Anh từ khi nói xong câu nói tuyệt tình ly hôn thì cũng không còn nhân từ, nhẫn nại kéo cô một đường lôi về nhà. Xe vừa thắng trước cổng, Dịch Tân trược tiếp mở cửa xe nắm mạnh cổ tay cô mà lôi vào trong
Trong lòng Á Kỳ bây giờ như bị lửa đốt. Cô nãy giờ đã giải thích , thậm chí van xin mà anh một lời cũng không để lọt tai mình. Ly hôn là ly hôn...Dịch Tân đối với anh dễ dàng đến như vậy sao???
Trong nhà tất cả đồ đạc của cô cũng đã được dì Minh xếp gọn gàng vào vali. Nói nhiều cũng không nhiều mà ít cũng không ít.Anh lôi mạnh cô đến ngã vào đống đồ ấy , mấy cái vali nặng cứ thế mà theo đà ngã chồng theo lên người cô. Dì Minh hoảng sợ mà chạy tới đỡ cô, họ là vợ chồng cãi nhau cũng không nên tàn nhẫn như vậy:
- Thiếu gia ngài không nên làm vậy, phu nhân sẽ bị thương!
- Không phải chuyện của bà mau lui xuống!!!!
Dịch Tân một bên tức giận mà nói. Nó là bà thấy sợ là người giúp việc bà nên biết bản thâm mình ở đâu nên dù không muốn bà cũng phải bỏ lại thiếu phu nhân mà lui xuống
- Á Kỳ mau cầm hết đồ của cô đi đi!!! Đừng phí thời gian nữa
- Dịch Tân anh thật sự tuyệt tình đến vậy sao?
- Đúng vậy! nên cô không còn gì cứu vãn được đâu đi mau đi
-Nếu anh muốn ,được em chấp nhận đi nhưng em muốn hỏi anh một câu nữa thôi
Một câu hỏi với anh không khó khăn gì nếu cô muốn thì...
- Được cô mau hỏi đi!
Á Kỳ lấy tay quệt ngang hàng nước mắt, cô dồn tất cả mọi thứ vào câu hỏi này :thời gian tuổi trẻ của cô , tình yêu ngu dại của cô và hy vọng của cô ,mạnh mẽ đứng dậy bước tới trước anh nhìn thẳng vào đôi mắt tuyệt tình kia , lên tiếng:
- Hơn hai năm qua em rốt cuộc là gì của anh?
- Không là gì cả
- Thật sao?
- Đúng,cô chỉ như kiểu món hàng ngoài siêu thị vui thì giữ không vui thì vứt bỏ
Á Kỳ muốn cười ra nước mắt, hết thật rồi,cô mỉa mai lên tiếng:
- Anh trả lời hay lắm, ví dụ cũng rất thực tế
- Hỏi xong rồi thì cô mau đi đi
Lạnh lùng thật, tàn nhận ghê gớm. Á Kỳ mày không còn gì níu kéo ở đây nữa rồi , lời kia cũng nói ra được thì mày mặt dày thêm cũng chỉ làm trò cười cho anh ta. Ừ thì cứ để anh ta kết tội dù sao mày cũng không là gì. Chán ghét tùy tiện tìm cớ đuổi mày đi như vầy là quá tốt rồi.
Á Kỳ tay cầm giỏ đồ tay kéo vali cồng kềnh hướng phía cửa mà bước. Khi gần bước ra khỏi cửa cô đột nhiên quay người lại nhìn anh,nói:
- Dịch Tân!anh nhất định sẽ phải hối hận
Rồi cô quay người đi mà không nhìn lại căn nhà này thêm lần nào nữa.
Anh từ khi nói xong câu nói tuyệt tình ly hôn thì cũng không còn nhân từ, nhẫn nại kéo cô một đường lôi về nhà. Xe vừa thắng trước cổng, Dịch Tân trược tiếp mở cửa xe nắm mạnh cổ tay cô mà lôi vào trong
Trong lòng Á Kỳ bây giờ như bị lửa đốt. Cô nãy giờ đã giải thích , thậm chí van xin mà anh một lời cũng không để lọt tai mình. Ly hôn là ly hôn...Dịch Tân đối với anh dễ dàng đến như vậy sao???
Trong nhà tất cả đồ đạc của cô cũng đã được dì Minh xếp gọn gàng vào vali. Nói nhiều cũng không nhiều mà ít cũng không ít.Anh lôi mạnh cô đến ngã vào đống đồ ấy , mấy cái vali nặng cứ thế mà theo đà ngã chồng theo lên người cô. Dì Minh hoảng sợ mà chạy tới đỡ cô, họ là vợ chồng cãi nhau cũng không nên tàn nhẫn như vậy:
- Thiếu gia ngài không nên làm vậy, phu nhân sẽ bị thương!
- Không phải chuyện của bà mau lui xuống!!!!
Dịch Tân một bên tức giận mà nói. Nó là bà thấy sợ là người giúp việc bà nên biết bản thâm mình ở đâu nên dù không muốn bà cũng phải bỏ lại thiếu phu nhân mà lui xuống
- Á Kỳ mau cầm hết đồ của cô đi đi!!! Đừng phí thời gian nữa
- Dịch Tân anh thật sự tuyệt tình đến vậy sao?
- Đúng vậy! nên cô không còn gì cứu vãn được đâu đi mau đi
-Nếu anh muốn ,được em chấp nhận đi nhưng em muốn hỏi anh một câu nữa thôi
Một câu hỏi với anh không khó khăn gì nếu cô muốn thì...
- Được cô mau hỏi đi!
Á Kỳ lấy tay quệt ngang hàng nước mắt, cô dồn tất cả mọi thứ vào câu hỏi này :thời gian tuổi trẻ của cô , tình yêu ngu dại của cô và hy vọng của cô ,mạnh mẽ đứng dậy bước tới trước anh nhìn thẳng vào đôi mắt tuyệt tình kia , lên tiếng:
- Hơn hai năm qua em rốt cuộc là gì của anh?
- Không là gì cả
- Thật sao?
- Đúng,cô chỉ như kiểu món hàng ngoài siêu thị vui thì giữ không vui thì vứt bỏ
Á Kỳ muốn cười ra nước mắt, hết thật rồi,cô mỉa mai lên tiếng:
- Anh trả lời hay lắm, ví dụ cũng rất thực tế
- Hỏi xong rồi thì cô mau đi đi
Lạnh lùng thật, tàn nhận ghê gớm. Á Kỳ mày không còn gì níu kéo ở đây nữa rồi , lời kia cũng nói ra được thì mày mặt dày thêm cũng chỉ làm trò cười cho anh ta. Ừ thì cứ để anh ta kết tội dù sao mày cũng không là gì. Chán ghét tùy tiện tìm cớ đuổi mày đi như vầy là quá tốt rồi.
Á Kỳ tay cầm giỏ đồ tay kéo vali cồng kềnh hướng phía cửa mà bước. Khi gần bước ra khỏi cửa cô đột nhiên quay người lại nhìn anh,nói:
- Dịch Tân!anh nhất định sẽ phải hối hận
Rồi cô quay người đi mà không nhìn lại căn nhà này thêm lần nào nữa.