Vừa rồi, cha của Chỉ Ngưng cũng không rời đi, hắn vẫn đứng dưới lầu chờ Chỉ Ngưng, hắn muốn cùng cô hàn huyên một chút. Hắn không thể tưởng được con gái của mình có thể ở bên cạnh Hoàng Phủ Thần Phong, cho nên hiện tại hắn muốn lấy lòng Chỉ Ngưng, nói không chừng Hoàng Phủ Thần Phong tâm tình tốt một chút, có thể nhập cổ phần vào công ty của mình, làm cho công ty của mình càng mạnh hơn nữa.
Hắn thấy Hoàng Phủ Thần Phong và Chỉ Ngưng ra khỏi thang máy ngay lập tức tiến lên, kéo tay Chỉ Ngưng nói: “Chỉ Ngưng, cha là cha ruột của con, Chỉ Ngưng, con trưởng thành rồi.”
“Tôi không muốn nhìn thấy ông, ông buông ra, không nên đụng vào tôi, tôi không có người cha như ông.” Chỉ Ngưng tránh qua một bên không muốn tiếp xúc với cha của mình.
“Chỉ Ngưng, con không thể không nhận cha!”
Hoàng Phủ Thần Phong tức giận nói với bảo vệ ở phía sau: “Các người còn đứng đó làm gì vậy? Còn không mau kéo người đàn ông không biết điều này ra ngoài, không nghe thấy Ngưng Nhi nói không muốn gặp ông ta sao? Các người chẳng lẽ muốn nhìn Ngưng Nhi bị ông ta đả thương sao?”
Hai bảo vệ theo phía sau ngay lập tức kéo người đàn ông kia ra, số còn lại bảo hộ Hoàng Phủ Thần Phong và Chỉ Ngưng vào trong xe đang chờ bên ngoài.
Hồi lâu, người đàn ông kia thấy bọn họ đã rời đi, hắn xoay người đi vào thang máy.
“Ngưng Nhi, muốn khóc hãy khóc đi, không nên cố gắng chịu đựng.” Hoàng Phủ Thần Phong đau lòng ôm Chỉ Ngưng.
Nghe xong lời Hoàng Phủ Thần Phong..., Chỉ Ngưng rốt cục nhịn không được, ghé vào trong ngực Hoàng Phủ Thần Phong khóc, “Ô ô ô” Phong, vì sao? Tại sao để cho em gặp mặt ông ta, ô ô ô ô” vì sao? Em không muốn gặp lại ông ta, không muốn để cho mẹ em lại vì ông ta mà thương tâm rơi lệ, những năm qua, em thường xuyên thấy mẹ lén lún khóc lúc nửa đêm, bà sợ em lo lắng nên cái gì cũng không nói với em, nhưng em cái gì cũng biết. Ô ô ô”
“Sẽ không, Ngưng Nhi, từ nay về sau, em cùng bá mẫu sẽ không gặp lại ông ta, bá mẫu cũng sẽ không phải thương tâm nữa.” Hoàng Phủ Thần Phong giúp Chỉ Ngưng lau nước mắt.
“Vâng, ô ô ô ô” cám ơn anh, Phong.”
“Đứa ngốc”
Lúc đến khách sạn, Chỉ Ngưng đã ngủ thiếp đi. Hoàng Phủ Thần Phong đành phải cẩn thận ôm cô lên phòng. Mẹ Hoàng Phủ nghe thấy phòng Hoàng Phủ Thần Phong có tiếng mở cửa, bà liền ngó ra xem một chút, quả nhiên là bọn họ đã trở lại.
“Con trai, Chỉ Ngưng đang ngủ sao?” Mẹ Hoàng Phủ nhỏ giọng hỏi Hoàng Phủ Thần Phong.
“Vâng, hôm nay ở bệnh viện đã xảy ra chút chuyện.” Hoàng Phủ Thần Phong đặt Chỉ Ngưng lên giường, sau đó đóng cửa phòng ngủ lại, hắn sợ mình và mẹ nói chuyện sẽ ảnh hưởng đến Chỉ Ngưng nghỉ ngơi.
