Hai ngày sau, cuối cùng Lâm Nhược Băng cũng thoát khỏi cái mùi khó chịu của máy bay, chưa gì mà đã cảm thấy uể oải như vậy rồi a, chỉ trong vòng hai ngày mà cô đã nôn 5,6 lần rồi, đúng là hành hạ người khác mà. Đã vậy vừa mới đặt chân xuống khu huấn luyện là Quan Như Châu đã bắt mọi người chạy xung quanh để " tham quan " trong vòng nửa tiếng mới được nghỉ ngơi. Trong khi bây giờ đã là 9 giờ rồi, 9 giờ lận đấy!!!!!! Điên cũng phải điên vừa vừa cho người khác điên với chứ, đúng là...
Không chỉ riêng mình Lâm Nhược Băng mà cả những người khác cũng vô cùng bất mãn với cái yêu cầu vô lý này của Quan Như Châu. Cô ta ỷ cô ta là chỉ huy muốn làm gì thì làm chắc? Tức chết đi được!
Nửa tiếng hành xác đã trôi qua, Lâm Nhược Băng lết cái thân thể mệt mỏi về phòng nghỉ. Đến ăn cô cũng không muốn ăn, chỉ muốn nghỉ ngơi cho lại sức.
-------------------------------------------------------------------------
" Reeng...reeng...reeng..."
Một hồi chuông inh ỏi vang lên kèm theo tiếng hét của Quan Như Châu " Tất cả mọi người dậy ngay lập tức, nếu sau 20 phút mà không có mặt ngoài sân sẽ bị loại ra khỏi cuộc huấn luyện!!!! "
" Aaaaaaaaaaaaa!!!! Cái con nhỏ này đúng là quá đáng mà, ta chưa ngủ được gì cả đã lôi đầu dậy, ta hận!!!!!!! " Lâm Nhược Băng la lối om sòm, cô thật sự rất khó chịu. Nếu Quan Như Châu gọi dậy lúc 6,7h thì còn tạm chấp nhận đi, đằng này chỉ mới 4 giờ sáng???!!!!! Mặt trời còn chưa lú đầu dậy, sương còn chưa tan, động vật còn chưa mở mắt, cớ sao lại bắt mọi người thức sớm như thế cơ chứ? Huấn luyện đúng là huấn luyện mà, cô không chỉ học cách đánh nhau mà còn học cách kiềm chế nữa nha, nếu Quan Như Châu không phải chỉ huy thì Lâm Nhược Băng đã cho cô ta ăn 5 cái phi tiêu vào mồm rồi!
Cô xin tuyên bố Quan Như Châu sẽ được vinh hạnh đứng top đầu trong danh sách đen của cô!
Đúng như ý Quan Như Châu mong muốn, mọi người đều tập trung đúng giờ mà cô ta yêu cầu, đương nhiên sẽ không có ai muốn ra về chỉ vì cái lý do nhảm nhí về thời gian này cả.
" Hôm nay là buổi luyện tập đầu tiên, tôi sẽ chia các cô cậu thành những nhóm gồm ba người để dễ chấm điểm, sẽ có đợt huấn luyện cá nhân và huấn luyện nhóm nên khả năng của mọi người tôi cũng sẽ sớm biết mà thôi. Ai không có năng lực thì tôi khuyên nên tự lường trước mà quay về đi, thà làm một người sống lặng lẽ và âm thầm trong sở còn đỡ hơn là nhục nhã ê chề bị loại, và hơn hết, những người bị loại sẽ không được quay về! " Quan Như Châu nói bằng giọng vô cùng nghiêm túc, đúng hơn là đe dọa mọi người. Có lẽ cô ta không muốn tốn thời gian của mình vào những con người tầm thường chăng?
Lâm Nhược Băng ở cùng nhóm với một thằng con trai và nhỏ con gái. Tên con trai thì mặt mũi tàm tạm, không đến nỗi xấu mà cũng không đẹp, hắn mặc bộ đồ nhìn khá là trẻ trung năng động, nói chung là thuộc dạng ưa nhìn. Còn người con gái thì...có một vết sẹo khá dài từ mí mắt xuống nửa mặt, tuy nhiên Lâm Nhược Băng không thể nhìn toàn diện khuôn mặt của cô ấy được vì cô ấy đã che lấp toàn bộ khuôn mặt của mình bằng tấm vải đen rồi, khó khăn lắm cô mới nhìn thấy được vết sẹo xấu xí đó, chắc cô gái này không muốn mọi người thấy được khuôn mặt không mấy đẹp đẽ của mình ư?
