Chỉ trong nháy mắt tình thế đã hoàn toàn nghịch chuyển. Nhìn thấy Diệp Dung đứng tại chỗ cười lạnh, mọi người chỉ có thể đi cứu viện Trần Mặc trước.
Gia Địch giơ lên quyền trượng chắn phía trước, mặt nghiêm nghị quát:
- Đê tiện! Ta sớm nên nghĩ ra ngươi sẽ động tay với Diệp Dung!
- Vậy sao? Đáng tiếc là ngươi đoán sai rồi!
Diệp Dung không nhanh không chậm mở miệng, giọng nói cũng biến thành giọng khàn khàn của Nguyên Thông:
- Thật xin lỗi, sự thực là ta cũng không có làm gì Diệp Dung… Nói đúng ra phải là suốt sáu năm qua ta không có động tay gì với cô ta!
- Có ý gì?
Gia Địch ngẩn ra, quyền trượng giơ lên cao không khỏi chùng xuống.
Diệp Dung cười lạnh, thản nhiên nói:
- Ngươi vẫn không rõ? Thuần Dương Tử, ngươi giải thích vài câu cho bọn họ đi, ta nghĩ ngươi hiểu rồi chứ!
- Thuần Dương Tử?
Mọi người đối mắt nhìn nhau một cái, mặt đầy khiếp sợ cùng mê hoặc, mà Ngu mỹ nhân đã không thể khống chế run rẩy bờ vai lên.
Ngay sau đó, theo tầm mắt của Diệp Dung, cả bọn quay đầu nhìn lại, lại thấy Trần Mặc đang chậm rãi đứng dậy.
Dường như không có việc gì giơ tay chùi máu tươi còn vương trên khóe miệng, Trần Mặc chậm rãi nói:
- Xem ra ta không thể gạt được ngươi rồi?
- Cái gì?
Mọi người không khỏi kinh hô bật thốt lên, Ngu mỹ nhân là khó có thể tin bước về phía trước vài bước.
Sau vài giây mê mang, nàng đột nhiên không thể khống chế run rẩy lên, giọng run run gọi:
- Chủ nhân! Chủ nhân! Chủ nhân, chẳng lẽ người… Chẳng lẽ người…
- Đúng vậy, kỳ thật ta đã sớm đã khôi phục trí nhớ!
Khe khẽ mở rộng vòng tay nhìn Ngu mỹ nhân mặt mày kinh hỉ, Trần Mặc bất đắc dĩ thở dài:
- Kỳ thật, ngày đó khi em lấy Tam Sinh Thạch đập lên đầu ta, ta cũng đã khôi phục một phần trí nhớ.
- Nhưng bởi vì ta không xác định bên người có mật thám của Nguyên Thông hay không, cho nên chỉ có thể làm bộ không có gì xảy ra… Xin lỗi, đã làm em chịu khổ rồi!
- Không! Không! Có thể nhìn thấy chủ nhân trở về, em có chịu nhiều ấm ức nữa cũng không sao!
Liều mạng lắc đầu, Ngu mỹ nhân nước mắt chan hòa gục đầu nức nở trong ngực Trần Mặc.
Gia Địch cùng Mộc Vân đưa mắt nhìn nhau, nhịn không được hỏi:
- Mặc, thì ra anh sớm đã khôi phục trí nhớ! Khó trách! Khó trách gần đây anh luôn tự dưng đờ đẫn, bọn em còn tưởng anh đang lo lắng việc tương lai!
- Hừ! Hắn thiếu chút nữa giấu diếm thành công, chỉ tiếc…
Âm trầm cười lạnh, Diệp Dung bình thản nói:
- Thuần Dương Tử, ngươi đại khái không biết đi! Kỳ thật sớm từ sáu năm trước, ta đã nhận ra khí tức mỏng manh của ngươi. Mấy năm qua dù ngươi biểu hiện rất không tồi, nhưng trong mắt ta hoàn toàn là một trò cười!
- Vậy sao?
Trần Mặc khe khẽ đẩy Ngu mỹ nhân ra, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Cho nên việc ta cùng Dung tỷ gặp nhau, thậm chí ta nhận lời vào làm tại tiệm cơm Cát Tường, toàn bộ đều là an bài của ngươi đi!
