Chỉ vài giây, một ly uống rượu vang đựng bên trong là rượu đế đã biến mất sau đôi môi đỏ của Ngu Băng Băng Tuy rằng gương mặt nàng lập tức đỏ ửng, nhưng vẫn miễn cưỡng đứng vững được.
Cao Vương hai người đưa mắt nhìn nhau, chợt nhất tề vỗ tay hoan nghênh cười to nói:
- Sảng khoái! Đủ sảng khoái! Ngu tiểu thư, lại tiếp một ly chứ?
Không chờ bọn hắn phân phó, trợ lý đã lần thứ hai rót một ly rượu đế, Thương Trụ lập tức tranh lấy, không nói hai lời ngửa đầu thay Ngu Băng Băng uống vào.
Đáng thương hắn tuy rằng cao to vạm vỡ, nhưng trời sinh tửu lượng kém, một ly lớn vừa vào mặt đã tái nhợt, ho khan liên tục, nhìn bộ dáng lúc nào cũng sẵn sàng phun ra.
- Sảng khoái! Thương đạo diễn cũng là người sảng khoái!
Liên tục dựng thẳng lên ngón cái khen ngợi, Cao Bình Nguyên tự mình rót ly thứ ba, ý bảo mọi người tới tiếp.
Diệp Dung thở phì phì chộp lấy, không chút do dự uống cạn, rồi lập tức giằng lấy chai rượu, tựa như chai nước lã tu xuống.
Trong tầm mắt kinh hãi của mọi người, nàng khẽ ợ một tiếng vẻ say rượu, lại tùy ý dốc ngược chai:
- Chỗ này xem như ba chén chứ hả!
- Không có… Không thành vấn đề!
Cao Bình Nguyên cùng Vương Giai Thông hiển nhiên choáng váng, thầm nghĩ nữ nhân này nhìn qua gầy yếu, lại có thể uống dũng mãnh như vậy.
Cả Trần Mặc cũng có chút lo lắng, bước lên dìu Diệp Dung, thấp giọng hỏi:
- Dung à, em không sao chứ?
- Không có việc gì!
Tuy nói có chút lảo đảo, nhưng Diệp Dung tỉnh táo thì thầm bên tai Trần Mặc, khẽ cười nói:
- Hai gã ngốc này bị em lừa rồi! Nhớ năm đó, em ở Nam thành còn đi làm PG rượu đế, mỗi buổi tối đều phải đi dạo vòng quanh khu chợ đêm, em uống bao nhiêu khách sẽ mua bấy nhiêu!
- Em pro!
Trần Mặc nghe được ngạc nhiên không nói gì, không khỏi thở phào nhẹ nhỏm.
Khi nói chuyện, Cao Vương hai người lại phân phó trợ lý mở rượu, mấy chai đã được mở sẵn để sắp hàng trên bàn.
Diệp Dung tự nhiên không chút do dự, ngay lập tức cầm lên một chai tu xuống, cả một giọt cũng không để rớt.
Thấy nàng hào sảng như vậy, Thương Trụ cũng cảm thấy nóng lên, đồng dạng tóm lấy một chai khác mà tự xử.
Trong lúc hắn ho khan liên tục, Ngu mỹ nhân cũng khẽ nhíu mày nâng một ly lên, chậm chạp uống cạn.
- Tuyệt vời! Mọi người cố lên!
Tuy nói đã mất toi gần trăm vạn, Cao Vương hai người vẫn thoải mái cười nói, ngay lập tức lại vì mọi người rót đầy rượu.
Mà sau mấy lần hổ báo, cả Diệp Dung cũng bắt đầu chân nam đá chân xiêu, mắt lờ đờ, nói chuyện cũng muốn líu lưỡi.
Về phần Thương Trụ cùng Ngu mỹ nhân, tình huống đương nhiên càng không xong, có thể ngồi ngay ngắn trên ghế đã là tốt lắm rồi.
Chứng kiến tình cảnh này, Cao Vương hai người không khỏi cười thầm, mơ hồ cảm thấy thịt thiên nga đã gần trong gang tấc.
Chỉ là bọn hắn không có chú ý tới, Trần Mặc vốn đang dìu Diệp Dung, lúc này lại đột nhiên đẩy cửa đi ra ngoài.
Mà dù cho bọn hắn nhận ra chuyện này cũng sẽ không lo lắng, chỉ là một gã bảo tiêu, coi như đánh nhau giỏi, cũng chẳng thể một mình lật bầu trời!
