Giống như vừa bị ai đó tắt phựt một cái công tắc nào đấy bên trong, Alec ngồi dại ra nhìn chằm chằm vào khoảng không. Bec đã hoàn toàn tỉnh rượu, còn nhanh hơn cả khi bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt. Cô ngồi cạnh Alec với bàn tay xoa thành vòng tròn trên lưng cậu, sợ hãi nhìn đôi mắt trống rỗng vô hồn và cơ thể bất động của cậu. Trong phòng ngủ, Taylor đang xem bản tin. Ngồi cạnh chị là Jordan. Mọi lời đối thoại giữa Alec và Leanne đều nghe được rõ ràng, thậm chí còn có phụ đề chạy dưới màn hình để minh họa. Chẳng còn lời nào để nói. Jordan ngồi phịch trên giường, hai tay ôm đầu. Khuynh hướng *** của Alec, cơn thịnh nộ của cậu với mẹ, nỗi đau khi cậu mất cha, sự nghẹt thở vì danh tiếng, khát khao được gặp em trai, sự giận dữ và bất lực trước căn bệnh động kinh, những giọt nước mắt, những lời kêu gào của cậu, tất cả, đều bị phơi bày.
Taylor đặt một tay lên chân Jordan. “Việc bà ta làm là phạm pháp. Alec có thể kiện.”
Với Jordan, tất cả đều đã bị hủy hoại. Chẳng hình phạt nào có thể bù đắp lại những thứ Leanne đã ăn cắp và bán đi. “Với điều kiện phải tìm thấy bà ta, Taylor.”
Anh rời khỏi TV và bước vào phòng khách nơi Bec đang ngồi với đôi mày dán chặt vào nhau.
“Không có gì hết, Jordy! Cậu ấy không nói, không khóc, không cử động, không gì hết! Mình phải gọi bác sĩ thôi.”
Jordan bước lại gần Alec, nắm lấy tay cậu. “Em yêu? Nói chuyện với anh được không?” Taylor đang đứng cách đấy không xa. “Tôi đồng ý với Bec. Alec đang shock nặng, chúng ta cần gọi bác sĩ. Tôi có một vài số điện thoại có thể tin cậy.” Jordan gật đầu, cúi xuống hôn lên đôi môi đã không còn đáp lại nụ hôn của anh được nữa.
Ngay lúc Taylor vừa lấy di động ra, chuông điện thoại của Jordan reo vang. Cuộc gọi lúc nửa đêm từ một số hoàn toàn xa lạ.
Taylor nắm cổ tay anh. “Nếu là giới báo chí, cúp điện thoại ngay! Anh có thể bị truy ra rất dễ dàng!”
Jordan ngồi xuống bàn café, lia mắt nhìn về phía Alec và đặt điện thoại vào tai. “A lô?”
“Tôi là Bryan Silverton. Alec phải không?”
Jordan lắc đầu với Taylor để ra hiệu cuộc gọi không phải của đám paparazzi và luồn những ngón tay mình vào tay Alec. “Bryan! Cảm ơn bác đã gọi lại! Tôi là Jordan, không phải Alec.”
Cặp mắt màu hổ phách dời bỏ vị trí vẫn nhìn trừng trừng vào khoảng không, chầm chậm nâng lên.
“Bạn trai Alec, đúng không? Tôi vừa xem TV nên liền gọi đến. Tôi đã kiểm tra hộp thoại và nhận được tin nhắn của Alec, rồi sau đó… ừm… nhìn thấy tin tức.” Bryan nói bằng một giọng chân thành và cảm thông.
“Cậu ấy bị đả kích khá nặng. Hiện tại không thể nghe điện thoại. Tôi xin lỗi.”
Bàn tay Alec rời khỏi đùi mình và vươn ra.
Jordan nắm lấy chúng, hôn lên những ngón tay cậu. “Chờ đã nào, em yêu. Anh sẽ hỏi chuyện Jamie cho em. Ngoan.” Rồi đặt điện thoại vào tai lần nữa. “Xin lỗi bác, Bryan.”
“Không sao. Chỉ e là tôi không mấy ngạc nhiên với những chuyện Leanne đã làm. Bà ta là một kẻ đầy oán hận. Chẳng hiểu tại sao bà ta lại oán Alec khi thấy cậu bé nổi tiếng và giàu có trong lúc bà ta đang nghèo túng. Những việc bà ta đã làm, tôi tin chắc chắn bà ta sẽ gặp báo ứng.” Bryan càng nói, Jordan càng cảm thấy thả lỏng với ông.
“Bà ta bị tước quyền nuôi dưỡng Jamie hay từ bỏ nó?”
Lần đầu tiên kể từ lúc nghe được tin tức trên TV, Alec mở miệng. “Để em nói chuyện với Jamie.”
“Được rồi, em yêu, anh sẽ hỏi Bryan.”
“Bà ta từ bỏ quyền nuôi dưỡng. Gặp gỡ kẻ khác, bỏ đi và vứt thằng bé lại. Người đàn bà đó chẳng thèm đếm xỉa gì đến chính cốt nhục của mình. Việc bà ta đã gây ra cho Alec, bằng cách lợi dụng Jamie, là tội ác kinh khủng nhất. Bà ta lợi dụng tất cả mọi người, Jordan ạ. Đến lúc không còn giá trị nữa thì vứt bỏ. Sau chuyện này, tôi tin rằng bà ta thực sự là ác quỷ. Tôi không rõ cậu kết luận thế nào, nhưng tôi dám khẳng định bà ta đã mang Jamie ra để đánh lạc hướng Alec.”
