Cuộc thi ngày càng đến gần, mấy ngày nay, Chỉ Ngưng đều tăng ca. Cô sợ chình mình sẽ bỏ lỡ cơ hội lần này. Hoàng Phủ Thần Phong sợ một mình Chỉ Ngưng về nhà muộn không an toàn, cho nên hắn mỗi ngày đều cùng cô tăng ca, sau đó lại cùng nhau về nhà. Chỉ Ngưng vì muốn thiết kế ra một tác phẩm hoàn hảo nên thường xuyên quên ăn cơm, bất quá, mỗi ngày sẽ có người nhắc nhở cô, không tin? Xem đi!
“Ngưng Nhi, nên ăn cơm đi! Ăn xong lại tiếp tục vẽ.” Những ngày này, cứ 11 rưỡi trưa Hoàng Phủ Thần Phong sẽ mang đồ ăn đến bên bàn Chỉ Ngưng. Cái này đã thành thói quen mới của hắn. Đợi hai phút, Chỉ Ngưng không có bất kỳ phản ứng nào. “Chỉ Ngưng, ngoan, bỏ bút xuống, ăn cơm trước.” Lần thứ hai gọi Chỉ Ngưng, giọng nói của Hoàng Phủ Thần Phong có chút đề cao. Đợi một phút đồng hồ, Chỉ Ngưng vẫn nắm bút vẽ, không nhúc nhích. “Chết tiệt! Hàn Chỉ Ngưng, anh gọi em ăn cơm, em đáng ghét có nghe thấy không hả? Nếu em còn không ăn cơm anh sẽ vứt tất cả bút vẽ của em đi.” Lần thứ ba, Hoàng Phủ Thần Phong rốt cục nhịn không được nổi giận. “Thật là phiền a! Làm gì gọi lớn tiếng như vậy? Anh có biết cảm hứng em vất vả mới có được bị anh kêu như vậy đều biến mất hay không? Thực chán ghét! Em không muốn để ý tới anh nữa, anh đi ra ngoài!” Chỉ Ngưng bỉu môi hô to, nhưng ngữ khí lúc này có chút hương vị làm nũng.
Hoàng Phủ Thần Phong nghe Chỉ Ngưng không muốn để ý tới hắn, còn chán ghét hắn, vì vậy, ngữ khí của hắn lập tức trở nên ôn nhu: “Ngưng Nhi, thực xin lỗi, là anh sai rồi, em không nên tức giận. Em có biết mấy ngày nay em thực gầy, anh rất đau lòng! Em trước tiên ăn cơm, sau đó anh sẽ cùng em nghĩ ý tưởng, được không?” (Ôi, em tưởng anh như nào =)))))))) xem chừng anh có tướng sợ vợ =)))))))))
“Quên đi, không giận anh nữa, bất quá, anh phải đút cho em ăn, tay của em đau quá a!” Chỉ Ngưng thấy bộ dáng Hoàng Phủ Thần Phong liền nở nụ cười, vốn cô cũng không hề tức giận. Mà hắn nghe thấy tay Chỉ Ngưng mỏi nhừ rồi, lập tức đi tới kéo Chỉ Ngưng ôm vào ngực mình, sau đó giúp cô nhẹ nhàng xoa bóp bàn tay, “Được, anh đút cho em ăn, sau đó anh sẽ giúp em xoa bóp tay.” “Tốt! Vậy nhanh lên ăn cơm.” Bữa cơm này, Hoàng Phủ Thần Phong trong lòng hạnh phúc mà ăn. Ăn cơm xong, Hoàng Phủ Thần Phong không chỉ xoa bóp tay cho Chỉ Ngưng mà còn giúp cô xoa bóp cổ cùng bả vai, đối với Chỉ Ngưng sủng ái giống như chỉ tăng, không hề giảm.
Bởi vì thời gian dài thức đêm tăng ca, Chỉ Ngưng liền ngủ gục trong ngực Hoàng Phủ Thần Phong. Hoàng Phủ Thần Phong thấy cô ngủ mất, không chút do dự mang cô đến phòng nghỉ của mình. Đem Chỉ Ngưng đặt trên giường lớn, Hoàng Phủ Thần Phong phát hiện ra cô ngủ càng đẹp hơn, lông mi thật dài giống như búp bê Baby, cái miệng nhỏ nhắn khêu gợi hơi nhếch lên, Hoàng Phủ Thần Phong nhịn không được hôn lên một cái. Ngay lúc hắn còn đang muốn ngắm nhìn cô thì dưới tầng truyền lên một hồi tiếng gõ cửa làm cho hắn không thể không xuống dưới.
