Cha ta là Hoài Nam vương Mộ Phi Chỉ, mẹ ta là Hoài Nam Vương Hậu Thẩm Hành Vu, cô cô ta là Hoài Nam trưởng công chúa, dượng ta là hộ quốc đại tướng quân, thúc gia gia ta là quỷ y cộng thêm làm lão Vương gia nhàn tản. Uhm, ta nghĩ muốn xem ta còn có cái gì để "chứng minh" lý lịch hiển hách của mình, a..., đúng rồi, ta còn là Thái tử của Hoài Nam.
- Mộ Duyệt Thần
Sáng sớm, khi mặt trời mới nhô được một phần nhỏ, hai bóng dáng một lớn một nhỏ giữa một đám thái giám vây quanh, đi về phía Thái Nguyên điện. Đứa bé khoảng ba tuổi, nửa ngủ nửa tỉnh đi sau Mộ Phi Chỉ, tay nhỏ túm long bào của Mộ Phi Chỉ, miệng vẫn còn ngáp.
Phúc Hải đi sau hai người, vô cùng đau lòng cho đứa bé trai ba tuổi kia.
"Phụ vương, Thần Nhi không thể đi được nữa." Thần Nhi tuyệt đối không hề che giấu suy nghĩ của mình, trực tiếp nói với Mộ Phi Chỉ.
Mộ Phi Chỉ vẫn mặc kệ hắn, không có bất cứ phản ứng giô, bước đi chắc chắn, tiến về phía trước.
Thấy cha của mình không để ý tới mình, Thần Nhi chu mỏ, đành phải tiếp tục túm lấy áo của Mộ Phi Chỉ, bước theo sau, hận không thể trực tiếp ghé lên trên người của Mộ Phi Chỉ.
Tuy Mộ Phi Chỉ không nói gì, nhưng Phúc Hải vẫn nhìn ra được, tốc độ đi đường của chủ tử đã chậm hơn nhiều, cái này là vì nhân nhượng cho đứa bé. Giống như ngày xưa, một lớn một nhỏ cùng đi vào triều. Hiện giờ Thần Nhi càng ngày càng thích ứng với cuộc sống như vậy. Trên thực tế, trừ lúc vào triều, hoạt động hằng ngày của hắn vẫn rất đơn giản. Bởi vì mẫu hậu thân ái của hắn đã tự mình đề nghị với phụ vương, mỗi ngày Thần Nhi chỉ học nửa canh giờ là được, thời gian khác sẽ để tự hắn phân phối.
Nhưng ngày hôm đó không giống như mọi ngày, bởi vì buổi lâm triều vẫn chưa xong, Thạch Lưu vội vàng chạy tới phía sau Thái Nguyên điện, vô cùng lo lắng gọi Phúc Hải đến.
Phúc Hải lắc đầu, bà cô nhỏ của tôi, nơi quan trọng của triều đình như vậy, ta chỉ lá một lão nô thì làm sao dám tùy ý làm bậy.
Thạch Lưu thật sự là gấp gáp, không còn biện pháp nào khác, trực tiếp tự mình đi lên bậc thang, đến bên cạnh Mộ Phi Chỉ, nhỏ giọng nói. Sau đó, các vị đại thần chỉ thấy Mộ Phi Chỉ lớn tiếng, gấp gáp quát nha hoàn đang đưng bên: "Sao không nói sớm?" Dứt lời, một tay ôm lấy Thần Nhi vào trong lòng, rồi vội vàng không thấy bóng dáng nữa.
Buổi lên triều này, vương thượng cũng đã chạy không còn bóng dáng, các vị đại thần liền hỏi vị quan mới nhận chức thừa tướng chưa đầy hai năm, Trúc Thừa tướng: "Thừa tướng, chuyện gì đang diễn ra vậy?”
"Nói vậy, xem ra là vương hậu nương nương muốn sinh Long tự!" Thừa tướng mím môi, mỉm cười, sau đó liền đi ra ngoài.
Mọi người thấy bóng dáng ôn nhuận tao nhã trong ánh mặt trời mới mọc của hằn chạy càng ngày càng xa, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, từ từ đi ra Thái Nguyên điện.
Lúc Mộ Phi Chỉ ôm Thần Nhi trở lại Thái Cực điện, Thẩm Hành Vu đang ở bên trong kêu lớn, Mộ Phi Chỉ nhìn về phía Đỗ Trọng vừa vội vàng đi tới, hỏi: "Không phải nói sinh qua một lần sẽ không đau sao?"
"Ngốc tử mới có thể cảm thấy không đau, cắt một khối thịt từ trên thân ngươi thì ngươi có cảm thấy đau hay không!" Đỗ Trọng cười nhạo một tiếng.
Vừa nói dứt lời, Đỗ Trọng miêu tả sinh động như vậy, Mộ Phi Chỉ càng cảm thấy trái tim của mình sắp nhảy lên tận cổ họng, hắn nhét Thần Nhi vào trong lòng Đỗ Trọng, vội vã bỏ chạy đi vào, cũng không thèm để ý lời ngăn cản của bà mụ.
Hai tay Thần Nhi ôm cổ Đỗ Trọng, rất nghi ngờ hỏi: "Thúc gia gia, chừng nào thì ngươi cũng sinh cho thần nhi một tiểu thúc thúc để chơi đùa?"
Đỗ Trọng cười khúc khích, vô cùng bình tĩnh nói: "Nam nhân không sinh hài tử."
"..."
...
Thẩm Hành Vu ở bên trong hô to chưa đầy một khắc (khoảng 15 phút), liền nghe thấy tiếng khóc lảnh lót của trẻ sơ sinh vang lên, Đỗ Trọng nghe thấy thanh âm này, khách khách nở nụ cười, nói: "Xem ra, mong muốn của phụ vương ngươi lại thất bại rồi."
Cái đầu nhỏ của Thần Nhi nhanh chóng suy nghĩ, giật mình nói: "Chẳng lẽ mẫu hậu sinh đệ đệ?"
"Ngươi có suy nghĩ gì?" Đỗ Trọng ôm hắn hỏi, "Uh`m, vô cùng vui vẻ." Quả thực trong lòng Thần Nhi đang tràn đầy hoa nở, rốt cục có thể đợi được một người hầu nhỏ, ha ha, về sau không thể trách hắn trêu cợt người ta.
