“Ngài muốn gì, Groves?”
Frank đang nhấm nháp một ly scotch.
“Tôi sẽ không trả tiền cho ngài cho đến khi nhìn thấy Curtis trên sân khấu vào tối thứ bảy.”
Frank nện ly scotch đánh choang xuống mặt bàn và nhảy dựng lên. “Gì cơ? Chúng ta đã thỏa thuận rồi cơ mà. Tiền phải vào tài khoản của tôi đúng thứ sáu nếu không cậu ta sẽ không diễn!”
Lão nghe được tiếng Robert nuốt nước bọt trước khi bình tĩnh đáp lời. “Trong trường hợp đó tôi cũng đành chịu thôi. Tôi muốn Tyler lên sân khấu, nhưng tôi lại có cảm giác cậu ta chẳng có đủ sức khỏe để biểu diễn. Tôi không thể liều lĩnh thế được.”
Bàn tay Frank vỗ vỗ vào mặt mình và trượt theo hai má giữa những giọt mồ hôi đang đua nhau trào ra như suối. Lão đã hứa sẽ trả tiền cho chủ nợ vào tối thứ sáu. Lão cần tiền. Lão sẽ có cơ may sống sót hơn nếu chỉ xin gia hạn thêm hai mươi bốn giờ trả nợ chứ không phải là một thời hạn mập mờ như thế này. Lão vẫn chưa nghe tin gì từ Alec. Lão chẳng thể biết được rốt cuộc cậu có diễn hay không. Frank chỉ biết rằng lòng thương người mà Alec đang có sẽ chiến thắng cơn gan lỳ bất thình lình gần đây của cậu. Nếu lão buộc phải chơi một canh bạc nữa, tỷ lệ Alec không giữ lời hứa đến buổi diễn từ thiện vẫn thấp hơn.
Frank tóm lấy chai scotch lên tu ừng ực. Chất lỏng đổ vào cổ họng, chảy xuống cằm và dọc theo cổ lão. Đầu tiên là Leanne trở mặt, giờ là Robert Groves, miếng giẻ ướt khét tiếng nhất trong giới, cũng đe dọa điều tương tự.
Frank không thể để mất hai triệu.
“Ngay lúc cậu ta bước khỏi sân khấu, tôi muốn tiền phải được chuyển ngay! Nếu không tôi sẽ khiến ngài phải hối hận hơn bao giờ hết! Hai triệu trong tài khoản của tôi vào tối thứ bảy!”
“Được! Thỏa thuận lại như thế nhé. Thứ bảy. Được rồi. Chúc ngủ ngon, ngài Frank.”
Alec đang là người nắm đằng chuôi, dù cậu có nhận thấy điều này hay không. Sự nghiệp của Frank, lối sống của lão, sự tồn tại của lão đã bị trói buộc vào một thằng nhóc mà lão vừa mới mất quyền kiểm soát. Theo hiểu biết của Frank, Alec rõ ràng không có bạn bè nào để nương tựa. Trong lúc điên cuồng tìm kiếm câu trả lời, xem Alec rốt cuộc đã biến mất vào nơi chốn nào, Frank đã dồn ép người tài xế limousine. Thế nhưng thái độ của Isaac vẫn như gỗ đá. Ông ta chỉ báo cáo với Frank rằng mình không biết Alec đã đi đâu và thậm chí cho dù có biết, ông ta cũng chỉ là tài xế của Tyler Curtis và có nhiệm vụ phải giữ bí mật. Lúc Frank đề nghị tiền, lông mày Isaac nhướn lên nhưng ông ta vẫn bình tĩnh trả lời. “Đừng cố mua chuộc tôi, ngài Brooks.”
Mọi con đường Frank chạy đều nhanh chóng biến thành ngõ cụt. Trên tất cả màn hình lớn, trên mọi mặt báo, đề mục và cảnh quay đều nhắc đến Tyler Curtis. Một phát ngôn viên của quỹ quyên góp nghiên cứu về động kinh đã thừa nhận từ hai năm nay quỹ này đều nhận được một nguồn tài trợ khổng lồ từ một nhân vật không biết tên. Tất cả mũi tên đều hướng về Curtis. Đoạn băng của Curtis bác bỏ tất cả tin đồn về việc cậu chơi thuốc được đưa ra, cho thấy một mặt dễ bị tổn thương của Curtis. Bệnh động kinh cho thấy một mặt khác rất ‘người’ của cậu. Cuộc phỏng vấn thân thiện lần trước cho thấy vẻ trí tuệ của cậu. Live show cho thấy một Curtis đầy cảm kích với các fan. Nếu Alec bước lên đỉnh Mount Sinai giương cao biển ‘Mười điều răn dạy của Curtis’, Frank biết rằng thế giới sẽ thuần phục dưới chân cậu.
Lão ực thêm vài ngụm scotch nữa rồi lại quay số.
“Frank đây. Tôi gặp vấn đề. Tôi không thể trả tiền cho ngài trước thứ bảy.”
