Trong đầu anh bây giờ ngoài những dòng chữ kia chạy đi chạy lại như một cái đĩa hát ra thì không còn gì khác. Mấy hôm nay rõ ràng bọn người bên kia vẫn luôn báo cáo về là bệnh tình của Anna đã khá hơn rất nhiều không phải sao? Cũng chính miệng của từng người bọn họ nói cô đã không còn kích động, tâm tình cũng tự kiềm chế. Kiềm chế đến mức tự tử hay sao?
Giọng anh đầy rét lạnh:
- TẠi SAO ANNA LẠI CÓ CƠ HỘI TỰ TỬ HẢ ???? KHÔNG PHẢI TÔI ĐÃ DẶN ĐI DẶN LẠI LÀ ĐỪNG BAO GIỜI ĐỂ CÔ ẤY MỘT MÌNH RỒI HAY SAO? TỪNG NGƯỜI TRONG CÁC NGƯƠI KHÔNG MUỐN SỐNG NỬA RỒI CÓ PHẢI KHÔNG?
Anh thề nếu mà có thể anh sẽ lao vào từng kẻ trong bọn họ mà xé xác từng người ra. Một cô gái nhỏ như vậy mà không thể giữ được, thừa biết Anna bị bệnh có thể tự sát bất cứ lúc nào tại sao... tại sao... đáng lẽ ngay từ đầu anh không nên để Anna ở lại nơi đó
Người bên kia đã run rẫy lập cập cả lên. Kì này đừng nói đến giảm tội mà cơ hội sống cũng không còn:
- Lão đại là... là khoảng hai giờ trước tiểu thư, cô ấy nói... nói với chúng tôi là muốn một mình trong phòng của Đại lão gia để... yên tĩnh đọc sách. Chúng tôi thấy tâm tình cô ấy thời gian này đã khá hơn nhiều với lại chuyện cô ấy đọc sách trong thư phòng Đại lão gia không phải lần đầu cho..cho nên....
Tiếng ang cắt ngang, gầm lên trong điện thoại:
- CHO NÊN CÁC NGƯỜI ĐỂ ANNA Ở TRONG ĐÓ MỘT MÌNH PHẢI KHÔNGGGG
- Lão đại là chúng tôi ngu si nên mới xảy ra việc này. Chúng tôi xin chịu chết!!!
- Tội của các người chính tay tôi sẽ xử từng kẻ một còn bây giờ tạm giữ mạng các người lại trước đã. Chuyện Anna tự sát tuyệt đối không để truyền ra ngoài nghe rõ không? Nếu kẻ nào hé răng nửa lời về chuyện này lập tức giết chết không tha!!
- Vâng tôi sẽ lập tức theo lệnh!!!
- Tôi sẽ nhanh nhất bay về đó
Cúp điện thoại toàn thân anh gần như không còn sức lực. Tình cảnh thế này làm sao mà trở tay được, Anna sao em lại không nghe lời baba mà ra đi sớm như vậy?. Dòng máu cuối cùng của Hắc Long cũng không còn nữa , bọn người ngoài kia nếu biết tin em chết sẽ về đây xâu xé Long Cơ này em có biết không? Sự tự hào cả đời ông ấy một sớm một chiều vì những kẻ như chúng ta mà lụi tàn, liệu ông ấy có đành lòng không?