Alec và Jordan đến khách sạn bằng xe hơi của anh, trong khi Bec đi với Taylor. Vẫn dùng biện pháp như hôm đào tẩu, nhưng lần này là theo thứ tự ngược lại, Jordan hộ tống cậu đi đến giữa hành lang. Ngay tại vị trí này, Alec chạy nước rút lại chỗ cầu thang rồi biến mất. Cậu nhảy vội qua chín bậc thang, nhanh chóng mở cửa tầng trên cùng và nhìn trộm vào trong. Ngoài một phụ nữ đứng tuổi đang đợi thang máy, tiền sảnh hoàn toàn vắng người. Alec nhón gót chạy thật nhanh về phòng, quẹt thẻ, và mở cửa vào.
Cậu rút di động ra khỏi túi để gọi Jordan.
“Em vào phòng rồi. Anh đang ở cùng Taylor và Bec phải không?” Mọi việc cho đến lúc này vẫn thuận lợi và Alec có thể thả lỏng. “Nhớ gọi em trước khi đến cửa nhé.”
Cậu ngắt máy, với lấy điện thoại của khách sạn và gọi trực tiếp cho bảo vệ.
“Là tôi, Tyler Curtis đây. Từ thứ hai đến giờ có lần nào chìa khóa phòng được giao cho quản lý của tôi không?”
Gary xác nhận có, nhưng cũng khẳng định rằng chìa khóa đã được lấy lại khỏi tay Frank.
“Tuyệt đối không được giao chìa khóa phòng tôi cho ông ta trong bất cứ trường hợp nào, hiểu chứ?”
Đầu dây bên kia lên tiếng xin lỗi và hứa hẹn sẽ không sai phạm.
“Nếu có vấn đề gì liên quan đến sức khỏe của tôi, hãy gọi thẳng cho cấp cứu.”
Di động đổ chuông, cậu bước ra mở cửa cho Jordan, Bec và Taylor vào phòng. Biết mình đã tránh được Frank và hiện tại đang có ba người ủng hộ bên cạnh, tâm lý của Alec thả lỏng đi không ít. Dù bây giờ Frank có phát hiện ra cậu đang ở trong phòng, lão cũng không có cách nào vào được, và mặc cho lão có gõ cửa bao nhiêu lần đi nữa cũng đừng mong cậu sẽ mở. Nếu lão giở trò, cậu sẵn sàng gọi bảo vệ, mọi việc đến lúc này vẫn đang theo kế hoạch, chỉ còn đợi vào limousine nữa là xong.
Jordan và Taylor ngồi lại sofa trong khi Bec mắt tròn mắt dẹt dạo quanh căn phòng sang trọng này. Để ứng phó được nhanh nhất nếu có việc xảy ra ngoài ý muốn, Alec đi thay quần áo trước cho buổi diễn. Cậu đứng giữa phòng tắm lớn lát đá cẩm thạch, nguyền rủa một bên khuyên mày đeo mãi không vào. Sau một vài cố gắng, cuối cũng nó cũng chịu an phận. Cậu bước lại chỗ ngăn kéo gần bồn rửa và lôi ra toàn bộ trang sức cần đeo. Rồi cậu lượn vào phòng ngủ, mở tủ quần áo và chọn bộ cánh cho đêm nay. Chiếc quần jean được cởi ra, thay vào đó là chiếc quần da thuộc ống cao và trơn bóng. Tiếp theo, cậu mang vào một đôi bốt cao đến đầu gối với những chiếc khuyên bạc lấp lánh đính bên ngoài. Cậu chọn một chiếc áo đen bó sát người may kèm với đai lưng và một đám khóa cài được đính từ ngoài vào đến giữa ngực. Hai bên cổ tay và cổ áo cũng được mắc khóa, kiểu giống với một chiếc strait-jacket[1]. Trong tất cả trang phục của Curtis, Alec rất ghét cái này, bởi đám khóa gài kiểu tội phạm của nó không lẫn đi đâu được. Nếu áp dụng với Jordan, nhất định sẽ có nhiều trò vui để xem.
Bec í ới gọi cậu ngoài cửa phòng ngủ. “Này, Alec?”
“Chị vào đi, em xong rồi.”
Cô bước vào trong, tránh xa phòng tắm. “Chúng ta có phải trả tiền dịch vụ phòng không?”
“Có chứ, cái ấy đâu được miễn phí, Beccy!”
Khi cậu bước ra khỏi phòng tắm, ánh mắt cô rời khỏi tờ thực đơn và hai má cô đỏ ửng lên. Cô đã quen với một Alec mặc thường phục, giờ trông thấy cậu diện bộ cánh Curtis như thế này, máu trong người cô như muốn bốc ra ngoài. Tyler Curtis với kiểu đầu đinh, ăn mặc và trang điểm gothic quả thực khiến người ngây ngất.
“Chị định bảo em trả tiền cho mọi người sao?”
