Trụ sở tập đoàn Huy Hành, tầng cao nhất.
Tòa nhà này có tổng cộng ba mươi sáu tầng, văn phòng chủ tịch ở tầng ba mươi lăm cũng là văn phòng của Đoàn Thiên Hành.
Người có vị trí cao tất nhiên phải đứng ở nơi cao nhất để quan sát mọi người. Nhưng không ai biết tầng ba mươi sáu dùng để làm gì, chưa từng có ai lên đó. Bởi vì Đoàn Thiên Hành đã ra lệnh cấm, ngoài anh ta và Hàn Tiểu Thi thì bất kì ai cũng không được bén mảng lên tầng ba mươi sáu.
Bởi vì tầng cao nhất là văn phòng làm việc của Nhạc Huy – đại ca của anh ta, cũng là nơi đại ca của anh ta giải trí và đọc sách nên không ai được phép đi lên quấy rầy Nhạc Huy.
Đương nhiên không ai biết ông chủ thực sự của tập đoàn Huy Hành là Nhạc Huy. Đoàn Thiên Hành chỉ nắm giữ bốn mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Huy Hành, mà trong bốn mươi phần trăm này, Nhạc Huy đã cho anh ta ba mươi phần trăm.
Thế nên Đoàn Thiên Hành vẫn luôn cố hết sức để giúp Nhạc Huy phát triển tập đoàn này, có thể nói là Nhạc Huy và Đoàn Thiên Hành đã cùng nhau xây dựng nên tập đoàn Huy Hành, tập đoàn Huy Hành cũng đã làm nên một Đoàn Thiên Hành hôm nay. Ai cũng biết ông chủ Đoàn Thiên Hành của tập đoàn Huy Hành là người kinh doanh trẻ tuổi và có triển vọng nhất trong vài thành phố lân cận.
“Nhạc Huy, anh đúng là thánh, anh nói Liễu Tử Thần nhất định sẽ đến đây với Liễu Nhược Hà, ngày hôm qua anh ta đến thật đấy”.
“Em làm theo lời anh, để bảo vệ bên dưới đánh hắn một trận, tên khốn đó bị đánh đến thảm hại”.
Hôm nay Hàn Tiểu Thi mặc áo sơ mi kiểu nữ màu trắng kết hợp với váy ngắn bó sát màu đen để lộ đôi chân thon dài, toát ra sự quyến rũ. Cô ta bưng một đĩa trái cây, tự tay đút từng miếng đã cắt sẵn cho Nhạc Huy.
Nhạc Huy buông cuốn Tam Quốc Diễn Nghĩa đã xem vài lần xuống, bình thản nói:
“Tôi đã sống chung với người nhà họ Liễu hai năm nay nên hiểu rất rõ bản chất của từng người”.
“Dự án lần này không hề nhỏ, chắc chắn Liễu Hồng Thanh sẽ nhân cơ hội này bảo Liễu Tử Thần liên hệ với Thiên Hành thay cho Nhược Hà nên lần này Liễu Tử Thần sẽ đi theo đến đây. Nếu không phải hai năm nay Nhược Hà và Thiên Hành vẫn duy trì quan hệ hợp tác thì hoàn cảnh của cả nhà cô ấy ở nhà họ Liễu còn khó khăn hơn bây giờ nữa”.
Hàn Tiểu Thi nghe giọng điệu Nhạc Huy vẫn còn thân thiết khi nhắc đến Liễu Nhược Hà như vậy, cô ta bỗng nhíu mày:
“Anh vẫn đang lo lắng cho cả nhà Liễu Nhược Hà đấy à? Bọn họ đối xử với anh như vậy, nếu em là anh, em tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tất cả bọn họ”.
Nhạc Huy đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn phong cảnh thành phố Sở Châu, rồi thở dài nói:
“Tôi không hề lo lắng cho bố mẹ vợ. Nếu họ không phải là bố mẹ của Liễu Nhược Hà thì bây giờ có lẽ họ cũng đã giống tên Liễu Tử Thần rồi”.
“Tôi chỉ lo lắng cho Nhược Hà… cô ấy không có mưu tính trong lòng, là người rất đơn thuần, tính cách lại mềm yếu. Ở nhà họ Liễu, cô ấy có bị bắt nạt cũng sẽ không phản kháng, bố mẹ cô ấy càng vô dụng, không giúp gì được cho cô ấy cả”.
Hàn Tiểu Thi càng nhíu chặt mày, cô ta ngước đôi mắt xinh đẹp lên nhìn bóng lưng cao lớn của Nhạc Huy, nói:
“Nhưng cô ta đối xử với anh như vậy, đừng nói là bố mẹ anh, ngay cả em cũng thấy đau lòng cho anh”.
