Chuyện Đỗ Trọng bị ám sát vừa mới qua đi, Thẩm Hành Vu còn chưa tìm ra đáp án của mùi vị bí mật kia thì một chuyện nữa lại tìm tới cửa.
Sáng sớm hôm nay, Thẩm Hành Vu dùng xong bữa thì mang theo hai thị nữ dắt chó đi dạo, Mộ Phi Chỉ lại thấy nàng không ở đây thì để cho Phúc Hải mang tấu chương tới Ngự thư phòng. Cuối cùng, còn chưa duyệt được vài cuốn thì Hắc Ưng đi ra, mang một tin tức bất ngờ: “Chủ tử, Tứ điện hạ của Hoài Bắc đang ở cửa cung.”
Mộ Phi Chỉ dừng bút lại, ngẩng đầu, mặc dù hơi kinh ngạc một chút nhưng cũng không hề bị rối loạn, hắn hỏi: “Có mấy người.”
“Hai người, còn một thiếp thân thị vệ!” Hắc Ưng trả lời.
“Ta biết rồi.” Mộ Phi Chỉ khẽ gật đầu.
Quả nhiên, Hắc Ưng vừa lui không lâu, Phúc Hải vội vàng đi từ ngoài vào: “Vương thượng, Tứ điện hạ Hoài Bắc muốn tiến cung, đang la hét ở cửa cung! Có vẻ như muốn đánh người.”
“Cho hắn vào đi, tới điện Thái Nguyên chờ ta, ta sẽ qua đó ngay.” Mộ Phi Chỉ không ngẩng đầu nói.
Phúc Hải lĩnh mệnh, nhanh chóng đi ra ngoài. Phúc Hải đi không lâu thì Mộ Phi Chỉ lại gọi Hắc Ưng ra để hắn đi theo.
Một phút sau, Mộ Phi Chỉ mới đi tới trước điện Thái Nguyên, nghe thấy bên trong truyền tới tiếng la hét ấm ĩ, chỉ chốc lát sau thấy một gã thái giám bay ra, ngã trên mặt đấy, sau đó lại thấy một bóng dáng màu xanh chạy ra. Mộ Phi Chỉ lập trung nhìn thì thấy người này mặc cẩm bào màu xanh, làn da đen, trông rất khỏe mạnh, khuôn mặt cũng không được coi là anh tuấn, làm cho người ta rất khó liên hệ hắn với hoàng thất Hoài Bắc. Nhưng mà vừa nghĩ tới “Xấu Vương” mà Hoài Bắc truyền nhau thì hắn hiểu ra, chắc hẳn đây là Tứ hoàng tử của Hoài Bắc rồi!
“Chủ tử các ngươi đâu? Ta muốn gặp Hoài Nam Vương!” Tứ điện hạ Tần Chinh Viễn này rõ ràng là một tên cuồng bạo lực, lúc này hắn đang xách Phúc Hải lên, sắp ném người đi ra ngoài. Khí lực của người nọ rất lớn, Phúc Hải mở to hai mắt nhìn hắn, suýt nữa không thở nổi.
“Đi cứu người!” Mộ Phi Chỉ nói với Tổng quản thị vệ.
Tổng quản thị vệ lĩnh mệnh, phi thân ra, sắp tới gần thân người nọ thì hắn quay đầu nhìn Mộ Phi Chỉ đứng trước điện, đánh giá một chút rồi ghét bỏ mà ném Phúc Hải ra ngoài. Nếu không phải tổng quản thị vệ nhanh chóng tiếp được, có lẽ thân già của Phúc Hải phải dừng ở đây.
“
Chuyện Đỗ Trọng bị ám sát vừa mới qua đi, Thẩm Hành Vu còn chưa tìm ra đáp án của mùi vị bí mật kia thì một chuyện nữa lại tìm tới cửa.
Sáng sớm hôm nay, Thẩm Hành Vu dùng xong bữa thì mang theo hai thị nữ dắt chó đi dạo, Mộ Phi Chỉ lại thấy nàng không ở đây thì để cho Phúc Hải mang tấu chương tới Ngự thư phòng. Cuối cùng, còn chưa duyệt được vài cuốn thì Hắc Ưng đi ra, mang một tin tức bất ngờ: “Chủ tử, Tứ điện hạ của Hoài Bắc đang ở cửa cung.”
Mộ Phi Chỉ dừng bút lại, ngẩng đầu, mặc dù hơi kinh ngạc một chút nhưng cũng không hề bị rối loạn, hắn hỏi: “Có mấy người.”
“Hai người, còn một thiếp thân thị vệ!” Hắc Ưng trả lời.
“Ta biết rồi.” Mộ Phi Chỉ khẽ gật đầu.
Quả nhiên, Hắc Ưng vừa lui không lâu, Phúc Hải vội vàng đi từ ngoài vào: “Vương thượng, Tứ điện hạ Hoài Bắc muốn tiến cung, đang la hét ở cửa cung! Có vẻ như muốn đánh người.”
“Cho hắn vào đi, tới điện Thái Nguyên chờ ta, ta sẽ qua đó ngay.” Mộ Phi Chỉ không ngẩng đầu nói.
Phúc Hải lĩnh mệnh, nhanh chóng đi ra ngoài. Phúc Hải đi không lâu thì Mộ Phi Chỉ lại gọi Hắc Ưng ra để hắn đi theo.
Một phút sau, Mộ Phi Chỉ mới đi tới trước điện Thái Nguyên, nghe thấy bên trong truyền tới tiếng la hét ấm ĩ, chỉ chốc lát sau thấy một gã thái giám bay ra, ngã trên mặt đấy, sau đó lại thấy một bóng dáng màu xanh chạy ra. Mộ Phi Chỉ lập trung nhìn thì thấy người này mặc cẩm bào màu xanh, làn da đen, trông rất khỏe mạnh, khuôn mặt cũng không được coi là anh tuấn, làm cho người ta rất khó liên hệ hắn với hoàng thất Hoài Bắc. Nhưng mà vừa nghĩ tới “Xấu Vương” mà Hoài Bắc truyền nhau thì hắn hiểu ra, chắc hẳn đây là Tứ hoàng tử của Hoài Bắc rồi!
“Chủ tử các ngươi đâu? Ta muốn gặp Hoài Nam Vương!” Tứ điện hạ Tần Chinh Viễn này rõ ràng là một tên cuồng bạo lực, lúc này hắn đang xách Phúc Hải lên, sắp ném người đi ra ngoài. Khí lực của người nọ rất lớn, Phúc Hải mở to hai mắt nhìn hắn, suýt nữa không thở nổi.
“Đi cứu người!” Mộ Phi Chỉ nói với Tổng quản thị vệ.
Tổng quản thị vệ lĩnh mệnh, phi thân ra, sắp tới gần thân người nọ thì hắn quay đầu nhìn Mộ Phi Chỉ đứng trước điện, đánh giá một chút rồi ghét bỏ mà ném Phúc Hải ra ngoài. Nếu không phải tổng quản thị vệ nhanh chóng tiếp được, có lẽ thân già của Phúc Hải phải dừng ở đây.
“