Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt, Thần Nhi đã tròn một tuổi. Theo quy củ cũ trong cung, hôm nay là ngày Thần Nhi tròn một tuổi, tổ chức lễ chọn đồ vật đoán tương lai. Trong mấy ngày trước khi diễn ra sinh nhật của Thần Nhi, Thần Nhi vừa ăn điểm tâm vừa vểnh mông nhỏ, ghé lên trên người Thẩm Hành Vu, cọ cọ giống như con khỉ nhỏ. Thẩm Hành Vu cầm trong tay một quyển sách, vừa xem vừa hỏi chuyện với người nam nhân đang nhàn rỗi kia: "Phu quân, nhỡ lúc Thần Nhi chọn đồ vật đoán tương lai bắt được thỏi son thì làm sao bây giờ?"
Khóe miệng Mộ Phi Chỉ khẽ giật, lập tức trêu ghẹo cười nói: "Cái này dễ thôi? Đến lúc đó chúng ta không bỏ son lên là được?"
"Rất thông minh." Thẩm Hành Vu gật đầu, vỗ về cái đầu lông lá xù xì của Thần Nhi nói: " ý kiến hay."
Mộ Phi Chỉ nghe hết những lời này, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc. Hắn nhìn Thẩm Hành Vu, nhìn không chuyển mắt. Thẩm Hành Vu bị hắn nhìn cảm thấy mạc danh kỳ diệu (khó hiểu), vì thế mở miệng hỏi: " Sao chàng lại nhìn ta như vậy?"
"A Vu."Mộ Phi Chỉ trầm giọng gọi nàng một tiếng, sau đó vô cùng nghiêm túc đứng đắn nói: "Người ta vẫn nói phụ nữ sau khi mang thai sẽ ngốc thêm ba năm."Sau đó, hắn vô cùng nghiêm túc đi đến, rất là đồng tình sờ đầu Thẩm Hành Vu.
"Mộ Phi Chỉ!" Đột nhiên Thẩm Hành Vu gầm lên một câu.
Nhưng câu này khiến tiểu oa nhi (đứa bé con) vốn đang ngủ say trên chân nàng bị đánh thức. Thân hình mũm mĩm của Thần Nhi ngồi dậy, vừa dùng ánh mắt lên án, lại vừa ngọt ngào ngây thơ nói: "Mẫu hậu, đi tiểu."
Thẩm Hành Vu nhìn bộ dạng ngốc nghếch đáng yêu của nhi tử nhà mình, liếc mắt nhìn Mộ Phi Chỉ một cái, sau đó nói với hắn : "Còn không đưa con trai của chàng đi tiểu?"
Mộ Phi Chỉ mím môi nở nụ cười, đi đến, một tay ôm lấy Thần Nhi vào trong lòng. Nhìn một lớn một nhỏ kia đi ra nội điện, Thẩm Hành Vu nhẹ nhàng thở ra, lập tức ngã lên trên giường nệm. Nàng kéo chăn ra, miễn cưỡng nằm úp sấp ở trong, thoải mái đến mức muốn kêu to. Một năm kể từ khi Thần Nhi sinh ra, Hoài Nam mưa thuận gió hoà, một nhà ba người bọn họ trôi qua rất là ngọt ngào suôn sẻ. Không tính ánh mắt của Thần Nhi, tất cả mọi việc đều phát triển theo chiều hướng rất tốt đẹp.
.....
Rốt cục lễ chọn đồ vật của Thần Nhi bị Mộ Phi chỉ trắng trợn xử lý, được quyết định vào hai ngày sau. Bữa yến tiệc lần này là cung yến có quy mô lớn đầu tiên tính từ lễ đại hôn của Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu, hễ là đại quan trong triều đều đến đây.