Cô không trả lời. Cô ngây ra như phỗng với tờ thực đơn trên tay. Cậu nhẹ nhàng bước lại, nín cười nhìn vẻ mặt chết ngất trước thần tượng của cô, ý định trêu ghẹo cô một trận. Cậu giật tờ thực đơn khỏi tay Bec, ném nó sang bên, rồi nhân lúc cô đang ngẩn ra vì bất ngờ, cậu ôm lấy hông cô và ném thẳng lên giường. Lúc cậu leo lên nệm, cưỡi ngang người Bec và khóa chặt hai tay cô lên đầu, cô bật ra một tràng cười kích động, tiếng cười càng lúc càng lớn khi tay cậu nghịch ngợm cù không ngừng lên cổ cô. Alec buông Bec ra rồi leo xuống khỏi giường.
Cô ngồi dậy vuốt thẳng mái tóc. “Em là đồ ma mãnh!”
“Tất nhiên rồi! Em sẽ trả tiền dịch vụ, thưa cô nàng tóc đỏ ngốc nghếch! Xuống khỏi giường em đi, kẻo chị sẽ khiến nó bốc mùi con gái đấy.”
Lúc Bec ra khỏi phòng ngủ, miệng vẫn còn cười khúc khích, hai mắt Jordan lướt qua cô rồi dừng lại trên người Alec. Dường như miệng anh cũng bị nhấn phím câm in hệt Bec lúc nãy, nhưng Alec nghĩ nguyên nhân của anh hoàn toàn khác. Sực nhớ ra mình đã quên mang thuốc, Alec nhón gót một cái rồi biến mất vào phòng.
***
Taylor ném một chiếc nệm về phía Jordan. “Chàng trai! Vẫn chưa khép miệng kìa!” Miệng anh lập tức ngậm lại.
“Tôi không trách anh đâu, chiếc quần kia khiến cậu ấy trông hấp dẫn chết được, đúng không? Mà tôi cũng thừa nhận, chưa từng thấy cặp mông nào đẹp như thế.”
So với thái độ kín đáo lần đầu gặp mặt, lúc này Jordan đã thân thiện hơn nhiều khi ở cạnh Taylor, anh nhướng mày, cười tự mãn. “Chị đang nói về vị hôn phu của tôi đấy!”
“Vâng vâng, tôi biết, anh là tên khốn may mắn!”
Hình ảnh khêu gợi của Alec vào đêm dã ngoại vẫn còn rõ mồn một trong đầu Jordan, và lúc nãy nhìn Alec ăn mặc như vậy, Jordan thật muốn cậu diễn lại đêm ấy một lần nữa. Lúc Alec bước ra ngoài và ngồi lên đùi Jordan, đầu ngón tay anh bắt đầu luồn vào dưới cạp quần của cậu, cho đến lúc tiếng gõ cửa vang lên.
Alec bước lại phía cửa, trước khi mở cậu bất chợt ngừng lại.
“Ai đấy?”
“Phục vụ phòng.”
“Mật khẩu?” Đây là trò Alec nghĩ ra để không phải tự tay mời Frank vào phòng.
“Cục Lông.”
Cậu bật cười, mở cửa.
Mang ly vào bếp để rót đồ uống, Jordan tranh thủ ngay cơ hội được riêng tư với người yêu. Anh nhìn Alec đang khom người tìm tòi bên trong tủ lạnh, bước đến đặt tay lên hông cậu và ép mình vào sát vào cậu.
“Em hy vọng đó là anh, Jordan!”
Alec lôi một chai cola và một hộp nước ép cam ra khỏi tủ lạnh, quay người lại.
“Nhìn em gợi tình quá đi mất! Giá như chỉ có anh và em, anh đã làm ngay những việc nên làm rồi.”
Chai cola và hộp nước ép được đặt lên quầy. Alec chống hai tay, nhún người trên đôi bốt gothic và quay lại ngồi xuống mặt quầy. Cậu vẫn tựa hai tay ra sau lưng như cũ, vòng hai chân quanh hông Jordan và khiêu khích kéo anh về phía mình.
“Việc nên làm để sau cũng được, giờ anh có thể hôn em trước.”
***
Taylor chống nạnh, nhìn sang Bec. “Khách sạn lớn thế này mà phục vụ không biết đếm à! Chúng ta thiếu một cái nĩa!”
Chị đặt dao xuống bên cạnh đĩa và hướng về phía bếp, đột nhiên, chị khựng lại ngay cửa, phân vân xem mình có nên tạt một gáo nước lạnh về phía hai người kia hay không. Hai chân Alec đang vòng quanh hông Jordan, hai bàn chân khóa lại với nhau. Hai tay Jordan thì đang bận bịu tìm cách chen vào giữa đám khóa gài chằng chịt trên áo cậu, trong lúc tay cậu bấu chặt sau đầu anh. Taylor không còn phân biệt được lưỡi của người nào với người nào nữa.
“E hèm!”
Alec nhảy xuống khỏi quầy, cầm lấy chai cola và hộp nước ép như thể làm vậy sẽ khiến Taylor quên mất những gì mình vừa thấy.
“Tôi muốn tìm một cái nĩa, nhưng xem ra hai người đang tìm một trận mây mưa.[2]”
Chị bật cười, Jordan cũng cười theo, chỉ có Alec là trợn to mắt, đôi con ngươi màu hổ phách giãn rộng.
“Chúng tôi không có làm… chuyện đó.”
Chị nháy mắt, bước đến vỗ vỗ vào phần lưng giữa hai vai cậu. “Không sao, tôi biết hai người thực sự không định vật nhau ra như một cặp đói khát trong lúc chúng tôi vẫn đang ở phòng bên cạnh.”