- Xem ra phải xuất tất sát kỹ rồi!
Cùng lúc đó, tại toilet khách sạn, trước bồn rửa tay, Trần Mặc nhìn mình trong gương cảm khái nói.
Không đợi hắn nói thêm cái gì, Bản Bản đã mở ra một bộ phim đề tài anh hùng, lập tức tiếng bom đạn nổ vang tràn ngập trong toilet.
Còn Nặc Nặc thì nhảy lên trên bồn rửa, nhiệt huyết sôi trào chớp động màn hình:
- Xử lý bọn chúng! Toàn bộ xử lý! Trước chém thành mười bảy mười tám mảnh, tiếp theo băm thành thịt vụn, sau đó mang đi cho chó ăn!
- Tầm thường! Phạm tội là một loại kỹ xảo mang tính nghệ thuật, các người có hiểu không hả?
Oa Oa bên cạnh rất khinh thường phản đối, chậm rãi leo lên đứng trên đầu Xa Xa:
- Phải làm như ca nói đây này, trước hết để cho hai thằng khốn kia cùng Ngu tỷ vào phòng, sau đó chúng ta giả mạo là chồng đi vào bắt gian, không đòi bồi thường mấy ngàn vạn sẽ không thả!
Ngắn ngủi mấy phút, bốn yêu quái đã ầm ĩ tranh cãi kế hoạch tác chiến, sau cùng cả mê gian rồi chụp ảnh khỏa thân tống tiền cũng xuất hiện rồi.
Trần Mặc chỉ biết tròn mắt mà nghe, thầm nghĩ thời đại bây giờ cả yêu quái cũng tham gia hắc đạo, bất quá mắt thấy Oa Oa muốn lao đi chém người, hắn vội vàng bắt lấy nó kéo về:
- Lạy hồn, chỉ là uống chút rượu, có cần khoa trương như vậy không ku?
- Ơ, lão đại, ý anh là…
Bốn yêu quái đưa mắt nhìn nhau, nhất tề quay đầu trông lại.
Trần Mặc nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, cười hì hì nói:
- Oa Oa, nếu mày có thể biến lớn, đương nhiên cũng có thể thu nhỏ! Cho nên, chỉ cần mày phối hợp với tao…
Vài giây sau, toilet vốn yên tĩnh lại đột nhiên truyền ra tiếng cười âm hiểm…
Một gã có chút say đang định vào giải quyết, đột nhiên không tự chủ được rùng mình một casi, mà chờ hắn chần chờ đẩy cửa bước vào đúng lúc lại đụng Trần Mặc đi ra.
Thoáng ngẩn ra, gã say nhịn không được hỏi:
- Người anh em, anh không sao chứ?
- Tôi không sao! Nhưng mà trông anh thì có đó!
Dường như không có việc gì cười cười, Trần Mặc tự nhiên tiêu sái quay về phòng VIP.
Giờ này khắc này, ngay cả Diệp Dung cũng đã uống đến muốn ngất, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào bàn để đứng vững.
Mà Thương Trụ đã sớm nôn đến mặt trắng bệch, nhưng vẫn cố gắng mở to mắt, kiệt lực muốn bảo hộ Ngu Băng Băng.
Về phần Ngu mỹ nhân, hiện nhìn qua coi như thanh tỉnh, chẳng qua dưới Cao Vương hai người giáp công, sợ là nàng cũng vô pháp kiên trì thêm được bao lâu.
- Ngu tiểu thư, không bằng lại đến một ly?
Cười híp mắt bưng ly rượu lên, Cao Bình Nguyên nhìn chằm chằm vào đầu vai để hở của Ngu mỹ nhân, tựa hồ rất muốn đưa tay lên đó mà xoa nắn.
Nhưng hắn còn chưa kịp thực hiện ý đồ, Trần Mặc đã về kịp mà nâng tay ngăn trở, thuận tiện đón lấy ly rượu:
- Cao tổng, tôi thấy chị Ngu không được rồi, không bằng để tôi uống thay, ngài thấy thế nào?
- Cậu?
Liên tiếp bị người chặn chuyện tốt, Cao Bình Nguyên sớm đã nín một bụng tức khí, nghe vậy nhịn không được muốn quát lên.
