Cô bước đi rất nhanh, đôi chân thon dài của cô bước từng bước thật dài trên đường, băng qua phía bên kia đường liền đến nơi biển quảng cáo lớn. Nơi cô đứng rất rộng lại là ngay cạnh bên một cái tượng đài phun nước hình mỹ nhân ngư bằng thạch cao trắng tuyệt đẹp, nước từ dưới hồ bắn lên trên tượng theo ánh đèn nhiều màu sắc cứ thế mà nhảy múa. Màn hình biển quảng cáo vẫn đang chiếu cuộc phỏng vấn của người đàn ông nào đó mà bản thân cô căm hận tới thấu tận trong xương tủy. Khoảng cách gần đến như vậy cô nhìn rõ từng cử chỉ từng ánh mắt và lời nói của anh ta. Ừ thì trông anh ta vẫn là người đàn ông lịch lãm sang trọng hút hồn nhiều phụ nữ và vô cùng thành đạt như cô phóng viên kia vẫn liên tục khen ngợi. Nhưng với cô so với ngày trước dáng vẻ anh ta lúc này không khác gì một con quỷ dữ đội lốt hiền nhân.
Có ai biết được những chuyện anh ta làm phía sau những cái thành công giả tạo lấp lánh đó . Cô từng xem anh ta là một vị thần mà yêu thương, từng đem cả tình yêu thanh xuân đẹp đẽ của một cô gái đành hết cho anh ta, từ bỏ cả ước mơ của mình để đổi lấy cái danh phận Dịch thiếu phu nhân hư ảo. Đến bây giờ ngẫm lại cũng rõ tại sao ngày trước nhiều chuyện xảy ra đến như vậy mà cũng chỉ có hướng mũi nhọn vào mình cô mà thôi. Chỉ có cô ngu ngốc ngày xưa không hề nhận ra mà hết lần này đến lần khác van xin anh ta tha thứ mà cô nào có lỗi, tất cả cũng chỉ là mưu mô của anh ta bày ra để con cờ như cô dại dột mà sa lưới chết. Mà cho dù có khiến cô thành ra cái gì thì cũng đừng đụng tới ông cô kia chứ sao hắn ta có thể nhẫn tâm đến như vậy?
Cô chỉ đứng lặng yên ở nơi đó bên cạnh cái đài phun nước mà hướng đôi mắt mình lên trên màn hình điện tử. Ánh đèn từ nơi đó hắt xuống làm gương mặt trắng hồng của cô càng thêm nổi bật giữa dòng người qua lại. Thỉnh thoảng cô lại mím chặt đôi môi đỏ của mình, ánh mắt đau thương đôi lúc lại hiện lên trên gương mặt. Cô cứ duy trì hình ảnh đó mãi cho đến khi tiếng gọi của Tư Mã gần sát bên cạnh:
- Tiểu thư đã đến lúc rời đi rồi!
Chính lúc đó cô mới có thể thoát ra khỏi mớ hỗn độn đau đớn trong lòng mà dứt khoát rời khỏi. Mông lung một câu nói mà ngay từ giây đầu tiên khi nghe thấy Tư Mã đã không khỏi bất ngờ:
- Tư Mã, em nhất định sẽ giết chết anh ta!
Tư Mã cũng không thể đáp lại được gì từ câu nói của cô. Chỉ một trước một sau lặng lẽ đưa cô trở về xe.
Cả quá trình cô đứng ở đó chăm chú nhìn tấm bảng quảng cáo cho đến khi rời đi ,không phải chỉ có mình Cung Chính Thần ngồi trong xe từng chút quan sát cô, mà ở một hướng khác qua tấm cửa kính của một nhà hàng Tây sang trọng trên con phố cũng có một người đàn ông vô tình nhìn thấy rồi cũng bị cuốn vào hành động kì lạ này không rời mắt. Người đó cũng chẳng ai xa lạ cũng chính là người đang được phỏng vấn trên kia.
- Dịch Tân, cậu đang nhìn gì vậy?
- Sở Nam hình như cô gái kia.... à mà không, không có gì!
Sở Nam ngồi một bên nhìn anh cứ dán mắt ra ngoài phía cửa kính, hỏi thì lại trả lời đâu đâu không khỏi tò mò:
- Là gì vậy? Cậu vừa nhìn thấy ai à?
Dịch Tân cũng dời tầm quan sát về bên người đối diện, cầm tách trà hoa thơm lên nhấp một ngụm mới trả lời:
- Thiếu Dương sao vẫn chưa thấy tới?
Anh không trả lời....
Sở Nam cũng không có ý muốn truy hỏi tới cùng cái con người tâm tư khó đoán này,liền trả lời vấn đề hiện tại Dịch Tân hỏi:
- Lúc nãy có gọi nói là Ninh Ninh nhà cậu ta muốn ăn canh gà thảo mộc của Trúc quán nên liền đi mua rồi chắc một lúc nữa mới tới!
