Jordan vòng tay quanh hông Alec và nhấc bổng cậu khỏi mặt đất, vùi những nụ hôn vào cổ cậu trong khi vội vã nói một hơi. “Anh lo quá! Em có sao không?”
Anh đứng thẳng, chân Alec đung đưa thò ra khỏi cái quần ngủ.
“Em xin lỗi, Jordan! Em đã định nói với anh rồi! Thật đấy! Chỉ không biết bắt đầu thế nào.”
Jordan hôn dần lên môi và mặt cậu. “Em ổn chứ?”
“Vâng. Em ổn.”
Anh dừng lại để nhìn vào đôi mắt hổ phách đỏ quạch của Alec. “Động kinh phải không?”
“Vâng.”
Tiến bước với Alec vẫn đang ôm trong tay, Jordan đi ngang phòng và đặt cậu xuống ghế bành. Anh tì lại để hôn cậu lần nữa.
Tay Alec quấn quanh cổ anh. “Anh không đáng biết theo cách đó. Em thấy thật kinh khủng. Em xin lỗi.”
“Em yêu, không phải lỗi của em. Anh biết em sẽ nói khi thấy thoải mái.”
Jordan ngồi xuống và Alec lập tức bò vào lòng anh. “Em không biết làm gì nữa. Phát đầy trên TV; sắp sửa lên khắp các mặt báo. Em muốn chui xuống dưới tảng đá nào đấy rồi biến mất luôn. Cứ như quay lại hồi còn đi học, chỉ tội là tệ hơn cả tỷ lần.”
Thế là quá đủ! Jordan muốn Alec tránh xa khỏi áp lực để nghỉ ngơi và hồi phục đoàng hoàng.
“Cưng à, về nhà với anh đi. Kệ xác Frank; để lão chịu đựng một thời gian. Quan trọng nhất chính là em. Báo chí, tất cả, chúng ta sẽ giải quyết sau. Mình sẽ cho Bec biết, nó sẽ giận nhưng chắc chắn sẽ không kể với bất cứ ai rằng em ở đó. Anh biết em gái anh mà. Chuyện quan trọng có thể tin ở nó. Làm ơn nhé?”
“Được rồi. Em sẽ để lại lời nhắn cho Frank. Em mà đột ngột biến mất, ông ta dễ báo cảnh sát lắm. Chẳng ai muốn thế cả.”
Jordan tách ra để với tập giấy nhắn và cái bút trên mặt bàn cà phê. Anh đưa cho Alec, cậu lập tức viết một câu cụt lủn: ‘Đi vài ngày’. Cậu đặt tập giấy xuống và trả lời trước khi Jordan kịp hỏi.
“Ông ta sẽ bảo Gary mở cửa nếu em không trả lời.” Alec đứng dậy, chìa tay về phía Jordan, rồi vừa nói vừa kéo anh vào phòng ngủ. “Chỉ cần bảo Gary rằng ông ta lo cho sức khỏe của em là được. Cả thế giới đã thấy chuyện xảy ra hôm nay rồi, chắc chắn chìa khóa sẽ được giao ra dễ dàng.”
Từ trong phòng đựng quần áo to tổ chảng, Alec lôi ra một cái va li và bắt đầu gập gọn đồ để nhét vào. Cậu tới phòng tắm lấy mấy thứ trong tủ. Rồi cậu quay lại, chọn một cái quần, một cái áo, và một cái áo khoác. Bộ pajama được cởi bỏ, và lần đầu tiên Jordan thấy Alec hoàn toàn ***. Mắt anh ngấu nghiến mọi chi tiết. Không có lấy một gram mỡ thừa trên người Alec, người yêu của anh nhỏ nhắn như mèo. Alec không có vẻ lực lưỡng nhờ luyện tập trong gym, nhưng mọi cơ bắp đều rất rõ ràng, từ cánh tay, tới ngực, tới cơ bụng phẳng lỳ, xuống đùi và bắp chân.
Kéo khóa quần lên, Alec cúi người nhặt áo. Cậu bắt gặp Jordan đang há miệng nhìn mình. “Sao thế?”
Jordan quan sát cậu mặc áo vừa lắc đầu. “Chẳng có cái khỉ gì cả! Em thật tuyệt vời!”
Alec vớ một đôi giầy đi vào chân, nhếch mép cười. “Anh soi em đấy à?”
“Chứ gì nữa! Có khúc gỗ cứng quèo ở bên dưới để làm bằng chứng đây này!”
Alec khúc khích, nhìn quanh phòng lần nữa rồi đóng va li đưa cho Jordan. Alec xách cái túi ngủ, tóm tay Jordan, và đi về phía cửa.
Thấy hành lang vắng tanh, Alec tiến tới lối thoát cứu hỏa, vẫn nắm chặt tay Jordan.
“Anh đỗ xe ở đâu?”
“Ở một con phố nhỏ sau khách sạn.”
“Cầu thang này không có máy quay an ninh.”
“Thế có máy quay ở hành lang không?”
Alec bước xuống cầu thang, Jordan kéo đồ đạc bám theo. “Chẳng bao giờ bật lên cả. Khách hạng sang thường phàn nàn vì thiếu tính riêng tư.”
