Vừa rồi ở Trong lều của Esuike lúc Naaru hỏi dùng cái gì trang, phản ứng đầu tiên của Tôn Chí Tân chính là đồ gốm !
nung gốm Đơn giản Tôn Chí Tân quả thật biết, nhưng chân chính làm một món đồ gốm lại không dễ, trừ phi người nghĩ muốn nung ra vài món làm đồ trang trí, có thể tìm hai cục bùn đến nặn, rồi nung thành hình là được. Đồ gồm dùng trong sinh hoạt chân chính, dễ nhìn hay không không quan trong, mấu chốt là phải rắn chắc, dùng bền, không có vết nứt, còn phải chịu được lực tác động. Hoa mĩ mà không thực dụng, tại thời tiền sử tạo ra dụng cụ phù hợp sinh hoạt mới là vương đạo.
Như thế liền sinh ra rất nhiều vấn đề, tỷ như nguyên nung đồ gốm, công nghệ niết chế thành hình, xây dựng lò gốm, nhiên liệu đốt, công nghệ nung, xử lý sau khi nung vân vân, tất cả đều là vấn đề.
nguyên liệu Nung gốm tốt nhất là niêm thổ, loại đất này hạt nhỏ, chịu lực, lại không dễ tháo nước, dùng nước làm ướt sẽ cho ra tính dẻo cường đại, ở dưới áp lực cũng có thể bảo trì nguyên trạng. Hơn nữa nó có diện tích bề mặt lớn, trong thành phần có chứa điện âm, bởi vậy có thể hấp thụ và đào thải rất tốt, rất dễ tạo hình. Hơn nữa trong quá trình nung sẽ phát sinh một loạt biến hóa hoá học vật lý phức tạp , làm cho trong phần tử này hình thành một loại kết cấu khảm hợp, cuối cùng hình thành đồ gốm chắc chắn.
Dùng nó nung gốm không còn gì tốt hơn, nhưng ban đầu Tôn Chí Tân không lưu ý vấn đề này, lại không chính mắt thấy qua quặng niêm thổ, khi ra ngoài không để ý tìm niêm thổ. Trước mắt cũng chỉ có thể tìm trong pda, nghiên cứu phân bố niêm thổ, sau đó tìm kiếm nó, hoặc là xem có cái gì thay thế được không.
tìm kiếm nửa ngày, còn thật sự tìm được về niêm thổ và nung gốm. Chính là văn tự kia thật sự quá chuyên nghiệp thâm sâu khó hiểu,một kẻ có bằng cấp cử nhân như Tôn Chí Tân cũng choáng đầu váng não, nhìn nửa ngày ước chừng đã hiểu niêm thổ là từ phong hoá chồng chất hình thành, hoặc là từ phù sa sông bồi đắp, còn lại giống nhau vào mười ra chín, vẫn không biết gì cả !
Được, trước mắt không phải có sông nhỏ sao ? nếu nói niêm thổ có thể do phù sa bồi thành, có rảnh thì lên duyên hà tìm coi. Niêm thổ cũng không khan hiếm, hẳn là sẽ không khó tìm, ngày nào đó mang theo Buku cùng đi, coi như là du ngoạn.
Lại tiếp tục xem, nhìn một hồi liền chán, chỉ nhớ dập nguồn tiết kiệm điện và tránh hao máy, thiu thiu ngủ.
Ngủ mê mơ hồ hồ cảm giác chính mình giống như thoát ly , rời khỏi doanh địa, nghe được tiếng nước ríu rắt rất nhỏ bên sông. Sau đó lại bay qua sông, đi lên bờ sông trống trải, tràn ngập ánh trăng chiếu rọi.
Cảm giác thật quỷ dị ! nhưng cảm thấy chính mình thực an toàn, cũng không có cái gì lo lắng , đồng thời loại cảm giác thân nhẹ như yến ở dưới ánh trăng trong gió đêm phiêu đãng thật đẹp, Tôn Chí Tân vẫn không tỉnh lại, ngủ say như núi.
Đến khi cảm giác bên người có người nhích tới nhích lui , Tôn Chí Tân liền nỗ lực mở mắt ra.
“Naaru ?”
thân hình cao lớn tinh tráng, nghe tiếng gọi quay đầu, ở dưới trăng ánh mắt ướt át khuyển dạng chuyên chú, đúng là Naaru.
“Phải.” Người nọ lên tiếng, đang dùng sức dùng tay đi đè cho bằng đám cỏ dưới thân, lại đem da gấu lật lên, đem cỏ ở dưới tấm da ép xuống gọn gàng.
Hắn đang làm cái gì, chuẩn bị ăn cơm dã ngoại? Tôn Chí Tân vẫn đang mơ mơ màng màng , thần chí không rõ nghĩ như vậy.
Đến khi Naaru cuối cùng duỗi xong tấm da gấu, đem chính mình ôm lấy ngồi vào trên đùi hắn, bàn tay to nóng bỏng thô lỗ mà vội vàng xao động hướng đến dưới váy da của mình Tôn Chí Tân mới hoàn toàn thanh tỉnh .
