- Không thể nào! – đó là giọng của bà Ngọc, – Không thể nào như thế được, rõ ràng ta mang thai là con gái mà! – bà Ngọc lắc đầu kiên quyết.
- Năm đó vì máy móc chưa được tân tiến cho nên đã nhận nhầm, thật ra con của bà là con trai, và người giết chết con trai bà chính là……. – Ngừng lại 1 chút, Minh chỉ thẳng tay về phía lão ta, – Ông ta – nhẹ nhàng thoát ra 2 chữ giết người.
- Cái gì?!?! – Bà ngọc như không tin vào tai mình, mọi thứ dường như quá mới mẻ với người đàn bà ngoài 40 tuổi này.
- Cậu đang nói xàm nói bậy gì vậy?!!? – ông ta hỏi Minh, giọng không còn tự nhiên như trước nữa mà thập phần xúc động + nóng giận.
- Các người bình tĩnh đi – Minh thoát khỏi tay Phong ngồi thẳng dậy, nháy mắt với Hắn, và nhanh chóng Kyo đã lại 1 lần nữa an toàn trong vòng tay Hắn, và cây súng đã nằm gọn trong tay của Phong. Kyo vì còn quá sốc với tin này cho nên không hề có ý định chống cự lại với Ken, vậy là mấy năm qua Nó đã sống trong dằn vặt và đau khổ chỉ là do 1 sự hiểu nhầm sao??!?! Năm đó vì quá nóng giận cho nên Nó đã tống cổ bà ta về Việt Nam mà không thèm đi xét nghiệm DNA, sau này lại càng không muốn chấp nhận kết quả cho nên cũng chưa từng xét nghiệm thử mà chỉ tin vào cái lá thư đó thật sự là Nó đã vì 1 lá thư đó mà hại không biết bao nhiêu người rồi?!?!
- Thật ra thì năm đó mẹ tôi và bà – nói với bà Ngọc – cùng có thai chung 1 thời điểm nhưng mẹ tôi có thai sau bà 1 tháng, con của bà là con trai, còn mẹ tôi là mang Kyo con gái. Khi bà trở bụng thì mẹ tôi cũng trở bụng sanh non, khi cả 2 đứa bé cùng chào đời thì mẹ vì không muốn ông ta – chỉ sang lão ta đang ngồi chết sững trên ghế – sẽ biến đứa bé thành một công cụ giết người không chớp mắt, cho nên đã không cho bà biết là đứa trẻ là con trai. Sau này năm 2 đứa bé lên 3 ông đã tìm đến triệt hạ giết chết gần hết người làm trong gia đình tôi, không may lúc đó trong nhà chỉ có gia nhân và 2 đứa bé, người của ông sai đến đã không dừng tay lại mà sát hại con trai của ông, Kyo vì cứu cậu nhóc đã bị bọn họ đánh đến ngất đi và mất trí nhớ vĩnh viễn, cũng may là con bé đã ngất đi, nếu không chắc cũng không còn sống đến ngày hôm nay, ông đã nhẫn tâm giết chết bao nhiêu đó người vô tội, ông không thấy ghê tởm chính mình sao??? Ngay cả con mình cũng gián tiếp giết hại, còn nhẫn tâm ép buộc con gái mình làm điều trái với lương tâm, ông thật không bằng cầm thú! – Minh mệt mỏi chấm dức câu chuyện của mình, xong lại phun ra một ngụm máu.
*PẲNG!* *XOÃNG* Lại là tiếng súng nổ, lại là tiếng kính vỡ, và lần này là do bà Ngọc bắn ra, nhắm rất chính xác và như lời Kyo đã nói, tấm kính đã bị vỡ và ông ta đã vì không tránh được mà bị thương khá nặng vì những mảng kính vỡ bắn vào người.
- Ông là đồ cầm thú, tại sao lại giết con tôi!!!!!! – Bà nhắm thẳng nòng súng về phía lão ta, 2 hàng nước mắt tuông dài trên mặt thống khổ hét lên. Bà vì quá xúc động mà bắng súng cho nên đã bị nội thương nặng hơn Minh rất nhiều mà phun ra máu, cây súng trên tay rơi xuống đất, người bà cũng không thể nào đứng vững nữa mà ngã xuống, may sao có Zenny ở phía sau đỡ lấy bà.
- Không thể nào, các người chỉ là lừa người thôi, ta không hề giết con ta, ta không hề!!!! – ông ta như điên lên vừa nói vừa điên loạn mà hất đổ bàn ghế, sau đó quay về phía cửa kính bấm bấm gõ gõ gì đó, trước khi mọi người kịp phản ứng thì tấm kính được mở ra, và ông ta lao thẳng ra ngoài miệng vẫn lầm bầm là mọi thứ chỉ là lừa gạt mà thôi, ông ta không có con trai và hoàn toàn không có giết con mình.
Chỗ này phài nói một chút là ông ta không phải là con người bình thường, tâm lí của ông ta không được ổn định cho lắm, có thể gọi là tâm thần phân liệt, cho nên nếu bức xúc quá thì sẽ không thể tự kiềm chế mình được. Lúc này vì quá shock với tin này cho nên mới dẫn tới chuyện này.
- Khoang đã!!!! – Kyo là người đầu tiên phản ứng và Nó rượt theo ông ta nhưng đã quá trễ, ông ta đã rơi xuống vực, Kyo vì mất đà không kịp dừng lại cho nên cũng cùng 1 số phận là rơi tự do xuống vực. Hắn là người hoàn hồn đầu tiên chạy tới, nhưng vẫn là chậm một bước, tay của Hắn đã nắm được Nó, nhưng chỉ là ảo giác của Hắn mà thôi, vì khi hắn chạy tới thì Kyo đã cách Hắn 1 tầng lầu rồi may là ở dưới lại có người bắt được tay Kyo mà giữ lại. Thấy vậy hắn liền quay người không chờ ai nói gì mà chạy ngược xuống dưới.
Tất cả cùng chạy tới và thấy là ở dưới đã có người giữ Kyo lại liền quay người chạy xuống, chỉ còn lại mỗi Zenny đang đỡ bà Ngọc và Shin đang đứng đó bất động.
- Em không sao chứ?? – chàng trai lạ mặt hỏi Nó.
- Anh đến thật đúng lúc, chúng ta kết thúc mọi chuyện đi – Nó nói với anh ta.
- Em nỡ lòng sao?? – anh chàng cười buồn hỏi Nó.
- Đừng nói nhiều bọn họ sắp tới rồi – Nó lườm anh ta.
- Thôi được, – anh chàng vừa nói vừa cuối xuống đặt lên môi Nó một nụ hôn, Nó không có chút gì gọi là phản khán, ngược lại còn vòng tay lên cổ anh ta. (quá đáng quá nha Kyo ()
- KY……! – Hắn và mọi người vừa chạy xuống lại nhìn thấy cảnh như vậy liền đứng hình, chuyện gì đang xảy ra thế này???? Hắn như không tin vào mắt mình. – Kyo??? – Hắn nghĩ mình nhìn nhầm liền lên tiếng, mấy người kia xuống tới cũng không thể nào tin vào mắt mình nữa.
- Có biết phép lịch sự không vậy??? – anh chàng bỏ Nó ra cùng quay đầu lại mà hỏi Hắn.
- Kyo. tại sao em lại…..cùng với hắn ta??? – Minh không thể nào giả như không thấy gì, nhìn Nó chăm chăm mà hỏi. Chuyện gì đang sảy ra thế này??
- Anh ấy…anh ấy là…là…..- Kyo ngập ngừng không nói được, thật sự là nó đã quyết tâm rồi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đau khổ của Hắnh thì không thể nào nói được đành đưa ánh mắt cầu cứu về phía chàng trai.
