Tiếng TV vang vọng khắp sảnh và tràn ngập tầng dưới của ngôi nhà. Jordan đặt chùm chìa khóa và ví xuống mặt bàn bếp, lấy một chai coca trong tủ lạnh và đi vào phòng khách. Bec đang mặc pajama nằm ngả ngốn trên sofa, chân đi một đôi dép bự chảng hình thỏ màu hồng.
Cô nhướn một bên lông mày đỏ lên và cười đểu. “Gần bốn giờ rồi.”
Jordan ngồi xuống và bật nắp lon. “Em học xem giờ từ hồi nào vậy? Ăn mặc hợp thời gian quá nhỉ?”
Cô nhìn anh tu vài ngụm lớn, nụ cười rộng đến mang tai. “Lên giường với ai không?” Cô nghiêng mình và săm soi khi Jordan xem TV.
“Em đã biết đêm nay Curtis có thêm một buổi diễn chưa?”
Anh chỉ có thể xoay cuộc nói chuyện về Tyler Curtis để cô thôi không bàn về chủ đề này nữa. Hiệu quả tức thì. Cô ngồi bật dậy và khoanh chân ra đằng trước. Ngủ nướng tới quá trưa, có vẻ như Bec đã bỏ lỡ thông báo và cơ hội mong manh mua được một trong những tấm vé bán hết veo trong năm phút. Cứu tinh duy nhất giúp cô thoát khỏi thất vọng ê chề là chương trình truyền hình trực tiếp – chuyện mà trước giờ Curtis chưa từng làm.
Với tay lấy cốc cà phê trên bàn, cô gật đầu rồi chỉ một ngón tay hồng về phía ông anh. “Rồi! Và mặc anh nói gì thì nói, em nhất định phải xem.”
“Ngủ với cậu ta chưa?”
Cô túm lấy một cái gối và ném thật mạnh. Anh đỡ được, rồi thả cho nó tuột xuống sàn.
“Được thế thì em đã khoe với anh! Đừng đánh trống lảng, anh lên giường với ai à?”
Dù có đổi hướng bao nhiêu lần, anh biết cô sẽ lại hỏi câu đó. “Anh đã có buổi tối phi thường với một người con trai đáng yêu. Em chỉ cần biết vậy thôi.”
Cô lấy tay ôm mặt và trợn tròn cặp mắt xanh. Tóc đuôi gà buộc sau đầu bỗng bung ra như một đám mây bão đỏ rực. “Ôi, Chúa ơi! Em không tin! Có thật là anh tìm nổi một người xứng với mình không?”
Cục Lông nhảy vào lòng anh, sung sướng thấy chủ nhân nó yêu quý đã về nhà. Jordan chẳng kịp đáp, bị ngắt lời bởi tiếng di động trong túi áo khoác.
Anh liếc màn hình, nhìn Bec, rồi nhấc máy. “Chào em!”
Giọng trả lời của Alec nghe nghiêm túc một cách khôi hài. “Em vừa phát hiện ra một thứ và đang tự hỏi là trước khi rời khỏi đây anh có nhận ra hay không.”
Biết chính xác điều Alec muốn nói, Jordan cúi mặt xuống và cười lớn. “Anh mà nói không thì em sẽ tin chắc?”
“Không tin! Em soi gương, suýt nữa ngất xỉu!”
Bec nhìn ông anh với vẻ tò mò.
“Em sắp tham gia truyền hình trực tiếp với một dấu hôn to ngang sân vận động Wembley!”
“Tại anh mải mê quá đấy mà. Nói em nghe nè, cưng, đêm nay em cứ việc trả thù.”
Hàm Bec chút nữa là rụng xuống tới đầu gối. Chưa bao giờ Jordan gọi ai thân mật như thế. Đi đôi với cách nói chuyện tự nhiên, vẻ mặt, và tiếng cười dễ dãi, cô có thể thấy rõ rằng người nào đó đang cặp kè với anh đã gây được sức ảnh hưởng chưa từng có. Kiểu đối thoại lạnh lùng, xa cách và nhiều khi thô lỗ trắng trợn của Jordan với người anh không quen, hay với những anh chàng cố thu hút sự chú ý của anh đã biến mất khi nói với người con trai bí ẩn kia.
Mười phút sau, Jordan kết thúc cuộc điện thoại bằng câu nói rất nhỏ để cô không nghe thấy.
Anh ôm Cục Lông dưới cánh tay và đứng dậy. “Anh đi thay đồ đây.”
Cô lao tới trước mặt anh, giang tay chặn lại. “Đừng có hòng! Chi tiết! Em muốn nghe chi tiết! Anh gọi ai là ‘cưng’? Anh không hề gọi bọn con trai là ‘cưng’! Mẹ kiếp, được anh gọi bằng từ gì đó đã đáng coi là may mắn lắm rồi!”
Anh bước ngang sang một bên và đi lên cầu thang. Cô túm chặt áo anh, bị kéo lê từng bước như một cái cày bọc đồ ngủ.
“Cậu ấy tên Alec.”
Cô nhảy phóc lên lưng anh, quấn chặt tay quanh cổ anh ngay giữa chừng cầu thang. Cục Lông bị thả khỏi cái ôm của Jordan và phi thẳng xuống tầng.
“Bố khỉ! Anh nhớ tên cơ à? Nghiêm trọng rồi đây!”
Anh bất đắc dĩ phải cõng cô vào phòng. Cuối cùng cô cũng chịu buông ra, nhưng nhất quyết không từ bỏ việc chất vấn.
“Trẻ hơn hay già hơn?”
“Trẻ hơn.”
“Tóc đen hay tóc vàng?”
Lục lọi tủ đồ, anh lôi ra quần áo sạch và chỉ về phía cửa. “Tóc đen. Biến ra, anh phải thay đồ.”
Cô ngồi phịch lên giường. “Đẹp không?”
“Mê hồn. Biến ra, anh phải thay đồ!”
Cô nằm vật ra. “Cậu ta có biết anh là một thằng khốn chẳng bao giờ mua quà cho con trai vì nghĩ là phí tiền, trừ khi họ hoàn hảo với anh không?”
“Cậu ấy không nghĩ anh là thằng khốn, cậu ấy hoàn hảo, và cậu ấy cũng thích hai tá hoa hồng anh mua tặng.”
Cô bật ngay dậy. “Mẹ kiếp! Hai tá hồng? Chắc chắn kỹ thuật trên giường phải pờ-rồ lắm!”
“Ai mà biết được.”
“Anh chưa chén à? Cả đêm mà chưa xơ múi gì hết ư? Bất thường quá đấy, Jordy. Cậu ta có vấn đề rồi. Anh có vấn đề rồi!”