Jordan gật đầu, thở dài nặng nề. “Jamie có biết anh trai mình là Alec không? Nếu Alec được nói chuyện với cậu bé, nếu có Jamie bên cạnh, sẽ giúp được Alec rất nhiều.”
Đầu dây bên kia ngừng lại thật lâu. “Tôi ước gì mình có thể, Jordan. Jamie đã mất bảy tháng trước rồi.”
Jordan có cảm giác như một đoàn xe tải vừa đâm sầm vào trung khu thần kinh của anh. “Không! Ôi Chúa ơi, không!” Anh siết chặt tay Alec, không kiềm được nước mắt đang trào khỏi mi.
“Viêm màng não cấp tính. Vậy nên tôi mới nói bà ta là ác quỷ. Dùng chính đứa con trai đã mất của mình, con trai của tôi, để hãm hại đứa con còn sống. Tôi thật muốn bà ta rữa xác dưới địa ngục. Bây giờ việc duy nhất tôi có thể làm là giúp đỡ Alec khi cậu bé cần tôi. Vài hôm nữa, nếu cậu bé muốn gọi cho tôi để nói về Jamie, tôi luôn sẵn lòng. Cậu bé vẫn có quyền được biết về em trai mình. Xin lỗi, Jordan. Tôi thực sự, thực sự xin lỗi. Mong cậu hãy gửi lời chúc phúc đến Alec giúp tôi.”
Sau vài lời chào hỏi lịch sự, cuộc gọi kết thúc. Ánh mắt chờ mong của Alec chuyển thành khổ sở và nghi ngờ khi thấy Jordan cúp máy mà không để cậu gặp Jamie.
Jordan dời khỏi bàn café, quỳ xuống, nắm chặt hai bàn tay cậu. “Jamie không có ở đó, em yêu.” Anh không biết phải nói gì hay làm gì để xóa đi nỗi đau trong mắt Alec.
“Thằng bé đâu? Em muốn nói chuyện với nó.”
“Trước hết chúng ta phải đưa em đến bác sĩ.”
“Không! Em muốn nói chuyện với Jamie.”
Jordan nhìn sang Taylor. “Chị gọi bác sĩ giúp tôi được không?”
Alec giãy ra khỏi bàn tay của Jordan, đấm thùm thụp lên vai anh và gào thét. “Em không muốn gặp bác sĩ! Gọi lại cho thằng bé ngay! Gọi ngay! Làm ngay đi!”
Jordan ôm chặt hông Alec để ngăn cậu giãy giụa, anh cố gắng mềm giọng xuống để xoa dịu tiếng gào thét của cậu. “Em, ngoan, thằng bé không có ở đó!”
Nếu Jordan không chịu nói sự thật với cậu, Alec nhất định sẽ lên cơn kích động. Nếu anh nói thật, trái tim đã bị thương tổn của Alec sẽ hoàn toàn tan nát. Cơn động kinh của cậu, có thể, nhất định sẽ, ập đến vì stress. Jordan lâm vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.
Vẫn ôm chặt hông Alec, anh cố gắng dỗ dành cậu lần nữa. “Anh không gọi cho Jamie được, thằng bé không có ở đó.”
“Vậy em muốn nói chuyện với Bryan! Gọi cho ông ta ngay!”
“Anh không thể.”
Alec giãy ra khỏi người anh và nhào đến chụp lấy chiếc điện thoại trên bàn. “Tốt thôi! Em có số của ông ta, em tự gọi!”
Jordan càng cố gắng gỡ điện thoại ra khỏi tay cậu, Alec càng phản kháng dữ dội hơn. “Tránh ra! Em có quyền nói chuyện với Bryan! Anh không được phép cản em!”
Bec và Taylor đứng một bên, không dám chen vào vì sợ sẽ khiến cơn giận dữ của Alec càng bốc cao hơn. Cậu la hét, cậu kêu gào, kiên quyết giật lấy điện thoại từ tay Jordan, nhấn phím gọi. Khi móng tay Alec cào thành đường dài trên mu bàn tay Jordan, anh thôi không giành giật điện thoại nữa, mà quay sang ôm lấy cậu. Ôm thật chặt, khóa kín cậu trong vòng tay, giọng nói chỉ vừa đủ nghe giữa những tiếng thét gào của Alec.
“Mẹ em đã nói dối, cưng à. Bà ta nói dối. Jamie đã mất vào năm ngoái.”
Tiếng hút khí truyền đến từ Taylor và Bec. Trong vòng tay Jordan, Alec mềm oặt xuống như một con búp bê bằng bông. Tiếng kêu gào im bặt và cơn giãy giụa ngừng lại. Khi Jordan cố gắng nâng cậu lên khỏi sàn nhà, Alec đột nhiên vươn hai tay ra sau và bước lùi lại, thều thào.
“Em phải đi khỏi đây.” Cậu từ chối bàn tay Jordan đang đưa tới.
“Chúng ta sẽ cùng đi, em yêu. Chúng ta cùng đi. Chỉ anh và em.”
Alec lắc đầu. “Không. Ngay bây giờ. Em phải đi khỏi đây. Ngay bây giờ!”
Rồi đột nhiên, không hề có dấu hiệu nào báo trước, Alec nhoài người lao ra phía cửa trước khi Jordan, Bec và Taylor kịp giữ cậu lại.
Cậu chạy xuống hội trường tầng 9, hướng về thang máy nhanh như một con báo Gepa và chỉ bị bắt lại khi tốc độ thang máy chậm hơn cậu. Jordan chỉ kịp chụp được tay Alec nhờ vào chiếc khóa gài trên tay áo. Cửa thang máy đã mở, Alec nhào vào trong, cố gắng đẩy Jordan ra ngoài, nhưng không thể. Lúc Bec và Taylor chạy đến, cửa thang máy đã đóng lại. Alec liên tục nhấn nút xuống tầng trệt và đẩy tay Jordan ra khỏi bàn phím.
