mẹ nhắc đến cái tên Khải Ân, nàng cũng đã không nhớ gì cả. Nàng quên luôn khi nhỏ cũng chơi với hắn thế nào, và quên luôn cả những lần tai nạn vì hắn. Dịp đó về nước, chỉ được ở một ngày, Khải Ân đã đi tìm nàng, nhưng không gặp, nhà nàng cũng chuyển đến thành phố lớn, nơi giúp nàng phát triển tốt hơn, Yêu Tử không có ở nhà, Khải Ân chỉ có thể đến thăm cha mẹ nàng, rồi hỏi thăm một ít tin tức về nàng sau đó gấp gáp chạy đi vì công việc.
Khải Ân kết bạn với nick chat của nàng trên mạng xã hội, hằng ngày vẫn cố gắng trở thành một người bạn tốt bên nàng. Rồi khi hắn trải qua một cuộc tình dở, dù Khải Ân không nói nhưng Yêu Tử vẫn tinh tế nhận ra rồi nói bóng gió an ủi, lúc đó thực chất nàng không biết hắn hiểu ra, cuộc tình kia với nữ nhân khác không có thật chỉ là ngộ nhận khi người kia tính cách quá giống nàng, rồi hắn lại ngộ nhận tính cách của nàng làm hắn yêu thích, nhưng thực chất ngay cả tâm hồn và vóc dáng của nàng hắn đã nhớ trong tâm rất lâu rồi.
“Yêu Tử, đến giờ rồi, nàng thức dậy đi, bên ngoài cũng có người đang gọi nàng”
“Khải Ân, huynh sẽ đến nữa chứ?”
“Ân, ta sẽ đến, ở bên nàng đến khi nàng nhận ra ta mới thôi. Giấc mơ nàng vẫn luôn có ta”
“Cảm ơn huynh”
“Yêu Tử, nàng đã là nương tử của ta, sau này không cần khách sáo, hiểu không hả?!”
Khải Ân dịu dàng vuốt mái tóc nàng, ánh mắt hạ xuống, ôn nhu đến cực độ, rồi xoay người biến mất. Hắn sẽ quay lại, vì nàng hắn bỏ một kiếp người, vì nàng hắn theo nàng đến thế giới này, vì nàng hắn xuất hiện ở nơi này, Khải Ân không muốn Yêu Tử hắn một mình cô đơn ở cái thế giới đơn độc này.
Yêu Tử nhìn bóng người Khải Ân dần biến mất trong sương, rồi thở dài, nhắm mắt. Nàng vẫn không hiểu về người đó, hắn không có ý xấu, luôn giúp nàng, che chở cho nàng hết mức, nhưng hắn nói nàng có kí ức về hắn, và nàng không nhớ gì cả. Khải Ân nói hắn còn là phu quân của nàng,…Vậy còn Độc Hoàng?! Nàng đã làm mọi chuyện ngày một thêm rối rồi sao? Nàng không muốn phụ lấy tình cảm của Độc Hoàng, còn với Khải Ân….hắn với nàng như thế đối xử, nàng nở lòng nào phụ hắn? Nàng đã làm gì về những giấc mơ này cả kí ức? Độc Hoàng đã đợi nàng sau một đêm mái tóc đã trắng xóa, Khải Ân cứu nàng đến mất tính mạng, bây giờ ngay cả giấc mơ cũng muốn giúp nàng trở lại kí ức.
Hai nam nhân này nàng nợ rất nhiều….
“Hồng Điệp, nàng vẫn trốn ta sao? Đến khi nào nàng mới xuất hiện đây?!”
“Tiểu muội muội, nàng bỏ ta đi khi lễ tân hôn chưa thành, nàng biến mất nơi nào rồi.?”
“Tử nhi, nàng nói yêu người không thành, vì người không giữ được lời hứa, nhưng nàng có giữ được lời hứa hay chưa?”
Yêu Tử ôm đầu đau đớn, từng giọng nói cứ thay phiên nhau nói như thế, hiện lên đầu, bên tai một cách rành mạch, dần xáo trộn. Im…Im hết đi, làm ơn tránh xa ta đi….Rất đau, rất nhức đầu. Rất khó chịu. Tại sao? Tim đau, dù không muốn khóc, mắt vãn tràn đầy lệ, dù không muốn nó rơi nhưng lệ cứ ào ạt đổ ra. Trong khoảng khắc nàng biết nàng đã nợ rất nhiều, rất nhiều người, rời khỏi họ sẽ hạnh phúc, không ngờ nó lại dằng xé đến như vậy. Tình cảm của nàng là gì đối với họ đây, họ đối với nàng cảm tình như vậy…
“Yêu Tử…Yêu Tử…Yêu Tử.! Mau tỉnh! Mau Tỉnh! Yêu Tử!”