Anh cứ tiếp tục quay lưng lại để lấy quần áo. “Không phải ai cũng nhảy ngay lên giường khi mới gặp nhau có vài giờ.”
“Người bình thường toàn thế cả! Ít nhất cũng hôn cậu ta chứ?”
Vắt đồ trên tay, anh quay lại và nhếch mép. “Nhiều lần là đằng khác. Còn cùng nhau giải ô chữ Chủ Nhật nữa kìa.”
Bò lổm ngổm trên giường, cô quỳ trên đầu gối để nhìn chằm chằm vào mặt ông anh trai. “Ôi Chúa ơi! Thật là anh đã tìm được một chú chim để mời về tổ rồi đấy à?”
Biết rằng cô sẽ không rời khỏi phòng, anh hướng tới phòng tắm. “Ừ, tìm được rồi.”
***
Frank theo dõi Alec khởi động ở góc phòng thay đồ. Bên ngoài vọng lại tiếng rì rầm của đám ký giả muốn chộp được hình của cậu ca sĩ trẻ, ao ước có được tin độc quyền nào đó trước khi cậu lên sân khấu. Bước bốn bước dài và Frank rút gọn khoảng cách, thô bạo tóm cánh tay Alec và ấn cậu xuống cái ghế gần nhất.
Lão giật đôi bốt từ sàn lên và thả chúng cạnh chân Alec. “Mười phút, đi cái đôi bốt quái quỷ ấy vào, thằng nhãi!”
Những lời hạ nhục của Frank càng lúc càng thêm gai góc. Chẳng bao giờ đủ tốt, chưa bao giờ nói câu tử tế. Hơn hai năm ghi âm và biểu diễn đã vắt kiệt cả sức lực lẫn tinh thần của Alec.
“Mày đừng có cả gan phá hoại buổi truyền hình trực tiếp này nghe chưa?! Diễn thế nào thì người ta thấy thế ấy.”
Alec vừa xỏ chân vào bốt vừa lẩm bẩm. “Tôi biết trực tiếp nghĩa là gì mà.”
“Làm tao ngạc nhiên quá cơ!”
Cặp mắt nhỏ xíu, lệch lạc của lão nheo lại. Lão nắm cằm Alec bằng bàn tay béo múp và hất đầu cậu sang bên. “Cái khỉ gì thế hả?”
Thuật lại chứng cứ giả, Alec giữ giọng bình thản hết mức có thể. “À, lên cơn. Ơ, chắc là đập vào bàn nên bị tím.”
Miệng Frank méo xẹo. Lão tin lý do đó hơn là việc ôm ấp một gã đàn ông khác.
“Nhớ nhắc tao cám ơn cái bàn. Thế là báo chí có cái để nói.”
Alec chìa tay ra. “Thuốc?”
Không dám mạo hiểm để Curtis bị phát hiện có thuốc động kinh bên mình, Frank luôn là người giữ nó khi ra ngoài khách sạn, và để trong phòng Alec một chai nhựa không nhãn mác. Frank thò tay vào túi, lôi ra một viên thuốc và đưa nó cho Alec.
Alec vẫn ngửa tay lên. “Viên còn lại đâu?”
“Chắc rơi mất rồi.”
Tay Alec khựng lại giữa không khí. “Tôi cần hai viên! Một thì không đủ!”
Gầm gè một tiếng đáp hờ hững, Frank soi cái dáng vẻ vừa phì nộn vừa lùn tịt của mình trong gương, vuốt thẳng vạt áo và ấn bẹp nhúm tóc tí teo trên đầu. “Đằng nào chẳng hết tác dụng rồi! Mày lên cơn thường xuyên còn gì. Thề có Chúa, nếu mày mà bị thế trên sân khấu đêm nay…”
“Không phải cố tình phát bệnh đâu đấy!”
Frank với tay mở cửa và rít lên. “Bỏ cái thái độ ấy ngay, thằng đần độn!”
***
Bỏng ngô, đồ uống, và mọi thứ cần thiết khác cho hai giờ đồng hồ toàn Tyler Curtis được đặt trên mặt thảm xung quanh Bec. Khi Jordan ngồi xuống cạnh cô, cô bật cười khó tin.
“Trời đất ơi! Em hoan nghênh cái cậu Alex đó ngủ với anh bất cứ khi nào cậu ta muốn, miễn là sau đó anh tử tế thế này! Khi nào em mới được gặp cậu ta?”
Anh thò tay vào bát bỏng ngô. “Alec có chữ ‘C’ cơ. Anh vẫn chưa ngủ với cậu ấy. Cậu ấy không *** đãng như em.”
“Em không *** đãng, Jordy. Em thích tự coi mình là có xu hướng hơi nghiêng về *** hơn.”
Điện thoại đổ chuông và anh nhíu mày ngạc nhiên khi thấy tên Alec trên màn hình. Chưa đến năm phút nữa là cậu lên sân khấu rồi.
“Chào cưng, sao thế?”
“Không nói lâu được. Anh đoán đúng. Chuyện anh bảo đêm qua ấy, anh đúng rồi. Nhìn nhé. Em sẽ gọi anh khi biểu diễn xong. Phải đi rồi.”
Cậu dập máy mà không để Jordan có cơ hội nói bất cứ lời nào.
Phần giới thiệu bắt đầu. Những hình ảnh của Alec vụt qua TV và tim Jordan nhảy vọt lên miệng. Từng đoạn video clip được cắt ghép cùng với giọng hát được chiếu lên màn hình. Jordan lắng nghe chăm chú chẳng kém gì cô em gái. ‘Hãy sẵn sàng cho buổi biểu diễn thế kỷ! Ba album, toàn bộ đều chiếm vị trí đầu bảng xếp hạng và mười lăm ca khúc đơn đứng hạng nhất. Nền công nghiệp âm nhạc trong hai năm qua đã bị chi phối bởi một và chỉ một cái tên. Tyler Curtis. Không thể ngăn cản, phi thường, xấc xược và đúng với ý nghĩa của làng giải trí.’
Jordan dùng cùi chỏ huých Bec. “Được những mười lăm ca khúc hạng nhất trong hai năm à?”
Cô khoác tay anh. “Tuyệt vời quá phải không? Gần như mọi ca khúc trong cả ba CD đều đứng đầu.”
“Không thể tin nổi! Trời, thảo nào cậu ấy mệt mỏi thế!” Ngay khi phát ngôn, anh vội vã vơ một nắm bỏng ngô, thầm cầu nguyện Bec không để tâm đến.
“Làm sao anh biết Tyler mệt mỏi?”