***
Cánh cửa thoát hiểm dẫn ra một con ngách thông tới con phố chính náo nhiệt của London. Vắng bóng người, nó chỉ còn là một hẻm núi nội thị bao bọc bởi những tòa nhà chọc trời, lạnh lẽo, ẩm ướt. Khác hẳn với vẻ suy đồi nhìn thấy trước tiền sảnh khách sạn. Từ cửa thoát hiểm, Alec giữ chặt tay Jordan và im lặng bước. Dù đã quen chịu hậu dư chấn – như cậu đã làm bao năm qua – cơ bắp của cậu vẫn thấy mệt mỏi và nhức nhối. Tuy may mắn không bị chứng đau nửa đầu sau khi phát bệnh, nhưng giữa hai thái dương vẫn cứ nhói từng cơn.
Jordan ra hiệu về hướng con phố. “Xe đỗ khoảng giữa phố, là loại thể thao màu đỏ.”
“Ố là la, người đàn ông của em lái xe thể thao cơ đấy! Anh can đảm lắm mới dám đỗ xe ở đó, rất dễ bị ăn trộm. Trông chỗ này chẳng nhã nhặn gì cho cam.”
Jordan liếc quanh. “Em can đảm lắm mới dám nắm tay anh. Trông chỗ này chẳng có vẻ thân thiện với gay gì cả. Nói thế thôi, chứ mấy người vật vờ ở đây đều quá say xỉn để nhận ra cái gì.”
Khi họ tới bên cái xe, Jordan rút chìa khóa từ túi quần. Anh mở cốp cất hành lý. Cửa hông được giải quyết, Alec chui vào. Jordan ngồi sau tay lái, khởi động và họ rời đi.
Jordan đưa mắt nhìn Alec rồi nhướn mày. “Em cho anh xem tất cả bên dưới mớ quần áo ấy rồi, đầu óc anh sẽ chỉ biết đi theo một đường thôi.”
Khuỷu tay chống lên cửa sổ và bàn tay che mặt để tránh xe khác, Alec cũng nhướn lông mày. Rời khỏi khách sạn rồi, đột nhiên cậu cũng muốn nổi loạn một tẹo.
“Em cho anh thấy hết rồi, anh phải cho em thấy lại chứ.”
“Em muốn chúng mình *** bao nhiêu lần cũng được hết!”
Phần lớn sự nghiệp của Alec được gầy dựng tại London, nhưng khi Jordan lái về nhà mình, anh mới nhận ra sự thật rằng Alec đã bị giam hãm đến mức nào. Cậu chỉ trỏ vào tất cả mọi thứ; nhà cửa, người dắt chó đi dạo, cây cối, thậm chí cả hình thù các đám mây. Cứ như thể đây là lần đầu tiên cậu thấy thành phố đời thường, và cứ liến thoắng luôn miệng từ lúc bước lên xe.
Vào nhà, TV tắt ngúm, một cái cốc trống rỗng đặt cạnh cuốn tạp chí trên mặt bàn.
“Cà phê không?”
Alec nhét tay vào túi và quan sát phòng bếp. “Có, anh yêu ạ.”
Lần đầu tiên được thay tên bằng cách gọi thân mật khiến Jordan cưởi rộng đến tận mang tai.
Alec đi đến phòng khách và nhòm vào. “Ai thiết kế nội thất thế, anh hay Bec?”
“Anh.”
“Ấn tượng thật!”
Bật ra một tiếng thích thú, Alec quỳ bệt xuống sàn bếp. “Ôi! Trời đất ơi, ai thế này?”
Jordan vừa lôi cà phê ra khỏi tủ vừa cười. “Cục Lông đấy.”
Alec chìa tay dỗ con mèo lông đỏ tiến lại gần hơn. “Tới đây nào, Cục Lông. Tao không làm mày đau đâu. Ôi! Mắt tao với mày giống nhau đấy! Mắt giống màu thì phải làm bạn với nhau chứ nhỉ.”
Cậu ngoắc ngoắc ngón tay đến khi con mèo không nhịn nổi và nhảy phóc lên.
Alec bế Cục Lông trong tay rồi đứng dậy. “Wow! Chú mày nặng cả tấn! Anh yêu ơi, anh cho mèo ăn gì thế? Bò à?”
Jordan cầm cốc cà phê lên, lắc đầu. “Mỗi ngày chỉ nửa con thôi, đang ăn kiêng mà. Vào phòng khách nào, cưng.”
Alec ngồi xuống sofa quan sát những bức ảnh gia đình, để Cục Lông quấn quít quanh chân. Jordan đi qua TV, đến giá để CD. Anh không muốn mạo hiểm để Alec xem tin tức phát lại buổi họp báo tồi tệ kia.
Jordan rút một đĩa CD và giơ lên. “Cái này nhé?”
Một bên lông mày của Alec nhướn lên. “Không!”
“Sao không? Em phải nhìn cậu ta *** cơ!”
“Em thấy đầy lần rồi.”
Jordan trợn mắt rồi đặt lại CD Tyler Curtis lên kệ. “Thật là! Thế cái này thì sao?”
Anh chìa ra một CD nhạc cổ điển, Alec gật đầu tán đồng.
Jordan thoải mái ngồi xuống cạnh Alec và nhấp một ngụm cà phê. “Anh hỏi em chuyện này được không?”
Cả hai đặt cốc xuống mặt bàn, Alec đã chuẩn bị để trả lời bất cứ điều gì Jordan muốn biết.
“Về chứng động kinh của em?”
“Không. À thì, ừ, nhưng khi nào em sẵn sàng đã. Thật ra anh định hỏi về mẹ em. Em nhớ gì về bà ta không?”
“Cũng đủ.”