Lúc hai người nói chuyện, Mộ Phi Chỉ đang ngồi ở trên giường, đau lòng xoa mồ hôi cho Thẩm Hành Vu,
Thẩm Hành Vu cầm lấy cánh tay Mộ Phi Chỉ, toàn thân giống như mất hết sức lục, nằm ở bên người Mộ Phi Chỉ.
"Vương thượng, là vị Tiểu Vương Tử." Bà mụ ôm tiểu oa nhi được bao bọc thật tốt đến, ý cười đầy mặt bẩm báo cho Mộ Phi Chỉ. Lại là đứa bé mập mạp, xem ra tiền thưởng lần này sẽ không ít, bà mụ suy nghĩ ở trong lòng.
Mộ Phi Chỉ nhìn tiểu oa nhi xấu xí như một con khỉ con, khóe miệng giật giật, rõ rang hắn ngóng trông nữ nhi, lại cứ cho hắn một tên tiểu tử (bé trai), thật sự là! Chẳng qua, trước mắt là quan trọng nhất vẫn là Thẩm Hành Vu, nàng sinh hài tử cho hắn, chung quy, người mệt nhất vẫn lại là nàng.
Lúc Mộ Tê Hoàng vội vàng ôm hài tử tới, Thẩm Hành Vu đã ngủ mất, nàng nghe nói sinh được một tên tiểu tử, lại nhìn tiểu tử đang phun bong bóng trong lồng ngực mình, rất nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ nhà chúng ta không có mạng sinh nữ nhi?"
Mộ Phi Chỉ vừa nghe, khụ một tiếng, nói: "Làm sao có thể, ngươi không phải là nữ nhân sao?"
"Ai, cũng đúng." Mộ Tê Hoàng cười nhạo bản thân.
Đỗ Trọng ở một bên lắc đầu nói: "Chậc chậc, phụ nữ mang thai sẽ ngốc ba năm."
"Phi." Nghe thấy Đỗ Trọng cười nhạo, Mộ Tê Hoàng khinh miệt xì một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Đỗ Trọng một cái.
"Ngươi giúp ta ôm Dật Hiên, ta đi ôm tiểu oa nhi." Mộ Tê Hoàng nhét nhi tử nhà mình cho Mộ Phi Chỉ, sau đó liền ôm tiểu oa nhi như con khỉ con kia, gọi Thần Nhi đang vểnh môi ngồi ở bên giường đến, một tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Thần Nhi nói: "Thần Nhi, dượng ngươi sai người mang một thùng nho rất ngon từ Hoài Bắc về, ngươi xem, người đầu tiên cô cô nghĩ đến là ngươi liền mang đến cho ngươi rồi.”
Nghe thấy cô cô vẫn thân thiết với mình như vậy, Thần Nhi dẩu miệng nhỏ lên lập tức hạ xuống, thậm chí tâm trạng rất tốt liếc mắt nhìn con khỉ nhỏ kia một cái.
Mộ Tê Hoàng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn dần dần nở nụ cười, lúc này mới buông lo lắng trong lòng xuống, phải biết rằng, lão Nhị sinh ra, khó đảm bảo trong lòng lão Đại không cảm thấy mất mát.
“ Cảm ơn cô cô.” Thàn Nhi ôm đầu Mộ Tê Hoàng, hôn một ngụm lên mặt nàng, lúc này mới chạy đến bên người Mộ Phi Chi, trèo lên đầu gối của hắn, hôn một cái lên mặt Mộ Phi Chi, sau đó chỉ vào con khỉ con trong lòng Mộ Tê Hoàng hỏi Mộ Phi Chi: “ Phụ Vương, con khỉ con này là áo bông của người sao?”
Mộ Phi Chi vô cùng nghiêm túc lắc đầu: “ Có vẻ như không phải, bởi vì đây là em trai con.”
“ Uhm.” Thần Nhi hừ hừ một tiếng, thầm nghĩ: Sao tiểu tử lại xấu như vậy.
Con khi con vừa sinh ra đã bị Mộ Phi Chi và Mộ Duyệt Thần ghét bỏ, đúng là Nhị vương tử Hoài Nam, Mộ Duyệt Phong. Vốn là cho rằng sẽ sinh nữ nhi, cho nên chuẩn bị toàn là tên của con gái. Nhưng, lại sinh con trai, cho nên phải thay đổi tên.
Có thể là ngay từ khi sinh ra là một oa nhi quái lạ, cho nên tật xấu trên người còn nhiều hơn cả lão cha và lão anh hắn cộng lại.
Một năm sau,
Thần Nhi nằm ở trên ghé tựa ở Ngự Thư Phòng, vừa ăn nho, vừa duỗi đầu ngón tay oán hận với Mộ Phi Chi: “ Thứ nhất, khong thích uống sữa của bà vú, mỗi ngày luôn luôn dính lấy mẫu hậu.”
Đang phê duyệt tấu chương, Mộ Phi Chi dừng một chút, sau đó vô cùng đồng ý gật đầu, lập tức nói: “ Tiếp tục.”
“ Thú hai, thích sạch sẽ còn hơn so với phụ vương, có cái giường rách cũng không đồng ý cho người khác đụng, đụng vào hắn, hắn lại ồn apf muốn tắm.”
“ Thứ ba, vừa kén ăn vừa lười, cái gì cũng bắt tự mẫu hậu phải đút.”
Thần Nhi nói tới đây, bưng khay nhỏ, tự nhiên nhướng nhướng mày, vẻ mặt kia không khác gì Mộ Phi Chi, lập tức, liền nghe hắn nói: “ Nhưng mà ta không thèm để vào mắt.”
“ A...?” Mộ Phi Chi nhíu nhíu mày.
Thần Nhi nở nụ cười một tiếng, sau đó liền liền vỗ vỗ tay, chạy về Thái Cực điện.
Lúc Thần Nhi đi vào, Thẩm Hành Vu đang ngồi ở trong sân, bên người có một cái nôi nhỏ đặt một tiểu oa nhi, đã có thể nói chuyện mềm mại.