Anh nói với một miệng đầy bỏng, nhún vai. “Ai mà chẳng vậy. Suỵt, sắp bắt đầu kìa.”
Chẳng mấy chốc, Alec bước ra sân khấu, dáng vẻ nổi loạn của cậu lập tức được thể hiện rõ rệt. Những đêm trước, cậu nhìn xuống camera và gào lên, ‘Các người có vé đến buổi biểu diễn đỉnh nhất đời! Đây là Tyler Curtis và các người có đủ thứ lý do khốn kiếp để tôn sùng ta!’ Trong bài mở màn lần này, cậu hét, ‘Chào buổi tối và cám ơn các bạn đã đến đây hôm nay! Tôi là Tyler Curtis, show này được truyền hình trực tiếp nên chúc mọi người có một khoảng thời gian vui vẻ!’ Kết thúc bằng nụ cười tươi rói và cái nháy mắt với camera. Tất cả khán giả đều hò reo cổ vũ lời hoan nghênh thân mật từ ngôi sao lúc nào cũng tỏ ra thô lỗ và độc địa.
Miệng Bec rụng ra và cô bấu thật chặt tay Jordan. “Jordy, cậu ấy cười kìa! Anh thấy chưa? Chúa ơi! Cười đẹp điên đảo!”
Jordan hạ thấp giọng, vừa nhe răng vừa đáp. “Được lắm, Tyler.”
Đôi mắt xanh lục soi mói anh. “Anh bị dính tình dược rồi.”
Khi quay lại với màn hình, cô hét toáng lên và đập tay xuống thảm, trúng miệng bát khiến bỏng ngô đổ tung tóe.
“Trời đất ơi! Không! Không, không, không! Con chó cái nào đó để lại dấu hôn kìa!”
Jordan nghiêng đầu. “To phết. Rõ là có nghề.”
“Im ngay, Jordan! Con chó! Đáng ra em mới là người cắn yêu cậu ấy chứ!”
Alec vừa cất lời hát, camera đã phóng đến cặp mắt vàng nổi tiếng thế giới, rồi chuyển sang cảnh bên hông.
Jordan nhìn không chớp mắt và thở dài. “Chết tiệt, quả nhiên là người đẹp.”
Một miếng bỏng ngô bắn khỏi tay Bec, đập trúng thái dương Jordan.
“Dở hơi à? Anh biết khen chỗ nào đó của Tyler đẹp từ bao giờ?” Cô chẳng thèm đợi câu trả lời, ngay lập tức quay lại với màn hình TV. “Nhìn đôi môi kìa. Chắc chắn con chó đấy phải hôn được rồi.”
“Hôn qua hôn lại ấy chứ.”
“Im ngay, Jordan!”
***
Ngoài ca từ bình thường, tất cả những lời tục tĩu đã bị xóa khỏi tiết mục. Sau ba bài, Alec ung dung bước đến phía trước. Cậu không hét, chỉ nói ở mức bình thường. Lần đầu tiên khán giả được diện kiến một Tyler Curtis vừa cười vừa đi dọc mép sân khấu, chào hỏi tất cả, nhìn vào camera mà không hề có một cái nhếch mép nào. Có một sự tách biệt rõ rệt giữa những bài hát được biểu diễn và phản ứng của đám đông khi không phải liên tục nghe về ***, thuốc, hay rượu. Bất kể Frank có đồng tình hay không, hàng ngàn người xem vẫn ủng hộ.
Được nửa buổi, Alec thong thả đi ra rìa sân khấu. Cậu nhận một cái khăn trắng từ trợ lý và lau mặt. Xong xuôi, cậu nhìn chằm chằm vào chữ ‘TC’ thêu bằng chỉ đen ở góc khăn.
Cậu giơ nó lên trước máy quay. “Tôi chưa từng nhận ra cái này đâu! Có tên viết tắt của tôi trên ấy. Làm tôi thấy mình quan trọng quá đi, như thể nổi tiếng lắm vậy!”
Alec thống trị sân khấu bằng tài năng của mình, kiểm soát tất cả nhưng lại thiếu tự tin. Đám nhà báo đưa mắt nhìn nhau với biểu cảm ngơ ngác. Khán giả thì hò reo cổ vũ.
Alec quay khỏi camera và hướng tới những người hâm mộ đang la hét ở hàng đầu. “Mọi người vẫy tay làm gì thế?”
Cái khăn trắng đột nhiên trở thành vật vô cùng hấp dẫn.
Cậu giơ nó lên. “Muốn cái này à?”
Cả đám vừa gào vừa gật.
“Tại sao? Đẫm mồ hôi của tôi rồi mà.”
Thiên hạ càng rú to hơn.
Alec thở dài vào micro và đi hẳn ra mép. “Không thể ném cái này xuống được đâu, nếu làm thế, mọi người sẽ dẫm đạp lên nhau như một đám ranh con mất nết.”
Sự thất vọng tràn qua những fan ở gần nhất.
Alec đưa cái khăn ra sau lưng và bỡn cợt đáp. “Ai da, cái thằng Tyler Curtis thật là ác!” Cậu tiến sang bên trái. “Tôi không ác đâu, chỉ tin tưởng vào trao đổi công bằng thôi.”
Có một cô gái ngồi hàng đầu đang cầm chai nước trong tay.
Alec dừng lại và cười. “Chào!”
Sung sướng tột độ, cô vẫy tay điên cuồng.
“Tôi đang tự hỏi là liệu em có muốn đổi cái khăn đầy mồ hôi này lấy một ngụm nước không?”
Cô gái gật lên gật xuống. Đám đông đứng bật khỏi ghế và la hét.
“Muốn hả? Thế thì tiến lại đây nào, tình yêu, tôi không với xa đến thế nổi đâu.”
Cô loạng choạng bước tới trên đôi chân run lẩy bẩy.
Alec gập người với tay lấy chai nước. “Lên trên này thì ai cũng phải thành lạc đà hết! Cám ơn. Đây, cái khăn toàn mồ hôi. Em tên gì?” Cậu cố gắng nghe giữa tiếng ồn ào của đám đông. “Jenny?”
Cô lắc đầu và nhắc lại trong khi Alec tu vài ngụm nước lớn.
“Penny?”
Lần này cô vừa gật đầu vừa cười toe.
“À! A penny for your thoughts, Penny?” (Mải nghĩ gì thế, Penny?)
Nụ cười của cô vẫn không đổi.
Alec dùng cánh tay đang ôm chai nước huých cô. “Bao nhiêu lần em nghe người ta nói câu đó và muốn bợp họ một cái?” Alec để cô nói vài chữ vào micro rồi giật nó đi nửa chừng. “Câu hỏi tu từ thôi, tôi chẳng hứng nghe em nói đâu.”