Thật sự cô không hề quen ai trong nhóm cả, nhưng sao cô gái có vết sẹo ấy lại đem lại cảm giác quen thuộc đến như vậy? Thậm chí làm tim cô có chút nhói...
Khi hai người đó giới thiệu tên thì cô mới biết người con trai tên là Dương Anh, còn người con gái là Liễu Nhạc.
Liễu Nhạc ư???? Quen lắm, vô cùng quen, nhưng tại sao lại không tài nào nhớ ra được? Nếu cố gắng nhớ lại thì đầu Lâm Nhược Băng rất đau, đau cực kỳ, giống như muốn xé toạc đầu cô ra làm đôi vậy. Khó chịu quá đi mất! Rốt cuộc Liễu Nhạc là ai??
" Xin chào tớ là Liễu Nhạc còn cậu? "
" Tiểu Băng à mình dẫn cậu lên phòng nhé! "
" Nhược Băng à, đ...đừng cười nữa....cậu kho..khóc còn đ.đẹp...h..hơ...hơn đấy! "
Bỗng nhiên những lời nói của một người nào đó xuất hiện trong đầu Lâm Nhược Băng, làm cô thắc mắc rằng tiếng nói đó là của ai vậy? Tại sao lại như một thước phim cứ tua đi tua lại trong tâm trí của cô? Cô chẳng thể nhớ nổi, cố nhớ một chút thì đầu lại nhức nhối đến không chịu nổi, khiến Lâm Nhược Băng càng lúc càng choáng váng,...chợt mắt cô nhòe đi, tất cả mọi thứ hiện lên thật mờ nhạt, rồi...cô ngã xuống nền đất lạnh lẽo trong khi đầu đau đến mức muốn nổ tung!
Đâu đó gần chỗ cô ngất xỉu, một nụ cười châm chọc hiện lên, bước đầu trong kế hoạch đã thành công.
Còn tiếp........
Hai ngày sau, cuối cùng Lâm Nhược Băng cũng thoát khỏi cái mùi khó chịu của máy bay, chưa gì mà đã cảm thấy uể oải như vậy rồi a, chỉ trong vòng hai ngày mà cô đã nôn , lần rồi, đúng là hành hạ người khác mà. Đã vậy vừa mới đặt chân xuống khu huấn luyện là Quan Như Châu đã bắt mọi người chạy xung quanh để " tham quan " trong vòng nửa tiếng mới được nghỉ ngơi. Trong khi bây giờ đã là giờ rồi, giờ lận đấy!!!!!! Điên cũng phải điên vừa vừa cho người khác điên với chứ, đúng là...
Không chỉ riêng mình Lâm Nhược Băng mà cả những người khác cũng vô cùng bất mãn với cái yêu cầu vô lý này của Quan Như Châu. Cô ta ỷ cô ta là chỉ huy muốn làm gì thì làm chắc? Tức chết đi được!
Nửa tiếng hành xác đã trôi qua, Lâm Nhược Băng lết cái thân thể mệt mỏi về phòng nghỉ. Đến ăn cô cũng không muốn ăn, chỉ muốn nghỉ ngơi cho lại sức.
-------------------------------------------------------------------------
" Reeng...reeng...reeng..."
Một hồi chuông inh ỏi vang lên kèm theo tiếng hét của Quan Như Châu " Tất cả mọi người dậy ngay lập tức, nếu sau phút mà không có mặt ngoài sân sẽ bị loại ra khỏi cuộc huấn luyện!!!! "
" Aaaaaaaaaaaaa!!!! Cái con nhỏ này đúng là quá đáng mà, ta chưa ngủ được gì cả đã lôi đầu dậy, ta hận!!!!!!! " Lâm Nhược Băng la lối om sòm, cô thật sự rất khó chịu. Nếu Quan Như Châu gọi dậy lúc ,h thì còn tạm chấp nhận đi, đằng này chỉ mới giờ sáng???!!!!! Mặt trời còn chưa lú đầu dậy, sương còn chưa tan, động vật còn chưa mở mắt, cớ sao lại bắt mọi người thức sớm như thế cơ chứ? Huấn luyện đúng là huấn luyện mà, cô không chỉ học cách đánh nhau mà còn học cách kiềm chế nữa nha, nếu Quan Như Châu không phải chỉ huy thì Lâm Nhược Băng đã cho cô ta ăn cái phi tiêu vào mồm rồi!