Sau khi quần thần đều ngồi xuống, Phúc Hải hắng giọng hô lớn: Vương thượng giá lâm, Vương hậu giá lâm." Một tiếng này mới phát ra, mọi người trong bữa tiệc đều đã đứng lên đi ra, sau đó quỳ xuống vô cùng cung kính.
Tận cùng của thảm đỏ, cả người Mộ Phi Chỉ mặc một cái áo choàng màu tím, nổi bật bộ dáng càng ngày càng tuấn lãng của hắn, một tay hắn ôm con trai nhà mình đang mút ngón tay, một tay ôm lấy thê tử ở bên cạnh. Một nhà ba người đều mặc quần áo màu tím, rất là tao nhã đi về phía ghế ngồi bên trên.
"Thần Nhi ngoan, để cô ôm."Mộ Tê Hoàng thấy Thần Nhi được Mộ Phi Chỉ ôm đến gần, nàng kích động vội vàng đưa tay ôm lấy Thần Nhi. Thần Nhi rất quen thuộc với Mộ Tê Hoàng. Hắn nhu thuận buông hai tay ôm cổ Mộ Phi Chỉ, vòng lên trên cổ của Mộ Tê Hoàng. Lúc cánh tay nhỏ nhắn mềm mại kia chạm vào mình, Mộ Tê Hoàng cảm thấy lòng mình đều hòa tan hết.
"Thần Nhi có nhớ cô hay không?"Mộ Tê Hoàng cười tít mắt hỏi Thần Nhi.
Mắt to của Thần Nhi xoay xoay nhanh như chớp, sau đó chỉ thấy hắn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, giọng mềm mại, ngoan ngoãn trả lời: "Rất nhớ!"
"Thật ngoan, còn ngoan hơn cả phụ vương ngươi trước kia."Mộ Tê Hoàng cảm động rất muốn rơi lệ.
"Hóa ra trước đây chàng thật sự nghịch ngợm?"Thẩm hành vu nghe mộ tê hoàng mà nói, thân thủ che miệng lại triều Mộ Phi chỉ đạo.
Mộ Phi Chỉ hừ lạnh một tiếng, hai tay ôm lấy Thần Nhi trong lòng Mộ Tê Hoàng, gặp ánh mắt không vừa lòng của Mộ Tê Hoàng, Mộ Phi Chỉ nhíu mày nói với Phong Dự đang đứng ở bên người nàng: "Muôn ôm hài tử thì tự mình sinh một cái liền đươc.”
Phong Dự thấy Mộ Phi Chỉ lộ ra ánh mắt như vậy, từ trước đến nay luôn khiêm tốn trầm ổn như hắn vậy mà cũng phải nhướng mày, trong lòng hừ một tiếng.
Chỉ có Mộ Tê Hoàng đứng ở giữa hai người, liền cảm thấy được tối nay bản thân mình sẽ không yên ổn.
"Phụ vương, khát, khát." Thần Nhi ngồi ở trong lòng Mộ Phi Chỉ, tay nhỏ kéo vạt áo của Mộ Phi Chỉ, ngửa đầu, chu miệng nhỏ, mềm mại nói.
Mộ Phi Chỉ sớm biết cứ đến canh giờ này thì tiểu tử kia sẽ muốn uống nước, cho nên đã sớm bảo người ta chuẩn bị nước mật ong. Hắn ôm Thần Nhi ngồi ở trên đầu gối của mình, một bàn tay ôm người Thần Nhi, một bàn tay cầm thìa đưa lên trên môi nhỏ của hắn (Thần Nhi).
