Sau khi nói một câu phũ phàng với Cố Bạch thì Lâm Nhược Băng quay ra chỗ hai bà chị của mình đang tám chuyện rất vui vẻ không thèm quan tâm đến đứa em này phải " đối phó với tên ngạo mạn ".
- Vui ha? _ Câu hỏi kèm theo mùi thuốc súng nồng nặc làm cho Lam Tuyên và Lam Ngọc không hẹn mà cùng nhau nuốt nước bọt.
Bọn họ đâu có làm gì đâu? Chỉ đứng xem kịch hay thôi mà.
Chẳng qua hai cô nghĩ Lâm Nhược Băng tự giải quyết được thì cần gì tụi cô giúp chớ?
- Oa oa oa....xin lỗi em mà tiểu Băng, bọn chị chỉ đứng xem kịch..... _ Lam Ngọc không đánh mà khai khiến cô đang nói giữa chừng mà bị Lam Tuyên bịt miệng lại.
- Xem-kịch??? _ Cô nghiến răng nói.
- Đ...đâ...đâu....co..c...có đâu!!! Con Lam Ngọc nó nói tầm xàm á! Bọn chị thấy em tự giải quyết cái tên Cố Bạch đó được nên mới im lặng không can thiệp thôi, chứ có xem kịch gì đâu!! Hì hì!!_ Lam Tuyên cười giả lả mong cô bớt giận.
- Haizzzz em không giận hai chị đâu.... _ Cô chưa nói hết thì Lam Ngọc xen vô.
- Tấn Dương?
- Hả? _ Lam Tuyên và cô đồng thanh rồi quay về phía cánh tay Lam Ngọc đang chỉ.
Nhìn về phía đó, đập vào mắt cô là một ông già bụng bự, đầu hói, mặt nhìn dê dê đang chọc ghẹo mấy cô phục vụ. Đúng y trong phim, mấy ông già này thường là như vậy a!!
- Ông ta á? Em có thấy vệ sĩ nào đâu? _ Cô thắc mắc, rõ ràng ông ta chỉ đứng có một mình thôi.
- Em để ý kỹ đi, xung quanh có rất nhiều vệ sĩ giả thành người dự tiệc đó, chỉ cần lướt qua ánh mắt và nét mặt họ đang chú ý đến lão cáo già đó thì sẽ nhận ra ngay!!! _ Lam Tuyên nói một cách rõ ràng để cô hiểu.
* Quay qua...liếc* * Quay lại....liếc*
- Hóa ra là có vệ sĩ thật, mà sao......ÔNG TA CÓ NHIỀU VỆ SĨ VẬY?????? _ Áng chừng khoảng hơn 100 tên theo như cô quan sát.
- Đúng là người có tật giật mình, làm chuyện phi pháp nên mới sợ bị trả thù đấy mà! _ Lam Ngọc vuốt vuốt cằm ra vẻ một thám tử, nói thật...nhìn cô lúc đó rất mắc cười.
- Vậy kế hoạch là như nào? Phải dụ ông ta ra chỗ khác thôi! Chứ ở đây vừa đông người vừa có lắm vệ sĩ rất khó để hành động! _ Lần đầu tiên giết người, cô có chút gì đó gọi là " lo sợ nhẹ ".
- Ủa Minh Hy đâu rồi? Đừng nói là sợ quá nên trốn nha! _ Lam Ngọc ngó xung quanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng anh chàng.
- Kia phải không? _ Lâm Nhược Băng trông thấy anh chàng điển trai Minh Hy đang đứng uống rượu một mình ở trong góc tối có ít người đứng, bóng dáng anh ta ánh lên sự cô độc.
- Ừ ừ đúng rồi, để chị kêu cho! _ Lam Ngọc nói vào bộ đàm có sẵn ở tai, đây là thiết bị liên lạc mà ông trùm chuẩn bị cho bọn họ.
Cô thấy anh chàng Minh Hy nói gì đó vào bộ đàm rồi bước về phía bọn cô, dường như đôi mắt của Minh Hy toát lên nỗi buồn, anh chàng này thật bí ẩn!
