Chiều thứ sáu, tròn hai mươi tám ngày kể từ khi nhập viện, cuối cùng Alec đã có thể rời khỏi giường bệnh và bắt đầu tập luyện hồi sức. Với vòng tay Jordan vững vàng đặt bên hông, cậu cũng vịn vào hông anh và đi bộ từ từ quanh phòng, cứ mỗi năm phút một giờ. Trong những câu nói của cậu không hề có bất cứ thứ gì liên quan đến Leanne, Jamie hay Frank. Jordan cũng không đả động, anh sẽ đợi đến lúc Alec sẵn sàng.
Năm phút vận động đã hết, Jordan đặt Alec tựa lưng vào gối, mở laptop lên.
“Xích qua nào, em yêu, xem nhà của chúng ta lần nữa nhé.”
Jordan mở một trang web đã được lưu vào thư mục Favorites. Trên màn hình hiện ra hình ảnh một ngôi nhà theo phong cách cổ điển, tám phòng ngủ, được thiết kế theo xu hướng gothic của thế kỷ mười tám. Hai người vốn không dự định chọn gothic, nhưng khi vừa nhìn thấy nó, trái tim họ đã lập tức rung động. Một lối đi riêng dẫn đến cổng chính, hàng rào cao bao bọc xung quanh, khoảng cách đến nhà chính vừa đủ xa để ngăn ngừa mọi quấy nhiễu bên ngoài, nhưng cũng vừa đủ gần để ngôi nhà không trở nên biệt lập. Ôm quanh nhà là khu vườn lớn rậm bóng cây, được chăm sóc cẩn thận để không trở thành một rừng hoang um tùm. Một phòng ngủ có thể cải tạo lại thành phòng làm việc của Jordan, một phòng khác thành sàn tập nhảy và một phòng nữa thành phòng thu cá nhân của Alec. Chỉ dựa trên ảnh chụp, họ đã quyết định mua căn nhà vào ngay sáng hôm đó. Như Alec đã nói, dẫu có phải sửa chữa gì thì bọn họ vẫn đủ tiền để trả.
Cuộc nói chuyện về nhà cửa bị gián đoạn khi bác sĩ riêng của cậu vào phòng với bệnh án kẹp dưới cánh tay. Alec chỉ có thể trò chuyện thoải mái với Jordan, về phần những người khác, kể cả bác sĩ, cậu đều phải rất cố gắng mới nói được. Mức độ hồi phục này đã là thần tốc, bởi chỉ cần nhìn vào cậu là có thể biết được cậu đã phải đấu tranh dữ dội như thế nào. Tiến sĩ Shelton tin rằng đã đến lúc cho cậu xuất viện. Khi Jordan nhắc đến việc mua nhà và nói rằng hợp đồng sẽ được ký vào thứ Tư, bác sĩ đã đồng ý để cậu chuyển đến nhà mới vào hôm đó. Được ở cùng người yêu giữa một ngôi làng yên tĩnh nơi ngoại ô London sẽ là điều kiện tuyệt vời cho quá trình trị liệu của Alec. Quá trình này sẽ cần đến sự có mặt của tiến sĩ Shelton, ngoài ra chứng động kinh của cậu cũng sẽ do ông chủ trị. Mỗi tuần ông sẽ đến nhà một hoặc hai lần để giúp cậu hồi phục. Sau khi bàn bạc mọi thứ, thời gian xuất viện của Alec đã được ấn định ngay vào sáng mai.
***
Thay vì giữ kín thời gian và địa điểm, Alec nghĩ tốt nhất nên để Taylor đưa tin cho giới truyền thông. Đồng thời tuyên bố rằng rằng cậu sẽ không có bất cứ bình luận hay trả lời bất cứ câu hỏi nào. Dẫu vậy, vẫn không thể ngăn được giới thông tấn đặt câu hỏi và đám paparazzi chực chờ để săn đón những hình ảnh đầu tiên của Tyler Curtis kể từ đêm Thứ Bảy định mệnh ấy.
Alec tựa tay lên vai Jordan, gối đầu trên ngực anh. Thi thoảng cậu vẫn nghe được tiếng bước chân của những nhân viên đang bận rộn ngoài hội trường.
“Vẫn chưa có tin tức gì của Frank.” Cuối cùng chủ đề đã được nhắc đến.
“Anh đoán lão cũng chả dám nói gì. Có phủ nhận sự thật được đâu.”
“Vẫn lạ lắm, anh không thấy sao? Chưa ai nhìn thấy lão rời khách sạn.
Chẳng biết đang giở trò gì nữa.”
“Chắc đang nhốt mình tự đọc điếu văn.”
Alec cựa mình ngồi dậy, Jordan cũng di chuyển theo. Khi anh đã an vị, vòng tay Alec quấn quanh cổ anh, hai chân xen kẽ giữa chân anh, và ngồi cách ra một khoảng để có thể nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của người yêu. Jordan khum gối lại, tạo thành điểm tựa cho cậu dựa lưng một cách thoải mái.
“Anh nghĩ Leanne đã rời Australia chưa?”
“Rồi cưng ạ. Bà ta hẳn đã cuốn gói từ sớm.”
Alec chầm chậm gật đầu. “Ngay khi chúng ta dọn đến nhà mới, em sẽ khởi kiện.”
Nghe được điều này quả là đáng ngạc nhiên và vui mừng. “Em sẵn sàng rồi sao?”
Cậu nhún vai, lắc đầu, rồi lại nhún vai. “Em nghĩ sẽ chẳng bao giờ mình sẵn sàng cho việc ấy. Nhưng không thể trốn tránh. Vì em và vì Jamie, em phải làm. Có lẽ sẽ mất thời gian khá lâu mới bắt được bà ta, nhưng em muốn bà ta nhất định phải vào tù. Em không để mình bị đá vòng quanh nữa đâu, Jordan. Không bao giờ nữa.”
“Frank thì sao?”
Bất kể bên phía cảnh sát muốn gặp Alec như thế nào, các bác sĩ điều trị vẫn làm theo nguyện vọng của cậu, để cậu được một mình yên tĩnh và từ chối mọi câu hỏi.
“Chuyện đó, em phải suy nghĩ thêm đã.”
***
Mọi tiếng động nhỏ nhất phát ra từ bên ngoài cửa phòng khách sạn đều khiến kẻ trong phòng giật mình sợ hãi. Chỉ cần một giây lơ là, món nợ của Frank sẽ được trả bằng chính mạng sống của lão. Khi cánh cửa phòng rung lên dưới những cú nện thùm thụp liên hồi, những viên đá trong chiếc cốc đựng Whiskey của Frank cũng muốn nảy lên khỏi mép cốc. Lão ngồi trong im lặng, thầm khẩn cầu cho những người ngoài kia biến mất. Lời cầu nguyện của lão không được nghe thấy. Một giọng nói xuyên qua cánh cửa gỗ, vang vọng vào khoảng thời gian ít ỏi còn lại từ mạng sống đang ngùn ngụt bốc hơi của lão.
