Sau khi được Khải Vương hộ tống về sở thì Lâm Nhược Băng mới phát giác ra được rằng bản thân đã rời khỏi nơi này tận 3 ngày, và cô cũng cảm nhận được phần nào không khí khác lạ đang hiện diện. Cô cảm thấy hôm nay vắng lặng lạ thường, đáng lẽ ra phải có nhiều hoạt động ở đây chứ nhỉ? Sao bây giờ chỉ có lác đác vài người vậy?
Lâm Nhược Băng liền nhanh chóng chạy ra hỏi cô gái đang đứng trong sảnh " Hôm nay có chuyện gì mà mọi người đi đâu hết rồi vậy? Bạn có biết không? " Cô gái này nhìn khá là bình thường, không có gì nổi bật cho lắm, có lẽ cô chưa gặp bao giờ vì cô chẳng thấy quen gì cả.
" À, hôm nay là ngày chuẩn bị cho chuyến đi huấn luyện vào ngày mai nên mọi người được nghỉ để chuẩn bị ấy mà, bạn không biết à? Bạn có định tham gia không vậy? Nghe nói đây là chuyến đi huấn luyện cuối cùng của sở đấy, bỏ qua rất tiếc nha, nhưng mà nó rất khắc nghiệt, sẽ có những người chịu không nổi luôn đó! Blah....blah...blah " Woaaa, cô chỉ mới hỏi có một câu mà cô bạn này đã sổ ra một tràng thông tin rồi, đây có thể gọi là thân thiện quá mức không thế? =.=
" Tôi có tham gia mà, huấn luyện thú vị như thế mà bỏ qua thì tiếc lắm! Địa điểm và thời gian xuất phát ở đâu vậy? Bạn có tham gia không? "
" Tất nhiên là có rồi * nhếch mép * tập trung ở sân vào lúc 8h sáng, mình đi chuẩn bị đây, chào bạn. " Cô gái mảnh mai với mái tóc xanh rêu nổi bật đi rất nhanh, giống như có chuyện gì đó gấp lắm vậy. Nhưng mà cô thật sự rất thắc mắc, cô bạn đó đứng ở sảnh nãy giờ để làm gì vậy? Lúc đầu Lâm Nhược Băng tưởng cô ấy chờ bạn nhưng nãy giờ cô có thấy ai đến đâu? Quái thật, sao cô cảm thấy...giống như là một sự sắp đặt sẵn vậy? Phải chăng cô ấy biết cô sắp về tới sở và đứng đợi? Đợi cô hỏi? Và trả lời? Sau đó liền về phòng? Chắc do cô quá đa nghi thôi, làm vậy có lợi ích gì chứ? Kì lạ thật.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng hôm sau Lâm Nhược Băng dậy rất sớm, nói đúng hơn là cô chỉ được ngủ đúng 1 tiếng mà thôi, có quá nhiều chuyện để suy nghĩ và quá nhiều sự việc khiến cô cảm thấy nghi ngờ. Thậm chí cô còn suy nghĩ về khởi đầu của tất cả mọi chuyện rằng " Rốt cuộc ông trùm điều cô đến sở có đơn thuần chỉ là làm gián điệp thôi không? Hay có mục đích nào khác? "Những suy nghĩ đó,quẩn quanh trong đầu Lâm Nhược Băng,cô cảm thấy mọi việc không còn đơn giản.
Hôm nay cô vận một chiếc áo ngắn ngang eo đi kèm quần đen ôm sát, tôn lên dáng người nóng bỏng vốn có. Vốn dĩ cô chỉ xem chuyến đi huấn luyện này là một trò chơi mà thôi, căn bản cô không để ý đến nó, dù sao cuộc đời cô hiện tại quá đỗi nhàm chán, phải tô thêm chút sắc màu cho nó mới được nga!