- Kêu anh có chuyện gì không? _ Bây giờ lại thay nỗi buồn bằng sự ấm áp, đúng là sáng nắng chiều mưa trưa ba chấm mà.
- Bàn kế hoạch. _ Không nghĩ nhiều nữa, cô phải hoàn thành nhiệm vụ này trước đã.
- Nói đi anh nghe này! _ Minh Hy cười tít mắt, ô hay! Anh ta bắt tui cô nghĩ ra kế hoạch còn mình chỉ cần làm thôi à?
- A! Chị nghĩ ra rồi nè! Chúng ta sẽ làm như vầy.....blah........ blah..... blah............
- Hay hay hay!!!! Chị đúng là thiên tài! _ Lam Ngọc và cô đồng thanh.
- Anh thấy cách này không được! _ Nghe cho đã rồi kêu không được, Minh Hy à anh có giỏi thì nghĩ đi.
- Tại sao? _ Ba nàng cùng đồng thanh, kế hoạch của Lam Tuyên đề ra được mà.
- Thứ nhất, nếu như ông ta cả tin như vậy thì ông ta sẽ không thể đứng được vị trí ngày hôm nay. Thứ hai, vệ sĩ của ông ta sẽ theo tụi mình. Thứ ba, cách này không thể thực hiện được vì không có những thứ chúng ta cần! _ Minh Hy phân tích một cách logic làm cho ba nàng nhìn ra khuyết điểm của kế hoạch trẻ con này.
Thực ra, Lam Tuyên thấy ông ta ham tiền như vậy thì định viết một bức thư với nội dung về tiền, đại loại là vậy. Kêu phục vụ đưa cho ông ta, mời Tấn Dương vào phòng riêng để giết ông còn mình thì đi ra ngoài và nói với vệ sĩ rằng ông ta kêu mọi người vào rồi bốn người thì đánh bài chuồn.
Hoàn toàn không khả thi!
Hoàn toàn trẻ con!
Hoàn toàn ngu ngốc!
Lam Tuyên nghe xong thì cúi đầu mặc cảm làm cô và Lam Ngọc phải rối rít an ủi.
- Anh thông minh thì hãy chỉ giáo cho kẻ hèn này đi! _ Lâm Nhược Băng thấy Minh Hy làm Lam Tuyên buồn thì lên tiếng mỉa mai và trách móc.
- Tôi nghĩ chúng ta nên......blah......blah......blah.......
Hoàn hảo! Một kế hoạch hoàn hảo!
Quả thật Minh Hy có bộ óc cực kỳ thông minh, chả bù cho bọn cô a!
- 5ting! _ Cô, Lam Ngọc và Lam Tuyên làm hành động chúc nhau cố lên rồi tiến hành.
Lam Tuyên đi ra một góc tường tối gần chỗ Tấn Dương đang đứng và ở đó không có quả nhiều vệ sĩ tiện hành động hơn. Lam Tuyên thò cái chân trắng ngần, thon dài của mình ra phía ngoài ngoắc ngoắc Tấn Dương, ông ta thấy một đôi chân đẹp mỹ miều thì liền nghĩ rằng đó là một cô nàng xinh đẹp. Đương nhiên với cái bản tính hám gái của mình, ông ta ra hiệu vệ sĩ không được đi theo rồi cất bước về phía đôi chân quyến rũ ấy.
Lam Ngọc và Lâm Nhược Băng thấy kế hoạch thành công bước đầu thì khỏi nói cũng biết vui tới cỡ nào, hai nàng nhanh chân đi theo Tấn Dương vào trong góc tường, dùng lực của mình đánh vào gáy Tấn Dương khiến ông ta bất tỉnh nhân sự. Ba nàng cười khúc khích, vác cái thân nặng trịch của lão ta đi sâu vào góc tường. Còn bọn vệ sĩ? Bị Minh Hy chuốc thuốc ngủ hết trơn hết trọi rồi, còn tên nào nữa đâu mà lo. Nhưng bọn cô vẫn phải đưa ông ta vào một căn phong kho để hành sự chứ nếu giết ông ta ở ngay đầu tường đó thì khả năng bị phát hiện rất là cao.