Cậu không nói thêm gì nữa, và Jordan nắm chăt tay Alec. “Lẽ ra anh không nên hỏi.”
Alec lắc đầu thở dài. “Không phải đâu, anh yêu. Em chưa từng nhắc tới bà ta từ khi bỏ đi. Bố em là ông bố tốt nhất mà người ta có thể cầu được, nhưng ông chẳng bao giờ nói về mẹ. Bố không hề thay đổi câu chuyện của bố, cho đến ngày ông mất. Mỗi khi em hỏi về mẹ, bố nhất định sẽ bảo bà ta bỏ đi vì không yêu bố nữa.
“Em không tin à?”
Alec cởi giày, quay người trên sofa và khoanh chân trước mặt. “Bố chỉ nói thế để bảo vệ em. Em sẽ làm bố đau lòng nếu em bảo rằng em đã biết sự thật. Ông bảo vệ em, em bảo vệ ông, và không ai nói gì cả.”
“Sự thật là thế nào?”
Mắt cậu ngập nước. “Em bám bố. Em yêu mẹ, nhưng em tôn thờ bố.”
***
Khi Alec lục túi tìm khăn giấy mà không thấy, Jordan với cái hộp trên bàn cà phê và đặt nó ở giữa hai người. Làm Alec buồn không phải là chủ ý của anh, nhưng Jordan cần phải biết Leanne nghĩ gì trong đầu, phải hiểu bà ta là loại phụ nữ nào.
“Rồi em phát bệnh, lúc nào cũng lên cơn, vài lần một ngày, ra vào bệnh viện như cơm bữa. Mẹ phải nghỉ việc để ở nhà chăm sóc. Em nhớ mình đã rất sợ hãi vì không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Em nhớ ngồi trên đùi bố và ông bảo khi nào thuốc tác động là em sẽ khỏe ngay. Dù cả đời phải phụ thuộc vào thuốc cũng không sao. Mẹ? Bà luôn miệng bảo em biến đi. Ngay cả lúc em chẳng làm gì sai cả. Rồi em bắt đầu nghe hai người cãi nhau.”
Từng mảnh khăn giấy biến mất khỏi hộp. Jordan vẫn giữ chặt tay Alec.
“Em chỉ biết đó là lỗi của mình, vì em ốm. Em nghĩ nếu có thể làm mẹ hết giận thì mọi chuyện sẽ đâu vào đấy. Ngày mẹ bỏ đi, em ra vườn hái hoa tặng bà, dành cả đống thời gian ngồi trong phòng làm thiệp.”
Mặc dù đang khóc, Alec vẫn đảo mắt và đỏ mặt, như thể xấu hổ vì thừa nhận đã chuẩn bị quà cho mẹ khi mới tám tuổi.
“Lúc đó em thấy tự hào lắm. Em tưởng thiệp mình làm đẹp lộng lẫy, và hoa mình hái thật lung linh. Nhất định mẹ sẽ thấy hạnh phúc.” Alec cười gượng gạo. “Quá ngốc nghếch.”
Vuốt ngón tay trên mặt Alec, Jordan nhẹ nhàng đáp. “Không ngốc nghếch chút nào, cưng à. Em chỉ là một đứa bé cố gắng làm mọi thứ tốt đẹp hơn.”
Khăn giấy bị rút mỗi lúc một nhiều khi Alec vô phương ngăn nước mắt. Jordan có thể nhìn thấy những kỷ niệm tràn qua cậu, thấy chúng hòa cùng nỗi căm giận và chán ghét được ấp ủ bấy lâu. Alec vo tờ giấy trong tay và hắng giọng để nói tiếp.
“Em có cả một thùng toàn đồ thủ công. Từ giấy màu đến giấy nhũ, bút chì, bút mực, nơ, con dấu và hộp mực, cả hoa khô mà em ép trong sách nữa. Em nghĩ tấm thiệp em làm là đỉnh cao nghệ thuật cơ đấy. Tất cả những gì em có đều được dùng trong ấy! Em đục lỗ xuyên qua, luồn nơ vào, rồi buộc quanh bó hoa, đặt trong cái bình to nhất em tìm thấy. Bà ta nghĩ em là đồ đàn bà.”
Những giọt nước mắt lăn xuống hàng mi đen láy. “Bà ta quát em vì ngắt hoa trong vườn rồi ném nó vào sọt rác.”
Từ ‘chó cái’ lởn vởn trong đầu Jordan. Không có gì để nghi ngờ động thái của bà ta. Bà ta không liên lạc với con trai để nối lại tình xưa. Không đời nào Jordan tin lý do ấy.
Alec vừa nói trong hơi thở ngắt quãng. “Đêm đó em tỉnh dậy khi nghe tiếng cãi vã, và em biết là lại vì em. Em lẻn khỏi giường và áp tai lên cửa phòng ngủ của bố mẹ. Bố phát hiện những bông hoa và tấm thiệp trong thùng giác. Ông rất tức giận. Bà ta nói đã phát ngấy việc bị giam hãm trong nhà lắm rồi. Phát ngấy việc em suốt ngày lên cơn. Phát ngấy việc lúc nào cũng phải dọn dẹp hậu quả. Rồi bà ta nói, và em còn nhớ từng từ một. ‘Tôi không thể điều khiển được cảm xúc của tôi. Tôi không yêu thương gì nó. Hoặc đưa nó đi cho người ta chăm sóc, hoặc cuộc hôn nhân của chúng ta chấm dứt từ đây.’ Em không hiểu đưa cho người ta chăm sóc là ý gì, nhưng sau đó em biết. Bố không chần chừ lấy một giây. Ông bảo, ‘Coi như hôn nhân của chúng ta chấm hết rồi, Leanne.’ Em không biết sau đó thế nào. Em về phòng, và sáng hôm sau bà ta bỏ đi.”