“Làm sao vậy? Chẳng lẽ tình hình của mẹ Chỉ Ngưng không tốt sao?” Nghe xong ngữ khí của Hoàng Phủ Thần Phong, mẹ Hoàng Phủ cảm thấy đã xảy ra chuyện rất nghiêm trọng.
“Hôm nay tại bệnh viện, bá mẫu gặp lại chồng trước. Hắn muống cùng Ngưng Nhi nhận nhau. Nhưng con biết rõ người đàn ông kia, hắn nhất định sau khi biết thân phận của con mới muốn kiên trì nhận lại Ngưng Nhi. Ngưng Nhi không muốn nhận hắn, hơn nữa bá mẫu cũng rất kích động. Vừa mới trên xe, Ngưng Nhi đã khóc rất lâu, hiện tại cô ấy hẳn là mệt mỏi.” Hoàng Phủ Thần Phong thở dài một hơi.
“Ai, lại có loại đàn ông này. Chỉ Ngưng hiện tại nhất định rất đau lòng, con trai, con hảo hảo an ủi con bé, đừng để nó quá thương tâm, cũng cố gắng hết sức đừng cho mẹ Chỉ Ngưng thấy người đàn ông kia.”
“Vâng, con biết.”
“Chờ lát nữa Chỉ Ngưng thức dậy, con cho con bé ăn chút gì đó, đừng để nó đói bụng, mẹ trở về phòng trước.”
Hoàng Phủ Thần Phong ngồi bên giường, nhẹ nhàng gẩy mấy sợi tóc dính vào mặt Chỉ Ngưng ra, sau đó, Hoàng Phủ dùng một cái khăn mặt ấm, lau sạch khuôn mặt cô.
Nửa đêm, Hoàng Phủ Thần Phong và Chỉ Ngưng đang nói chuyện phiếm, đột nhiên bị một trận chuông điện thoại di động dồn dập cắt ngang, Hoàng Phủ Thần Phong không vui nhận điện, “Chuyện gì?”
“Phong thiếu, không tốt, Hàn phu nhân vừa mới bị đưa vào phòng cấp cứu rồi, tình huống nguy cấp, ngài mau tới a!”
“Ngưng Nhi, chúng ta mau đến bệnh viện, bá mẫu bị đưa vào phòng cấp cứu.”
“Cái gì?”
Đến bệnh viện, trước cửa phòng cấp cứu lại thấy người đời này cô không muốn thấy nhất, lớn tiếng gáo thét với hắn: “Ông rốt cuộc đã làm gì mẹ tôi? Là ai cho phép ông tới gặp mẹ của tôi? Ông cút! Cút đi”
“Chỉ Ngưng, cha là cha của con, con không thể nói với cha như vậy.” Người đàn ông này còn muốn thử đến gần Chỉ Ngưng.
Hoàng Phủ Thần Phong liền ôm Chỉ Ngưng vào trong ngực, “Ông không có tư cách đụng vào Ngưng Nhi.”
“Phong thiếu, mời cậu khuyên nhủ Chỉ Ngưng, làm cho con bé nhận người cha như tôi được không?”
Hoàng Phủ Thần Phong thấy hắn còn không hết hy vọng, dùng ánh mắt nhìn nhân viên bảo vệ một cái, bảo vệ lập tức kéo hắn ra ngoài.
Hoàng Phủ Thần nói với Tiểu Bân: “Phái hai người trông coi trước cửa bệnh viện. Ngoài ra làm cho những người không có liên quan dời xa tầng lầu có phòng bệnh của mẹ Ngưng Nhi, sau đó phái người canh giữ bên ngoài phòng, không cho bất luận kẻ nào tiếp cận, đặc biệt là người đàn ông kia.”
“Dạ, tôi đi làm ngay lập tức,”
Không đến nửa giờ, Tiểu Bân đã làm xong mọi chuyện Hoàng Phủ Thần Phong dặn dò.
Lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra, khuôn mặt bác sĩ tràn đầy tiếc nuối bước ra, Chỉ Ngưng chạy đến túm lấy áo của bác sĩ hỏi: “Bác sĩ, mẹ tôi thế nào? Không sao chứ, đúng không?”
“Thật xin lỗi, Hàn tiểu thư, Hàn phu nhân gặp phải kích thích rất lớn, thật đáng tiếc, chúng tôi đã cố gắng hết sức.” Nói xong, bác sĩ rời đi.
