oOo
Thề nếu có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm quái gì?
Vốn tưởng rằng đối phương có trò cao siêu, Tôn Đức nghe xong yêu cầu kia, không khỏi nhẹ nhõm thở ra.
Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, hắn tức thì vỗ ngực, mặt đầy chính khí nói:
- Thề thì thề, dù sao ta cũng không thẹn với lương tâm! Nếu chuyện này do ta làm, ta sẽ bị trời phạt sét đánh!
Khí thế lầm lẫm nói xong, Tôn Đức còn hiên ngang ngước mặt lên trời, tựa hồ như chờ Thiên Lôi giáng sét xuống.
Đương nhiên, loại tình cảnh này tuyệt đối sẽ không xuất hiện, cho nên Tôn Đức chẳng hề sợ hãi mà ngửa tới đau cả cổ, còn bầu trời thì vẫn trong vắt lấp lánh ánh sao, đừng nói sấm sét, ngay cả mây đen cũng không có thấy.
Mấy đã đồng bọn với Tôn Đức không khỏi lộ vẻ cười cợt, mà phía bên Thương Trụ thì chỉ bất lực thở dài, ánh mắt nhìn về Trần mặc tràn đầy thương cảm…
- Chắc là phải chờ thêm một lát!
Không để ý hết thảy, vẫn bình thản đứng tại chỗ, Trần Mặc giấu ngón tay trong lớp tay áo rộng thùng thình ngưng tụ điện năng, đây cũng chính là nguyên nhân hắn cố tình chọn mặc đạo bào.
- Chờ?
Nghe vậy, Tôn Đức nhịn không được cười lạnh nói:
- Còn chờ đến bao giờ nữa, đợi lúc nào trời mưa thì có sét ấy hả…
"Uỳnh!"
Lời còn chưa dứt, nương theo sau tiếng sét nổ vang, một luồng lôi điện màu xanh đột nhiên từ trên trời giáng xuống!
Trong tiếng kinh hô của mọi người, tia sét cứ như thế bổ xuống ngay sát chân Tôn Đức, chỉ cách chóp mũi hắn chưa tới 20 phân.
Toàn trường tập thể hóa đá, rất nhiều người theo bản năng ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, sau đó kìm lòng không đậu rùng mình một cái.
- Mày… Tao…
Ngửi thấy mùi khét lẹt từ tóc của mình, Tôn Đức cho dù là có gan lớn bằng hai con voi, giờ phút này cũng run rẩy như chim non thiếu mẹ.
- Tiếp tục!
Trần Mặc cười hì hì nhìn hắn, nhẹ nhàng móc móc lỗ tai:
- Ông thề tiếp đi, lặp lại như vừa nãy là được rồi!
Ngẩng đầu nhìn trời, Tôn Đức đột nhiên cảm thấy được không rét mà run, cho dù hắn an ủi mình đây chỉ là trùng hợp, nhưng cũng không khỏi quá trùng hợp rồi.
Có điều giờ này đang đối mặt với vô số ánh mắt hoài nghi, hắn không còn đường lui, chỉ có thể lắp bắp nói:
- Sợ… sợ mày chắc! Nếu chuyện này là tao làm, tao sẽ bị trời phạt sét đánh!
Vừa nói xong chữ cái cuối cùng, Tôn Đức tức thì như con thỏ nhỏ cong đít nhảy sang một phía khác.
Vài giây sau, xác định không có sấm sét nổ vang, , hắn rốt cục thở phào một cái thật dài, cười to nói:
- Thế nào? Tao đã nói…
"Uỳnh!"
Tiếng cười chưa dứt, lại là hai luồng sét từ trên trời giáng xuống, tạo ra cái hố thật sâu cạnh chân hắn.
Tôn Đức triệt để hỏng não rồi, lảo đảo muốn ngã, mà mấy tên chuyên viên đàn em của hắn thì không gã nào dám bước lên đỡ, đồng loạt lùi về phía sau vài bước, đầu còn nghĩ thầm may mà ta không có thề…
Giờ khắc này, ánh mắt mọi người nhìn phía Trần Mặc, cũng không biết là kính sợ hay là khiếp sợ — Đùa hả! Người này tùy tay có thể triệu hoán sấm sét, chẳng lẽ thực sự biết pháp thuật?