“Cô ta vô tình, anh cần gì phải có tình nghĩa với cô ta”.
Nhạc Huy nghe vậy lắc đầu phì cười.
“Phải, tôi cần gì phải có nghĩa khí với cô ấy”, anh thở dài: “Chỉ một lần này nữa thôi rồi sẽ quên đi. Bây giờ chúng tôi đã không còn là vợ chồng nữa, vì nghĩa tình đã từng là vợ chồng, tôi sẽ giúp cô ấy lần cuối này”.
“Tôi đã ngừng hết mọi hợp tác với nhà họ Liễu nhưng chưa dừng hợp tác với công ty của cô ấy. Từ nay, cô ấy sẽ là sợi dây cứu mạng của nhà họ Liễu, tôi hy vọng sau này cô ấy sẽ được người nhà họ Liễu tôn trọng”.
“Còn sau này như thế nào đã không còn là việc của tôi nữa”.
Nghe Nhạc Huy nói vậy, Hàn Tiểu Thi cũng không khuyên anh nữa, cô ta biết Nhạc Huy là người trọng tình trọng nghĩa.
“Nếu đã như vậy, hãy để em chữa lành vết sẹo trong lòng anh được không?”, Hàn Tiểu Thi đi đến sau lưng Nhạc Huy, vươn cánh tay ôm chặt lấy anh từ phía sau, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của người đàn ông trước mặt này.
“Anh biết không, em đã thích anh từ rất lâu rồi. So với người phụ nữ không có lương tâm Liễu Nhược Hà kia, em có thể thỏa mãn mọi nhu cầu tình cảm của anh, kể cả… nhu cầu về cơ thể”, Hàn Tiểu Thi không hổ là người phụ nữ được nhiều cậu ấm nhà giàu ở thủ đô theo đuổi, dường như cô ta sinh ra đã là người xinh đẹp khiến bao người mê mẩn, cả người toát ra sự hấp dẫn của phụ nữ.
“Đừng làm loạn”, Nhạc Huy không hề động đậy đứng bên cửa sổ, khẽ nhíu mày.
“Anh thật sự không hề rung động chút nào sao?”, Hàn Tiểu Thi hai mắt rưng rưng, buồn bực nói: “Đôi khi em thật sự nghi ngờ anh có phải đàn ông không, tại sao em đã dâng mình lên thế rồi mà anh vẫn từ chối em?”
Nghe vậy, Nhạc Huy cười khẩy nói:
“Hiện tại tôi vừa kết thúc một mối quan hệ đã quay đi chấp nhận một người phụ nữ khác”.
“Cô dám ở bên người đàn ông thế sao? Cô không sợ tôi lại quay sang chấp nhận một người phụ nữ khác nữa, thậm chí là vô số người phụ nữ khác ư?”
Hàn Tiểu Thi đứng đối diện Nhạc Huy, đôi mắt hoạt bát ngấn lệ nhìn anh.
“Em rất có lòng tin với bản thân, em nhất định có thể khiến anh chấp nhận em, chỉ cần anh dám làm thì sao em lại không dám chứ?”
Nhạc Huy lắc đầu không cảm xúc nói:
“Bỏ đi, bây giờ tôi không có tâm trạng để chấp nhận mối quan hệ tình cảm thứ hai nữa. Tôi muốn mau chóng cắt đứt hoàn toàn quan hệ với nhà họ Liễu”.
“Sau đó trở về thủ đô thăm bố mẹ tôi trước, đã lâu rồi tôi chưa về thăm họ”.
Hàn Tiểu Thi cảm thấy hơi uất ức nhưng không nản lòng. Người trọng tình nghĩa như Nhạc Huy sẽ không lăng nhăng, chỉ là vì vết thương lòng do Liễu Nhược Hà gây ra mới khiến anh không còn để tâm đến tình cảm và phụ nữ.
“Người phụ nữ xấu xa Liễu Nhược Hà…”, Hàn Tiểu Thi càng thêm hận Liễu Nhược Hà.
Nhạc Huy nhìn đồng hồ rồi nói với Hàn Tiểu Thi:
“Thôi, cô xuống trước đi”.
“Tôi đoán lát nữa Liễu Hồng Thanh sẽ dẫn người nhà họ Liễu đến tìm Thiên Hành, chốc nữa cô giúp Thiên Hành ứng phó với họ một chút. Cậu ấy cũng rất bận, chưa chắc sẽ có thời gian đi gặp lũ chó mèo kia”.