- Minh Châu là người của tôi – chàng trai vui vẻ giới thiệu, xem bọn người trước mặt chẵng là gì cả.
- CÁI GÌ?!?! – cả đám người cùng hô.
- Cái gì là cái gì?!?! – tới anh chàng hỏi ngược lại.
- Không thể nào, chị 2 đâu thể nào – Ren lắc đầu ngoày ngoạy không tin, không tin, chém chết cũng không tin được lời của người con trai này.
- Kyo, em nói gì đi chứ?!?! – Ken đau khổ nhìn Nó, – chỉ cần em nói là không phải thì sẽ không có gì nữa – Hắn nói với Nó.
- Xin…xin lỗi – Nó cuối đầu nói, nhẹ như không khí vậy.
- Kyo, không phải em đã nói sẽ không bao giờ rời xa anh sao???? – Hắn không thể nào giữ được phong độ thường ngày nữa, suy sụp hoàn toàn.
- Xin lỗi – lại là câu này, Nó không nhìn ai cả mà chỉ nấp sau lưng chàng trai kia.
- Cái này chơi xấu nha nhóc, làm sao tôi có thể thoát nguyên cái đám này?? – chàng trai ghé sát tai Nó nói nhỏ, giọng cười cợt.
- Nếu như không có cách anh đã không tới đây rồi, đừng có ở đó mà pha trò – Nó không hề nương tay mà đạp thẳng chân vào chân chàng trai.
- HAI NGƯỜI ĐỦ RỒI ĐẤY! – Hắn gầm lên, nhìn thấy Nó với chàng trai kia cứ tình tình tứ tứ làm Hắn thấy thật chướng mắt.
- Kyo, thật ra anh ta là ai?? – người lên tiếng là Phong, anh nghiêm giọng hỏi Nó. Ai nói cho anh những thứ anh thấy chỉ là ảo giác đi, có chuyện gì đang xảy ra thế này?!
- Chào THUNDER, tôi là Lăng Thiên Hạo – anh chàng bây giờ là Thiên Hạo 1 tay đỡ lấy Nó, tay kia đưa ra chào cùng tự giới thiệu.
- Lăng Thiên Hạo, sát thủ máu lạnh nhất của mọi thời đại, xuất quỷ nhập thần chính là anh?!?! – Jes bỗng nhiên nói như hét, hèn gì trông anh ta như thế mà cô lại không nhận ra. (Jes nhà mình bị mê trai đẹp cấp ko thể nào chữa được) Bây giờ tất cả mới có diệp để nhìn lại anh chàng này, dáng người cực chuẩn, phải cao gần 1’90, khuôn mặt góc cạnh, nước da trắng cùng với mái tóc màu nâu hạt dẻ không quá ngắn được thả bồng bềnh không theo 1 quy luật nào, ánh mắt sắc lạnh tuy đang cười, thật là 1 con người hoàn hảo đến từng mm.
- Cũng có thể nói là như thế – anh chàng lại nở 1 nụ cười nhạt trông thật quyến rũ.
- Kyo, tại sao em lại quen được anh ta?? – Minh hỏi Kyo, gì chứ, anh là anh trai của Nó thì đương nhiên được quyền hỏi chứ.
- Xin lỗi – Kyo vẫn không nói gì ngoài 2 từ xin lỗi, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn ai.
- Xin lỗi nhưng chúng tôi phải đi rồi, hẹn gặp lại – còn chưa để ai kịp có phản ứng gì thì Thiên Hạo đã Kyo mà nhảy thẳng ra ngoài cửa sổ mất hút.
- KYO! – Mọi người cùng chạy đến nhưng là đã quá trễ, không còn thấy bóng dáng 2 người đâu nữa.
- Tại sao Kyo lại quen với tên đó?? – Mike không hiểu nổi mà thắc mắc, biết rằng Kyo sẽ không sao khi ở bên cái người tên là Thiên Hạo kia.
- Ken bình tĩnh lại đi! – Jay cùng Joe hết cố hết sức mới có thể giữ Hắn không lao ra khỏi cánh cửa sổ kia.
- Bây giờ trước hết là phải rời khỏi nơi này đi, sau đó sẽ tính cách khác tìm Kyo về – Phong lấy lại bình tĩnh mà lên tiếng, mấy người kia không biết phải làm gì hơn nên cũng đành rời khỏi. Khi tất cả đã xuống tới dưới thì thấy anh em của mình đã dọn dẹp sạch sẽ và chuẩn bị đủ mọi thứ.
- Mọi người về trước đi, chỗ này để lại cho chúng tôi là được rồi – Mike quay sang nói với mọi người.
- Dạ! – mọi người đồng thanh rồi chuẩn bị lên xe, xong lại thấy có cái gì đó thiếu thiếu, nhóc Quốc Anh nhanh nhẹn bước lên.
- Thế chị Kyo đâu rồi các anh chị?? – Quốc Anh hỏi, nhưng trả lời cho cậu là những khuôn mặt ủ rũ không ai có thể nói được gì.
- Thôi nào Quốc Anh, chúng ta đi – anh Trường nhanh nhẹn như hiểu ra chuyện gì đành bước lên kéo Quốc Anh đi, Quốc Anh biết điều liền không tò mò nữa mà quay đầu, tuy rất lo cho Kyo nhưng cũng không dám nói thêm gì mà cùng mấy người kia lên xe rời đi.
- Mọi người đã ra đủ rồi chứ?? – Mike quay sang kiểm tra, cùng lúc Shin với Zenny đang đỡ bà Ngọc xuống tới.
- Kyo đâu rồi?? – Zenny lo lắng hỏi, vẫng là không có ai trả lời.
- Anh Mike, để em – vừa thấy Mike định châm lửa thì Jin tiến lên nhân cái bật lửa từ tay Mike, Mike không nói gì chỉ lẳng lặng đưa bật lửa cho Jin rồi lùi ra, mọi người cũng đều lùi lại thật xa, Jin bật lửa và thảy vào nôi nhà rồi nhanh chóng rời đi, tất cả cùng nhau lên xe đi xa 1 khúc thì 1 tiếng nổ thật lớn vang lên, tất cả cùng nhìn lại và chỉ còn thấy một đớm khói thật lớn ở phía sau.
_____
Mọi người cật lực truy tìm tung tích của Kyo cùng với Thiên Hạo nhưng gần 2 tuần nay chỉ coi như là công cốc, không có 1 chút dầu hiệu của người, họ đã chuyển tầm nhắm ra tới nước ngoài rồi nhưng vẫn là không tìm được 1 chút gì cả. Chỉ báo cáo lại cho ông Atsushi cùng mấy vị phụ huynh kia là nhiệm vụ đã hoàn thành chứ chưa ai giám nói gì tới việc của Kyo cả. Tim với Liz cũng đã tham gia vào công cuộc tìm kiếm. Chuyện của chị Zenny cũng đã giải quyết xong xui, mọi người không ai trách cô cả nhưng cô tuyệt nhiên tự thấy mình không xứng đáng với tình yêu của Shin dành cho cô nên đã xin rời đi, đưa bà Ngọc lúc này đã bị tâm thần không còn nhận rõ việc gì nữa trở về nơi cô làm việc. 3 ngày sau khi sự việc diễn ra thì cảnh sát đưa tin là người dân ở gần đấy phát hiện ra xác chết của người đàn ông, và họ đã chứng nhận chính là lão ta.