“Alec, ký giả đang bao vây khách sạn, tình yêu à, anh xin em.”
“Em phải đi khỏi đây!”
Jordan cố gắng nhấn vào bất cứ nút nào để ngăn không cho thang máy dừng lại ở tầng trệt, nhưng Alec liên tục nhấn trở lại.
“Đừng xuống đó! Xuống đó em sẽ không thể thoát khỏi đây!”
Màn hình thang máy hiển thị tầng số 2, và đang lao nhanh xuống tầng 1. “Chết tiệt! Alec, cưng yêu, tránh ra nào!”
Máu trào ra trên mu bàn tay Jordan và chảy xuống ngón tay anh. Những vết cào rất sâu nhưng anh hoàn toàn không để ý. Thang máy đã xuống đến tầng một. Tim Jordan như bắn ra khỏi ***g ngực rồi rơi thẳng xuống bụng. Đã đến tầng trệt, cửa mở, và bất chấp nỗ lực điên cuồng của Jordan, Alec vẫn giãy ra khỏi vòng tay anh chạy vào sảnh lớn.
Như một bầy kiến đói bâu quanh xác chết, đám paparazzi ùa lại, nhá đèn flash và gào thét câu hỏi. Bị ánh đèn chớp và tiếng la hét cản đường, Alec không thể chạy được nữa. Cậu đưa tay lên ôm đầu, gập người lại và bắt đầu gào lên khe khẽ, âm thanh càng lúc càng lớn, đến tột đỉnh, và cả khách sạn như rung chuyển vì tiếng thét đau đớn của cậu. Xô đám nhà báo và ký giả đang ngáng đường, Jordan cố hết sức ngăn Alec khỏi tầm nhìn của họ. Alec không chịu chuyển động, vẫn bấu cứng tại chỗ, hai tay ôm đầu.
An ninh được gọi đến. Trong tiếng còi hú inh ỏi và chỉ trong vài giây đồng hồ, đội bảo vệ đã đẩy những phóng viên ra xa và quây lại thành một vòng tròn quanh Alec, ngăn không cho đám người ùa tới. Trong lúc Jordan nỗ lực tuyệt vọng để kéo cậu về phía thang máy, Alec đột nhiên gào lên kích động. Hai tay cậu buông xuống, đầu ngửa ra sau và bắt đầu hét lên từng đợt thảm thiết đến khi ngạt thở, lại dừng lại, lại tiếp tục một đợt gào thét khác. Nếu muốn Alec nghe thấy anh, Jordan phải hét lớn hơn cậu. Làm thế có nghĩa là anh cũng để đám phóng viên nghe được mọi thứ.
“Alec? Để anh mang em đi khỏi đây!”
Bên khóe mắt, Jordan nhìn thấy Bec và Taylor đang đẩy đám phóng viên để chen vào hàng rào bảo vệ. Bất chấp nỗi bi thống đang diễn ra trước mắt, đám ký giả vẫn liên tục đặt câu hỏi như thể Jordan và Alec chẳng có việc gì hay ho hơn là ở đấy mà trả lời bọn họ. Jordan cố gắng một lần nữa, lần này Alec đã không còn kháng cự anh. Một tay anh vòng quanh hông, tay kia đỡ sau đầu cậu, cố không để camera quay được gương mặt cậu.
“Đúng rồi, em ngoan, để anh giúp em.”
Khi đám phóng viên bắt đầu hét tên Frank và ào ào đặt câu hỏi, Jordan giật bắn người giận dữ và quay lại, đối diện với lão lần đầu tiên.
Anh buông một tay đang đỡ đầu Alec ra, hung hăng chĩa về phía lão. “Dám lại gần cậu ấy, Frank, liệu hồn tôi sẽ bẻ gãy cổ ông!”
Cái tên của Frank tuyệt đối là thứ có thể hủy hoại toàn bộ nỗ lực nãy giờ của Jordan. Alec lại bắt đầu giãy ra khỏi tay anh, ôm lấy hai bên đầu, lắc đầu kịch liệt và gào thét inh tai.
“Tránh xa ra khỏi tôi!”
Vẫn khốn nạn như cũ, Frank hét lại về phía cậu. Jordan có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên hơi thở và quần áo lão. “Mẹ nó, Tyler, mày bình tĩnh lại cho tao!”
Jordan xoay người sang, quả đấm sắt của anh táng thẳng vào mũi lão, làm Frank ngã vật xuống sàn nhà.
Alec vẫn giậm chân bình bịch, ôm đầu, hét về phía quản lý của mình, nước mắt ào ạt tuôn ra phủ lấy gương mặt cậu như lũ cuốn. “Để tôi yên! Không được mắng tôi nữa! Không được đánh tôi nữa! Không được giam cầm tôi nữa! Tôi đã cố gắng hết sức! Lúc nào cũng cố gắng! Nhưng chưa bao giờ là đủ!”
Microphone giương cao thu lấy mọi lời nói và máy ảnh nhá sáng liên tục bắt lấy mọi chuyển động.
Jordan vứt Frank vào tay bảo vệ rồi quay về phía Alec. “Lão sẽ không dám động vào em nữa đâu, em yêu, anh hứa.”
Đầu gối Alec khuỵu xuống và cậu gục người trên sảnh. Biểu hiện trên gương mặt cậu tan vỡ, cơ thể cậu đang run lên, và tiếng kêu khóc vang lên không dứt. Đám phóng viên đang từ nháo nhào chen lấn để có tin tức về scandal mới nhất của Curtis đã trở thành lặng im khiếp sợ khi chứng kiến cảnh thần tượng trẻ tuổi Tyler Curtis vỡ tan thành ngàn mảnh ngay trước mắt họ. Những câu hỏi im bặt và những gương mặt trở nên nghiêm túc.