“ Mẫu hậu.” Trong mắt Thần Nhi nén nước mắt, vô cùng ủy khuất ghé sát vào người Thầm Hành Vu, thanh âm mềm mại nói: “ Mẫu hậu, có phải người không thích Thần Nhi nữa.”
Xoạch một tiếng, một giọt nước chảy ra từ trong mắt của Thần Nhi.
Thầm Hành Vu nhìn bộ dáng nhi tử ủy khuất, ôm hắn đưa đến trước mặt mình, lau nước mắt cho hắn, giọng nói ôn nhu: “ Làm sao vây.”
Thần Nhi điều chỉnh phương hướng của mình, rất xảo diệu chặn ánh mắt của tiểu oa nhi sau lưng kia, sau đó mới bĩu môi, rất là ủy khuất nói: “ Mẫu hậu, rất lâu người không có hôn nhẹ Thần Nhi rồi!”
Thầm Hành Vu bị ánh mắt nhỏ Thần Nhi làm cho mềm lòng, tuy nhiên, đêm qua nàng mới hôn tiểu tử kia, nhưng hiển nhiên tiểu tử kia chọn lựa quên đi.
Thần Nhi rất có ánh mắt, nhìn thấu được cảm xúc của Thẩm Hành Vu, hắn làm nũng cọ vào người Thẩm Hành Vu, thân thể béo tròn che kín ánh mắt của tiểu tử đằng sau lưng.
“ Hừ.” Duyệt Phong nằm úp sấp ở trong nôi, bé không thể tiếp tục nghe thêm, hừ lạnh một tiếng, trơn trừng mắt nhìn Thần Nhi sau đó lười biếng xoay người.
Thẩm Hành Vu buồn cười nhìn hai đứa con trai.
Xuân đi thu tới, lại qua một năm, Thần Nhi bốn tuổi, Phong Nhi cũng đã hai tuổi.
Theo thời gian trôi qua, Mộ Phi Chi càng ngày càng săn sóc đối với Thẩm Hành Vu, quả thực khiến người ta giận sôi người. Mấy ngày nay, Mộ Phi Chi qua bận rộn chuyện chiến sự tiền tuyến và Hoài Bắc, Thẩm Hành Vu cũng trợ giúp Đỗ Trọng ở Thái Y viện, điều chế thuốc cần thiết cho chiến sự, không có hai cái người lớn trong coi, sự “ tranh đấu gay gắt” giữa hai tiểu oa nhi liền bắt đầu.
Tư nhỏ Thần Nhi liền phúc hắc, sáng sớm mỗi ngày trước khi đi theo phụ vương vào triều, nhất định phải đến trước phòng nhỏ của Phong Nhi. Cho dù là mùa đông rất lạnh, cũng muốn nhét cái gì đó vào trong ổ chăn của Phong Nhi mới vui ươi hớn hở chạy ra ngoài. Thời tiết Hoài Nam lạnh lẽo, nhét cái gì đó vào ổ chăn ấm áp đễ chịu, liền khiến Phong Nhi bị lạnh, đối với Phong Nhi có tính khí lớn lúc thức dậy mà nói, cái này đòn đúng là thực sự kết thù.
Nhưng Thần Nhi rất cơ trí, chẳng những không có bị Phong Nhi ám toán, ngược lại thường thường có thể nhét đủ thứ vào trong ổ chăn cỏa Phong Nhi, có một lần, ngay cả Cầu Cầu cũng bị nhét vào.
Dù sao tuổi của Phong Nhi vẫn còn nhỏ, có một số việc thực sự không đấu được Thần Nhi. Nhưng hắn ại có một đòn sát thủ. Bởi vì trời sinh tiểu oa nhi này khác lạ, lại còn có thiên phú đối với dược liệu, ngay cả Đỗ Trọng cũng muốn thu hắn làm đồ đệ. Cho nên, hôm nay hắn liền híp mắt, ghé trên lưng Phúc Hải, thừa dịp Đỗ Trọng nghỉ ngơi, muốn xin Đỗ Trọng một loại thuốc.
“ Thúc gia gia, người cho ta xin một gói ba đậu khiến người ta tiểu chảy ba ngày đi.” Phong Nhi rất trực tiếp hỏi Đỗ Trọng.
“ Ưm, anh ngươi vừa lấy rồi.” Đỗ Trọng nâng mắt.
“...” Phong Nhi té xỉu, sao động tác tên đáng ghét kia nhanh như vậy.
“ Phong Nhi, tốt nhất hôm nay ngươi đừng ăn cái gì, không chừng tiểu tử kia hạ thuốc ngươi ở chỗ nào đó!” Trước khi Phong Nhi đi, Đỗ Trọng tốt bụng nhắc nhở.
Suốt cả một ngày này, Phong Nhi không ăn cơm, nhưng là, vẫn bị tiểu chảy ba ngày ba đêm, thiếu chút nữa là ngất xỉu.
Nghe cách vách Phong Nhi chạy mấy chuyến ra ngoài, Thần Nhi che miệng cười khách khách, thầm nghĩ: Nhóc con, gì mà có thiên phú dược liệu, ba đậu đặc chế này nghiền thành bột, rắc vào hương trong thư phòng cũng đủ để ngươi tiêu chảy ba ngày.
“Điện hạ, là Nhu nhi không tốt, Nhu nhi không biết vị Vương hậu nương nương kia là nhân vật lợi hại như vậy.” Thẩm Mộng Nhu ghé vào trong ngực Tần Huyền Qua, ủy khuất nói.
“Nhu nhi đừng khóc, ta sợ nhất là Nhu nhi khóc.” Tần Huyền Qua ôm Thẩm Mộng Nhu trong ngực, ôn nhu trấn an.
Thẩm Mộng Nhu nghe thấy Tần Huyền Qua nói như vậy thì càng khóc lớn hơn. Tần Huyền Qua ôm nàng, thực sự không nói thêm gì nữa.
Từ Mộng Hoa các đi ra, quản gia rất thức thời đi theo, yên tĩnh đứng sau lưng Tần Huyền Qua.
Tần Huyền Qua nhìn Mộng Hoa các sau lưng hắn, hỏi quản gia có tướng mạo khôn khéo: “Ngươi thấy sự việc hôm nay thế nào.”
