Sáng sớm ngày thứ hai, Mộ Phi Chỉ lên triều sớm, chỉ còn lại Thẩm Hành Vu nằm trên giường, nàng không muốn nhúc nhích, mở y phục ra chỉ thấy trên người toàn là dấu hôn xanh tím, nghĩ đến sự thô lỗ tối qua của Mộ Phi Chỉ, nàng không khỏi mắng thầm, tên nam nhân này, càng ngày càng không kiềm chế, không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.
Ăn sáng xong, Thẩm Hành Vu cố ý không hòa nhã với Mộ Phi Chỉ, mang theo hai nha hoàn, cầm sách y đi tìm Đỗ Trọng. Từ khi Đỗ Trọng rời khỏi Ly Viên thì không có tin tức gì, không có sự việc nào khác.
"Trời ơi, đây là chỗ ở của quỷ y sao? Nghe nói trước kia là nơi ở của phi tần, không ngờ lại cũ như vậy, nhưng dù sao cũng rất thú vị." Lúc đến cửa chính Ly Viên, Hoa Dung hét lên sợ hãi, mảnh sân trước mắt nhuộm màu thời gian, chắc chắn là nơi cũ kỹ trong vương cung, trên vách tường có rất nhiều cỏ dại mọc xanh mướt, cho dù cuối thu cũng không có không khí tiêu điều của mùa đông, vô cùng đẹp. Xuyên qua cánh cửa cũ kỹ, một viện không lớn không nhỏ hiện ra trước mặt ba người. Thẩm Hành Vu xua tay với hai thị nữ, ý bảo các nàng ở lại tại chỗ, sau đó lặng lẽ đi một mình về phía trước, còn chưa đi được mấy bước, cửa chính liền mở ra, âm thanh rất lớn, như thể cánh cửa bị người bên trong đá mạnh ra.
Vẫn là toàn thân đỏ đậm, tóc trắng tung bay trong gió. Đỗ Trọng dựa bên cạnh cửa, trên người không thấy một vết bẩn nào, hắn cúi đầu xoa xoa cổ, ầm một tiếng khiến Hoa Dung và Thạch Lưu đằng sau sợ gần chết.
"Các ngươi ra ngoài, ta không muốn gặp người lạ." Một luồng gió mạnh quét đến Thạch Lưu và Hoa Dung, hai người còn đang kinh ngạc chưa kịp khép miệng đã bị cơn gió ném ra ngoài.
Nghe thấy tiếng khóc bên ngoài, Thẩm Hành Vu quay đầu lại, bất đắc dĩ liếc Đỗ Trọng, thẳng thắn nói: "Thật có lỗi, quên mất ngươi không thích gặp người lạ."
"Vậy có phải ngươi cũng nên ra ngoài không? Ha ha." Đỗ Trọng khoanh hai tay trước ngực, dù bận vẫn ung dung dựa vào khung cửa, nhìn Thẩm Hành Vu trông sân, trên mặt hiện lên nét châm biếm.
"Ta thấy nếu xét về mặt này, ta không phải người lạ, ta cũng không muốn ở đây nói chuyện lãng phí thời gian, sư thúc!" Thẩm Hành Vu ngồi xuống vô cùng tự nhiên, ánh mắt nhìn Đỗ Trọng đầy vẻ khiêu khích.
"Người tìm ra làm gì?" Đỗ Trọng vừa đến cạnh Thẩm Hành Vu vừa xoay cổ, mấy ngày gần đây đều ngủ giường, thật khó chịu.
"Mấy ngày nay Mộ Phi Chỉ không ngủ được." Thẩm Hành Vu chuyển đề tài, chậm rãi nói.
"Mười chỉ (1 chỉ = 5g) phù tiểu mạch, năm chỉ cỏ khô, bốn chỉ đại tảo, sáu chỉ hạt táo chua, trộn lẫn vào nhau, đun với nước, một ngày một lần, nửa tháng là khỏi." Đỗ Trọng nhanh chóng nói ra phương thuốc, sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Hành Vu đầy chế nhạo, khóe miệng lộ ra ý cười khó hiểu: "Đơn giản như vậy, chắc không cần ta dạy ngươi?"
