Tôn Chí Tân kinh hãi, giữ lấy bàn tay đang sờ mó của hắn, hạ giọng nói:“Ngươi làm gì ? !”
Naaru dừng động tác lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tôn Chí Tân. Tôn Chí Tân hoảng sợ, chỉ thấy hừng hực dục hỏa, tràn ngập bản năng xâm chiếm nguyên thủy của giống đực
“Tiểu tân, ta nhớ ngươi. Ngươi vừa đi năm ngày, ta nhớ thanh âm của ngươi, nhớ nụ cười của ngươi, nhớ hương vị của ngươi, nhớ cảm giác ngươi ở bên ta. Vừa nhìn thấy ngươi, trong lòng liền điên rồi !” Naaru đè nặng thanh âm, nhớ thương cùng nùng tình đập thẳng vào mặt, oanh động Tôn Chí Tân.
Trong lòng giật một cái, theo bản năng bỏ bàn tay Naaru ra, Naaru được một tấc lại muốn tiến một thước liền sờ soạng đi vào, dùng bàn tay thô ráp to chưởng khinh mật vuốt ve giữa hai chân Tôn Chí Tân, lại một phen trực tiếp cầm lấy Tôn Chí Tân.
Tôn Chí Tân thở hổn hển một chút, Naaru mang đến cảm giác thực thân mật, thực thoải mái, nhưng lại khiến người ta bất an. Lại một lần nữa cầm lấy tay Naaru, Tôn Chí Tân toàn thân căng thẳng, bài xích nói:“Ngươi đừng như vậy, ta không thích !”
“Tiểu tân !” Naaru vội vàng đè lên, đem bụng hai người kề sát cùng một chỗ, cái thứ to lớn cứng rắng nóng rẫy để ở trên bụng Tôn Chí Tân, lại nói:“Ngươi sờ sờ nơi này của ta, cứng rắn phát đau. Tiểu tân, cho ta ôm ngươi.”
Tôn Chí Tân bị thứ đồ kia chọc sợ nổi da gà, trong lúc thất thần lại cảm thấy tay Naaru lần mò đụng đến mặt sau, đang ở mông mình tác loạn. Lập tức hơi có chút đau đớn, tên kia dùng ngón tay thăm dò tìm được cửa vào, đang cố dùng ngón tay xâm nhập, một loạt động tác cực kì thuần thục.
Kinh hãi dưới bản năng co rút lại, chỉ nghe Naaru thỏa mãn thở dài:“Thật chặt.”
Chặt ? đương nhiên cmn chặt ! chỗ kia vốn không có công năng ân ái, sẽ bài xích tất cả xâm nhập.
Cảm giác được ngón tay kia không ngừng xâm nhập thăm dò, càng ngày càng khiến người ta da đầu tê dại khiến Tôn Chí Tân thấp giọng quát:“Naaru, bỏ tay ra! Gia không cùng ngươi chơi trò này !”
Naaru ngừng tay, vẻ mặt không tình nguyện rút ngón tay ra, lại thuận tay dùng sức nắm eo nhỏ của Tôn Chí Tân, đem hắn ấn vào mình, làm cho bụng hai người dán vào nhau không một kẽ hở.
Hai căn lửa nóng liền như vậy cách váy da chèn vào một chỗ, càng khiến người ta cảm thấy thoải mái, cũng càng khiến người bất an.
Tôn Chí Tân thấp giọng trách mắng:“Naaru, đừng dùng sức !” Vươn tay đẩy tay hắn ra, lại không chút khách khí vươn tay đè lên động mạch bên gáy hắn, thấp giọng uy hiếp nói:“Ngươi nếu dám xằng bậy, ta cũng không khách khí !”
động mạch yếu hại bị áp bách, trước mắt Naaru một trận mê muội, thân thể chẳng những không lùi, ngược lại càng thêm dùng sức áp lên:“được, ngươi giết ta đi.”
Tôn Chí Tân hận muốn một phen bóp chết hắn, nhưng thủy chung không thể xuống tay, chỉ hư ấn , hai ánh mắt quật cường đối diện Naaru.