Quản gia cúi người, do dự chốc lát rồi nói: “Thuộc hạ cảm thấy, thái tử phi nương nương là cố ý.”
“A, từ đâu có thể thấy được?” Khóe miệng Tần Huyền Qua vẫn mang theo nụ cười, khôn khéo và tính toán không hề hiện ra trong đêm yên tĩnh.
“Đối với thái tử phi, đối với Thẩm gia mà nói, con trai trong bụng nàng tuyệt đối có lực hấp dẫn hơn so với việc diệt trừ vị Vương hậu kia.” Quản gia nói suy đoán của mình.
“Hừ, nữ nhân Thẩm gia vĩnh viễn sẽ không là mẫu thân của con ta.” Tần Huyền Qua cười lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại mà đi về phía trước, chỉ là, trước khi đi, hắn ném cho quản gia một câu: “Suy nghĩ cho kỹ, như thế nào để cho ta có giấc ngủ an ổn.”
“Vâng.” Quản gia cúi đầu, một lúc sau mới đứng dậy, đêm lành lạnh, trên trán hắn cũng rỉ một tầng mồ hôi.
... ......
Đêm lạnh như nước, Mộ Phi Chỉ ôm đứa nhỏ kẹp giữa hai người ra, sau đó ôm lấy Thẩm Hành Vu theo thói quen.
“A Vu, nàng đang suy nghĩ gì thế?” Mộ Phi Chỉ hôn cái trán của nàng, sau đó nhìn nàng.
“Ngày mai là dạ tiệc của Tần hoàng, ta đang nghĩ xem làm thế nào.” Đôi mắt Thẩm Hành Vu nhìn thẳng lên nóc giường, trong đầu thì đang suy nghĩ.
“Nàng có chủ ý gì hay?” Mộ Phi Chỉ hỏi.
“Ừ ừ.” Thẩm Hành Vu chợt xoay người lại, đôi mắt lóe sáng nhìn Mộ Phi Chỉ, giống như gặp được chuyện gì rất vui, tuyệt không giống với bộ dạng nặng nề vừa rồi. Hai tay nàng ôm lấy cổ Mộ Phi Chỉ, cười hì hì nói: “Trước khi đi, ta có học được thúc thúc một phương thuốc, làm người ta muốn chết không được, muốn sống không xong.”
“Nàng định dùng độc sao?” Mộ Phi Chỉ nghĩ nhiều lần, trong lòng cân nhắc xem phương pháp nào tốt hơn.
“Đúng vậy, nếu không thì sao?” Thẩm Hành Vu hỏi ngược lại.
“Để ta suy nghĩ.” Mộ Phi Chỉ lại trầm từ.
“Thần nhi lớn lên từng ngày, ta không chịu được việc con không nhìn thấy gì.” Cả người Thẩm Hành Vu mềm nhũn ra, nàng ghé vào trong ngực Mộ Phi Chỉ, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Đứa nhỏ bị bọn họ đàm luận ngửa cái bụng lên, tay chân lộ ra khỏi chăn, trên khuôn mặt trắng noãn nhỏ nhắn mang theo nụ cười ngọt ngào.
.....
Buổi tối hôm sau, là dạ yến chúc thọ của Tần hoàng, một nhà ba người Mộ Phi Chỉ là những vị khách quan tọng nhất của bữa tiệc hôm nay, còn chưa tới, trong bữa tiệc là những tiếng đàm luận về bọn họ.
Mà lúc này một nhà ba người đang chậm rãi đi dạo trong hoa viên.
“Ai, ở nơi nào?” Chuyện xảy ra quá mức đột ngột, Mộ Phi Chỉ kêu lên một tiếng, đột nhiên bay ra ngoài, Thẩm Hành Vu không có võ công, cho nên cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng màu đen bay đi. Ngay lúc Mộ Phi Chỉ bay ra ngoài, Bạch Tước đứng bên cạnh Thẩm Hành Vu và Thần nhi, cảnh giác cao nhìn xung quanh, sau đó bảo vệ hai người sau lưng, nói khẽ: “Hai vị chủ tử không nên cử động.
“Bạch Tước, ngươi có thấy rõ ai không?” Thẩm Hành Vu hỏi Bạch Tước.
Bạch Tước lắc đầu.
Mộ Phi Chỉ đi không lâu, ngay lúc Mộ Phi Chỉ trở lại thì Bạch Tước cũng ẩn vào bóng tối. Thẩm Hành Vu nhìn khuôn mặt không dễ nhìn của Mộ Phi Chỉ, cũng không nói gì thêm, nàng chỉ ngồi xổm người xuống, vỗ vỗ sau lưng Thần nhi, Thần nhi tự động đưa tay vòng lên cổ Thẩm Hành Vu, Thẩm Hành Vu ôm hắn, sau đó nói với Mộ Phi Chỉ: “Đi thôi.”
“Để ta ôm.” Mộ Phi Chỉ sợ Thần nhi quá nặng sẽ làm Thẩm Hành Vu khó chịu, một tay ôm lấy Thần nhi, hai người cứ yên lặng như vậy, sắp rời khỏi Ngự hoa viên, vẫn là Mộ Phi Chỉ nhịn không được, hắn nhìn nhìn nữ nhân bên cạnh, sau đó mới khẽ nói: “Nàng không có gì muốn hỏi sao?”
“Chàng muốn nói cho ta biết không?” Thẩm Hành Vu quay đầu nhìn Mộ Phi Chỉ nói: “Chẳng lẽ chàng muốn nói cho ta, sở dĩ vừa rồi chàng đuổi theo vì chàng thấy được ý trung nhân trước kia của chàng à?” Thẩm Hành Vu chớp mắt, cười rất vui vẻ.
“A Vu, hình như vừa rồi ta thấy mẫu hậu ta.” Mộ Phi Chỉ nói với Thẩm Hành Vu.
“Cái gì?” Thẩm Hành Vu chấn động.
“Buổi tối ta sẽ nói với nàng.” Mộ Phi Chỉ thấy tới gần đại điện thì khẽ thở dài một cái.
Thẩm Hành Vu giật mình, không chỉ bởi vì Mộ Phi Chỉ nói mẫu thân hắn, mà càng vì ngoại trừ hắn thở dài vì nàng, thì hắn chưa bao giờ thở dài, tự phụ cũng được, tự tin cũng được, hắn chưa bao giờ như thế cả.