“Nhớ những gì tôi đã nói hôm qua, đừng để người nhà họ Liễu bước chân vào tập đoàn Huy Hành của tôi”.
…
Quả nhiên đúng như dự đoán của Nhạc Huy, Liễu Hồng Thanh dẫn cả nhà họ Liễu đến gặp Đoàn Thiên Hành để xin lỗi anh ta.
Mặc dù không biết xin lỗi về việc gì nhưng dù sao cũng phải xin lỗi. Chỉ cần có thể làm rõ hiểu lầm, không để tập đoàn Huy Hành ngừng hợp tác với nhà họ Liễu thì có bảo nhà họ Liễu quỳ xuống, bọn họ cũng sẽ làm.
Hôm qua Liễu Hồng Thanh và Liễu Nhược Hà đoán là do Nhạc Huy nên mới dẫn đến chuyện Đoàn Thiên Hành chấm dứt quan hệ hợp tác với họ.
Nhưng suy đoán này bị mọi người đồng thời bác bỏ, Liễu Hồng Thanh và Liễu Nhược Hà đều không tin. Nhạc Huy – một đứa ở rể không làm được tích sự gì cho nhà họ Liễu, ngay cả công việc cũng không có thì anh có thể ảnh hưởng đến quyết sách của tập đoàn Huy Hành sao?
Đúng là nực cười!
Vì để thể hiện thành ý, Liễu Hồng Thanh dẫn theo Liễu Tử Thần còn đang nằm viện đến. Một là thể hiện thành ý, hai là tập đoàn Huy Hành tốt xấu gì cũng đã đánh người nhà họ Liễu khi chưa phân biệt đúng sai. Đoàn Thiên Hành nên cảm thấy áy náy, có thể bởi vì áy náy nên anh ta sẽ không ngừng hợp tác với nhà họ Liễu.
Một đám người tràn đầy tự tin, vênh váo đi đến cửa tập đoàn Huy Hành.
Sau đó cả nhà họ bị bảo vệ ở đại sảnh chạy ra ngăn lại.
“Làm gì đấy, đây là đâu mà các người dám tự tiện xông vào! Gia tộc các người muốn đứng dậy khởi nghĩa à!”
Vẫn là đội trưởng đội bảo vệ đó, tay cầm một cây gậy dán băng keo đen chỉ vào Liễu Hồng Thanh và quát lên.
Tòa nhà này có tổng cộng ba mươi sáu tầng, văn phòng chủ tịch ở tầng ba mươi lăm cũng là văn phòng của Đoàn Thiên Hành.
Người có vị trí cao tất nhiên phải đứng ở nơi cao nhất để quan sát mọi người. Nhưng không ai biết tầng ba mươi sáu dùng để làm gì, chưa từng có ai lên đó. Bởi vì Đoàn Thiên Hành đã ra lệnh cấm, ngoài anh ta và Hàn Tiểu Thi thì bất kì ai cũng không được bén mảng lên tầng ba mươi sáu.
Bởi vì tầng cao nhất là văn phòng làm việc của Nhạc Huy – đại ca của anh ta, cũng là nơi đại ca của anh ta giải trí và đọc sách nên không ai được phép đi lên quấy rầy Nhạc Huy.
Đương nhiên không ai biết ông chủ thực sự của tập đoàn Huy Hành là Nhạc Huy. Đoàn Thiên Hành chỉ nắm giữ bốn mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Huy Hành, mà trong bốn mươi phần trăm này, Nhạc Huy đã cho anh ta ba mươi phần trăm.
Thế nên Đoàn Thiên Hành vẫn luôn cố hết sức để giúp Nhạc Huy phát triển tập đoàn này, có thể nói là Nhạc Huy và Đoàn Thiên Hành đã cùng nhau xây dựng nên tập đoàn Huy Hành, tập đoàn Huy Hành cũng đã làm nên một Đoàn Thiên Hành hôm nay. Ai cũng biết ông chủ Đoàn Thiên Hành của tập đoàn Huy Hành là người kinh doanh trẻ tuổi và có triển vọng nhất trong vài thành phố lân cận.
“Nhạc Huy, anh đúng là thánh, anh nói Liễu Tử Thần nhất định sẽ đến đây với Liễu Nhược Hà, ngày hôm qua anh ta đến thật đấy”.
“Em làm theo lời anh, để bảo vệ bên dưới đánh hắn một trận, tên khốn đó bị đánh đến thảm hại”.
Hôm nay Hàn Tiểu Thi mặc áo sơ mi kiểu nữ màu trắng kết hợp với váy ngắn bó sát màu đen để lộ đôi chân thon dài, toát ra sự quyến rũ. Cô ta bưng một đĩa trái cây, tự tay đút từng miếng đã cắt sẵn cho Nhạc Huy.
