Hai chén rượu lớn giờ phút này đụng đánh cốp một cái, làm rượu đỏ trong chén sóng sánh cả ra ngoài.
Lại rót đầy chén bưng lên, Matsumoto đã mặt đỏ tưng bừng cũng cười hết cỡ rồi hướng về Trần Mặc kính cẩn nói:
- Lão sư! Cảm tạ ngài đã giúp con tất cả, nếu như không có sự giúp đỡ của ngài, con tuyệt đối không có khả năng đạt được chiến thắng lần này!
- Không cần kích động như vậy, cậu cảm tạ sai người rồi!
Cười hì hì phất phất tay, Trần Mặc dường như không có việc gì vỗ vỗ túi áo, Nặc Nặc thì đang trong đó tự sướng kể công.
Ngày hôm qua có thể nói là giải đấu trù nghệ kỳ quái nhất từ trước đến nay, một vị Trù Thần mới ra đời làm đông đảo nhà bình luận phải trợn mắt rớt kính.
Tuy rằng vẫn đang có rất nhiều người tỏ vẻ tức giận bất bình với giải đấu lần này, thế nhưng sự thật đã không ai cải biến được.
Mà bởi vì giành thắng lợi lần này, Matsumoto không chỉ đã lấy được danh khí cùng tiền thưởng, đồng thời cũng đêm qua nhận được điện thoại từ người nhà của Sachiko.
Trong lần trò chuyện này, cha của Sachiko vốn vẫn luôn khinh thường hắn đột nhiên lại thay đổi 180 độ, thân thiết hoan nghênh, hơn nữa đồng ý chờ hắn về tới nhà sẽ cho phép hắn và Sachiko cử hành hôn lễ.
Vì phòng ngừa đêm dài lắm mộng, Matsumoto ngày hôm nay liền mua gấp vé máy trở về quê, mà trước khi lên phi cơ, hắn đương nhiên sẽ không quên cảm tạ mọi người.
- Tốt rồi, chúc mừng cậu trước đi!
Nhìn Matsumoto thần tình kích động, Trần Mặc mỉm cười vỗ vỗ bờ vai hắn, rồi lại hảo tâm nhắc nhở nói.
- Nhưng mà ta đề nghị sau này cậu đừng ôm mộng đầu bếp… Nói thật, cậu là người không có thiên phú nấu ăn nhất mà ta từng gặp, ngay cả úp mỳ ăn liền cũng không thể yên tâm giao cho cậu đi đun nước, cho nên vì an toàn của cậu cũng như người xung quanh, về sau đừng vào bếp nữa!
- Dạ!
Matsumoto đương nhiên cũng hiểu được điều này, ngay lập tức lần thứ hai cúi đầu thật sâu, sau đó nâng một tờ chi phiếu tới trước mặt Trần Mặc.
- Lão sư, đây là tiền thưởng con giành thắng lợi, xin người hãy nhận lấy! Về sau, nếu người có chuyện sai bảo, xin hãy gọi điện thoại cho con, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa con cũng nhất định không từ chối!
- Tiền thì thôi đi! Ta cũng đã có thì mình muốn rồi!
Xua xua tay, Trần Mặc nhìn mảnh ngọc trong túi, nở một nụ cười thỏa mãn.
Sau đó, hắn uống cạn chén rượu đỏ, rồi vỗ vỗ tay:
- Được rồi! Chúng ta cũng đừng ngồi đây rượu suông mãi nữa, đi coi thử đám Dung tỷ đang tàn sát mấy tiệm thời trang hàng hiệu bên cạnh thôi. Cậu đi đổi chi phiếu trước là hơn, làm các cô ấy vui cũng tốn kém đấy!
- Có gì đâu lão sư! Hôm nay tiêu cái gì toàn bộ cứ để con trả!
Không chút do dự vỗ vỗ ngực, Matsumoto ngay lập tức kéo cửa ra ngoài.
Trần Mặc cười hì hì đặt chén rượu xuống, lại đột nhiên thấp giọng nói:
- Nặc Nặc, hiện liền giám thị tình huống quanh đây, nếu nghe được tiếng gì kỳ quái nhất định phải đúng lúc báo cho tao biết nhé!
- Yes, sir! Lão đại, anh đang lo lắng về gã Sakuraba kia sao?
Nặc Nặc lập tức tự tin đáp lại, rồi thận trọng hỏi.
Trần Mặc kéo cửa bước sang bên mấy tiệm thời trang, nhỏ giọng nói:
- Đúng vậy! Nếu con Thiên Cẩu kia có quan hệ với hắn thì sao hắn có thể cam tâm nhìn chúng ta cầm mảnh ngọc này đi? Vì thế mấy ngày này chúng ta phải thật cẩn thận, chuẩn bị cho tốt việc tùy thời phải chiến đấu!
- Lão đại, anh cứ an tâm đi! Chỉ cần tên kia dám đến, bọn em sẽ đánh hắn thành đầu heo!