- Không dám, chẳng qua vừa khéo có tu hành Ngũ Lôi Chinh Pháp thôi mà!
Diễn kịch đương nhiên phải diễn cho trót, khẽ khẽ phất ống tay áo, Trần Mặc nhìn qua rất có vẻ tiên phong đạo cốt cười nhẹ.
Lời còn chưa dứt, ý thức được không ổn, Tôn Đức đột nhiên hét lên một tiếng, đột nhiên xoay người chạy như điên mà đi.
Đợi cho mọi người kinh ngạc quay đầu nhìn lại thì hắn đã sớm chạy ra xa mấy chục mét, tốc độ làm người ta nghi ngờ hắn đã thức tỉnh dị năng.
Chẳng qua khi tất cả đều nghĩ hắn sắp thoát, Trần Mặc chợt nhếch môi cười lạnh, từ tay Thương Trụ túm lấy một hộp cơm:
- A Trụ, mượn hộp cơm của cậu dùng một chút!
Vèo một tiếng, hộp cơm bay vút đi rồi đáp đến đích là cái đầu của Tôn Đức.
Loại công kích này đúng ra cũng không có bao nhiêu sức lực, thế nhưng ‘người bị hại’ Tôn Đức lại tức thì kêu thảm ngã lăn ra, tứ chi run rẩy nằm ngửa như gián.
- Coi như là ông ăn rồi, nhớ là phải trả tiền đấy!
Thản nhiên phủi phủi hai tay, Trần Mặc nhìn cơm canh rơi vãi đầy đất, có chút đau lòng thở dài một tiếng.
Không cần hắn tiếp tục nói thêm cái gì, mấy chục nhân viên công tác lập tức nhào lên đánh tiếp, Tôn Đức tất nhiên ra sức giãy dụa quát:
- Con mẹ chúng mày, buông tao ra, chúng mày có chứng cớ gì…
"Brừm brừm!"
Lời còn chưa dứt, liền chợt nghe thấy tiếng động cơ vang lên.
Một chiếc xe thể thao màu hồng phấn chạy như bay đến rồi đột ngột thắng gấp, theo đà dấn thêm vài chục xăng ti mét rồi dừng một cú thật hoàn mỹ ngay trước mặt Tôn Đức.
Trong tầm mắt kinh ngạc của mọi người, một cô gái mặc lễ phục dạ hội màu đen từ từ đẩy cửa xe bước ra, đôi mắt đẹp lười biếng nhìn quanh, tức thì như làm sáng cả màn đêm…
Gương mặt xinh đẹp không buồn không vui, làn da trắng nõn như ngọc, đôi môi anh đào hơi mỉm… tất cả đều tràn ngập mị hoặc.
Chiếc váy dài thả buông kéo phần đuôi váy trên mặt đất, táo bạo xẻ một đường dưới bắp đùi, nửa kín nửa hở càng gợi cho trí tưởng tượng bay xa.
Lên trên chút là chiếc đai lưng cũng màu đen chia đôi thân thể, càng định rõ những đường cong thướt tha mê người, chỉ một tư thế đứng thẳng đơn giản, có thể làm cho đại đa số ‘sói đực’ sinh ra ý… hí hí
- Yêu nghiệt a! Yêu nghiệt a!
Vài giây sau, nhận ra thân phận của cô gái này, Trần Mặc chỉ có thể cảm khái lắc đầu, lại lại đột nhiên nhớ lại một cái tin đồn hót hòn họt.
Nghe nói đầu năm nay có một cô nàng đệ đơn ly dị chồng, mà lý do đưa ra thì làm người ta không biết nên khóc hay cười: Ở nhà anh ta chẳng khi nào thèm nhìn tôi, mỗi ngày đều chỉ chằm chằm vào hình của Ngu Băng Băng in trên bìa tạp chí!
