Hạo Thiên. Tạm thời ta nhờ ngươi chăm sóc cho con gái ta đấy!
-...
Nói rồi Kei đi khỏi căn phòng cùng với Zero và An Nhiên, để Linh Lan và Hạo Thiên ở lại căn phòng ấy.
- Này.. Hạo Thiên..
- Chuyện gì?
- Làm ơn.... hãy thả t..
- Ch.. xin lỗi.. nhưng tôi không thể.
Dứt khoát từ chối lời cầu xin của Linh Lan, Hạo Thiên trông như rất tức giận. Nhưng chốc cậu lại ngồi xuống bên cạnh Linh Lan.
-... Mừng sinh nhật cô......
Mắt tròn to vì ngạc nhiên, Linh Lan nói:
- Tại sao... cậu lại biết hôm nay là sinh nhật của tôi?
-... tôi... đã luôn theo dõi cô... từ lúc còn nhỏ đến giờ?
Bất ngờ này đến bất ngờ khác, Linh Lan không biết chuyện gì đang xãy ra nhưng cô vẫn tiếp tục tìm hiểu.
- Khoan.. từ nhỏ đến giờ? Là- Là sao?
- Cô quên rồi sao? Lúc tôi... còn là một người... yếu đuối.. chính cô đã ra tay giúp tôi còn gì.
-------------------------------------------------------------------------------------------------
- Haha. Cái thằng này nhát *** chúng mày ạ. Đánh nó, hạnh hạ nó tiếp đi!
- Này! Các người đang làm gì vậy? ( Linh Lan)
- Hể? Mày là con *** nào thế? Nếu không muốn ăn đập thì biến ngay!
- Mày nói gì cơ tao nghe không rõ ( Linh Lan)
- Tao nói mày mau biế..................
Chưa nói xong thì tên đó đã bị Linh Lan tung một cú đã vào bụng, hắn ngất lịm ngay tại chổ.
- Nào. Những tên còn lại muốn gì? ( Linh Lan)
Những tên còn lại vì quá sợ hãy nên đã bỏ chạy. Linh Lan liếc mắt nhìn Hạo Thiên nhưng rồi cô lại bỏ đi. Cô chỉ nói với Hạo Thiên một câu:
- Nếu là con trai thì đừng yếu đuối như vậy, mạnh mẽ lên đi.
-------------------------------------------------------------------------------------------------
- Không lẽ câu chính là người con trai năm xưa?
- Phải, đó là tôi. Kể từ ngày đó, tôi đã tập mạnh mẽ lên và không để chúng nó bắt nạt nữa, nhưng đồng thời... tôi luôn luôn theo dõi cô. Tôi luôn theo dõi cô dù bất kì đâu hay bất kì nơi nào. Kể cả chuyện cô quen với Anh Đức tôi đều luôn quan sát.
- Nhưng tại sao, cậu lại làm vậy?
- H... Khi cô chia tay hắn, tôi đã thấy cô khóc rất nhiều. Tôi lúc ấy rất muốn đến bên cô nhưng lại sợ cô sẽ đá tôi sang một bên... tất cả những việc này.. tôi làm vì.. tôi yêu cô.
-Cc-c-c-cái gì?
Linh Lan đang rất bối rồi, cô gần như đã mất bình tĩnh. Cô có thể bình tĩnh gần như trong tất cả mọi chuyện nhưng nhắc đến chuyện liên quan đến "yêu" cô không thể nào bình tĩnh được.
-... Đây là món quà sinh nhật mà tôi dành tặng cô, nó không phải là thứ gì quý giá...nó chỉ là một viên kẹo nhưng tôi biết cô rất thích loại kẹo này.
- L-l-l-làm sao mà tôi dám nhận nó chứ.. tôi..tôi...
- Giờ cô nhận hay là không?
- K-k-k-khôngggggggggggggggg
- Nói đến đây mà không chịu, tôi sẽ dùng vũ lực với cô.
- C-c-c-cậu định làm cái gì....k-k-k-khoan đã...
Nói rồi Hạo Thiên bóc vỏ viên kẹo ra, đừa vào miếng... ép Linh Lan vào tường và....