Dịch Tân một bên bật cười:
- Tôi thật không ngờ bây giờ Đại thiếu gia hào hoa thay phụ nữ như thay áo lại dễ bị tóm gọn bởi một cô gái du học sinh đến vậy!
Người đối diện nhúng vai đồng tình:
- Thì tôi cũng đâu có ngờ đến được. Mà cậu ta yên ổn tôi càng thoải mái không cần thấy cảnh đôi ba ngày lại chạy tới tìm tôi để giả quyết mấy cô người yêu!
- Đàn ông như cậu ta thật dễ bị tóm!
- Cậu cũng đã bị tóm rồi còn gì. Dịch Tân mọi người đều biết cậu sắp kết hôn với Thy Thy rồi!
Nhắc tới chuyện này tâm tình của Dịch Tân như bị đá kéo xuống. Anh sắp kết hôn... đúng anh sắp bắt đầu cuộc hôn nhân thứ hai với một cô gái anh quen biết gần năm, anh và Thy Thy gắn bó lâu như thế mọi chuyện chắc chắn sẽ tốt đẹp. So với ngày trước với Á Kỳ thì trước đã quá vội. Nhắc tới Á Kỳ anh lại thấy giật mình, thời gian lâu rồi anh đã không muốn
gợi lại trong tâm trí mình cái tên này, nó đối với anh chính là cái quá khứ đầy sai lầm.
- Dịch Tân tôi thấy Thy Thy rất háo hức !
- Ừ
- Sao vậy tâm tình lại không tốt sao?
- Sở Nam tôi kết hôn như vậy cậu nghĩ xem có phải là quá độc ác với Kỳ gia hay không?
Sở Nam liền giật mình:
- Sao đột nhiên lại nhắc tới Kỳ lão?
- Tôi chợt nghĩ tới ngày trước cho tới cuối cùng ông ấy vẫn bảo vệ cho quyền lợi của tôi. Tôi còn nhớ ông ấy nói với tôi phải tìm lại được Á Kỳ cô ấy nhất định còn sống!
- Vậy cậu đã tìm ra được chưa. Dịch Tân chuyện qua lâu lắm rồi cậu đừng mang trong lòng nữa. Á Kỳ đã không còn tồn tại nữa rồi!
- Nhưng ngày ấy là tôi sai lầm với cô ấy trước.
Trên ban công của ngôi biệt thự gần biển, ở đây sóng vỗ rất nhịp điệu hòa cùng gió như bản nhạc giữa cảnh khuya. Một dáng hình người phụ nữ đứng ở đó, cô khoác chiếc áo mỏng manh lặng lẽ ngắm nhìn cảnh trời trước mắt mình.
Thân hình mảnh mai của cô trước gió càng lạnh dần đi rồi một khoảng bất ngờ rơi vào vòng ôm ấm áp của người đàn ông vừa xuất hiện. Anh vòng tay ôm cô thật chặc từ phía sau nhẹ nhàng ấm áp như ôm một món bảo bối vô giá. Họ đẹp đẽ như đôi tình nhân dưới trăng....
Chính Thần nhẹ nhàng hỏi:
- Sao không ngủ mà lại chạy ra đây!
- Em chưa muốn ngủ. Ra đây muốn xem cảnh ở đây một chút. Anh chọn chỗ ở đây thật đẹp!
- Thật sao? Ban đầu là muốn mang em về Long Cơ nhưng xem ra nơi đó không hợp với em. Liền kêu Tư Mã tìm chọn chỗ này, đều là công của cậu ta!
Cô yên ổn không phản kháng vòng ôm này cũng có hơi hướng dựa vào anh
- Cả hai anh đều rất tốt với em!
Chính Thần đặt cầm trên đỉnh đầu cô bá đạo mà tuyên bố:
- Tốt với em chỉ có anh thôi đừng dính thêm cậu ta!
Cô liền cười khuỷu tay khẻ đẩy anh mấy cái:
- Nào lại chỉ có mình anh nếu không có Tư Mã thì vẫn còn Mãnh Bảo nó rất tốt với em!
Chính Thần liền cau mày:
- Đừng nhắc tới con Mãnh Bảo đó nữa. Nó càng ngày càng được em chiều hư. Ngày trước chỉ cần anh liếc mắt với nó một cái thì đã cong đuôi sợ hãi còn giờ thì sao anh có la thế nào thì nó lại tới quấn lấy em làm lá chắn!
- Thì vẫn tại anh giơ nanh vuốt với nó làm gì. Mà khi nào nó về đây vậy em thấy nhớ nó rồi?
- Chắc là tới trưa mai nó mới về đến đây!