“Ba ba ba ba Tổng tài, ngài đang ở bên trong sao? Tổng” gõ cửa chính là Giang Như Ngọc, không đợi cô nói xong, Hoàng Phủ Thần Phong đã tới rồi.
“Chết tiệt, ai cho phép cô lớn tiếng như vậy, cô có biết Ngưng Nhi bao nhiêu lâu rồi không có một giấc ngủ ngon hay không? Chẳng lẽ cô không thể nói nhỏ chút sao? Tiền thưởng tháng này của cô cắt bớt. Nói mau, có chuyện gì, tốt nhất chuyện cô nói thực sự quan trọng.” Hoàng Phủ Thần Phong cũng không cho Giang Như Ngọc tiến vào trong phòng mà là hắn đi ra ngoài.
“Tổng tài, thực xin lỗi, tôi sai rồi. Tôi muốn nói, tập đoàn Lăng thị đã bị công ty chúng ta thu mua rồi. Hiện tại, tất cả bất động sản, xe, trang sức, hết thảy những vật đáng giá của tổng tài của Lăng thị đều bị đấu giá, dù cho bị đấu giá, bọn họ vẫn không thanh toán nổi nợ nần. Tất cả truyền thông Đài Bắc đều bao quanh nhà hắn, còn có những chủ nợ của Lăng thị nữa.” Giang Như Ngọc nước mắt lưng tròng nhưng không dám rơi xuống. Đem một chồng tư liệu đưa cho Hoàng Phủ Thần Phong, cô không nghĩ tới, Hàn Chỉ Ngưng đối với tổng tài lại có ảnh hưởng lớn như vậy.
“Tôi đã biết. Mặt khác, tất cả những cuộc họp xế chiều hôm nay đều đổi thành trước 11 rưỡi ngày mai. Còn hôm nay, mặc kệ có bao nhiêu chuyện trọng yếu cũng không cần tới tìm tôi, lại càng không nên đến gõ cửa, nói chuyện nhỏ chút.” Bởi vì 11 rưỡi là thời gian Chỉ Ngưng ăn cơm cho nên, chuyện có quan trọng hơn nữa hắn cũng đều để qua một bên, chờ Chỉ Ngưng ăn cơm xong rồi mới xử lý. Hắn đối với Chỉ Ngưng sủng ái đã muốn đi vào tâm khảm.
Hoàng Phủ Thần Phong trở vào văn phòng đem tư liệu ném kên bàn, sau đó, hắn lên lầu tiếp tục xem Chỉ Ngưng ngủ. (thú vui tao nhã =))))))))) Chỉ Ngưng đã ngủ sáu giờ rồi, xem ra, cô thật sự mệt chết đi. Hoàng Phủ Thần Phong sợ cô tỉnh lại sẽ đói bụng nên hắn sớm kêu đồ ăn mang đến đặt ở trên bàn.
“A! Đây là ở đâu? Vì sao mình ở trong này? Mình làm sao lại ngủ mất?” Chỉ Ngưng tỉnh lại phát hiện mình đang ở một nơi lạ, cô rất sợ. “Ngưng Nhi, em đã tỉnh! Không phải sợ, nơi này là công ty, chỉ có điều đây là phòng nghỉ. Em ngủ quên cho nên anh mới có thể mang em lên đây, tính cho em một giấc ngủ ngon, em đã ngủ hơn sáu giờ rồi, em có biết hay không, em rất cần nghỉ ngơi.” Thầy Chỉ Ngưng hoảng hốt, Hoàng Phủ Thần Phong liền đến an ủi.
“A! Nguyên lai là như vậy! Phong, em rất đói, chúng ta đi ăn cơm được không?” Chỉ Ngưng sờ lên bụng, nháy mắt to nhìn Hoàng Phủ Thần Phong. “Ha ha, sớm biết em sẽ đói, anh đã chuẩn bị xong rồi. Đi, chúng ta đi ăn cơm.”