“Em chỉ làm những điều đúng đắn! Em chỉ muốn nói chuyện với Jamie. Vậy mà thằng bé đã chết rồi.”
Chỉ vài giờ trước cậu vừa khiến thế giới phải lặng người bởi màn biểu diễn được hoan nghênh nhiệt liệt tại show từ thiện, giây phút này cậu lại khiến thế giới lặng người trước nỗi đau của mình.
“Anh biết, em yêu. Anh biết mà. Em không đáng bị như thế.”
“Tại sao tất cả những người em yêu đều rời bỏ em?”
Jordan khum cằm của Alec trong lòng bàn tay. “Anh sẽ không bao giờ rời bỏ em. Hãy tin anh, em yêu, anh sẽ không bao giờ, không đời nào, rời bỏ em.”
Taylor và Bec ôm nhau khóc. Trong lúc Jordan cố gắng dỗ dành để Alec cho phép anh mang cậu ra khỏi nơi đông người, Alec vẫn liên lục lùi lại.
“Ngoan, em yêu, để anh dẫn em lên lầu.” Không có lời hồi đáp nào, chỉ có những cơn run rẩy.
“Alec? Xin em đấy?”
Alec vươn một tay ra cho Jordan nhưng không bắt được tay anh. Cậu lảo đảo sang bên cạnh, cố gắng giữ thăng bằng, đôi boot dưới chân trượt trên sàn nhà. Jordan biết hình ảnh này đại biểu cho cái gì, anh biết Alec sắp sửa xảy ra chuyện gì.
Anh ngửa đầu lên trời mà thét lớn. “Không! Còn chuyện gì có thể xảy ra nữa?”
Anh cởi vội áo khoác ra và cuộn lại, đặt trên sàn, rồi quay sang hét lớn bảo mọi người gọi cấp cứu. Dường như toàn bộ đám đông đều rút điện thoại ra cùng lúc. Cố gắng khuỵu hai chân Alec xuống, Jordan giúp cậu nằm nghiêng một bên và gối đầu lên chiếc áo.
Anh cúi xuống thật gần, thì thầm vào tai cậu. “Không sao hết, em yêu, có anh ở đây.” Chưa đầy ba phút sau, hai chiếc xe cấp cứu hú còi inh ỏi trên đường phố London lúc nửa đêm. Cánh nhà báo dạt ra hai bên để nhường đường cho bốn nhân viên y tế chạy vội đến chỗ Alec đang co giật dữ dội.
“Bắt đầu từ lúc nào?”
Băng-ca được mang đến, những túi cấp cứu liên tục được mở ra. Cuống cuồng lên và không muốn rời khỏi Alec, Jordan điên cuồng trả lời. “Hơn ba phút trước! Bình thường chỉ xảy ra hai phút!”
Nhân viên cấp cứu bảo Jordan tránh sang bên, Bec vội vàng nhào đến kéo tay anh. Một người đang đỡ sau đầu Alec, một người quỳ gối bên cạnh cậu, và hai người khác chuyền ống thuốc. Không có chỗ nào cho Jordan chen vào.
Ba phút kéo dài lên bốn phút. Bốn phút kéo lên bốn phút rưỡi và nỗi lo sợ của mọi người đã bị đẩy lên cao độ. Người đàn ông đang đỡ đầu Alec, khoảng tứ tuần, trên thẻ tên ghi chữ Stuart, đặt tay lên đôi mày Alec và liên tục nhìn đồng hồ. Bốn phút rưỡi tiếp tục kéo lên năm phút và cuối cùng tất cả nhân viên cấp cứu đều hành động cùng lúc.
Stuart hét lớn với đồng nghiệp. “Cậu ấy giảm oxy-huyết rồi!”
Khi ống thở được luồn vào mũi Alec, nỗi sợ hãi của Jordan đã lên đến cực hạn và toàn bộ đám nhà báo đều đông cứng. Với tình trạng co giật dữ dội của Alec, đội cấp cứu không thể mạo hiểm đưa cậu lên cán mà phải giữ yên vị trí trên sàn nhà. Jordan cố gắng đứng gần cậu hết mức, chỉ cần không ảnh hưởng đến công tác cứu hộ, nước mắt ràn rụa trên gương mặt, Bec và Taylor liên tục trấn an anh. Nhân viên cấp cứu nhanh nhẹn cắt hai bên ống tay áo Alec để luồn ống truyền vào cánh tay cậu. Mặt nạ oxy phủ lên mũi cậu, nước da Alec càng lúc càng tái nhợt, khiến mọi người xung quanh nín thở lo sợ. Tin tức trực tiếp vẫn đang truyền đi mọi việc ở đây.
Năm phút kéo dài lên bảy phút. Stuart bơm đầy một ống kim tiêm và tiêm vào tĩnh mạch cậu. Một nhân viên khác truyền ống máu vào cánh tay còn lại của Alec. Bảy phút kéo dài lên mười phút. Mọi nỗ lực của đội cấp cứu đều không thể ngăn được cơn co giật.
Stuart gật đầu với đồng nghiệp. “Đi thôi.”
***
Trong phòng đợi cá nhân, Jordan, Bec và Taylor ngồi một chỗ cau mày. Từ lúc họ vào đây vẫn chưa thấy một bác sĩ hay y tá nào đến thông báo tình trạng của Alec cho họ. Chiếc TV gắn tường đang mở phim truyện rồi tin tức. Hết lần này đến lần khác, họ bị buộc phải nhớ lại cơn ác mộng kinh hoàng vẫn chưa bao giờ kết thúc, dù họ có thay đổi qua bao nhiêu tình cảnh đi chăng nữa.
