Frank nằm dài trên chiếc giường king-size, cánh tay che ngang mắt với nửa ly rượu scotch trong tay. Thứ bảy đang đến gần kề, nếu không tìm được Alec và đưa cậu lên sân khấu đúng hẹn, lão sẽ mất toi một triệu bảng Anh. Đoạn video tường trình của Alec trước báo chí đã bác bỏ mọi lý lẽ giả hiệu mà Frank đã dựng lên, và càng lúc càng chiếm được sự ủng hộ của khán giả. Tyler Curtis đối với truyền thông bây giờ đã không còn là một kẻ nghiện ngập đáng bị nhận hậu quả nữa, mà đã thành một ví dụ sáng ngời cho lòng quả cảm và sự kiên quyết, thậm chí còn là một hình mẫu lý tưởng hơn cho tinh thần đấu tranh vượt qua bệnh tật. Với Alec, mọi thứ bây giờ là tốt không thể tốt hơn. Còn với Frank, là tệ không thể tệ hơn.
Có thể nói Alec đang lên như diều gặp gió, còn Frank tuột xuống như diều đứt dây. Leanne đã làm một cú lộn mèo và rút chân khỏi thỏa thuận. Càng nghĩ, Frank càng thấy mụ nói đúng. Alec không phải đồ ngu, việc này chỉ chứng tỏ Frank đã tuyệt vọng cỡ nào khi lão đã nhất thời hồ đồ cho rằng Alec sẽ dâng lên hai triệu rưỡi đô cho một bà mẹ biệt tích mười hai năm. Câu chuyện mà Frank dựng nên, nói rằng Leanne giờ như con tàu mắc cạn bởi một ông chồng phá sản, nghe cũng viển vông cũng ngang ngửa với việc tìm thấy chiếc cúp vàng ở phía cuối cầu vồng.[1] Vào những lúc tuyệt vọng con người sẽ nghĩ ra những biện pháp vô vọng, và Frank đã thành công, không gì hơn là trong việc tự lão đi đè nặng thêm cho gánh nặng tài chính của lão.
Duy nhất một thứ lão có thể lợi dụng, đó là bản tính thương người của Alec. Cậu sẽ không từ chối đến buổi diễn từ thiện để ủng hộ cho trẻ em cơ nhỡ trên thế giới. Alec đã biến mất khỏi khách sạn không một dấu vết, và Frank biết cậu sẽ tái xuất hiện cùng với bao nhiêu hoành tráng và bấy nhiêu khôn ngoan. Lão bổ đến cái điện thoại và quay số, vừa chờ đợi vừa tu luôn một hơi hết nửa ly scotch còn lại. Lão quẳng cái ly rỗng xuống nền thảm.
“Hai triệu rưỡi, hoặc là tôi sẽ rút cậu ta khỏi buổi diễn.”
Robert Groves, trưởng ban tổ chức, muốn nghẹn trân trước cái giá một triệu rưỡi đột nhiên thêm vào của Tyler Curtis. “Làm sao mà tôi trả cho nổi!”
“Vậy thì cứ việc tuyên bố là Tyler Curtis sẽ không có mặt!”
“Tất cả quảng cáo của chúng tôi từ hôm chủ nhật đều đã tập trung vào Tyler Curtis! Cậu ta mà không xuất hiện thì sẽ mất hàng triệu bảng! Chúng ta đã thỏa thuận rồi cơ mà!”
Frank đi lại chỗ chai rượu scotch ở góc xa đằng kia căn phòng. “Tôi có thể dễ dàng thông báo cậu ta đang ốm, không diễn được.”
Sự im lặng kế tiếp làm Frank nhệch lên một cái cười lúc lão đổ scotch vào một cốc rượu pha soda.
“Để giải thích cho đám đông và nhà tài trợ chấp nhận chuyện này, cậu ta phải hát nhiều hơn hai bài. Sáu bài, không kém, rồi tôi đảm bảo ngài sẽ nhận được tiền.”
Cái nhệch miệng của Frank biến thành một cái cười khẩy. “Làm ăn với ngài thật tốt, Robert ạ.”
Lão mang ly scotch lại sofa ngồi xuống. Lão gọi một cuộc nữa, lần này tự tin đã có được số tiền mình cần. Một giọng nam cộc cằn trả lời.
“A, tôi Frank đây. Trước thứ hai tôi sẽ chuyển vào tài khoản ngài hai triệu rưỡi.”
“Tốt đấy. Phần còn lại thì sao?”
Mồ hôi muốn trào ra khỏi lỗ chân lông của Frank Brook. “Trong vòng một tuần.”
“Hy vọng thế. Ta cũng chẳng muốn lãng phí đạn vì ông.”