Nhắc tới đánh lộn, Nặc Nặc đương nhiên là tinh thần đại chấn, hận không thể lập tức gặp lại con Thiên Cẩu kia.
Có lẽ vì hưng phấn nên nó hơi lớn tiếng, khiến hai nhân viên bán hàng của tiệm thời trang đang đứng chào ở cửa không tự chủ được quay đầu trông lại, tựa hồ cảm thấy vì sao lại có người thích vừa cười vừa nói chuyện một mình thế kia.
- Ngại quá, tôi là diễn viên, đang đọc lại lời kịch ấy mà!
Hơi có vẻ xấu hổ chỉ chỉ chính mình, Trần Mặc đình chỉ nói chuyện với Nặc Nặc, bắt đầu đánh giá tình hình trong cửa tiệm.
Cơ hồ đồng thời, nương theo sau tiếng giày cao lộp cộp gõ trên mặt đất, Diệp Dung đã lay động chậm rãi vén tấm rèm che ngoài cửa buồng thay đồ xuất hiện.
Trong chớp mắt, cả cửa hàng như là sáng bừng lên, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm lên người nàng…
Mái tóc đen mềm mại như tơ lụa, bờ vai trắng nõn mịn màng, trước ngực ẩn hiện lộ ra cái khe sâu chết người…
Đôi mắt tròn xoe sáng ngời như ánh sao, nụ cười mỉm vừa thơ ngây vừa mang theo vài phần dụ dỗ…
Chiếc váy dài màu ngọc ôm sát càng làm nổi bật dáng người thon dài yểu điệu của nàng, mà chỉ một tư thế đứng nghiêng người đơn giản này thôi, đã khiến người khác không nhịn được mà liên tưởng tới vô số điều…
Lúc này, ngay cả vị cửa hàng trưởng vốn đã quen nhìn thấy mỹ nhân cũng có chút đờ đẫn, đến cả nửa ngày mới tự đáy lòng tán thưởng.
Trần Mặc khe khẽ xoa xoa cằm, có chút xấu hổ hơi hơi nghiêng đầu đi. Hắn đột nhiên cảm giác mình không thể đối mặt với ánh mắt trong suốt của Diệp Dung.
Hình như không cam lòng bị Trần Mặc xem nhẹ, Diệp Dung lại khẽ xoay tròn một vòng, thanh âm nũng nịu hỏi:
- Thế nào, được không anh?
- Bình thường thôi, mà chẳng lẽ cô định mặc nó vào mùa đông sao?
Lạnh lùng trả lời, nhưng người nói không phải Trần Mặc, mà là Gia Địch đang thử trên người một chiếc áo khoác làm bằng da cáo.
Không để ý đến ánh mắt phẫn nộ của Diệp Dung, nàng như trước dường như không có việc gì dạo khắp cửa hàng một vòng, rồi hời hợt chỉ chỉ tay:
- Cái này… Cái này… Còn cả cái này nữa….
- Ặc, đây chẳng lẽ là đi dọn kho sao?
Nhìn Diệp Dung luôn nhìn bảng giá trước khi thử đồ, lại nhìn Gia Địch đang chọn quần áo như chọn mua rau củ quả ngoài chợ, Trần Mặc không khỏi sinh ra một ý niệm trong đầu: Gia Địch không phải là đến dọn sạch tiệm nhà người ta đấy chứ!
Chính là bất kể thế nào nói, ít nhất vị cửa hàng trưởng đang vừa ôm một đại đội lễ phục vừa theo sau Gia Địch, lúc này đã cười đến híp cả mắt—— thần tài a! Giữa trưa còn có thần tài tới cửa, chỉ cần trích phần trăm chỗ này cũng đủ mình lên đời rồi!
- Này! Cô định để Matsumoto phá sản sao?
Tự nhiên, Diệp Dung khó tránh sẽ có nghi vấn như vậy.
Tuy rằng vừa mới lấy được một khoản tiền thưởng không nhỏ, thế nhưng dựa theo tiêu chuẩn giết sạch độ dày trong ví của những nhãn hiệu thời trang này, chỉ sợ tấm chi phiếu của Matsumoto phải có thêm vài số 0 đằng sau mới đủ.
Mà xem tình huống của Gia Địch, tựa hồ còn không có xu thế thu tay lại, hoặc là nàng chỉ vừa mới bắt đầu vận động làm nóng.
- Yên tâm, tôi sẽ tự mình trả tiền!
Dường như không có việc gì cười cười, Gia Địch như trước tiếp tục chọn lựa.
Thẳng đến khi vị cửa hàng trưởng kia đã hoàn toàn bị quần áo bao phủ thì nàng mới vừa lòng gật đầu, thản nhiên nói:
- Được rồi, tạm thời thế đã… Ừm, những bộ anh cầm là tôi không thích, số còn lại thì gói cả lại cho tôi đi!
- Phụttttttt!
Trần Mặc đang uống trà xanh lập tức nghẹn họng phun hết ra ngoài.
Diệp Dung đã muốn hoàn toàn hết chỗ nói rồi, nàng xem thấy chung quanh trên trăm bộ quần áo, đột nhiên có loại xúc động phục sát đất.