Nhạc Huy buông cuốn Tam Quốc Diễn Nghĩa đã xem vài lần xuống, bình thản nói:
“Tôi đã sống chung với người nhà họ Liễu hai năm nay nên hiểu rất rõ bản chất của từng người”.
“Dự án lần này không hề nhỏ, chắc chắn Liễu Hồng Thanh sẽ nhân cơ hội này bảo Liễu Tử Thần liên hệ với Thiên Hành thay cho Nhược Hà nên lần này Liễu Tử Thần sẽ đi theo đến đây. Nếu không phải hai năm nay Nhược Hà và Thiên Hành vẫn duy trì quan hệ hợp tác thì hoàn cảnh của cả nhà cô ấy ở nhà họ Liễu còn khó khăn hơn bây giờ nữa”.
Hàn Tiểu Thi nghe giọng điệu Nhạc Huy vẫn còn thân thiết khi nhắc đến Liễu Nhược Hà như vậy, cô ta bỗng nhíu mày:
“Anh vẫn đang lo lắng cho cả nhà Liễu Nhược Hà đấy à? Bọn họ đối xử với anh như vậy, nếu em là anh, em tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tất cả bọn họ”.
Nhạc Huy đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn phong cảnh thành phố Sở Châu, rồi thở dài nói:
“Tôi không hề lo lắng cho bố mẹ vợ. Nếu họ không phải là bố mẹ của Liễu Nhược Hà thì bây giờ có lẽ họ cũng đã giống tên Liễu Tử Thần rồi”.
“Tôi chỉ lo lắng cho Nhược Hà… cô ấy không có mưu tính trong lòng, là người rất đơn thuần, tính cách lại mềm yếu. Ở nhà họ Liễu, cô ấy có bị bắt nạt cũng sẽ không phản kháng, bố mẹ cô ấy càng vô dụng, không giúp gì được cho cô ấy cả”.
Hàn Tiểu Thi càng nhíu chặt mày, cô ta ngước đôi mắt xinh đẹp lên nhìn bóng lưng cao lớn của Nhạc Huy, nói:
“Nhưng cô ta đối xử với anh như vậy, đừng nói là bố mẹ anh, ngay cả em cũng thấy đau lòng cho anh”.
“Cô ta vô tình, anh cần gì phải có tình nghĩa với cô ta”.
Nhạc Huy nghe vậy lắc đầu phì cười.
“Phải, tôi cần gì phải có nghĩa khí với cô ấy”, anh thở dài: “Chỉ một lần này nữa thôi rồi sẽ quên đi. Bây giờ chúng tôi đã không còn là vợ chồng nữa, vì nghĩa tình đã từng là vợ chồng, tôi sẽ giúp cô ấy lần cuối này”.
“Tôi đã ngừng hết mọi hợp tác với nhà họ Liễu nhưng chưa dừng hợp tác với công ty của cô ấy. Từ nay, cô ấy sẽ là sợi dây cứu mạng của nhà họ Liễu, tôi hy vọng sau này cô ấy sẽ được người nhà họ Liễu tôn trọng”.
“Còn sau này như thế nào đã không còn là việc của tôi nữa”.
Nghe Nhạc Huy nói vậy, Hàn Tiểu Thi cũng không khuyên anh nữa, cô ta biết Nhạc Huy là người trọng tình trọng nghĩa.
“Nếu đã như vậy, hãy để em chữa lành vết sẹo trong lòng anh được không?”, Hàn Tiểu Thi đi đến sau lưng Nhạc Huy, vươn cánh tay ôm chặt lấy anh từ phía sau, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của người đàn ông trước mặt này.
“Anh biết không, em đã thích anh từ rất lâu rồi. So với người phụ nữ không có lương tâm Liễu Nhược Hà kia, em có thể thỏa mãn mọi nhu cầu tình cảm của anh, kể cả… nhu cầu về cơ thể”, Hàn Tiểu Thi không hổ là người phụ nữ được nhiều cậu ấm nhà giàu ở thủ đô theo đuổi, dường như cô ta sinh ra đã là người xinh đẹp khiến bao người mê mẩn, cả người toát ra sự hấp dẫn của phụ nữ.
“Đừng làm loạn”, Nhạc Huy không hề động đậy đứng bên cửa sổ, khẽ nhíu mày.