Hoàng Phủ Thần Phong véo véo cái mũi Chỉ Ngưng sau đó ôm lấy cô, đi đến bàn ăn. Chỉ Ngưng cũng ôm cổ Hoàng Phủ Thần Phong, cô đã quen hắn ôm cô. Chỉ Ngưng ngồi trên đùi Hoàng Phủ Thần Phong, ăn cơm hắn đút cho mình, một bên còn không ngừng hỏi hắn. Hoàng Phủ Thần Phong cũng rất có kiên nhẫn giải đáp từng câu hỏi của cô, “Phong, sao phòng nghỉ của anh cái gì cũng có? Biết hưởng thụ như vậy.” “Bởi vì anh thường thường phải tăng ca, quá muộn, vừa không muốn về nhà cho nên mới đem tầng 30 đổi thành phòng nghỉ. Hiện tại nơi này, ngoại trừ anh và em, không có người thứ 3 từng tới. Thích nơi này sao?” Hoàng Phủ Thần Phong thổi nhẹ cổ Chỉ Ngưng.
“A! Không nên như vậy, rất ngứa! Nơi này thực thoải mái, làm cho người ta muốn thả lỏng.” Chỉ Ngưng không chịu được Hoàng Phủ Thần Phong thổi vào cổ cô. “Ha ha, em thích là tốt rồi, nếu như sau này em cảm thấy mệt mỏi, có thể lên đây nghỉ ngơi. Ngày mai, anh gọi người mang đàn piano tới, bất cứ lúc nào em cũng có thể chơi. Em còn muốn cái gì nói cho anh biết, anh sẽ chuẩn bị.”
“Không cần phải vậy! Em cái gì cũng không cần, chỉ cần anh ở bên cạnh em là tốt rồi, thật đó. Hơn nữa, nơi này cái gì cũng không thiếu, cho nên, anh không cần mua thêm gì hết.” Chỉ Ngưng cảm thấy hạnh phúc tới quá nhanh, đi cũng sẽ rất nhanh, cô không dám yêu cầu điều gì xa vời.”
“Vậy nghe lời em, bất quá Piano nhất định phải mang tới, bằng không lúc em nhàm chán biết phải làm sao. Hơn nữa, nghe em chơi đàn là một sự hưởng thụ cho nên, không cần phải cự tuyệt nữa được không?” Hoàng Phủ Thần Phong hôn nhẹ lên môi Chỉ Ngưng.
“Anh đã nói như vậy, em còn có lý do gì cự tuyệt? Bất quá, đêm nay anh phải theo giúp em tăng ca, hôm nay em không vẽ được gì, ngày kia phải nộp bản thảo rồi, em sợ không kịp.” Đã muốn chơi đàn cho hắn nghe, như vậy, kêu hắn cùng cô tăng ca cũng không quá phận a!
“Được, không có vấn đề, hơn nữa, anh cũng tính như vậy!”
Chỉ Ngưng cảm giác mình càng ngày càng không rời xa hắn được, vạn nhất có một ngày, hắn không cần cô nữa, cô biết phải làm sao?
Cuộc thi ngày càng đến gần, mấy ngày nay, Chỉ Ngưng đều tăng ca. Cô sợ chình mình sẽ bỏ lỡ cơ hội lần này. Hoàng Phủ Thần Phong sợ một mình Chỉ Ngưng về nhà muộn không an toàn, cho nên hắn mỗi ngày đều cùng cô tăng ca, sau đó lại cùng nhau về nhà. Chỉ Ngưng vì muốn thiết kế ra một tác phẩm hoàn hảo nên thường xuyên quên ăn cơm, bất quá, mỗi ngày sẽ có người nhắc nhở cô, không tin? Xem đi!
“Ngưng Nhi, nên ăn cơm đi! Ăn xong lại tiếp tục vẽ.” Những ngày này, cứ rưỡi trưa Hoàng Phủ Thần Phong sẽ mang đồ ăn đến bên bàn Chỉ Ngưng. Cái này đã thành thói quen mới của hắn. Đợi hai phút, Chỉ Ngưng không có bất kỳ phản ứng nào. “Chỉ Ngưng, ngoan, bỏ bút xuống, ăn cơm trước.” Lần thứ hai gọi Chỉ Ngưng, giọng nói của Hoàng Phủ Thần Phong có chút đề cao. Đợi một phút đồng hồ, Chỉ Ngưng vẫn nắm bút vẽ, không nhúc nhích. “Chết tiệt! Hàn Chỉ Ngưng, anh gọi em ăn cơm, em đáng ghét có nghe thấy không hả? Nếu em còn không ăn cơm anh sẽ vứt tất cả bút vẽ của em đi.” Lần thứ ba, Hoàng Phủ Thần Phong rốt cục nhịn không được nổi giận. “Thật là phiền a! Làm gì gọi lớn tiếng như vậy? Anh có biết cảm hứng em vất vả mới có được bị anh kêu như vậy đều biến mất hay không? Thực chán ghét! Em không muốn để ý tới anh nữa, anh đi ra ngoài!” Chỉ Ngưng bỉu môi hô to, nhưng ngữ khí lúc này có chút hương vị làm nũng.