Vẻ mặt Penny chùng xuống khiến đám đông phải thốt lên ‘ô’ với ‘a’.
Alec cắn vành môi dưới, bật cười và đặt tay lên vai Penny. “Đùa đấy, tình yêu! Tôi còn chẳng biết ‘tu từ’ là cái gì nữa cơ!”
Cả khán giả và Penny đều cười vang. Cậu đưa trả chai nước và cô đánh bạo xin được hôn cậu. Mọi người rống lên thúc giục.
Alec tựa lại gần. “Đừng đưa lưỡi vào nhé, em chẳng biết tôi đã làm những trò gì đâu!”
Cậu tiến tới, Penny tiến tới, và nụ hôn chóng vánh suýt nữa khiến sân vận động nổ tung.
Gần cuối buổi diễn, ánh sáng chiếu về phía người hâm mộ, và Alec lại đứng sát mép sân khấu để trò chuyện.
“Mọi người có một khoảng thời gian thú vị chứ hả?”
Khắp nơi vang tiếng reo hò, tiếng dậm chân, và tiếng vỗ tay.
“Tuyệt vời! Tôi cũng thế! Chương trình TV chắc đang thầm than, ‘Vì Chúa, Tyler, im dùm đi, quá hai mươi phút rồi.’ Tệ quá! Chúng ta đang vui mà, nhỉ?”
Sân vận động Wembley rung chuyển.
“Thấy chưa? Tôi cũng nói được vài từ liền một lúc đấy chứ. Câu có thể vô nghĩa, nhưng mà các bạn biết đấy, từng bước nhỏ một. Tôi đẹp chứ có thông minh đâu!”
Alec nắm khán giả trong lòng bàn tay. Báo giới hối hả ghi ghi chép chép, cười cùng với những người khác và háo hức tìm hiểu tại sao Tyler Curtis lại biến thành một người lôi cuốn đến thế.
“Trong khi có được sự chú ý toàn phần của mọi người, tôi muốn nhắc đến buổi biểu diễn từ thiện vào Thứ Bảy tới. Bên truyền hình chắc đã biết rồi, nhưng tôi muốn tự mình chia sẻ với các bạn rằng tôi sẽ đến đó.”
Tiếng vỗ tay như sấm vang lên thể hiện rằng đám đông đánh giá cao lời thổ lộ ấy.
“Chúng ta đều biết đây là một buổi diễn vì lý do vô cùng tốt đẹp và tất cả tiền quyên được sẽ dành cho trẻ em thiếu thốn. Có khoảng một trăm ngàn người ở đây đêm nay, và nếu mỗi người ủng hộ dù chỉ một pound, số tiền sẽ lên tới…”
Cậu ngừng lại với biểu cảm vắt óc suy nghĩ, đếm trên đầu ngón tay trong khi khán giả cười lớn.
Alec nhăn nhó, lắc đầu, và vẫy tay về phía camera. “Nói gì thì nói, số tiền sẽ rất lớn! Nếu những người đang theo dõi chương trình này góp một bảng hay một đô la… chậc… tôi chẳng dám thử tính con số ấy đâu! Giúp tôi một việc nhé, ai có ý định trả hai trăm bảng cho một cái CD có chữ ký siêu đắt trên website của tôi, thì, đừng! Hãy ủng hộ số tiền đó, và tôi sẽ thấy hạnh phúc hơn nhiều.”
Bốn bài hát tiếp theo, tính cả phần encore, và khi Alec nói lời tạm biệt cuối cùng, sân vận động gần như vỡ ra. Buổi diễn vượt quá thời lượng ba mươi phút nhưng không một ai muốn nó kết thúc, gào thét đòi nghe thêm khi Alec rời sân khấu.
Một chai nước được ấn vào tay cậu. Cậu bị đẩy qua hàng đống người và vệ sĩ. Frank nắm lấy khuỷu tay và kéo cậu vào phòng thay đồ. Cánh cửa im lặng đóng lại sau lưng họ.
“Ngồi đi, Alec.”
Làm theo lời Frank, và lo lắng khi thấy lão bình tĩnh như thế, Alec nhìn chằm chằm xuống tay mình.
Frank hạ cái thân người to lớn của lão xuống ghế đối diện. “Bên ngoài có rất nhiều nhà báo. Sẽ hơi mất thời gian để đưa mày ra xe.” Giọng Frank không những thản nhiên, mà còn rất kỳ quái. “Show hay đấy.”
Alec vẫn yên lặng. Cậu hiểu Frank quá rõ.
“Alec? Tao đang nói chuyện với mày, và tao sẽ thích hơn nếu mày nhìn vào tao.”
Alec ngước lên.
Frank tiếp tục, một nụ cười kiểu cách trên mặt. “Làm gì đây, làm gì đây, làm gì với mày đây!?” Từng lời được nhả ra chậm rãi, như thể Alec sẽ không hiểu nếu nói với tốc độ bình thường. “Mày đẩy tao vào thế khó xử. Có giải thích cho mày cũng vô ích, vì rõ ràng là mày chẳng hiểu nổi đâu. Tế bào não teo tóp hết rồi à?”
Một thằng nhóc đa cảm thiếu tự tin quá mức, Frank biết chính xác cách tổn thương nó sâu nhất.
Lão chọc ngón tay to đùng vào giữa trán Alec. “Lên cơn nhiều quá chăng?”
Khi lão cười, cái cằm ngắn ngủn của lão bạnh ra. Lão vung tay trái lên nhanh đến mức Alec không kịp nhìn. Một cái tát nảy lửa trúng vào hàm, má, và thái dương của Alec, mạnh đến mức hất cậu văng khỏi ghế và đổ nhào vào cái bàn cạnh đó, kéo theo mọi thứ đặt trên bàn.
Frank lừng lững tiến tới. “Chơi tao một lần nữa xem, tao sẽ cho mày một phát hộc máu!”
Trạng thái cảm xúc của Alec trở nên loạng choạng, có thể đứt như cái chun cũ bất cứ lúc nào. Cậu chẳng hề nhận ra mình đã làm gì trên sân khấu. Giống như cầm một khẩu súng dí vào đầu Tyler Curtis và bắn tung não hắn ra trước mặt toàn thế giới. Giết đi thân phận thứ hai, và nhờ đó, cậu đã giơ đôi tay của chính mình lên như một nghệ sĩ không có đối thủ. Tyler Curtis của Alec đã được sinh ra và trở thành bá chủ. Khi một Curtis mới xuất hiện, cậu sẽ chiếm được hàng triệu trái tim và cả sự tôn trọng, từ cả những người không hề nghĩ mình có lòng tôn trọng dành cho ai đó khác. Đến cuối tuần, cậu sẽ khiến họ phải sốc toàn tập, phải tan nát cõi lòng và khóc lóc trên đường phố.