“Anh thật sự không hề rung động chút nào sao?”, Hàn Tiểu Thi hai mắt rưng rưng, buồn bực nói: “Đôi khi em thật sự nghi ngờ anh có phải đàn ông không, tại sao em đã dâng mình lên thế rồi mà anh vẫn từ chối em?”
Nghe vậy, Nhạc Huy cười khẩy nói:
“Hiện tại tôi vừa kết thúc một mối quan hệ đã quay đi chấp nhận một người phụ nữ khác”.
“Cô dám ở bên người đàn ông thế sao? Cô không sợ tôi lại quay sang chấp nhận một người phụ nữ khác nữa, thậm chí là vô số người phụ nữ khác ư?”
Hàn Tiểu Thi đứng đối diện Nhạc Huy, đôi mắt hoạt bát ngấn lệ nhìn anh.
“Em rất có lòng tin với bản thân, em nhất định có thể khiến anh chấp nhận em, chỉ cần anh dám làm thì sao em lại không dám chứ?”
Nhạc Huy lắc đầu không cảm xúc nói:
“Bỏ đi, bây giờ tôi không có tâm trạng để chấp nhận mối quan hệ tình cảm thứ hai nữa. Tôi muốn mau chóng cắt đứt hoàn toàn quan hệ với nhà họ Liễu”.
“Sau đó trở về thủ đô thăm bố mẹ tôi trước, đã lâu rồi tôi chưa về thăm họ”.
Hàn Tiểu Thi cảm thấy hơi uất ức nhưng không nản lòng. Người trọng tình nghĩa như Nhạc Huy sẽ không lăng nhăng, chỉ là vì vết thương lòng do Liễu Nhược Hà gây ra mới khiến anh không còn để tâm đến tình cảm và phụ nữ.
“Người phụ nữ xấu xa Liễu Nhược Hà…”, Hàn Tiểu Thi càng thêm hận Liễu Nhược Hà.
Nhạc Huy nhìn đồng hồ rồi nói với Hàn Tiểu Thi:
“Thôi, cô xuống trước đi”.
“Tôi đoán lát nữa Liễu Hồng Thanh sẽ dẫn người nhà họ Liễu đến tìm Thiên Hành, chốc nữa cô giúp Thiên Hành ứng phó với họ một chút. Cậu ấy cũng rất bận, chưa chắc sẽ có thời gian đi gặp lũ chó mèo kia”.
“Nhớ những gì tôi đã nói hôm qua, đừng để người nhà họ Liễu bước chân vào tập đoàn Huy Hành của tôi”.
…
Quả nhiên đúng như dự đoán của Nhạc Huy, Liễu Hồng Thanh dẫn cả nhà họ Liễu đến gặp Đoàn Thiên Hành để xin lỗi anh ta.
Mặc dù không biết xin lỗi về việc gì nhưng dù sao cũng phải xin lỗi. Chỉ cần có thể làm rõ hiểu lầm, không để tập đoàn Huy Hành ngừng hợp tác với nhà họ Liễu thì có bảo nhà họ Liễu quỳ xuống, bọn họ cũng sẽ làm.
Hôm qua Liễu Hồng Thanh và Liễu Nhược Hà đoán là do Nhạc Huy nên mới dẫn đến chuyện Đoàn Thiên Hành chấm dứt quan hệ hợp tác với họ.
Nhưng suy đoán này bị mọi người đồng thời bác bỏ, Liễu Hồng Thanh và Liễu Nhược Hà đều không tin. Nhạc Huy – một đứa ở rể không làm được tích sự gì cho nhà họ Liễu, ngay cả công việc cũng không có thì anh có thể ảnh hưởng đến quyết sách của tập đoàn Huy Hành sao?
Đúng là nực cười!
Vì để thể hiện thành ý, Liễu Hồng Thanh dẫn theo Liễu Tử Thần còn đang nằm viện đến. Một là thể hiện thành ý, hai là tập đoàn Huy Hành tốt xấu gì cũng đã đánh người nhà họ Liễu khi chưa phân biệt đúng sai. Đoàn Thiên Hành nên cảm thấy áy náy, có thể bởi vì áy náy nên anh ta sẽ không ngừng hợp tác với nhà họ Liễu.
Một đám người tràn đầy tự tin, vênh váo đi đến cửa tập đoàn Huy Hành.
Sau đó cả nhà họ bị bảo vệ ở đại sảnh chạy ra ngăn lại.
“Làm gì đấy, đây là đâu mà các người dám tự tiện xông vào! Gia tộc các người muốn đứng dậy khởi nghĩa à!”
Vẫn là đội trưởng đội bảo vệ đó, tay cầm một cây gậy dán băng keo đen chỉ vào Liễu Hồng Thanh và quát lên.