* Tự nghĩ ra cảnh sau nha! Chắc nó như thế nào rồi ha ^^ *
-...
Nói rồi Kei đi khỏi căn phòng cùng với Zero và An Nhiên, để Linh Lan và Hạo Thiên ở lại căn phòng ấy.
- Này.. Hạo Thiên..
- Chuyện gì?
- Làm ơn.... hãy thả t..
- Ch.. xin lỗi.. nhưng tôi không thể.
Dứt khoát từ chối lời cầu xin của Linh Lan, Hạo Thiên trông như rất tức giận. Nhưng chốc cậu lại ngồi xuống bên cạnh Linh Lan.
-... Mừng sinh nhật cô......
Mắt tròn to vì ngạc nhiên, Linh Lan nói:
- Tại sao... cậu lại biết hôm nay là sinh nhật của tôi?
-... tôi... đã luôn theo dõi cô... từ lúc còn nhỏ đến giờ?
Bất ngờ này đến bất ngờ khác, Linh Lan không biết chuyện gì đang xãy ra nhưng cô vẫn tiếp tục tìm hiểu.
- Khoan.. từ nhỏ đến giờ? Là- Là sao?
- Cô quên rồi sao? Lúc tôi... còn là một người... yếu đuối.. chính cô đã ra tay giúp tôi còn gì.
-------------------------------------------------------------------------------------------------
- Haha. Cái thằng này nhát *** chúng mày ạ. Đánh nó, hạnh hạ nó tiếp đi!
- Này! Các người đang làm gì vậy? ( Linh Lan)
- Hể? Mày là con *** nào thế? Nếu không muốn ăn đập thì biến ngay!
- Mày nói gì cơ tao nghe không rõ ( Linh Lan)
- Tao nói mày mau biế..................
Chưa nói xong thì tên đó đã bị Linh Lan tung một cú đã vào bụng, hắn ngất lịm ngay tại chổ.
- Nào. Những tên còn lại muốn gì? ( Linh Lan)
Những tên còn lại vì quá sợ hãy nên đã bỏ chạy. Linh Lan liếc mắt nhìn Hạo Thiên nhưng rồi cô lại bỏ đi. Cô chỉ nói với Hạo Thiên một câu:
- Nếu là con trai thì đừng yếu đuối như vậy, mạnh mẽ lên đi.
-------------------------------------------------------------------------------------------------
- Không lẽ câu chính là người con trai năm xưa?
- Phải, đó là tôi. Kể từ ngày đó, tôi đã tập mạnh mẽ lên và không để chúng nó bắt nạt nữa, nhưng đồng thời... tôi luôn luôn theo dõi cô. Tôi luôn theo dõi cô dù bất kì đâu hay bất kì nơi nào. Kể cả chuyện cô quen với Anh Đức tôi đều luôn quan sát.
- Nhưng tại sao, cậu lại làm vậy?
- H... Khi cô chia tay hắn, tôi đã thấy cô khóc rất nhiều. Tôi lúc ấy rất muốn đến bên cô nhưng lại sợ cô sẽ đá tôi sang một bên... tất cả những việc này.. tôi làm vì.. tôi yêu cô.
-Cc-c-c-cái gì?
Linh Lan đang rất bối rồi, cô gần như đã mất bình tĩnh. Cô có thể bình tĩnh gần như trong tất cả mọi chuyện nhưng nhắc đến chuyện liên quan đến "yêu" cô không thể nào bình tĩnh được.
-... Đây là món quà sinh nhật mà tôi dành tặng cô, nó không phải là thứ gì quý giá...nó chỉ là một viên kẹo nhưng tôi biết cô rất thích loại kẹo này.
- L-l-l-làm sao mà tôi dám nhận nó chứ.. tôi..tôi...
- Giờ cô nhận hay là không?
- K-k-k-khôngggggggggggggggg
- Nói đến đây mà không chịu, tôi sẽ dùng vũ lực với cô.
- C-c-c-cậu định làm cái gì....k-k-k-khoan đã...
Nói rồi Hạo Thiên bóc vỏ viên kẹo ra, đừa vào miếng... ép Linh Lan vào tường và....
* Tự nghĩ ra cảnh sau nha! Chắc nó như thế nào rồi ha ^^ *