Chiếc xe hộ tống những con người can đảm đi huấn luyện thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là to hơn chiếc xe khách gấp 3 lần, nội thất trong xe cũng sang chảnh, có ti vi, nhà tắm, phòng ăn, thậm chí là phòng ngủ cho mỗi người. ( bình thường ghê =.=) Cô đã gặp qua loại xe này mấy chục lần rồi nên thấy không có gì hay ho nhưng đối với những người khác thì họ rất ngạc nhiên, hào hứng khi được đi chiếc xe mắc tiền đến như vậy. Lâm Nhược Băng cuời mỉm:" Đây chỉ là cái mã ngoài cho cuộc huấn luyện tàn khốc này mà thôi, trước khi họ giết các người thì để các người hưởng thụ một chút cũng được, đúng là một lũ ngây thơ, ngu ngốc! "
Sau khi mọi người tập hợp đầy đủ thì Quan Như Châu bắt đầu xuất hiện, cô ta mặc chiếc váy xòe màu đen đi kèm áo sơ mi trắng, tóc đuôi ngựa cột cao rất gọn gàng, tuy nhiên...nhìn rất trẻ con. Cô vẫn cứ hoài nghi liệu cô ta có mạnh như những gì người trong sở đồn đại không vậy?
Quân Như Châu cầm cái loa vặn max volume, nói như hét vào tai người khác: " Chào mừng mọi người đến với chuyến huấn luyện cuối cùng của chúng tôi, nơi mà chúng ta sẽ tới đó là rừng amazon. Chắc mọi người cũng biết khu rừng này chính là địa điểm huấn luyện trước đây, và giờ đây nó được sử dụng lại nhằm đào tạo những con người mới. "Mọi người có hào hứng không nào? "
" Có!!!! " Hàng loạt đều đồng thanh. Quái, sao cô thấy Quan Như Châu giống như người dẫn chương trình vậy?
Chuyến xe kéo dài hơn nửa ngày cuối cùng cũng tới nơi..đỗ máy bay. Tiếp theo đó cô còn phải ở trên máy bay suốt 2 ngày để đến nơi. Chưa tập luyện gì cả mà đã thấy uể oải rồi a, Lâm Nhược Băng cô ghét nhất là phải giết thời gian quý báu của mình trên cái máy bay chết tiệt này.
---------------------------------
Mình sẽ chia chap thành 2 đến 3 phần nên mỗi phần khá ngắn, chap tiếp theo vì đã có ý tưởng rồi nên dự tính sẽ ra trong vòng 3-4 ngày tới nha mng. Kamsamita <3
Sau khi được Khải Vương hộ tống về sở thì Lâm Nhược Băng mới phát giác ra được rằng bản thân đã rời khỏi nơi này tận ngày, và cô cũng cảm nhận được phần nào không khí khác lạ đang hiện diện. Cô cảm thấy hôm nay vắng lặng lạ thường, đáng lẽ ra phải có nhiều hoạt động ở đây chứ nhỉ? Sao bây giờ chỉ có lác đác vài người vậy?
Lâm Nhược Băng liền nhanh chóng chạy ra hỏi cô gái đang đứng trong sảnh " Hôm nay có chuyện gì mà mọi người đi đâu hết rồi vậy? Bạn có biết không? " Cô gái này nhìn khá là bình thường, không có gì nổi bật cho lắm, có lẽ cô chưa gặp bao giờ vì cô chẳng thấy quen gì cả.