"Ngươi biết ta không nói đến cái này!" Thẩm Hành Vu nhìn thẳng vào Đỗ Trọng, khéo léo nói: "Chuyện sư thúc bị ám sát bỏ qua như vậy? Chẳng lẽ người không muốn biết ai là hung thủ?"
"Vậy ngươi đi thăm dò đi, điều tra ra rồi nói cho ta biết." Đỗ Trọng nói.
"Ta sẽ điều tra, nhưng ta cần sư thúc phối hợp." Thẩm Hành Vu nghiêm túc nhìn Đỗ Trọng: "Bây giờ ta không có chứng cứ nào, cần sư thúc cung cấp, ngươi nhớ lại đi, tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì, có nhìn thấy người nào không?"
"Người ta cũng đã tới giết ta rồi, ngươi thấy ta còn có bản lĩnh làm loạn khắp nơi sao?" Đỗ Trọng cười nhạo một tiếng "Ta cũng không phải người rảnh rỗi như vậy."
"Sư thúc, viện này có vẻ sạch sẽ hơn nơi ở trước kia của người, nhìn cây hòa kia xem, trong vương cung xuất hiện cây hòe thật sự là không nhiều, huống hồ lại lớn như vậy." Thẩm Hành Vu dời ánh mắt, nhìn vào mảnh sân nhỏ bé, ca ngợi và cảm thán.
Đỗ Trọng nhìn theo ánh mắt của nàng, trong giây phút đó, trong mắt hắn vừa hiện lên nét cảm xúc liền bị Thẩm Hành Vu bắt được, Đỗ Trọng chợt hiểu ra nhưng đã quá muộn.
"Sư thúc, người có thể không nói cho ta biết, nhưng mà viện này ta rất thích, khi về ta sẽ nói với phu quân, để hắn đáp ứng với ta." Thẩm Hành Vu nhìn xuyên qua ánh mắt Đỗ Trọng, vì biết viện này có ý nghĩa gì nên nàng mới làm ra chuyện uy hiếp như vậy, nói là nàng lấy quyền áp bức người khác nàng cũng không thể cãi lại điều gì, ai bảo phu quân nàng là chủ nhân của vương cung này, mà hắn lại luôn đặt nàng trong lòng.
"Ngươi làm sao mà biết ta đang giấu diếm cái gì?" Đỗ Trọng thầm ngạc nhiên, thầm nghĩ, về sau nhất định không thể xem thường người này.
"Trực giác, trực giác của nữ nhân" Thẩm Hành Vu ười khôn khéo. leequydonn
"Sử tỷ là người hiền lành như vậy, sao có thể có loại đồ đệ tâm địa gian xảo như ngươi. Ta hỏi ngươi, nếu một người đứng cách ngươi mười thước, trên người hắn có đàn hương của Hoài Bắc, ngươi có nhận ra không?" Đỗ Trọng hỏi.
Trong đầu Thẩm Hành Vu nhanh chóng nắm được tin tức, nàng lắc lắc đầu: "Mười thước thì không được, huống hồ, đàn hương Hoài Bắc có rất nhiều loại, bị mang đến Hoài Nam cũng vô số kể, lời này của ngươi không đáng tin." Hơn nữa, cách xa mười thước, nàng đúng là không ngửi được.
"Không nhận ra cũng không trách ngươi, dù sao, ta phải trả giá lớn mới có chuyện này. Tối hôm đó ta còn ngửi thấy phấn son mùi đàn hương, hương vị rất nhạt, có lẽ người đó cũng chỉ bị dính một chút thôi." Nói xong những thứ này, Đỗ Trọng đột nhiên đứng dậy đi về gian phòng, gọi thế nào cũng không nghe.
"Dính phần mùi đàn hương, đây là hương gì?" Thẩm Hành Vu ngồi tại chỗ rất lâu không nhúc nhích, từng chữ chuyển động trong đầu không ngừng.
