Ngay từ ngày đầu tiên hướng dẫn Matsumoto nấu ăn, Nặc Nặc đã rất sáng suốt đưa ra quan điểm này, mà sự thật cũng chứng minh quan điểm của nó rất có tính dự báo trước.
Theo ý nào đó mà nói, Matsumoto có một loại "thiên phú" cực hiếm có, đó là hắn luôn có thẻ biết chuyện tốt trở thành hỏng, mà đên chuyện hỏng trở thành càng hỏng hơn, hơn nữa còn không hề có dấu hiệu báo trước…
Nói thí dụ như, sau khi nấu được một nồi cá kho thịt đầy đủ hương lẫn sắc, hắn sẽ quên tắt ga…
Lại nói thí dụ như, rõ ràng đã làm một đĩa măng xào thịt bò xong ngon lành, thế nhưng hắn sẽ lại lấy đường thay muối mà bỏ vào, hơn nữa không chỉ là bỏ vào một chút…
Tiếp tục nói thí dụ như, lần này trong thời khắc muôn người nhìn chăm chú, khi hắn đã ổn thỏa bày món ăn ra đĩa rồi bưng lên bài giáo khảo thì có trời mới biết chân trái làm sao lại vấp một cái…
"Rầm!"
Mấy trăm đôi mắt nhìn chăm chú, Matsumoto đáng thương cứ thế ngã sấp xuống đất, kéo theo chiếc bàn ăn đáng thương sập nốt.
Còn may là tại thời khắc cuối cùng hắn nhớ ra giơ cao tay cầm chiếc đĩa cuối cùng lên, coi như miễn cưỡng bảo lưu lại một miếng lươn nướng, tuy rằng mặt trên đĩa thức ăn cũng đã lấm tấm cát bụi.
Mấy vị giám khảo đưa mắt nhìn nhau, khuôn mặt méo mó, mà Trần Mặc đang ngồi trên khán đài cũng chỉ có thể hít thật sâu kiềm chế rồi tự nói với mình:
- Thế giới bao điều tốt đẹp, ta cớ gì lại đi buồn bực… Như vậy là không tốt! Như vậy là không tốt!
Tự khuyên bảo mình hai mươi lần như vậy, Trần Mặc rốt cục xúc động muốn lao lên túm cổ Matsumoto mà cho một trận. Đương nhiên hắn lại chưa bỏ được ý tưởng tối nay muốn đưa Matsumoto đi lên đỉnh Phú Sỹ ‘ngắm phong cảnh’.
Mà cùng lúc đó, Matsumoto cũng đã muốn ý thức được chính mình làm chuyện sai lầm, nhưng vẫn là giãy dụa bò dậy, đem đĩa lươn nướng cuối cùng kia đưa đến trước mặt giám khảo.
Đón lấy ánh mắt kỳ quái của sáu vị giám khảo, hắn mặt đầy xấu hổ lẩm bẩm nói:
- Mời các vị thưởng thứ, có lẽ vẫn còn ăn được mà!
Có thể ăn sao? Nhìn đĩa lươn dính đầy bụi hơn nữa còn thoáng biến dạng, mấy vị giám khảo đều rất muốn nói "không".
Bất quá, đại khái là bị vẻ mặt tội nghiệp của Matsumoto làm cho cảm động, một giám khảo trong đó rốt cục miễn cưỡng gật gật đầu, bất đắc dĩ gắp một miếng lươn nướng lên, rồi run rẩy như đang gắp thuốc độc mà cho vào miệng.
Thật dè dặt nhai vài cái rồi cố nuốt xuống, thậm chí còn không có đi cảm nhận hương vị món ăn, hắn liền mơ hồ không rõ hồi đáp:
- Tạm được! Cậu trước tiên đứng một bên chờ, đương nhiên đừng ôm hy vọng quá lớn.
Những lời này, hiển nhiên không khách khí, nhưng quả thật nói ra sự thật.