" À, hôm nay là ngày chuẩn bị cho chuyến đi huấn luyện vào ngày mai nên mọi người được nghỉ để chuẩn bị ấy mà, bạn không biết à? Bạn có định tham gia không vậy? Nghe nói đây là chuyến đi huấn luyện cuối cùng của sở đấy, bỏ qua rất tiếc nha, nhưng mà nó rất khắc nghiệt, sẽ có những người chịu không nổi luôn đó! Blah....blah...blah " Woaaa, cô chỉ mới hỏi có một câu mà cô bạn này đã sổ ra một tràng thông tin rồi, đây có thể gọi là thân thiện quá mức không thế? =.=
" Tôi có tham gia mà, huấn luyện thú vị như thế mà bỏ qua thì tiếc lắm! Địa điểm và thời gian xuất phát ở đâu vậy? Bạn có tham gia không? "
" Tất nhiên là có rồi nhếch mép tập trung ở sân vào lúc h sáng, mình đi chuẩn bị đây, chào bạn. " Cô gái mảnh mai với mái tóc xanh rêu nổi bật đi rất nhanh, giống như có chuyện gì đó gấp lắm vậy. Nhưng mà cô thật sự rất thắc mắc, cô bạn đó đứng ở sảnh nãy giờ để làm gì vậy? Lúc đầu Lâm Nhược Băng tưởng cô ấy chờ bạn nhưng nãy giờ cô có thấy ai đến đâu? Quái thật, sao cô cảm thấy...giống như là một sự sắp đặt sẵn vậy? Phải chăng cô ấy biết cô sắp về tới sở và đứng đợi? Đợi cô hỏi? Và trả lời? Sau đó liền về phòng? Chắc do cô quá đa nghi thôi, làm vậy có lợi ích gì chứ? Kì lạ thật.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng hôm sau Lâm Nhược Băng dậy rất sớm, nói đúng hơn là cô chỉ được ngủ đúng tiếng mà thôi, có quá nhiều chuyện để suy nghĩ và quá nhiều sự việc khiến cô cảm thấy nghi ngờ. Thậm chí cô còn suy nghĩ về khởi đầu của tất cả mọi chuyện rằng " Rốt cuộc ông trùm điều cô đến sở có đơn thuần chỉ là làm gián điệp thôi không? Hay có mục đích nào khác? "Những suy nghĩ đó,quẩn quanh trong đầu Lâm Nhược Băng,cô cảm thấy mọi việc không còn đơn giản.
Hôm nay cô vận một chiếc áo ngắn ngang eo đi kèm quần đen ôm sát, tôn lên dáng người nóng bỏng vốn có. Vốn dĩ cô chỉ xem chuyến đi huấn luyện này là một trò chơi mà thôi, căn bản cô không để ý đến nó, dù sao cuộc đời cô hiện tại quá đỗi nhàm chán, phải tô thêm chút sắc màu cho nó mới được nga!
Chiếc xe hộ tống những con người can đảm đi huấn luyện thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là to hơn chiếc xe khách gấp lần, nội thất trong xe cũng sang chảnh, có ti vi, nhà tắm, phòng ăn, thậm chí là phòng ngủ cho mỗi người. ( bình thường ghê =.=) Cô đã gặp qua loại xe này mấy chục lần rồi nên thấy không có gì hay ho nhưng đối với những người khác thì họ rất ngạc nhiên, hào hứng khi được đi chiếc xe mắc tiền đến như vậy. Lâm Nhược Băng cuời mỉm:" Đây chỉ là cái mã ngoài cho cuộc huấn luyện tàn khốc này mà thôi, trước khi họ giết các người thì để các người hưởng thụ một chút cũng được, đúng là một lũ ngây thơ, ngu ngốc! "
Sau khi mọi người tập hợp đầy đủ thì Quan Như Châu bắt đầu xuất hiện, cô ta mặc chiếc váy xòe màu đen đi kèm áo sơ mi trắng, tóc đuôi ngựa cột cao rất gọn gàng, tuy nhiên...nhìn rất trẻ con. Cô vẫn cứ hoài nghi liệu cô ta có mạnh như những gì người trong sở đồn đại không vậy?
Quân Như Châu cầm cái loa vặn max volume, nói như hét vào tai người khác: " Chào mừng mọi người đến với chuyến huấn luyện cuối cùng của chúng tôi, nơi mà chúng ta sẽ tới đó là rừng amazon. Chắc mọi người cũng biết khu rừng này chính là địa điểm huấn luyện trước đây, và giờ đây nó được sử dụng lại nhằm đào tạo những con người mới. "Mọi người có hào hứng không nào? "
" Có!!!! " Hàng loạt đều đồng thanh. Quái, sao cô thấy Quan Như Châu giống như người dẫn chương trình vậy?
Chuyến xe kéo dài hơn nửa ngày cuối cùng cũng tới nơi..đỗ máy bay. Tiếp theo đó cô còn phải ở trên máy bay suốt ngày để đến nơi. Chưa tập luyện gì cả mà đã thấy uể oải rồi a, Lâm Nhược Băng cô ghét nhất là phải giết thời gian quý báu của mình trên cái máy bay chết tiệt này.
---------------------------------
Mình sẽ chia chap thành đến phần nên mỗi phần khá ngắn, chap tiếp theo vì đã có ý tưởng rồi nên dự tính sẽ ra trong vòng - ngày tới nha mng. Kamsamita