Cậu vo giấy trong tay, quan sát ngọn lửa tức tối bừng lên trong mắt Jordan, rồi nhún vai. “Em biết khi bà ta gửi email là bà ta nói dối. Nếu em không giàu, chắc chẳng bao giờ nghe thấy bà ta nữa. Em không trả lời, vì…” Cậu rít. “…Vì em ghét bà ta!”
Giơ ngón trỏ lên, biểu cảm và thái độ của Alec hoàn toàn chuyển sang vẻ bức xúc thuần Curtis.
“Bốn tuần, Jordan! Bốn tuần sau khi khám bệnh và bà ta lặn mất. Chỉ chừng đó thời gian để bà ta phát ngấy với bệnh của em. Bố nghỉ việc để trông nom em. Khi em quay lại trường học, ông tìm việc làm ít thời gian hơn để luôn ở nhà khi em về. Tất cả những gì ông có, ông đều dành hết cho em. Tất cả những khóa học nhảy và nhạc, đều do bố làm việc hết sức để trả, và ông hy sinh cuộc đời cho em! Mẹ đòi bố một nửa tài sản. Bọn em mất nhà. Tất cả. Giờ thì bà ta muốn viết email kể lể rằng bà ta chưa hề ngừng yêu thương em? Vì em có hàng triệu đô trong tài khoản! Anh có biết điều gì làm em điên nhất không, Jordan?”
Alec không hạ ngón tay xuống dù chỉ một chút, và nó rung lên vì giận dữ.
“Gì?”
“Bà ta nghĩ em quá ngu xuẩn để phát hiện ra bà ta muốn em viết séc! Như thể em sẽ nói, ‘Chào mẹ! Đây, cứ lấy vài triệu của con đi!’”
Cơn giận của Alec bùng nổ, giọng cậu càng lúc càng lớn. Cả người cậu run rẩy, hai má nóng bừng vì căm tức. Lo lắng vì buổi họp báo và hàng năm trời oán hận vì rối loạn đã khiến cậu chịu quá nhiều áp lực. Nếu Alec muốn ngồi la hét, hay đứng kêu gào như điên dại, Jordan sẽ để cậu làm. Bộc lộ ra ngoài còn tốt hơn là đè nén bên trong, và có thể giải tỏa bên cạnh một người yêu cậu, một người không phán xét cậu là điều tốt nhất.
Alec lấy hai tay bịt tai. “Bà ta phát ngấy vì em ốm. Còn em thì sao chứ? Bà ta có bao giờ bỏ chút thời gian tự hỏi xem lúc nào cũng sợ lên cơn co giật ở đâu đó thì thế nào chưa? Em ghét kinh khủng! Sau hai năm lo lắng, giờ thì nó xảy ra rồi. Em phát bệnh cho cả thế giới thấy!”
Alec khóc nhiều đến mức không thể phân biệt là vì giận hay vì xấu hổ.
“Anh bảo em phải đối diện với người ta thế quái nào đây? Chẳng cần bật TV cũng biết cảnh đó được chiếu đi chiếu lại! Em biết thiên hạ có thể độc ác thế nào, Jordan. Em đã nghe đủ các câu trêu chọc động kinh trên đời và lần nào nó cũng khiến em đau khổ! Sẽ chẳng vui vẻ gì nếu nó xảy ra với anh cả! Em cực kỳ muốn ở bên anh. Ý em là một cách đàng hoàng cơ. Em sợ lắm, Jordan! Sợ em sẽ lên cơn giữa chừng. Anh có hiểu không? Nó ảnh hưởng mọi thứ! Em muốn được lên sân khấu, xuất hiện trước phóng viên mà không phải luôn luôn e ngại rằng nó sắp xảy ra. Em muốn ngủ cạnh anh mà không phải lo lắng rằng em sẽ tỉnh lại và thấy anh đang thay ga giường, đang thay đồ cho em! Em muốn ở bên anh mà không phải sợ hãi! Anh nghĩ xem! Nghĩ đến chuyện chúng ta đang ở giữa một viễn cảnh đáng ra phải thật tươi đẹp, nhưng lại kết thúc bằng việc em co giật, đái dầm ra giường, và nôn khắp nơi?”
Jordan dịu dàng nắm lấy cổ tay Alec. Anh hôn lên những ngón tay và trả lời bằng thái độ bình thản ngược hẳn với vẻ luống cuống của Alec.
“Dù là đang làm tình, hay đang ăn tối, hay đang giải ô chữ, anh cũng sẽ làm đúng một điều, đó là chăm sóc em. Em không cần sợ hãi việc ở bên anh, cưng à. Trước khi em phát bệnh, em có triệu chứng, phải không?”
Alec gật đầu, và Jordan bọc tay mình bên ngoài tay cậu.
“Lúc nào cũng có à?”
Alec lại gật đầu rồi lấy khăn lau mắt.
“Được rồi, vậy thì tất cả những gì em cần làm khi thấy triệu chứng trước khi phát bệnh là báo với anh. Chúng ta sẽ dừng lại, anh sẽ ở cạnh em khi nó xảy ra, anh sẽ ở đó khi em tỉnh dậy, anh sẽ lau dọn cho em, và rồi anh sẽ ôm em khi em chìm vào giấc ngủ.”