Cảnh Mộ Phi Chỉ đút cho hài tử uống nước, khiến đại thần phía dưới đều cảm thấy kinh sợ. Trước kia, lúc Mộ Phi Chỉ cũng ôn nhu đút cho Thẩm Hành Vu như vậy, đám người bọn họ cho rằng, Mộ Phi Chỉ có chút háo sắc, thích vẻ đẹp của Thẩm Hành Vu. Nhưng về sau sự thực đã chứng minh, Thẩm Hành Vu tuyệt đối không chỉ là một người chỉ có sắc đẹp. Hiện giờ, đối với hài tử do nàng sinh ra, trước mặt nhiều người như vậy, Mộ Phi Chỉ cũng không che giấu sự yêu thích của mình với đứa bé. Ở trước mặt mọi người đã yêu thương như thế, nếu không có ai thì còn yêu thương đến mức nào. Khó trách, khi đứa nhỏ này vừa sinh ra, Mộ Phi Chỉ liền phong hắn làm thái tử. Sự sủng ái như vậy, bọn họ có tu ba đời cũng không được. Nhưng mà, hình như tinh thần của hài tử kia cũng không tốt. Lúc nào cũng dựa nhẹ vào Mộ Phi Chỉ, sắc mặt cũng có chút tái nhợt. Lúc trước trong cung có truyền ra nói rằng đứa nhỏ này trời sinh đã gầy yếu, ánh mắt bị mù. Nếu việc truyền ngôn là thật, thì chỉ sợ về sau cũng phải thay đổi lại.
Gầy yếu cũng được, cường tráng cũng được, mặc kệ như thế nào, thì cũng không có ai nghi ngờ, đứa nhỏ này bảo vật được yêu thương trong tay của vương thất.
Nhìn sắc mặt của đám đại thần phía dưới, trong lòng Thẩm Hành Vu cười cười, không khỏi nhớ đến cảnh lúc xế chiều hôm nay.
Hóa ra, vì lúc trước Mộ Phi Chỉ để cho người ta truyền tin tức thân thể của tiểu vương tử gầy yếu truyền ra ngoài. Cho nên, trong lần đầu tiên tiểu vương tử được làm nhân vật chính nổi bật trước mọi người, Mộ Phi Chỉ không muốn để cho người ta tóm được đuôi nhỏ, sợ có người nhìn ra thân thể Thần Nhi cũng không có gầy yếu như vậy, sẽ dẫn đến nguy hiểm không cần thiết. Cho nên cả buổi trưa hôm nay, Mộ Phi Chỉ cứ ôm nhi tử nhà mình lien tục nói lặp đi lặp lại: "Con ngoan, tối hôm nay không được đứng, chỉ được ghé vào trong lòng phụ vương, giả vờ làm bộ chưa tỉnh ngủ, nghe rõ không?"
"Phốc." Nghe được lời này của hắn, Thẩm Hành Vu phun một ngụm nước ra.
Chính vì Mộ Phi Chỉ giáo dục lý luận "ngủ bất tỉnh", cho nên hôm nay Thần Nhi ngoan vẫn luôn lười nhác ru rú ở trong lòng Mộ Phi Chỉ, ánh mắt híp lại, vẻ mắt kia rất là giống Mộ Phi Chỉ. Sự việc này tuy có chút khôi hài, nhưng cũng là vì bảo vệ sự an toàn của Thần Nhi.
Cung yến diễn ra được một lúc, Phúc Hải liền bẩm báo với Mộ Phi Chỉ rằng giờ lành đã đến.
Vừa nghe thấy giờ lành đã đến, Mộ Phi Chỉ liền cúi đầu thấp hơn, nói bên tai của Thần Nhi: " tiếp theo giả vờ hôn mê, nghe được không?"
"Nghe được, phụ vương."Thần Nhi nói chuyện mềm mại, hắn tcọ xát trong lòng Mộ Phi Chỉ, hai bàn tay nhỏ vì Mộ Phi Chỉ đứng dậy nên treo ngay trên cổ của hắn (MPC).
Giữa một đám người đang vây quanh, Mộ Phi Chỉ ôm Thần Nhi đi đến cái bài lớn trước mặt kia. Trên bàn được trải một tầng vải đỏ, mà trên mặt vải đỏ kia bày đủ mọi thứ, Tam Tự kinh, đồng tiền, bút lông, mảnh vải, dược thảo, ngân châm, đủ loại. Mà trong mấy thứ này, thứ làm người ta líu lưỡi nhất chính là vật màu vàng làm bằng vàng ròng kia.