1 tháng sau Minh nhận được 1 tin nhắn của Kyo, vỏn vẹn có vài chữ, “Mọi người đừng tìm em nữa, hoàng hôn ngày mai em sẽ biến mất. Kyo, thành thật xin lỗi.” chỉ có như vậy, từ 1 số điện thoại lạ. Khi họ muốn gọi lại thì đã không thể liên lạc được, theo như địa điểm này thì chính là ở một nơi nào đó tận dưới Đà Lạt, thế là mọi người lại cấp tốc đáp máy bay xuống Đà Lạt, lúc nhận được tin nhắn là vào buổi chiều cho nên khi họ tới nơi đã là giữa khuya, tuy nhiên tất cả lại cực kì tỉnh táo và điều động tất cả nhân lực đi mọi ngõ ngách ở cách tỉnh thành làng mạc lân cận, tới sáng hôm sau thì đã có thêm rất rất nhiều anh em và cảnh sát cũng phải bị kéo vào.
- Không lẽ chúng ta đã bị con nhóc đánh lạc hướng?? – Mike nghi hoặc lên tiếng. (mí anh chị làm như VN nhỏ lắm ý)
- Cũng chưa biết được, nhưng gần đây có một cái vực khá nguy hiểm, chúng ta tới đó xem sao, thời gian không còn nhiều đâu – Phong khá thông thạo nơi này nên lên tiếng, anh chỉ mong sao có thể tìm được Kyo cho sớm, bây giờ đã là 5h chiều, chỉ còn vỏn vẹn có không đầy 2 tiếng nữa mặt trời sẽ lặng.
- Mọi người nhanh nhanh đi – Minh cũng gấp rút không kém mà đi tiếp, họ lại tiếp tục công cuộc tìm người mà không có chút phương hướng nào.
____
Ở một nơi nào đó, trên 1 sường núi nào đó, có 1 đôi trai gái đang đứng nhìn hoàng hôn lặng dần, xa xa có một dãy trồng thật nhiều thật nhiều hoa calla màu đỏ.
- Em thật sự muốn như thế này sao?? – chàng trai để khẩu súng ngay thái dương của cô gái mà trêu đùa hỏi.
- Không phải chúng ta đã thoả thuận sao?? Ngày hoa Calla ở đây nở rộ, cũng chính là ngày mọi chuyện nên kết thúc – cô gái đang đứng trên 1 tảng đá lớn sát mép vực, 1 thân quần áo đen, mái tóc màu đỏ bây giờ đang được tự do bay trong gió, và càng được tô màu thêm cùng quyện với màu đỏ của ánh tà dương trông thật huyền ảo.
- Em thật là ác đấy Minh Châu à, tại sao không nghĩ cùng tôi tiếp tục sống mà phải chọn cái chết?? – Chàng trai rút lại khẩu súng nhét vào túi mà cười khổ nhìn cô gái cũng chính là Kyo của chúng ta.
- Anh hiểu rất rõ chuyện đó là không thể nào – cô mỉm cười nụ cười đau khổ nhìn về phía chân trời xa, cảm giác ngắm mặt trời lặng ở đây thật đẹp và thật não nề.
- Em cũng biết rõ tình cảm của tôi dành cho em mà – người kia lại thổ lộ tâm tình.
- Cảm tình của anh tôi xin nhận nhưng mà người tôi yêu mãi mãi chỉ có anh ấy mà thôi – Kyo quay người lại, nhảy xuống khỏi tảng đá mà thong thả bước về phía những hàng Calla đang nở rộ.
- Không phải là cậu ta đã bỏ em sao?? Khi em về đây cũng đâu có thèm nói cho em biết?? – anh chàng lại đau đớn mà lên án ai kia.
- Đó không phải là lỗi của anh ấy, đó chính là lỗi của tôi! – cô quay ngoắc người lại mà lườm chàng trai rồi hét lên, cô không cho phép, không cho phép ai có quyền nói xấu người cô yêu, không ai có thể!
- Haizzz, chưa bao giờ nghĩ Lăng Thiên Hạo tôi đây lại đi yêu 1 người như em – Thiên Hạo ngẩng mặt lên trời cười to rồi nói.
- Mặt trời sắp lặng rồi, anh mau ra tay đi, nếu không họ sẽ tới – Kyo nhìn những tia nắng cuối cùng đang lặng dần mà nhắc nhở chàng trai.
- Thôi được, nếu tôi đã không có được em thì tôi cũng sẽ để cho tên đó đau khổ mà sống tiếp, còn tôi sẽ luôn ở bên em ngay tại nơi này – Thiên Hạo nói rồi từ từ móc khẩu súng lúc nãy ra , 1 lần nữa đưa lên thái dương của Kyo, Nó có thể nghe được tiếng khẩu súng được lên cò.
- Ken, em xin lỗi – Kyo từ từ nhắm mắt lại, thì thầm tên ai kia 1 lần cuối, cùng lúc 1 giọt nước mắt chảy xuống khuôn mặt đã gầy đi không ít của mình.
- Em thật sự sẽ không hối hận sao??? – Thiên Hạo lần cuối cùng hỏi Kyo.
- Sẽ không – Kyo lắc đầu cương quyết.
- Tôi nghĩ là em sẽ hối hận đấy – Thiên Hạo nói rồi không do dự mà bóp cò.
*ĐÙNG!* – KYO!!!!! – tiếng súng vừa phát ra, Kyo lại nghe có tiếng của Ken gọi tên mình mà lại chẵng thấy đau đớn, cứ nghĩ là mình đã quá nhớ ai kia rồi cho nên mới như vậy.
- Ahh, không ngờ bọn họ….lại tới…tới nhanh như vậy – Kyo nghe bên tai vọng lại tiếng của Thiên Hạo đang yếu dần, rồi nghe 1 cái bịch, ơ nhưng mà nó đâu có ngã, từ từ mở mắt ra thì thấy Thiên Hạo đang thoi thóp nằm dưới đất, máu từ đầu anh đang chảy ra ngày 1 nhiều.
- Thiên Hạo, tại sao anh lại làm như vậy???!!! – Kyo liền ngồi bệt xuống nâng người anh dậy, 2 hàng nước mắt tuôn trào như suối.
- Anh đã nói sẽ….sẽ làm cho em….cho em hối hận mà *phụt* – anh vừa nói giọng đứt quảng, xong lại phun ra 1 ngụm máu. (chỗ này ta hơi thắc mắc, bị bắn ở đầu thì có thể phun máu không???)
- Tại sao chứ?!?! – Kyo gào thét lên. – Cấp cứu, đúng rồi, gọi xe cấp cứu! – nó như nhớ ra việc gì bỗng reo lên rồi lật đât tìm điện thoại, nhưng chợt nhớ ra là điện thoại đã bị cô đập mất rồi. – Anh cố lên, tôi đưa anh đi bệnh viện ngay bây giờ – Nó nói rồi định ngồi dậy để đỡ anh đứng lên.
- Không….không cần đâu, đã….đã quá….quá trễ r…rồi *phụt* – anh vừa ngăn nó lại vừa yếu ớt nói xong lại thêm 1 ngụm máu nữa, – Chỉ cần….chỉ cần có thể làm em nhớ tới anh suốt đời, thì …thì có phải lấy cái chết để…để đánh đổi…đổi cũng không…không đáng g…. – anh chưa nói hết câu thì đã tắt thở cùng với 1 nụ cười. Lăng Thiên Hạo anh cả đời chưa bao giờ biết tới 2 từ yêu thương, nhưng chỉ 1 lần vô tình đối đầu với nó mà đã bị ánh mắt che dấu dưới cái nón lưỡi trai kia làm cho mê mẫn, 1 lần tình cờ 3 năm trước biết được bí mật giữa Nó và bà Ngọc đã tiếp cận nó, Nó đã đánh đổi tính mạn của mình chỉ để anh giúp Nó 1 chuyện, thế nhưng anh chỉ muốn được nó để ý dù chỉ 1 chút thôi cũng không có, trong lòng của Nó chỉ có mỗi hình bóng của cái tên mà đã rời bỏ nó. Anh hôm nay chỉ muốn nó khắc ghi hình bóng của anh ma thôi, tay anh đã nhuộm đầy máu rồi, cho dù có chết cũng chỉ là việc đương nhiên, anh đã bị nó cảm hoá, cho nên hôm nay chọn cái chết này để có thể 1 lần được nó quan tâm, anh đã mãn nguyện lắm rồi. (haizzz, cái nỳ gọi là n.g.u này, có cần phải luỵ tình thế ko Hạo ka???)