* Phập *
Cô cắm ám khí độc của mình vào gáy ông ta, thế là xong rồi! Không như cô nghĩ, cô tưởng mình phải giết ông ta một cách tàn bạo vô nhân đạo như là cầm dao chém liên hồi vao tim hay gì gì đó mà bàn tay cô sẽ dính máu tanh của lão. Ai dè nhẹ nhàng như vậy, cô cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
- Bíp....bíp.....Tuyên, Băng, Ngọc! Ba người mau mau chạy thoát thân! Có người cảm thấy bất thường và đang đi vè phía nhà kho đó!_ Giọng Minh Hy rất hốt hoảng, có lẽ kế hoạch bị bể rồi.
- Minh Hy nói rằng ta phải chạy mau! Có người đang đến! _ Lam Tuyên nói rồi nhanh chóng lôi cô và Lam Ngọc đi, trong hoàn cảnh này mà Lam Tuyên vẫn bình tĩnh được kể cũng tài.
* Vụt.....*
Bóng của ba cô gái nhanh chóng biến mất dưới màn đêm u tối.
- Áaaaaaaaaa!!! Có người chết! _ Một anh bạn trẻ phát hiện ra thi thể của Tấn Dương và la hét như điên.
Mặc dù bị phát hiện nhưng cũng giết được.
Vậy thì coi như là thành công rồi phải không?
May thật đấy! Làm cô sợ chết khiếp! Cô cứ nghĩ mình sắp phải ngồi bóc lịch chứ, may may quá!
Mà khoan! M..i...inh Hy đâu? Anh ta vẫn ở đó à?
Thôi kệ, có liên quan tới tiền ăn sáng của mình đâu! Kệ cha nó đi, ai bảo dám coi thường Lam Tuyên của cô chớ, xí!
.........
Trong bóng tối, phảng phất nụ cười oán hận cùng một chút...buồn bã.
------------------------------------------------------------------------------
Tự mik cũng thấy khâm phục bản thân, đã nhập học mà vẫn ra chap ms đều đều, m.n nhớ ủng hộ nhé * cười tự hào *
Sau khi nói một câu phũ phàng với Cố Bạch thì Lâm Nhược Băng quay ra chỗ hai bà chị của mình đang tám chuyện rất vui vẻ không thèm quan tâm đến đứa em này phải " đối phó với tên ngạo mạn ".
- Vui ha? _ Câu hỏi kèm theo mùi thuốc súng nồng nặc làm cho Lam Tuyên và Lam Ngọc không hẹn mà cùng nhau nuốt nước bọt.
Bọn họ đâu có làm gì đâu? Chỉ đứng xem kịch hay thôi mà.
Chẳng qua hai cô nghĩ Lâm Nhược Băng tự giải quyết được thì cần gì tụi cô giúp chớ?
- Oa oa oa....xin lỗi em mà tiểu Băng, bọn chị chỉ đứng xem kịch..... _ Lam Ngọc không đánh mà khai khiến cô đang nói giữa chừng mà bị Lam Tuyên bịt miệng lại.
- Xem-kịch??? _ Cô nghiến răng nói.
- Đ...đâ...đâu....co..c...có đâu!!! Con Lam Ngọc nó nói tầm xàm á! Bọn chị thấy em tự giải quyết cái tên Cố Bạch đó được nên mới im lặng không can thiệp thôi, chứ có xem kịch gì đâu!! Hì hì!!_ Lam Tuyên cười giả lả mong cô bớt giận.
- Haizzzz em không giận hai chị đâu.... _ Cô chưa nói hết thì Lam Ngọc xen vô.
- Tấn Dương?
- Hả? _ Lam Tuyên và cô đồng thanh rồi quay về phía cánh tay Lam Ngọc đang chỉ.
Nhìn về phía đó, đập vào mắt cô là một ông già bụng bự, đầu hói, mặt nhìn dê dê đang chọc ghẹo mấy cô phục vụ. Đúng y trong phim, mấy ông già này thường là như vậy a!!
- Ông ta á? Em có thấy vệ sĩ nào đâu? _ Cô thắc mắc, rõ ràng ông ta chỉ đứng có một mình thôi.