“Không” sẽ không, mẹ sẽ không bỏ mặc tôi như vậy.” Chỉ Ngưng lảo đảo chạy vào phòng cấp cứu, bổ nhào vào trong ngực mẹ cô khóc lớn: “Mẹ, mẹ tỉnh a! Mẹ, không cần phải ngủ, chúng ta về nhà, mẹ” Chỉ Ngưng thét to một tiếng, té xỉu trên mặt đất lạnh như băng.
Hoàng Phủ Thần Phong lập tức bế Chỉ Ngưng lên, phân phó Tiểu Bân đem di thể mẹ Hàn tới phòng an nhạc, chờ Chỉ Ngưng tỉnh lại sẽ an bài. (ta đoán cái ‘phòng an nhạc’ là phòng lưu di thể người chết)
Chỉ Ngưng mặt không có chút máu nằm trên giường khách sạn, mẹ Hoàng Phủ đã ở một bên đau lòng lau nước mắt, Hoàng Phủ Thần Phong cũng ngồi bên cạnh nắm thật chặt tay Chỉ Ngưng.
Chỉ Ngưng từ từ mở mắt,nói với Hoàng Phủ Thần Phong: “Phong, em muốn trở về, em muốn đưa mẹ em về Đài Bắc.”
“Được, chúng ta lập tức trở về, anh cho người chuẩn bị xong chúng ta có thể đi.”
Chỉ Ngưng cáo biệt mẹ Hoàng Phủ, trở về Đài Bắc.
Hoàng Phủ Thần Phong đặc biệt giúp mẹ của Chỉ Ngưng xây một ngôi mộ xa hoa, đem tro cốt của mẹ cô đặt bên trong, mời người quét dọn thường xuyên.
Trải qua một thời gian ngắn điều dưỡng, Chỉ Ngưng dần dần khôi phục tâm tình, bước ra khỏi nỗi bi thương mất đi người thân nhất, mà hết thảy công lao này đều nhờ Hoàng Phủ Thần Phong.
Vừa rồi, cha của Chỉ Ngưng cũng không rời đi, hắn vẫn đứng dưới lầu chờ Chỉ Ngưng, hắn muốn cùng cô hàn huyên một chút. Hắn không thể tưởng được con gái của mình có thể ở bên cạnh Hoàng Phủ Thần Phong, cho nên hiện tại hắn muốn lấy lòng Chỉ Ngưng, nói không chừng Hoàng Phủ Thần Phong tâm tình tốt một chút, có thể nhập cổ phần vào công ty của mình, làm cho công ty của mình càng mạnh hơn nữa.
Hắn thấy Hoàng Phủ Thần Phong và Chỉ Ngưng ra khỏi thang máy ngay lập tức tiến lên, kéo tay Chỉ Ngưng nói: “Chỉ Ngưng, cha là cha ruột của con, Chỉ Ngưng, con trưởng thành rồi.”
“Tôi không muốn nhìn thấy ông, ông buông ra, không nên đụng vào tôi, tôi không có người cha như ông.” Chỉ Ngưng tránh qua một bên không muốn tiếp xúc với cha của mình.
“Chỉ Ngưng, con không thể không nhận cha!”
Hoàng Phủ Thần Phong tức giận nói với bảo vệ ở phía sau: “Các người còn đứng đó làm gì vậy? Còn không mau kéo người đàn ông không biết điều này ra ngoài, không nghe thấy Ngưng Nhi nói không muốn gặp ông ta sao? Các người chẳng lẽ muốn nhìn Ngưng Nhi bị ông ta đả thương sao?”
Hai bảo vệ theo phía sau ngay lập tức kéo người đàn ông kia ra, số còn lại bảo hộ Hoàng Phủ Thần Phong và Chỉ Ngưng vào trong xe đang chờ bên ngoài.
Hồi lâu, người đàn ông kia thấy bọn họ đã rời đi, hắn xoay người đi vào thang máy.
“Ngưng Nhi, muốn khóc hãy khóc đi, không nên cố gắng chịu đựng.” Hoàng Phủ Thần Phong đau lòng ôm Chỉ Ngưng.