Đến hôm nay thì mắt thấy bổ sung cho tai đã nghe, cũng chứng minh trình độ hại dân hại nước của Ngu Băng Băng là hoàn toàn có thật.
Mà giờ khắc này, tiểu mỹ nhân kia đang thong thả đi tới. Vòng eo thon nhỏ, dáng người gầy mà có thịt, nhất là cặp đùi đẹp thon dài kia, chỉ nhìn thôi đã đủ làm cho nam nhân bình thường sinh lòng thương mến…
- Tôi nghe nói có chuyện xảy ra?
Khẽ nhíu mày, biểu tình biến hóa mất đi vẻ ôn nhu nhưng lại sinh ra một cảm giác hoàn toàn mới lạ, cộng thêm giọng nói nhẹ nhàng ngọt lịm của nàng làm cho người ta kìm lòng không nổi mà liên tưởng tới vô số chuyện.
Trần Mặc chỉ biết câm nín xoa xoa cằm, thầm nghĩ đây là hỏi hay làm nũng đây chị hai?
Nhưng khi nhìn tới thì Tôn Đức hiển nhiên bị chinh phục. Hắn miễn cưỡng giãy dụa đứng dậy, cố nặn ra vẻ mặt tươi cười mà so với khóc còn khó coi hơn:
- Ngu tỷ, chuyện này thật sự không liên quan đến tôi, thật sự không liên quan đến tôi mà!
- Thật sự? Có cần tôi cùng anh tới cục công an lấy khẩu cung không?
Ngu Băng Băng vẫn chỉ nhẹ nhàng cười nói, nhưng một câu đơn giản này lại lập tức làm Tôn Đức cứng họng.
Hắn tự nhiên biết lực ảnh hưởng của vị nữ minh tinh này, nếu quả thật bị nàng đưa tới cục công an, vạn nhất gặp phải mấy tên công an kiêm fan cuồng, chỉ sợ mình dù không có tội, cũng sẽ…
Nghĩ đến đây, tức khắc Tôn Đức biến sắc, ngay cả cường độ giãy dụa cũng yếu đi rất nhiều.
Ngay sau đó, vài nhân viên công tác nào lên, kéo hắn qua một bên mà thẩm vấn, về phần kết quả thì đã không nằm trong phạm vi Trần Mặc quan tâm.
- Tốt lắm, hôm nay tới đây thôi, mọi người vất vả rồi!
Ngu mỹ nhân mỉm cười nói phá tan không khí yên lặng đến quỷ dị, xem như kết thúc màn náo kịch này.
Trong chốc lát, mọi người sôi nổi thu dọn đồ đạc tan cuộc, thế nhưng ánh mắt nhìn Trần Mặc vẫn không có tan theo, vẫn là vẻ nhìn thấy thần tiên: biểu diễn màn bay lượn độ khó siêu cao, tiếp đó lại từ trên trời giáng xuống sấm sét…
- Tôi nói rồi, tôi tu hành Ngũ Lôi Chính Pháp!
Thuận miệng bậy bạ hai ba câu, Trần Mặc lập tức lái sang chuyện khác nói:
- Đúng rồi, Tôn Đức rốt cuộc là bị ai sai khiến, là gã Chu Vũ mà mọi người đã nhắc sao?
- Đó là ông chủ công ty điện ảnh truyền hình Gia Hoa!
Không đợi Thương Trụ mở miệng, Ngu mỹ nhân liền lạnh nhạt nói:
- Lại nói, tiểu Trụ lần này là cầm cố công ty cho hắn để vay tiền, chẳng qua trên đời này không có bữa cơm miễn phí…
- Đừng nói nữa, đều tại tôi nhìn lầm người!
Thương Trụ mặt đầy vẻ xấu hổ lắc đầu, thở dài đem đầu đuôi sự tình nói ra.
Nguyên lai, Chu Vũ đúng là ông chủ của công ty điện ảnh truyền hình Gia Hoa, mà cũng chính công ty này cho Thương Trụ vay tiền.