Cằm Alec gần như rớt ra và mắt cậu không thể trợn to hơn được nữa. “Taylor! Như thế thật… khiếm nhã!”
Jordan đưa chiếc nĩa cho chị, chị nhận lấy và gõ gõ lên đôi mày Alec. “Cậu quả là một người thú vị! Đi nào, thức ăn nguội cả bây giờ.”
***
Nửa buổi chiều còn lại, họ ngồi cùng nhau, vừa tán gẫu vừa xem tin tức về buổi diễn từ thiện trên TV. Khoảng bốn giờ Alec bắt đầu căng thẳng, đến năm giờ cậu đã đi tới đi lui khắp phòng, và đến bảy giờ thì cơ thể cậu run lên từng chặp. Cậu ôm chặt cái túi nhỏ đựng đồ cá nhân trước ngực.
Taylor ló đầu ra khỏi cửa, nhìn xung quanh một lượt. “Không có ai.”
Alec và Jordan ra ngoài trước, đi thẳng về phía cầu thang. Bec theo sau họ, Taylor ở lại đóng cửa và ra cuối cùng. Khi cả bốn đã đến cuối cầu thang, Alec ngừng lại để gọi Isaac trong lúc Taylor canh chừng bên ngoài. Khi chiếc limousine xuất hiện, Isaac đỗ nó lại gần cửa cầu thang nhất có thể. Taylor mở cửa xe, cửa cầu thang, và bốn người nối đuôi nhau vào xe. Chiếc limousine lập tức phóng đi.
Rời xa khỏi khách sạn và các fan, Alec gõ vào vách ngăn cá nhân giữa ghế trước và ghế sau limouse. Vách ngăn hạ xuống, Alec vòng tay quanh cổ Isaac trong một cái ôm thân mật.
“Chào bác!”
Isaac vẫn nhìn đường đi, nhưng một tay ông rời khỏi vô-lăng và khẽ vỗ lên cánh tay Alec. “Chào cháu!”
Nói rồi, Isaac tiếp tục chăm chú lái xe và Alec ngồi trở lại bên Jordan.
Cả quãng đường Alec chỉ bấu chặt lấy tay Jordan, trong khi Bec liên tục uống champagne trên quầy bar mini.
“Limo sẽ thả chúng ta xuống đâu? Chẳng phải chỗ nào cũng đầy fan cả sao?”
Alec nhìn ra ngoài cửa kính xe màu đen và lắc đầu. “Có khu vực riêng dành cho nghệ sĩ ra vào.”
Bec bĩu môi, tiu nghỉu cụp tai. “Đáng ghét! Không có fan la hét thì làm siêu sao để làm gì?”
“Có thể có người ở khu vực ấy. Còn tùy thuộc vào ban tổ chức. Beccy, chị còn uống nữa thì sẽ say đấy!”
Cô lấy một chai champagne nữa ra khỏi tủ lạnh là mở nắp. “Chị biết tửu lượng của mình mà. Lúc chúng ta vào trong đó thì sao?” Cô đặt cái ly sang bên và uống trực tiếp từ chai.
“Sẽ có người dẫn chúng ta đến phòng thay đồ. Bec, đừng uống nữa!”
“Sao chứ?”
Jordan nhoài người sang giật lấy chai rượu từ tay cô. “Vì Alec không muốn có một con sâu rượu kèo nhèo bên cạnh mình.”
Vách ngăn giữa xe hạ xuống lần nữa, Isaac chen vào.
“Một đám đông đang tụ tập gần cổng, có thể hơi khó khăn một chút.”
Alec gật đầu rồi thở dài một hơi. “Hơi khó khăn một chút nghĩa là sẽ có người nhào vào xe chúng ta.”
Bec vỗ tay hào hứng. “Tuyệt quá!”
“Không đâu, sẽ đáng sợ lắm đấy.”
Isaac gọi vào bộ đàm không dây được kết nối với điện thoại của mình. “Đưa Tyler Curtis vào trong.”
Chiếc xe chỉ tiến vào thêm vài mét là đã ngập giữa đám người đang đập ầm ĩ vào cửa kính. Họ không biết bên trong là ai, nhưng họ sẵn sàng liều mạng để dí sát mặt mình vào kính hòng nhìn cho rõ. Alec giật nảy người mỗi khi có kẻ dùng tay đấm mạnh vào cửa xe, cho đến lúc chiếc limousine thoát khỏi đám đông và tiến vào khu vực riêng. Cánh cửa đóng lại sau lưng ngăn cách họ và đám fan phấn khích đang vây quanh hàng rào với hy vọng được nhìn thấy thần tượng của mình. Khu vực bên trong được chiếu đèn sáng rực như ban ngày.
Isaac đỗ lại sau một chuỗi dài những chiếc limousine, xoay người khỏi ghế và nhìn ra ngoài. “Xem ra họ đã sắp xếp fan và ký giả ở ngoài hàng rào. Mọi người sẽ phải đi bộ một đoạn đến cửa.”
Alec hít vào một hơi sâu, điều chỉnh nhịp thở. Bàn tay cậu siết chặt lấy tay Jordan. “Được rồi, ưm, mọi người ra ngoài trước bên phía cửa của Bec, ưm, em sẽ ra theo.”