- Đúng vậy!
Diệp Dung không thể che hết đắc ý, cười lớn nói:
- Ta phân ra một nửa hồn phách đi khống chế con bé này, luôn luôn bên cạnh quan sát hành động của ngươi.
- Ngươi có biết Diệp Dung tại sao lúc thì dịu dàng lúc thì chua ngoa không? Lúc ả ta chua ngoa chính là vì bị hồn phách của ta ảnh hưởng, chỉ tiếc rằng gã ngốc như ngươi lại không hề chú ý tới điểm này, còn nghĩ rằng Diệp Dung là bởi vì yêu ngươi mà không kiểm soát được cảm xúc!
- Nhưng tại sao ngươi lại làm như vậy?
Nhịn không được hỏi, không phải Trần Mặc, mà là Ngu mỹ nhân nước mắt chưa khô.
Một lời này cũng là câu hỏi của tất cả mọi người. Nếu Nguyên Thông luôn coi Trần Mặc là cái đinh trong mắt, vậy tại sao không nghĩ biện pháp sớm trừ khử hắn, còn muốn nuôi hổ thành họa đến bây giờ, thậm chí làm cho Trần Mặc chiếm được năm mảnh ngọc vỡ.
Hơn nữa, đám yêu quái, dị năng giả Nguyên Thông phái tới hình như cũng không biết tình huống, cứ thế ngây ngô biến thành vật hi sinh vô ích.
- Các ngươi nói đi? Bởi vì chỉ có Thuần Dương Tử mới có thể cảm nhận được khí tức của ngọc vỡ. So với việc ta bỏ phí sức lực đi bôn ba tìm kiếm ngọc vỡ, chẳng thà mượn tay hắn thu thập tất cả.
Nguyên Thông tựa hồ cực kỳ tự hào vì mưu lược của chính mình, nhịn không được cười ầm lên.
- Còn đám kia… Nếu ta không sai chúng nó đến bức bách ngươi, khiến ngươi cảm thấy bị uy hiếp thì liệu ngươi có tốn tinh lực đi thu thập ngọc vỡ như vậy không?
- Cho nên, ta luôn là thay ngươi làm giá áo?
Trần Mặc bất đắc dĩ cười khổ, hắn tựa hồ có chút nhụt chí nói:
- Nhưng mà ngươi không sợ chơi lửa sẽ bị lửa thiêu sao, nếu ta thật sự gom đủ ngọc vỡ rồi đem ngươi xử lý thì sao?
- Có thể sao?
Nguyên Thông tựa hồ cảm thấy ý nghĩ này thực ngu xuẩn, lắc đầu liên tục thở dài:
- Ngươi chớ quên, mảnh ngọc thứ sáu vẫn nằm trong tay ta, chỉ cần ngươi không có được Nguyên Linh Ngọc Phách thì không phải là đối thủ của ta!
- Huống chi, bên cạnh ngươi còn ẩn giấu quân cờ trọng yếu Diệp Dung, và giờ thì… Ngươi cảm thấy mình còn cái gì để nghịch chuyển thế cục sao?
- Cũng có thể lắm!
Trần Mặc cười cười, nét mặt chợt giãn ra, tựa hồ tìm được phương pháp giải quyết vấn đề.
Nguyên Thông ngẩn ra, nhưng cũng không thiết đấu võ mồm. Theo hai tay của Diệp Dung chậm rãi khép lại, sáu mảnh ngọc vỡ đã sắp ngưng tụ thành hình:
- Thuần Dương Tử, ngươi tiếp tục nói nhảm đi! Bản thân ta muốn nhìn, sau khi Nguyên Linh Ngọc Phách thành hình, ngươi đến tột cùng còn có lời gì để nói?
Trong chớp mắt, linh hồn Nguyên Thông tá túc trong cơ thể Diệp Dung đã hoàn toàn thoát ly đi ra, mà sáu mảnh ngọc cũng gắt gao ngưng tụ cùng nhau, muốn trở thành Nguyên Linh Ngọc Phách nguyên vẹn.
Giờ khắc này, Nguyên Thông nhịn không được cao giọng cười ha hả, linh hồn ngọn lửa ma trơi lay động giống như ánh nến trong gió:
- Thành công! Tiêu phí nhiều năm như vậy, rốt cục có thể có được thân thể hoàn mỹ… Cái gì!