“Đúng là có vấn đề thật.”
“Chủ nhật. Lần này là chắc chắn.” Lão thở dài nặng nhọc.
“Lại là một cái ‘chắc chắn vào thứ sáu’ nữa đấy hả? Tôi đã rộng lượng vô cùng rồi đấy, Frank. Tôi đã kiên nhẫn hơn mức cần thiết rồi đấy. Tôi muốn ông dỏng tai lên mà nghe cho rõ đây. Tôi chẳng quan tâm việc ông nợ cờ bạc. Tôi chẳng quan tâm việc ông phung phí hàng triệu đô, vì chúa, vào tất cả các sòng bạc từ đây cho đến cực Bắc. Tôi chỉ biết, nếu việc ly dị vợ khiến ông khánh kiệt, ông phải chấp nhận. Tôi đã rất tốt bụng cho ông vay khi ông gõ cửa cầu cứu tôi. Mà tôi lại là một doanh nhân rất rất bận rộn, tất nhiên, rất giàu có. Tôi không tha thứ được khi thấy lòng tốt của mình bị ném trở lại vào mặt mình hết lần này đến lần khác. Tôi chẳng thích cái danh cho vay nặng lãi, nó chỉ làm hạ thấp giá trị nhân ái của tôi thôi. Tôi chỉ coi mình là một nhà hảo tâm giúp đỡ những kẻ quá ngu ngốc chẳng biết lúc nào thì nên giữ đúng thỏa thuận. Nói thế nghĩa là tôi không phải kẻ máu lạnh. Ông có thể trả tôi hai triệu vào thứ bảy.”
Frank ngã người xuống ghế bành, thở phào nhẹ nhõm. “Cảm ơn ngài! Cảm ơn ngài! Chắc chắn tiền sẽ chuyển vào chủ nhật. Ngay khi chuyển xong tôi sẽ gọi thông báo cho ngài. Giờ tôi không quấy rầy buổi tối vui vẻ của ngài nữa.”
“Đừng nhanh thế chứ, Frank.”
Sự nhẹ nhõm lập tức biến thành sợ hãi.
“Lòng hảo tâm của tôi đều có giá trị. Hai triệu trong tài khoản ngân hàng tôi vào chủ nhật. Đối với những khổ tâm của mình, tôi muốn năm trăm ngàn nữa vào tài khoản trước thứ tư. Nếu không, một viên đạn sẽ găm vào não ông trước thứ năm. Ngủ ngon nhé, Frank.”
Frank đang nhấm nháp một ly scotch.
“Tôi sẽ không trả tiền cho ngài cho đến khi nhìn thấy Curtis trên sân khấu vào tối thứ bảy.”
Frank nện ly scotch đánh choang xuống mặt bàn và nhảy dựng lên. “Gì cơ? Chúng ta đã thỏa thuận rồi cơ mà. Tiền phải vào tài khoản của tôi đúng thứ sáu nếu không cậu ta sẽ không diễn!”
Lão nghe được tiếng Robert nuốt nước bọt trước khi bình tĩnh đáp lời. “Trong trường hợp đó tôi cũng đành chịu thôi. Tôi muốn Tyler lên sân khấu, nhưng tôi lại có cảm giác cậu ta chẳng có đủ sức khỏe để biểu diễn. Tôi không thể liều lĩnh thế được.”
Bàn tay Frank vỗ vỗ vào mặt mình và trượt theo hai má giữa những giọt mồ hôi đang đua nhau trào ra như suối. Lão đã hứa sẽ trả tiền cho chủ nợ vào tối thứ sáu. Lão cần tiền. Lão sẽ có cơ may sống sót hơn nếu chỉ xin gia hạn thêm hai mươi bốn giờ trả nợ chứ không phải là một thời hạn mập mờ như thế này. Lão vẫn chưa nghe tin gì từ Alec. Lão chẳng thể biết được rốt cuộc cậu có diễn hay không. Frank chỉ biết rằng lòng thương người mà Alec đang có sẽ chiến thắng cơn gan lỳ bất thình lình gần đây của cậu. Nếu lão buộc phải chơi một canh bạc nữa, tỷ lệ Alec không giữ lời hứa đến buổi diễn từ thiện vẫn thấp hơn.
Frank tóm lấy chai scotch lên tu ừng ực. Chất lỏng đổ vào cổ họng, chảy xuống cằm và dọc theo cổ lão. Đầu tiên là Leanne trở mặt, giờ là Robert Groves, miếng giẻ ướt khét tiếng nhất trong giới, cũng đe dọa điều tương tự.
Frank không thể để mất hai triệu.
“Ngay lúc cậu ta bước khỏi sân khấu, tôi muốn tiền phải được chuyển ngay! Nếu không tôi sẽ khiến ngài phải hối hận hơn bao giờ hết! Hai triệu trong tài khoản của tôi vào tối thứ bảy!”