“Ngài Brooks, tôi là Gary Phelps, bảo an khách sạn. Vui lòng mở cửa, nếu không chúng tôi buộc phải sử dụng chìa khóa an ninh của khách sạn để vào phòng.”
Cái cằm hai ngấn của Frank giáng vào ngực. Nếu Gary muốn vào phòng, anh ta sẽ dẫn theo người và sẽ không cho lão một bộ mặt thân thiện. Và chính xác Gary đã làm như thế, với bốn bảo vệ lực lưỡng vây quanh.
Từ cửa phòng, Gary trực tiếp tiến vào sảnh. Đôi mắt xám của anh ta quét qua đống bừa bộn trên sàn và chiếc mũi nhọn chun lại khi ngửi thấy thứ mùi ôi thiu nhàn nhạt vương vất quanh phòng.
“Ngài Brooks, vui lòng thu dọn và trả phòng.”
Đôi mắt nâu như mắt heo đỏ lên khẩn thiết. “Tôi sẽ thanh toán tiền vào thứ sáu.”
Gary không mảy may suy chuyển.
“Tôi chắc chắn ngài đã biết tin cậu Curtis sẽ quay lại khách sạn vào đầu giờ chiều ngày mai. Cậu Curtis là khách hàng quan trọng của chúng tôi, và sự thoải mái của cậu ấy là nhiệm vụ hàng đầu của tôi. Do đó, cho dù ngài có trả tiền phòng, mà tôi vô cùng nghi ngờ ngài sẽ không làm, thì cậu Curtis cũng sẽ cảm thấy không thoải mái khi có mặt ngài ở đây. Vui lòng thu dọn hành lý, tôi mong ngài sẽ tự mình trả phòng thay vì bị cưỡng ép rời đi. Đồng thời, tôi cũng xin thông báo với ngài, nếu nợ của ngài không được thanh toán trong vòng một tuần, chúng tôi sẽ khởi kiện.”
Trong sợ hãi, tuyệt vọng và giận dữ, Frank Brooks đã nói chuyện với ly rượu Scotch của lão thay vì với Gary. “Ít ra cũng phải đợi đến sáng mai để
tôi tìm được chỗ khác đã!”
Gary lắc đầu, chỉ tay cho các bảo vệ vào phòng ngủ và cộc cằn đáp lại.
“Khách sạn của tôi không phải nơi tị nạn, ngài Brooks.” Anh ta giật lấy ly Scotch từ tay Frank. “Và chiếc cốc này, cùng với thứ bên trong, thuộc về tôi.”
Thời gian và địa điểm Tyler Curtis sẽ xuất viện là chủ đề mà tất cả các phương tiện truyền thông đang nhắc đến. Ai đó đã để lộ tin tức Frank Brooks rời khỏi khách sạn, và toàn bộ chi tiết sau đó đã được một người dường như là nhân viên khách sạn kể lại. Không hề có bất cứ nghi thức nào, lão đã bị đạp thẳng ra đường phố Luân Đôn, theo đúng nghĩa đen, với bốn mươi ba pound trong túi và một chiếc vali bên cạnh. Chật vật thoát khỏi sự lôi kéo điên cuồng của ký giả để leo vào taxi, lão đã biến mất khỏi một trong những khách sạn sang trọng nhất nước Anh để lẩn vào một câu lạc bộ đêm rẻ tiền nhất, nơi có thể cho lão ngủ lại một đêm. Nhưng nếu Frank cho rằng đời lão chỉ đến thế là cùng, thì lão đã mắc một sai lầm nghiêm trọng.
Công chúng đang ngồi xem sự trả giá của tay quản lý suýt nữa đã trở thành nguyên nhân gây ra cái chết cho ngôi sao trẻ của hắn. Nhìn lão khó khăn leo vào taxi, chống lại hàng tá camera và microphone đang chĩa vào người, râu chưa cạo, bộ dạng nhếch nhác, mọi người đang theo dõi tin tức cũng phải mỉm cười hả hê. Khi Tyler Curits lần đầu tiên xuất hiện trở lại, cảm xúc của công chúng trở nên phức tạp. Nhìn cậu giống như một bản sao nhợt nhạt của thần tượng trẻ, quần jean đen, áo thun đen, và một chiếc áo khoác đen cổ điển. Không trang sức cầu kỳ trên tai, hông hay tay. Cậu chỉ đeo một chiếc nhẫn đính hôn trên bàn tay trái. Bị oanh tạc bởi ánh đèn flash và những ký giả đang gào thét đặt câu hỏi, dòng người dõi theo bước chân cậu tiến vào limousine với sự trợ giúp của các bảo an, không hề ngẩng mặt lên hay hé răng nửa lời. Chẳng ai muốn làm ảnh hưởng đến sức khỏe của cậu, nhưng những tay paparazi vẫn mong có được những bức ảnh đắt giá nhất. Chúng sẽ làm tăng lượng báo bán ra và đẩy cao rating. Tất cả đều muốn nhìn thấy hình ảnh của tay sát gái khét tiếng một thời thân thiết bên vị hôn phu của mình. Và họ đã không làm mọi người thất vọng. Suốt một đường từ cửa ra của bệnh viện đến limousine, Jordan Braxton và Alec Tyler đều tay trong tay.
Frank đã được thấy những gì đám đông nhìn thấy; có khác là lão xem qua một màn hình TV xách tay với tín hiệu chập chờn trong căn phòng bé tẹo phía trên một câu lạc bộ. Lão biết không một tay quản lý nào có thể không hét lên với bản hợp đồng có chữ ký của Tyler Curtis trên tay. Lão cũng biết bất cứ hợp đồng nào được đưa ra để mời gọi Tyler Curtis vào lúc này đều trải sẵn một con đường lát kim cương cho cậu. Sau khi nghe và nhìn Alec trình bày ca khúc do chính cậu sáng tác tại buổi diễn từ thiện, Frank bắt đầu ý thức được một cơ hội khác đã bị bỏ lỡ. Lão vẫn biết Alec thích tự sáng tác, nhưng luôn từ chối không cho cậu diễn. Nếu lão cho phép Alec thể hiện quá nhiều, sức mạnh của Curtis sẽ tăng thêm khôn lường. Frank nắm trong tay một trong số hiếm hoi những siêu sao thực thụ của làng giải trí, nhưng lại chỉ dám để Alec thể hiện một phần nhỏ tài năng mà cậu sở hữu. Nếu nói đến nghệ thuật giải trí, không điều gì là Alec không thể làm, nhưng Frank đã ém chặt tất cả bằng cách kiềm kẹp cậu. Alec chính là thiên tài theo mọi định nghĩa. Frank biết điều đó. Lão vẫn luôn biết điều đó. Lão sẽ không bao giờ nghiệm ra được rằng thiên tài thực sự không thể bị giam cầm, vì thiên tài thực sự sẽ tự tỏa sáng trong mọi hoàn cảnh.