Hoàng Phủ Thần Phong nghe Chỉ Ngưng không muốn để ý tới hắn, còn chán ghét hắn, vì vậy, ngữ khí của hắn lập tức trở nên ôn nhu: “Ngưng Nhi, thực xin lỗi, là anh sai rồi, em không nên tức giận. Em có biết mấy ngày nay em thực gầy, anh rất đau lòng! Em trước tiên ăn cơm, sau đó anh sẽ cùng em nghĩ ý tưởng, được không?” (Ôi, em tưởng anh như nào =)))))))) xem chừng anh có tướng sợ vợ =)))))))))
“Quên đi, không giận anh nữa, bất quá, anh phải đút cho em ăn, tay của em đau quá a!” Chỉ Ngưng thấy bộ dáng Hoàng Phủ Thần Phong liền nở nụ cười, vốn cô cũng không hề tức giận. Mà hắn nghe thấy tay Chỉ Ngưng mỏi nhừ rồi, lập tức đi tới kéo Chỉ Ngưng ôm vào ngực mình, sau đó giúp cô nhẹ nhàng xoa bóp bàn tay, “Được, anh đút cho em ăn, sau đó anh sẽ giúp em xoa bóp tay.” “Tốt! Vậy nhanh lên ăn cơm.” Bữa cơm này, Hoàng Phủ Thần Phong trong lòng hạnh phúc mà ăn. Ăn cơm xong, Hoàng Phủ Thần Phong không chỉ xoa bóp tay cho Chỉ Ngưng mà còn giúp cô xoa bóp cổ cùng bả vai, đối với Chỉ Ngưng sủng ái giống như chỉ tăng, không hề giảm.
Bởi vì thời gian dài thức đêm tăng ca, Chỉ Ngưng liền ngủ gục trong ngực Hoàng Phủ Thần Phong. Hoàng Phủ Thần Phong thấy cô ngủ mất, không chút do dự mang cô đến phòng nghỉ của mình. Đem Chỉ Ngưng đặt trên giường lớn, Hoàng Phủ Thần Phong phát hiện ra cô ngủ càng đẹp hơn, lông mi thật dài giống như búp bê Baby, cái miệng nhỏ nhắn khêu gợi hơi nhếch lên, Hoàng Phủ Thần Phong nhịn không được hôn lên một cái. Ngay lúc hắn còn đang muốn ngắm nhìn cô thì dưới tầng truyền lên một hồi tiếng gõ cửa làm cho hắn không thể không xuống dưới.
“Ba ba ba ba Tổng tài, ngài đang ở bên trong sao? Tổng” gõ cửa chính là Giang Như Ngọc, không đợi cô nói xong, Hoàng Phủ Thần Phong đã tới rồi.
“Chết tiệt, ai cho phép cô lớn tiếng như vậy, cô có biết Ngưng Nhi bao nhiêu lâu rồi không có một giấc ngủ ngon hay không? Chẳng lẽ cô không thể nói nhỏ chút sao? Tiền thưởng tháng này của cô cắt bớt. Nói mau, có chuyện gì, tốt nhất chuyện cô nói thực sự quan trọng.” Hoàng Phủ Thần Phong cũng không cho Giang Như Ngọc tiến vào trong phòng mà là hắn đi ra ngoài.