Thiên Hạo, THIÊN HẠO!!!!! – Nó ôm chầm lấy thân thể vẫn còn nóng ấm của anh mà gáo thét, tại sao chứ?? người nên chết đi là nó cơ mà, tại sao anh lại hồ đồ như thế.
- Kyo, em có sao không??? – Ken bây giờ mới lên tiếng, lúc nãy đang tìm kiếm thì nghe tiếng nó hét, mới đầu còn tưởng đâu mình nghe nhậm nhưng bọn họ vẫn chạy nhanh tới nơi phát ra tiếng hét, vừa chạy tới nơi cũng là lúc mà Thiên Hạo nổ súng, tất cả như điến hồn khi thấy khẩu súng đang chỉa về phía nó, nhưng nhanh như cắt người nhận viên đạn lại chính là chủ nhân của khẩu súng, rồi thì tất cả mọi chuyện diễn ra, mọi người đứng ngoài không hiểu chuyện gì, lại đang cực kì bất ngờ cho nên không kịp phản ứng cho tới khi tiếng hét đau thương của nó kéo họ về với thực tại, Hắn liền xông tới định đỡ nó dậy thì lại bị nó làm cho điến hồn thêm lần nữa.
- Các người đừng qua đây! – Nó hét lên cùng cầm lấy khẩu súng từ tay của Thiên Hạo mà chỉ vào mình. (hình như Kyo rất thích chơi trò này thì phải?!)
- Kyo, đừng làm bậy! – Minh thấy thế thì lập tức chạy lên trước xua xua tay ngăn cảng.
- Tôi đã nói là các người đừng tìm tôi nữa mà, các người tới đây làm gì?!?! – Nó nhìn sang từng người mà gào thét, lại có thêm 1 người nữa vì nó mà từ bỏ cuộc sống này, thật sự là nó không thể nào bình tĩnh được.
- Kyo, có gì từ từ nói, đừng như thế – Mike cũng bước lên ra giọng đàm phán với nó.
- Không được qua đây! – Nó hét lên rồi đứng dậy, càng ngày càng lùi về phía sau cho tới khi đã đứng sát bờ vực mà không cho ai có thể tới gần, chỉ còn 1 bước nữa, 1 bước nữa thôi là mọi chuyện sẽ kết thúc rồi.
- Kyo dừng lại đi, đừng như vậy mà – Liz, Jes với Rika cùng chạy tới khuyên ngăn, mặt mày đã ràn rụa nước mắt.
- Xin lỗi, ta xin lỗi bọn mi, nhưng tay ta đã dính đầy máu tươi của người vô tội rồi, không thể quay đầu lại nữa đâu – Nó vừa nói vừa nhìn lên bàn tay để trống của mình rồi lắc đầu mà nói với mấy người kia.
- Kyo, có gì từ từ nói, đi lại đây đi, đứng đó nguy hiểm lắm – Minh tiến thêm 1 bước tới gần Nó mà năn nỉ, anh đã mất nó một lần rồi, vất vả lắm mới tìm được, anh không muốn mất nó thêm lần nừa đâu.
- Anh hai đứng yên! Em xin lỗi, vi hiểu lầm mà đã lạnh nhạt với anh cùng tất cả, nói với Sei cho em chị 2 xin lỗi – Nó cảnh giác nhìn anh mà đau khổ nói, rồi quay sang mọi người, – Mọi người cho Kyo xin lỗi, chỉ vì sự ích kỉ của Kyo mà đã làm hại đến mọi người mất đi người thân của mình, thật tình xin lỗi! – Nó nói với tất cả mọi người đứng ở đó, nhìn thấy nó bây giờ ai cũng phải thương tâm, 1 Kyo ngày thường lạnh lùng nhưng lại đầy sức sống và mạnh mẽ, nhưng bây giờ trước mặt họ là 1 Kyo tiều tuỵ và yếu đuối.
- Kyo, hãy cứ trở lại đây đi rồi nói – mọi người cùng khuyên nhủ nó.
- Không! mọi người không cần nói nhiều! – nó lắc đầu cương quyết rồi quay sang hắn, – Ken, em xin lỗi…….xin lỗi vì đã gạt anh,……nhưng hãy giúp em…..thay em chôn cất Thiên Hạo…anh ấy…anh ấy không phải là người xấu…….em đã phụ anh ấy rồi…hãy giúp em chôn cất anh ấy ngay cạnh căn nhà kia – chỉ tay về phía 1 căn chòi nhỏ – cũng đừng vì sự ra đi của em mà đau lòng….sẽ có….sẽ có người khác tốt hơn em yêu anh……cùng nói với các cha mẹ nuôi là em xin lỗi và cám ơn họ đã luôn yêu thương em…….còn bây giờ thì vĩnh biệt.
*ĐÙNG!* 1 phát súng vào thái dương và từ từ người nó ngã về phía sau trong khi mọi người còn bàng hoàng thì Nó đã rơi xuống vực sâu. – Nhớ giúp em chôn cất Thiên Hạo – trước khi mất hút trong bóng tối của màn đêm thì hắn còn nghe tiếng của nó cứ văng vẳng dội lại, những ánh sáng cuối cùng của buổi hoàng hôn cũng tắt hẳng, để cho màn đêm bao trùm lên tất cả mọi vật. Như Nó đã nói, Nó sẽ biến mất khi hoàn hôn tắt, kết thúc mọi việc.
- KYO/ CHỊ 2!!!!! – tất cả cùng kịp hoàn hồn lại mà chạy tới thì Kyo đã mất hút trong bóng tối của vực sâu, Hắn và Minh như muốn nhào theo xuống với Nó nhưng đã bị Phong và mấy người khác kéo lại, vì nơi bọn họ đứng có rất nhiều đá trơn, nếu bất cẩn sẽ cùng 1 số phận với nó.
- Alo, hãy ngay lập tức triệu tập tất cả lực lượng tới ngay chân núi XX tập hợp – Mike nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi người tới cứu trợ, còn bọn họ thì cố gắng kéo Minh với Hắn lại, phân phối cho vài người như lời Kyo đưa thi thể đã dần ngụi lạnh của Thiên Hạo đi chôn cất rồi thì còn tất cả đều tập trung xuống núi mà đi tìm Kyo, 20′ sau thì tiếng của động cơ trực thăng cùng xe cứu thương đã tập hợp dưới chân núi, xong thì mọi người dùng đèn bắt đầu đi tìm nó, khu vực này rất rộng lớn mà toàn là rừng rú cho nên công việc của họ thật sự rất vất vả.
Tới lúc này thì họ không thể nào ém nhẹn chuyện này với ông Atsushi cùng với các cha mẹ nuôi khác của Nó nữa, thế là phải gọi điện sang Nhật. Nhóc Ran, Rei, ông Atsushi cùng với Thanh Thanh và Minh Thư cũng đã cấp tốc bay về trong ngày hôm sau và lao vào tìm kiếm.
