Cuộc họp sáng nay cũng nhờ anh khôn khéo lợi dụng được thời cơ ngã con bài cuối cùng khiến lão Trương bị động mà có thể yên ổn kết thúc và tất nhiên sẽ không có một cuộc biểu quyết cổ phần nào có thể có cơ hội được diễn ra. Khi tất cả rời ra khỏi phòng họp ,ở lại chỉ còn lại mình anh vẫn yên vị trên chiếc ghế da. Dịch Tân lục tìm trong áo một bao thuốc lá, lấy ra một điếu thuốc châm lửa rồi thì từ từ phả khói.
Anh rất ít khi hút thuốc và quy định ở đây cũng không thể hút thuốc trong phòng làm việc nhưng mà anh mặc kệ, anh bây giờ cần nó hơn lúc nào hết nó làm anh cảm thấy dễ chịu hơn trong lúc này. Máy điện thoại anh vang lên từng hồi mạnh mẽ. Nhìn dãy số trên màm hình anh mới giật mình nhớ ra bản thân còn chuyện quan trọng hơn nhiều.
- Thiếu Dương bên đó sao rồi?
Tiếng người bên kia đáp lại có phần gấp gáp lẫn lo sợ:
- Dịch Tân, cậu mau đến đây nhanh đi!!! Kì lão ông ấy.....
Anh sau tiếng nói đó liền lao thẳng ra khỏi phòng họp...
*******************************************
3 năm sau!
Trên chiếc máy bay xuất phát từ Thụy Sĩ trở về. Phía trong khoang thương gia có một đôi nam nữ đang ngồi. Người phụ nữ kia trang phục từ đầu tới chân đều là những thứ đắt tiền, trên người của cô đều là sản phẩm từ những thương hiệu có tiếng của thế giới. Nhiều hàng hiệu đến như vậy nhưng khi khoác lên người cô không làm người ta cảm thấy khoa trương thô kệt mà là thanh tao, ưu nhã vạn phần. Cô rất đẹp, đẹp đến nỗi người ta phải đến mà ghen tỵ với gương mặt như tranh vẽ kia nữa mà. Cô từ khi ngồi trên máy bay đến giờ vẫn cầm lấy cái máy tính bảng chăm chú xem xét tin tức trên đó.
" Sáng hôm nay, cô Cố Thy Thy, Đại tiểu thư của Cố thị đã chính thức lên tiếng xác nhận về việc sẽ kết hôn với Dịch chủ tịch của tập đoàn xây dựng Minh Pháp. Tuy chưa có thời gian cụ thể nhưng đây chính là tín hiệu đáng vui mừng về việc chính thức họp tác chặt chẽ giữa hai tập đoàn lớn mạnh này. Dư luận cũng đang mong chờ một cuộc hôn nhân đẹp......"
Chiếc máy tính bảng bị người đàn ông bên cạnh đoạt lấy khi vẫn còn đang phát, anh ta thò tay đưa cho người ngồi hàng ghế phía đằng sau.
- Tư Mã cầm lấy!
Người phụ nữ nhìn thấy máy tính bị đoạt đi ,bực tức ném cho anh ta một ánh mắt sắc bén.
- Chính Thần, em đang xem mà!
- Em đã xem bản tin này gần cả chục lần rồi. Em không phiền nhưng anh cảm thấy rất nhàm chán!
Đôi mắt cô gái liền trở nên sâu thẳm đến không ngờ. Vẻ bực tức cũng thay bằng sự điềm tĩnh đáng sợ. Cô nhẹ nhàng lên tiếng:
- Chính Thần họ sắp lấy nhau rồi!
Cung Chính Thần quay sang nhìn cô, dùng bàn tay mình nắm lấy bàn tay gần như sắp lạnh đi của cô mà nhẹ giọng:
- Anna, em yên tâm họ sẽ không thể nào lấy nhau được. Chúng ta trở về chính là khiến từng kẻ trong bọn họ phải chịu đau đớn của em ngày trước!
Cô liền gật đầu:
- Đúng vậy, em sẽ khiến Dịch Tân và người phụ nữ của anh ta nếm cuộc sống đau khổ nhất. Họ đã sống sung sướng bên nhau trên sự đau khổ của em như vậy đã quá đủ rồi!
Cung Chính Thần mỉm cười, siết chặt bàn tay của cô:
- Đúng vậy,Anna em không còn như trước nữa. Phải mạnh mẽ lên! Anh ở cạnh em!
Dịch Tân tôi đã trở về rồi đây. Người vợ anh nhẫn tâm dùng trăm phương ngàn kế để vứt bỏ mà mưu đoạt quyền thế trở về tìm anh. Tôi không biết sẽ làm gì anh, nhưng tôi nhất định sẽ khiến cho anh và cả người phụ nữ yêu thương bên cạnh anh tận hưởng một cuộc sống không bằng chết. Dịnh Tân hãy chờ mộng đẹp tôi dành cho anh đi
Máy bay đáp được xuống cũng là lúc trời tối đi nhiều...