“Tổng tài, thực xin lỗi, tôi sai rồi. Tôi muốn nói, tập đoàn Lăng thị đã bị công ty chúng ta thu mua rồi. Hiện tại, tất cả bất động sản, xe, trang sức, hết thảy những vật đáng giá của tổng tài của Lăng thị đều bị đấu giá, dù cho bị đấu giá, bọn họ vẫn không thanh toán nổi nợ nần. Tất cả truyền thông Đài Bắc đều bao quanh nhà hắn, còn có những chủ nợ của Lăng thị nữa.” Giang Như Ngọc nước mắt lưng tròng nhưng không dám rơi xuống. Đem một chồng tư liệu đưa cho Hoàng Phủ Thần Phong, cô không nghĩ tới, Hàn Chỉ Ngưng đối với tổng tài lại có ảnh hưởng lớn như vậy.
“Tôi đã biết. Mặt khác, tất cả những cuộc họp xế chiều hôm nay đều đổi thành trước rưỡi ngày mai. Còn hôm nay, mặc kệ có bao nhiêu chuyện trọng yếu cũng không cần tới tìm tôi, lại càng không nên đến gõ cửa, nói chuyện nhỏ chút.” Bởi vì rưỡi là thời gian Chỉ Ngưng ăn cơm cho nên, chuyện có quan trọng hơn nữa hắn cũng đều để qua một bên, chờ Chỉ Ngưng ăn cơm xong rồi mới xử lý. Hắn đối với Chỉ Ngưng sủng ái đã muốn đi vào tâm khảm.
Hoàng Phủ Thần Phong trở vào văn phòng đem tư liệu ném kên bàn, sau đó, hắn lên lầu tiếp tục xem Chỉ Ngưng ngủ. (thú vui tao nhã =))))))))) Chỉ Ngưng đã ngủ sáu giờ rồi, xem ra, cô thật sự mệt chết đi. Hoàng Phủ Thần Phong sợ cô tỉnh lại sẽ đói bụng nên hắn sớm kêu đồ ăn mang đến đặt ở trên bàn.
“A! Đây là ở đâu? Vì sao mình ở trong này? Mình làm sao lại ngủ mất?” Chỉ Ngưng tỉnh lại phát hiện mình đang ở một nơi lạ, cô rất sợ. “Ngưng Nhi, em đã tỉnh! Không phải sợ, nơi này là công ty, chỉ có điều đây là phòng nghỉ. Em ngủ quên cho nên anh mới có thể mang em lên đây, tính cho em một giấc ngủ ngon, em đã ngủ hơn sáu giờ rồi, em có biết hay không, em rất cần nghỉ ngơi.” Thầy Chỉ Ngưng hoảng hốt, Hoàng Phủ Thần Phong liền đến an ủi.
“A! Nguyên lai là như vậy! Phong, em rất đói, chúng ta đi ăn cơm được không?” Chỉ Ngưng sờ lên bụng, nháy mắt to nhìn Hoàng Phủ Thần Phong. “Ha ha, sớm biết em sẽ đói, anh đã chuẩn bị xong rồi. Đi, chúng ta đi ăn cơm.”
Hoàng Phủ Thần Phong véo véo cái mũi Chỉ Ngưng sau đó ôm lấy cô, đi đến bàn ăn. Chỉ Ngưng cũng ôm cổ Hoàng Phủ Thần Phong, cô đã quen hắn ôm cô. Chỉ Ngưng ngồi trên đùi Hoàng Phủ Thần Phong, ăn cơm hắn đút cho mình, một bên còn không ngừng hỏi hắn. Hoàng Phủ Thần Phong cũng rất có kiên nhẫn giải đáp từng câu hỏi của cô, “Phong, sao phòng nghỉ của anh cái gì cũng có? Biết hưởng thụ như vậy.” “Bởi vì anh thường thường phải tăng ca, quá muộn, vừa không muốn về nhà cho nên mới đem tầng đổi thành phòng nghỉ. Hiện tại nơi này, ngoại trừ anh và em, không có người thứ từng tới. Thích nơi này sao?” Hoàng Phủ Thần Phong thổi nhẹ cổ Chỉ Ngưng.
“A! Không nên như vậy, rất ngứa! Nơi này thực thoải mái, làm cho người ta muốn thả lỏng.” Chỉ Ngưng không chịu được Hoàng Phủ Thần Phong thổi vào cổ cô. “Ha ha, em thích là tốt rồi, nếu như sau này em cảm thấy mệt mỏi, có thể lên đây nghỉ ngơi. Ngày mai, anh gọi người mang đàn piano tới, bất cứ lúc nào em cũng có thể chơi. Em còn muốn cái gì nói cho anh biết, anh sẽ chuẩn bị.”