Cô nhướn một bên lông mày đỏ lên và cười đểu. “Gần bốn giờ rồi.”
Jordan ngồi xuống và bật nắp lon. “Em học xem giờ từ hồi nào vậy? Ăn mặc hợp thời gian quá nhỉ?”
Cô nhìn anh tu vài ngụm lớn, nụ cười rộng đến mang tai. “Lên giường với ai không?” Cô nghiêng mình và săm soi khi Jordan xem TV.
“Em đã biết đêm nay Curtis có thêm một buổi diễn chưa?”
Anh chỉ có thể xoay cuộc nói chuyện về Tyler Curtis để cô thôi không bàn về chủ đề này nữa. Hiệu quả tức thì. Cô ngồi bật dậy và khoanh chân ra đằng trước. Ngủ nướng tới quá trưa, có vẻ như Bec đã bỏ lỡ thông báo và cơ hội mong manh mua được một trong những tấm vé bán hết veo trong năm phút. Cứu tinh duy nhất giúp cô thoát khỏi thất vọng ê chề là chương trình truyền hình trực tiếp – chuyện mà trước giờ Curtis chưa từng làm.
Với tay lấy cốc cà phê trên bàn, cô gật đầu rồi chỉ một ngón tay hồng về phía ông anh. “Rồi! Và mặc anh nói gì thì nói, em nhất định phải xem.”
“Ngủ với cậu ta chưa?”
Cô túm lấy một cái gối và ném thật mạnh. Anh đỡ được, rồi thả cho nó tuột xuống sàn.
“Được thế thì em đã khoe với anh! Đừng đánh trống lảng, anh lên giường với ai à?”
Dù có đổi hướng bao nhiêu lần, anh biết cô sẽ lại hỏi câu đó. “Anh đã có buổi tối phi thường với một người con trai đáng yêu. Em chỉ cần biết vậy thôi.”
Cô lấy tay ôm mặt và trợn tròn cặp mắt xanh. Tóc đuôi gà buộc sau đầu bỗng bung ra như một đám mây bão đỏ rực. “Ôi, Chúa ơi! Em không tin! Có thật là anh tìm nổi một người xứng với mình không?”
Cục Lông nhảy vào lòng anh, sung sướng thấy chủ nhân nó yêu quý đã về nhà. Jordan chẳng kịp đáp, bị ngắt lời bởi tiếng di động trong túi áo khoác.
Anh liếc màn hình, nhìn Bec, rồi nhấc máy. “Chào em!”
Giọng trả lời của Alec nghe nghiêm túc một cách khôi hài. “Em vừa phát hiện ra một thứ và đang tự hỏi là trước khi rời khỏi đây anh có nhận ra hay không.”
Biết chính xác điều Alec muốn nói, Jordan cúi mặt xuống và cười lớn. “Anh mà nói không thì em sẽ tin chắc?”
“Không tin! Em soi gương, suýt nữa ngất xỉu!”
Bec nhìn ông anh với vẻ tò mò.
“Em sắp tham gia truyền hình trực tiếp với một dấu hôn to ngang sân vận động Wembley!”
“Tại anh mải mê quá đấy mà. Nói em nghe nè, cưng, đêm nay em cứ việc trả thù.”
Hàm Bec chút nữa là rụng xuống tới đầu gối. Chưa bao giờ Jordan gọi ai thân mật như thế. Đi đôi với cách nói chuyện tự nhiên, vẻ mặt, và tiếng cười dễ dãi, cô có thể thấy rõ rằng người nào đó đang cặp kè với anh đã gây được sức ảnh hưởng chưa từng có. Kiểu đối thoại lạnh lùng, xa cách và nhiều khi thô lỗ trắng trợn của Jordan với người anh không quen, hay với những anh chàng cố thu hút sự chú ý của anh đã biến mất khi nói với người con trai bí ẩn kia.
Mười phút sau, Jordan kết thúc cuộc điện thoại bằng câu nói rất nhỏ để cô không nghe thấy.
Anh ôm Cục Lông dưới cánh tay và đứng dậy. “Anh đi thay đồ đây.”
Cô lao tới trước mặt anh, giang tay chặn lại. “Đừng có hòng! Chi tiết! Em muốn nghe chi tiết! Anh gọi ai là ‘cưng’? Anh không hề gọi bọn con trai là ‘cưng’! Mẹ kiếp, được anh gọi bằng từ gì đó đã đáng coi là may mắn lắm rồi!”
Anh bước ngang sang một bên và đi lên cầu thang. Cô túm chặt áo anh, bị kéo lê từng bước như một cái cày bọc đồ ngủ.
“Cậu ấy tên Alec.”
Cô nhảy phóc lên lưng anh, quấn chặt tay quanh cổ anh ngay giữa chừng cầu thang. Cục Lông bị thả khỏi cái ôm của Jordan và phi thẳng xuống tầng.
“Bố khỉ! Anh nhớ tên cơ à? Nghiêm trọng rồi đây!”
Anh bất đắc dĩ phải cõng cô vào phòng. Cuối cùng cô cũng chịu buông ra, nhưng nhất quyết không từ bỏ việc chất vấn.
“Trẻ hơn hay già hơn?”
“Trẻ hơn.”
“Tóc đen hay tóc vàng?”
Lục lọi tủ đồ, anh lôi ra quần áo sạch và chỉ về phía cửa. “Tóc đen. Biến ra, anh phải thay đồ.”
Cô ngồi phịch lên giường. “Đẹp không?”
“Mê hồn. Biến ra, anh phải thay đồ!”
Cô nằm vật ra. “Cậu ta có biết anh là một thằng khốn chẳng bao giờ mua quà cho con trai vì nghĩ là phí tiền, trừ khi họ hoàn hảo với anh không?”
“Cậu ấy không nghĩ anh là thằng khốn, cậu ấy hoàn hảo, và cậu ấy cũng thích hai tá hoa hồng anh mua tặng.”
Cô bật ngay dậy. “Mẹ kiếp! Hai tá hồng? Chắc chắn kỹ thuật trên giường phải pờ-rồ lắm!”
“Ai mà biết được.”
“Anh chưa chén à? Cả đêm mà chưa xơ múi gì hết ư? Bất thường quá đấy, Jordy. Cậu ta có vấn đề rồi. Anh có vấn đề rồi!”
Anh cứ tiếp tục quay lưng lại để lấy quần áo. “Không phải ai cũng nhảy ngay lên giường khi mới gặp nhau có vài giờ.”