Frank để mặc chiếc TV mất tín hiệu với màn hình xám trắng, tiếng động rè rè xuyên phá căn phòng im lặng. Mùi hôi thối bốc ra từ cơ thể đã đến mức lão không thể chịu đựng được nữa. Lão lôi một bộ quần áo ra khỏi vali và bước vào căn phòng tắm chật hẹp với vòi sen, bồn tắm và bồn cầu gần như dính sát vào với nhau. Lão dội nước nóng lên người để xua đi mùi cơ thể, ước gì dòng nước đó cũng gột sạch luôn những rắc rối của mình. Trèo càng cao ngã càng đau. Thành ngữ mà lão quá hiểu. Tài khoản ngân hàng càng nhiều đồng nghĩa với số nợ càng tăng. Câu này dành cho những người vừa mất tất cả. Máu cờ bạc đã ở trong người lão từ rất lâu trước khi lão gặp Alec, và thay vì đổ hết tiền bạc vào trường đua ngựa như lúc trước, lão đã mang đốt chúng vào những sòng bạc trên khắp thế giới. Bằng khả năng của Internet, lão chẳng cần phải đặt mông đến cái sòng bạc tận đẩu đâu nào đó mà vẫn đốt được tiền ở đó ngon lành. Alec đối với lão cho đến giờ chính là nguồn thu nhập đều đặn kếch xù đã bị tuột khỏi tay. Tỉ lệ phân chia của lão đã leo thang đến bốn mươi phần trăm, con số mà không một tay quản lý nào dám đòi hỏi, nhưng chừng ấy vẫn chưa đủ để bù đắp cho lượng giấy bạc khổng lồ mà lão đã đốt. Tiền lãi vay nợ tăng lên theo từng ngày. Và Frank hoàn toàn phá sản.
Lão tắt vòi sen, bước lên nền gạch nhỏ xíu trên sàn phòng, lau khô người bằng chiếc khăn tắm đầy mùi băng phiến và tròng vào bộ quần áo bốc mùi rượu. Vứt lại bộ đồ bẩn trên sàn phòng tắm, lão tắt điện, mở cửa bước vào gian phòng hôi ám chật chội.
“Chào Frank.”
Toàn bộ sức mạnh rút khỏi cơ thể Frank như thủy triều và lão ngã oặt lên bậc cửa. Mặc một bộ vest thủy thủ màu đen, ngồi trên chiếc ghế dựa duy nhất trong phòng, là người đàn ông Frank vẫn đang lẩn trốn. Cao lớn, điển trai, trung tuần, hắn hoàn toàn có thể khiến người ta nhầm tưởng mình là một thương nhân chân chính tuân thủ pháp luật. Một khẩu súng yên lặng nằm trên đùi hắn.
Hắn chỉ về phía giường. “Ngồi đi. Lão tìm được chỗ tốt nhỉ. Tôi đặc biệt ấn tượng với phong cách trang trí retro thập niên chín mươi đấy.”
Không một sự vờ vĩnh nào có thể che giấu nỗi sợ của Frank. Hai chân lão bước về phía giường một cách vô thức. Lão ngồi xuống, mắt dính chặt vào khẩu súng với nỗi im lặng kinh hoàng.
Người đàn ông nở nụ cười, khoe hàm răng trắng đều tăm tắp. “Tôi biết lão đang nghĩ gì, Frank. Rằng làm thế quái nào mà tôi tìm được lão giữa cái khu ổ chuột này.” Đôi chân dài duỗi ra, hai chiếc giày da nhẵn bóng phản chiếu ánh sáng mờ nhạt của căn phòng. “Thực ra thì dễ lắm. Dễ còn hơn ăn kẹo, làm một người thích chơi trốn tìm như tôi mất cả hứng thú.” Tay phải hắn đặt lên khẩu súng.
“Bọn paparazi phiền nhiễu! Lúc nào cũng chụp ảnh quay phim. Cảnh quay đẹp lắm, Frank. Không chỉ mình lão trông thật hạnh phúc, cả tài xế taxi
cũng ăn ảnh gớm. Lúc lão gắng sức nhét cái mông béo của mình vào xe, người ta chụp được nhiều ảnh đẹp của hắn lắm đấy. Điều tra một chút là ra tên của tài xế, nhét thêm vài dolla, cộng với Bob, cậu của lão, là ra ngay chỗ này.”
Lúc hắn đứng lên, Frank giật mình thon thót. Mỉm cười, hắn thong thả bước đến chỗ tấm rèm mỏng manh đang che phủ cái cửa sổ vuông bé tí. Hắn hạ rèm xuống, lướt mắt qua những dấu in chìm trên giấy dán tường, những bức tranh treo tường rẻ tiền phủ đầy bụi, chiếc TV đáng thương, và tấm thảm trải sàn xơ xác. Hắn thở dài khi đôi mắt xanh nhạt của mình dừng lại trên người Frank.
“Còn một điều nữa chắc lão cũng đang thắc mắc, đó là tại sao tôi lại tự mình đến đây và làm sao tôi vào được phòng. Thứ nhất, tôi vào phòng vì dường như chẳng còn mấy ai trên đất nước này, hay bất cứ nước nào tôi có thể kể, dành nhiều sự trung thành cho lão. Năm mươi pao là đủ để họ nhắm mắt làm ngơ.” Hắn lôi ra chùm chìa khóa từ trong túi áo khoác đen và giơ lên. “Đầu tư không đến nỗi nào. Một trăm pao và tất cả mọi người ở đây đều trở thành những kẻ mù-câm-điếc.”
Lúc hắn cười, máu trong cơ thể Frank lạnh đi.