“Cho dù thế nào thì ta vĩnh viễn ở bên cạnh chàng.” Thẩm Hành Vu tựa đầu vào Mộ Phi Chỉ, mềm giọng nói.
“Ừ.” Mộ Phi Chỉ ôm lấy eo nàng, một nhà ba người nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, đi vào đại điện mà người trong đó sắp không chờ được.
“Hoài Nam Vương đến, Vương hậu đến.” Thái giám ngoài điện vừa nhìn thấy bóng dáng thì lập tức hô lên, tất cả mọi người im bặt, yên tĩnh quay đầu nhìn về phía cửa đại điện, nhìn xem Hoài Nam vương có phong thái như thế nào, nhìn xem Vương hậu nương nương được sủng trong lòng bàn tay rốt cuộc xinh đẹp thế nào.
Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu trước nay đều có phẩm vị, hôm nay Mộ Phi Chỉ mặc áo choàng đen, ống tay áo lộ ra một vòng một đỏ, vạt áo ám vân đẹp đẽ mà quý phái. Thẩm Hành Vu cũng mặc hai màu đỏ đen, chỉ có điều khác với Mộ Phi Chỉ, trên người nàng đỏ chiếm nhiều hơn. Thần nhi được Mộ Phi Chỉ ôm trong ngực là áo choàng đỏ, bên hông đeo ngọc bội màu đen, thằng bé ghé vào vai Mộ Phi Chỉ, đưa lưng về phía mọi người, khi đi qua, mọi người mới thấy được khuôn mặt của đứa nhỏ.
“Vị vương hậu nương nương này giống thái tử phi trước kia quá.” Thẩm Hành Vu vừa ngồi xuống, không biết tiếng tiểu thư nhà nào vang lên.
Lời này vừa nói ra, khuôn mặt Tần Huyền Qua và Thẩm Mộng Nhu lập tức đen lại.
Mẫu thân của vị nữ tử kia vội vàng che miệng nữ nhi nhà mình, nhỏ giọng nói: “Chỉ là giống nhau thôi, con nói lớn làm cái gì?”
Nữ tử kia bị mẫu thân ngăn cản, nhưng vẫn không cam lòng nhìn Thẩm Hành Vu mấy lần, sau đó mới cúi đầu, rầu rĩ nhìn mặt bàn.
Sau khi ngồi xuống, Tần hoàng theo lễ nghi hàn huyên vài câu với Mộ Phi Chỉ, nhưng mà người sáng suốt cũng nhìn ra được, hoàng thượng của bọn họ vẫn rất kiêng kị Mộ Phi Chỉ.
Mộ Phi Chỉ khẽ gật đầu, chỉ ứng tiếng sau đó an tĩnh ngồi xuống. Thẩm Hành Vu ngồi bên cạnh hắn, cảm nhận ánh mắt của những nữ tử xung quanh, nàng mím môi cười cười, dẫn tới sự chú ý của Mộ Phi Chỉ.
“Nàng cười cái gì?” Mộ Phi Chỉ ngắt quả nho cho vào trong miệng nàng, lại lấy khăn lau nước nho ở khóe miệng, híp mắt, cười hỏi.
Dịu dàng cưng chiều như vậy ở trong mắt mọi người, động tác này còn anh tuấn hơn vài phần so với thái tử của bọn họ, các nữ nhân ở đây cũng sôi trào, mà ngay cả Thẩm Mộng Nhu, ánh mắt nhìn về phía Mộ Phi Chỉ cũng có chút biến đổi.
“Trước kia chàng thường nói, muốn giấu ta đi, bây giờ ta lại cảm thấy nên giấu chàng đi mới đúng.” Thẩm Hành Vu ngắt quả bồ đào bỏ vào trong miệng tên tiểu tử nhíu mày ôm bụng.
“Ta thích bộ dạng ghen của nàng.” Mộ Phi Chỉ cười ha ha, nhưng mà lời nói lại khiến mặt Thẩm Hành Vu đỏ lên.
Sau đó đơn giản là triều thần quỳ lạy và những biểu diễn ca múa nhàm chán, nhưng mà sau khi ca múa xong có xảy ra một chút việc nhỏ.
Trên thực tế, trong lịch sử đều là như vậy, phàm là nơi các nữ nhân biểu diễn, đều sẽ có chiến tranh, nhưng hôm nay người biểu diễn không phải là cung nữ bình thường. Vị đứng ở chính giữa kia, một thân quần áo đỏ thẫm, vừa thõng tay áo vừa nháy mắt bốn phía chính là ái nữ của Tần hoàng, Nghê Thường công chúa chân chính.
Nàng ta vốn muốn nhân cơ hội này biểu hiện mình một chút, kết quả vừa mới vòng vài vòng thì ánh mắt bị Mộ Phi Chỉ ngồi trên hấp dẫn, đây là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy Mộ Phi Chỉ, người nam nhân kia đứng ở đó, tựa như một bức họa, đẹp không thể tưởng tượng nổi, hắn cầm lấy cái chén, đôi tay thon dài lập tức hấp dẫn ánh mắt nàng ta, đó là đôi tay nhỏ dài hữu lực cỡ nào. Ánh mắt dời lên trên, đôi mắt đen dù không nhìn về phía nàng, nhưng Tần Nghê Thường cảm thấy, cho dù chết bên trong cũng không ân hận.
Một khúc nhạc sắp kết thúc, Tần Nghê Thường chợt múa về phía Mộ Phi Chỉ, nàng ta cố gắng bày ra vẻ vũ mị nhất của mình, khuôn mặt yêu mị và dáng người, hơn nữa cố ý hấp dẫn, Nghe eThường công chúa xác thực là ngốc nhất, dáng người nàng ta chập chờn đi tới trước mặt Mộ Phi Chỉ, lấy tay bưng lên ly rượu hắn vừa uống, ngón tay phủ lên nơi môi hắn chạm tới, cười quyến rũ nói: “Nghê Thường kính...”