Cô xin tuyên bố Quan Như Châu sẽ được vinh hạnh đứng top đầu trong danh sách đen của cô!
Đúng như ý Quan Như Châu mong muốn, mọi người đều tập trung đúng giờ mà cô ta yêu cầu, đương nhiên sẽ không có ai muốn ra về chỉ vì cái lý do nhảm nhí về thời gian này cả.
" Hôm nay là buổi luyện tập đầu tiên, tôi sẽ chia các cô cậu thành những nhóm gồm ba người để dễ chấm điểm, sẽ có đợt huấn luyện cá nhân và huấn luyện nhóm nên khả năng của mọi người tôi cũng sẽ sớm biết mà thôi. Ai không có năng lực thì tôi khuyên nên tự lường trước mà quay về đi, thà làm một người sống lặng lẽ và âm thầm trong sở còn đỡ hơn là nhục nhã ê chề bị loại, và hơn hết, những người bị loại sẽ không được quay về! " Quan Như Châu nói bằng giọng vô cùng nghiêm túc, đúng hơn là đe dọa mọi người. Có lẽ cô ta không muốn tốn thời gian của mình vào những con người tầm thường chăng?
Lâm Nhược Băng ở cùng nhóm với một thằng con trai và nhỏ con gái. Tên con trai thì mặt mũi tàm tạm, không đến nỗi xấu mà cũng không đẹp, hắn mặc bộ đồ nhìn khá là trẻ trung năng động, nói chung là thuộc dạng ưa nhìn. Còn người con gái thì...có một vết sẹo khá dài từ mí mắt xuống nửa mặt, tuy nhiên Lâm Nhược Băng không thể nhìn toàn diện khuôn mặt của cô ấy được vì cô ấy đã che lấp toàn bộ khuôn mặt của mình bằng tấm vải đen rồi, khó khăn lắm cô mới nhìn thấy được vết sẹo xấu xí đó, chắc cô gái này không muốn mọi người thấy được khuôn mặt không mấy đẹp đẽ của mình ư?
Thật sự cô không hề quen ai trong nhóm cả, nhưng sao cô gái có vết sẹo ấy lại đem lại cảm giác quen thuộc đến như vậy? Thậm chí làm tim cô có chút nhói...
Khi hai người đó giới thiệu tên thì cô mới biết người con trai tên là Dương Anh, còn người con gái là Liễu Nhạc.
Liễu Nhạc ư???? Quen lắm, vô cùng quen, nhưng tại sao lại không tài nào nhớ ra được? Nếu cố gắng nhớ lại thì đầu Lâm Nhược Băng rất đau, đau cực kỳ, giống như muốn xé toạc đầu cô ra làm đôi vậy. Khó chịu quá đi mất! Rốt cuộc Liễu Nhạc là ai??
" Xin chào tớ là Liễu Nhạc còn cậu? "
" Tiểu Băng à mình dẫn cậu lên phòng nhé! "
" Nhược Băng à, đ...đừng cười nữa....cậu kho..khóc còn đ.đẹp...h..hơ...hơn đấy! "
Bỗng nhiên những lời nói của một người nào đó xuất hiện trong đầu Lâm Nhược Băng, làm cô thắc mắc rằng tiếng nói đó là của ai vậy? Tại sao lại như một thước phim cứ tua đi tua lại trong tâm trí của cô? Cô chẳng thể nhớ nổi, cố nhớ một chút thì đầu lại nhức nhối đến không chịu nổi, khiến Lâm Nhược Băng càng lúc càng choáng váng,...chợt mắt cô nhòe đi, tất cả mọi thứ hiện lên thật mờ nhạt, rồi...cô ngã xuống nền đất lạnh lẽo trong khi đầu đau đến mức muốn nổ tung!
Đâu đó gần chỗ cô ngất xỉu, một nụ cười châm chọc hiện lên, bước đầu trong kế hoạch đã thành công.
Còn tiếp........