“Người bình thường toàn thế cả! Ít nhất cũng hôn cậu ta chứ?”
Vắt đồ trên tay, anh quay lại và nhếch mép. “Nhiều lần là đằng khác. Còn cùng nhau giải ô chữ Chủ Nhật nữa kìa.”
Bò lổm ngổm trên giường, cô quỳ trên đầu gối để nhìn chằm chằm vào mặt ông anh trai. “Ôi Chúa ơi! Thật là anh đã tìm được một chú chim để mời về tổ rồi đấy à?”
Biết rằng cô sẽ không rời khỏi phòng, anh hướng tới phòng tắm. “Ừ, tìm được rồi.”
***
Frank theo dõi Alec khởi động ở góc phòng thay đồ. Bên ngoài vọng lại tiếng rì rầm của đám ký giả muốn chộp được hình của cậu ca sĩ trẻ, ao ước có được tin độc quyền nào đó trước khi cậu lên sân khấu. Bước bốn bước dài và Frank rút gọn khoảng cách, thô bạo tóm cánh tay Alec và ấn cậu xuống cái ghế gần nhất.
Lão giật đôi bốt từ sàn lên và thả chúng cạnh chân Alec. “Mười phút, đi cái đôi bốt quái quỷ ấy vào, thằng nhãi!”
Những lời hạ nhục của Frank càng lúc càng thêm gai góc. Chẳng bao giờ đủ tốt, chưa bao giờ nói câu tử tế. Hơn hai năm ghi âm và biểu diễn đã vắt kiệt cả sức lực lẫn tinh thần của Alec.
“Mày đừng có cả gan phá hoại buổi truyền hình trực tiếp này nghe chưa?! Diễn thế nào thì người ta thấy thế ấy.”
Alec vừa xỏ chân vào bốt vừa lẩm bẩm. “Tôi biết trực tiếp nghĩa là gì mà.”
“Làm tao ngạc nhiên quá cơ!”
Cặp mắt nhỏ xíu, lệch lạc của lão nheo lại. Lão nắm cằm Alec bằng bàn tay béo múp và hất đầu cậu sang bên. “Cái khỉ gì thế hả?”
Thuật lại chứng cứ giả, Alec giữ giọng bình thản hết mức có thể. “À, lên cơn. Ơ, chắc là đập vào bàn nên bị tím.”
Miệng Frank méo xẹo. Lão tin lý do đó hơn là việc ôm ấp một gã đàn ông khác.
“Nhớ nhắc tao cám ơn cái bàn. Thế là báo chí có cái để nói.”
Alec chìa tay ra. “Thuốc?”
Không dám mạo hiểm để Curtis bị phát hiện có thuốc động kinh bên mình, Frank luôn là người giữ nó khi ra ngoài khách sạn, và để trong phòng Alec một chai nhựa không nhãn mác. Frank thò tay vào túi, lôi ra một viên thuốc và đưa nó cho Alec.
Alec vẫn ngửa tay lên. “Viên còn lại đâu?”
“Chắc rơi mất rồi.”
Tay Alec khựng lại giữa không khí. “Tôi cần hai viên! Một thì không đủ!”
Gầm gè một tiếng đáp hờ hững, Frank soi cái dáng vẻ vừa phì nộn vừa lùn tịt của mình trong gương, vuốt thẳng vạt áo và ấn bẹp nhúm tóc tí teo trên đầu. “Đằng nào chẳng hết tác dụng rồi! Mày lên cơn thường xuyên còn gì. Thề có Chúa, nếu mày mà bị thế trên sân khấu đêm nay…”
“Không phải cố tình phát bệnh đâu đấy!”
Frank với tay mở cửa và rít lên. “Bỏ cái thái độ ấy ngay, thằng đần độn!”
***
Bỏng ngô, đồ uống, và mọi thứ cần thiết khác cho hai giờ đồng hồ toàn Tyler Curtis được đặt trên mặt thảm xung quanh Bec. Khi Jordan ngồi xuống cạnh cô, cô bật cười khó tin.
“Trời đất ơi! Em hoan nghênh cái cậu Alex đó ngủ với anh bất cứ khi nào cậu ta muốn, miễn là sau đó anh tử tế thế này! Khi nào em mới được gặp cậu ta?”
Anh thò tay vào bát bỏng ngô. “Alec có chữ ‘C’ cơ. Anh vẫn chưa ngủ với cậu ấy. Cậu ấy không *** đãng như em.”
“Em không *** đãng, Jordy. Em thích tự coi mình là có xu hướng hơi nghiêng về *** hơn.”
Điện thoại đổ chuông và anh nhíu mày ngạc nhiên khi thấy tên Alec trên màn hình. Chưa đến năm phút nữa là cậu lên sân khấu rồi.
“Chào cưng, sao thế?”
“Không nói lâu được. Anh đoán đúng. Chuyện anh bảo đêm qua ấy, anh đúng rồi. Nhìn nhé. Em sẽ gọi anh khi biểu diễn xong. Phải đi rồi.”
Cậu dập máy mà không để Jordan có cơ hội nói bất cứ lời nào.
Phần giới thiệu bắt đầu. Những hình ảnh của Alec vụt qua TV và tim Jordan nhảy vọt lên miệng. Từng đoạn video clip được cắt ghép cùng với giọng hát được chiếu lên màn hình. Jordan lắng nghe chăm chú chẳng kém gì cô em gái. ‘Hãy sẵn sàng cho buổi biểu diễn thế kỷ! Ba album, toàn bộ đều chiếm vị trí đầu bảng xếp hạng và mười lăm ca khúc đơn đứng hạng nhất. Nền công nghiệp âm nhạc trong hai năm qua đã bị chi phối bởi một và chỉ một cái tên. Tyler Curtis. Không thể ngăn cản, phi thường, xấc xược và đúng với ý nghĩa của làng giải trí.’
Jordan dùng cùi chỏ huých Bec. “Được những mười lăm ca khúc hạng nhất trong hai năm à?”
Cô khoác tay anh. “Tuyệt vời quá phải không? Gần như mọi ca khúc trong cả ba CD đều đứng đầu.”
“Không thể tin nổi! Trời, thảo nào cậu ấy mệt mỏi thế!” Ngay khi phát ngôn, anh vội vã vơ một nắm bỏng ngô, thầm cầu nguyện Bec không để tâm đến.
“Làm sao anh biết Tyler mệt mỏi?”
Anh nói với một miệng đầy bỏng, nhún vai. “Ai mà chẳng vậy. Suỵt, sắp bắt đầu kìa.”