“Không cần phải vậy! Em cái gì cũng không cần, chỉ cần anh ở bên cạnh em là tốt rồi, thật đó. Hơn nữa, nơi này cái gì cũng không thiếu, cho nên, anh không cần mua thêm gì hết.” Chỉ Ngưng cảm thấy hạnh phúc tới quá nhanh, đi cũng sẽ rất nhanh, cô không dám yêu cầu điều gì xa vời.”
“Vậy nghe lời em, bất quá Piano nhất định phải mang tới, bằng không lúc em nhàm chán biết phải làm sao. Hơn nữa, nghe em chơi đàn là một sự hưởng thụ cho nên, không cần phải cự tuyệt nữa được không?” Hoàng Phủ Thần Phong hôn nhẹ lên môi Chỉ Ngưng.
“Anh đã nói như vậy, em còn có lý do gì cự tuyệt? Bất quá, đêm nay anh phải theo giúp em tăng ca, hôm nay em không vẽ được gì, ngày kia phải nộp bản thảo rồi, em sợ không kịp.” Đã muốn chơi đàn cho hắn nghe, như vậy, kêu hắn cùng cô tăng ca cũng không quá phận a!
“Được, không có vấn đề, hơn nữa, anh cũng tính như vậy!”
Chỉ Ngưng cảm giác mình càng ngày càng không rời xa hắn được, vạn nhất có một ngày, hắn không cần cô nữa, cô biết phải làm sao?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cuộc thi ngày càng đến gần, mấy ngày nay, Chỉ Ngưng đều tăng ca. Cô sợ chình mình sẽ bỏ lỡ cơ hội lần này. Hoàng Phủ Thần Phong sợ một mình Chỉ Ngưng về nhà muộn không an toàn, cho nên hắn mỗi ngày đều cùng cô tăng ca, sau đó lại cùng nhau về nhà. Chỉ Ngưng vì muốn thiết kế ra một tác phẩm hoàn hảo nên thường xuyên quên ăn cơm, bất quá, mỗi ngày sẽ có người nhắc nhở cô, không tin? Xem đi!
“Ngưng Nhi, nên ăn cơm đi! Ăn xong lại tiếp tục vẽ.” Những ngày này, cứ 11 rưỡi trưa Hoàng Phủ Thần Phong sẽ mang đồ ăn đến bên bàn Chỉ Ngưng. Cái này đã thành thói quen mới của hắn. Đợi hai phút, Chỉ Ngưng không có bất kỳ phản ứng nào. “Chỉ Ngưng, ngoan, bỏ bút xuống, ăn cơm trước.” Lần thứ hai gọi Chỉ Ngưng, giọng nói của Hoàng Phủ Thần Phong có chút đề cao. Đợi một phút đồng hồ, Chỉ Ngưng vẫn nắm bút vẽ, không nhúc nhích. “Chết tiệt! Hàn Chỉ Ngưng, anh gọi em ăn cơm, em đáng ghét có nghe thấy không hả? Nếu em còn không ăn cơm anh sẽ vứt tất cả bút vẽ của em đi.” Lần thứ ba, Hoàng Phủ Thần Phong rốt cục nhịn không được nổi giận. “Thật là phiền a! Làm gì gọi lớn tiếng như vậy? Anh có biết cảm hứng em vất vả mới có được bị anh kêu như vậy đều biến mất hay không? Thực chán ghét! Em không muốn để ý tới anh nữa, anh đi ra ngoài!” Chỉ Ngưng bỉu môi hô to, nhưng ngữ khí lúc này có chút hương vị làm nũng.