Anh đứng thẳng, chân Alec đung đưa thò ra khỏi cái quần ngủ.
“Em xin lỗi, Jordan! Em đã định nói với anh rồi! Thật đấy! Chỉ không biết bắt đầu thế nào.”
Jordan hôn dần lên môi và mặt cậu. “Em ổn chứ?”
“Vâng. Em ổn.”
Anh dừng lại để nhìn vào đôi mắt hổ phách đỏ quạch của Alec. “Động kinh phải không?”
“Vâng.”
Tiến bước với Alec vẫn đang ôm trong tay, Jordan đi ngang phòng và đặt cậu xuống ghế bành. Anh tì lại để hôn cậu lần nữa.
Tay Alec quấn quanh cổ anh. “Anh không đáng biết theo cách đó. Em thấy thật kinh khủng. Em xin lỗi.”
“Em yêu, không phải lỗi của em. Anh biết em sẽ nói khi thấy thoải mái.”
Jordan ngồi xuống và Alec lập tức bò vào lòng anh. “Em không biết làm gì nữa. Phát đầy trên TV; sắp sửa lên khắp các mặt báo. Em muốn chui xuống dưới tảng đá nào đấy rồi biến mất luôn. Cứ như quay lại hồi còn đi học, chỉ tội là tệ hơn cả tỷ lần.”
Thế là quá đủ! Jordan muốn Alec tránh xa khỏi áp lực để nghỉ ngơi và hồi phục đoàng hoàng.
“Cưng à, về nhà với anh đi. Kệ xác Frank; để lão chịu đựng một thời gian. Quan trọng nhất chính là em. Báo chí, tất cả, chúng ta sẽ giải quyết sau. Mình sẽ cho Bec biết, nó sẽ giận nhưng chắc chắn sẽ không kể với bất cứ ai rằng em ở đó. Anh biết em gái anh mà. Chuyện quan trọng có thể tin ở nó. Làm ơn nhé?”
“Được rồi. Em sẽ để lại lời nhắn cho Frank. Em mà đột ngột biến mất, ông ta dễ báo cảnh sát lắm. Chẳng ai muốn thế cả.”
Jordan tách ra để với tập giấy nhắn và cái bút trên mặt bàn cà phê. Anh đưa cho Alec, cậu lập tức viết một câu cụt lủn: ‘Đi vài ngày’. Cậu đặt tập giấy xuống và trả lời trước khi Jordan kịp hỏi.
“Ông ta sẽ bảo Gary mở cửa nếu em không trả lời.” Alec đứng dậy, chìa tay về phía Jordan, rồi vừa nói vừa kéo anh vào phòng ngủ. “Chỉ cần bảo Gary rằng ông ta lo cho sức khỏe của em là được. Cả thế giới đã thấy chuyện xảy ra hôm nay rồi, chắc chắn chìa khóa sẽ được giao ra dễ dàng.”
Từ trong phòng đựng quần áo to tổ chảng, Alec lôi ra một cái va li và bắt đầu gập gọn đồ để nhét vào. Cậu tới phòng tắm lấy mấy thứ trong tủ. Rồi cậu quay lại, chọn một cái quần, một cái áo, và một cái áo khoác. Bộ pajama được cởi bỏ, và lần đầu tiên Jordan thấy Alec hoàn toàn ***. Mắt anh ngấu nghiến mọi chi tiết. Không có lấy một gram mỡ thừa trên người Alec, người yêu của anh nhỏ nhắn như mèo. Alec không có vẻ lực lưỡng nhờ luyện tập trong gym, nhưng mọi cơ bắp đều rất rõ ràng, từ cánh tay, tới ngực, tới cơ bụng phẳng lỳ, xuống đùi và bắp chân.
Kéo khóa quần lên, Alec cúi người nhặt áo. Cậu bắt gặp Jordan đang há miệng nhìn mình. “Sao thế?”
Jordan quan sát cậu mặc áo vừa lắc đầu. “Chẳng có cái khỉ gì cả! Em thật tuyệt vời!”
Alec vớ một đôi giầy đi vào chân, nhếch mép cười. “Anh soi em đấy à?”
“Chứ gì nữa! Có khúc gỗ cứng quèo ở bên dưới để làm bằng chứng đây này!”
Alec khúc khích, nhìn quanh phòng lần nữa rồi đóng va li đưa cho Jordan. Alec xách cái túi ngủ, tóm tay Jordan, và đi về phía cửa.
Thấy hành lang vắng tanh, Alec tiến tới lối thoát cứu hỏa, vẫn nắm chặt tay Jordan.
“Anh đỗ xe ở đâu?”
“Ở một con phố nhỏ sau khách sạn.”
“Cầu thang này không có máy quay an ninh.”
“Thế có máy quay ở hành lang không?”
Alec bước xuống cầu thang, Jordan kéo đồ đạc bám theo. “Chẳng bao giờ bật lên cả. Khách hạng sang thường phàn nàn vì thiếu tính riêng tư.”