“Thứ hai, tôi đích thân tới đây là vì có vài việc tôi muốn tự tay giải quyết.” Hắn bước lại gần, Frank giật lùi ra xa. “Thường thì tôi ít khi thừa nhận mình làm sai lắm, Frank, căn bản là vì tôi chẳng bao giờ sai cả. Tuy nhiên, vẫn có những lúc, như lúc này, tôi sẽ nhận sai.” Hắn dùng tay trái phủi phủi chiếc ghế dựa trước khi ngồi xuống. “Rằng cái thằng nhóc bệnh hoạn khốn nạn lão từng quản lý hóa ra lại chẳng hề bệnh hoạn khốn nạn một tí nào.” Hắn mở mắt lớn hơn và khe khẽ gật đầu. “Và nếu có điều gì khiến tôi vô cùng, vô cùng, vô cùng khó chịu thì, Franklin, là việc chứng kiến một ai đó đàn áp người không có khả năng phản kháng.”
Hắn giơ tay, cầm khẩu súng lên, khiến Frank co giật từng hồi.
“Tôi biết lão sắp phun những thứ gì, vậy nên tôi sẽ bịt mồm lão trước. Không, tôi chẳng phải hạng người đó, Frank ạ. Ví dụ, tôi sẽ không cho một cô hầu bàn vay một triệu bảng Anh khi trong tài khoản của cô ta chỉ còn năm bảng. Đó là loại giao dịch thấp kém. Chỉ khiến tôi bị hạ xuống cùng một tầng lớp với lão. Tôi chỉ cho những kẻ nào có tài sản trả nợ vay mà thôi. Còn việc những kẻ đó sẽ tiêu khối tài sản ấy vào đâu, ồ, lão biết đấy, tôi không quan tâm.” Tựa khuỷu tay lên chỗ vịn của ghế, và tì cằm vào lòng bàn tay, hắn gõ nhẹ ngón giữa của mình lên cò súng. “Nhưng Alec Tyler? Frank! Thôi nào. Lấy một đứa trẻ mồ côi mười bảy tuổi làm nguồn trả nợ cho mình? Hành động đó khiến toàn bộ giao dịch của tôi tuột xuống cấp bậc thấp nhất.”
Hắn ngừng lại, khẽ đằng hắng khi Frank không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn. Lại một nụ cười rộ khoe hàm răng trắng đều. “Vì lý do đó, Frank, tôi sẽ không giết lão.”
Nước mắt dâng lên quanh khóe mắt Frank. Lão nắm lấy tay người đàn ông và giữ chặt bằng cả hai tay. “Cảm ơn ngài! Tôi sẽ tìm cách trả tiền cho ngài.”
Hắn rút tay mình ra khỏi tay Frank. “Tôi sẽ không bao giờ thấy lại số tiền đó nữa, lão biết quá rõ rằng tôi không thể. Lão đã tự nhảy vào họng súng. Xin lỗi, nãy giờ chơi chữ.”
Sự nhẹ nhõm ngắn ngủi ngay lập tức bị thay thế bằng nỗi sợ hãi tột độ trước đó. Người đàn ông nhấc mình khỏi ghế với khẩu súng trên tay. Hắn ra hiệu cho Frank ngồi vào mép giường. Vâng lời, Frank kéo lê thân mình ngồi xuống nệm như đang kéo một thỏi chì sáu foot. Hắn đứng ngay cạnh Frank, tay trái đặt lên vai lão, tay phải đẩy nòng súng xuống vị trí giữa lưng Frank.
“Một gã đàn ông đi lợi dụng một đứa trẻ, bởi xét về mặt pháp luật thì mười bảy tuổi vẫn là một đứa trẻ, là hành động thấp hèn nhất. Bây giờ tôi bóp cò, đạn sẽ xuyên qua một trong những đốt sống lưng của lão, cắt đứt dây cột sống, và lão sẽ không bao giờ đi lại được nữa. Với một kẻ hèn kém như lão, tôi nghĩ hình phạt này là đích đáng. Lão có thể mất máu mà chết nếu không được phát hiện kịp thời. Yên tâm, tôi sẽ không để điều đó xảy ra.”
Tay hắn siết chặt vai Frank và nòng súng gõ gõ lên lưng lão. “Lại nữa…” Mồ hôi nhỏ giọt trên xương sống Frank. “Điều tôi thực sự nghĩ là thế này. Một gã xấu xa lợi dụng một đứa trẻ mồ côi với điều kiện sức khỏe nghiêm trọng, hừ, chừng ấy đã quá đủ để tôi bực mình!!!! Frank, đó là hành động hèn kém nhất lão từng làm, biết không? Như đã nói, tôi là một người hảo tâm. Tôi không chèn ép kẻ yếu. Tôi thích những cuộc chơi công bằng. Alec Tyler lại hoàn toàn không phải là một đối thủ cân sức. Lão có thể chối rằng Alec Tyler đã không còn là trẻ em về mặt luật pháp bởi vào ngày ký hợp đồng thằng bé đã đủ mười tám tuổi. À, nên nói thêm là bị ép buộc phải ký. Vấn đề nằm ở độ tuổi trưởng thành được công nhận, đúng không? Thế thì nên nói thêm là ở một số nơi trên thế giới, bao gồm cả nơi tôi sinh ra, độ tuổi trưởng thành hợp pháp là hai mươi mốt tuổi. Do đó, trong mắt tôi, Alec Tyler vẫn là một đứa trẻ. Một đứa trẻ đã suýt bị giết vì lão thậm chí còn không cho phép nó dùng thuốc và trị liệu y tế. Càng nghĩ càng điên. Tôi không thích bạo hành trẻ em và lão thì lại là kẻ bạo hành. Quẳng lão vào tù, Frank, rồi lão sẽ thấy loại tội phạm này bị khinh rẻ như thế nào. Thậm chí đối với một số tội phạm hạng nặng, kẻ bạo hành trẻ em như lão xứng đáng bị đòn tập thể… hoặc hơn.”
Hắn cúi xuống, không hề giảm áp lực từ nòng súng lên lưng Frank.
“Tôi là một doanh nhân và tôi không bao giờ làm điều gì miễn phí. Nếu tôi cho mượn tiền, nghĩa là nó phải được hoàn trả, hoặc là lãnh hậu quả. Nếu tôi, hay một trong những nhân viên của tôi, xuyên một viên đạn vào đầu kẻ khác hay làm việc dưới danh nghĩa một ai khác, thì sẽ tốn rất nhiều tiền. Tôi không giàu có nhờ phân phát từ thiện. Tuy nhiên, đêm nay là ngoại lệ. Thay mặt Alec Tyler, người thậm chí còn không biết đến dịch vụ miễn phí này, tôi sẽ chịu toàn bộ chi phí. Coi như là một hòn đá trúng hai con chim đi. Tôi đòi lại nợ của mình, và Alec Tyler đòi được oán.”