Nhưng trước khi hắn mở miệng, Vương Giai Thông lại đột nhiên cười híp mắt gật đầu:
- Không thành vấn đề! Nhưng mà cậu chỉ là bảo tiêu, một ly mười vạn quá nhiều rồi, theo ta thì, một ly một vạn có lẽ thích hợp hơn!
- Thành giao!
Lời này vốn để đối phương biết khó mà lui, không ngờ lại ngoài dự đoán của Vương Giai Thông, Trần Mặc không chút do dự mà đáp ứng.
Ngu mỹ nhân hơi hơi biến sắc, dựa nhẹ vào người hắn, thấp giọng nói:
- A Mặc, anh không cần miễn cưỡng, cùng lắm chúng ta tìm nhà đầu tư khác!
- Không miễn cưỡng, tuyệt không miễn cưỡng!
Cười hì hì cầm ly rượu lên, Trần Mặc lắc lắc mấy cái, rồi lại khẽ thở dài:
- Vương tổng, thật sự tôi uống bao nhiêu, ngài đầu tư bấy nhiêu sao?
- Đương nhiên, Vương mỗ chưa bao giờ quịt nợ!
Vương Giai Thông hơi ngẩn ra rồi không hề do dự gật đầu.
- Không thành vấn đề!
Cao Bình Nguyên cũng lớn tiếng phụ họa nói:
- Ta ở đây thay lão Vương làm chứng, hơn nữa ta cũng sẽ thay hắn trả một nửa!
- Tốt quá, vậy thì tôi an tâm rồi!
Khẽ thở phào một cái, Trần Mặc chậm rãi nâng ly lên, rồi mất gần hai phút mới uống hết.
Cao Vương hai người đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười quỷ dị — uống một ly đã khó nhọc như vậy thì kiên trì nổi bao lâu chứ?
- Ặc… Xem ra không ổn!
Giống như dự đoán, miễn cưỡng uống xong ly rượu, Trần Mặc đã bất đắc dĩ xoa xoa bụng.
Bất quá ngay sau đó, hắn đột nhiên nói ra một câu khiến người khác cứng họng:
- Uống thế này quá chậm rồi… Phục vụ, tôi có thể dùng cái xô kia không?
Thực trùng hợp, trên bàn vừa vặn có một chiếc xô đựng đá để làm lạnh rượu, lúc này bên trong đã sớm trống không.
Không đợi mọi người phục hồi tinh thần lại, Trần Mặc đã bắt lấy nó, sau đó mở Ngũ Lương Dịch trên bàn, một chai tiếp một chai đổ vào.
Phải biết rằng cái xô này tuy không lớn, nhưng so với một ly rượu thì phải nói là khổng lồ với tí hon…
Đổ vào gần mười chai Ngũ Lương Dịch, trong xô mới gần đầy một nửa, mà trong phòng lúc này cũng không còn bao nhiêu rượu.
- Không sai biệt lắm, chỗ này đại khái là năm sáu chục vạn!
Nhìn thấy Cao vương hai người đờ người ra, Trần Mặc cười hì hì kết luận, sau đó bưng cái xô lên mà uống.
Chỉ mất vài giây, nửa xô Ngũ Lương Dịch giống như bốc hơi, hoàn toàn biến mất trong cổ họng hắn, mà thậm chí trên bàn không vãi dù chỉ một giọt rượu.
- Làm sao có thể?
Cao Bình Nguyên cùng Vương Giai Thông đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy đầu hoa mắt choáng.
Nói đùa gì vậy, đây chính là hơn mười chai rượu đế, mà trước không cần nói tới bao nhiêu độ… Cho dù chỉ là nước thôi cũng đủ khiến bụng không chứa nổi rồi!
Mà thấy như vậy một màn, Ngu mỹ nhân cũng có chút kinh ngạc, nàng nhịn không được kéo kéo tay Trần mặc, thấp giọng nói:
- A Mặc, thân thể quan trọng hơn, anh ngàn vạn lần đừng quá cố!
- Không sao đâu! Tôi chỉ muốn uống thỏa thích thôi mà!
Trần Mặc dường như không có việc gì vỗ vỗ bụng, đột nhiên quay đầu vỗ tay phát ra tiếng:
- Phục vụ, tiếp tục mang 10 chai Ngũ Lương Dịch nữa ra đây, tốc độ càng nhanh càng tốt!