Liền trong chớp mắt này, Nguyên Linh Ngọc Phách đáng ra phải thành hình lại không hề có dấu hiệu trước tự dưng vỡ tan ra.
Một luồng năng lượng khổng lồ tức thì lan tỏa, đem Nguyên Thông ở dạng linh hồn đẩy ra hơn mười mét. Mà thừa dịp này, dây thép từ Nặc Nặc lập tức quấn lấy Diệp Dung, đem nàng mang về bên cạnh Trần Mặc.
Sau vài giây mê mang, Diệp Dung lần nữa mở mắt, lúc này con ngươi đã trở lại như bình thường, nàng suy yếu hô nhỏ:
- Mặc Mặc, em…
- Cái gì cũng không cần nói, em không sao là được rồi!
Nắm nhẹ bàn tay của nàng, Trần Mặc chậm rãi quay đầu nhìn phía Nguyên Thông, nét tươi cười ôn hòa đã biến thành châm chọc.
Nguyên Thông không có tâm tình phản kích, hắn dồn toàn bộ chú ý lên sáu mảnh ngọc vỡ đang trôi nổi giữa không trung…
Sáu mảnh ngọc chậm rãi quay tròn tựa hồ không nguyện ý dung hợp cùng nhau, chúng nó thậm chí còn bài xích đối phương.
- Làm sao có thể! Làm sao có thể!
Nguyên Thông khó có thể tin thì thào tự nói, rồi đúng lúc này…
Trong tầm mắt của hắn, năm trong sáu mảnh đột nhiên tản mát ra kim quang mỏng manh, sau đó hóa thành những sợi lông lảo đảo rơi xuống đất… Giờ khắc này, mọi người nhịn không được kinh hô một tiếng:
- Cái gì!
- Đợi đã, hiểu rồi!
Sau thoáng ngạc nhiên, Gia Địch cùng Mộc Vân như tỉnh ngộ nói.
Dùng ánh mắt khen ngợi nhìn các nàng, Trần Mặc cười hì hì gật đầu nói:
- Đúng vậy! Các em không phải luôn hỏi anh tới cùng là muốn gì từ con khỉ kia sao? Rất đơn giản, anh muốn từ hắn năm sợi lông. Trên thế giới này có thể có vật gì biến giả thành thật chuẩn xác như lông của con khỉ đó sao?
-Khỉ? Khỉ nào?
Bởi vì không biết Trần Mặc đã du hành tới đâu, Nguyên Thông đương nhiên không rõ mấu chốt trong chuyện này, nhưng hắn lập tức điên cuồng rít gào nói:
- Điều đó không có khả năng! Thuần Dương Tử, ngươi làm sao có thể biết tất cả kế hoạch của ta. Ngươi thức tỉnh bất quá mới mấy tháng… Không thể nào! Thật không thể nào!
- Ta không biết kế hoạch của ngươi, nhưng ta làm người luôn cẩn thận, phải chừa sẵn một con đường lui mới an tâm đi ngủ!
Trần Mặc dường như không có việc gì nhìn lên Nguyên Thông, thản nhiên cười nói.
- Lúc này đây, xem ra phòng bị của ta có hiệu quả! Giờ ngươi định làm sao tiếp, tính toán tiếp tục kêu gào nhào lên liều mạng hay nhân cơ hội chạy trốn?
- Chạy trốn?
Nguyên Thông ngẩn ra, đột nhiên không thể khống chế cười ha hả:
- Thuần Dương Tử! Ngươi thật sự nghĩ không có năm mảnh ngọc vỡ kia là ta sẽ không đối phó được ngươi? Tốt lắm, nếu mưu lược không xong, vậy hãy để cho ngươi xem thực lực chân chính của ta, đi chết đi!
Nương theo sau tiếng rít gào của hắn, màn sương đen phô thiên cái địa chợt trào ra, đem trọn cái đại sảnh đều bao phủ.
Yêu lực mênh mông tràn lan, giống như biển giận thả sóng thần mà càn quét tứ phương.