Họng súng đè mạnh vào lưng Frank.
“Đúng, lợi dụng trẻ em như lão đã làm là vô cùng hèn kém, Frank. Còn hơn cả hèn kém.”
———————————
Ừm, mình đã trở lại, và ăn hại hơn xưa…
Năm phút vận động đã hết, Jordan đặt Alec tựa lưng vào gối, mở laptop lên.
“Xích qua nào, em yêu, xem nhà của chúng ta lần nữa nhé.”
Jordan mở một trang web đã được lưu vào thư mục Favorites. Trên màn hình hiện ra hình ảnh một ngôi nhà theo phong cách cổ điển, tám phòng ngủ, được thiết kế theo xu hướng gothic của thế kỷ mười tám. Hai người vốn không dự định chọn gothic, nhưng khi vừa nhìn thấy nó, trái tim họ đã lập tức rung động. Một lối đi riêng dẫn đến cổng chính, hàng rào cao bao bọc xung quanh, khoảng cách đến nhà chính vừa đủ xa để ngăn ngừa mọi quấy nhiễu bên ngoài, nhưng cũng vừa đủ gần để ngôi nhà không trở nên biệt lập. Ôm quanh nhà là khu vườn lớn rậm bóng cây, được chăm sóc cẩn thận để không trở thành một rừng hoang um tùm. Một phòng ngủ có thể cải tạo lại thành phòng làm việc của Jordan, một phòng khác thành sàn tập nhảy và một phòng nữa thành phòng thu cá nhân của Alec. Chỉ dựa trên ảnh chụp, họ đã quyết định mua căn nhà vào ngay sáng hôm đó. Như Alec đã nói, dẫu có phải sửa chữa gì thì bọn họ vẫn đủ tiền để trả.
Cuộc nói chuyện về nhà cửa bị gián đoạn khi bác sĩ riêng của cậu vào phòng với bệnh án kẹp dưới cánh tay. Alec chỉ có thể trò chuyện thoải mái với Jordan, về phần những người khác, kể cả bác sĩ, cậu đều phải rất cố gắng mới nói được. Mức độ hồi phục này đã là thần tốc, bởi chỉ cần nhìn vào cậu là có thể biết được cậu đã phải đấu tranh dữ dội như thế nào. Tiến sĩ Shelton tin rằng đã đến lúc cho cậu xuất viện. Khi Jordan nhắc đến việc mua nhà và nói rằng hợp đồng sẽ được ký vào thứ Tư, bác sĩ đã đồng ý để cậu chuyển đến nhà mới vào hôm đó. Được ở cùng người yêu giữa một ngôi làng yên tĩnh nơi ngoại ô London sẽ là điều kiện tuyệt vời cho quá trình trị liệu của Alec. Quá trình này sẽ cần đến sự có mặt của tiến sĩ Shelton, ngoài ra chứng động kinh của cậu cũng sẽ do ông chủ trị. Mỗi tuần ông sẽ đến nhà một hoặc hai lần để giúp cậu hồi phục. Sau khi bàn bạc mọi thứ, thời gian xuất viện của Alec đã được ấn định ngay vào sáng mai.
***
Thay vì giữ kín thời gian và địa điểm, Alec nghĩ tốt nhất nên để Taylor đưa tin cho giới truyền thông. Đồng thời tuyên bố rằng rằng cậu sẽ không có bất cứ bình luận hay trả lời bất cứ câu hỏi nào. Dẫu vậy, vẫn không thể ngăn được giới thông tấn đặt câu hỏi và đám paparazzi chực chờ để săn đón những hình ảnh đầu tiên của Tyler Curtis kể từ đêm Thứ Bảy định mệnh ấy.
Alec tựa tay lên vai Jordan, gối đầu trên ngực anh. Thi thoảng cậu vẫn nghe được tiếng bước chân của những nhân viên đang bận rộn ngoài hội trường.
“Vẫn chưa có tin tức gì của Frank.” Cuối cùng chủ đề đã được nhắc đến.
“Anh đoán lão cũng chả dám nói gì. Có phủ nhận sự thật được đâu.”
“Vẫn lạ lắm, anh không thấy sao? Chưa ai nhìn thấy lão rời khách sạn.
Chẳng biết đang giở trò gì nữa.”
“Chắc đang nhốt mình tự đọc điếu văn.”
Alec cựa mình ngồi dậy, Jordan cũng di chuyển theo. Khi anh đã an vị, vòng tay Alec quấn quanh cổ anh, hai chân xen kẽ giữa chân anh, và ngồi cách ra một khoảng để có thể nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của người yêu. Jordan khum gối lại, tạo thành điểm tựa cho cậu dựa lưng một cách thoải mái.
“Anh nghĩ Leanne đã rời Australia chưa?”
“Rồi cưng ạ. Bà ta hẳn đã cuốn gói từ sớm.”
Alec chầm chậm gật đầu. “Ngay khi chúng ta dọn đến nhà mới, em sẽ khởi kiện.”
Nghe được điều này quả là đáng ngạc nhiên và vui mừng. “Em sẵn sàng rồi sao?”
Cậu nhún vai, lắc đầu, rồi lại nhún vai. “Em nghĩ sẽ chẳng bao giờ mình sẵn sàng cho việc ấy. Nhưng không thể trốn tránh. Vì em và vì Jamie, em phải làm. Có lẽ sẽ mất thời gian khá lâu mới bắt được bà ta, nhưng em muốn bà ta nhất định phải vào tù. Em không để mình bị đá vòng quanh nữa đâu, Jordan. Không bao giờ nữa.”
“Frank thì sao?”
Bất kể bên phía cảnh sát muốn gặp Alec như thế nào, các bác sĩ điều trị vẫn làm theo nguyện vọng của cậu, để cậu được một mình yên tĩnh và từ chối mọi câu hỏi.
“Chuyện đó, em phải suy nghĩ thêm đã.”
***
Mọi tiếng động nhỏ nhất phát ra từ bên ngoài cửa phòng khách sạn đều khiến kẻ trong phòng giật mình sợ hãi. Chỉ cần một giây lơ là, món nợ của Frank sẽ được trả bằng chính mạng sống của lão. Khi cánh cửa phòng rung lên dưới những cú nện thùm thụp liên hồi, những viên đá trong chiếc cốc đựng Whiskey của Frank cũng muốn nảy lên khỏi mép cốc. Lão ngồi trong im lặng, thầm khẩn cầu cho những người ngoài kia biến mất. Lời cầu nguyện của lão không được nghe thấy. Một giọng nói xuyên qua cánh cửa gỗ, vang vọng vào khoảng thời gian ít ỏi còn lại từ mạng sống đang ngùn ngụt bốc hơi của lão.