- Em để ý kỹ đi, xung quanh có rất nhiều vệ sĩ giả thành người dự tiệc đó, chỉ cần lướt qua ánh mắt và nét mặt họ đang chú ý đến lão cáo già đó thì sẽ nhận ra ngay!!! _ Lam Tuyên nói một cách rõ ràng để cô hiểu.
Quay qua...liếc Quay lại....liếc
- Hóa ra là có vệ sĩ thật, mà sao......ÔNG TA CÓ NHIỀU VỆ SĨ VẬY?????? _ Áng chừng khoảng hơn tên theo như cô quan sát.
- Đúng là người có tật giật mình, làm chuyện phi pháp nên mới sợ bị trả thù đấy mà! _ Lam Ngọc vuốt vuốt cằm ra vẻ một thám tử, nói thật...nhìn cô lúc đó rất mắc cười.
- Vậy kế hoạch là như nào? Phải dụ ông ta ra chỗ khác thôi! Chứ ở đây vừa đông người vừa có lắm vệ sĩ rất khó để hành động! _ Lần đầu tiên giết người, cô có chút gì đó gọi là " lo sợ nhẹ ".
- Ủa Minh Hy đâu rồi? Đừng nói là sợ quá nên trốn nha! _ Lam Ngọc ngó xung quanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng anh chàng.
- Kia phải không? _ Lâm Nhược Băng trông thấy anh chàng điển trai Minh Hy đang đứng uống rượu một mình ở trong góc tối có ít người đứng, bóng dáng anh ta ánh lên sự cô độc.
- Ừ ừ đúng rồi, để chị kêu cho! _ Lam Ngọc nói vào bộ đàm có sẵn ở tai, đây là thiết bị liên lạc mà ông trùm chuẩn bị cho bọn họ.
Cô thấy anh chàng Minh Hy nói gì đó vào bộ đàm rồi bước về phía bọn cô, dường như đôi mắt của Minh Hy toát lên nỗi buồn, anh chàng này thật bí ẩn!
- Kêu anh có chuyện gì không? _ Bây giờ lại thay nỗi buồn bằng sự ấm áp, đúng là sáng nắng chiều mưa trưa ba chấm mà.
- Bàn kế hoạch. _ Không nghĩ nhiều nữa, cô phải hoàn thành nhiệm vụ này trước đã.
- Nói đi anh nghe này! _ Minh Hy cười tít mắt, ô hay! Anh ta bắt tui cô nghĩ ra kế hoạch còn mình chỉ cần làm thôi à?
- A! Chị nghĩ ra rồi nè! Chúng ta sẽ làm như vầy.....blah........ blah..... blah............
- Hay hay hay!!!! Chị đúng là thiên tài! _ Lam Ngọc và cô đồng thanh.
- Anh thấy cách này không được! _ Nghe cho đã rồi kêu không được, Minh Hy à anh có giỏi thì nghĩ đi.
- Tại sao? _ Ba nàng cùng đồng thanh, kế hoạch của Lam Tuyên đề ra được mà.
- Thứ nhất, nếu như ông ta cả tin như vậy thì ông ta sẽ không thể đứng được vị trí ngày hôm nay. Thứ hai, vệ sĩ của ông ta sẽ theo tụi mình. Thứ ba, cách này không thể thực hiện được vì không có những thứ chúng ta cần! _ Minh Hy phân tích một cách logic làm cho ba nàng nhìn ra khuyết điểm của kế hoạch trẻ con này.
Thực ra, Lam Tuyên thấy ông ta ham tiền như vậy thì định viết một bức thư với nội dung về tiền, đại loại là vậy. Kêu phục vụ đưa cho ông ta, mời Tấn Dương vào phòng riêng để giết ông còn mình thì đi ra ngoài và nói với vệ sĩ rằng ông ta kêu mọi người vào rồi bốn người thì đánh bài chuồn.
Hoàn toàn không khả thi!
Hoàn toàn trẻ con!
Hoàn toàn ngu ngốc!
Lam Tuyên nghe xong thì cúi đầu mặc cảm làm cô và Lam Ngọc phải rối rít an ủi.