Không hề nghi ngờ, phục vụ viên kia hiển nhiên đã muốn hóa đá, thẳng đến lúc Trần Mặc đưa tay quơ quơ trước mặt hắn, hắn mới như tỉnh ngộ phục hồi tinh thần lại.
Vương Giai Thông lòng gấp như lửa đốt, mắt thấy phục vụ viên kia muốn đi ra ngoài lấy rượu, hắn vội vàng ngăn lại nói:
- Chờ chút! Phục vụ, ta vừa rồi nghe cậu nói, Ngũ Lương Dịch nơi này không còn nhiều lắm phải không?
Nói xong, Vương Giai Thông liên tục nháy mắt ra dấu.
Hắn đương nhiên rất rõ ràng, nhìn tư thế mà đối phương uống rượu, chính là tiên tửu trong truyền thuyết rồi…
Nói thật, nếu để cho đối phương mặc sức uống, trước không nói phải đầu tư bao nhiêu tiền, chỉ riêng tiền tiêu phí cho Ngũ Lương Dịch cũng đã đủ khiến hắn đau lòng.
May mắn chính là, phục vụ viên kia đủ thông minh lanh lợi, thấy thế lập tức biết điều hồi đáp:
- Đúng ạ! Chỗ chúng tôi không còn nhiều Ngũ Lương Dịch, đại khái chỉ có…
- Tiên sinh, Ngũ Lương Dịch ngài muốn tới đây!
Một giọng nói đột nhiên vang cắt ngang bầu không khí.
Cao Vương hai người gần như tuyệt vọng nhìn qua, chỉ thấy quản lí khách sạn đang dẫn theo mấy tên nhân viên, mang hơn mười chai Ngũ Lương Dịch tiến vào.
Dùng loại ánh mắt đối đãi thần tài nhìn Trần Mặc, người quản lý này cung kính khom mình hành lễ, đầy mặt tươi cười nói:
- Nơi này có ba mươi hai chai, mời ngài từ từ thưởng thức!
- Khách sạn chúng tôi còn 231 chai, đủ để ngài dùng sảng khoái! Nếu quả thật là không đủ, chúng tôi có thể lập tức liên hệ cửa hàng, cam đoan trong 10 phút sẽ có hàng!
Chỉ vài giây, một ly uống rượu vang đựng bên trong là rượu đế đã biến mất sau đôi môi đỏ của Ngu Băng Băng Tuy rằng gương mặt nàng lập tức đỏ ửng, nhưng vẫn miễn cưỡng đứng vững được.
Cao Vương hai người đưa mắt nhìn nhau, chợt nhất tề vỗ tay hoan nghênh cười to nói:
- Sảng khoái! Đủ sảng khoái! Ngu tiểu thư, lại tiếp một ly chứ?
Không chờ bọn hắn phân phó, trợ lý đã lần thứ hai rót một ly rượu đế, Thương Trụ lập tức tranh lấy, không nói hai lời ngửa đầu thay Ngu Băng Băng uống vào.
Đáng thương hắn tuy rằng cao to vạm vỡ, nhưng trời sinh tửu lượng kém, một ly lớn vừa vào mặt đã tái nhợt, ho khan liên tục, nhìn bộ dáng lúc nào cũng sẵn sàng phun ra.
- Sảng khoái! Thương đạo diễn cũng là người sảng khoái!
Liên tục dựng thẳng lên ngón cái khen ngợi, Cao Bình Nguyên tự mình rót ly thứ ba, ý bảo mọi người tới tiếp.
Diệp Dung thở phì phì chộp lấy, không chút do dự uống cạn, rồi lập tức giằng lấy chai rượu, tựa như chai nước lã tu xuống.
Trong tầm mắt kinh hãi của mọi người, nàng khẽ ợ một tiếng vẻ say rượu, lại tùy ý dốc ngược chai:
- Chỗ này xem như ba chén chứ hả!
- Không có… Không thành vấn đề!
Cao Bình Nguyên cùng Vương Giai Thông hiển nhiên choáng váng, thầm nghĩ nữ nhân này nhìn qua gầy yếu, lại có thể uống dũng mãnh như vậy.
Cả Trần Mặc cũng có chút lo lắng, bước lên dìu Diệp Dung, thấp giọng hỏi:
- Dung à, em không sao chứ?
- Không có việc gì!