Matsumoto cũng biết mình cơ hồ không có khả năng thắng lợi, cho nên hắn chỉ là mặt càng thêm đỏ hướng sáu vị giám khảo cúi chào thật sâu, sau đó thần tình hổ thẹn lùi xuống dưới.
Trần Mặc lúc này cũng đã xuống tới chỗ nghỉ của tuyển thủ, khe khẽ thở dài, không đợi Matsumoto mở miệng liền bất đắc dĩ nói:
- Không sao, ít nhất cậu cũng đã nỗ lực. Về phần vị tiểu thư Sachiko kia, tôi đề nghị cậu chọn dùng phương thức cướp cô dâu, Xa Xa nhất định sẽ rất thích ý trợ giúp cậu.
- Cướp cô dâu? Cứ để em, nhớ năm đó…
Xa Xa đang ủ rũ, nghe được câu này nhất thời tinh thần đại chấn, hận không thể lập tức chấp hành kế hoạch.
Chẳng qua, Matsumoto hiện lại không có tâm trí thảo luận chuyện này, ánh mắt của hắn thủy chung dừng lại trên trận đấu. Tuy rằng cũng biết kỳ tích quá khó để xuất hiện, so với xác suất Ultraman từ trên trời giáng xuống còn thấp hơn...
- Mình thắng chắc rồi!
Trên thực tế, vị Yoshinaga tiên sinh nguyên vốn có chút chột dạ, hiện cũng là nghĩ như vậy.
Đã khôi phục tâm tình khoái trá, hắn bắt đầu thuần thục chế biến món lươn nướng, mỗi một bước đều ngay ngắn trật tự, hơn nữa phi thường chính xác.
Mà trong quá trình này, hắn còn hứng thú dùng một mắt đánh giá Matsumoto, tựa hồ muốn nhìn một chút trên mặt người này rốt cuộc là vẻ diễn cảm gì.
Phải biết rằng, kẻ đáng thương xui xẻo đến loại trình độ này, cũng không phải là mỗi ngày đều có thể xem…
Ý tưởng vui sướng khi người gặp họa vừa mới nảy lên, Yoshinaga đột nhiên hét lên một tiếng, giống như phải bỏng mà nhảy dựng lên, tuy rằng thực tế là tay hắn vừa chạm vào phần tay cầm bằng nhựa cứng trên chiếc nồi hấp cách thủy.
(Món lươn nướng của Nhật khá cầu kỳ, nói đơn giản sẽ gồm chế biến, ướp, nướng 5-10 phút, hấp cách thủy 40 phút, nhúng vào nước tương rồi nướng lại lần nữa)
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn chỉ có thể xấu hổ ho nhẹ vài tiếng, giơ hai tay lên giải thích nói:
- Không có việc gì! Không có việc gì! Chỉ là nhầm lẫn một chút…
Thực sự chỉ là một chút sao? Tuy rằng nói như vậy lên, nhưng hắn nhìn nhìn bàn tay đã đỏ lên của mình, vẫn là cảm thấy vô cùng đau đớn.
Thoạt nhìn, hình như chiếc nồi đột nhiên trở nên nóng bỏng, thế nhưng nếu đến trình độ này thì hẳn nó phải nóng đỏ lên mới phải chứ, hơn nữa từ nãy đến giờ đều dùng lửa nhỏ mà!
- Ảo giác, này nhất định là ảo giác!
Thực nghiêm túc tự nói với mình, Yoshinaga thật cẩn thận vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào phần tay cầm bằng nhựa của chiếc nồi.
Thực bình thường, độ ấm bình thường đến không thể tiếp tục bình thường hơn, điều này làm cho Yoshinaga khẽ thở phào một cái, hơn nữa lẩm bẩm nói:
- Được rồi! Chắc là mình cười hăng quá, cho nên tưởng tượng…
Chưa kịp nói xong câu đó, Yoshinaga đáng thương lần thứ hai lại kinh ngạc, hơn nữa kinh ngạc đến há hốc mồm.
Trong cái nồi kia, hơi nước vẫn từ từ bốc lên, thế nhưng con lươn đã nướng qua một lửa đặt bên trong lại không cánh mà bay.