Tất cả gật đầu. Alec di di hai tay dọc theo đùi Jordan, hôn anh, rồi ba người bước ra khỏi limousine.
Isaac xoay người trên ghế ngồi. “Alec, cho bác một phút được không?”
Cậu nhoài người qua vách ngăn, vòng một cánh tay quanh cổ Isaac. “Anh ấy rất yêu cháu.”
Môi Isaac bĩu ra. “Cậu ta nên thế. Đêm nay hãy hết mình vào nhé.”
Alec mở cửa xe, đợi vài giây để trấn tĩnh bản thân, và bước ra ngoài.
Đám đông đang tụ tập xô đẩy bên ngoài hàng rào rất dữ dội khiến Alec có cảm giác rằng chẳng mấy chốc nó sẽ bẹp dúm. Từ một Alec đang run lên vì căng thẳng, cậu từ từ chuyển sang một Tyler Curtis đầy tự tin. Cậu giơ cả hai tay lên vẫy chào đám đông. Cố ý nắm lấy tay cậu để đổi lại ánh nhìn đầy ghen tị của các fan girl bên ngoài, Bec ưỡn ngực đi ở một bên Alec, trong lúc Taylor và Jordan bước phía bên kia của cậu.
Cả bốn người cùng qua cửa lớn và giáp mặt một vài vệ sĩ đeo bộ đàm với gương mặt dữ tợn. Alec ngập ngừng dừng lại khi nhìn thấy quá nhiều người đang tập trung phía trước. Khu vực này lẽ ra phải được bảo vệ, nhưng tình hình trước mắt hoàn toàn ngược lại. Hai vệ sĩ đứng hai bên Alec, ba người còn lại được mang khỏi lối đi trong nháy mắt.
“Cúi thấp đầu, ngài Curtis, chúng ta đi qua càng nhanh càng tốt.”
Cậu cúi đầu xuống. Làm vậy không phải để tránh máy quay mà để giữ khoảng cách an toàn khi bị người tiếp cận quá gần. Cậu núp vào một tay vệ sĩ lực lưỡng. Cánh tay anh ta vòng qua vai Alec và họ bắt đầu di chuyển. Hầu hết đám đông đang đứng sau dải băng ngăn cách đều có thể dễ dàng nhảy qua khỏi nó vào giây phút Tyler Curtis xuất hiện. Năm cô gái nhào tới trước và bị bảo vệ đẩy ngược lại. Một cô ngã xuống đất nhưng không hề bỏ cuộc, cô ta nắm lấy cổ chân Alec khiến cậu trượt ngã. Sau khi được vệ sĩ đỡ lại, cậu bị đẩy tới trước nhanh hơn. Đám đông điên cuồng đến mức Alec không thể tin rằng, từ nãy đến giờ đã chẳng hề có khoảng cách nào an toàn hơn để bảo vệ cậu hay tất cả những nghệ sĩ khác khỏi cơn cuồng phong xung quanh này.
Họ vượt qua cửa thứ nhất, đến một cửa nữa và bước vào một hội trường yên tĩnh. Vệ sĩ buông tay ra để Alec sửa sang lại quần áo của mình.
“Kinh khủng quá! Khu vực riêng sao lại thành ra như vậy?”
Giật mình khi nghe Tyler Curtis nói chuyện với mình, thậm chí còn ngạc nhiên hơn nữa khi giọng cậu không hề tỏ ra giận dữ hay cáu bẳn, tay vệ sĩ nhún vai trả lời. “Tôi không chắc lắm, chúng tôi cũng không vui tí nào.”
“Biết mà! Từ phòng thay đồ của tôi đến sân khấu cũng vậy sao?” Tay vệ sĩ cao đến mức Alec chỉ đứng đến khuỷu tay anh ta là hết cỡ.
“Từ đây đến sân khấu có bảo vệ. Chỉ có nghệ sĩ mới được ra vào khu vực này nhưng ngài sẽ thấy ký giả và nhân viên hậu trường nữa.”
Họ dừng lại trước một cánh cửa với dòng chữ “Tyler Curtis” được in giữa một ngôi sao vàng. Alec chỉ vào nó. “Thật ngốc.”
Đám vệ sĩ nhìn nhau khó hiểu. Bec hỏi. “Sao thế?”
“Đây là show từ thiện mà! Phí tiền chuẩn bị thứ này cho từng người làm gì?”
Tay vệ sĩ cao bảy foot tìm cách nói chen vào. “Không ai khác có cả.”
“Anh đùa tôi đấy à? Chỉ mình tôi có? Tôi thấy mình giống thằng đần quá!”
Alec đỏ mặt vì sự phô trương này. Taylor đẩy cửa cho mọi người cùng vào.
Ngay lúc cánh cửa phòng thay đồ đóng lại, họ nghe thấy hai vệ sĩ cười với nhau và một người nói. “Chẳng biết thằng nhóc đó gần đây ăn nhầm thứ gì nhưng cậu ta hoàn toàn không còn là một thằng khốn nữa!”
—————————————————
[1] Một chiếc strait-jacket trông như thế này:
Kiểu áo này bắt nguồn từ áo khóa người dành cho tội nhân phạm tội đặc biệt nghiêm trọng.