Nghê Thường công chúa còn chưa nói hết, một lực mạnh đã bắn ly rượu kia ra, đến khi nàng ta kinh hãi quay đầu lại thì thấy ly rượu kia bị một chiếc đũa cắm trên mặt đất, lực lớn tới mức khiến người ta líu lưỡi.
“Nhi tử, phụ vương của con không khối.” Thẩm Hành Vu che miệng nói.
“Không phải phụ vương thối thối đâu, là có mùi thối thối.” Lúc Thần nhi thốt ra lời này, sắc mặt Nghê Thường công chúa lập tức đen kịt, nàng ta thấy đứa bé đó nắm cái mũi của mình la hét lên lúc mọi người nhìn sang.
“Cái gì mà có mùi thối chứ, là phụ vương của con dẫn hoa hồ điệp tới.” Thẩm Hành Vu xoa đầu Thần nhi, Thần nhi ngồi lại đùi Mộ Phi Chỉ, rồi dang tay về phía Thẩm Hành Vu.
Thẩm Hành Vu nhận lấy đứa nhỏ mập mạp, buồn cười nhìn mặt Mộ Phi Chỉ đen xì, cười ha ha.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cha ta là Hoài Nam vương Mộ Phi Chỉ, mẹ ta là Hoài Nam Vương Hậu Thẩm Hành Vu, cô cô ta là Hoài Nam trưởng công chúa, dượng ta là hộ quốc đại tướng quân, thúc gia gia ta là quỷ y cộng thêm làm lão Vương gia nhàn tản. Uhm, ta nghĩ muốn xem ta còn có cái gì để "chứng minh" lý lịch hiển hách của mình, a..., đúng rồi, ta còn là Thái tử của Hoài Nam.
- Mộ Duyệt Thần
Sáng sớm, khi mặt trời mới nhô được một phần nhỏ, hai bóng dáng một lớn một nhỏ giữa một đám thái giám vây quanh, đi về phía Thái Nguyên điện. Đứa bé khoảng ba tuổi, nửa ngủ nửa tỉnh đi sau Mộ Phi Chỉ, tay nhỏ túm long bào của Mộ Phi Chỉ, miệng vẫn còn ngáp.
Phúc Hải đi sau hai người, vô cùng đau lòng cho đứa bé trai ba tuổi kia.
"Phụ vương, Thần Nhi không thể đi được nữa." Thần Nhi tuyệt đối không hề che giấu suy nghĩ của mình, trực tiếp nói với Mộ Phi Chỉ.
Mộ Phi Chỉ vẫn mặc kệ hắn, không có bất cứ phản ứng giô, bước đi chắc chắn, tiến về phía trước.
Thấy cha của mình không để ý tới mình, Thần Nhi chu mỏ, đành phải tiếp tục túm lấy áo của Mộ Phi Chỉ, bước theo sau, hận không thể trực tiếp ghé lên trên người của Mộ Phi Chỉ.
Tuy Mộ Phi Chỉ không nói gì, nhưng Phúc Hải vẫn nhìn ra được, tốc độ đi đường của chủ tử đã chậm hơn nhiều, cái này là vì nhân nhượng cho đứa bé. Giống như ngày xưa, một lớn một nhỏ cùng đi vào triều. Hiện giờ Thần Nhi càng ngày càng thích ứng với cuộc sống như vậy. Trên thực tế, trừ lúc vào triều, hoạt động hằng ngày của hắn vẫn rất đơn giản. Bởi vì mẫu hậu thân ái của hắn đã tự mình đề nghị với phụ vương, mỗi ngày Thần Nhi chỉ học nửa canh giờ là được, thời gian khác sẽ để tự hắn phân phối.
Nhưng ngày hôm đó không giống như mọi ngày, bởi vì buổi lâm triều vẫn chưa xong, Thạch Lưu vội vàng chạy tới phía sau Thái Nguyên điện, vô cùng lo lắng gọi Phúc Hải đến.
Phúc Hải lắc đầu, bà cô nhỏ của tôi, nơi quan trọng của triều đình như vậy, ta chỉ lá một lão nô thì làm sao dám tùy ý làm bậy.
Thạch Lưu thật sự là gấp gáp, không còn biện pháp nào khác, trực tiếp tự mình đi lên bậc thang, đến bên cạnh Mộ Phi Chỉ, nhỏ giọng nói. Sau đó, các vị đại thần chỉ thấy Mộ Phi Chỉ lớn tiếng, gấp gáp quát nha hoàn đang đưng bên: "Sao không nói sớm?" Dứt lời, một tay ôm lấy Thần Nhi vào trong lòng, rồi vội vàng không thấy bóng dáng nữa.
Buổi lên triều này, vương thượng cũng đã chạy không còn bóng dáng, các vị đại thần liền hỏi vị quan mới nhận chức thừa tướng chưa đầy hai năm, Trúc Thừa tướng: "Thừa tướng, chuyện gì đang diễn ra vậy?”
"Nói vậy, xem ra là vương hậu nương nương muốn sinh Long tự!" Thừa tướng mím môi, mỉm cười, sau đó liền đi ra ngoài.
Mọi người thấy bóng dáng ôn nhuận tao nhã trong ánh mặt trời mới mọc của hằn chạy càng ngày càng xa, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, từ từ đi ra Thái Nguyên điện.
Lúc Mộ Phi Chỉ ôm Thần Nhi trở lại Thái Cực điện, Thẩm Hành Vu đang ở bên trong kêu lớn, Mộ Phi Chỉ nhìn về phía Đỗ Trọng vừa vội vàng đi tới, hỏi: "Không phải nói sinh qua một lần sẽ không đau sao?"
"Ngốc tử mới có thể cảm thấy không đau, cắt một khối thịt từ trên thân ngươi thì ngươi có cảm thấy đau hay không!" Đỗ Trọng cười nhạo một tiếng.
Vừa nói dứt lời, Đỗ Trọng miêu tả sinh động như vậy, Mộ Phi Chỉ càng cảm thấy trái tim của mình sắp nhảy lên tận cổ họng, hắn nhét Thần Nhi vào trong lòng Đỗ Trọng, vội vã bỏ chạy đi vào, cũng không thèm để ý lời ngăn cản của bà mụ.