Chẳng mấy chốc, Alec bước ra sân khấu, dáng vẻ nổi loạn của cậu lập tức được thể hiện rõ rệt. Những đêm trước, cậu nhìn xuống camera và gào lên, ‘Các người có vé đến buổi biểu diễn đỉnh nhất đời! Đây là Tyler Curtis và các người có đủ thứ lý do khốn kiếp để tôn sùng ta!’ Trong bài mở màn lần này, cậu hét, ‘Chào buổi tối và cám ơn các bạn đã đến đây hôm nay! Tôi là Tyler Curtis, show này được truyền hình trực tiếp nên chúc mọi người có một khoảng thời gian vui vẻ!’ Kết thúc bằng nụ cười tươi rói và cái nháy mắt với camera. Tất cả khán giả đều hò reo cổ vũ lời hoan nghênh thân mật từ ngôi sao lúc nào cũng tỏ ra thô lỗ và độc địa.
Miệng Bec rụng ra và cô bấu thật chặt tay Jordan. “Jordy, cậu ấy cười kìa! Anh thấy chưa? Chúa ơi! Cười đẹp điên đảo!”
Jordan hạ thấp giọng, vừa nhe răng vừa đáp. “Được lắm, Tyler.”
Đôi mắt xanh lục soi mói anh. “Anh bị dính tình dược rồi.”
Khi quay lại với màn hình, cô hét toáng lên và đập tay xuống thảm, trúng miệng bát khiến bỏng ngô đổ tung tóe.
“Trời đất ơi! Không! Không, không, không! Con chó cái nào đó để lại dấu hôn kìa!”
Jordan nghiêng đầu. “To phết. Rõ là có nghề.”
“Im ngay, Jordan! Con chó! Đáng ra em mới là người cắn yêu cậu ấy chứ!”
Alec vừa cất lời hát, camera đã phóng đến cặp mắt vàng nổi tiếng thế giới, rồi chuyển sang cảnh bên hông.
Jordan nhìn không chớp mắt và thở dài. “Chết tiệt, quả nhiên là người đẹp.”
Một miếng bỏng ngô bắn khỏi tay Bec, đập trúng thái dương Jordan.
“Dở hơi à? Anh biết khen chỗ nào đó của Tyler đẹp từ bao giờ?” Cô chẳng thèm đợi câu trả lời, ngay lập tức quay lại với màn hình TV. “Nhìn đôi môi kìa. Chắc chắn con chó đấy phải hôn được rồi.”
“Hôn qua hôn lại ấy chứ.”
“Im ngay, Jordan!”
***
Ngoài ca từ bình thường, tất cả những lời tục tĩu đã bị xóa khỏi tiết mục. Sau ba bài, Alec ung dung bước đến phía trước. Cậu không hét, chỉ nói ở mức bình thường. Lần đầu tiên khán giả được diện kiến một Tyler Curtis vừa cười vừa đi dọc mép sân khấu, chào hỏi tất cả, nhìn vào camera mà không hề có một cái nhếch mép nào. Có một sự tách biệt rõ rệt giữa những bài hát được biểu diễn và phản ứng của đám đông khi không phải liên tục nghe về ***, thuốc, hay rượu. Bất kể Frank có đồng tình hay không, hàng ngàn người xem vẫn ủng hộ.
Được nửa buổi, Alec thong thả đi ra rìa sân khấu. Cậu nhận một cái khăn trắng từ trợ lý và lau mặt. Xong xuôi, cậu nhìn chằm chằm vào chữ ‘TC’ thêu bằng chỉ đen ở góc khăn.
Cậu giơ nó lên trước máy quay. “Tôi chưa từng nhận ra cái này đâu! Có tên viết tắt của tôi trên ấy. Làm tôi thấy mình quan trọng quá đi, như thể nổi tiếng lắm vậy!”
Alec thống trị sân khấu bằng tài năng của mình, kiểm soát tất cả nhưng lại thiếu tự tin. Đám nhà báo đưa mắt nhìn nhau với biểu cảm ngơ ngác. Khán giả thì hò reo cổ vũ.
Alec quay khỏi camera và hướng tới những người hâm mộ đang la hét ở hàng đầu. “Mọi người vẫy tay làm gì thế?”
Cái khăn trắng đột nhiên trở thành vật vô cùng hấp dẫn.
Cậu giơ nó lên. “Muốn cái này à?”
Cả đám vừa gào vừa gật.
“Tại sao? Đẫm mồ hôi của tôi rồi mà.”
Thiên hạ càng rú to hơn.
Alec thở dài vào micro và đi hẳn ra mép. “Không thể ném cái này xuống được đâu, nếu làm thế, mọi người sẽ dẫm đạp lên nhau như một đám ranh con mất nết.”
Sự thất vọng tràn qua những fan ở gần nhất.
Alec đưa cái khăn ra sau lưng và bỡn cợt đáp. “Ai da, cái thằng Tyler Curtis thật là ác!” Cậu tiến sang bên trái. “Tôi không ác đâu, chỉ tin tưởng vào trao đổi công bằng thôi.”
Có một cô gái ngồi hàng đầu đang cầm chai nước trong tay.
Alec dừng lại và cười. “Chào!”
Sung sướng tột độ, cô vẫy tay điên cuồng.
“Tôi đang tự hỏi là liệu em có muốn đổi cái khăn đầy mồ hôi này lấy một ngụm nước không?”
Cô gái gật lên gật xuống. Đám đông đứng bật khỏi ghế và la hét.
“Muốn hả? Thế thì tiến lại đây nào, tình yêu, tôi không với xa đến thế nổi đâu.”
Cô loạng choạng bước tới trên đôi chân run lẩy bẩy.
Alec gập người với tay lấy chai nước. “Lên trên này thì ai cũng phải thành lạc đà hết! Cám ơn. Đây, cái khăn toàn mồ hôi. Em tên gì?” Cậu cố gắng nghe giữa tiếng ồn ào của đám đông. “Jenny?”
Cô lắc đầu và nhắc lại trong khi Alec tu vài ngụm nước lớn.
“Penny?”
Lần này cô vừa gật đầu vừa cười toe.
“À! A penny for your thoughts, Penny?” (Mải nghĩ gì thế, Penny?)
Nụ cười của cô vẫn không đổi.
Alec dùng cánh tay đang ôm chai nước huých cô. “Bao nhiêu lần em nghe người ta nói câu đó và muốn bợp họ một cái?” Alec để cô nói vài chữ vào micro rồi giật nó đi nửa chừng. “Câu hỏi tu từ thôi, tôi chẳng hứng nghe em nói đâu.”
Vẻ mặt Penny chùng xuống khiến đám đông phải thốt lên ‘ô’ với ‘a’.