ăn cơm dã ngoại con bà nó! cho dù là ăn cơm dã ngoại, hắn ăn cũng là ăn mình !
nung gốm Đơn giản Tôn Chí Tân quả thật biết, nhưng chân chính làm một món đồ gốm lại không dễ, trừ phi người nghĩ muốn nung ra vài món làm đồ trang trí, có thể tìm hai cục bùn đến nặn, rồi nung thành hình là được. Đồ gồm dùng trong sinh hoạt chân chính, dễ nhìn hay không không quan trong, mấu chốt là phải rắn chắc, dùng bền, không có vết nứt, còn phải chịu được lực tác động. Hoa mĩ mà không thực dụng, tại thời tiền sử tạo ra dụng cụ phù hợp sinh hoạt mới là vương đạo.
Như thế liền sinh ra rất nhiều vấn đề, tỷ như nguyên nung đồ gốm, công nghệ niết chế thành hình, xây dựng lò gốm, nhiên liệu đốt, công nghệ nung, xử lý sau khi nung vân vân, tất cả đều là vấn đề.
nguyên liệu Nung gốm tốt nhất là niêm thổ, loại đất này hạt nhỏ, chịu lực, lại không dễ tháo nước, dùng nước làm ướt sẽ cho ra tính dẻo cường đại, ở dưới áp lực cũng có thể bảo trì nguyên trạng. Hơn nữa nó có diện tích bề mặt lớn, trong thành phần có chứa điện âm, bởi vậy có thể hấp thụ và đào thải rất tốt, rất dễ tạo hình. Hơn nữa trong quá trình nung sẽ phát sinh một loạt biến hóa hoá học vật lý phức tạp , làm cho trong phần tử này hình thành một loại kết cấu khảm hợp, cuối cùng hình thành đồ gốm chắc chắn.
Dùng nó nung gốm không còn gì tốt hơn, nhưng ban đầu Tôn Chí Tân không lưu ý vấn đề này, lại không chính mắt thấy qua quặng niêm thổ, khi ra ngoài không để ý tìm niêm thổ. Trước mắt cũng chỉ có thể tìm trong pda, nghiên cứu phân bố niêm thổ, sau đó tìm kiếm nó, hoặc là xem có cái gì thay thế được không.
tìm kiếm nửa ngày, còn thật sự tìm được về niêm thổ và nung gốm. Chính là văn tự kia thật sự quá chuyên nghiệp thâm sâu khó hiểu,một kẻ có bằng cấp cử nhân như Tôn Chí Tân cũng choáng đầu váng não, nhìn nửa ngày ước chừng đã hiểu niêm thổ là từ phong hoá chồng chất hình thành, hoặc là từ phù sa sông bồi đắp, còn lại giống nhau vào mười ra chín, vẫn không biết gì cả !
Được, trước mắt không phải có sông nhỏ sao ? nếu nói niêm thổ có thể do phù sa bồi thành, có rảnh thì lên duyên hà tìm coi. Niêm thổ cũng không khan hiếm, hẳn là sẽ không khó tìm, ngày nào đó mang theo Buku cùng đi, coi như là du ngoạn.
Lại tiếp tục xem, nhìn một hồi liền chán, chỉ nhớ dập nguồn tiết kiệm điện và tránh hao máy, thiu thiu ngủ.
Ngủ mê mơ hồ hồ cảm giác chính mình giống như thoát ly , rời khỏi doanh địa, nghe được tiếng nước ríu rắt rất nhỏ bên sông. Sau đó lại bay qua sông, đi lên bờ sông trống trải, tràn ngập ánh trăng chiếu rọi.
Cảm giác thật quỷ dị ! nhưng cảm thấy chính mình thực an toàn, cũng không có cái gì lo lắng , đồng thời loại cảm giác thân nhẹ như yến ở dưới ánh trăng trong gió đêm phiêu đãng thật đẹp, Tôn Chí Tân vẫn không tỉnh lại, ngủ say như núi.
Đến khi cảm giác bên người có người nhích tới nhích lui , Tôn Chí Tân liền nỗ lực mở mắt ra.
“Naaru ?”
thân hình cao lớn tinh tráng, nghe tiếng gọi quay đầu, ở dưới trăng ánh mắt ướt át khuyển dạng chuyên chú, đúng là Naaru.
“Phải.” Người nọ lên tiếng, đang dùng sức dùng tay đi đè cho bằng đám cỏ dưới thân, lại đem da gấu lật lên, đem cỏ ở dưới tấm da ép xuống gọn gàng.
Hắn đang làm cái gì, chuẩn bị ăn cơm dã ngoại? Tôn Chí Tân vẫn đang mơ mơ màng màng , thần chí không rõ nghĩ như vậy.
Đến khi Naaru cuối cùng duỗi xong tấm da gấu, đem chính mình ôm lấy ngồi vào trên đùi hắn, bàn tay to nóng bỏng thô lỗ mà vội vàng xao động hướng đến dưới váy da của mình Tôn Chí Tân mới hoàn toàn thanh tỉnh .
ăn cơm dã ngoại con bà nó! cho dù là ăn cơm dã ngoại, hắn ăn cũng là ăn mình !