Hoàng Phủ Thần Phong nghe Chỉ Ngưng không muốn để ý tới hắn, còn chán ghét hắn, vì vậy, ngữ khí của hắn lập tức trở nên ôn nhu: “Ngưng Nhi, thực xin lỗi, là anh sai rồi, em không nên tức giận. Em có biết mấy ngày nay em thực gầy, anh rất đau lòng! Em trước tiên ăn cơm, sau đó anh sẽ cùng em nghĩ ý tưởng, được không?” (Ôi, em tưởng anh như nào =)))))))) xem chừng anh có tướng sợ vợ =)))))))))
“Quên đi, không giận anh nữa, bất quá, anh phải đút cho em ăn, tay của em đau quá a!” Chỉ Ngưng thấy bộ dáng Hoàng Phủ Thần Phong liền nở nụ cười, vốn cô cũng không hề tức giận. Mà hắn nghe thấy tay Chỉ Ngưng mỏi nhừ rồi, lập tức đi tới kéo Chỉ Ngưng ôm vào ngực mình, sau đó giúp cô nhẹ nhàng xoa bóp bàn tay, “Được, anh đút cho em ăn, sau đó anh sẽ giúp em xoa bóp tay.” “Tốt! Vậy nhanh lên ăn cơm.” Bữa cơm này, Hoàng Phủ Thần Phong trong lòng hạnh phúc mà ăn. Ăn cơm xong, Hoàng Phủ Thần Phong không chỉ xoa bóp tay cho Chỉ Ngưng mà còn giúp cô xoa bóp cổ cùng bả vai, đối với Chỉ Ngưng sủng ái giống như chỉ tăng, không hề giảm.
Bởi vì thời gian dài thức đêm tăng ca, Chỉ Ngưng liền ngủ gục trong ngực Hoàng Phủ Thần Phong. Hoàng Phủ Thần Phong thấy cô ngủ mất, không chút do dự mang cô đến phòng nghỉ của mình. Đem Chỉ Ngưng đặt trên giường lớn, Hoàng Phủ Thần Phong phát hiện ra cô ngủ càng đẹp hơn, lông mi thật dài giống như búp bê Baby, cái miệng nhỏ nhắn khêu gợi hơi nhếch lên, Hoàng Phủ Thần Phong nhịn không được hôn lên một cái. Ngay lúc hắn còn đang muốn ngắm nhìn cô thì dưới tầng truyền lên một hồi tiếng gõ cửa làm cho hắn không thể không xuống dưới.
“Ba ba ba ba Tổng tài, ngài đang ở bên trong sao? Tổng” gõ cửa chính là Giang Như Ngọc, không đợi cô nói xong, Hoàng Phủ Thần Phong đã tới rồi.
“Chết tiệt, ai cho phép cô lớn tiếng như vậy, cô có biết Ngưng Nhi bao nhiêu lâu rồi không có một giấc ngủ ngon hay không? Chẳng lẽ cô không thể nói nhỏ chút sao? Tiền thưởng tháng này của cô cắt bớt. Nói mau, có chuyện gì, tốt nhất chuyện cô nói thực sự quan trọng.” Hoàng Phủ Thần Phong cũng không cho Giang Như Ngọc tiến vào trong phòng mà là hắn đi ra ngoài.
“Tổng tài, thực xin lỗi, tôi sai rồi. Tôi muốn nói, tập đoàn Lăng thị đã bị công ty chúng ta thu mua rồi. Hiện tại, tất cả bất động sản, xe, trang sức, hết thảy những vật đáng giá của tổng tài của Lăng thị đều bị đấu giá, dù cho bị đấu giá, bọn họ vẫn không thanh toán nổi nợ nần. Tất cả truyền thông Đài Bắc đều bao quanh nhà hắn, còn có những chủ nợ của Lăng thị nữa.” Giang Như Ngọc nước mắt lưng tròng nhưng không dám rơi xuống. Đem một chồng tư liệu đưa cho Hoàng Phủ Thần Phong, cô không nghĩ tới, Hàn Chỉ Ngưng đối với tổng tài lại có ảnh hưởng lớn như vậy.
“Tôi đã biết. Mặt khác, tất cả những cuộc họp xế chiều hôm nay đều đổi thành trước 11 rưỡi ngày mai. Còn hôm nay, mặc kệ có bao nhiêu chuyện trọng yếu cũng không cần tới tìm tôi, lại càng không nên đến gõ cửa, nói chuyện nhỏ chút.” Bởi vì 11 rưỡi là thời gian Chỉ Ngưng ăn cơm cho nên, chuyện có quan trọng hơn nữa hắn cũng đều để qua một bên, chờ Chỉ Ngưng ăn cơm xong rồi mới xử lý. Hắn đối với Chỉ Ngưng sủng ái đã muốn đi vào tâm khảm.
Hoàng Phủ Thần Phong trở vào văn phòng đem tư liệu ném kên bàn, sau đó, hắn lên lầu tiếp tục xem Chỉ Ngưng ngủ. (thú vui tao nhã =))))))))) Chỉ Ngưng đã ngủ sáu giờ rồi, xem ra, cô thật sự mệt chết đi. Hoàng Phủ Thần Phong sợ cô tỉnh lại sẽ đói bụng nên hắn sớm kêu đồ ăn mang đến đặt ở trên bàn.