Tuy nói có chút lảo đảo, nhưng Diệp Dung tỉnh táo thì thầm bên tai Trần Mặc, khẽ cười nói:
- Hai gã ngốc này bị em lừa rồi! Nhớ năm đó, em ở Nam thành còn đi làm PG rượu đế, mỗi buổi tối đều phải đi dạo vòng quanh khu chợ đêm, em uống bao nhiêu khách sẽ mua bấy nhiêu!
- Em pro!
Trần Mặc nghe được ngạc nhiên không nói gì, không khỏi thở phào nhẹ nhỏm.
Khi nói chuyện, Cao Vương hai người lại phân phó trợ lý mở rượu, mấy chai đã được mở sẵn để sắp hàng trên bàn.
Diệp Dung tự nhiên không chút do dự, ngay lập tức cầm lên một chai tu xuống, cả một giọt cũng không để rớt.
Thấy nàng hào sảng như vậy, Thương Trụ cũng cảm thấy nóng lên, đồng dạng tóm lấy một chai khác mà tự xử.
Trong lúc hắn ho khan liên tục, Ngu mỹ nhân cũng khẽ nhíu mày nâng một ly lên, chậm chạp uống cạn.
- Tuyệt vời! Mọi người cố lên!
Tuy nói đã mất toi gần trăm vạn, Cao Vương hai người vẫn thoải mái cười nói, ngay lập tức lại vì mọi người rót đầy rượu.
Mà sau mấy lần hổ báo, cả Diệp Dung cũng bắt đầu chân nam đá chân xiêu, mắt lờ đờ, nói chuyện cũng muốn líu lưỡi.
Về phần Thương Trụ cùng Ngu mỹ nhân, tình huống đương nhiên càng không xong, có thể ngồi ngay ngắn trên ghế đã là tốt lắm rồi.
Chứng kiến tình cảnh này, Cao Vương hai người không khỏi cười thầm, mơ hồ cảm thấy thịt thiên nga đã gần trong gang tấc.
Chỉ là bọn hắn không có chú ý tới, Trần Mặc vốn đang dìu Diệp Dung, lúc này lại đột nhiên đẩy cửa đi ra ngoài.
Mà dù cho bọn hắn nhận ra chuyện này cũng sẽ không lo lắng, chỉ là một gã bảo tiêu, coi như đánh nhau giỏi, cũng chẳng thể một mình lật bầu trời!
- Xem ra phải xuất tất sát kỹ rồi!
Cùng lúc đó, tại toilet khách sạn, trước bồn rửa tay, Trần Mặc nhìn mình trong gương cảm khái nói.
Không đợi hắn nói thêm cái gì, Bản Bản đã mở ra một bộ phim đề tài anh hùng, lập tức tiếng bom đạn nổ vang tràn ngập trong toilet.
Còn Nặc Nặc thì nhảy lên trên bồn rửa, nhiệt huyết sôi trào chớp động màn hình:
- Xử lý bọn chúng! Toàn bộ xử lý! Trước chém thành mười bảy mười tám mảnh, tiếp theo băm thành thịt vụn, sau đó mang đi cho chó ăn!
- Tầm thường! Phạm tội là một loại kỹ xảo mang tính nghệ thuật, các người có hiểu không hả?
Oa Oa bên cạnh rất khinh thường phản đối, chậm rãi leo lên đứng trên đầu Xa Xa:
- Phải làm như ca nói đây này, trước hết để cho hai thằng khốn kia cùng Ngu tỷ vào phòng, sau đó chúng ta giả mạo là chồng đi vào bắt gian, không đòi bồi thường mấy ngàn vạn sẽ không thả!
Ngắn ngủi mấy phút, bốn yêu quái đã ầm ĩ tranh cãi kế hoạch tác chiến, sau cùng cả mê gian rồi chụp ảnh khỏa thân tống tiền cũng xuất hiện rồi.
Trần Mặc chỉ biết tròn mắt mà nghe, thầm nghĩ thời đại bây giờ cả yêu quái cũng tham gia hắc đạo, bất quá mắt thấy Oa Oa muốn lao đi chém người, hắn vội vàng bắt lấy nó kéo về:
- Lạy hồn, chỉ là uống chút rượu, có cần khoa trương như vậy không ku?
- Ơ, lão đại, ý anh là…
Bốn yêu quái đưa mắt nhìn nhau, nhất tề quay đầu trông lại.
