Trong ngôi biệt thự sang trọng kiểu dáng châu Âu .Một người đàn ông cao lớn, ngũ quan anh tuấn đến động lòng người, đang đứng trước tấm gương lớn tao nhã mặc âu phục, đột nhiên anh cau mày rồi lên tiếng:
- Á Kỳ! Á Kỳ cô đâu rồi? cà vạt của tôi đi đâu rồi ?
- Dịch Tân anh chờ em một lát em mang lên ngay
Không lâu sau đó đã thấy Á Kỳ hớt hải chạy vội vào phòng với cái cà vạt trong tay, nhóm chân thắt nó vào cho Dịch Tân
- Tại sao cô luôn phải chờ tôi lên tiếng nhắc nhở cô như thế
- Em xin lỗi tại sáng dì Minh gọi em hỏi vài thứ trong bếp
- Cô khi nào cũng có lý do cho mình
Nghe anh nói vậy Á Kỳ thự sự thấy mình như kẻ mang tội vội lên tiếng :
-Không là thật mà là em ....
- Thôi được rồi tôi còn phải đến công ty không có thời gian dài dòng đâu
Nói rồi anh thậm chí không nhìn lại cô thêm lần nào nửa bước ra khỏi phòng.Á Kỳ chỉ kịp gọi với theo anh :
-Dịch Tân anh ăn sáng rồi hãy đi làm. Em có nấu cháo ngũ vị anh thích đấy
Nghe vậy anh chỉ đáp lại cô một câu:
- Hôm nay tôi không có khẩu vị cô tự mình thưởng thức đi!!!
TỰ MÌNH THƯỞNG THỨC AH!!!! đúng rồi sau khi gả cho anh cô dường như đã dần quen với nhưng thứ một mình này rồi. Tự mình chuẳn bị cho anh bữa sáng rồi bữa tối, tự mình ngồi chờ anh về nếm thử, tự mình tuyệt vọng trong mong chờ hay nói đúng hơn là gì nhỉ??? Là chỉ mình cô tự sinh sống trong cuộc hôn nhân của chính mình
Lấy anh được 2 năm nhưng chưa một ngày cô được sống trong tình yêu của hạnh phúc. Anh lạnh nhạt, thờ ơ không màng đến cố gắng của cô. Nhưng cô vẵn tin rằng biết đâu ngày không xa anh sẽ nhìn vào cô.
Nghĩ đến đây Á Kỳ bật cười :Dịch Tân phải cố bao nhiêu nửa???
Cô thật sự không biết mình mang tội gì mà phải bị chồng mình làm vậy. Hay là vì phải lấy cô mới có được quyền thừa kế tập đoàn nên anh mới thế ......
Trong ngôi biệt thự sang trọng kiểu dáng châu Âu .Một người đàn ông cao lớn, ngũ quan anh tuấn đến động lòng người, đang đứng trước tấm gương lớn tao nhã mặc âu phục, đột nhiên anh cau mày rồi lên tiếng:
- Á Kỳ! Á Kỳ cô đâu rồi? cà vạt của tôi đi đâu rồi ?
- Dịch Tân anh chờ em một lát em mang lên ngay
Không lâu sau đó đã thấy Á Kỳ hớt hải chạy vội vào phòng với cái cà vạt trong tay, nhóm chân thắt nó vào cho Dịch Tân
- Tại sao cô luôn phải chờ tôi lên tiếng nhắc nhở cô như thế
- Em xin lỗi tại sáng dì Minh gọi em hỏi vài thứ trong bếp
- Cô khi nào cũng có lý do cho mình
Nghe anh nói vậy Á Kỳ thự sự thấy mình như kẻ mang tội vội lên tiếng :
-Không là thật mà là em ....
- Thôi được rồi tôi còn phải đến công ty không có thời gian dài dòng đâu
Nói rồi anh thậm chí không nhìn lại cô thêm lần nào nửa bước ra khỏi phòng.Á Kỳ chỉ kịp gọi với theo anh :
-Dịch Tân anh ăn sáng rồi hãy đi làm. Em có nấu cháo ngũ vị anh thích đấy
Nghe vậy anh chỉ đáp lại cô một câu:
- Hôm nay tôi không có khẩu vị cô tự mình thưởng thức đi!!!
TỰ MÌNH THƯỞNG THỨC AH!!!! đúng rồi sau khi gả cho anh cô dường như đã dần quen với nhưng thứ một mình này rồi. Tự mình chuẳn bị cho anh bữa sáng rồi bữa tối, tự mình ngồi chờ anh về nếm thử, tự mình tuyệt vọng trong mong chờ hay nói đúng hơn là gì nhỉ??? Là chỉ mình cô tự sinh sống trong cuộc hôn nhân của chính mình
Lấy anh được năm nhưng chưa một ngày cô được sống trong tình yêu của hạnh phúc. Anh lạnh nhạt, thờ ơ không màng đến cố gắng của cô. Nhưng cô vẵn tin rằng biết đâu ngày không xa anh sẽ nhìn vào cô.
Nghĩ đến đây Á Kỳ bật cười :Dịch Tân phải cố bao nhiêu nửa???
Cô thật sự không biết mình mang tội gì mà phải bị chồng mình làm vậy. Hay là vì phải lấy cô mới có được quyền thừa kế tập đoàn nên anh mới thế ......