“Á…”
Đồng Vi nhìn nàng gặp ác mộng không thể tỉnh, mồ hôi trên trán đổ từng giọt, nước mắt lại dâng trào chảy ra ngoài, đầu tóc rũ rượi…Hắn từng đọc y thuật, có chỗ nói ác mộng sẽ làm người ta trầm luân và chết luôn trong đó, nhưng hắn vẫn không muốn nàng chết đi như thế, huống hồ nàng chỉ là linh hồn ở hiện tại, nếu nàng chết chắc chắng chỉ có bước là hồn phi phách tán. Đồng Vi hắn còn có nhiều chuyện cần nàng bên cạnh, với nàng chết đi, hồn phi phách tán là điều không thể, hắn vẫn không thể buông tay nàng ra được. Vậy nên hắn ra sức lay nàng dậy, cố ý khiến nàng tỉnh dậy, hắn càng lay mạnh nàng càng hoảng hốt, hắn càng kêu lớn mày nàng càng nhắm chặt lại, không thể tỉnh. Giấc mơ luôn ám ảnh nàng khiến Yêu Tử không thể tỉnh lại, không thể mở mắt. Sở Đồng Vi hoảng sợ đến tột cùng, kéo nàng ôm trong lòng cố gắng dùng mọi động tác lay mạnh nàng thức tỉnh, nhưng tất cả đều vô ích. Yêu Tử vẫn cứ bị ác mộng kéo đến không thể mở mắt hay có dấu hiệu tỉnh táo.
“Kim Tuệ. Kim Khuyến. Mau gọi thái y đến đây!”
“Rõ…Hoàng tử, nàng là linh hồn…không ai chạm vào được trừ ngài…”
Kim Tuệ và Kim Khuyến nhận mệnh lệnh lập tức chạy đi, nhưng chợt khự lại, lúng túng nói cho chủ nhân mình biết, dù có mời thái y vẫn vô dụng. Đồng Vi mày cau chặt, khẩn trương đến đáng sợ nghiến răng.
“Tìm mọi cách khiến nàng tỉnh lại ngay cho ta! Đây là mệnh lệnh!”
“…Rõ!”
Kim Khuyến cúi đầu, liền chạy đi. Kim Tuệ liền biến mất theo, hai người nhảy ra cổng chính liền dừng lại nhìn nhau.
“Sẽ đi đâu tìm người để giúp đây?”
“Pháp sư, thầy cúng. Những người có thể liên quan đến linh hồn”
“Không được, bọn chúng chỉ là tay lừa bịch, không thể cứu linh hồn chỉ bày ra trận giết chết chúng!”
“Vậy phải làm sao?”
“Quốc sư! Đúng rồi, quốc sư là đạo tiên nhân, hắn có thể giúp cho hoàng tử cùng Yêu Tử cô nương”
Kim Tuệ suy nghĩ một lát liền ra quyết đinh, từ lập triều đến bây giờ, ai cũng biết Quốc Sư trong triều là tiên nhân đắt đạo, đối nhân xử thế ngay cả hoàng thượng cũng nở đến tám chính phần.
“Không được, Quốc Sư hắn biết có thể gây nguy hiểm đến hoàng tử. Trước giờ ngươi cũng biết, Quốc Sư luôn đối đầu với hoàng tử!”
“…Ngươi nói đúng, nhưng để Yêu Tử cô nương hồn phi phách tán ngươi nghĩ hẳn hoàng tử sẽ ra sao?”
“Không quản nhiều như vậy được, Yêu Tử cô nương sớm muộn gì cũng chỉ là linh hồn, hồn phi phách tán sẽ là chuyện sớm muộn, nàng chết hoàng tử sẽ đau khổ nhưng sau này sẽ hết, một người khác đến chắc chắng sẽ hết!”
“Ta vẫn sẽ đi mời Quốc Sư, ngươi cứ ở đó đi. Yêu Tử cô nương trước giờ đối với chúng ta như thế nào ngươi lại vô tình như thế!”
“Ngươi không lo tính mạng của chủ nhân mình sao?”
