Mẫn Nhi chạy nhanh vào nhà, thấy nó đang ngồi làm việc trên chiếc xe lăn. Mẫn chạy lại ôm cổ nó nhõng nhẽo.
"Chị! Nhớ hai ghê"
Mẫn Nhi ôm nó từ đằng sau ngọt ngào.
"Ta đi ăn tối nhé!"
Nó bỏ máy tính sang một bên nhìn Mẫn Nhi mỉm cười. Mẫn Nhi đẩy xe vào trong bếp thì thấy hắn đang cặm cụi làm đồ ăn.
"Anh/Mày làm gì ở đây!"
Mẫn Nhi và Thiên đều sửng sốt khi nhìn thấy cảnh này. Người con trai mặc tạp dề hello kitty nấu ăn. Hai người họ bật cười thành tiếng.
"Hai người..."
Hắn bực mình nhìn hai con người không biết điều đang cười hối hả ở phía bên kia.
"Em yêu! Chúng ta ăn cơm thôi nào!"
Hắn cầm đĩa trứng rán đặt xuống bàn, cởi bỏ chiếc tạp dề trên người tiến lại về phía nó. Đặt nó ngồi bên cạnh hắn, nó nhìn hai đứa em của mình lắc đầu.
"Còn không mau ngồi xuống"
"Vâng"
Cả hai người họ đều ngồi vào bàn ăn. Hôm nay, Hoàng Anh quý công tử đã nấu hết chỗ này sao?
"Tại sao?"
Mẫn Nhi nhìn hắn đang lấy cơm cho nó.
"Sao?"
Hắn hậm hực nhìn Mẫn Nhi.
"Sao tụi em không có cơm?"
"Cho chết!"
Hắn hất mũi một cái rồi ngồi xuống ăn cơm ngon lành với em yêu của mình.
"Thôi nào!"
Nó lên tiếng, Thiên đành phải đứng dậy lấy cơm cho mình và Mẫn Nhi.
"Marila tháng sau cưới hả?"
Nó gắp miếng cơm bỏ vào mồm
"Vâng!"
Thiên cầm hai bát cơm đặt xuống bàn trả lời câu hỏi của nó. Bữa ăn lại trở lên một cách yên tĩnh, không ai mở lời trước.
Rất nhanh, bữa ăn không nói nhưng rất ấm áp. Đã lâu hai đứa trẻ này đã không cảm nhận được.
"Mày rửa bát nhé!"
Hắn vỗ vai Thiên rồi đi ra phòng khách. Thiên mỉm cười, trong lòng tự chửi thầm.
*Thằng chó! Tại sao mình lại kết bạn với nó chứ?*
Nó vịn tay vào lan can cầu thang cố gắng đứng dậy, không cho phép mình là con người vô dụng. Đôi chân trắng nõn nà vừa đặt xuống đất, nó hít một hơi thật sâu. Dùng hết lực vào tay, nhất định phải đứng lên được.
Nó cảm thấy mình thật vô dụng, không làm gì được cho hai người em của mình. Người chị này thật vô dụng!
Hơi lạnh từ lan can bằng nhôm truyền đến tay nó, đôi chân không vững lảo đảo ngã xuống.
Không không được, cô lên Băng Nhi mày làm được mà.
"Em có biết là nguy hiểm thế nào không?"
Hắn chạy lại đỡ nó, bế nó lên phòng. Chưa kịp rấn tĩnh lại thì nó cảm thấy ấm áp từ ngực của hắn truyền đến.
"Anh..."
Nó lại đỏ mặt, quay sang chỗ khác. Mở cửa phòng nó, hắn bế nó bước vào. Nhẹ nhàng đặt nó xuống giường hắn cúi sát xuống mặt nó.
"Có biết là tôi lo cho em thế nào không?"
"Không?"