Nghe xong lời Hoàng Phủ Thần Phong..., Chỉ Ngưng rốt cục nhịn không được, ghé vào trong ngực Hoàng Phủ Thần Phong khóc, “Ô ô ô” Phong, vì sao? Tại sao để cho em gặp mặt ông ta, ô ô ô ô” vì sao? Em không muốn gặp lại ông ta, không muốn để cho mẹ em lại vì ông ta mà thương tâm rơi lệ, những năm qua, em thường xuyên thấy mẹ lén lún khóc lúc nửa đêm, bà sợ em lo lắng nên cái gì cũng không nói với em, nhưng em cái gì cũng biết. Ô ô ô”
“Sẽ không, Ngưng Nhi, từ nay về sau, em cùng bá mẫu sẽ không gặp lại ông ta, bá mẫu cũng sẽ không phải thương tâm nữa.” Hoàng Phủ Thần Phong giúp Chỉ Ngưng lau nước mắt.
“Vâng, ô ô ô ô” cám ơn anh, Phong.”
“Đứa ngốc”
Lúc đến khách sạn, Chỉ Ngưng đã ngủ thiếp đi. Hoàng Phủ Thần Phong đành phải cẩn thận ôm cô lên phòng. Mẹ Hoàng Phủ nghe thấy phòng Hoàng Phủ Thần Phong có tiếng mở cửa, bà liền ngó ra xem một chút, quả nhiên là bọn họ đã trở lại.
“Con trai, Chỉ Ngưng đang ngủ sao?” Mẹ Hoàng Phủ nhỏ giọng hỏi Hoàng Phủ Thần Phong.
“Vâng, hôm nay ở bệnh viện đã xảy ra chút chuyện.” Hoàng Phủ Thần Phong đặt Chỉ Ngưng lên giường, sau đó đóng cửa phòng ngủ lại, hắn sợ mình và mẹ nói chuyện sẽ ảnh hưởng đến Chỉ Ngưng nghỉ ngơi.
“Làm sao vậy? Chẳng lẽ tình hình của mẹ Chỉ Ngưng không tốt sao?” Nghe xong ngữ khí của Hoàng Phủ Thần Phong, mẹ Hoàng Phủ cảm thấy đã xảy ra chuyện rất nghiêm trọng.
“Hôm nay tại bệnh viện, bá mẫu gặp lại chồng trước. Hắn muống cùng Ngưng Nhi nhận nhau. Nhưng con biết rõ người đàn ông kia, hắn nhất định sau khi biết thân phận của con mới muốn kiên trì nhận lại Ngưng Nhi. Ngưng Nhi không muốn nhận hắn, hơn nữa bá mẫu cũng rất kích động. Vừa mới trên xe, Ngưng Nhi đã khóc rất lâu, hiện tại cô ấy hẳn là mệt mỏi.” Hoàng Phủ Thần Phong thở dài một hơi.
“Ai, lại có loại đàn ông này. Chỉ Ngưng hiện tại nhất định rất đau lòng, con trai, con hảo hảo an ủi con bé, đừng để nó quá thương tâm, cũng cố gắng hết sức đừng cho mẹ Chỉ Ngưng thấy người đàn ông kia.”
“Vâng, con biết.”
“Chờ lát nữa Chỉ Ngưng thức dậy, con cho con bé ăn chút gì đó, đừng để nó đói bụng, mẹ trở về phòng trước.”
Hoàng Phủ Thần Phong ngồi bên giường, nhẹ nhàng gẩy mấy sợi tóc dính vào mặt Chỉ Ngưng ra, sau đó, Hoàng Phủ dùng một cái khăn mặt ấm, lau sạch khuôn mặt cô.
Nửa đêm, Hoàng Phủ Thần Phong và Chỉ Ngưng đang nói chuyện phiếm, đột nhiên bị một trận chuông điện thoại di động dồn dập cắt ngang, Hoàng Phủ Thần Phong không vui nhận điện, “Chuyện gì?”
“Phong thiếu, không tốt, Hàn phu nhân vừa mới bị đưa vào phòng cấp cứu rồi, tình huống nguy cấp, ngài mau tới a!”