“A! Đây là ở đâu? Vì sao mình ở trong này? Mình làm sao lại ngủ mất?” Chỉ Ngưng tỉnh lại phát hiện mình đang ở một nơi lạ, cô rất sợ. “Ngưng Nhi, em đã tỉnh! Không phải sợ, nơi này là công ty, chỉ có điều đây là phòng nghỉ. Em ngủ quên cho nên anh mới có thể mang em lên đây, tính cho em một giấc ngủ ngon, em đã ngủ hơn sáu giờ rồi, em có biết hay không, em rất cần nghỉ ngơi.” Thầy Chỉ Ngưng hoảng hốt, Hoàng Phủ Thần Phong liền đến an ủi.
“A! Nguyên lai là như vậy! Phong, em rất đói, chúng ta đi ăn cơm được không?” Chỉ Ngưng sờ lên bụng, nháy mắt to nhìn Hoàng Phủ Thần Phong. “Ha ha, sớm biết em sẽ đói, anh đã chuẩn bị xong rồi. Đi, chúng ta đi ăn cơm.”
Hoàng Phủ Thần Phong véo véo cái mũi Chỉ Ngưng sau đó ôm lấy cô, đi đến bàn ăn. Chỉ Ngưng cũng ôm cổ Hoàng Phủ Thần Phong, cô đã quen hắn ôm cô. Chỉ Ngưng ngồi trên đùi Hoàng Phủ Thần Phong, ăn cơm hắn đút cho mình, một bên còn không ngừng hỏi hắn. Hoàng Phủ Thần Phong cũng rất có kiên nhẫn giải đáp từng câu hỏi của cô, “Phong, sao phòng nghỉ của anh cái gì cũng có? Biết hưởng thụ như vậy.” “Bởi vì anh thường thường phải tăng ca, quá muộn, vừa không muốn về nhà cho nên mới đem tầng 30 đổi thành phòng nghỉ. Hiện tại nơi này, ngoại trừ anh và em, không có người thứ 3 từng tới. Thích nơi này sao?” Hoàng Phủ Thần Phong thổi nhẹ cổ Chỉ Ngưng.
“A! Không nên như vậy, rất ngứa! Nơi này thực thoải mái, làm cho người ta muốn thả lỏng.” Chỉ Ngưng không chịu được Hoàng Phủ Thần Phong thổi vào cổ cô. “Ha ha, em thích là tốt rồi, nếu như sau này em cảm thấy mệt mỏi, có thể lên đây nghỉ ngơi. Ngày mai, anh gọi người mang đàn piano tới, bất cứ lúc nào em cũng có thể chơi. Em còn muốn cái gì nói cho anh biết, anh sẽ chuẩn bị.”
“Không cần phải vậy! Em cái gì cũng không cần, chỉ cần anh ở bên cạnh em là tốt rồi, thật đó. Hơn nữa, nơi này cái gì cũng không thiếu, cho nên, anh không cần mua thêm gì hết.” Chỉ Ngưng cảm thấy hạnh phúc tới quá nhanh, đi cũng sẽ rất nhanh, cô không dám yêu cầu điều gì xa vời.”
“Vậy nghe lời em, bất quá Piano nhất định phải mang tới, bằng không lúc em nhàm chán biết phải làm sao. Hơn nữa, nghe em chơi đàn là một sự hưởng thụ cho nên, không cần phải cự tuyệt nữa được không?” Hoàng Phủ Thần Phong hôn nhẹ lên môi Chỉ Ngưng.
“Anh đã nói như vậy, em còn có lý do gì cự tuyệt? Bất quá, đêm nay anh phải theo giúp em tăng ca, hôm nay em không vẽ được gì, ngày kia phải nộp bản thảo rồi, em sợ không kịp.” Đã muốn chơi đàn cho hắn nghe, như vậy, kêu hắn cùng cô tăng ca cũng không quá phận a!
“Được, không có vấn đề, hơn nữa, anh cũng tính như vậy!”
Chỉ Ngưng cảm giác mình càng ngày càng không rời xa hắn được, vạn nhất có một ngày, hắn không cần cô nữa, cô biết phải làm sao?