“Ta đang thực hiện lời chủ nhân phân phó! Tránh ra!”
“Không được, ta không cho ngươi đi! Muốn đi thì bước qua xác ta!”
“Là ngươi ép ta!”
Kim Tuệ xuất kiếm, chỉ thẳng vào Kim Khuyết bay tới công kích. Hắn đối với Yêu Tử có thiện cảm, với lại nàng trước giờ luôn là người đối xử với hắn tốt nhất từ khi sinh ra, nàng xem hắn như người bạn, hắn cũng không khác gì. CÒn chuyện nàng biến mất có chắc thời gian sẽ làm cho chủ nhân hắn quên đi một ngươi như thế? Hắn không nghĩ thời gian sẽ xóa được một mối tình, vì cha hắn đã là ngươi như vậy, dù nương hắn mất đã lâu, hắn vẫn thấy cha hắn không tuyển thê tử, mỗi ngày ra mộ nương thắm nhan tâm sự những chuyện thường ngày, như một người sống ở bên nhau. Cha và nương hắn như thế, huống hồ hoàng tử hắn sống với nhau trở thành huynh đệ từ nhỏ đến lớn. Hắn và Kim Khuyến hiểu tính cách của chủ nhân hắn nhất, tuy bề ngoài tùy tiện nhưng chắc chắng là người trọng tình, nếu không hai hắn đã chết dưới mũi kiếm của kẻ thù nhiều năm trước khi bảo vệ chủ nhân mình.
“Kim Tuệ, khi đánh thì đừng suy nghĩ lung tung!”
Kim Khuyến lợi dụng cơ hội đập cho Kim Tuệ một nhát lên lưng, đạp hắn xuống đất. Kim Tuệ hộc máu, ôm kiếm cố gắng đứng dậy, tiếp tục lao vào đánh với Kim Khuyến, dù là võ công khác nhau, nhưng hai người đều học từ một sư phụ, kĩ năng dạy võ không khác là bao, nên với cuộc đấu giữa hai người là không thể phân thắng bại.
“Ngưng! Kim Khuyến! Kim Tuệ! Thì ra ngũ đệ giáo huấn các ngươi ở trước phủ đánh nhau!”
Một giọng nói uy nghiêm vang lên, hai người đang đánh trên không trung liền giật mình dừng lại, nhưng chiêu xuất ra không thể ngăn được, Kim Tuệ trúng một chưởng ở ngực, Kim Khuyết trúng một kiếm bên hông, cả hai ngã nhào xuống nền đất. Nhìn thấy hai người đi đến, vội vàng chống người đứng dậy, quỳ xuống, khom tay thành quyền.
“Tham kiến vương gia, nhị hoàng tử!”
Khải Ân nhìn nữ nhân rơi từ trên cây xuống, vội vàng bay nhanh đến ôm cô hạ người xuống đất, hắn thật sự không nên để nàng tìm hiểu quá sâu vào kí ức của mình như vậy, đã biết nàng sẽ ngã đau, nhưng hắn vẫn cố chấp muốn kí ức của nàng quay lại. Kí ức của quá khứ, dù đau khổ nhưng hắn muốn nàng nhớ nàng còn có hắn, một đứa trẻ luôn bên nàng từ nhỏ đến lớn, bên cạnh mãi che chở quan tâm, và cả..luôn đợi nàng.
“Khải Ân…ta vẫn không nhớ gì về huynh”
Yêu Tử nhìn người nam nhân với ánh mắt dịu dàng tha thiết, chứa đầy nỗi lo lắng, tâm nàng tự nhiên yên tĩnh lại, mọi lo lắng trước mắt đều dần tan biến. Nàng đứng vững, rời khỏi người Khải Ân.
“Ta không sao, thực xin lỗi, ta thực không nhớ gì về huynh”
Nói trong e ngại, nàng cũng không muốn hắn thất vọng khi bỏ bao công sức như vậy để tìm lại kí ức cho nàng, nhưng mọi thứ đều trở nên công cốc. Nhưng khi nàng cố ý muốn nhớ lại thì như có ai đó che đi mảng đỏ kí ức, rồi từ từ lau nó đi, kí ức đối với nàng trở thành một mảnh trắng xóa.