“Ngưng Nhi, chúng ta mau đến bệnh viện, bá mẫu bị đưa vào phòng cấp cứu.”
“Cái gì?”
Đến bệnh viện, trước cửa phòng cấp cứu lại thấy người đời này cô không muốn thấy nhất, lớn tiếng gáo thét với hắn: “Ông rốt cuộc đã làm gì mẹ tôi? Là ai cho phép ông tới gặp mẹ của tôi? Ông cút! Cút đi”
“Chỉ Ngưng, cha là cha của con, con không thể nói với cha như vậy.” Người đàn ông này còn muốn thử đến gần Chỉ Ngưng.
Hoàng Phủ Thần Phong liền ôm Chỉ Ngưng vào trong ngực, “Ông không có tư cách đụng vào Ngưng Nhi.”
“Phong thiếu, mời cậu khuyên nhủ Chỉ Ngưng, làm cho con bé nhận người cha như tôi được không?”
Hoàng Phủ Thần Phong thấy hắn còn không hết hy vọng, dùng ánh mắt nhìn nhân viên bảo vệ một cái, bảo vệ lập tức kéo hắn ra ngoài.
Hoàng Phủ Thần nói với Tiểu Bân: “Phái hai người trông coi trước cửa bệnh viện. Ngoài ra làm cho những người không có liên quan dời xa tầng lầu có phòng bệnh của mẹ Ngưng Nhi, sau đó phái người canh giữ bên ngoài phòng, không cho bất luận kẻ nào tiếp cận, đặc biệt là người đàn ông kia.”
“Dạ, tôi đi làm ngay lập tức,”
Không đến nửa giờ, Tiểu Bân đã làm xong mọi chuyện Hoàng Phủ Thần Phong dặn dò.
Lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra, khuôn mặt bác sĩ tràn đầy tiếc nuối bước ra, Chỉ Ngưng chạy đến túm lấy áo của bác sĩ hỏi: “Bác sĩ, mẹ tôi thế nào? Không sao chứ, đúng không?”
“Thật xin lỗi, Hàn tiểu thư, Hàn phu nhân gặp phải kích thích rất lớn, thật đáng tiếc, chúng tôi đã cố gắng hết sức.” Nói xong, bác sĩ rời đi.
“Không” sẽ không, mẹ sẽ không bỏ mặc tôi như vậy.” Chỉ Ngưng lảo đảo chạy vào phòng cấp cứu, bổ nhào vào trong ngực mẹ cô khóc lớn: “Mẹ, mẹ tỉnh a! Mẹ, không cần phải ngủ, chúng ta về nhà, mẹ” Chỉ Ngưng thét to một tiếng, té xỉu trên mặt đất lạnh như băng.
Hoàng Phủ Thần Phong lập tức bế Chỉ Ngưng lên, phân phó Tiểu Bân đem di thể mẹ Hàn tới phòng an nhạc, chờ Chỉ Ngưng tỉnh lại sẽ an bài. (ta đoán cái ‘phòng an nhạc’ là phòng lưu di thể người chết)
Chỉ Ngưng mặt không có chút máu nằm trên giường khách sạn, mẹ Hoàng Phủ đã ở một bên đau lòng lau nước mắt, Hoàng Phủ Thần Phong cũng ngồi bên cạnh nắm thật chặt tay Chỉ Ngưng.
Chỉ Ngưng từ từ mở mắt,nói với Hoàng Phủ Thần Phong: “Phong, em muốn trở về, em muốn đưa mẹ em về Đài Bắc.”
“Được, chúng ta lập tức trở về, anh cho người chuẩn bị xong chúng ta có thể đi.”
Chỉ Ngưng cáo biệt mẹ Hoàng Phủ, trở về Đài Bắc.
Hoàng Phủ Thần Phong đặc biệt giúp mẹ của Chỉ Ngưng xây một ngôi mộ xa hoa, đem tro cốt của mẹ cô đặt bên trong, mời người quét dọn thường xuyên.
Trải qua một thời gian ngắn điều dưỡng, Chỉ Ngưng dần dần khôi phục tâm tình, bước ra khỏi nỗi bi thương mất đi người thân nhất, mà hết thảy công lao này đều nhờ Hoàng Phủ Thần Phong.