Hắn như người điên lao đi tìm Nó, 2 ngày liên tiếp họ không ngừng nghỉ tìm kiếm Nó ở dưới vực sâu nhưng vẫn là không tìm được. Họ không nãn lòng ma tiếp tục công cuộc tìm kiếm, Zin với Sei cùng nhau đi đường khác mà lên phía trên 1 tìm kiếm, Ran và Rei thấy 2 cô nhóc lại có trò thì không biết phải làm sao đành đi theo 2 cô nhóc nghịch ngợm này. Cả 4 cùng nhau tìm kiếm ở mọi ngỏ ngách, hôm đó đã là ngày thứ 3. Sau gần 5 tiếng đồng hồ lục lọi tìm kiếm, bỗng nhiên nhóc Zin liền hét toán lên.
- Chị Kyo, chị Kyo đây rồi!!!! Anh Rei, anh Ran, Sei, chị Kyo đây rồi!!! – con nhóc hét toán lên gọi 3 người kia cùng chạy đến, Kyo bị treo lơ lững trên mớ dây leo rậm rạp, người bị trầy xướt ở mọi nơi trông thật đáng thương, nhưng vết thương trên thái dương vẫn là hù doạ người nhất.
- Chị 2!! – 3 đứa kia vui mừng chạy lại đỡ nó xuống cùng xem xét, Ran nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho bọn người kia, Kyo nhanh chóng được đưa đi bệnh viện. Qua kiểm tra sơ bộ thì Kyo bị chấn thương khá nặng nhưng lúc họ tới thì nhịp tim đập đã khá yếu mất máu rất nhiều vì vết thương trên thái dương, nếu trễ thêm 1 ngày nữa thì tình hình sẽ không thể nào cứu được. Mọi người vừa thở phào nhẹ nhõm lại bị cái tin chết người đó hù doạ đến là muốn rụn rời. (hơ, 3 ngày chưa chết, ta hơi bị phục rùi á nha)
Bên cảnh sát thì thở phào nhẹ nhõm, bị hành hạ gần 4 ngày trời không ngừng nghỉ cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi này, bên phía bác sĩ thì rụn rời tay chân, sẽ khốn khổ đây nếu cô công chúa nhỏ nhà này có chuyện gì (Kyo mà cứu không được thì mí chú ko chết cũg bị thương a, keke. mí vị bs: mi im dùm cái mồm thối của mi lại sẽ giúp đc nhiều đấy! *lườm*). Bên phía các bang thì cũng có thể nói là thở phào nhẹ nhõm mà về nhà nghỉ ngơi, chỉ có đám người của THUNDER và anh em của Kyo là như người mất hồn, tuy không nói nhưng không ai không rõ là Kyo cũng như 1 phần sống của họ, mặc dù đã chuẩn bị tinh thần để đối phó với tình trạng xấu nhất nhưng khi nghe nói là Nó có thể không cứu được thì ai nấy cũng như có tảng đá đè nặng lên thân thể mình.
Người thảm hại nhất vẫn là Minh và Hắn, 2 người yêu nó còn hơn mạng sống của mình, lúc đưa Nó vào bệnh viện thì có nguyên 1 đoàn hơn trăm người đi theo, nhưng vì bệnh viện không thể chứa chấp hết tất cả cho nên mẹ của Hắn đã nói với bọn anh em của Nó là hãy về nhà nghỉ ngơi đi, có gì bà sẽ thông báo cho bọn họ, chứ mà cả đám người như thế xông vào bệnh viện thì không hay chút nào, với lại mọi người ai cũng đã mệt, thế là mặc dù không muốn nhưng bọn họ cũng đành ra về, bệnh viện lúc này chỉ còn lại người của THUNDER, Ngũ Quỷ, 3 cặp của bọn Rika, ông Atsushi, ba mẹ Hắn và 2 nhóc Seiz với Zin mà thôi.
- Minh, em bình tĩnh chút đi, đây không phải là lỗi của em, đừng như thế – Phong nhẹ nhàng khuyên nhủ cái người đang thẫn thờ ngồi ở ngoài ghế chờ, sau khi tìm được Kyo tới giờ Minh chưa thèm nói chuyện với ai một câu nào, chỉ ngồi một mình lầm bầm lẫm bẫm cầu nguyện cho Nó mà thôi.
- Cũng tại em làm anh không tốt, nếu như mà nói rõ với con nhóc ngay từ đầu thì sẽ không có chuyện như vậy, em thật đáng chết mà!!! – Minh cuồi cùng cũng nhìn tới Phong, ánh mắt đau khổ như cái gì đó quý nhất trong đời anh đã mất đi vậy, trông thấy mới thật đau lòng.
- Phong, con đưa Minh về nghĩ ngơi đi – ba của Phong nói với con trai, nhìn Minh, đứa con trai nuôi ông thương không kém con ruột như vậy thật đau sót nha.
- Không, con không đi đâu hết, con phải ở lại đây chờ Kyo – Minh ngoan cố lắc đầu.
- Thôi được, con đừng như thế, Kyo mà biết con như thế con bé sẽ đau lòng lắm, để mẹ về nhà làm chút gì đó lên cho mấy đứa ăn, tiện thể sẽ đem quần áo lên cho, mấy đứa đã mấy ngày không tắm rửa rồi – bà Loan, mẹ Hắn đành phải lên tiếng, bà biết bây giờ có khuyên bào thế nào thì bọn nhóc này cũng sẽ không nghe. (í ẹ, mí a chị nì ở dơ!!!)
- Để bọn con cùng bác về – mấy người con gái cùng đứng dậy lên tiếng.
- Thanh Thanh với Minh Thư cũng cùng mẹ về nào, lát nữa mẹ sẽ cho người đưa 2 đứa tới, không được làm loạn – bà Loan nói với 2 nhóc kia, vừa như năn nỉ lại vừa như ra lệnh.
- Không, con muốn ở lại với chị 2! – Sei lắc đầu phản đối.
- Con cũng muốn ở lại với chị Kyo! – Zin cũng cứng đầu không nghe.
- Phu nhân để chúng con đưa 2 tiểu thư về cho ạ – Ran với Rei mệt mỏi đứng lên nói với bà Loan, tuy không muốn rời khỏi đây nhưng cả 2 không thể làm gì hơn, thật sự là cả 2 đều rất tự trách khi chị 2 ra như vậy mà lại không thể làm gì hơn.
- Không mà, em muốn ở lại! – cả 2 nhóc cùng ngang bướng.
- Chị 2 sẽ không muốn 2 tiểu thư không nghe lời đâu – Rei nghiêm nghị lên tiếng.
- Nhưng….. – Sei đang định lên tiếng thì đã bị Ran cắt lời.
- Không nhưng nhị gì hết, nghe lời thì sẽ còn cho tới, còn không sẽ nhốt luôn trong nhà – Ran nói rồi quay người chào tất cả rồi bước đi trước, Rei cũng bước đi, Seiz và Zin ngoài dự đoán của bọn người kia ngoan ngoãn cuối đầu đi theo 2 nhóc kia, mặt thì không cam tâm chút nào. Mọi người tuy đang lo lắng cho Nó nhưng cũng không khỏi ngạc nhiên, ai không biết là Ran nhà mình kiệm lời cỡ nào, còn hơn cả Tim nữa, thế mà lại có thể trong lúc này lên giọng, mà còn với 2 bào bối của chị 2 mình nữa, thật là ngạc nhiên. Mà còn 2 tiểu công chúa nhà này lại không dám cãi lời nữa mới ghê chứ?!?
- Thôi chúng ta cũng đi – bà Loan quay sang nói với 2 chị gái, còn 3 cô nương nhà mình thì đang rút trong lòng 3 chàng mà thút thít, cả 3 chàng thì ra sức dỗ dành.
- Hay là chúng ta cùng về nhà đi, chút nữa lại lên, chứ có ngồi đây cũng không thể làm gì đâu, cứ để cho Minh, Phong với Ken ở lại là được rồi – Mike đứng dậy lên tiếng, dù sao ai cũng cần về nhà tắm rửa cái đã, dù sao thì ở nhà vẫn hơn.