Hai tay Thần Nhi ôm cổ Đỗ Trọng, rất nghi ngờ hỏi: "Thúc gia gia, chừng nào thì ngươi cũng sinh cho thần nhi một tiểu thúc thúc để chơi đùa?"
Đỗ Trọng cười khúc khích, vô cùng bình tĩnh nói: "Nam nhân không sinh hài tử."
"..."
...
Thẩm Hành Vu ở bên trong hô to chưa đầy một khắc (khoảng 15 phút), liền nghe thấy tiếng khóc lảnh lót của trẻ sơ sinh vang lên, Đỗ Trọng nghe thấy thanh âm này, khách khách nở nụ cười, nói: "Xem ra, mong muốn của phụ vương ngươi lại thất bại rồi."
Cái đầu nhỏ của Thần Nhi nhanh chóng suy nghĩ, giật mình nói: "Chẳng lẽ mẫu hậu sinh đệ đệ?"
"Ngươi có suy nghĩ gì?" Đỗ Trọng ôm hắn hỏi, "Uh`m, vô cùng vui vẻ." Quả thực trong lòng Thần Nhi đang tràn đầy hoa nở, rốt cục có thể đợi được một người hầu nhỏ, ha ha, về sau không thể trách hắn trêu cợt người ta.
Lúc hai người nói chuyện, Mộ Phi Chỉ đang ngồi ở trên giường, đau lòng xoa mồ hôi cho Thẩm Hành Vu,
Thẩm Hành Vu cầm lấy cánh tay Mộ Phi Chỉ, toàn thân giống như mất hết sức lục, nằm ở bên người Mộ Phi Chỉ.
"Vương thượng, là vị Tiểu Vương Tử." Bà mụ ôm tiểu oa nhi được bao bọc thật tốt đến, ý cười đầy mặt bẩm báo cho Mộ Phi Chỉ. Lại là đứa bé mập mạp, xem ra tiền thưởng lần này sẽ không ít, bà mụ suy nghĩ ở trong lòng.
Mộ Phi Chỉ nhìn tiểu oa nhi xấu xí như một con khỉ con, khóe miệng giật giật, rõ rang hắn ngóng trông nữ nhi, lại cứ cho hắn một tên tiểu tử (bé trai), thật sự là! Chẳng qua, trước mắt là quan trọng nhất vẫn là Thẩm Hành Vu, nàng sinh hài tử cho hắn, chung quy, người mệt nhất vẫn lại là nàng.
Lúc Mộ Tê Hoàng vội vàng ôm hài tử tới, Thẩm Hành Vu đã ngủ mất, nàng nghe nói sinh được một tên tiểu tử, lại nhìn tiểu tử đang phun bong bóng trong lồng ngực mình, rất nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ nhà chúng ta không có mạng sinh nữ nhi?"
Mộ Phi Chỉ vừa nghe, khụ một tiếng, nói: "Làm sao có thể, ngươi không phải là nữ nhân sao?"
"Ai, cũng đúng." Mộ Tê Hoàng cười nhạo bản thân.
Đỗ Trọng ở một bên lắc đầu nói: "Chậc chậc, phụ nữ mang thai sẽ ngốc ba năm."
"Phi." Nghe thấy Đỗ Trọng cười nhạo, Mộ Tê Hoàng khinh miệt xì một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Đỗ Trọng một cái.
"Ngươi giúp ta ôm Dật Hiên, ta đi ôm tiểu oa nhi." Mộ Tê Hoàng nhét nhi tử nhà mình cho Mộ Phi Chỉ, sau đó liền ôm tiểu oa nhi như con khỉ con kia, gọi Thần Nhi đang vểnh môi ngồi ở bên giường đến, một tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Thần Nhi nói: "Thần Nhi, dượng ngươi sai người mang một thùng nho rất ngon từ Hoài Bắc về, ngươi xem, người đầu tiên cô cô nghĩ đến là ngươi liền mang đến cho ngươi rồi.”
Nghe thấy cô cô vẫn thân thiết với mình như vậy, Thần Nhi dẩu miệng nhỏ lên lập tức hạ xuống, thậm chí tâm trạng rất tốt liếc mắt nhìn con khỉ nhỏ kia một cái.
Mộ Tê Hoàng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn dần dần nở nụ cười, lúc này mới buông lo lắng trong lòng xuống, phải biết rằng, lão Nhị sinh ra, khó đảm bảo trong lòng lão Đại không cảm thấy mất mát.
“ Cảm ơn cô cô.” Thàn Nhi ôm đầu Mộ Tê Hoàng, hôn một ngụm lên mặt nàng, lúc này mới chạy đến bên người Mộ Phi Chi, trèo lên đầu gối của hắn, hôn một cái lên mặt Mộ Phi Chi, sau đó chỉ vào con khỉ con trong lòng Mộ Tê Hoàng hỏi Mộ Phi Chi: “ Phụ Vương, con khỉ con này là áo bông của người sao?”
Mộ Phi Chi vô cùng nghiêm túc lắc đầu: “ Có vẻ như không phải, bởi vì đây là em trai con.”
“ Uhm.” Thần Nhi hừ hừ một tiếng, thầm nghĩ: Sao tiểu tử lại xấu như vậy.
Con khi con vừa sinh ra đã bị Mộ Phi Chi và Mộ Duyệt Thần ghét bỏ, đúng là Nhị vương tử Hoài Nam, Mộ Duyệt Phong. Vốn là cho rằng sẽ sinh nữ nhi, cho nên chuẩn bị toàn là tên của con gái. Nhưng, lại sinh con trai, cho nên phải thay đổi tên.
Có thể là ngay từ khi sinh ra là một oa nhi quái lạ, cho nên tật xấu trên người còn nhiều hơn cả lão cha và lão anh hắn cộng lại.
Một năm sau,
Thần Nhi nằm ở trên ghé tựa ở Ngự Thư Phòng, vừa ăn nho, vừa duỗi đầu ngón tay oán hận với Mộ Phi Chi: “ Thứ nhất, khong thích uống sữa của bà vú, mỗi ngày luôn luôn dính lấy mẫu hậu.”
Đang phê duyệt tấu chương, Mộ Phi Chi dừng một chút, sau đó vô cùng đồng ý gật đầu, lập tức nói: “ Tiếp tục.”