Sáng sớm ngày thứ hai, Mộ Phi Chỉ lên triều sớm, chỉ còn lại Thẩm Hành Vu nằm trên giường, nàng không muốn nhúc nhích, mở y phục ra chỉ thấy trên người toàn là dấu hôn xanh tím, nghĩ đến sự thô lỗ tối qua của Mộ Phi Chỉ, nàng không khỏi mắng thầm, tên nam nhân này, càng ngày càng không kiềm chế, không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.
Ăn sáng xong, Thẩm Hành Vu cố ý không hòa nhã với Mộ Phi Chỉ, mang theo hai nha hoàn, cầm sách y đi tìm Đỗ Trọng. Từ khi Đỗ Trọng rời khỏi Ly Viên thì không có tin tức gì, không có sự việc nào khác.
"Trời ơi, đây là chỗ ở của quỷ y sao? Nghe nói trước kia là nơi ở của phi tần, không ngờ lại cũ như vậy, nhưng dù sao cũng rất thú vị." Lúc đến cửa chính Ly Viên, Hoa Dung hét lên sợ hãi, mảnh sân trước mắt nhuộm màu thời gian, chắc chắn là nơi cũ kỹ trong vương cung, trên vách tường có rất nhiều cỏ dại mọc xanh mướt, cho dù cuối thu cũng không có không khí tiêu điều của mùa đông, vô cùng đẹp. Xuyên qua cánh cửa cũ kỹ, một viện không lớn không nhỏ hiện ra trước mặt ba người. Thẩm Hành Vu xua tay với hai thị nữ, ý bảo các nàng ở lại tại chỗ, sau đó lặng lẽ đi một mình về phía trước, còn chưa đi được mấy bước, cửa chính liền mở ra, âm thanh rất lớn, như thể cánh cửa bị người bên trong đá mạnh ra.
Vẫn là toàn thân đỏ đậm, tóc trắng tung bay trong gió. Đỗ Trọng dựa bên cạnh cửa, trên người không thấy một vết bẩn nào, hắn cúi đầu xoa xoa cổ, ầm một tiếng khiến Hoa Dung và Thạch Lưu đằng sau sợ gần chết.
"Các ngươi ra ngoài, ta không muốn gặp người lạ." Một luồng gió mạnh quét đến Thạch Lưu và Hoa Dung, hai người còn đang kinh ngạc chưa kịp khép miệng đã bị cơn gió ném ra ngoài.
Nghe thấy tiếng khóc bên ngoài, Thẩm Hành Vu quay đầu lại, bất đắc dĩ liếc Đỗ Trọng, thẳng thắn nói: "Thật có lỗi, quên mất ngươi không thích gặp người lạ."
"Vậy có phải ngươi cũng nên ra ngoài không? Ha ha." Đỗ Trọng khoanh hai tay trước ngực, dù bận vẫn ung dung dựa vào khung cửa, nhìn Thẩm Hành Vu trông sân, trên mặt hiện lên nét châm biếm.
"Ta thấy nếu xét về mặt này, ta không phải người lạ, ta cũng không muốn ở đây nói chuyện lãng phí thời gian, sư thúc!" Thẩm Hành Vu ngồi xuống vô cùng tự nhiên, ánh mắt nhìn Đỗ Trọng đầy vẻ khiêu khích.
"Người tìm ra làm gì?" Đỗ Trọng vừa đến cạnh Thẩm Hành Vu vừa xoay cổ, mấy ngày gần đây đều ngủ giường, thật khó chịu.
"Mấy ngày nay Mộ Phi Chỉ không ngủ được." Thẩm Hành Vu chuyển đề tài, chậm rãi nói.
"Mười chỉ ( chỉ = g) phù tiểu mạch, năm chỉ cỏ khô, bốn chỉ đại tảo, sáu chỉ hạt táo chua, trộn lẫn vào nhau, đun với nước, một ngày một lần, nửa tháng là khỏi." Đỗ Trọng nhanh chóng nói ra phương thuốc, sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Hành Vu đầy chế nhạo, khóe miệng lộ ra ý cười khó hiểu: "Đơn giản như vậy, chắc không cần ta dạy ngươi?"