- Uhm, nhưng cứ thay phiên nhau đi, ta không tin tưởng 3 đứa này ở đây 1 mình đâu – ông Atsushi gật đầu rồi lại lắc đầu mà nói, ông là ai chứ, có thể nói không ai hiểu 3 đứa này bằng ông đâu, họ vừa là học trò, lại vừa là con nuôi của ông cả mà, làm như họ nghĩ gì ông không biết chắc.
- Cũng được, vậy thì cho mấy đứa con gái về trước đi – ba Phong lến tiếng, tuy ba của Phong là 1 người rất dễ dãi nhưng lời nói lại cực kì nghiêm khắc, không cho cự tuyệt, thế là 3 cặp kia cũng bị đuổi về. Tất cả cùng chào tạm biệt rồi ra xe đi về, trong lòng cực kì lo lắng.
- Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra??? – sau khi tất cả đã chìm vào im lặng thì ông Atsushi lại lên tiếng hỏi, tuy không nói nhưng ai cũng hiểu là ông rất lo lắn cho Kyo, ông xem Kyo như con gái ruột của mình, thương yêu hết mực. Mike tóm tắt tất cả mọi chuyện mà nói cho 2 người lớn, không hề dấu diếm 1 chút gì.
- Nhưng con thật sự không hiểu lí do gì lại khiến cho Kyo phải ngăn ông ta và tại sao con bé lại quen được với Thiên Hạo để xảy ra việc như thế này – Mike kết thúc câu chuyện bằng 1 câu thắc mắc của mình.
- Chắc là con bé vẫn còn muốn biết lí do thật sự cho cái chết của 1 người – ông Atsushi sau vài giây suy nghĩ sực nhớ ra việc gì đó lên tiếng.
- Ai??? – tất cả cùng ngạc nhiên hỏi.
- Đó là một cô bé người Nhật tên Yuki Takashima (ta nhớ là cái họ nì, nhưng nếu ko phải thì các nàng chỉnh ta nhé), một cô bé khá xinh xắn mà Kyo quen được sau một lần đi làm việc, nói đúng hơn là cứu được, Kyo em con bé như chị gái mình vì gia cảnh của con bé, nhưng rồi sau này đã bị lão ta cho sát thủ tới ám sát con bé, Kyo đã bị chấn động 1 thời gian dài nhưng ít ai biết tới việc này, ai cũng chỉ nghĩ là con bé đã về với gia đình vì Kyo nó không muốn cho người ngoài biết. – ông Atsushi kể lại tóm tắt mọi việc mà ông biết được.
- Thì ra cái mộ mà con bé hay đi thăm chính là mộ của cô bé kia – Phong như nhận ra điều gì đó liền gật gù lên tiếng.
- Uhm, Yuki đối với Kyo có cái gì đó rất đặt biệt, có 1 lần ta thấy cuốn nhật kí của con bé, thì ra thật ra chính là Yuki đã cứu Kyo vì lần đó là sau khi Minh bỏ đi chưa lâu, lần đó con bé vẫn chưa trấn tĩnh được tinh thần, hành động lại không đem theo 5 đứa Ngũ Quỷ cho nên sau khi làm việc xong đã uống say, Yuki năn đó mới 16 tuổi, là 1 kĩ nữ (ta ko múnk dùng chữ đ* vì rất khó nghe, vả lại đây là ông Atsushi nói cho nên dùng chữ kĩ nữ sẽ dễ nghe hơn) trong quán bar đó, Yuki đã cố gắng liều mạng mà cứu Kyo, cho nên Kyo đã nợ Ruki một mối ân tình không bao giờ trả được – ông Atsushi lại nói thêm.
- Con thật sự không đáng để làm anh của con nhóc mà, con thật sự là đồ anh tồi!!! – Minh lại đau khổ tự trách mình.
- Minh à, ta không phải muốn nói ra để con tự trách mình, chỉ là ta nói như thế để giải nghĩa thắc mắc của mọi người thôi – ông Atsushi chán nãn với Minh, cậu con trai nuôi mà ông cực kì coi trọng lại ra như thế này, thật sự làm ông thất vọng a.
Hắn vẫn lặng yên ngồi đó không nói gì, Hắn không ngạc nhiên lắm về chuyện này vì Hắn biết rất rõ, lần đó Hắn sang Nhật có việc, lại cùng đi vào ngay cái bar chỗ Nó đang ngồi uống rượu, Hắn chính là người đưa Yuki tiếp cận giúp đỡ Nó vì Hắn không tiện ra mặt, và mấy cái tên phá rối Nó đã lãnh nhận sự trừng phạt là cái chết thảmvì dám đụng chạm đến người con gái của Hắn, chỉ là không ngờ Nó lại sùng bái cô gái kia như thế, mọi chuyện cũng là từ Hắn mà ra, nếu như lần đó Hắn nghe lời Tim ra mặt thì có lẽ sẽ không có chuyện gì, nếu, cũng chỉ là nếu mà thôi, mọi chuyện dù sao cũng đã xảy ra rồi (grrrr ta hận mi Ken à, s 2 mình đứa nào cũng Ken mà mi lại làm ta mất mặt thế, hên là ta có thêm chữ Z ở phía sau nếu ko chắc đập đầu vào gối tự tử quá a!). Hắn đau đớn ngẫm nghĩ lại mấy ngày trước khi tới chỗ của lão ta, Nó thật khác lạ, mà Hắn lại vô tình không nhận ra sự khác lạ của Nó, cứ nghĩ Nó muốn nhõng nhẽo với mình mà quên rằng Kyo là 1 con người rất đứng đắn, sẽ không bao giờ lại đi làm nũng với Hắn, càng nghĩ Hắn càng tự trách mình, cái đèn màu đỏ đấy nhìn thật chướng mắt, Hắn chỉ muốn 1 phát đập nát cái đèn đó đi để xông vào trong mà gọi Nó dậy, và Hắn đã hành động, Hắn chậm rãi đứng dậy.
- Trọng Tuấn, con ngồi xuống đó cho thầy! – ông Atsushi dường như hiểu ra ý định của Hắn liền lên tiếng gọi Hắn lại.
- Tuấn! – ông Thành, cha Hắn cũng lên tiếng gọi nhưng dường như Hắn chẵng còn nghe thấy, thấy vậy Mike cùng với Ryo liền chạy tời kéo Hắn lại.
- Thằng nhóc này, em nghĩ em đang làm gì chứ, bây giờ em mà xông vào đó chỉ tổn làm cho bác sĩ càng hoản hơn, em có thể nào ngồi im một chỗ không??? Hay muốn anh tống em về nhà! – Mike bực bội mà mắn Hắn, Hắn như bừng tĩnh, không nói gì mà chỉ lẵng lặng đẩy tay của Ryo cùng Mike ra rồi quay lại phía ghế mà ngồi xuống, 2 khuỷ tay chống lên gối, úp mặt vào lòng bàn tay dấu đi khuôn mặt của mình, Hắn cứ ngồi như thế bất động thật lâu, thật lâu cho tới khi mẹ Hắn cùng những người kia quay lại cũng không ngẩng mặt lên. Mọi người thay nhau ra về, Hắn vẫn ngồi đó bất động.
- Anh ba, ăn cái này đi – Zin bưng chén cháo về phía Hắn, lay lay người Hắn mà nói.
- …. – Hắn không nói gì, cũng không ngẩn mặt lên.
- Anh ba, anh không chịu ăn uống gì như vầy, tới khi chị Kyo tỉnh dậy thấy anh như vầy, chị ấy sẽ giận anh đấy – Zin kiên nhẫn lay người anh trai mình.