Giật mừng đớ người ra một lúc, hắn mới khôi phục tinh thần lại, lắp bắp nói:
- Làm sao có thể? Điều này sao có thể?
Giống như vì chứng minh thị lực của mình không có vấn đề, trong lúc khiếp sợ Yoshinaga đột nhiên vươn tay, không để ý đến nồi nước cực nóng mà thả toàn bộ tay vào trong.
Hắn cũng không chạm thấy con lươn, nhưng lại chạm thấy một cái lỗ nhỏ dưới đáy nồi. Tuy cái lỗ này không phải rất lớn, thế nhưng nếu dùng sức mà kéo thì vẫn đủ để lôi con lươn từ đó ra ngoài…
Cho nên, hiện vấn đề liền biến thành, ai trộm mắt thịt lươn trong nồi?
Vấn đề này thực khó trả lời, không để ý đến ánh mắt kỳ quái của người chung quanh, Yoshinaga đột nhiên không chút phong độ mà chui xuống dưới bàn bếp, quỳ nơi đó kiểm tra.
Hắn đương nhiên không có thu hoạch gì, cho nên hắn lại xốc lên hết thảy những vật có thể xốc, thậm chí bổ nhào tới cả cái bàn mới tinh của ban giám khảo.
Giờ khắc này, ánh mắt tất cả mọi người nhìn hắn không khác gì ánh mắt nhìn một người điên.
Mà đợi khi Yoshinaga thậm chí bắt đầu bỏ cả quần áo của mình ra kiểm tra thì trọng tài trận đấu rốt cục nhịn không được tiến lên vài bước, nhíu mày nhắc nhở nói:
- Tuyển thủ Yoshinaga, ngài tìm cái gì, nếu như tôi có thể giúp…
- Con lươn! Con lươn của tôi biến mất rồi!
Thần tình mê mang trả lời, Yoshinaga nhìn trọng tài đối diện, hình như hoài nghi hắn đem con lươn của mình giấu đi mất.
Mà bị hắn dùng loại ánh mắt này soi mói, vị trọng tại kia kìm lòng không đậu lui về phía sau vài bước, hơn nữa theo bản năng giữ chặt quần áo nói:
- Khoan đã, tôi không rõ ý của ngài… Nếu như tôi không hiểu sai, có phải ngài nói là nguyên liệu cho món ăn của ngài đã bị mất?
- Không phải mất, chỉ là tạm thời tìm không thấy!
Yoshinaga xấu hổ gật đầu, bất quá hắn còn không muốn thừa nhận chuyện này.
Thế nhưng trọng tài hiển nhiên không có hảo tâm như vậy, hắn nhìn đồng hồ đeo tay một cái, bất đắc dĩ nói:
- Được rồi! Như vậy mời ngài tiếp tục tìm, bất quá tôi phải nhắc nhở ngài, chúng tôi sẽ không cung cấp phần nguyên liệu thứ hai, hơn nữa thời gian cho trận đấu cũng sắp hết rồi!
Nghe được câu này, Yoshinaga nhất thời bất động tại chỗ.
Trọng tài vỗ vỗ bờ vai của hắn tỏ vẻ an ủi, lại xoay người bước lên đài thi đấu, lớn tiếng nói:
- Các vị, xin hãy chú ý thời gian, hiện khoảng cách trận đấu chấm dứt chỉ còn mười phút, mời mọi người mau xếp phần lươn của mình… Ặc!
Vài giây sau, trọng tài cùng với Yoshinaga giống nhau, đồng dạng bày ra tạo hình kinh ngạc bất động.
Bởi vì trong tầm mắt của hắn, ba vị tuyển thủ còn lại cũng xuất hiện hiện tượng quỷ dị….