"Ngươi biết ta không nói đến cái này!" Thẩm Hành Vu nhìn thẳng vào Đỗ Trọng, khéo léo nói: "Chuyện sư thúc bị ám sát bỏ qua như vậy? Chẳng lẽ người không muốn biết ai là hung thủ?"
"Vậy ngươi đi thăm dò đi, điều tra ra rồi nói cho ta biết." Đỗ Trọng nói.
"Ta sẽ điều tra, nhưng ta cần sư thúc phối hợp." Thẩm Hành Vu nghiêm túc nhìn Đỗ Trọng: "Bây giờ ta không có chứng cứ nào, cần sư thúc cung cấp, ngươi nhớ lại đi, tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì, có nhìn thấy người nào không?"
"Người ta cũng đã tới giết ta rồi, ngươi thấy ta còn có bản lĩnh làm loạn khắp nơi sao?" Đỗ Trọng cười nhạo một tiếng "Ta cũng không phải người rảnh rỗi như vậy."
"Sư thúc, viện này có vẻ sạch sẽ hơn nơi ở trước kia của người, nhìn cây hòa kia xem, trong vương cung xuất hiện cây hòe thật sự là không nhiều, huống hồ lại lớn như vậy." Thẩm Hành Vu dời ánh mắt, nhìn vào mảnh sân nhỏ bé, ca ngợi và cảm thán.
Đỗ Trọng nhìn theo ánh mắt của nàng, trong giây phút đó, trong mắt hắn vừa hiện lên nét cảm xúc liền bị Thẩm Hành Vu bắt được, Đỗ Trọng chợt hiểu ra nhưng đã quá muộn.
"Sư thúc, người có thể không nói cho ta biết, nhưng mà viện này ta rất thích, khi về ta sẽ nói với phu quân, để hắn đáp ứng với ta." Thẩm Hành Vu nhìn xuyên qua ánh mắt Đỗ Trọng, vì biết viện này có ý nghĩa gì nên nàng mới làm ra chuyện uy hiếp như vậy, nói là nàng lấy quyền áp bức người khác nàng cũng không thể cãi lại điều gì, ai bảo phu quân nàng là chủ nhân của vương cung này, mà hắn lại luôn đặt nàng trong lòng.
"Ngươi làm sao mà biết ta đang giấu diếm cái gì?" Đỗ Trọng thầm ngạc nhiên, thầm nghĩ, về sau nhất định không thể xem thường người này.
"Trực giác, trực giác của nữ nhân" Thẩm Hành Vu ười khôn khéo. leequydonn
"Sử tỷ là người hiền lành như vậy, sao có thể có loại đồ đệ tâm địa gian xảo như ngươi. Ta hỏi ngươi, nếu một người đứng cách ngươi mười thước, trên người hắn có đàn hương của Hoài Bắc, ngươi có nhận ra không?" Đỗ Trọng hỏi.
Trong đầu Thẩm Hành Vu nhanh chóng nắm được tin tức, nàng lắc lắc đầu: "Mười thước thì không được, huống hồ, đàn hương Hoài Bắc có rất nhiều loại, bị mang đến Hoài Nam cũng vô số kể, lời này của ngươi không đáng tin." Hơn nữa, cách xa mười thước, nàng đúng là không ngửi được.
"Không nhận ra cũng không trách ngươi, dù sao, ta phải trả giá lớn mới có chuyện này. Tối hôm đó ta còn ngửi thấy phấn son mùi đàn hương, hương vị rất nhạt, có lẽ người đó cũng chỉ bị dính một chút thôi." Nói xong những thứ này, Đỗ Trọng đột nhiên đứng dậy đi về gian phòng, gọi thế nào cũng không nghe.