- Anh thông minh thì hãy chỉ giáo cho kẻ hèn này đi! _ Lâm Nhược Băng thấy Minh Hy làm Lam Tuyên buồn thì lên tiếng mỉa mai và trách móc.
- Tôi nghĩ chúng ta nên......blah......blah......blah.......
Hoàn hảo! Một kế hoạch hoàn hảo!
Quả thật Minh Hy có bộ óc cực kỳ thông minh, chả bù cho bọn cô a!
- ting! _ Cô, Lam Ngọc và Lam Tuyên làm hành động chúc nhau cố lên rồi tiến hành.
Lam Tuyên đi ra một góc tường tối gần chỗ Tấn Dương đang đứng và ở đó không có quả nhiều vệ sĩ tiện hành động hơn. Lam Tuyên thò cái chân trắng ngần, thon dài của mình ra phía ngoài ngoắc ngoắc Tấn Dương, ông ta thấy một đôi chân đẹp mỹ miều thì liền nghĩ rằng đó là một cô nàng xinh đẹp. Đương nhiên với cái bản tính hám gái của mình, ông ta ra hiệu vệ sĩ không được đi theo rồi cất bước về phía đôi chân quyến rũ ấy.
Lam Ngọc và Lâm Nhược Băng thấy kế hoạch thành công bước đầu thì khỏi nói cũng biết vui tới cỡ nào, hai nàng nhanh chân đi theo Tấn Dương vào trong góc tường, dùng lực của mình đánh vào gáy Tấn Dương khiến ông ta bất tỉnh nhân sự. Ba nàng cười khúc khích, vác cái thân nặng trịch của lão ta đi sâu vào góc tường. Còn bọn vệ sĩ? Bị Minh Hy chuốc thuốc ngủ hết trơn hết trọi rồi, còn tên nào nữa đâu mà lo. Nhưng bọn cô vẫn phải đưa ông ta vào một căn phong kho để hành sự chứ nếu giết ông ta ở ngay đầu tường đó thì khả năng bị phát hiện rất là cao.
Phập
Cô cắm ám khí độc của mình vào gáy ông ta, thế là xong rồi! Không như cô nghĩ, cô tưởng mình phải giết ông ta một cách tàn bạo vô nhân đạo như là cầm dao chém liên hồi vao tim hay gì gì đó mà bàn tay cô sẽ dính máu tanh của lão. Ai dè nhẹ nhàng như vậy, cô cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
- Bíp....bíp.....Tuyên, Băng, Ngọc! Ba người mau mau chạy thoát thân! Có người cảm thấy bất thường và đang đi vè phía nhà kho đó!_ Giọng Minh Hy rất hốt hoảng, có lẽ kế hoạch bị bể rồi.
- Minh Hy nói rằng ta phải chạy mau! Có người đang đến! _ Lam Tuyên nói rồi nhanh chóng lôi cô và Lam Ngọc đi, trong hoàn cảnh này mà Lam Tuyên vẫn bình tĩnh được kể cũng tài.
Vụt.....
Bóng của ba cô gái nhanh chóng biến mất dưới màn đêm u tối.
- Áaaaaaaaaa!!! Có người chết! _ Một anh bạn trẻ phát hiện ra thi thể của Tấn Dương và la hét như điên.
Mặc dù bị phát hiện nhưng cũng giết được.
Vậy thì coi như là thành công rồi phải không?
May thật đấy! Làm cô sợ chết khiếp! Cô cứ nghĩ mình sắp phải ngồi bóc lịch chứ, may may quá!
Mà khoan! M..i...inh Hy đâu? Anh ta vẫn ở đó à?
Thôi kệ, có liên quan tới tiền ăn sáng của mình đâu! Kệ cha nó đi, ai bảo dám coi thường Lam Tuyên của cô chớ, xí!
.........
Trong bóng tối, phảng phất nụ cười oán hận cùng một chút...buồn bã.
------------------------------------------------------------------------------
Tự mik cũng thấy khâm phục bản thân, đã nhập học mà vẫn ra chap ms đều đều, m.n nhớ ủng hộ nhé cười tự hào