Đầu tiên, khi tuyển thủ số 3 bưng con lươn nướng lên, cái đãi đựng con lươn đột nhiên vỡ vụn…
Tiếp theo, lò nướng tuyển thủ số 4 đột nhiên bị hỏng, hơn nữa hắn còn không cẩn thận bị điện giật khi cố sửa chữa. Tuy rằng thương thế cũng không phải rất nặng, nhưng hắn đã không cách nào tiếp tục trận đấu…
Còn về tuyển thủ số 5, khi hắn đang bưng đồ ăn đến trước bàn ban giám khảo thì không biết một cơn gió mạnh từ đâu thổi tơi, làm tung bay cả chiếc bàn ăn…
Bất quá may mắn là hắn vẫn gian nan bảo hộ được một đĩa lươn nướng, sau đó thật cẩn thận đặt lên bàn của giám khảo.
Thấy một màn như vậy, sáu vị giám khảo nhất thời rơi lệ đầy mặt, đây là lần đầu tiên trong hôm nay bọn hắn được thưởng thức nguyên vẹn một đĩa thức ăn, dù là sáu người chung một đĩa.
Thế nhưng chờ khi bọn hắn gắp được một miếng lươn đưa vào miệng, lại đột nhiên đồng thời há mồm phun sạch ra rồi phân biệt với lấy ly nước uống lấy uống để.
- Cay quáaaaaaaa! Tại sao lại bỏ nhiều ớt đến vậy hả?
Cay đến nước mắt cuồn cuộn, sáu vị giám khảo thực phẫn nộ nhìn lên tuyển thủ số 5, hận không thể đem cả con lươn nướng này nhét trở lại vào miệng của hắn.
Tuyển thủ số 5 chỉ biết tròn mắt không giải thích nổi chuyện kì quái này. Hắn chỉ mơ hồ nhớ được, tựa hồ khi cơn gió quỷ quái kia thổi qua, ở giữa có xen lẫn một ít bột phấn làm cay xè mắt, không lẽ đó lại là ớt bột…
- Thật là quái! Đây là trận đấu trù nghệ kỳ quái nhất ta từng gặp!
Không chỉ là sáu vị giám khảo nói như vậy, toàn trường người xem cũng lắc đầu liên tục, chỉ cảm thấy được quái sự cả đời này gặp cộng lại cũng chưa nhiều bằng ngày hôm nay.
Nhưng trận đấu cũng đã xong, hơn nữa nhất định phải có một kết quả, cho nên sau vài phút thảo luận, sáu vị giám khảo rốt cục không cam lòng tuyên bố:
- Chúng tôi nhất trí cho rằng, tuyển thủ Matsumoto đã giành chiến thắng tại trận đấu này!
Không ai có dị nghị với kết quả này, đương nhiên cũng không có ai vỗ tay, nhưng bất kể thế nào, nhất Matsumoto cũng đã lọt vào vòng trong.
Mà rất thú vị chính là, ngay cả chính hắn cũng không tin mình có thể thắng lợi, nhưng Trần Mặc lại biểu hiện không chút nào kinh hãi.
Từ khi Yoshinaga mất con lươn nướng thì mọi chuyện đã rõ ràng, còn ai vào đây làm ra chuyện vô sỉ như vậy?
- Chúng ta chính là công bình cạnh tranh, thực công bình cạnh tranh!
Mà dưới tán cây hoa anh đào phía xa xa, mấy đồ điện còn đang tự chúc mừng hành động của mình.
Quay mắt về phía kẻ duy nhất còn có chút lương tâm là Bản Bản, Oa Oa thực dũng mãnh giải thích nói:
- Đương nhiên rất công bình! Chú nghĩ mà xem, nếu Matsumoto bị một lần xui vì ngã, vậy những tuyển thủ khác đương nhiên cũng phải gặp một lần xui, như vậy mới công bình!
Lý do này thật cường hãn, cường hãn đến không có biện pháp phản bác, nhưng đối với Trần Mặc mà nói, hắn hiện rốt cuộc hiểu rõ một đạo lý…
Nguyên lai, trận đấu có hai loại hình thức, hoặc là so xem ai có thành tích tốt hơn, hoặc là so xem thành tích của ai đỡ nát nhất… bởi vì cái gọi là, không có nát nhất, chỉ có nát hơn!