..... sự tự hào cả đời của ông ấy....
Cung Chính Thần cảm thấy như có ai bóp nghẹn trái tim mình lại. Nghĩ tới ngày trước nếu không vì một đêm đó Đại lão nhìn thấy được anh và cả Tư Mã nằm co rút mình đầy vết thương vì bị bọn du côn đánh thừa sống thiếu chết ở con hẻm nhỏ đó thì cuộc đời anh và Tư Mã sẽ đi về đâu?
Ngày đó anh chỉ mới lên 15 tuổi, trốn ra từ cô nhi viện không cha không mẹ không kẻ nào trên đời là ruột thịt. Lang thang đầu đường xó chợ giành giựt từng miếng ăn với đám trẻ lang thang khác.
Gặp được Tư Mã có lẽ là một sự không thể nào ngờ được. Tư Mã cũng chỉ vừa là trẻ lang thang được một tuần. Khi anh vừa giựt được trên tay một người phụ nữ mới ra khỏi cổng chợ một bịch đựng cả một con gà quay, tưởng hôm nay sẽ no nê thì cậu ta từ đâu lao tới giành ngay cái túi mà chạy. Đồ bị lấy ngay trước mắt anh làm sao có thể bỏ qua ,một mạch chạy theo giành lại. Anh vừa chạy vừa gào lên:
- THẰNG KIA MÀY CÓ TRẢ ĐÂY KHÔNG!!! KHỐN NẠN ĐỒ LÀ TAO LẤY ĐƯỢC MÀY CÒN DÁM LẤY TRÊN TAY VỚI TAO!!! TAO PHẢI ĐẬP CHO MÀY BIẾT!!!
Chạy không biết bao lâu qua gần cả mười mấy ngõ ngách thì anh mới dí được kịp anh ta. Vừa túm được cổ áo TƯ MÃ , anh liền một cái kéo anh ta lại mà nệm cho hai cái mạnh nhất vào mặt. 15 tuổi sức lực không phải quá mạnh nhưng nó cũng khiến Tư Mã bầm tím một bên má. Chửi thẳng vào mặt anh ta:
- Mày mất dạy vừa thôi ở đâu lại tới giành đồ của tao. Có đói thì tự mày đi mà, kiếm đừng có mà chơi như vậy!
Tư Mã nhìn ngược về phía anh còn bất cần mà trả lời:
- Mày cũng là đi lấy của người khác, tại sao tao không được lấy?
Câu nói của Tư Mã khiến anh càng thêm sôi máu,nắm cổ áo cậu ta xách ngược lên, nói:
- Cái thằng chó nàyyy!!! mày còn dám nói kiểu đó hả????
Nói dứt câu anh lao vào Tư Mã mà đấm túi bụi. Tư Mã cũng không vừa đánh trả lại anh. Hai người cứ đấm đá như vậy đến khi mặt mũi bầm dập xưng lên như một cái nồi. Tư Mã anh ta yếu sức hơn bị đánh rất thảm nhưng rồi anh ta lựng khựng đứng dậy cầm bịch gà quay đó thảy lại cho Cung Chính Thần,nói:
- Trả cho mày!!! xem như tao là đứa bất hiếu!
Rồi anh ta nhích chân từ từ cà nhắt đi vào đường khu đất trống. Câu nói của anh ta khiến anh khó hiểu" bất hiếu "?????
Rồi anh cũng bước từng bước phía sau Tư Mã đi theo anh ta. Anh ta đi tới gần cuối bãi đất trống thì tới một ngôi nhà rách nát tồi tàn.....
..... sự tự hào cả đời của ông ấy....
Cung Chính Thần cảm thấy như có ai bóp nghẹn trái tim mình lại. Nghĩ tới ngày trước nếu không vì một đêm đó Đại lão nhìn thấy được anh và cả Tư Mã nằm co rút mình đầy vết thương vì bị bọn du côn đánh thừa sống thiếu chết ở con hẻm nhỏ đó thì cuộc đời anh và Tư Mã sẽ đi về đâu?
Ngày đó anh chỉ mới lên tuổi, trốn ra từ cô nhi viện không cha không mẹ không kẻ nào trên đời là ruột thịt. Lang thang đầu đường xó chợ giành giựt từng miếng ăn với đám trẻ lang thang khác.
Gặp được Tư Mã có lẽ là một sự không thể nào ngờ được. Tư Mã cũng chỉ vừa là trẻ lang thang được một tuần. Khi anh vừa giựt được trên tay một người phụ nữ mới ra khỏi cổng chợ một bịch đựng cả một con gà quay, tưởng hôm nay sẽ no nê thì cậu ta từ đâu lao tới giành ngay cái túi mà chạy. Đồ bị lấy ngay trước mắt anh làm sao có thể bỏ qua ,một mạch chạy theo giành lại. Anh vừa chạy vừa gào lên:
- THẰNG KIA MÀY CÓ TRẢ ĐÂY KHÔNG!!! KHỐN NẠN ĐỒ LÀ TAO LẤY ĐƯỢC MÀY CÒN DÁM LẤY TRÊN TAY VỚI TAO!!! TAO PHẢI ĐẬP CHO MÀY BIẾT!!!
Chạy không biết bao lâu qua gần cả mười mấy ngõ ngách thì anh mới dí được kịp anh ta. Vừa túm được cổ áo TƯ MÃ , anh liền một cái kéo anh ta lại mà nệm cho hai cái mạnh nhất vào mặt. tuổi sức lực không phải quá mạnh nhưng nó cũng khiến Tư Mã bầm tím một bên má. Chửi thẳng vào mặt anh ta:
- Mày mất dạy vừa thôi ở đâu lại tới giành đồ của tao. Có đói thì tự mày đi mà, kiếm đừng có mà chơi như vậy!
Tư Mã nhìn ngược về phía anh còn bất cần mà trả lời:
- Mày cũng là đi lấy của người khác, tại sao tao không được lấy?
Câu nói của Tư Mã khiến anh càng thêm sôi máu,nắm cổ áo cậu ta xách ngược lên, nói:
- Cái thằng chó nàyyy!!! mày còn dám nói kiểu đó hả????
Nói dứt câu anh lao vào Tư Mã mà đấm túi bụi. Tư Mã cũng không vừa đánh trả lại anh. Hai người cứ đấm đá như vậy đến khi mặt mũi bầm dập xưng lên như một cái nồi. Tư Mã anh ta yếu sức hơn bị đánh rất thảm nhưng rồi anh ta lựng khựng đứng dậy cầm bịch gà quay đó thảy lại cho Cung Chính Thần,nói:
- Trả cho mày!!! xem như tao là đứa bất hiếu!
Rồi anh ta nhích chân từ từ cà nhắt đi vào đường khu đất trống. Câu nói của anh ta khiến anh khó hiểu" bất hiếu "?????
Rồi anh cũng bước từng bước phía sau Tư Mã đi theo anh ta. Anh ta đi tới gần cuối bãi đất trống thì tới một ngôi nhà rách nát tồi tàn.....