***
Bác sĩ Shelton đứng cuối giường bệnh, khẽ gật đầu với nhân viên gây mê. “Một giờ. Hãy đặt cậu ấy vào trạng thái hôn mê.”
————————
T/N: Thuốc trợ tim và khăn giấy. Mình không đùa nhé ;__;
Btw, (lại) câu cũ: Jordan, you’ve stolen my heart… ;__;
Taylor đặt một tay lên chân Jordan. “Việc bà ta làm là phạm pháp. Alec có thể kiện.”
Với Jordan, tất cả đều đã bị hủy hoại. Chẳng hình phạt nào có thể bù đắp lại những thứ Leanne đã ăn cắp và bán đi. “Với điều kiện phải tìm thấy bà ta, Taylor.”
Anh rời khỏi TV và bước vào phòng khách nơi Bec đang ngồi với đôi mày dán chặt vào nhau.
“Không có gì hết, Jordy! Cậu ấy không nói, không khóc, không cử động, không gì hết! Mình phải gọi bác sĩ thôi.”
Jordan bước lại gần Alec, nắm lấy tay cậu. “Em yêu? Nói chuyện với anh được không?” Taylor đang đứng cách đấy không xa. “Tôi đồng ý với Bec. Alec đang shock nặng, chúng ta cần gọi bác sĩ. Tôi có một vài số điện thoại có thể tin cậy.” Jordan gật đầu, cúi xuống hôn lên đôi môi đã không còn đáp lại nụ hôn của anh được nữa.
Ngay lúc Taylor vừa lấy di động ra, chuông điện thoại của Jordan reo vang. Cuộc gọi lúc nửa đêm từ một số hoàn toàn xa lạ.
Taylor nắm cổ tay anh. “Nếu là giới báo chí, cúp điện thoại ngay! Anh có thể bị truy ra rất dễ dàng!”
Jordan ngồi xuống bàn café, lia mắt nhìn về phía Alec và đặt điện thoại vào tai. “A lô?”
“Tôi là Bryan Silverton. Alec phải không?”
Jordan lắc đầu với Taylor để ra hiệu cuộc gọi không phải của đám paparazzi và luồn những ngón tay mình vào tay Alec. “Bryan! Cảm ơn bác đã gọi lại! Tôi là Jordan, không phải Alec.”
Cặp mắt màu hổ phách dời bỏ vị trí vẫn nhìn trừng trừng vào khoảng không, chầm chậm nâng lên.
“Bạn trai Alec, đúng không? Tôi vừa xem TV nên liền gọi đến. Tôi đã kiểm tra hộp thoại và nhận được tin nhắn của Alec, rồi sau đó… ừm… nhìn thấy tin tức.” Bryan nói bằng một giọng chân thành và cảm thông.
“Cậu ấy bị đả kích khá nặng. Hiện tại không thể nghe điện thoại. Tôi xin lỗi.”
Bàn tay Alec rời khỏi đùi mình và vươn ra.
Jordan nắm lấy chúng, hôn lên những ngón tay cậu. “Chờ đã nào, em yêu. Anh sẽ hỏi chuyện Jamie cho em. Ngoan.” Rồi đặt điện thoại vào tai lần nữa. “Xin lỗi bác, Bryan.”
“Không sao. Chỉ e là tôi không mấy ngạc nhiên với những chuyện Leanne đã làm. Bà ta là một kẻ đầy oán hận. Chẳng hiểu tại sao bà ta lại oán Alec khi thấy cậu bé nổi tiếng và giàu có trong lúc bà ta đang nghèo túng. Những việc bà ta đã làm, tôi tin chắc chắn bà ta sẽ gặp báo ứng.” Bryan càng nói, Jordan càng cảm thấy thả lỏng với ông.
“Bà ta bị tước quyền nuôi dưỡng Jamie hay từ bỏ nó?”
Lần đầu tiên kể từ lúc nghe được tin tức trên TV, Alec mở miệng. “Để em nói chuyện với Jamie.”
“Được rồi, em yêu, anh sẽ hỏi Bryan.”
“Bà ta từ bỏ quyền nuôi dưỡng. Gặp gỡ kẻ khác, bỏ đi và vứt thằng bé lại. Người đàn bà đó chẳng thèm đếm xỉa gì đến chính cốt nhục của mình. Việc bà ta đã gây ra cho Alec, bằng cách lợi dụng Jamie, là tội ác kinh khủng nhất. Bà ta lợi dụng tất cả mọi người, Jordan ạ. Đến lúc không còn giá trị nữa thì vứt bỏ. Sau chuyện này, tôi tin rằng bà ta thực sự là ác quỷ. Tôi không rõ cậu kết luận thế nào, nhưng tôi dám khẳng định bà ta đã mang Jamie ra để đánh lạc hướng Alec.”
Jordan gật đầu, thở dài nặng nề. “Jamie có biết anh trai mình là Alec không? Nếu Alec được nói chuyện với cậu bé, nếu có Jamie bên cạnh, sẽ giúp được Alec rất nhiều.”
Đầu dây bên kia ngừng lại thật lâu. “Tôi ước gì mình có thể, Jordan. Jamie đã mất bảy tháng trước rồi.”
Jordan có cảm giác như một đoàn xe tải vừa đâm sầm vào trung khu thần kinh của anh. “Không! Ôi Chúa ơi, không!” Anh siết chặt tay Alec, không kiềm được nước mắt đang trào khỏi mi.