- …. – Hắn vẫn không trả lời, cứ ngồi như thế.
- Anh baaaaaa!!! – Zin vẫn không bỏ cuộc mà lay người anh mình, thấy Hắn như vậy cô nhóc thật đau lòng.
- Em thật là phiền quá đấy nhóc – Hắn đột ngột hất tay Zin, làm chén cháo nóng trên tay cô nhóc đổ ập lên tay và chân của em gái mình. Lúc này Zin lại chỉ mang chiếc áo thun ngắn tay, chiếc quần short thể thao khoe ra tay chân trắng nõn nà, nhưng bây giờ đã bị chén cháo nóng đổ ập lên đỏ ửng, đau rát nhưng cô nhóc vẫn không hề kêu la tiếng nào chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt đau thương. Hắn như bất động trước hành động của mình và ánh mắt của Zin, mọi người cùng đông cứng người, xong nhóc Rei là người đầu tiên chạy đến.
- Tiểu thư, cô không sao chứ??? – Rei vừa lo lắn hỏi vừa lấy khăn tay lau đi cháo trên người cô nhóc.
- Em không sao – Zin đẩy tay Rei ra, – Anh ba, anh không thương Zin nữa, Zin ghét anh ba! – Zin nói với Hắn rồi bỏ chạy đi, mặc cho vết bỏng càng ngày càng đau rát.
- Zin!!! – cả đám người cùng nhau gọi Zin.
- Mọi người ở đây trông chừng anh Ken đi, để tiểu thư cho cháu – Rei nói nhanh với mọi người rồi đuổi theo Zin.
- Tuấn, tại sao con lại làm như thế với em, mẹ biết là con đang lo cho Minh Châu, nhưng con cũng không thể quá đáng như thế – bà Loan thấy con trai và con gái như thế thì hết sức đau lòng.
- Con…. – Hắn nhìn theo dáng của Zin khuất sau hành lang thì mới bừng tỉnh, lại không biết nói thế nào, thật sự là Hắn cũng không ngờ mình lại có thể hành động quá khích như thế.
Rei tìm được Zin ở ngoài balcon của bệnh viện, đang ngồi bó gối ở 1 góc thút thít, nhưng lại không hề rơi 1 giọt nước mắt. – Tiểu thư, cô không sao chứ?? – Rei tới gần, ngồi xuống cạnh Zin nhẹ nhàng hỏi.
- Tại sao anh ba lại như vậy chứ?? – Zin ấm ức nói, không ngẩng mặt lên, biết là anh ba đang lo cho chị Kyo của cô, nhưng cô cũng lo vậy, sao lại đối xử với vô như thế?!
- Anh Ken chỉ là đang lo lắng cho chị 2 thôi, còn bây giờ tôi đưa tiểu thư đi băng lại vết bỏng, nếu không sau này sẽ để lại xẹo thì xấu xí lắm đó – Rei nhanh nhẹn đứng dậy.
- Không cần! – Zin hét lên, không nhìn lấy Rei mà bịt tay lại.
- Tiểu thư cô đừng bướng bỉnh như thế, nếu chị 2 biết được sẽ càng giận anh Ken hơn và cũng không thèm nói chuyện với cô đấy, có nhớ lần trước bị thương chị 2 đã bao lâu không nói chuyện với cô không – Rei kiên nhẫn ngồi xuống nắm lấy 2 bàn tay đang bịt tai của Zin ra mà hỏi.
- Em không muốn chị Kyo giận đâu, huhu – vừa nghĩ tới lần trước vì không cẩn thận làm tay bị xướt nhẹ mà đã bị Kyo bài xích hết cả 2 tháng, lần này như vầy không những Kyo nếu biết sẽ giận mình, mà còn sẽ giận luôn anh ba làm Zin sợ đến bật khóc luôn. Tuy nói ghét Hắn nhưng thật ra nhóc cũng hiểu anh ba chỉ là vì đang lo lắng chứ không có ý tổn hại đến nhóc, cho nên nghĩ đến Kyo sẽ giận cả 2 thi liền lo lắng.
- Vậy thì chúng ta đi thôi – Rei lại cười hiền đứng dậy, Zin liền đứng dậy theo Rei, nhưng lại vì vết bỏng ngay đùi cho nên khi đứng dậy lại thấy đau rát, cô nhóc liền nhăn mặt, nước mắt lại trào ra.
- Đau lắm à? – Rei nhìn thấy biểu hiện trên mặt Zin thì cũng thấy đau lòng, – Hay là để tôi bế tiểu thư đi – nói rồi không để cho Zin kịp có phản ứng Rei cuối người xuống bế Zin đi xuống tìm y tá băng bó vết bỏng, may mà chỉ là bỏng nhẹ, thoa thuốc là hết chứ không cần phải băng bó gì, có lẽ từ này cho tới khi lành cô nhóc sẽ không thể mang quần ngắn nữa (con người ta mang quần ngắn tới đầu gối lận nha đứng có nghĩ nhìu quá)
- Cám ơn anh nhìu nha Rei – Zin sau khi băng bó xong liền đỏ mặt cám ơn Rei, cũng vì cái tính bướng bỉnh của nhóc mà đã làm phiền Rei rất nhiều trong gần cả 2 tháng nay
- Không gì đâu thưa tiểu thư, đây là trách nhiệm chị 2 giao, dù có chuyện gì thì tôi cũng phải bảo vệ tiểu thư mà – Rei không biến đổi sắc mặt mà nói, – Bây giờ chúng ta trở lại chứ?? – Rei hỏi thêm.
- Vâng, nhưng anh có thể nào đừng có 1 cái là tiểu thư, 2 cái là tiểu thư được không – Zin gật đầu xong lại nhăn mặt, xống với Kyo không nhiều nhưng Zin bị lây cái tánh này của Kyo, không thích kiểu cách như thế nghe thật xa lạ.
- Không thể – Rei dứt khoát lắc đầu rồi đứng dậy mở cửa cho Zin, cho dù là tức đến run người nhưng Zin vẫn không thể làm gì được Rei.
- Đáng ghét – Zin thả lại cho Rei 1 câu rồi nhanh chóng đứng dậy thẳng tiến nơi phòng cấp cứu nơi Kyo đang được cấp cứu mà đi tới, Rei không nói gì chỉ mỉm cười lẳng lặng đi ở đằng sau Zin. Thấy Zin quay lại mọi người ai cũng thở phào thầm cảm ơn Rei, bà Loan sau khi hỏi thăm con gái không sao mới thở phào nhẹ nhõm, mọi người lại rơi vào im lặng, Hắn cầm điện thoại lên bấm bấm gõ gõ gì đó xong lại bấm nút send, vài giay sau điện thoại Zin báo có tin nhắn, thì ra là Hắn gởi tin cho cô nhóc.
“Xin lỗi nha, anh ba không cố ý, khi nào Kyo tỉnh dậy anh ba sẽ dắt em đi tới nơi mà anh ba đã hứa ( つ﹏╰)” tin nhắn còn kèm theo 1 cái mặt
- Anh ba – Zin vùi đầu vào người Hắn mà khóc
- Con nhóc này, sao mà hay khóc vậy – Hắn nhẹ nhàng xoa đầu nhóc, giọng cũng thêm được vài phần ôn nhu.
- Huhuhu, Zin không có giận anh ba đâu nha – Zin nũng nịu trong lòng Hắn.
- Nhưng là anh ba có lỗi mà, thôi nín đi, anh ba không thích thấy con gái khóc đâu – Hắn lại xoa đầu nhóc.