Trần Mặc nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, cười hì hì nói:
- Oa Oa, nếu mày có thể biến lớn, đương nhiên cũng có thể thu nhỏ! Cho nên, chỉ cần mày phối hợp với tao…
Vài giây sau, toilet vốn yên tĩnh lại đột nhiên truyền ra tiếng cười âm hiểm…
Một gã có chút say đang định vào giải quyết, đột nhiên không tự chủ được rùng mình một casi, mà chờ hắn chần chờ đẩy cửa bước vào đúng lúc lại đụng Trần Mặc đi ra.
Thoáng ngẩn ra, gã say nhịn không được hỏi:
- Người anh em, anh không sao chứ?
- Tôi không sao! Nhưng mà trông anh thì có đó!
Dường như không có việc gì cười cười, Trần Mặc tự nhiên tiêu sái quay về phòng VIP.
Giờ này khắc này, ngay cả Diệp Dung cũng đã uống đến muốn ngất, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào bàn để đứng vững.
Mà Thương Trụ đã sớm nôn đến mặt trắng bệch, nhưng vẫn cố gắng mở to mắt, kiệt lực muốn bảo hộ Ngu Băng Băng.
Về phần Ngu mỹ nhân, hiện nhìn qua coi như thanh tỉnh, chẳng qua dưới Cao Vương hai người giáp công, sợ là nàng cũng vô pháp kiên trì thêm được bao lâu.
- Ngu tiểu thư, không bằng lại đến một ly?
Cười híp mắt bưng ly rượu lên, Cao Bình Nguyên nhìn chằm chằm vào đầu vai để hở của Ngu mỹ nhân, tựa hồ rất muốn đưa tay lên đó mà xoa nắn.
Nhưng hắn còn chưa kịp thực hiện ý đồ, Trần Mặc đã về kịp mà nâng tay ngăn trở, thuận tiện đón lấy ly rượu:
- Cao tổng, tôi thấy chị Ngu không được rồi, không bằng để tôi uống thay, ngài thấy thế nào?
- Cậu?
Liên tiếp bị người chặn chuyện tốt, Cao Bình Nguyên sớm đã nín một bụng tức khí, nghe vậy nhịn không được muốn quát lên.
Nhưng trước khi hắn mở miệng, Vương Giai Thông lại đột nhiên cười híp mắt gật đầu:
- Không thành vấn đề! Nhưng mà cậu chỉ là bảo tiêu, một ly mười vạn quá nhiều rồi, theo ta thì, một ly một vạn có lẽ thích hợp hơn!
- Thành giao!
Lời này vốn để đối phương biết khó mà lui, không ngờ lại ngoài dự đoán của Vương Giai Thông, Trần Mặc không chút do dự mà đáp ứng.
Ngu mỹ nhân hơi hơi biến sắc, dựa nhẹ vào người hắn, thấp giọng nói:
- A Mặc, anh không cần miễn cưỡng, cùng lắm chúng ta tìm nhà đầu tư khác!
- Không miễn cưỡng, tuyệt không miễn cưỡng!
Cười hì hì cầm ly rượu lên, Trần Mặc lắc lắc mấy cái, rồi lại khẽ thở dài:
- Vương tổng, thật sự tôi uống bao nhiêu, ngài đầu tư bấy nhiêu sao?
- Đương nhiên, Vương mỗ chưa bao giờ quịt nợ!
Vương Giai Thông hơi ngẩn ra rồi không hề do dự gật đầu.
- Không thành vấn đề!
Cao Bình Nguyên cũng lớn tiếng phụ họa nói:
- Ta ở đây thay lão Vương làm chứng, hơn nữa ta cũng sẽ thay hắn trả một nửa!
- Tốt quá, vậy thì tôi an tâm rồi!
Khẽ thở phào một cái, Trần Mặc chậm rãi nâng ly lên, rồi mất gần hai phút mới uống hết.
Cao Vương hai người đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười quỷ dị — uống một ly đã khó nhọc như vậy thì kiên trì nổi bao lâu chứ?
- Ặc… Xem ra không ổn!
Giống như dự đoán, miễn cưỡng uống xong ly rượu, Trần Mặc đã bất đắc dĩ xoa xoa bụng.
Bất quá ngay sau đó, hắn đột nhiên nói ra một câu khiến người khác cứng họng:
- Uống thế này quá chậm rồi… Phục vụ, tôi có thể dùng cái xô kia không?