"Dính phần mùi đàn hương, đây là hương gì?" Thẩm Hành Vu ngồi tại chỗ rất lâu không nhúc nhích, từng chữ chuyển động trong đầu không ngừng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sáng sớm ngày thứ hai, Mộ Phi Chỉ lên triều sớm, chỉ còn lại Thẩm Hành Vu nằm trên giường, nàng không muốn nhúc nhích, mở y phục ra chỉ thấy trên người toàn là dấu hôn xanh tím, nghĩ đến sự thô lỗ tối qua của Mộ Phi Chỉ, nàng không khỏi mắng thầm, tên nam nhân này, càng ngày càng không kiềm chế, không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.
Ăn sáng xong, Thẩm Hành Vu cố ý không hòa nhã với Mộ Phi Chỉ, mang theo hai nha hoàn, cầm sách y đi tìm Đỗ Trọng. Từ khi Đỗ Trọng rời khỏi Ly Viên thì không có tin tức gì, không có sự việc nào khác.
"Trời ơi, đây là chỗ ở của quỷ y sao? Nghe nói trước kia là nơi ở của phi tần, không ngờ lại cũ như vậy, nhưng dù sao cũng rất thú vị." Lúc đến cửa chính Ly Viên, Hoa Dung hét lên sợ hãi, mảnh sân trước mắt nhuộm màu thời gian, chắc chắn là nơi cũ kỹ trong vương cung, trên vách tường có rất nhiều cỏ dại mọc xanh mướt, cho dù cuối thu cũng không có không khí tiêu điều của mùa đông, vô cùng đẹp. Xuyên qua cánh cửa cũ kỹ, một viện không lớn không nhỏ hiện ra trước mặt ba người. Thẩm Hành Vu xua tay với hai thị nữ, ý bảo các nàng ở lại tại chỗ, sau đó lặng lẽ đi một mình về phía trước, còn chưa đi được mấy bước, cửa chính liền mở ra, âm thanh rất lớn, như thể cánh cửa bị người bên trong đá mạnh ra.
Vẫn là toàn thân đỏ đậm, tóc trắng tung bay trong gió. Đỗ Trọng dựa bên cạnh cửa, trên người không thấy một vết bẩn nào, hắn cúi đầu xoa xoa cổ, ầm một tiếng khiến Hoa Dung và Thạch Lưu đằng sau sợ gần chết.
"Các ngươi ra ngoài, ta không muốn gặp người lạ." Một luồng gió mạnh quét đến Thạch Lưu và Hoa Dung, hai người còn đang kinh ngạc chưa kịp khép miệng đã bị cơn gió ném ra ngoài.
Nghe thấy tiếng khóc bên ngoài, Thẩm Hành Vu quay đầu lại, bất đắc dĩ liếc Đỗ Trọng, thẳng thắn nói: "Thật có lỗi, quên mất ngươi không thích gặp người lạ."
"Vậy có phải ngươi cũng nên ra ngoài không? Ha ha." Đỗ Trọng khoanh hai tay trước ngực, dù bận vẫn ung dung dựa vào khung cửa, nhìn Thẩm Hành Vu trông sân, trên mặt hiện lên nét châm biếm.
"Ta thấy nếu xét về mặt này, ta không phải người lạ, ta cũng không muốn ở đây nói chuyện lãng phí thời gian, sư thúc!" Thẩm Hành Vu ngồi xuống vô cùng tự nhiên, ánh mắt nhìn Đỗ Trọng đầy vẻ khiêu khích.
"Người tìm ra làm gì?" Đỗ Trọng vừa đến cạnh Thẩm Hành Vu vừa xoay cổ, mấy ngày gần đây đều ngủ giường, thật khó chịu.
"Mấy ngày nay Mộ Phi Chỉ không ngủ được." Thẩm Hành Vu chuyển đề tài, chậm rãi nói.
"Mười chỉ (1 chỉ = 5g) phù tiểu mạch, năm chỉ cỏ khô, bốn chỉ đại tảo, sáu chỉ hạt táo chua, trộn lẫn vào nhau, đun với nước, một ngày một lần, nửa tháng là khỏi." Đỗ Trọng nhanh chóng nói ra phương thuốc, sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Hành Vu đầy chế nhạo, khóe miệng lộ ra ý cười khó hiểu: "Đơn giản như vậy, chắc không cần ta dạy ngươi?"