- Hức…..không…không khóc nữa – Zin lau nước mắt rồi cố nặng ra 1 nụ cười, mọi người lại thở phào thêm lần nữa. Sau vài phút náo loạn thì mọi thứ lại chìm vao im lặng, đã hơn 4h đồng hồ rồi mà chưa thấy có tín hiệu là ái đèn phòng kia sẽ tắt đi, bỗng cánh cửa bật mở, 1 anh chàng không biết là bác sĩ hay y tá chạy ra.
- Con bé thế nào rồi bác sĩ?? – bà Loan là người bật dậy đầu tiên.
- Không khả quan lắm, đang xuất huyết, cần truyền máu nhanh – anh chàng tạm thời cứ gọi là bác sĩ nói nhanh rồi rời đi, vài phút sau quay lại cùng bịch máu và thêm vài người bác sĩ nữa, mọi thứ lại chìm vào yên lặng, sau đó là khoảng 10 – 15′ là lại có 1 y tá hoặc bác sĩ chạy ra chạy vào, họ đã không còn tâm trạng nào mà ứ ngồi xuống đứng lên nữa, mỗi lần có y tá hay bác sĩ ra sẽ tự thông báo tình hình. Mấy người kia cũng đã quay lại, Hắn cùng với Minh và Phong sau 1 lúc lâu năn nỉ ỷ ôi mới chịu đứng dậy đi tắm và thay quần áo. Lại thêm 5 tiếng đồng hồ nữa trôi qua, mọi người dường như đã kiệt hết sức lực, cùng thật sự đã không thể nào chờ đợi thêm nữa thì cái đèn màu đỏ đến choá mắt đó cuối cùng cũng được tắt đi, cánh cửa phòng cấp cứu được mở ra trong sự chờ đợi của mọi người.
- Bác sĩ, Kyo thế nào rồi??? – Hắn nhanh chóng chạy đến nắm lấy tay người bác sĩ già (nghe biến thái quá)
- Kyo thế nào rồi bác sĩ?? – Minh cũng nhanh chóng chạy đến, mấy người kia cũng không chịu thua mà chạy đến vây quanh vị bác sĩ già.
- Mọi người bình tĩnh, tiểu thư Minh Châu đã qua thời kì nguy hiểm – người thay mặt phát biểu là Viện trưởng, nói tới đây ông ngừng lại, vừa nghe tới đây ai cũng thở phào, nhưng….. Nhưng …. tuy là đã qua thời kì nguy hiểm, nhưng có muốn tỉnh lại hay không là……là phải tuỳ vào….tuỳ vào bệnh nhân có muốn tỉnh lại hay không, hoặc có thể sẽ……sẽ thành người……người thực vật – Viện Trưởng giải thích, âm thanh càng ngày càng nhỏ dần, nhỏ dần. Vì Kyo đã mất máu khá nhiều, cộng thêm là vì vết đạn đã ghim vào thái dương cho nên đã chạm vào dây thần kinh, cùng thêm lúc ngã đã bị va chạm đầu vào thành đá cho nên đã tụ máu bầm, chỉ cần trễn thêm 5-10′ nữa thôi cũng có thể mất mạn rồi, có thể giữ được tính mạn cũng đã là 1 vấn đề rồi. (Huhu, chỗ này Kenz bótay.canh rồi, không hiểu lắm mý chuyện nì nha ٩(×̯×)۶)
- Không thể nào!!! – Hắn như muốn xông lên mà đánh chết cái ông viện trưởng này, nhưng may là có mấy anh trong THUNDER chặng lại, Họ không quá ngạc nhiên với kết quả này, dù sao cũng đã chuẩn bị tâm lí rồi, chỉ có Hắn và Minh là không thể chịu được đã kích này mà thôi.
- Thế bao nhiêu phần sẽ tỉnh lại?? – ông Atsushi bình tĩnh hỏi.
- 40-60 nghiên về sống thực vật, nếu trong vòng 4-5 năm mà không tỉnh lại thì xin gia đình hãy chuẩn bị tâm lí – vị viện trưởng nói xong liền xoay người đi trước.
- Bây giờ bệnh nhân cần được đưa vào phòng điều dưỡng, mọi người đừng làm phiền bệnh nhân – 1 vị bác sĩ khá trẻ quay sang nói với bọn họ rồi cùng vài người khác đưa Kyo đi, trên người Nó là đầy rẫy những miếng vải băng, dây chuyền đủ thứ, nhìn chỉ muốn làm người ta đau lòng thêm.
- Kyo!!! – Hắn cố gắng vùng ra, muốn đi theo Nó nhưng bị mấy người kia ngăn lại.
………..
4 năm sau…
THUNDER đa số đã trở về với công việc của mình. Phong và Minh có thể nói là mĩ mãn. 3 cặp của bọn Jes cũng đã kết hôn vào 2 năm trước vì ba mẹ Jes sau khi tỉnh lại thì đã hối thúc, vả lại bọn họ cũng không còn người thân nào cho nên có chút phân vân khi thấy Nó như vậy, nhưng vì bị mọi người hối thúc cho nên cũng đã an bề gia thất. Ngũ Quỷ thì 3 nhóc Ren, Ray với Rey thì an nhàng mà tới công ty giúp việc cho cha mẹ Phong và đang chuẩn bị mở công ty riêng. Ran với Seiz thì cũng đã công khai quan hệ, và Ran cũng đã được sự đồng ý từ Phong và ông Atsushi là sau khi Kyo tỉnh lại sẽ đám cưới vì cả 2 đều không muốn có gì trước khi chị 2 tỉnh lại (nói v nếu tg chơi ác ko cho Kyo tỉnh lại thì có bị ăn dép k nhờ???? (─‿‿─) ) còn về Rei thì phải đau đầu vì Zin cứ bám chặc lấy cậu không buông (lí do mọi ng đọc ngoại truyện hay nói đúng hơn là truyện ngắn thì sẽ biết). Các anh em của Kyo thì được chia ra để làm vệ sĩ cho cả bọn, một phần thì được chia ra làm bảo an cũng chỉ quanh quẩn đám người đấy.
Có thể nói là mọi chuyện đã rất tốt đẹp, chỉ có Hắn là mỗi ngày vẫn đi làm chỉ có vừa ra khỏi công ty là lại chạy ngay đến với Nó. Hôm nay cũng không ngoại lệ, Hắn lại tươi tỉnh trên tay bưng 1 chậu Calla màu đỏ mà Nó yêu thích nhất vào thăm Nó.
- Kyo, anh lại đến thăm em này – Hắn đặc chậu hoa xuống trước đầu giường của Nó rồi cầm lấy tay của Nó mà thì thầm, thật lâu sau Hắn lại thiếp đi, trong giấc mơ, Hắn mơ thấy Nó mở mắt ra và nắm lấy tay Hắn. Tay Hắn bỗng dưng có cái gì đó khều khều liền không bằng lòng mà mở mắt ra, và có phải Hắn đang mơ, tay Nó đang động đậy và mắt đã từ từ mở ra
- Kyo, em tỉnh rồi! – Hắn như muốn reo lên, Hắn nhanh chóng chạy đi gọi bác sĩ, hôm nay có lẽ là ngày mà Hắn đã chờ đợi xuốt 4 năm nay, nhưng khi Hắn định chạy đi thì lại chết đứng khi nghe tiếng Nó.
- Anh ….là ai??? – tiếng nó yếu ớt phát ra.
Liệu câu hỏi đó là câu nói đùa của Nó, hay là thật sự Nó đã quên Hắn là ai, Mọi người hãy tự quyết định nhé. Và cuối cùng thì họ là những con quỷ khát máu, hay là những thiên thần đội lốt quỷ?! Họ là những Ác Quỷ lương thiện, hay là những Thiên Thần với trái tim đen tối?? Chắc chắn câu trả lời đã nằm sẵn trong tim chúng ta rồi phải không mọi người.