Nó quay mặt về phía khác để tránh ánh mắt của hắn. Hắn cho hai tay lên mặt nó, mắt chạm mắt, trán chạm trán, môi chạm môi.
"Chị! Nhớ hai ghê"
Mẫn Nhi ôm nó từ đằng sau ngọt ngào.
"Ta đi ăn tối nhé!"
Nó bỏ máy tính sang một bên nhìn Mẫn Nhi mỉm cười. Mẫn Nhi đẩy xe vào trong bếp thì thấy hắn đang cặm cụi làm đồ ăn.
"Anh/Mày làm gì ở đây!"
Mẫn Nhi và Thiên đều sửng sốt khi nhìn thấy cảnh này. Người con trai mặc tạp dề hello kitty nấu ăn. Hai người họ bật cười thành tiếng.
"Hai người..."
Hắn bực mình nhìn hai con người không biết điều đang cười hối hả ở phía bên kia.
"Em yêu! Chúng ta ăn cơm thôi nào!"
Hắn cầm đĩa trứng rán đặt xuống bàn, cởi bỏ chiếc tạp dề trên người tiến lại về phía nó. Đặt nó ngồi bên cạnh hắn, nó nhìn hai đứa em của mình lắc đầu.
"Còn không mau ngồi xuống"
"Vâng"
Cả hai người họ đều ngồi vào bàn ăn. Hôm nay, Hoàng Anh quý công tử đã nấu hết chỗ này sao?
"Tại sao?"
Mẫn Nhi nhìn hắn đang lấy cơm cho nó.
"Sao?"
Hắn hậm hực nhìn Mẫn Nhi.
"Sao tụi em không có cơm?"
"Cho chết!"
Hắn hất mũi một cái rồi ngồi xuống ăn cơm ngon lành với em yêu của mình.
"Thôi nào!"
Nó lên tiếng, Thiên đành phải đứng dậy lấy cơm cho mình và Mẫn Nhi.
"Marila tháng sau cưới hả?"
Nó gắp miếng cơm bỏ vào mồm
"Vâng!"
Thiên cầm hai bát cơm đặt xuống bàn trả lời câu hỏi của nó. Bữa ăn lại trở lên một cách yên tĩnh, không ai mở lời trước.
Rất nhanh, bữa ăn không nói nhưng rất ấm áp. Đã lâu hai đứa trẻ này đã không cảm nhận được.
"Mày rửa bát nhé!"
Hắn vỗ vai Thiên rồi đi ra phòng khách. Thiên mỉm cười, trong lòng tự chửi thầm.
*Thằng chó! Tại sao mình lại kết bạn với nó chứ?*
Nó vịn tay vào lan can cầu thang cố gắng đứng dậy, không cho phép mình là con người vô dụng. Đôi chân trắng nõn nà vừa đặt xuống đất, nó hít một hơi thật sâu. Dùng hết lực vào tay, nhất định phải đứng lên được.
Nó cảm thấy mình thật vô dụng, không làm gì được cho hai người em của mình. Người chị này thật vô dụng!
Hơi lạnh từ lan can bằng nhôm truyền đến tay nó, đôi chân không vững lảo đảo ngã xuống.
Không không được, cô lên Băng Nhi mày làm được mà.
"Em có biết là nguy hiểm thế nào không?"
Hắn chạy lại đỡ nó, bế nó lên phòng. Chưa kịp rấn tĩnh lại thì nó cảm thấy ấm áp từ ngực của hắn truyền đến.
"Anh..."
Nó lại đỏ mặt, quay sang chỗ khác. Mở cửa phòng nó, hắn bế nó bước vào. Nhẹ nhàng đặt nó xuống giường hắn cúi sát xuống mặt nó.
"Có biết là tôi lo cho em thế nào không?"
"Không?"
Nó quay mặt về phía khác để tránh ánh mắt của hắn. Hắn cho hai tay lên mặt nó, mắt chạm mắt, trán chạm trán, môi chạm môi.