Trên thực tế, vị cửa hàng trưởng kia cũng đã hóa đá, sợ run hồi lâu mới run rẩy nói:
- Vị tiểu thư này, tôi có hiểu lầm ý ngài không nhỉ. Ngài nói là ngoài mấy chục bộ tôi đang cầm ngài không thích ra, trong cửa hàng còn lại mấy trăm bộ ngài đều mua cả?
- Chính là như vậy, có vấn đề gì sao?
Gia Địch bình thản nhìn hắn một cái.
Vài giây sau, vị cửa hàng trưởng này như bị động kinh run rẩy lên, sau đó thúc giục nhân viên đi gói toàn bộ đồ còn sót trong tiệm lại.
Matsumoto hiển nhiên cũng đã sợ ngây người, hồi lâu sau mới nhịn không được hỏi:
- Lão sư, tiểu thư Gia Địch là…
- Kẻ có tiền! Thuộc về loại kẻ có tiền ra cửa đi mua mì ăn liền cũng sẽ đi bằng máy bay riêng!
Trần Mặc vô nghĩa nhún nhún vai, dường như không có việc gì cười cười.
Chính là vài giây sau, hắn liền cười không nổi, bởi vì Matsumoto đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, thần tình hưng phấn nói:
- Lão sư, suýt nữa con quên mất! Là thế này, con có thể mời người làm phù rể cho con được không? Người không cần chuẩn bị gì cả, chỉ cần theo tập tục chỗ con, mang theo bạn gái của người tới làm phù dâu…
Lời còn chưa dứt, sát khí đột nhiên tràn ngập trong tiệm trang phục, hai cô gái đang chọn lựa quần áo đồng thời quay đầu trông lại, tựa hồ lập tức muốn bạo phát tiểu vũ trụ.
Matsumoto kìm lòng không đậu rùng mình một cái, lập tức lựa chọn chiến lược chuồn. Trần Mặc thầm cảm khái "không có nghĩa khí aaaaa", nhưng hắn cũng cũng chỉ có thể dường như không có việc gì đứng dậy nói lảng sang chuyện khác:
- Đúng rồi, sáng nay anh quên thay nước cho bể cá vàng… Ơ?
Đột nhiên vang lên chuông điện thoại, rốt cục để Trần Mặc thở phào một cái.
Chính là vài giây sau, khi hắn nghe được giọng nói của đối phương thì lại nhất thời hô nhỏ một tiếng, chạy vội ra ngoài trong ánh mắt hiếu kỳ của mọi người.
Nhưng mà sau khi đi mấy bước, hắn lại lần thứ hai xoay đầu lại, dồn dập hô:
- Gia Địch, nơi này nhờ em đấy!
Biết hắn lo lắng là cái gì, Gia Địch chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi bình thản mỉm cười.
Trần Mặc khẽ nâng khóe miệng, nhưng chờ khi hắn đã ra khỏi tầm mắt mọi người, lại nhất thời biến sắc quát:
- Đùa gì vậy? Huân Nhi không phải vẫn ở cạnh cô sao? Tại sao lại tự dưng mất tích?
- Tôi cũng không rõ, nhưng tình huống chính là như vậy!
Không để ý đến sự phẫn nộ của hắn, Mộc Vân vẫn duy trì giọng đều đều không cảm xúc, thật giống như thứ mất đi chỉ là mấy đồng tiền lẻ.
- Trần Mặc, tôi cảm thấy anh không cần lo lắng như vậy. Anh không nhận ra sao? Huân Nhi cũng không đơn giản như anh nghĩ đâu…
- Có ý gì?
Trần Mặc ngẩn ra, không khỏi hỏi theo bản năng.
Mộc Vân thản nhiên trả lời:
- Anh không hiểu, hay là không muốn hiểu? Ví dụ đơn giản, Huân Nhi nói ông của nó sẽ quay lại đón nó… Hiện đã hơn một năm, anh có thấy ông già kia xuất hiện lần nữa chưa?
- Vậy thì sao? Đúng là tôi đã gặp qua lão già kia, hơn nữa mảnh ngọc trên người tôi cũng là do lão ta cắm vào!
Trần Mặc hiểu được ý tứ của nàng, mà lại lắc đầu phản bác nói.
Mộc Vân không có tiếp tục tranh luận, chỉ bình tĩnh hồi đáp:
- Được rồi! Vậy coi như tôi cái gì cũng chưa nói qua, nhưng mà ở đây tôi còn giữ một phong thư do Huân Nhi lưu lại, trong thư chỉ có một câu —— Cẩn thận! Phòng thay đồ!
- Có ý gì?
Trần Mặc ngạc nhiên ngẩn ra, im lặng ngẫm nghĩ.
Nhưng vài giây sau, hắn đột nhiên hô nhỏ một tiếng, xoay người chạy gấp trở lại tiệm trang phục kia. Chết tiệt! Chẳng lẽ phòng thay đồ là chỉ trước mắt….