Thẩm Hành Vu liếc nhìn nam nhân bên người, nhỏ giọng nói: “Thứ đồ chơi này chàng cũng lấy ra?"
Vẻ mặt của Mộ Phi Chỉ như thể đó là điều đương nhiên, nói: "Sáng nay Thần Nhi vẫn còn cầm nó để đập vỡ quả hạch đào, ta nghĩ, bảo người đặt luôn lên đi."
Phúc Hải đứng ở một bên, khóe miệng co giật, nhưng mà lời nói của chủ tử không sai, sáng sớm hôm nay, tiểu chủ tử đúng là dùng ngọc tỷ để đập vỡ quả hạch đào.
" ..." Thẩm Hành Vu phát hiện bản thân mình không biết nói cái gì.
"Con ngoan, thích cái gì thì lên lấy cái đó đi."Mộ Phi Chỉ cúi người thả Thần Nhi mặc một bộ quần áo nhỏ màu tím lên trên mặt bàn, vỗ mông nhỏ của Thần Nhi, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng.
Thẩm Hành Vu nhìn bộ dáng chậm rãi của nhi tử ở trên mặt bàn, không khỏi ở trong lòng dựng ngón tai cái cho hành động của nhi tử. Đứa nhỏ này, bảo hắn giả vờ chưa tỉnh ngủ, quả nhiên hắn liền híp mắt, miễn cưỡng bò ở trên mặt bàn. Sờ phải cái gì không thích, đều coi như không thấy, một cước đá ra bên ngoài. Cứ như thế, Thần Nhi vừa lần mò, vừa đá đồ vật liền đến được chỗ giữa bàn. Hắn nhìn không thấy, đành phải lấy tay cầm vật để tìm cảm giác. Nhìn bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu kia của hắn, Thẩm Hành Vu dựa vào trong lòng Mộ Phi Chỉ nở nụ cười nham nhở.
Chợt, trong đám người vây xem phát ra từng tiếng thán phục. Đợi mọi người lại nhìn kỹ thấy tình hình, động tác của đứa nhỏ này hoàn toàn khiến mọi người sợ ngây người. Thần Nhi chậm rãi đừng lên, hắn vểnh mông nhỏ lên, tay nhỏ cầm chặt ngọc tỷ, đặt ngọc tỷ lên trên bàn tĩnh, sau đó lợi dụng sự xoay tròn của viên châu trong bàn tính phụ giúp hắn xoay người lại kéo ngọc tỷ đi, sau đó ngọt ngào ngây thơ hô câu: Phụ vương, ôm ôm."
Mộ Phi Chỉ biết đây là dấu hiệu của việc nhi tử nhìn không thấy phương hướng nên ra hiệu với hắn, hắn đứng ở trước bàn, đối diện với ThầnNhi, tay vỗ cái bàn, vươn tay về phía Thần Nhi, nói: "Thần nhi, đến đây, phụ vương ở chỗ này."
Thật ra Mộ Phi Chỉ cũng không có cường điệu với Thần Nhi, nhất định phải cầm lấy đồ mà ngươi chọn. Chỉ là hai đồ vật này được đứa nhỏ khá coi trọng, cho nên hắn vừa vểnh mông lên, vừa kéo bàn tính đi phía trước, đi theo hướng của giọng, đi về phía Mộ Phi Chỉ.
Rốt cuộc, lúc Thần Nhi cũng bổ nhào vào trong lòng Mộ Phi Chỉ , Mộ Phi Chỉ ôm lấy Tiểu Đoàn tử (đứa bé tròn vo) này, cười với thê tử bên người.