Khải Ân nhìn nàng như vậy hắn không muốn ép nàng, dù hắn thật sự mong đợi nàng có thể nhớ ra hắn, nhớ về hắn và nàng cùng nhau đã làm gì, nhưng nàng một khi nhớ lại thì đầu nàng như búa bổ, có lẽ đối với hắn quá ích kỉ. Khải Ân không muốn Yêu Tử phải chịu thêm đau đớn. Hắn nhớ, khi nàng lên 3 tuổi, vì muốn cứu con mèo nhà hắn thích nên leo lên cây cao để rồi ngã xuống gãy tay nằm trên giường đến ba tháng liền, khi tháo bột nàng còn khóc rất thê thảm, nhưng trước mặt hắn vẫn là thái độ kiên cường tỏa vẻ không sao đó, lúc nàng lên 5 tuổi hắn không xem chừng nàng cẩn thận, để nàng chạy theo một quả bóng khi hắn chơi mà bị xe tông, Yêu Tử lại phải nằm trên giường mất một tháng để thăm dò sức khỏe, sau đó là bị cấm túc. Sau vụ đó, Khải Ân bị cha mẹ vở trách nhưng hắn vẫn không thấy là gì khi cha mẹ nàng luôn nhìn hắn mỉm cười vui vẻ, nhìn thấy hắn Yêu Tử lại cố ý tỏa vẻ mình rất mạnh khỏe. Rồi lên 10 tuổi nàng chỉ mới 6 tuổi, gia đình chuyển nhà ra nước ngoài, từ đó hắn mất tin tức của nàng, điện thoại cũng mất luôn số liên lạc. Khải Ân chắc nàng đã quên đi hắn rồi, hắn nghe cha mẹ mình nói nàng lớn lên rất xinh đẹp, còn rất ý tứ có phong thái lạnh lùng. Từ nhỏ Yêu Tử đã luôn tỏ vẻ như thế nên hắn không có vấn đề xem là lạ, nhưng một chuyện khiến hắn đau lòng là cha mẹ nhắc đến cái tên Khải Ân, nàng cũng đã không nhớ gì cả. Nàng quên luôn khi nhỏ cũng chơi với hắn thế nào, và quên luôn cả những lần tai nạn vì hắn. Dịp đó về nước, chỉ được ở một ngày, Khải Ân đã đi tìm nàng, nhưng không gặp, nhà nàng cũng chuyển đến thành phố lớn, nơi giúp nàng phát triển tốt hơn, Yêu Tử không có ở nhà, Khải Ân chỉ có thể đến thăm cha mẹ nàng, rồi hỏi thăm một ít tin tức về nàng sau đó gấp gáp chạy đi vì công việc.
Khải Ân kết bạn với nick chat của nàng trên mạng xã hội, hằng ngày vẫn cố gắng trở thành một người bạn tốt bên nàng. Rồi khi hắn trải qua một cuộc tình dở, dù Khải Ân không nói nhưng Yêu Tử vẫn tinh tế nhận ra rồi nói bóng gió an ủi, lúc đó thực chất nàng không biết hắn hiểu ra, cuộc tình kia với nữ nhân khác không có thật chỉ là ngộ nhận khi người kia tính cách quá giống nàng, rồi hắn lại ngộ nhận tính cách của nàng làm hắn yêu thích, nhưng thực chất ngay cả tâm hồn và vóc dáng của nàng hắn đã nhớ trong tâm rất lâu rồi.
“Yêu Tử, đến giờ rồi, nàng thức dậy đi, bên ngoài cũng có người đang gọi nàng”
“Khải Ân, huynh sẽ đến nữa chứ?”
“Ân, ta sẽ đến, ở bên nàng đến khi nàng nhận ra ta mới thôi. Giấc mơ nàng vẫn luôn có ta”
“Cảm ơn huynh”
“Yêu Tử, nàng đã là nương tử của ta, sau này không cần khách sáo, hiểu không hả?!”
Khải Ân dịu dàng vuốt mái tóc nàng, ánh mắt hạ xuống, ôn nhu đến cực độ, rồi xoay người biến mất. Hắn sẽ quay lại, vì nàng hắn bỏ một kiếp người, vì nàng hắn theo nàng đến thế giới này, vì nàng hắn xuất hiện ở nơi này, Khải Ân không muốn Yêu Tử hắn một mình cô đơn ở cái thế giới đơn độc này.