——————————————————————————–
[1] Nguyên văn: “A pot of gold at the end of the rainbow.” Đây là một tích cũ của châu Âu trước kia. Ở Silesia, một khu vực hẻo lánh thuộc Đông Âu, người ta cho rằng các thiên thần đã đặt một chiếc cúp vàng ở phía cuối cầu vồng. Tích này ám chỉ sự viển vông xa vời, bởi vì chưa ai có thể đi được đến cuối cầu vồng. Cầu vồng được tạo ra bởi sự khúc xạ ánh sáng sau cơn mưa, khoảng cách của cầu vồng có thể được coi là từ hạt mưa gần nhất đến hạt mưa xa nhất, nhưng ai có thể biết được chúng cách nhau bao xa? Nhất là khi những cơn mây mưa luôn liên lục di chuyển trên bầu trời.
Có thể nói Alec đang lên như diều gặp gió, còn Frank tuột xuống như diều đứt dây. Leanne đã làm một cú lộn mèo và rút chân khỏi thỏa thuận. Càng nghĩ, Frank càng thấy mụ nói đúng. Alec không phải đồ ngu, việc này chỉ chứng tỏ Frank đã tuyệt vọng cỡ nào khi lão đã nhất thời hồ đồ cho rằng Alec sẽ dâng lên hai triệu rưỡi đô cho một bà mẹ biệt tích mười hai năm. Câu chuyện mà Frank dựng nên, nói rằng Leanne giờ như con tàu mắc cạn bởi một ông chồng phá sản, nghe cũng viển vông cũng ngang ngửa với việc tìm thấy chiếc cúp vàng ở phía cuối cầu vồng.[1] Vào những lúc tuyệt vọng con người sẽ nghĩ ra những biện pháp vô vọng, và Frank đã thành công, không gì hơn là trong việc tự lão đi đè nặng thêm cho gánh nặng tài chính của lão.
Duy nhất một thứ lão có thể lợi dụng, đó là bản tính thương người của Alec. Cậu sẽ không từ chối đến buổi diễn từ thiện để ủng hộ cho trẻ em cơ nhỡ trên thế giới. Alec đã biến mất khỏi khách sạn không một dấu vết, và Frank biết cậu sẽ tái xuất hiện cùng với bao nhiêu hoành tráng và bấy nhiêu khôn ngoan. Lão bổ đến cái điện thoại và quay số, vừa chờ đợi vừa tu luôn một hơi hết nửa ly scotch còn lại. Lão quẳng cái ly rỗng xuống nền thảm.
“Hai triệu rưỡi, hoặc là tôi sẽ rút cậu ta khỏi buổi diễn.”
Robert Groves, trưởng ban tổ chức, muốn nghẹn trân trước cái giá một triệu rưỡi đột nhiên thêm vào của Tyler Curtis. “Làm sao mà tôi trả cho nổi!”
“Vậy thì cứ việc tuyên bố là Tyler Curtis sẽ không có mặt!”
“Tất cả quảng cáo của chúng tôi từ hôm chủ nhật đều đã tập trung vào Tyler Curtis! Cậu ta mà không xuất hiện thì sẽ mất hàng triệu bảng! Chúng ta đã thỏa thuận rồi cơ mà!”
Frank đi lại chỗ chai rượu scotch ở góc xa đằng kia căn phòng. “Tôi có thể dễ dàng thông báo cậu ta đang ốm, không diễn được.”
Sự im lặng kế tiếp làm Frank nhệch lên một cái cười lúc lão đổ scotch vào một cốc rượu pha soda.
“Để giải thích cho đám đông và nhà tài trợ chấp nhận chuyện này, cậu ta phải hát nhiều hơn hai bài. Sáu bài, không kém, rồi tôi đảm bảo ngài sẽ nhận được tiền.”
Cái nhệch miệng của Frank biến thành một cái cười khẩy. “Làm ăn với ngài thật tốt, Robert ạ.”
Lão mang ly scotch lại sofa ngồi xuống. Lão gọi một cuộc nữa, lần này tự tin đã có được số tiền mình cần. Một giọng nam cộc cằn trả lời.
“A, tôi Frank đây. Trước thứ hai tôi sẽ chuyển vào tài khoản ngài hai triệu rưỡi.”
“Tốt đấy. Phần còn lại thì sao?”
Mồ hôi muốn trào ra khỏi lỗ chân lông của Frank Brook. “Trong vòng một tuần.”
“Hy vọng thế. Ta cũng chẳng muốn lãng phí đạn vì ông.”
——————————————————————————–
[1] Nguyên văn: “A pot of gold at the end of the rainbow.” Đây là một tích cũ của châu Âu trước kia. Ở Silesia, một khu vực hẻo lánh thuộc Đông Âu, người ta cho rằng các thiên thần đã đặt một chiếc cúp vàng ở phía cuối cầu vồng. Tích này ám chỉ sự viển vông xa vời, bởi vì chưa ai có thể đi được đến cuối cầu vồng. Cầu vồng được tạo ra bởi sự khúc xạ ánh sáng sau cơn mưa, khoảng cách của cầu vồng có thể được coi là từ hạt mưa gần nhất đến hạt mưa xa nhất, nhưng ai có thể biết được chúng cách nhau bao xa? Nhất là khi những cơn mây mưa luôn liên lục di chuyển trên bầu trời.