Đối mặt công kích cường đại khiến người khác phải nghẹt thở này, cho dù là có năm mảnh ngọc ngăn cản, Trần Mặc cũng không cách nào khống chế thân nghiêng ngả, mà mọi người thì đã trực tiếp bị đẩy bay ra dính chặt lên vách tường, ngay cả muốn quay đầu cũng trở thành khó khăn.
- Đi chết đi!
Trong bóng tối hiểm nguy, chỉ nghe tiếng quát dữ tợn của Nguyên Thông vang vọng truyền tới.
Nhưng đứng trước uy thế như vậy, Trần Mặc như cũ đứng tại chỗ rồi đột nhiên khẽ cười, thấp giọng nói:
- Những lời này trả lại cho ngươi đi! Nguyên Thông, ngươi nghe qua Tôn Đại Thánh chưa?
- Cái gì?
Nguyên Thông ngẩn ra, tràng cười lớn cũng tắt.
Trong nháy mắt, năm đạo kim quang phóng vọt lên không, giống như tia chớp xé rách hắc ám. Ngay sau đó, kim quang tràn ngập hóa thành lôi đình xuyên qua lại, đem Nguyên Thông hoàn toàn bao phủ trong đó…
Mọi người kiệt lực trợn mắt nhìn lại, chỉ nghe được tiếng đánh nhau cùng tiếng kêu thét lần lượt thay đổi, kéo theo kim quang phóng vút lên không!
Mấy phút sau, một tiếng kêu thảm thiết cuối cùng vang lên, toàn bộ đại sảnh đã khôi phục yên tĩnh.
Phảng phất có một trận gió mát từ đằng xa thổi tới, đem màn sương tối tăm xua tan đi. Đợi khi cảnh vật trở nên rõ ràng, mọi người giương mắt nhìn lên thì nhất tề ngạc nhiên không nói gì.
Trong tầm mắt của bọn hắn, năm vị Tôn Hành Giả đang đồng thời ép gậy xuống, đem linh hồn Nguyên Thông dán chặt trên mặt đất, mà Trần Mặc thì như không có việc gì đứng bên cạnh, hổn hển hít thở.
- Đây… Đây là…
Nguyên Thông linh hồn dần dần tiêu tán, nhưng ngay cả như vậy, hắn vẫn không cam lòng gầm nhẹ lên.
Trần Mặc thương hại nhìn hắn, khe khẽ lắc đầu thở dài:
- Lông khỉ sử dụng lần hai! Ngươi có biết, phân thân của vị Tôn Đại Thánh kia cũng có được vài phần thực lực của bản thể không…
- Có lẽ trong cái thế giới kia cũng không đủ mạnh, nhưng trong thế giới này đã gần như vô địch! Ta chỉ lo lắng không biết lông của hắn mang tới nơi này có biến hóa gì không, nhưng hiện xem ra dư thừa rồi!
- Là vậy sao…
Chua xót thốt ra vài từ, Nguyên Thông liền không cách nào nói tiếp được nữa.
Linh hồn tiêu tán giờ phút này chợt tăng vọt, giống như hồi quang phản chiếu, nhưng rồi rốt cục hoàn toàn biến mất trong gió.
Mà duy nhất còn lại cũng chỉ có tiếng hô yếu ớt lãng đãng mãi chưa tan trong đại sảnh:
- Không cam lòng! Ta thật sự không cam lòng! Vì cái gì…. Vì cái gì ngươi có thể có Nguyên Linh Ngọc Phách để thành tiên, mà ta lại chỉ có thể…. Không cam lòng! Không cam lòng!
- Thành tiên sao?
Nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy trọn sáu mảnh ngọc vỡ, nhìn Nguyên Linh Ngọc Phách đã muốn thành hình, Trần Mặc khe khẽ thở dài, không có bất kỳ cảm giác vui mừng nào.
- Kỳ thật, ta sớm biết đó là vọng tưởng mà thôi, nhưng vẫn muốn thử một lần! Vẫn phải cảm ơn ngươi, ít nhất ngươi để cho ta biết nghịch thiên hành sự không có kết quả tốt, mà ta hiện muốn làm, chỉ là…
Cười nhẹ lên, một nụ cười khoái trá buông ra hết thảy, Trần Mặc chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía các đồng bạn đang đi tới…
Có lẽ, trên thế giới này còn có chuyện tốt đẹp hơn cả việc thành tiên, không phải như vậy sao?