Yêu Tử nhìn bóng người Khải Ân dần biến mất trong sương, rồi thở dài, nhắm mắt. Nàng vẫn không hiểu về người đó, hắn không có ý xấu, luôn giúp nàng, che chở cho nàng hết mức, nhưng hắn nói nàng có kí ức về hắn, và nàng không nhớ gì cả. Khải Ân nói hắn còn là phu quân của nàng,…Vậy còn Độc Hoàng?! Nàng đã làm mọi chuyện ngày một thêm rối rồi sao? Nàng không muốn phụ lấy tình cảm của Độc Hoàng, còn với Khải Ân….hắn với nàng như thế đối xử, nàng nở lòng nào phụ hắn? Nàng đã làm gì về những giấc mơ này cả kí ức? Độc Hoàng đã đợi nàng sau một đêm mái tóc đã trắng xóa, Khải Ân cứu nàng đến mất tính mạng, bây giờ ngay cả giấc mơ cũng muốn giúp nàng trở lại kí ức.
Hai nam nhân này nàng nợ rất nhiều….
“Hồng Điệp, nàng vẫn trốn ta sao? Đến khi nào nàng mới xuất hiện đây?!”
“Tiểu muội muội, nàng bỏ ta đi khi lễ tân hôn chưa thành, nàng biến mất nơi nào rồi.?”
“Tử nhi, nàng nói yêu người không thành, vì người không giữ được lời hứa, nhưng nàng có giữ được lời hứa hay chưa?”
Yêu Tử ôm đầu đau đớn, từng giọng nói cứ thay phiên nhau nói như thế, hiện lên đầu, bên tai một cách rành mạch, dần xáo trộn. Im…Im hết đi, làm ơn tránh xa ta đi….Rất đau, rất nhức đầu. Rất khó chịu. Tại sao? Tim đau, dù không muốn khóc, mắt vãn tràn đầy lệ, dù không muốn nó rơi nhưng lệ cứ ào ạt đổ ra. Trong khoảng khắc nàng biết nàng đã nợ rất nhiều, rất nhiều người, rời khỏi họ sẽ hạnh phúc, không ngờ nó lại dằng xé đến như vậy. Tình cảm của nàng là gì đối với họ đây, họ đối với nàng cảm tình như vậy…
“Yêu Tử…Yêu Tử…Yêu Tử.! Mau tỉnh! Mau Tỉnh! Yêu Tử!”
“Á…”
Đồng Vi nhìn nàng gặp ác mộng không thể tỉnh, mồ hôi trên trán đổ từng giọt, nước mắt lại dâng trào chảy ra ngoài, đầu tóc rũ rượi…Hắn từng đọc y thuật, có chỗ nói ác mộng sẽ làm người ta trầm luân và chết luôn trong đó, nhưng hắn vẫn không muốn nàng chết đi như thế, huống hồ nàng chỉ là linh hồn ở hiện tại, nếu nàng chết chắc chắng chỉ có bước là hồn phi phách tán. Đồng Vi hắn còn có nhiều chuyện cần nàng bên cạnh, với nàng chết đi, hồn phi phách tán là điều không thể, hắn vẫn không thể buông tay nàng ra được. Vậy nên hắn ra sức lay nàng dậy, cố ý khiến nàng tỉnh dậy, hắn càng lay mạnh nàng càng hoảng hốt, hắn càng kêu lớn mày nàng càng nhắm chặt lại, không thể tỉnh. Giấc mơ luôn ám ảnh nàng khiến Yêu Tử không thể tỉnh lại, không thể mở mắt. Sở Đồng Vi hoảng sợ đến tột cùng, kéo nàng ôm trong lòng cố gắng dùng mọi động tác lay mạnh nàng thức tỉnh, nhưng tất cả đều vô ích. Yêu Tử vẫn cứ bị ác mộng kéo đến không thể mở mắt hay có dấu hiệu tỉnh táo.
“Kim Tuệ. Kim Khuyến. Mau gọi thái y đến đây!”
“Rõ…Hoàng tử, nàng là linh hồn…không ai chạm vào được trừ ngài…”
Kim Tuệ và Kim Khuyến nhận mệnh lệnh lập tức chạy đi, nhưng chợt khự lại, lúng túng nói cho chủ nhân mình biết, dù có mời thái y vẫn vô dụng. Đồng Vi mày cau chặt, khẩn trương đến đáng sợ nghiến răng.
“Tìm mọi cách khiến nàng tỉnh lại ngay cho ta! Đây là mệnh lệnh!”
“…Rõ!”
Kim Khuyến cúi đầu, liền chạy đi. Kim Tuệ liền biến mất theo, hai người nhảy ra cổng chính liền dừng lại nhìn nhau.