“Viêm màng não cấp tính. Vậy nên tôi mới nói bà ta là ác quỷ. Dùng chính đứa con trai đã mất của mình, con trai của tôi, để hãm hại đứa con còn sống. Tôi thật muốn bà ta rữa xác dưới địa ngục. Bây giờ việc duy nhất tôi có thể làm là giúp đỡ Alec khi cậu bé cần tôi. Vài hôm nữa, nếu cậu bé muốn gọi cho tôi để nói về Jamie, tôi luôn sẵn lòng. Cậu bé vẫn có quyền được biết về em trai mình. Xin lỗi, Jordan. Tôi thực sự, thực sự xin lỗi. Mong cậu hãy gửi lời chúc phúc đến Alec giúp tôi.”
Sau vài lời chào hỏi lịch sự, cuộc gọi kết thúc. Ánh mắt chờ mong của Alec chuyển thành khổ sở và nghi ngờ khi thấy Jordan cúp máy mà không để cậu gặp Jamie.
Jordan dời khỏi bàn café, quỳ xuống, nắm chặt hai bàn tay cậu. “Jamie không có ở đó, em yêu.” Anh không biết phải nói gì hay làm gì để xóa đi nỗi đau trong mắt Alec.
“Thằng bé đâu? Em muốn nói chuyện với nó.”
“Trước hết chúng ta phải đưa em đến bác sĩ.”
“Không! Em muốn nói chuyện với Jamie.”
Jordan nhìn sang Taylor. “Chị gọi bác sĩ giúp tôi được không?”
Alec giãy ra khỏi bàn tay của Jordan, đấm thùm thụp lên vai anh và gào thét. “Em không muốn gặp bác sĩ! Gọi lại cho thằng bé ngay! Gọi ngay! Làm ngay đi!”
Jordan ôm chặt hông Alec để ngăn cậu giãy giụa, anh cố gắng mềm giọng xuống để xoa dịu tiếng gào thét của cậu. “Em, ngoan, thằng bé không có ở đó!”
Nếu Jordan không chịu nói sự thật với cậu, Alec nhất định sẽ lên cơn kích động. Nếu anh nói thật, trái tim đã bị thương tổn của Alec sẽ hoàn toàn tan nát. Cơn động kinh của cậu, có thể, nhất định sẽ, ập đến vì stress. Jordan lâm vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.
Vẫn ôm chặt hông Alec, anh cố gắng dỗ dành cậu lần nữa. “Anh không gọi cho Jamie được, thằng bé không có ở đó.”
“Vậy em muốn nói chuyện với Bryan! Gọi cho ông ta ngay!”
“Anh không thể.”
Alec giãy ra khỏi người anh và nhào đến chụp lấy chiếc điện thoại trên bàn. “Tốt thôi! Em có số của ông ta, em tự gọi!”
Jordan càng cố gắng gỡ điện thoại ra khỏi tay cậu, Alec càng phản kháng dữ dội hơn. “Tránh ra! Em có quyền nói chuyện với Bryan! Anh không được phép cản em!”
Bec và Taylor đứng một bên, không dám chen vào vì sợ sẽ khiến cơn giận dữ của Alec càng bốc cao hơn. Cậu la hét, cậu kêu gào, kiên quyết giật lấy điện thoại từ tay Jordan, nhấn phím gọi. Khi móng tay Alec cào thành đường dài trên mu bàn tay Jordan, anh thôi không giành giật điện thoại nữa, mà quay sang ôm lấy cậu. Ôm thật chặt, khóa kín cậu trong vòng tay, giọng nói chỉ vừa đủ nghe giữa những tiếng thét gào của Alec.
“Mẹ em đã nói dối, cưng à. Bà ta nói dối. Jamie đã mất vào năm ngoái.”
Tiếng hút khí truyền đến từ Taylor và Bec. Trong vòng tay Jordan, Alec mềm oặt xuống như một con búp bê bằng bông. Tiếng kêu gào im bặt và cơn giãy giụa ngừng lại. Khi Jordan cố gắng nâng cậu lên khỏi sàn nhà, Alec đột nhiên vươn hai tay ra sau và bước lùi lại, thều thào.
“Em phải đi khỏi đây.” Cậu từ chối bàn tay Jordan đang đưa tới.
“Chúng ta sẽ cùng đi, em yêu. Chúng ta cùng đi. Chỉ anh và em.”
Alec lắc đầu. “Không. Ngay bây giờ. Em phải đi khỏi đây. Ngay bây giờ!”
Rồi đột nhiên, không hề có dấu hiệu nào báo trước, Alec nhoài người lao ra phía cửa trước khi Jordan, Bec và Taylor kịp giữ cậu lại.
Cậu chạy xuống hội trường tầng 9, hướng về thang máy nhanh như một con báo Gepa và chỉ bị bắt lại khi tốc độ thang máy chậm hơn cậu. Jordan chỉ kịp chụp được tay Alec nhờ vào chiếc khóa gài trên tay áo. Cửa thang máy đã mở, Alec nhào vào trong, cố gắng đẩy Jordan ra ngoài, nhưng không thể. Lúc Bec và Taylor chạy đến, cửa thang máy đã đóng lại. Alec liên tục nhấn nút xuống tầng trệt và đẩy tay Jordan ra khỏi bàn phím.
“Alec, ký giả đang bao vây khách sạn, tình yêu à, anh xin em.”
“Em phải đi khỏi đây!”
Jordan cố gắng nhấn vào bất cứ nút nào để ngăn không cho thang máy dừng lại ở tầng trệt, nhưng Alec liên tục nhấn trở lại.
“Đừng xuống đó! Xuống đó em sẽ không thể thoát khỏi đây!”