***
Cánh cửa thoát hiểm dẫn ra một con ngách thông tới con phố chính náo nhiệt của London. Vắng bóng người, nó chỉ còn là một hẻm núi nội thị bao bọc bởi những tòa nhà chọc trời, lạnh lẽo, ẩm ướt. Khác hẳn với vẻ suy đồi nhìn thấy trước tiền sảnh khách sạn. Từ cửa thoát hiểm, Alec giữ chặt tay Jordan và im lặng bước. Dù đã quen chịu hậu dư chấn – như cậu đã làm bao năm qua – cơ bắp của cậu vẫn thấy mệt mỏi và nhức nhối. Tuy may mắn không bị chứng đau nửa đầu sau khi phát bệnh, nhưng giữa hai thái dương vẫn cứ nhói từng cơn.
Jordan ra hiệu về hướng con phố. “Xe đỗ khoảng giữa phố, là loại thể thao màu đỏ.”
“Ố là la, người đàn ông của em lái xe thể thao cơ đấy! Anh can đảm lắm mới dám đỗ xe ở đó, rất dễ bị ăn trộm. Trông chỗ này chẳng nhã nhặn gì cho cam.”
Jordan liếc quanh. “Em can đảm lắm mới dám nắm tay anh. Trông chỗ này chẳng có vẻ thân thiện với gay gì cả. Nói thế thôi, chứ mấy người vật vờ ở đây đều quá say xỉn để nhận ra cái gì.”
Khi họ tới bên cái xe, Jordan rút chìa khóa từ túi quần. Anh mở cốp cất hành lý. Cửa hông được giải quyết, Alec chui vào. Jordan ngồi sau tay lái, khởi động và họ rời đi.
Jordan đưa mắt nhìn Alec rồi nhướn mày. “Em cho anh xem tất cả bên dưới mớ quần áo ấy rồi, đầu óc anh sẽ chỉ biết đi theo một đường thôi.”
Khuỷu tay chống lên cửa sổ và bàn tay che mặt để tránh xe khác, Alec cũng nhướn lông mày. Rời khỏi khách sạn rồi, đột nhiên cậu cũng muốn nổi loạn một tẹo.
“Em cho anh thấy hết rồi, anh phải cho em thấy lại chứ.”
“Em muốn chúng mình *** bao nhiêu lần cũng được hết!”
Phần lớn sự nghiệp của Alec được gầy dựng tại London, nhưng khi Jordan lái về nhà mình, anh mới nhận ra sự thật rằng Alec đã bị giam hãm đến mức nào. Cậu chỉ trỏ vào tất cả mọi thứ; nhà cửa, người dắt chó đi dạo, cây cối, thậm chí cả hình thù các đám mây. Cứ như thể đây là lần đầu tiên cậu thấy thành phố đời thường, và cứ liến thoắng luôn miệng từ lúc bước lên xe.
Vào nhà, TV tắt ngúm, một cái cốc trống rỗng đặt cạnh cuốn tạp chí trên mặt bàn.
“Cà phê không?”
Alec nhét tay vào túi và quan sát phòng bếp. “Có, anh yêu ạ.”
Lần đầu tiên được thay tên bằng cách gọi thân mật khiến Jordan cưởi rộng đến tận mang tai.
Alec đi đến phòng khách và nhòm vào. “Ai thiết kế nội thất thế, anh hay Bec?”
“Anh.”
“Ấn tượng thật!”
Bật ra một tiếng thích thú, Alec quỳ bệt xuống sàn bếp. “Ôi! Trời đất ơi, ai thế này?”
Jordan vừa lôi cà phê ra khỏi tủ vừa cười. “Cục Lông đấy.”
Alec chìa tay dỗ con mèo lông đỏ tiến lại gần hơn. “Tới đây nào, Cục Lông. Tao không làm mày đau đâu. Ôi! Mắt tao với mày giống nhau đấy! Mắt giống màu thì phải làm bạn với nhau chứ nhỉ.”
Cậu ngoắc ngoắc ngón tay đến khi con mèo không nhịn nổi và nhảy phóc lên.
Alec bế Cục Lông trong tay rồi đứng dậy. “Wow! Chú mày nặng cả tấn! Anh yêu ơi, anh cho mèo ăn gì thế? Bò à?”
Jordan cầm cốc cà phê lên, lắc đầu. “Mỗi ngày chỉ nửa con thôi, đang ăn kiêng mà. Vào phòng khách nào, cưng.”
Alec ngồi xuống sofa quan sát những bức ảnh gia đình, để Cục Lông quấn quít quanh chân. Jordan đi qua TV, đến giá để CD. Anh không muốn mạo hiểm để Alec xem tin tức phát lại buổi họp báo tồi tệ kia.
Jordan rút một đĩa CD và giơ lên. “Cái này nhé?”
Một bên lông mày của Alec nhướn lên. “Không!”
“Sao không? Em phải nhìn cậu ta *** cơ!”
“Em thấy đầy lần rồi.”
Jordan trợn mắt rồi đặt lại CD Tyler Curtis lên kệ. “Thật là! Thế cái này thì sao?”
Anh chìa ra một CD nhạc cổ điển, Alec gật đầu tán đồng.
Jordan thoải mái ngồi xuống cạnh Alec và nhấp một ngụm cà phê. “Anh hỏi em chuyện này được không?”
Cả hai đặt cốc xuống mặt bàn, Alec đã chuẩn bị để trả lời bất cứ điều gì Jordan muốn biết.
“Về chứng động kinh của em?”
“Không. À thì, ừ, nhưng khi nào em sẵn sàng đã. Thật ra anh định hỏi về mẹ em. Em nhớ gì về bà ta không?”
“Cũng đủ.”
Cậu không nói thêm gì nữa, và Jordan nắm chăt tay Alec. “Lẽ ra anh không nên hỏi.”