[2] Ở đây Taylor chơi chữ. Chị nói: “I’m looking for a fork, it seems you two are looking for a ***!” Chữ “fork” (cái nĩa) gần đồng âm với chữ “***” (làm tình).
——————————–
P/S: (lại) một câu: Jordan, anh thật đáng yêu =))))))
Btw, mình thích đoạn muỗng nĩa.
Cậu rút di động ra khỏi túi để gọi Jordan.
“Em vào phòng rồi. Anh đang ở cùng Taylor và Bec phải không?” Mọi việc cho đến lúc này vẫn thuận lợi và Alec có thể thả lỏng. “Nhớ gọi em trước khi đến cửa nhé.”
Cậu ngắt máy, với lấy điện thoại của khách sạn và gọi trực tiếp cho bảo vệ.
“Là tôi, Tyler Curtis đây. Từ thứ hai đến giờ có lần nào chìa khóa phòng được giao cho quản lý của tôi không?”
Gary xác nhận có, nhưng cũng khẳng định rằng chìa khóa đã được lấy lại khỏi tay Frank.
“Tuyệt đối không được giao chìa khóa phòng tôi cho ông ta trong bất cứ trường hợp nào, hiểu chứ?”
Đầu dây bên kia lên tiếng xin lỗi và hứa hẹn sẽ không sai phạm.
“Nếu có vấn đề gì liên quan đến sức khỏe của tôi, hãy gọi thẳng cho cấp cứu.”
Di động đổ chuông, cậu bước ra mở cửa cho Jordan, Bec và Taylor vào phòng. Biết mình đã tránh được Frank và hiện tại đang có ba người ủng hộ bên cạnh, tâm lý của Alec thả lỏng đi không ít. Dù bây giờ Frank có phát hiện ra cậu đang ở trong phòng, lão cũng không có cách nào vào được, và mặc cho lão có gõ cửa bao nhiêu lần đi nữa cũng đừng mong cậu sẽ mở. Nếu lão giở trò, cậu sẵn sàng gọi bảo vệ, mọi việc đến lúc này vẫn đang theo kế hoạch, chỉ còn đợi vào limousine nữa là xong.
Jordan và Taylor ngồi lại sofa trong khi Bec mắt tròn mắt dẹt dạo quanh căn phòng sang trọng này. Để ứng phó được nhanh nhất nếu có việc xảy ra ngoài ý muốn, Alec đi thay quần áo trước cho buổi diễn. Cậu đứng giữa phòng tắm lớn lát đá cẩm thạch, nguyền rủa một bên khuyên mày đeo mãi không vào. Sau một vài cố gắng, cuối cũng nó cũng chịu an phận. Cậu bước lại chỗ ngăn kéo gần bồn rửa và lôi ra toàn bộ trang sức cần đeo. Rồi cậu lượn vào phòng ngủ, mở tủ quần áo và chọn bộ cánh cho đêm nay. Chiếc quần jean được cởi ra, thay vào đó là chiếc quần da thuộc ống cao và trơn bóng. Tiếp theo, cậu mang vào một đôi bốt cao đến đầu gối với những chiếc khuyên bạc lấp lánh đính bên ngoài. Cậu chọn một chiếc áo đen bó sát người may kèm với đai lưng và một đám khóa cài được đính từ ngoài vào đến giữa ngực. Hai bên cổ tay và cổ áo cũng được mắc khóa, kiểu giống với một chiếc strait-jacket[1]. Trong tất cả trang phục của Curtis, Alec rất ghét cái này, bởi đám khóa gài kiểu tội phạm của nó không lẫn đi đâu được. Nếu áp dụng với Jordan, nhất định sẽ có nhiều trò vui để xem.
Bec í ới gọi cậu ngoài cửa phòng ngủ. “Này, Alec?”
“Chị vào đi, em xong rồi.”
Cô bước vào trong, tránh xa phòng tắm. “Chúng ta có phải trả tiền dịch vụ phòng không?”
“Có chứ, cái ấy đâu được miễn phí, Beccy!”
Khi cậu bước ra khỏi phòng tắm, ánh mắt cô rời khỏi tờ thực đơn và hai má cô đỏ ửng lên. Cô đã quen với một Alec mặc thường phục, giờ trông thấy cậu diện bộ cánh Curtis như thế này, máu trong người cô như muốn bốc ra ngoài. Tyler Curtis với kiểu đầu đinh, ăn mặc và trang điểm gothic quả thực khiến người ngây ngất.
“Chị định bảo em trả tiền cho mọi người sao?”
Cô không trả lời. Cô ngây ra như phỗng với tờ thực đơn trên tay. Cậu nhẹ nhàng bước lại, nín cười nhìn vẻ mặt chết ngất trước thần tượng của cô, ý định trêu ghẹo cô một trận. Cậu giật tờ thực đơn khỏi tay Bec, ném nó sang bên, rồi nhân lúc cô đang ngẩn ra vì bất ngờ, cậu ôm lấy hông cô và ném thẳng lên giường. Lúc cậu leo lên nệm, cưỡi ngang người Bec và khóa chặt hai tay cô lên đầu, cô bật ra một tràng cười kích động, tiếng cười càng lúc càng lớn khi tay cậu nghịch ngợm cù không ngừng lên cổ cô. Alec buông Bec ra rồi leo xuống khỏi giường.