Thực trùng hợp, trên bàn vừa vặn có một chiếc xô đựng đá để làm lạnh rượu, lúc này bên trong đã sớm trống không.
Không đợi mọi người phục hồi tinh thần lại, Trần Mặc đã bắt lấy nó, sau đó mở Ngũ Lương Dịch trên bàn, một chai tiếp một chai đổ vào.
Phải biết rằng cái xô này tuy không lớn, nhưng so với một ly rượu thì phải nói là khổng lồ với tí hon…
Đổ vào gần mười chai Ngũ Lương Dịch, trong xô mới gần đầy một nửa, mà trong phòng lúc này cũng không còn bao nhiêu rượu.
- Không sai biệt lắm, chỗ này đại khái là năm sáu chục vạn!
Nhìn thấy Cao vương hai người đờ người ra, Trần Mặc cười hì hì kết luận, sau đó bưng cái xô lên mà uống.
Chỉ mất vài giây, nửa xô Ngũ Lương Dịch giống như bốc hơi, hoàn toàn biến mất trong cổ họng hắn, mà thậm chí trên bàn không vãi dù chỉ một giọt rượu.
- Làm sao có thể?
Cao Bình Nguyên cùng Vương Giai Thông đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy đầu hoa mắt choáng.
Nói đùa gì vậy, đây chính là hơn mười chai rượu đế, mà trước không cần nói tới bao nhiêu độ… Cho dù chỉ là nước thôi cũng đủ khiến bụng không chứa nổi rồi!
Mà thấy như vậy một màn, Ngu mỹ nhân cũng có chút kinh ngạc, nàng nhịn không được kéo kéo tay Trần mặc, thấp giọng nói:
- A Mặc, thân thể quan trọng hơn, anh ngàn vạn lần đừng quá cố!
- Không sao đâu! Tôi chỉ muốn uống thỏa thích thôi mà!
Trần Mặc dường như không có việc gì vỗ vỗ bụng, đột nhiên quay đầu vỗ tay phát ra tiếng:
- Phục vụ, tiếp tục mang chai Ngũ Lương Dịch nữa ra đây, tốc độ càng nhanh càng tốt!
Không hề nghi ngờ, phục vụ viên kia hiển nhiên đã muốn hóa đá, thẳng đến lúc Trần Mặc đưa tay quơ quơ trước mặt hắn, hắn mới như tỉnh ngộ phục hồi tinh thần lại.
Vương Giai Thông lòng gấp như lửa đốt, mắt thấy phục vụ viên kia muốn đi ra ngoài lấy rượu, hắn vội vàng ngăn lại nói:
- Chờ chút! Phục vụ, ta vừa rồi nghe cậu nói, Ngũ Lương Dịch nơi này không còn nhiều lắm phải không?
Nói xong, Vương Giai Thông liên tục nháy mắt ra dấu.
Hắn đương nhiên rất rõ ràng, nhìn tư thế mà đối phương uống rượu, chính là tiên tửu trong truyền thuyết rồi…
Nói thật, nếu để cho đối phương mặc sức uống, trước không nói phải đầu tư bao nhiêu tiền, chỉ riêng tiền tiêu phí cho Ngũ Lương Dịch cũng đã đủ khiến hắn đau lòng.
May mắn chính là, phục vụ viên kia đủ thông minh lanh lợi, thấy thế lập tức biết điều hồi đáp:
- Đúng ạ! Chỗ chúng tôi không còn nhiều Ngũ Lương Dịch, đại khái chỉ có…
- Tiên sinh, Ngũ Lương Dịch ngài muốn tới đây!
Một giọng nói đột nhiên vang cắt ngang bầu không khí.
Cao Vương hai người gần như tuyệt vọng nhìn qua, chỉ thấy quản lí khách sạn đang dẫn theo mấy tên nhân viên, mang hơn mười chai Ngũ Lương Dịch tiến vào.
Dùng loại ánh mắt đối đãi thần tài nhìn Trần Mặc, người quản lý này cung kính khom mình hành lễ, đầy mặt tươi cười nói:
- Nơi này có ba mươi hai chai, mời ngài từ từ thưởng thức!
- Khách sạn chúng tôi còn chai, đủ để ngài dùng sảng khoái! Nếu quả thật là không đủ, chúng tôi có thể lập tức liên hệ cửa hàng, cam đoan trong phút sẽ có hàng!