Alec cắn vành môi dưới, bật cười và đặt tay lên vai Penny. “Đùa đấy, tình yêu! Tôi còn chẳng biết ‘tu từ’ là cái gì nữa cơ!”
Cả khán giả và Penny đều cười vang. Cậu đưa trả chai nước và cô đánh bạo xin được hôn cậu. Mọi người rống lên thúc giục.
Alec tựa lại gần. “Đừng đưa lưỡi vào nhé, em chẳng biết tôi đã làm những trò gì đâu!”
Cậu tiến tới, Penny tiến tới, và nụ hôn chóng vánh suýt nữa khiến sân vận động nổ tung.
Gần cuối buổi diễn, ánh sáng chiếu về phía người hâm mộ, và Alec lại đứng sát mép sân khấu để trò chuyện.
“Mọi người có một khoảng thời gian thú vị chứ hả?”
Khắp nơi vang tiếng reo hò, tiếng dậm chân, và tiếng vỗ tay.
“Tuyệt vời! Tôi cũng thế! Chương trình TV chắc đang thầm than, ‘Vì Chúa, Tyler, im dùm đi, quá hai mươi phút rồi.’ Tệ quá! Chúng ta đang vui mà, nhỉ?”
Sân vận động Wembley rung chuyển.
“Thấy chưa? Tôi cũng nói được vài từ liền một lúc đấy chứ. Câu có thể vô nghĩa, nhưng mà các bạn biết đấy, từng bước nhỏ một. Tôi đẹp chứ có thông minh đâu!”
Alec nắm khán giả trong lòng bàn tay. Báo giới hối hả ghi ghi chép chép, cười cùng với những người khác và háo hức tìm hiểu tại sao Tyler Curtis lại biến thành một người lôi cuốn đến thế.
“Trong khi có được sự chú ý toàn phần của mọi người, tôi muốn nhắc đến buổi biểu diễn từ thiện vào Thứ Bảy tới. Bên truyền hình chắc đã biết rồi, nhưng tôi muốn tự mình chia sẻ với các bạn rằng tôi sẽ đến đó.”
Tiếng vỗ tay như sấm vang lên thể hiện rằng đám đông đánh giá cao lời thổ lộ ấy.
“Chúng ta đều biết đây là một buổi diễn vì lý do vô cùng tốt đẹp và tất cả tiền quyên được sẽ dành cho trẻ em thiếu thốn. Có khoảng một trăm ngàn người ở đây đêm nay, và nếu mỗi người ủng hộ dù chỉ một pound, số tiền sẽ lên tới…”
Cậu ngừng lại với biểu cảm vắt óc suy nghĩ, đếm trên đầu ngón tay trong khi khán giả cười lớn.
Alec nhăn nhó, lắc đầu, và vẫy tay về phía camera. “Nói gì thì nói, số tiền sẽ rất lớn! Nếu những người đang theo dõi chương trình này góp một bảng hay một đô la… chậc… tôi chẳng dám thử tính con số ấy đâu! Giúp tôi một việc nhé, ai có ý định trả hai trăm bảng cho một cái CD có chữ ký siêu đắt trên website của tôi, thì, đừng! Hãy ủng hộ số tiền đó, và tôi sẽ thấy hạnh phúc hơn nhiều.”
Bốn bài hát tiếp theo, tính cả phần encore, và khi Alec nói lời tạm biệt cuối cùng, sân vận động gần như vỡ ra. Buổi diễn vượt quá thời lượng ba mươi phút nhưng không một ai muốn nó kết thúc, gào thét đòi nghe thêm khi Alec rời sân khấu.
Một chai nước được ấn vào tay cậu. Cậu bị đẩy qua hàng đống người và vệ sĩ. Frank nắm lấy khuỷu tay và kéo cậu vào phòng thay đồ. Cánh cửa im lặng đóng lại sau lưng họ.
“Ngồi đi, Alec.”
Làm theo lời Frank, và lo lắng khi thấy lão bình tĩnh như thế, Alec nhìn chằm chằm xuống tay mình.
Frank hạ cái thân người to lớn của lão xuống ghế đối diện. “Bên ngoài có rất nhiều nhà báo. Sẽ hơi mất thời gian để đưa mày ra xe.” Giọng Frank không những thản nhiên, mà còn rất kỳ quái. “Show hay đấy.”
Alec vẫn yên lặng. Cậu hiểu Frank quá rõ.
“Alec? Tao đang nói chuyện với mày, và tao sẽ thích hơn nếu mày nhìn vào tao.”
Alec ngước lên.
Frank tiếp tục, một nụ cười kiểu cách trên mặt. “Làm gì đây, làm gì đây, làm gì với mày đây!?” Từng lời được nhả ra chậm rãi, như thể Alec sẽ không hiểu nếu nói với tốc độ bình thường. “Mày đẩy tao vào thế khó xử. Có giải thích cho mày cũng vô ích, vì rõ ràng là mày chẳng hiểu nổi đâu. Tế bào não teo tóp hết rồi à?”
Một thằng nhóc đa cảm thiếu tự tin quá mức, Frank biết chính xác cách tổn thương nó sâu nhất.
Lão chọc ngón tay to đùng vào giữa trán Alec. “Lên cơn nhiều quá chăng?”
Khi lão cười, cái cằm ngắn ngủn của lão bạnh ra. Lão vung tay trái lên nhanh đến mức Alec không kịp nhìn. Một cái tát nảy lửa trúng vào hàm, má, và thái dương của Alec, mạnh đến mức hất cậu văng khỏi ghế và đổ nhào vào cái bàn cạnh đó, kéo theo mọi thứ đặt trên bàn.
Frank lừng lững tiến tới. “Chơi tao một lần nữa xem, tao sẽ cho mày một phát hộc máu!”
Trạng thái cảm xúc của Alec trở nên loạng choạng, có thể đứt như cái chun cũ bất cứ lúc nào. Cậu chẳng hề nhận ra mình đã làm gì trên sân khấu. Giống như cầm một khẩu súng dí vào đầu Tyler Curtis và bắn tung não hắn ra trước mặt toàn thế giới. Giết đi thân phận thứ hai, và nhờ đó, cậu đã giơ đôi tay của chính mình lên như một nghệ sĩ không có đối thủ. Tyler Curtis của Alec đã được sinh ra và trở thành bá chủ. Khi một Curtis mới xuất hiện, cậu sẽ chiếm được hàng triệu trái tim và cả sự tôn trọng, từ cả những người không hề nghĩ mình có lòng tôn trọng dành cho ai đó khác. Đến cuối tuần, cậu sẽ khiến họ phải sốc toàn tập, phải tan nát cõi lòng và khóc lóc trên đường phố.