Cô ngồi dậy vuốt thẳng mái tóc. “Em là đồ ma mãnh!”
“Tất nhiên rồi! Em sẽ trả tiền dịch vụ, thưa cô nàng tóc đỏ ngốc nghếch! Xuống khỏi giường em đi, kẻo chị sẽ khiến nó bốc mùi con gái đấy.”
Lúc Bec ra khỏi phòng ngủ, miệng vẫn còn cười khúc khích, hai mắt Jordan lướt qua cô rồi dừng lại trên người Alec. Dường như miệng anh cũng bị nhấn phím câm in hệt Bec lúc nãy, nhưng Alec nghĩ nguyên nhân của anh hoàn toàn khác. Sực nhớ ra mình đã quên mang thuốc, Alec nhón gót một cái rồi biến mất vào phòng.
***
Taylor ném một chiếc nệm về phía Jordan. “Chàng trai! Vẫn chưa khép miệng kìa!” Miệng anh lập tức ngậm lại.
“Tôi không trách anh đâu, chiếc quần kia khiến cậu ấy trông hấp dẫn chết được, đúng không? Mà tôi cũng thừa nhận, chưa từng thấy cặp mông nào đẹp như thế.”
So với thái độ kín đáo lần đầu gặp mặt, lúc này Jordan đã thân thiện hơn nhiều khi ở cạnh Taylor, anh nhướng mày, cười tự mãn. “Chị đang nói về vị hôn phu của tôi đấy!”
“Vâng vâng, tôi biết, anh là tên khốn may mắn!”
Hình ảnh khêu gợi của Alec vào đêm dã ngoại vẫn còn rõ mồn một trong đầu Jordan, và lúc nãy nhìn Alec ăn mặc như vậy, Jordan thật muốn cậu diễn lại đêm ấy một lần nữa. Lúc Alec bước ra ngoài và ngồi lên đùi Jordan, đầu ngón tay anh bắt đầu luồn vào dưới cạp quần của cậu, cho đến lúc tiếng gõ cửa vang lên.
Alec bước lại phía cửa, trước khi mở cậu bất chợt ngừng lại.
“Ai đấy?”
“Phục vụ phòng.”
“Mật khẩu?” Đây là trò Alec nghĩ ra để không phải tự tay mời Frank vào phòng.
“Cục Lông.”
Cậu bật cười, mở cửa.
Mang ly vào bếp để rót đồ uống, Jordan tranh thủ ngay cơ hội được riêng tư với người yêu. Anh nhìn Alec đang khom người tìm tòi bên trong tủ lạnh, bước đến đặt tay lên hông cậu và ép mình vào sát vào cậu.
“Em hy vọng đó là anh, Jordan!”
Alec lôi một chai cola và một hộp nước ép cam ra khỏi tủ lạnh, quay người lại.
“Nhìn em gợi tình quá đi mất! Giá như chỉ có anh và em, anh đã làm ngay những việc nên làm rồi.”
Chai cola và hộp nước ép được đặt lên quầy. Alec chống hai tay, nhún người trên đôi bốt gothic và quay lại ngồi xuống mặt quầy. Cậu vẫn tựa hai tay ra sau lưng như cũ, vòng hai chân quanh hông Jordan và khiêu khích kéo anh về phía mình.
“Việc nên làm để sau cũng được, giờ anh có thể hôn em trước.”
***
Taylor chống nạnh, nhìn sang Bec. “Khách sạn lớn thế này mà phục vụ không biết đếm à! Chúng ta thiếu một cái nĩa!”
Chị đặt dao xuống bên cạnh đĩa và hướng về phía bếp, đột nhiên, chị khựng lại ngay cửa, phân vân xem mình có nên tạt một gáo nước lạnh về phía hai người kia hay không. Hai chân Alec đang vòng quanh hông Jordan, hai bàn chân khóa lại với nhau. Hai tay Jordan thì đang bận bịu tìm cách chen vào giữa đám khóa gài chằng chịt trên áo cậu, trong lúc tay cậu bấu chặt sau đầu anh. Taylor không còn phân biệt được lưỡi của người nào với người nào nữa.
“E hèm!”
Alec nhảy xuống khỏi quầy, cầm lấy chai cola và hộp nước ép như thể làm vậy sẽ khiến Taylor quên mất những gì mình vừa thấy.
“Tôi muốn tìm một cái nĩa, nhưng xem ra hai người đang tìm một trận mây mưa.[2]”
Chị bật cười, Jordan cũng cười theo, chỉ có Alec là trợn to mắt, đôi con ngươi màu hổ phách giãn rộng.
“Chúng tôi không có làm… chuyện đó.”
Chị nháy mắt, bước đến vỗ vỗ vào phần lưng giữa hai vai cậu. “Không sao, tôi biết hai người thực sự không định vật nhau ra như một cặp đói khát trong lúc chúng tôi vẫn đang ở phòng bên cạnh.”
Cằm Alec gần như rớt ra và mắt cậu không thể trợn to hơn được nữa. “Taylor! Như thế thật… khiếm nhã!”
Jordan đưa chiếc nĩa cho chị, chị nhận lấy và gõ gõ lên đôi mày Alec. “Cậu quả là một người thú vị! Đi nào, thức ăn nguội cả bây giờ.”