Naaru dừng động tác lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tôn Chí Tân. Tôn Chí Tân hoảng sợ, chỉ thấy hừng hực dục hỏa, tràn ngập bản năng xâm chiếm nguyên thủy của giống đực
“Tiểu tân, ta nhớ ngươi. Ngươi vừa đi năm ngày, ta nhớ thanh âm của ngươi, nhớ nụ cười của ngươi, nhớ hương vị của ngươi, nhớ cảm giác ngươi ở bên ta. Vừa nhìn thấy ngươi, trong lòng liền điên rồi !” Naaru đè nặng thanh âm, nhớ thương cùng nùng tình đập thẳng vào mặt, oanh động Tôn Chí Tân.
Trong lòng giật một cái, theo bản năng bỏ bàn tay Naaru ra, Naaru được một tấc lại muốn tiến một thước liền sờ soạng đi vào, dùng bàn tay thô ráp to chưởng khinh mật vuốt ve giữa hai chân Tôn Chí Tân, lại một phen trực tiếp cầm lấy Tôn Chí Tân.
Tôn Chí Tân thở hổn hển một chút, Naaru mang đến cảm giác thực thân mật, thực thoải mái, nhưng lại khiến người ta bất an. Lại một lần nữa cầm lấy tay Naaru, Tôn Chí Tân toàn thân căng thẳng, bài xích nói:“Ngươi đừng như vậy, ta không thích !”
“Tiểu tân !” Naaru vội vàng đè lên, đem bụng hai người kề sát cùng một chỗ, cái thứ to lớn cứng rắng nóng rẫy để ở trên bụng Tôn Chí Tân, lại nói:“Ngươi sờ sờ nơi này của ta, cứng rắn phát đau. Tiểu tân, cho ta ôm ngươi.”
Tôn Chí Tân bị thứ đồ kia chọc sợ nổi da gà, trong lúc thất thần lại cảm thấy tay Naaru lần mò đụng đến mặt sau, đang ở mông mình tác loạn. Lập tức hơi có chút đau đớn, tên kia dùng ngón tay thăm dò tìm được cửa vào, đang cố dùng ngón tay xâm nhập, một loạt động tác cực kì thuần thục.
Kinh hãi dưới bản năng co rút lại, chỉ nghe Naaru thỏa mãn thở dài:“Thật chặt.”
Chặt ? đương nhiên cmn chặt ! chỗ kia vốn không có công năng ân ái, sẽ bài xích tất cả xâm nhập.
Cảm giác được ngón tay kia không ngừng xâm nhập thăm dò, càng ngày càng khiến người ta da đầu tê dại khiến Tôn Chí Tân thấp giọng quát:“Naaru, bỏ tay ra! Gia không cùng ngươi chơi trò này !”
Naaru ngừng tay, vẻ mặt không tình nguyện rút ngón tay ra, lại thuận tay dùng sức nắm eo nhỏ của Tôn Chí Tân, đem hắn ấn vào mình, làm cho bụng hai người dán vào nhau không một kẽ hở.
Hai căn lửa nóng liền như vậy cách váy da chèn vào một chỗ, càng khiến người ta cảm thấy thoải mái, cũng càng khiến người bất an.
Tôn Chí Tân thấp giọng trách mắng:“Naaru, đừng dùng sức !” Vươn tay đẩy tay hắn ra, lại không chút khách khí vươn tay đè lên động mạch bên gáy hắn, thấp giọng uy hiếp nói:“Ngươi nếu dám xằng bậy, ta cũng không khách khí !”
động mạch yếu hại bị áp bách, trước mắt Naaru một trận mê muội, thân thể chẳng những không lùi, ngược lại càng thêm dùng sức áp lên:“được, ngươi giết ta đi.”
Tôn Chí Tân hận muốn một phen bóp chết hắn, nhưng thủy chung không thể xuống tay, chỉ hư ấn , hai ánh mắt quật cường đối diện Naaru.