Thế nhưng Thương Trụ lại không biết, Gia Hoa cũng đang âm thầm làm phim tiên hiệp, hơn nữa đầu tư tài chính cùng diễn viên các phương diện đều hơn xa công ty của Thương Trụ.
- Ồ, là một hòn đá ném hai chim sao?
Trần Mặc gãi cằm, lập tức hiểu được dụng tâm hiểm ác của công ty Gia Hoa.
Đồng dạng làm phim tiên hiệp, bọn hắn không những mượn công ty Đông Vũ làm hòn đá để nhấc mình lên, hơn nữa còn nhân cơ hội bức bách Đông Vũ phá sản, sau đó thuận lý thành chương thu cả đất đai lẫn tài sản.
Thâm, quả nhiên đủ thâm nho nhọ đít, cái gã tên Chu Vũ kia không theo con đường chính trị thật sự là đáng tiếc!
- Kỳ thật nếu lúc ấy tớ nghe lời khuyên của Ngu tỷ thì cũng sẽ không bị bọn hắn lừa!
Thương Trụ chán nản thở dài một tiếng, nhìn phía Ngu Băng Băng nói lời xin lỗi:
- Đều là lỗi của em, cứ nghĩ rằng Gia Hoa cùng Đông Vũ nhiều năm hợp tác như vậy... Ai ngờ tên Chu Vũ khốn khiếp đó vẫn luôn đánh chủ ý lên Đông Vũ!
Có thể nói cái gì, Trần Mặc chỉ có thể vỗ vỗ bờ vai của hắn, thuận tay đưa một điếu thuốc cho hắn.
Ngu Băng Băng khẽ lắc đầu, thản nhiên nói:
- Không có gì, Chu Vũ thiết kế là dương mưu, cậu coi như biết đó là cái hố cũng sẽ vẫn nhảy vào, bằng không biết lấy tiền đâu để làm phim?
Nói xong, nàng lại như nghĩ tới cái gì đó đánh giá Trần Mặc, trong ánh mắt hơi có vài phần hứng thú.
Thành thật mà nói, được mỹ nữ nhìn chăm chú cảm giác cũng không tệ, có điều Trần Mặc cảm giác tiểu kê kê sắp biến hình, vội vàng thầm niệm thần chú “sắc tức là không”.
- Kỹ thuật của Trần tiên sinh rất không tồi, có thể tới giúp a Trụ không, thù lao thì chúng ta có thể thương lượng!
Mỉm cười, Ngu mỹ nhân đột nhiên hỏi.
- Việc này sợ là không được!
Trần Mặc ngẩn ra, vội vàng lắc đầu nói:
- A Trụ, không phải tớ không giúp cậu, nhưng mà bà chủ của tớ… Cậu xem, lại gọi điện thúc giục!
Bất đắc dĩ lắc lắc điện thoại, nhưng thật tâm Trần Mặc cũng thầm lấy làm may mắn, thầm nghĩ nếu ca mà biểu diễn thêm vài lần thì không chỉ cánh tay trái dính chưởng thôi.
E sợ Ngu mỹ nhân lại đưa thêm yêu cầu gì nữa, hắn vội vàng nhảy lên xe điện cáo từ, chủ còn kịp đưa tấm danh thiếp tiệm cơm:
- A Trụ, có rảnh thì đến chỗ tớ ăn cơm, nhưng mà đừng có mong được bao đấy!
- Không thành vấn đề, tớ sẽ cùng Ngu tỷ tới ủng hộ!
Vỗ vỗ bả vai Trần Mặc, Thương Trụ nhìn theo hắn lái xe rời đi, thẳng đến khi bóng dáng biến mất vẫn còn vẫy tay.
- Tiểu Trụ, bằng hữu của cậu thực thú vị!
Ngu mỹ nhân khẽ cười, chợt nhẹ nhành nói:
- Nói thực đây là lần đầu tôi thấy… Ừm, tôi nhìn rất đáng sợ sao?