***
Nửa buổi chiều còn lại, họ ngồi cùng nhau, vừa tán gẫu vừa xem tin tức về buổi diễn từ thiện trên TV. Khoảng bốn giờ Alec bắt đầu căng thẳng, đến năm giờ cậu đã đi tới đi lui khắp phòng, và đến bảy giờ thì cơ thể cậu run lên từng chặp. Cậu ôm chặt cái túi nhỏ đựng đồ cá nhân trước ngực.
Taylor ló đầu ra khỏi cửa, nhìn xung quanh một lượt. “Không có ai.”
Alec và Jordan ra ngoài trước, đi thẳng về phía cầu thang. Bec theo sau họ, Taylor ở lại đóng cửa và ra cuối cùng. Khi cả bốn đã đến cuối cầu thang, Alec ngừng lại để gọi Isaac trong lúc Taylor canh chừng bên ngoài. Khi chiếc limousine xuất hiện, Isaac đỗ nó lại gần cửa cầu thang nhất có thể. Taylor mở cửa xe, cửa cầu thang, và bốn người nối đuôi nhau vào xe. Chiếc limousine lập tức phóng đi.
Rời xa khỏi khách sạn và các fan, Alec gõ vào vách ngăn cá nhân giữa ghế trước và ghế sau limouse. Vách ngăn hạ xuống, Alec vòng tay quanh cổ Isaac trong một cái ôm thân mật.
“Chào bác!”
Isaac vẫn nhìn đường đi, nhưng một tay ông rời khỏi vô-lăng và khẽ vỗ lên cánh tay Alec. “Chào cháu!”
Nói rồi, Isaac tiếp tục chăm chú lái xe và Alec ngồi trở lại bên Jordan.
Cả quãng đường Alec chỉ bấu chặt lấy tay Jordan, trong khi Bec liên tục uống champagne trên quầy bar mini.
“Limo sẽ thả chúng ta xuống đâu? Chẳng phải chỗ nào cũng đầy fan cả sao?”
Alec nhìn ra ngoài cửa kính xe màu đen và lắc đầu. “Có khu vực riêng dành cho nghệ sĩ ra vào.”
Bec bĩu môi, tiu nghỉu cụp tai. “Đáng ghét! Không có fan la hét thì làm siêu sao để làm gì?”
“Có thể có người ở khu vực ấy. Còn tùy thuộc vào ban tổ chức. Beccy, chị còn uống nữa thì sẽ say đấy!”
Cô lấy một chai champagne nữa ra khỏi tủ lạnh là mở nắp. “Chị biết tửu lượng của mình mà. Lúc chúng ta vào trong đó thì sao?” Cô đặt cái ly sang bên và uống trực tiếp từ chai.
“Sẽ có người dẫn chúng ta đến phòng thay đồ. Bec, đừng uống nữa!”
“Sao chứ?”
Jordan nhoài người sang giật lấy chai rượu từ tay cô. “Vì Alec không muốn có một con sâu rượu kèo nhèo bên cạnh mình.”
Vách ngăn giữa xe hạ xuống lần nữa, Isaac chen vào.
“Một đám đông đang tụ tập gần cổng, có thể hơi khó khăn một chút.”
Alec gật đầu rồi thở dài một hơi. “Hơi khó khăn một chút nghĩa là sẽ có người nhào vào xe chúng ta.”
Bec vỗ tay hào hứng. “Tuyệt quá!”
“Không đâu, sẽ đáng sợ lắm đấy.”
Isaac gọi vào bộ đàm không dây được kết nối với điện thoại của mình. “Đưa Tyler Curtis vào trong.”
Chiếc xe chỉ tiến vào thêm vài mét là đã ngập giữa đám người đang đập ầm ĩ vào cửa kính. Họ không biết bên trong là ai, nhưng họ sẵn sàng liều mạng để dí sát mặt mình vào kính hòng nhìn cho rõ. Alec giật nảy người mỗi khi có kẻ dùng tay đấm mạnh vào cửa xe, cho đến lúc chiếc limousine thoát khỏi đám đông và tiến vào khu vực riêng. Cánh cửa đóng lại sau lưng ngăn cách họ và đám fan phấn khích đang vây quanh hàng rào với hy vọng được nhìn thấy thần tượng của mình. Khu vực bên trong được chiếu đèn sáng rực như ban ngày.
Isaac đỗ lại sau một chuỗi dài những chiếc limousine, xoay người khỏi ghế và nhìn ra ngoài. “Xem ra họ đã sắp xếp fan và ký giả ở ngoài hàng rào. Mọi người sẽ phải đi bộ một đoạn đến cửa.”
Alec hít vào một hơi sâu, điều chỉnh nhịp thở. Bàn tay cậu siết chặt lấy tay Jordan. “Được rồi, ưm, mọi người ra ngoài trước bên phía cửa của Bec, ưm, em sẽ ra theo.”
Tất cả gật đầu. Alec di di hai tay dọc theo đùi Jordan, hôn anh, rồi ba người bước ra khỏi limousine.
Isaac xoay người trên ghế ngồi. “Alec, cho bác một phút được không?”
Cậu nhoài người qua vách ngăn, vòng một cánh tay quanh cổ Isaac. “Anh ấy rất yêu cháu.”