“Sẽ đi đâu tìm người để giúp đây?”
“Pháp sư, thầy cúng. Những người có thể liên quan đến linh hồn”
“Không được, bọn chúng chỉ là tay lừa bịch, không thể cứu linh hồn chỉ bày ra trận giết chết chúng!”
“Vậy phải làm sao?”
“Quốc sư! Đúng rồi, quốc sư là đạo tiên nhân, hắn có thể giúp cho hoàng tử cùng Yêu Tử cô nương”
Kim Tuệ suy nghĩ một lát liền ra quyết đinh, từ lập triều đến bây giờ, ai cũng biết Quốc Sư trong triều là tiên nhân đắt đạo, đối nhân xử thế ngay cả hoàng thượng cũng nở đến tám chính phần.
“Không được, Quốc Sư hắn biết có thể gây nguy hiểm đến hoàng tử. Trước giờ ngươi cũng biết, Quốc Sư luôn đối đầu với hoàng tử!”
“…Ngươi nói đúng, nhưng để Yêu Tử cô nương hồn phi phách tán ngươi nghĩ hẳn hoàng tử sẽ ra sao?”
“Không quản nhiều như vậy được, Yêu Tử cô nương sớm muộn gì cũng chỉ là linh hồn, hồn phi phách tán sẽ là chuyện sớm muộn, nàng chết hoàng tử sẽ đau khổ nhưng sau này sẽ hết, một người khác đến chắc chắng sẽ hết!”
“Ta vẫn sẽ đi mời Quốc Sư, ngươi cứ ở đó đi. Yêu Tử cô nương trước giờ đối với chúng ta như thế nào ngươi lại vô tình như thế!”
“Ngươi không lo tính mạng của chủ nhân mình sao?”
“Ta đang thực hiện lời chủ nhân phân phó! Tránh ra!”
“Không được, ta không cho ngươi đi! Muốn đi thì bước qua xác ta!”
“Là ngươi ép ta!”
Kim Tuệ xuất kiếm, chỉ thẳng vào Kim Khuyết bay tới công kích. Hắn đối với Yêu Tử có thiện cảm, với lại nàng trước giờ luôn là người đối xử với hắn tốt nhất từ khi sinh ra, nàng xem hắn như người bạn, hắn cũng không khác gì. CÒn chuyện nàng biến mất có chắc thời gian sẽ làm cho chủ nhân hắn quên đi một ngươi như thế? Hắn không nghĩ thời gian sẽ xóa được một mối tình, vì cha hắn đã là ngươi như vậy, dù nương hắn mất đã lâu, hắn vẫn thấy cha hắn không tuyển thê tử, mỗi ngày ra mộ nương thắm nhan tâm sự những chuyện thường ngày, như một người sống ở bên nhau. Cha và nương hắn như thế, huống hồ hoàng tử hắn sống với nhau trở thành huynh đệ từ nhỏ đến lớn. Hắn và Kim Khuyến hiểu tính cách của chủ nhân hắn nhất, tuy bề ngoài tùy tiện nhưng chắc chắng là người trọng tình, nếu không hai hắn đã chết dưới mũi kiếm của kẻ thù nhiều năm trước khi bảo vệ chủ nhân mình.
“Kim Tuệ, khi đánh thì đừng suy nghĩ lung tung!”
Kim Khuyến lợi dụng cơ hội đập cho Kim Tuệ một nhát lên lưng, đạp hắn xuống đất. Kim Tuệ hộc máu, ôm kiếm cố gắng đứng dậy, tiếp tục lao vào đánh với Kim Khuyến, dù là võ công khác nhau, nhưng hai người đều học từ một sư phụ, kĩ năng dạy võ không khác là bao, nên với cuộc đấu giữa hai người là không thể phân thắng bại.
“Ngưng! Kim Khuyến! Kim Tuệ! Thì ra ngũ đệ giáo huấn các ngươi ở trước phủ đánh nhau!”
Một giọng nói uy nghiêm vang lên, hai người đang đánh trên không trung liền giật mình dừng lại, nhưng chiêu xuất ra không thể ngăn được, Kim Tuệ trúng một chưởng ở ngực, Kim Khuyết trúng một kiếm bên hông, cả hai ngã nhào xuống nền đất. Nhìn thấy hai người đi đến, vội vàng chống người đứng dậy, quỳ xuống, khom tay thành quyền.
“Tham kiến vương gia, nhị hoàng tử!”