Màn hình thang máy hiển thị tầng số 2, và đang lao nhanh xuống tầng 1. “Chết tiệt! Alec, cưng yêu, tránh ra nào!”
Máu trào ra trên mu bàn tay Jordan và chảy xuống ngón tay anh. Những vết cào rất sâu nhưng anh hoàn toàn không để ý. Thang máy đã xuống đến tầng một. Tim Jordan như bắn ra khỏi ***g ngực rồi rơi thẳng xuống bụng. Đã đến tầng trệt, cửa mở, và bất chấp nỗ lực điên cuồng của Jordan, Alec vẫn giãy ra khỏi vòng tay anh chạy vào sảnh lớn.
Như một bầy kiến đói bâu quanh xác chết, đám paparazzi ùa lại, nhá đèn flash và gào thét câu hỏi. Bị ánh đèn chớp và tiếng la hét cản đường, Alec không thể chạy được nữa. Cậu đưa tay lên ôm đầu, gập người lại và bắt đầu gào lên khe khẽ, âm thanh càng lúc càng lớn, đến tột đỉnh, và cả khách sạn như rung chuyển vì tiếng thét đau đớn của cậu. Xô đám nhà báo và ký giả đang ngáng đường, Jordan cố hết sức ngăn Alec khỏi tầm nhìn của họ. Alec không chịu chuyển động, vẫn bấu cứng tại chỗ, hai tay ôm đầu.
An ninh được gọi đến. Trong tiếng còi hú inh ỏi và chỉ trong vài giây đồng hồ, đội bảo vệ đã đẩy những phóng viên ra xa và quây lại thành một vòng tròn quanh Alec, ngăn không cho đám người ùa tới. Trong lúc Jordan nỗ lực tuyệt vọng để kéo cậu về phía thang máy, Alec đột nhiên gào lên kích động. Hai tay cậu buông xuống, đầu ngửa ra sau và bắt đầu hét lên từng đợt thảm thiết đến khi ngạt thở, lại dừng lại, lại tiếp tục một đợt gào thét khác. Nếu muốn Alec nghe thấy anh, Jordan phải hét lớn hơn cậu. Làm thế có nghĩa là anh cũng để đám phóng viên nghe được mọi thứ.
“Alec? Để anh mang em đi khỏi đây!”
Bên khóe mắt, Jordan nhìn thấy Bec và Taylor đang đẩy đám phóng viên để chen vào hàng rào bảo vệ. Bất chấp nỗi bi thống đang diễn ra trước mắt, đám ký giả vẫn liên tục đặt câu hỏi như thể Jordan và Alec chẳng có việc gì hay ho hơn là ở đấy mà trả lời bọn họ. Jordan cố gắng một lần nữa, lần này Alec đã không còn kháng cự anh. Một tay anh vòng quanh hông, tay kia đỡ sau đầu cậu, cố không để camera quay được gương mặt cậu.
“Đúng rồi, em ngoan, để anh giúp em.”
Khi đám phóng viên bắt đầu hét tên Frank và ào ào đặt câu hỏi, Jordan giật bắn người giận dữ và quay lại, đối diện với lão lần đầu tiên.
Anh buông một tay đang đỡ đầu Alec ra, hung hăng chĩa về phía lão. “Dám lại gần cậu ấy, Frank, liệu hồn tôi sẽ bẻ gãy cổ ông!”
Cái tên của Frank tuyệt đối là thứ có thể hủy hoại toàn bộ nỗ lực nãy giờ của Jordan. Alec lại bắt đầu giãy ra khỏi tay anh, ôm lấy hai bên đầu, lắc đầu kịch liệt và gào thét inh tai.
“Tránh xa ra khỏi tôi!”
Vẫn khốn nạn như cũ, Frank hét lại về phía cậu. Jordan có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên hơi thở và quần áo lão. “Mẹ nó, Tyler, mày bình tĩnh lại cho tao!”
Jordan xoay người sang, quả đấm sắt của anh táng thẳng vào mũi lão, làm Frank ngã vật xuống sàn nhà.
Alec vẫn giậm chân bình bịch, ôm đầu, hét về phía quản lý của mình, nước mắt ào ạt tuôn ra phủ lấy gương mặt cậu như lũ cuốn. “Để tôi yên! Không được mắng tôi nữa! Không được đánh tôi nữa! Không được giam cầm tôi nữa! Tôi đã cố gắng hết sức! Lúc nào cũng cố gắng! Nhưng chưa bao giờ là đủ!”
Microphone giương cao thu lấy mọi lời nói và máy ảnh nhá sáng liên tục bắt lấy mọi chuyển động.
Jordan vứt Frank vào tay bảo vệ rồi quay về phía Alec. “Lão sẽ không dám động vào em nữa đâu, em yêu, anh hứa.”
Đầu gối Alec khuỵu xuống và cậu gục người trên sảnh. Biểu hiện trên gương mặt cậu tan vỡ, cơ thể cậu đang run lên, và tiếng kêu khóc vang lên không dứt. Đám phóng viên đang từ nháo nhào chen lấn để có tin tức về scandal mới nhất của Curtis đã trở thành lặng im khiếp sợ khi chứng kiến cảnh thần tượng trẻ tuổi Tyler Curtis vỡ tan thành ngàn mảnh ngay trước mắt họ. Những câu hỏi im bặt và những gương mặt trở nên nghiêm túc.
“Em chỉ làm những điều đúng đắn! Em chỉ muốn nói chuyện với Jamie. Vậy mà thằng bé đã chết rồi.”
Chỉ vài giờ trước cậu vừa khiến thế giới phải lặng người bởi màn biểu diễn được hoan nghênh nhiệt liệt tại show từ thiện, giây phút này cậu lại khiến thế giới lặng người trước nỗi đau của mình.