Môi Isaac bĩu ra. “Cậu ta nên thế. Đêm nay hãy hết mình vào nhé.”
Alec mở cửa xe, đợi vài giây để trấn tĩnh bản thân, và bước ra ngoài.
Đám đông đang tụ tập xô đẩy bên ngoài hàng rào rất dữ dội khiến Alec có cảm giác rằng chẳng mấy chốc nó sẽ bẹp dúm. Từ một Alec đang run lên vì căng thẳng, cậu từ từ chuyển sang một Tyler Curtis đầy tự tin. Cậu giơ cả hai tay lên vẫy chào đám đông. Cố ý nắm lấy tay cậu để đổi lại ánh nhìn đầy ghen tị của các fan girl bên ngoài, Bec ưỡn ngực đi ở một bên Alec, trong lúc Taylor và Jordan bước phía bên kia của cậu.
Cả bốn người cùng qua cửa lớn và giáp mặt một vài vệ sĩ đeo bộ đàm với gương mặt dữ tợn. Alec ngập ngừng dừng lại khi nhìn thấy quá nhiều người đang tập trung phía trước. Khu vực này lẽ ra phải được bảo vệ, nhưng tình hình trước mắt hoàn toàn ngược lại. Hai vệ sĩ đứng hai bên Alec, ba người còn lại được mang khỏi lối đi trong nháy mắt.
“Cúi thấp đầu, ngài Curtis, chúng ta đi qua càng nhanh càng tốt.”
Cậu cúi đầu xuống. Làm vậy không phải để tránh máy quay mà để giữ khoảng cách an toàn khi bị người tiếp cận quá gần. Cậu núp vào một tay vệ sĩ lực lưỡng. Cánh tay anh ta vòng qua vai Alec và họ bắt đầu di chuyển. Hầu hết đám đông đang đứng sau dải băng ngăn cách đều có thể dễ dàng nhảy qua khỏi nó vào giây phút Tyler Curtis xuất hiện. Năm cô gái nhào tới trước và bị bảo vệ đẩy ngược lại. Một cô ngã xuống đất nhưng không hề bỏ cuộc, cô ta nắm lấy cổ chân Alec khiến cậu trượt ngã. Sau khi được vệ sĩ đỡ lại, cậu bị đẩy tới trước nhanh hơn. Đám đông điên cuồng đến mức Alec không thể tin rằng, từ nãy đến giờ đã chẳng hề có khoảng cách nào an toàn hơn để bảo vệ cậu hay tất cả những nghệ sĩ khác khỏi cơn cuồng phong xung quanh này.
Họ vượt qua cửa thứ nhất, đến một cửa nữa và bước vào một hội trường yên tĩnh. Vệ sĩ buông tay ra để Alec sửa sang lại quần áo của mình.
“Kinh khủng quá! Khu vực riêng sao lại thành ra như vậy?”
Giật mình khi nghe Tyler Curtis nói chuyện với mình, thậm chí còn ngạc nhiên hơn nữa khi giọng cậu không hề tỏ ra giận dữ hay cáu bẳn, tay vệ sĩ nhún vai trả lời. “Tôi không chắc lắm, chúng tôi cũng không vui tí nào.”
“Biết mà! Từ phòng thay đồ của tôi đến sân khấu cũng vậy sao?” Tay vệ sĩ cao đến mức Alec chỉ đứng đến khuỷu tay anh ta là hết cỡ.
“Từ đây đến sân khấu có bảo vệ. Chỉ có nghệ sĩ mới được ra vào khu vực này nhưng ngài sẽ thấy ký giả và nhân viên hậu trường nữa.”
Họ dừng lại trước một cánh cửa với dòng chữ “Tyler Curtis” được in giữa một ngôi sao vàng. Alec chỉ vào nó. “Thật ngốc.”
Đám vệ sĩ nhìn nhau khó hiểu. Bec hỏi. “Sao thế?”
“Đây là show từ thiện mà! Phí tiền chuẩn bị thứ này cho từng người làm gì?”
Tay vệ sĩ cao bảy foot tìm cách nói chen vào. “Không ai khác có cả.”
“Anh đùa tôi đấy à? Chỉ mình tôi có? Tôi thấy mình giống thằng đần quá!”
Alec đỏ mặt vì sự phô trương này. Taylor đẩy cửa cho mọi người cùng vào.
Ngay lúc cánh cửa phòng thay đồ đóng lại, họ nghe thấy hai vệ sĩ cười với nhau và một người nói. “Chẳng biết thằng nhóc đó gần đây ăn nhầm thứ gì nhưng cậu ta hoàn toàn không còn là một thằng khốn nữa!”
—————————————————
[1] Một chiếc strait-jacket trông như thế này:
Kiểu áo này bắt nguồn từ áo khóa người dành cho tội nhân phạm tội đặc biệt nghiêm trọng.
[2] Ở đây Taylor chơi chữ. Chị nói: “I’m looking for a fork, it seems you two are looking for a ***!” Chữ “fork” (cái nĩa) gần đồng âm với chữ “***” (làm tình).
——————————–
P/S: (lại) một câu: Jordan, anh thật đáng yêu =))))))
Btw, mình thích đoạn muỗng nĩa.