Cô từ khi xuống được máy bay đến khi ngồi trên xe đôi mắt vẫn luôn say sưa nhìn ngắm khung cảng bên ngoài. Ở đây so với hình ảnh trong trí nhớ của cô dường như đã thay đổi đến không thể nhận ra được. Nơi đây đã trở nên xa hoa lộng lẫy gấp bội rồi, ánh đèn hàng quán cũng nhiều vô kể.... Những hình ảnh thông qua ô cửa xe đi ngang qua tầm mắt của cô cho đến khi hình ảnh từ bảng quảng cáo điện tử to lớn của tòa nhà phía trước đi qua tầm nhìn của mình cô lập tức giật mình, liền ra lệnh cho Tư Mã phía trước:
- Tư Mã, anh dừng xe lại một chút!
Tư Mã nghe lời mà đánh tay lái vào sát lề, xong chuyện cũng quay xuống hỏi:
- Tiểu thư người cần gì sao?
- Tôi quay lại ngay!
Cô không để ý người ngồi cạnh cô từ nãy đến giờ với hành động kì lạ của cô vẫn im lặng mà mở cửa bước ra bên ngoài. Tư Mã thấy vậy cũng định mở cửa bước theo cô nhưng liền bị Cung Chính Thần lên tiếng:
- Tư Mã, không cần mặc kệ cô ấy!
- Nhưng lão đại cô ấy đi một mình rất nguy hiểm!
Cung Chính Thần chỉ tay về hướng tấm biển quảng cáo đằng trước, giọng có phần âm trầm:
- Chỉ là đi đến phía đó thôi. Đơi một lát rồi hãy gọi về! Ở đây đều có người của chúng ta cậu còn lo sợ cái gì!
Tư Mã theo hướng tay anh nhìn ra được phía trên biển quảng cáo có gì. Thì ra là một chương trình phỏng vấn mà người đang được phỏng vấn lại là.....Dịch Tân. Tư Mã thán một câu:
- Thì ra là anh ta ,bảo sao tiểu thư cô ấy lại kích động đến như vậy. Lão đại tôi không biết đã qua ngần ấy năm như vậy liệu cô ấy có thể mạnh mẽ mà đòi lại tất cả từ tay anh ta không?
Cung Chính Thần dựa lưng mình lên ghế, mắt vẫn dán về hình dáng của cô gái phía xa kia, nói:
- Tư Mã, người sống là phải có lòng tin. Cậu cũng nhìn thấy cô ấy nhiều năm qua đã cố gắng thế nào mà. Cô ấy vừa tỉnh lại đã biến thành kẻ khác lại ở nơi xa chịu cảnh mất đi người ông của mình, nhìn thấy chồng mình một tay thâu tóm đi tất cả, lại bị đổ tiếng xấu. Nhiều thù hận như vậy không thể một sớm một chiều mà tan đi được, mỗi ngày đều vì nó mà sống!. Nên lời hứa với cô ấy tôi phải giúp cô ấy thực hiện, sớm lật đổ Dịch Tân lấy lại tất cả mọi thứ thuộc về Kỳ gia thì mới có thể nhìn thấy cô ấy yên lòng vui vẻ!
Tư Mã nghe những lời này đều biết mà hiểu thấu nhưng so với Cung Chính Thần trước kia thì anh bây giờ rất khác. Anh ngày trước lạnh lùng đáng sợ, một chút để tâm tới người khác đều không màn đến, mà hiện giờ lại dùng tâm tư cho Anna này quá nhiều. Tư Mã liều mình hỏi anh:
- Lão đại, ngài đối với tiểu thư Anna này xem ra đã....
- Đã động lòng rồi có phải không?
Cung Chính Thần chỉ cười cười nói tiếp câu nói của Tư Mã. Đôi mắt anh theo hình dáng của cô vẫn chưa hề dời đi. Đúng anh đã động lòng rồi, không phải vì cô giống một ai cả ,mà là vì sự kiên cường có chút ngang ngược của cô khiến anh đã mang tâm tư mình đặt lên trên người cô từ lúc nào không hay biết.
- Lão đại đã như vậy sao ngài còn mang cô ấy về đây. Ngài để cô ấy ở lại Thụy Sĩ tiếp tục những ngày tháng ở đó không phải sẽ tốt hơn hay sao?
- Cô ấy ở đó nhưng mà tâm trạng vẫn không thể yên ổn thì có tốt gì chứ. Thà là cho cô ấy trở về lấy lại thứ cô ấy cần, cho dù là đau khổ nhưng đều là cô ấy muốn tôi đều chấp nhận. Lần này tôi cũng đi theo cô ấy thì sẽ không thể nào có kẻ tùy tiện hại cô ấy như trước kia nữa!