Alec lắc đầu thở dài. “Không phải đâu, anh yêu. Em chưa từng nhắc tới bà ta từ khi bỏ đi. Bố em là ông bố tốt nhất mà người ta có thể cầu được, nhưng ông chẳng bao giờ nói về mẹ. Bố không hề thay đổi câu chuyện của bố, cho đến ngày ông mất. Mỗi khi em hỏi về mẹ, bố nhất định sẽ bảo bà ta bỏ đi vì không yêu bố nữa.
“Em không tin à?”
Alec cởi giày, quay người trên sofa và khoanh chân trước mặt. “Bố chỉ nói thế để bảo vệ em. Em sẽ làm bố đau lòng nếu em bảo rằng em đã biết sự thật. Ông bảo vệ em, em bảo vệ ông, và không ai nói gì cả.”
“Sự thật là thế nào?”
Mắt cậu ngập nước. “Em bám bố. Em yêu mẹ, nhưng em tôn thờ bố.”
***
Khi Alec lục túi tìm khăn giấy mà không thấy, Jordan với cái hộp trên bàn cà phê và đặt nó ở giữa hai người. Làm Alec buồn không phải là chủ ý của anh, nhưng Jordan cần phải biết Leanne nghĩ gì trong đầu, phải hiểu bà ta là loại phụ nữ nào.
“Rồi em phát bệnh, lúc nào cũng lên cơn, vài lần một ngày, ra vào bệnh viện như cơm bữa. Mẹ phải nghỉ việc để ở nhà chăm sóc. Em nhớ mình đã rất sợ hãi vì không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Em nhớ ngồi trên đùi bố và ông bảo khi nào thuốc tác động là em sẽ khỏe ngay. Dù cả đời phải phụ thuộc vào thuốc cũng không sao. Mẹ? Bà luôn miệng bảo em biến đi. Ngay cả lúc em chẳng làm gì sai cả. Rồi em bắt đầu nghe hai người cãi nhau.”
Từng mảnh khăn giấy biến mất khỏi hộp. Jordan vẫn giữ chặt tay Alec.
“Em chỉ biết đó là lỗi của mình, vì em ốm. Em nghĩ nếu có thể làm mẹ hết giận thì mọi chuyện sẽ đâu vào đấy. Ngày mẹ bỏ đi, em ra vườn hái hoa tặng bà, dành cả đống thời gian ngồi trong phòng làm thiệp.”
Mặc dù đang khóc, Alec vẫn đảo mắt và đỏ mặt, như thể xấu hổ vì thừa nhận đã chuẩn bị quà cho mẹ khi mới tám tuổi.
“Lúc đó em thấy tự hào lắm. Em tưởng thiệp mình làm đẹp lộng lẫy, và hoa mình hái thật lung linh. Nhất định mẹ sẽ thấy hạnh phúc.” Alec cười gượng gạo. “Quá ngốc nghếch.”
Vuốt ngón tay trên mặt Alec, Jordan nhẹ nhàng đáp. “Không ngốc nghếch chút nào, cưng à. Em chỉ là một đứa bé cố gắng làm mọi thứ tốt đẹp hơn.”
Khăn giấy bị rút mỗi lúc một nhiều khi Alec vô phương ngăn nước mắt. Jordan có thể nhìn thấy những kỷ niệm tràn qua cậu, thấy chúng hòa cùng nỗi căm giận và chán ghét được ấp ủ bấy lâu. Alec vo tờ giấy trong tay và hắng giọng để nói tiếp.
“Em có cả một thùng toàn đồ thủ công. Từ giấy màu đến giấy nhũ, bút chì, bút mực, nơ, con dấu và hộp mực, cả hoa khô mà em ép trong sách nữa. Em nghĩ tấm thiệp em làm là đỉnh cao nghệ thuật cơ đấy. Tất cả những gì em có đều được dùng trong ấy! Em đục lỗ xuyên qua, luồn nơ vào, rồi buộc quanh bó hoa, đặt trong cái bình to nhất em tìm thấy. Bà ta nghĩ em là đồ đàn bà.”
Những giọt nước mắt lăn xuống hàng mi đen láy. “Bà ta quát em vì ngắt hoa trong vườn rồi ném nó vào sọt rác.”
Từ ‘chó cái’ lởn vởn trong đầu Jordan. Không có gì để nghi ngờ động thái của bà ta. Bà ta không liên lạc với con trai để nối lại tình xưa. Không đời nào Jordan tin lý do ấy.
Alec vừa nói trong hơi thở ngắt quãng. “Đêm đó em tỉnh dậy khi nghe tiếng cãi vã, và em biết là lại vì em. Em lẻn khỏi giường và áp tai lên cửa phòng ngủ của bố mẹ. Bố phát hiện những bông hoa và tấm thiệp trong thùng giác. Ông rất tức giận. Bà ta nói đã phát ngấy việc bị giam hãm trong nhà lắm rồi. Phát ngấy việc em suốt ngày lên cơn. Phát ngấy việc lúc nào cũng phải dọn dẹp hậu quả. Rồi bà ta nói, và em còn nhớ từng từ một. ‘Tôi không thể điều khiển được cảm xúc của tôi. Tôi không yêu thương gì nó. Hoặc đưa nó đi cho người ta chăm sóc, hoặc cuộc hôn nhân của chúng ta chấm dứt từ đây.’ Em không hiểu đưa cho người ta chăm sóc là ý gì, nhưng sau đó em biết. Bố không chần chừ lấy một giây. Ông bảo, ‘Coi như hôn nhân của chúng ta chấm hết rồi, Leanne.’ Em không biết sau đó thế nào. Em về phòng, và sáng hôm sau bà ta bỏ đi.”