“Ngài Brooks, tôi là Gary Phelps, bảo an khách sạn. Vui lòng mở cửa, nếu không chúng tôi buộc phải sử dụng chìa khóa an ninh của khách sạn để vào phòng.”
Cái cằm hai ngấn của Frank giáng vào ngực. Nếu Gary muốn vào phòng, anh ta sẽ dẫn theo người và sẽ không cho lão một bộ mặt thân thiện. Và chính xác Gary đã làm như thế, với bốn bảo vệ lực lưỡng vây quanh.
Từ cửa phòng, Gary trực tiếp tiến vào sảnh. Đôi mắt xám của anh ta quét qua đống bừa bộn trên sàn và chiếc mũi nhọn chun lại khi ngửi thấy thứ mùi ôi thiu nhàn nhạt vương vất quanh phòng.
“Ngài Brooks, vui lòng thu dọn và trả phòng.”
Đôi mắt nâu như mắt heo đỏ lên khẩn thiết. “Tôi sẽ thanh toán tiền vào thứ sáu.”
Gary không mảy may suy chuyển.
“Tôi chắc chắn ngài đã biết tin cậu Curtis sẽ quay lại khách sạn vào đầu giờ chiều ngày mai. Cậu Curtis là khách hàng quan trọng của chúng tôi, và sự thoải mái của cậu ấy là nhiệm vụ hàng đầu của tôi. Do đó, cho dù ngài có trả tiền phòng, mà tôi vô cùng nghi ngờ ngài sẽ không làm, thì cậu Curtis cũng sẽ cảm thấy không thoải mái khi có mặt ngài ở đây. Vui lòng thu dọn hành lý, tôi mong ngài sẽ tự mình trả phòng thay vì bị cưỡng ép rời đi. Đồng thời, tôi cũng xin thông báo với ngài, nếu nợ của ngài không được thanh toán trong vòng một tuần, chúng tôi sẽ khởi kiện.”
Trong sợ hãi, tuyệt vọng và giận dữ, Frank Brooks đã nói chuyện với ly rượu Scotch của lão thay vì với Gary. “Ít ra cũng phải đợi đến sáng mai để
tôi tìm được chỗ khác đã!”
Gary lắc đầu, chỉ tay cho các bảo vệ vào phòng ngủ và cộc cằn đáp lại.
“Khách sạn của tôi không phải nơi tị nạn, ngài Brooks.” Anh ta giật lấy ly Scotch từ tay Frank. “Và chiếc cốc này, cùng với thứ bên trong, thuộc về tôi.”
Thời gian và địa điểm Tyler Curtis sẽ xuất viện là chủ đề mà tất cả các phương tiện truyền thông đang nhắc đến. Ai đó đã để lộ tin tức Frank Brooks rời khỏi khách sạn, và toàn bộ chi tiết sau đó đã được một người dường như là nhân viên khách sạn kể lại. Không hề có bất cứ nghi thức nào, lão đã bị đạp thẳng ra đường phố Luân Đôn, theo đúng nghĩa đen, với bốn mươi ba pound trong túi và một chiếc vali bên cạnh. Chật vật thoát khỏi sự lôi kéo điên cuồng của ký giả để leo vào taxi, lão đã biến mất khỏi một trong những khách sạn sang trọng nhất nước Anh để lẩn vào một câu lạc bộ đêm rẻ tiền nhất, nơi có thể cho lão ngủ lại một đêm. Nhưng nếu Frank cho rằng đời lão chỉ đến thế là cùng, thì lão đã mắc một sai lầm nghiêm trọng.
Công chúng đang ngồi xem sự trả giá của tay quản lý suýt nữa đã trở thành nguyên nhân gây ra cái chết cho ngôi sao trẻ của hắn. Nhìn lão khó khăn leo vào taxi, chống lại hàng tá camera và microphone đang chĩa vào người, râu chưa cạo, bộ dạng nhếch nhác, mọi người đang theo dõi tin tức cũng phải mỉm cười hả hê. Khi Tyler Curits lần đầu tiên xuất hiện trở lại, cảm xúc của công chúng trở nên phức tạp. Nhìn cậu giống như một bản sao nhợt nhạt của thần tượng trẻ, quần jean đen, áo thun đen, và một chiếc áo khoác đen cổ điển. Không trang sức cầu kỳ trên tai, hông hay tay. Cậu chỉ đeo một chiếc nhẫn đính hôn trên bàn tay trái. Bị oanh tạc bởi ánh đèn flash và những ký giả đang gào thét đặt câu hỏi, dòng người dõi theo bước chân cậu tiến vào limousine với sự trợ giúp của các bảo an, không hề ngẩng mặt lên hay hé răng nửa lời. Chẳng ai muốn làm ảnh hưởng đến sức khỏe của cậu, nhưng những tay paparazi vẫn mong có được những bức ảnh đắt giá nhất. Chúng sẽ làm tăng lượng báo bán ra và đẩy cao rating. Tất cả đều muốn nhìn thấy hình ảnh của tay sát gái khét tiếng một thời thân thiết bên vị hôn phu của mình. Và họ đã không làm mọi người thất vọng. Suốt một đường từ cửa ra của bệnh viện đến limousine, Jordan Braxton và Alec Tyler đều tay trong tay.
Frank đã được thấy những gì đám đông nhìn thấy; có khác là lão xem qua một màn hình TV xách tay với tín hiệu chập chờn trong căn phòng bé tẹo phía trên một câu lạc bộ. Lão biết không một tay quản lý nào có thể không hét lên với bản hợp đồng có chữ ký của Tyler Curtis trên tay. Lão cũng biết bất cứ hợp đồng nào được đưa ra để mời gọi Tyler Curtis vào lúc này đều trải sẵn một con đường lát kim cương cho cậu. Sau khi nghe và nhìn Alec trình bày ca khúc do chính cậu sáng tác tại buổi diễn từ thiện, Frank bắt đầu ý thức được một cơ hội khác đã bị bỏ lỡ. Lão vẫn biết Alec thích tự sáng tác, nhưng luôn từ chối không cho cậu diễn. Nếu lão cho phép Alec thể hiện quá nhiều, sức mạnh của Curtis sẽ tăng thêm khôn lường. Frank nắm trong tay một trong số hiếm hoi những siêu sao thực thụ của làng giải trí, nhưng lại chỉ dám để Alec thể hiện một phần nhỏ tài năng mà cậu sở hữu. Nếu nói đến nghệ thuật giải trí, không điều gì là Alec không thể làm, nhưng Frank đã ém chặt tất cả bằng cách kiềm kẹp cậu. Alec chính là thiên tài theo mọi định nghĩa. Frank biết điều đó. Lão vẫn luôn biết điều đó. Lão sẽ không bao giờ nghiệm ra được rằng thiên tài thực sự không thể bị giam cầm, vì thiên tài thực sự sẽ tự tỏa sáng trong mọi hoàn cảnh.