“Được! Thỏa thuận lại như thế nhé. Thứ bảy. Được rồi. Chúc ngủ ngon, ngài Frank.”
Alec đang là người nắm đằng chuôi, dù cậu có nhận thấy điều này hay không. Sự nghiệp của Frank, lối sống của lão, sự tồn tại của lão đã bị trói buộc vào một thằng nhóc mà lão vừa mới mất quyền kiểm soát. Theo hiểu biết của Frank, Alec rõ ràng không có bạn bè nào để nương tựa. Trong lúc điên cuồng tìm kiếm câu trả lời, xem Alec rốt cuộc đã biến mất vào nơi chốn nào, Frank đã dồn ép người tài xế limousine. Thế nhưng thái độ của Isaac vẫn như gỗ đá. Ông ta chỉ báo cáo với Frank rằng mình không biết Alec đã đi đâu và thậm chí cho dù có biết, ông ta cũng chỉ là tài xế của Tyler Curtis và có nhiệm vụ phải giữ bí mật. Lúc Frank đề nghị tiền, lông mày Isaac nhướn lên nhưng ông ta vẫn bình tĩnh trả lời. “Đừng cố mua chuộc tôi, ngài Brooks.”
Mọi con đường Frank chạy đều nhanh chóng biến thành ngõ cụt. Trên tất cả màn hình lớn, trên mọi mặt báo, đề mục và cảnh quay đều nhắc đến Tyler Curtis. Một phát ngôn viên của quỹ quyên góp nghiên cứu về động kinh đã thừa nhận từ hai năm nay quỹ này đều nhận được một nguồn tài trợ khổng lồ từ một nhân vật không biết tên. Tất cả mũi tên đều hướng về Curtis. Đoạn băng của Curtis bác bỏ tất cả tin đồn về việc cậu chơi thuốc được đưa ra, cho thấy một mặt dễ bị tổn thương của Curtis. Bệnh động kinh cho thấy một mặt khác rất ‘người’ của cậu. Cuộc phỏng vấn thân thiện lần trước cho thấy vẻ trí tuệ của cậu. Live show cho thấy một Curtis đầy cảm kích với các fan. Nếu Alec bước lên đỉnh Mount Sinai giương cao biển ‘Mười điều răn dạy của Curtis’, Frank biết rằng thế giới sẽ thuần phục dưới chân cậu.
Lão ực thêm vài ngụm scotch nữa rồi lại quay số.
“Frank đây. Tôi gặp vấn đề. Tôi không thể trả tiền cho ngài trước thứ bảy.”
“Đúng là có vấn đề thật.”
“Chủ nhật. Lần này là chắc chắn.” Lão thở dài nặng nhọc.
“Lại là một cái ‘chắc chắn vào thứ sáu’ nữa đấy hả? Tôi đã rộng lượng vô cùng rồi đấy, Frank. Tôi đã kiên nhẫn hơn mức cần thiết rồi đấy. Tôi muốn ông dỏng tai lên mà nghe cho rõ đây. Tôi chẳng quan tâm việc ông nợ cờ bạc. Tôi chẳng quan tâm việc ông phung phí hàng triệu đô, vì chúa, vào tất cả các sòng bạc từ đây cho đến cực Bắc. Tôi chỉ biết, nếu việc ly dị vợ khiến ông khánh kiệt, ông phải chấp nhận. Tôi đã rất tốt bụng cho ông vay khi ông gõ cửa cầu cứu tôi. Mà tôi lại là một doanh nhân rất rất bận rộn, tất nhiên, rất giàu có. Tôi không tha thứ được khi thấy lòng tốt của mình bị ném trở lại vào mặt mình hết lần này đến lần khác. Tôi chẳng thích cái danh cho vay nặng lãi, nó chỉ làm hạ thấp giá trị nhân ái của tôi thôi. Tôi chỉ coi mình là một nhà hảo tâm giúp đỡ những kẻ quá ngu ngốc chẳng biết lúc nào thì nên giữ đúng thỏa thuận. Nói thế nghĩa là tôi không phải kẻ máu lạnh. Ông có thể trả tôi hai triệu vào thứ bảy.”
Frank ngã người xuống ghế bành, thở phào nhẹ nhõm. “Cảm ơn ngài! Cảm ơn ngài! Chắc chắn tiền sẽ chuyển vào chủ nhật. Ngay khi chuyển xong tôi sẽ gọi thông báo cho ngài. Giờ tôi không quấy rầy buổi tối vui vẻ của ngài nữa.”
“Đừng nhanh thế chứ, Frank.”
Sự nhẹ nhõm lập tức biến thành sợ hãi.
“Lòng hảo tâm của tôi đều có giá trị. Hai triệu trong tài khoản ngân hàng tôi vào chủ nhật. Đối với những khổ tâm của mình, tôi muốn năm trăm ngàn nữa vào tài khoản trước thứ tư. Nếu không, một viên đạn sẽ găm vào não ông trước thứ năm. Ngủ ngon nhé, Frank.”