“ Thú hai, thích sạch sẽ còn hơn so với phụ vương, có cái giường rách cũng không đồng ý cho người khác đụng, đụng vào hắn, hắn lại ồn apf muốn tắm.”
“ Thứ ba, vừa kén ăn vừa lười, cái gì cũng bắt tự mẫu hậu phải đút.”
Thần Nhi nói tới đây, bưng khay nhỏ, tự nhiên nhướng nhướng mày, vẻ mặt kia không khác gì Mộ Phi Chi, lập tức, liền nghe hắn nói: “ Nhưng mà ta không thèm để vào mắt.”
“ A...?” Mộ Phi Chi nhíu nhíu mày.
Thần Nhi nở nụ cười một tiếng, sau đó liền liền vỗ vỗ tay, chạy về Thái Cực điện.
Lúc Thần Nhi đi vào, Thẩm Hành Vu đang ngồi ở trong sân, bên người có một cái nôi nhỏ đặt một tiểu oa nhi, đã có thể nói chuyện mềm mại.
“ Mẫu hậu.” Trong mắt Thần Nhi nén nước mắt, vô cùng ủy khuất ghé sát vào người Thầm Hành Vu, thanh âm mềm mại nói: “ Mẫu hậu, có phải người không thích Thần Nhi nữa.”
Xoạch một tiếng, một giọt nước chảy ra từ trong mắt của Thần Nhi.
Thầm Hành Vu nhìn bộ dáng nhi tử ủy khuất, ôm hắn đưa đến trước mặt mình, lau nước mắt cho hắn, giọng nói ôn nhu: “ Làm sao vây.”
Thần Nhi điều chỉnh phương hướng của mình, rất xảo diệu chặn ánh mắt của tiểu oa nhi sau lưng kia, sau đó mới bĩu môi, rất là ủy khuất nói: “ Mẫu hậu, rất lâu người không có hôn nhẹ Thần Nhi rồi!”
Thầm Hành Vu bị ánh mắt nhỏ Thần Nhi làm cho mềm lòng, tuy nhiên, đêm qua nàng mới hôn tiểu tử kia, nhưng hiển nhiên tiểu tử kia chọn lựa quên đi.
Thần Nhi rất có ánh mắt, nhìn thấu được cảm xúc của Thẩm Hành Vu, hắn làm nũng cọ vào người Thẩm Hành Vu, thân thể béo tròn che kín ánh mắt của tiểu tử đằng sau lưng.
“ Hừ.” Duyệt Phong nằm úp sấp ở trong nôi, bé không thể tiếp tục nghe thêm, hừ lạnh một tiếng, trơn trừng mắt nhìn Thần Nhi sau đó lười biếng xoay người.
Thẩm Hành Vu buồn cười nhìn hai đứa con trai.
Xuân đi thu tới, lại qua một năm, Thần Nhi bốn tuổi, Phong Nhi cũng đã hai tuổi.
Theo thời gian trôi qua, Mộ Phi Chi càng ngày càng săn sóc đối với Thẩm Hành Vu, quả thực khiến người ta giận sôi người. Mấy ngày nay, Mộ Phi Chi qua bận rộn chuyện chiến sự tiền tuyến và Hoài Bắc, Thẩm Hành Vu cũng trợ giúp Đỗ Trọng ở Thái Y viện, điều chế thuốc cần thiết cho chiến sự, không có hai cái người lớn trong coi, sự “ tranh đấu gay gắt” giữa hai tiểu oa nhi liền bắt đầu.
Tư nhỏ Thần Nhi liền phúc hắc, sáng sớm mỗi ngày trước khi đi theo phụ vương vào triều, nhất định phải đến trước phòng nhỏ của Phong Nhi. Cho dù là mùa đông rất lạnh, cũng muốn nhét cái gì đó vào trong ổ chăn của Phong Nhi mới vui ươi hớn hở chạy ra ngoài. Thời tiết Hoài Nam lạnh lẽo, nhét cái gì đó vào ổ chăn ấm áp đễ chịu, liền khiến Phong Nhi bị lạnh, đối với Phong Nhi có tính khí lớn lúc thức dậy mà nói, cái này đòn đúng là thực sự kết thù.
Nhưng Thần Nhi rất cơ trí, chẳng những không có bị Phong Nhi ám toán, ngược lại thường thường có thể nhét đủ thứ vào trong ổ chăn cỏa Phong Nhi, có một lần, ngay cả Cầu Cầu cũng bị nhét vào.
Dù sao tuổi của Phong Nhi vẫn còn nhỏ, có một số việc thực sự không đấu được Thần Nhi. Nhưng hắn ại có một đòn sát thủ. Bởi vì trời sinh tiểu oa nhi này khác lạ, lại còn có thiên phú đối với dược liệu, ngay cả Đỗ Trọng cũng muốn thu hắn làm đồ đệ. Cho nên, hôm nay hắn liền híp mắt, ghé trên lưng Phúc Hải, thừa dịp Đỗ Trọng nghỉ ngơi, muốn xin Đỗ Trọng một loại thuốc.
“ Thúc gia gia, người cho ta xin một gói ba đậu khiến người ta tiểu chảy ba ngày đi.” Phong Nhi rất trực tiếp hỏi Đỗ Trọng.
“ Ưm, anh ngươi vừa lấy rồi.” Đỗ Trọng nâng mắt.
“...” Phong Nhi té xỉu, sao động tác tên đáng ghét kia nhanh như vậy.
“ Phong Nhi, tốt nhất hôm nay ngươi đừng ăn cái gì, không chừng tiểu tử kia hạ thuốc ngươi ở chỗ nào đó!” Trước khi Phong Nhi đi, Đỗ Trọng tốt bụng nhắc nhở.
Suốt cả một ngày này, Phong Nhi không ăn cơm, nhưng là, vẫn bị tiểu chảy ba ngày ba đêm, thiếu chút nữa là ngất xỉu.
Nghe cách vách Phong Nhi chạy mấy chuyến ra ngoài, Thần Nhi che miệng cười khách khách, thầm nghĩ: Nhóc con, gì mà có thiên phú dược liệu, ba đậu đặc chế này nghiền thành bột, rắc vào hương trong thư phòng cũng đủ để ngươi tiêu chảy ba ngày.