Frank để mặc chiếc TV mất tín hiệu với màn hình xám trắng, tiếng động rè rè xuyên phá căn phòng im lặng. Mùi hôi thối bốc ra từ cơ thể đã đến mức lão không thể chịu đựng được nữa. Lão lôi một bộ quần áo ra khỏi vali và bước vào căn phòng tắm chật hẹp với vòi sen, bồn tắm và bồn cầu gần như dính sát vào với nhau. Lão dội nước nóng lên người để xua đi mùi cơ thể, ước gì dòng nước đó cũng gột sạch luôn những rắc rối của mình. Trèo càng cao ngã càng đau. Thành ngữ mà lão quá hiểu. Tài khoản ngân hàng càng nhiều đồng nghĩa với số nợ càng tăng. Câu này dành cho những người vừa mất tất cả. Máu cờ bạc đã ở trong người lão từ rất lâu trước khi lão gặp Alec, và thay vì đổ hết tiền bạc vào trường đua ngựa như lúc trước, lão đã mang đốt chúng vào những sòng bạc trên khắp thế giới. Bằng khả năng của Internet, lão chẳng cần phải đặt mông đến cái sòng bạc tận đẩu đâu nào đó mà vẫn đốt được tiền ở đó ngon lành. Alec đối với lão cho đến giờ chính là nguồn thu nhập đều đặn kếch xù đã bị tuột khỏi tay. Tỉ lệ phân chia của lão đã leo thang đến bốn mươi phần trăm, con số mà không một tay quản lý nào dám đòi hỏi, nhưng chừng ấy vẫn chưa đủ để bù đắp cho lượng giấy bạc khổng lồ mà lão đã đốt. Tiền lãi vay nợ tăng lên theo từng ngày. Và Frank hoàn toàn phá sản.
Lão tắt vòi sen, bước lên nền gạch nhỏ xíu trên sàn phòng, lau khô người bằng chiếc khăn tắm đầy mùi băng phiến và tròng vào bộ quần áo bốc mùi rượu. Vứt lại bộ đồ bẩn trên sàn phòng tắm, lão tắt điện, mở cửa bước vào gian phòng hôi ám chật chội.
“Chào Frank.”
Toàn bộ sức mạnh rút khỏi cơ thể Frank như thủy triều và lão ngã oặt lên bậc cửa. Mặc một bộ vest thủy thủ màu đen, ngồi trên chiếc ghế dựa duy nhất trong phòng, là người đàn ông Frank vẫn đang lẩn trốn. Cao lớn, điển trai, trung tuần, hắn hoàn toàn có thể khiến người ta nhầm tưởng mình là một thương nhân chân chính tuân thủ pháp luật. Một khẩu súng yên lặng nằm trên đùi hắn.
Hắn chỉ về phía giường. “Ngồi đi. Lão tìm được chỗ tốt nhỉ. Tôi đặc biệt ấn tượng với phong cách trang trí retro thập niên chín mươi đấy.”
Không một sự vờ vĩnh nào có thể che giấu nỗi sợ của Frank. Hai chân lão bước về phía giường một cách vô thức. Lão ngồi xuống, mắt dính chặt vào khẩu súng với nỗi im lặng kinh hoàng.
Người đàn ông nở nụ cười, khoe hàm răng trắng đều tăm tắp. “Tôi biết lão đang nghĩ gì, Frank. Rằng làm thế quái nào mà tôi tìm được lão giữa cái khu ổ chuột này.” Đôi chân dài duỗi ra, hai chiếc giày da nhẵn bóng phản chiếu ánh sáng mờ nhạt của căn phòng. “Thực ra thì dễ lắm. Dễ còn hơn ăn kẹo, làm một người thích chơi trốn tìm như tôi mất cả hứng thú.” Tay phải hắn đặt lên khẩu súng.
“Bọn paparazi phiền nhiễu! Lúc nào cũng chụp ảnh quay phim. Cảnh quay đẹp lắm, Frank. Không chỉ mình lão trông thật hạnh phúc, cả tài xế taxi
cũng ăn ảnh gớm. Lúc lão gắng sức nhét cái mông béo của mình vào xe, người ta chụp được nhiều ảnh đẹp của hắn lắm đấy. Điều tra một chút là ra tên của tài xế, nhét thêm vài dolla, cộng với Bob, cậu của lão, là ra ngay chỗ này.”
Lúc hắn đứng lên, Frank giật mình thon thót. Mỉm cười, hắn thong thả bước đến chỗ tấm rèm mỏng manh đang che phủ cái cửa sổ vuông bé tí. Hắn hạ rèm xuống, lướt mắt qua những dấu in chìm trên giấy dán tường, những bức tranh treo tường rẻ tiền phủ đầy bụi, chiếc TV đáng thương, và tấm thảm trải sàn xơ xác. Hắn thở dài khi đôi mắt xanh nhạt của mình dừng lại trên người Frank.
“Còn một điều nữa chắc lão cũng đang thắc mắc, đó là tại sao tôi lại tự mình đến đây và làm sao tôi vào được phòng. Thứ nhất, tôi vào phòng vì dường như chẳng còn mấy ai trên đất nước này, hay bất cứ nước nào tôi có thể kể, dành nhiều sự trung thành cho lão. Năm mươi pao là đủ để họ nhắm mắt làm ngơ.” Hắn lôi ra chùm chìa khóa từ trong túi áo khoác đen và giơ lên. “Đầu tư không đến nỗi nào. Một trăm pao và tất cả mọi người ở đây đều trở thành những kẻ mù-câm-điếc.”
Lúc hắn cười, máu trong cơ thể Frank lạnh đi.
“Thứ hai, tôi đích thân tới đây là vì có vài việc tôi muốn tự tay giải quyết.” Hắn bước lại gần, Frank giật lùi ra xa. “Thường thì tôi ít khi thừa nhận mình làm sai lắm, Frank, căn bản là vì tôi chẳng bao giờ sai cả. Tuy nhiên, vẫn có những lúc, như lúc này, tôi sẽ nhận sai.” Hắn dùng tay trái phủi phủi chiếc ghế dựa trước khi ngồi xuống. “Rằng cái thằng nhóc bệnh hoạn khốn nạn lão từng quản lý hóa ra lại chẳng hề bệnh hoạn khốn nạn một tí nào.” Hắn mở mắt lớn hơn và khe khẽ gật đầu. “Và nếu có điều gì khiến tôi vô cùng, vô cùng, vô cùng khó chịu thì, Franklin, là việc chứng kiến một ai đó đàn áp người không có khả năng phản kháng.”