“Anh biết, em yêu. Anh biết mà. Em không đáng bị như thế.”
“Tại sao tất cả những người em yêu đều rời bỏ em?”
Jordan khum cằm của Alec trong lòng bàn tay. “Anh sẽ không bao giờ rời bỏ em. Hãy tin anh, em yêu, anh sẽ không bao giờ, không đời nào, rời bỏ em.”
Taylor và Bec ôm nhau khóc. Trong lúc Jordan cố gắng dỗ dành để Alec cho phép anh mang cậu ra khỏi nơi đông người, Alec vẫn liên lục lùi lại.
“Ngoan, em yêu, để anh dẫn em lên lầu.” Không có lời hồi đáp nào, chỉ có những cơn run rẩy.
“Alec? Xin em đấy?”
Alec vươn một tay ra cho Jordan nhưng không bắt được tay anh. Cậu lảo đảo sang bên cạnh, cố gắng giữ thăng bằng, đôi boot dưới chân trượt trên sàn nhà. Jordan biết hình ảnh này đại biểu cho cái gì, anh biết Alec sắp sửa xảy ra chuyện gì.
Anh ngửa đầu lên trời mà thét lớn. “Không! Còn chuyện gì có thể xảy ra nữa?”
Anh cởi vội áo khoác ra và cuộn lại, đặt trên sàn, rồi quay sang hét lớn bảo mọi người gọi cấp cứu. Dường như toàn bộ đám đông đều rút điện thoại ra cùng lúc. Cố gắng khuỵu hai chân Alec xuống, Jordan giúp cậu nằm nghiêng một bên và gối đầu lên chiếc áo.
Anh cúi xuống thật gần, thì thầm vào tai cậu. “Không sao hết, em yêu, có anh ở đây.” Chưa đầy ba phút sau, hai chiếc xe cấp cứu hú còi inh ỏi trên đường phố London lúc nửa đêm. Cánh nhà báo dạt ra hai bên để nhường đường cho bốn nhân viên y tế chạy vội đến chỗ Alec đang co giật dữ dội.
“Bắt đầu từ lúc nào?”
Băng-ca được mang đến, những túi cấp cứu liên tục được mở ra. Cuống cuồng lên và không muốn rời khỏi Alec, Jordan điên cuồng trả lời. “Hơn ba phút trước! Bình thường chỉ xảy ra hai phút!”
Nhân viên cấp cứu bảo Jordan tránh sang bên, Bec vội vàng nhào đến kéo tay anh. Một người đang đỡ sau đầu Alec, một người quỳ gối bên cạnh cậu, và hai người khác chuyền ống thuốc. Không có chỗ nào cho Jordan chen vào.
Ba phút kéo dài lên bốn phút. Bốn phút kéo lên bốn phút rưỡi và nỗi lo sợ của mọi người đã bị đẩy lên cao độ. Người đàn ông đang đỡ đầu Alec, khoảng tứ tuần, trên thẻ tên ghi chữ Stuart, đặt tay lên đôi mày Alec và liên tục nhìn đồng hồ. Bốn phút rưỡi tiếp tục kéo lên năm phút và cuối cùng tất cả nhân viên cấp cứu đều hành động cùng lúc.
Stuart hét lớn với đồng nghiệp. “Cậu ấy giảm oxy-huyết rồi!”
Khi ống thở được luồn vào mũi Alec, nỗi sợ hãi của Jordan đã lên đến cực hạn và toàn bộ đám nhà báo đều đông cứng. Với tình trạng co giật dữ dội của Alec, đội cấp cứu không thể mạo hiểm đưa cậu lên cán mà phải giữ yên vị trí trên sàn nhà. Jordan cố gắng đứng gần cậu hết mức, chỉ cần không ảnh hưởng đến công tác cứu hộ, nước mắt ràn rụa trên gương mặt, Bec và Taylor liên tục trấn an anh. Nhân viên cấp cứu nhanh nhẹn cắt hai bên ống tay áo Alec để luồn ống truyền vào cánh tay cậu. Mặt nạ oxy phủ lên mũi cậu, nước da Alec càng lúc càng tái nhợt, khiến mọi người xung quanh nín thở lo sợ. Tin tức trực tiếp vẫn đang truyền đi mọi việc ở đây.
Năm phút kéo dài lên bảy phút. Stuart bơm đầy một ống kim tiêm và tiêm vào tĩnh mạch cậu. Một nhân viên khác truyền ống máu vào cánh tay còn lại của Alec. Bảy phút kéo dài lên mười phút. Mọi nỗ lực của đội cấp cứu đều không thể ngăn được cơn co giật.
Stuart gật đầu với đồng nghiệp. “Đi thôi.”
***
Trong phòng đợi cá nhân, Jordan, Bec và Taylor ngồi một chỗ cau mày. Từ lúc họ vào đây vẫn chưa thấy một bác sĩ hay y tá nào đến thông báo tình trạng của Alec cho họ. Chiếc TV gắn tường đang mở phim truyện rồi tin tức. Hết lần này đến lần khác, họ bị buộc phải nhớ lại cơn ác mộng kinh hoàng vẫn chưa bao giờ kết thúc, dù họ có thay đổi qua bao nhiêu tình cảnh đi chăng nữa.
***
Bác sĩ Shelton đứng cuối giường bệnh, khẽ gật đầu với nhân viên gây mê. “Một giờ. Hãy đặt cậu ấy vào trạng thái hôn mê.”
————————
T/N: Thuốc trợ tim và khăn giấy. Mình không đùa nhé ;__;
Btw, (lại) câu cũ: Jordan, you’ve stolen my heart… ;__;