"Ngươi biết ta không nói đến cái này!" Thẩm Hành Vu nhìn thẳng vào Đỗ Trọng, khéo léo nói: "Chuyện sư thúc bị ám sát bỏ qua như vậy? Chẳng lẽ người không muốn biết ai là hung thủ?"
"Vậy ngươi đi thăm dò đi, điều tra ra rồi nói cho ta biết." Đỗ Trọng nói.
"Ta sẽ điều tra, nhưng ta cần sư thúc phối hợp." Thẩm Hành Vu nghiêm túc nhìn Đỗ Trọng: "Bây giờ ta không có chứng cứ nào, cần sư thúc cung cấp, ngươi nhớ lại đi, tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì, có nhìn thấy người nào không?"
"Người ta cũng đã tới giết ta rồi, ngươi thấy ta còn có bản lĩnh làm loạn khắp nơi sao?" Đỗ Trọng cười nhạo một tiếng "Ta cũng không phải người rảnh rỗi như vậy."
"Sư thúc, viện này có vẻ sạch sẽ hơn nơi ở trước kia của người, nhìn cây hòa kia xem, trong vương cung xuất hiện cây hòe thật sự là không nhiều, huống hồ lại lớn như vậy." Thẩm Hành Vu dời ánh mắt, nhìn vào mảnh sân nhỏ bé, ca ngợi và cảm thán.
Đỗ Trọng nhìn theo ánh mắt của nàng, trong giây phút đó, trong mắt hắn vừa hiện lên nét cảm xúc liền bị Thẩm Hành Vu bắt được, Đỗ Trọng chợt hiểu ra nhưng đã quá muộn.
"Sư thúc, người có thể không nói cho ta biết, nhưng mà viện này ta rất thích, khi về ta sẽ nói với phu quân, để hắn đáp ứng với ta." Thẩm Hành Vu nhìn xuyên qua ánh mắt Đỗ Trọng, vì biết viện này có ý nghĩa gì nên nàng mới làm ra chuyện uy hiếp như vậy, nói là nàng lấy quyền áp bức người khác nàng cũng không thể cãi lại điều gì, ai bảo phu quân nàng là chủ nhân của vương cung này, mà hắn lại luôn đặt nàng trong lòng.
"Ngươi làm sao mà biết ta đang giấu diếm cái gì?" Đỗ Trọng thầm ngạc nhiên, thầm nghĩ, về sau nhất định không thể xem thường người này.
"Trực giác, trực giác của nữ nhân" Thẩm Hành Vu ười khôn khéo. leequydonn
"Sử tỷ là người hiền lành như vậy, sao có thể có loại đồ đệ tâm địa gian xảo như ngươi. Ta hỏi ngươi, nếu một người đứng cách ngươi mười thước, trên người hắn có đàn hương của Hoài Bắc, ngươi có nhận ra không?" Đỗ Trọng hỏi.
Trong đầu Thẩm Hành Vu nhanh chóng nắm được tin tức, nàng lắc lắc đầu: "Mười thước thì không được, huống hồ, đàn hương Hoài Bắc có rất nhiều loại, bị mang đến Hoài Nam cũng vô số kể, lời này của ngươi không đáng tin." Hơn nữa, cách xa mười thước, nàng đúng là không ngửi được.
"Không nhận ra cũng không trách ngươi, dù sao, ta phải trả giá lớn mới có chuyện này. Tối hôm đó ta còn ngửi thấy phấn son mùi đàn hương, hương vị rất nhạt, có lẽ người đó cũng chỉ bị dính một chút thôi." Nói xong những thứ này, Đỗ Trọng đột nhiên đứng dậy đi về gian phòng, gọi thế nào cũng không nghe.
"Dính phần mùi đàn hương, đây là hương gì?" Thẩm Hành Vu ngồi tại chỗ rất lâu không nhúc nhích, từng chữ chuyển động trong đầu không ngừng.