Hắn giơ tay, cầm khẩu súng lên, khiến Frank co giật từng hồi.
“Tôi biết lão sắp phun những thứ gì, vậy nên tôi sẽ bịt mồm lão trước. Không, tôi chẳng phải hạng người đó, Frank ạ. Ví dụ, tôi sẽ không cho một cô hầu bàn vay một triệu bảng Anh khi trong tài khoản của cô ta chỉ còn năm bảng. Đó là loại giao dịch thấp kém. Chỉ khiến tôi bị hạ xuống cùng một tầng lớp với lão. Tôi chỉ cho những kẻ nào có tài sản trả nợ vay mà thôi. Còn việc những kẻ đó sẽ tiêu khối tài sản ấy vào đâu, ồ, lão biết đấy, tôi không quan tâm.” Tựa khuỷu tay lên chỗ vịn của ghế, và tì cằm vào lòng bàn tay, hắn gõ nhẹ ngón giữa của mình lên cò súng. “Nhưng Alec Tyler? Frank! Thôi nào. Lấy một đứa trẻ mồ côi mười bảy tuổi làm nguồn trả nợ cho mình? Hành động đó khiến toàn bộ giao dịch của tôi tuột xuống cấp bậc thấp nhất.”
Hắn ngừng lại, khẽ đằng hắng khi Frank không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn. Lại một nụ cười rộ khoe hàm răng trắng đều. “Vì lý do đó, Frank, tôi sẽ không giết lão.”
Nước mắt dâng lên quanh khóe mắt Frank. Lão nắm lấy tay người đàn ông và giữ chặt bằng cả hai tay. “Cảm ơn ngài! Tôi sẽ tìm cách trả tiền cho ngài.”
Hắn rút tay mình ra khỏi tay Frank. “Tôi sẽ không bao giờ thấy lại số tiền đó nữa, lão biết quá rõ rằng tôi không thể. Lão đã tự nhảy vào họng súng. Xin lỗi, nãy giờ chơi chữ.”
Sự nhẹ nhõm ngắn ngủi ngay lập tức bị thay thế bằng nỗi sợ hãi tột độ trước đó. Người đàn ông nhấc mình khỏi ghế với khẩu súng trên tay. Hắn ra hiệu cho Frank ngồi vào mép giường. Vâng lời, Frank kéo lê thân mình ngồi xuống nệm như đang kéo một thỏi chì sáu foot. Hắn đứng ngay cạnh Frank, tay trái đặt lên vai lão, tay phải đẩy nòng súng xuống vị trí giữa lưng Frank.
“Một gã đàn ông đi lợi dụng một đứa trẻ, bởi xét về mặt pháp luật thì mười bảy tuổi vẫn là một đứa trẻ, là hành động thấp hèn nhất. Bây giờ tôi bóp cò, đạn sẽ xuyên qua một trong những đốt sống lưng của lão, cắt đứt dây cột sống, và lão sẽ không bao giờ đi lại được nữa. Với một kẻ hèn kém như lão, tôi nghĩ hình phạt này là đích đáng. Lão có thể mất máu mà chết nếu không được phát hiện kịp thời. Yên tâm, tôi sẽ không để điều đó xảy ra.”
Tay hắn siết chặt vai Frank và nòng súng gõ gõ lên lưng lão. “Lại nữa…” Mồ hôi nhỏ giọt trên xương sống Frank. “Điều tôi thực sự nghĩ là thế này. Một gã xấu xa lợi dụng một đứa trẻ mồ côi với điều kiện sức khỏe nghiêm trọng, hừ, chừng ấy đã quá đủ để tôi bực mình!!!! Frank, đó là hành động hèn kém nhất lão từng làm, biết không? Như đã nói, tôi là một người hảo tâm. Tôi không chèn ép kẻ yếu. Tôi thích những cuộc chơi công bằng. Alec Tyler lại hoàn toàn không phải là một đối thủ cân sức. Lão có thể chối rằng Alec Tyler đã không còn là trẻ em về mặt luật pháp bởi vào ngày ký hợp đồng thằng bé đã đủ mười tám tuổi. À, nên nói thêm là bị ép buộc phải ký. Vấn đề nằm ở độ tuổi trưởng thành được công nhận, đúng không? Thế thì nên nói thêm là ở một số nơi trên thế giới, bao gồm cả nơi tôi sinh ra, độ tuổi trưởng thành hợp pháp là hai mươi mốt tuổi. Do đó, trong mắt tôi, Alec Tyler vẫn là một đứa trẻ. Một đứa trẻ đã suýt bị giết vì lão thậm chí còn không cho phép nó dùng thuốc và trị liệu y tế. Càng nghĩ càng điên. Tôi không thích bạo hành trẻ em và lão thì lại là kẻ bạo hành. Quẳng lão vào tù, Frank, rồi lão sẽ thấy loại tội phạm này bị khinh rẻ như thế nào. Thậm chí đối với một số tội phạm hạng nặng, kẻ bạo hành trẻ em như lão xứng đáng bị đòn tập thể… hoặc hơn.”
Hắn cúi xuống, không hề giảm áp lực từ nòng súng lên lưng Frank.
“Tôi là một doanh nhân và tôi không bao giờ làm điều gì miễn phí. Nếu tôi cho mượn tiền, nghĩa là nó phải được hoàn trả, hoặc là lãnh hậu quả. Nếu tôi, hay một trong những nhân viên của tôi, xuyên một viên đạn vào đầu kẻ khác hay làm việc dưới danh nghĩa một ai khác, thì sẽ tốn rất nhiều tiền. Tôi không giàu có nhờ phân phát từ thiện. Tuy nhiên, đêm nay là ngoại lệ. Thay mặt Alec Tyler, người thậm chí còn không biết đến dịch vụ miễn phí này, tôi sẽ chịu toàn bộ chi phí. Coi như là một hòn đá trúng hai con chim đi. Tôi đòi lại nợ của mình, và Alec Tyler đòi được oán.”
Họng súng đè mạnh vào lưng Frank.
“Đúng, lợi dụng trẻ em như lão đã làm là vô cùng hèn kém, Frank. Còn hơn cả hèn kém.”
———————————
Ừm, mình đã trở lại, và ăn hại hơn xưa…