Cậu vo giấy trong tay, quan sát ngọn lửa tức tối bừng lên trong mắt Jordan, rồi nhún vai. “Em biết khi bà ta gửi email là bà ta nói dối. Nếu em không giàu, chắc chẳng bao giờ nghe thấy bà ta nữa. Em không trả lời, vì…” Cậu rít. “…Vì em ghét bà ta!”
Giơ ngón trỏ lên, biểu cảm và thái độ của Alec hoàn toàn chuyển sang vẻ bức xúc thuần Curtis.
“Bốn tuần, Jordan! Bốn tuần sau khi khám bệnh và bà ta lặn mất. Chỉ chừng đó thời gian để bà ta phát ngấy với bệnh của em. Bố nghỉ việc để trông nom em. Khi em quay lại trường học, ông tìm việc làm ít thời gian hơn để luôn ở nhà khi em về. Tất cả những gì ông có, ông đều dành hết cho em. Tất cả những khóa học nhảy và nhạc, đều do bố làm việc hết sức để trả, và ông hy sinh cuộc đời cho em! Mẹ đòi bố một nửa tài sản. Bọn em mất nhà. Tất cả. Giờ thì bà ta muốn viết email kể lể rằng bà ta chưa hề ngừng yêu thương em? Vì em có hàng triệu đô trong tài khoản! Anh có biết điều gì làm em điên nhất không, Jordan?”
Alec không hạ ngón tay xuống dù chỉ một chút, và nó rung lên vì giận dữ.
“Gì?”
“Bà ta nghĩ em quá ngu xuẩn để phát hiện ra bà ta muốn em viết séc! Như thể em sẽ nói, ‘Chào mẹ! Đây, cứ lấy vài triệu của con đi!’”
Cơn giận của Alec bùng nổ, giọng cậu càng lúc càng lớn. Cả người cậu run rẩy, hai má nóng bừng vì căm tức. Lo lắng vì buổi họp báo và hàng năm trời oán hận vì rối loạn đã khiến cậu chịu quá nhiều áp lực. Nếu Alec muốn ngồi la hét, hay đứng kêu gào như điên dại, Jordan sẽ để cậu làm. Bộc lộ ra ngoài còn tốt hơn là đè nén bên trong, và có thể giải tỏa bên cạnh một người yêu cậu, một người không phán xét cậu là điều tốt nhất.
Alec lấy hai tay bịt tai. “Bà ta phát ngấy vì em ốm. Còn em thì sao chứ? Bà ta có bao giờ bỏ chút thời gian tự hỏi xem lúc nào cũng sợ lên cơn co giật ở đâu đó thì thế nào chưa? Em ghét kinh khủng! Sau hai năm lo lắng, giờ thì nó xảy ra rồi. Em phát bệnh cho cả thế giới thấy!”
Alec khóc nhiều đến mức không thể phân biệt là vì giận hay vì xấu hổ.
“Anh bảo em phải đối diện với người ta thế quái nào đây? Chẳng cần bật TV cũng biết cảnh đó được chiếu đi chiếu lại! Em biết thiên hạ có thể độc ác thế nào, Jordan. Em đã nghe đủ các câu trêu chọc động kinh trên đời và lần nào nó cũng khiến em đau khổ! Sẽ chẳng vui vẻ gì nếu nó xảy ra với anh cả! Em cực kỳ muốn ở bên anh. Ý em là một cách đàng hoàng cơ. Em sợ lắm, Jordan! Sợ em sẽ lên cơn giữa chừng. Anh có hiểu không? Nó ảnh hưởng mọi thứ! Em muốn được lên sân khấu, xuất hiện trước phóng viên mà không phải luôn luôn e ngại rằng nó sắp xảy ra. Em muốn ngủ cạnh anh mà không phải lo lắng rằng em sẽ tỉnh lại và thấy anh đang thay ga giường, đang thay đồ cho em! Em muốn ở bên anh mà không phải sợ hãi! Anh nghĩ xem! Nghĩ đến chuyện chúng ta đang ở giữa một viễn cảnh đáng ra phải thật tươi đẹp, nhưng lại kết thúc bằng việc em co giật, đái dầm ra giường, và nôn khắp nơi?”
Jordan dịu dàng nắm lấy cổ tay Alec. Anh hôn lên những ngón tay và trả lời bằng thái độ bình thản ngược hẳn với vẻ luống cuống của Alec.
“Dù là đang làm tình, hay đang ăn tối, hay đang giải ô chữ, anh cũng sẽ làm đúng một điều, đó là chăm sóc em. Em không cần sợ hãi việc ở bên anh, cưng à. Trước khi em phát bệnh, em có triệu chứng, phải không?”
Alec gật đầu, và Jordan bọc tay mình bên ngoài tay cậu.
“Lúc nào cũng có à?”
Alec lại gật đầu rồi lấy khăn lau mắt.
“Được rồi, vậy thì tất cả những gì em cần làm khi thấy triệu chứng trước khi phát bệnh là báo với anh. Chúng ta sẽ dừng lại, anh sẽ ở cạnh em khi nó xảy ra, anh sẽ ở đó khi em tỉnh dậy, anh sẽ lau dọn cho em, và rồi anh sẽ ôm em khi em chìm vào giấc ngủ.”