Mộ Tê Hoàng dở khóc dở cười nhìn ngọc tỷ trên bàn tính, cười sang sảng thành tiếng: "Tốt, Thần Nhi rất chí khí, khẳng định tương lai có thể một tay nắm tiền bạc một tay nắm quyền."
Mộ Tê Hoàng vừa nói xong, các đại thần xung quanh lập tức phụ họa nói thêm, tất nhiên trong đó có mấy phần nhằm lấy lòng, nhưng sự kinh ngạc lại chiếm phần lớn. Những hài tử bình thường khi chọn đồ vật đoán tương lai, phần lớn là đều cầm lấy một thứ. Nhưng tiểu thái tử này lại khác biệt hoàn toàn, hơn nữa còn lấy được hai thứ có tính đại biểu rất mạnh. Bàn tính vàng kia luôn khiến người ta lien hệ với việc buôn bán, còn ngọc tỷ, ý nghĩa của nó thì không cần nói cũng biết. Mà hết thảy việc này lại xảy ra trên một cái thân thể gầy yếu, tuy khuôn mặt đẹp, nhưng không có chút tinh thần nào, các đại thần đều cẩn thận nhìn vẻ mặt của Mộ Phi Chỉ, nhằm có ý định suy xét phương hướng sau này của mình.
Lúc trời tối, trước khi Thần Nhi ngủ, Thẩm Hành Vu liền hỏi Thần Nhi vì sao đêm nay lại cầm hai thứ kia.
"Phụ vương nói lấy cái mà ở trên mặt có hương mật ong."Thần Nhi trừng mắt to, cong miệng nhỏ lên nói.
" ..."
Lúc Mộ Phi Chỉ trở về từ ngự thư phòng, thấy Thẩm Hành Vu ôm Cầu Cầu đi qua đi lại, sau đó đâm vào lòng mình, hắn giữ nàng, ném Cầu Cầu vào lòng Thạch Lưu, lúc này mới hỏi Thẩm Hành Vu: "Ngây ngốc gì vậy?"
"Phu quân, ta có chuyện muốn hỏi chàng." Thẩm Hành Vu luôn nghĩ đến chuyện công chúa Hoài Bắc sống chết muốn liên hôn, vì thế hôm nay kể những chuyện nghe được cho Mộ Phi Chỉ nghe.
Mộ Phi Chỉ cho đám nô tài lui xuống, sau đó ôm để Thẩm Hành Vu ngồi vào lòng mình, nghĩ nghĩ, lúc này mới gật đầu nói: "Đúng là có chuyện như vậy, hành động của Hoài Bắc rất nhanh, lúc văn thư vừa truyền đi thì vị công chúa kia đã đến Hoài Nam, theo như tốc độ này, có lẽ ngày mai là tới kinh thành rồi."
"Hoài Bắc đang làm trò gì thế?" Thẩm Hành Vu vừa nghịch ngón tay Mộ Phi Chỉ vừa nói thầm. Nàng nghĩ một lát, chợt cao giọng: "Đúng rồi, phu quân, chàng biết người đến là ai không?" Thẩm Hành Vu nghĩ, nếu là Sở Sinh công chúa thì giải quyết tốt một chút, nếu là Nghê Thường công chúa, nhỡ thật sự có ngày giết nàng ta, có lẽ không thể lường trước hậu quả, mặc dù, vị công chúa này là tự đưa đến cửa.
"Theo văn thư thì là Nghê Thường công chúa." Mộ Phi Chỉ nói.
"Đúng là nàng ta?" Thẩm Hành Vu không khỏi nhớ tới từng có vài lần có duyên gặp Tần Nghê Thường. Vị công chúa này, đúng là vô cùng đanh đá, dáng vẻ xinh đẹp nhưng tính tình quá tệ, nha hoàn bên người không ai sống quá một năm, cho nên người trong cung đối với vị công chúa này luôn là tôn kính nhưng không gần gũi.
"Ở ngoài mặt là Nghê Thường công chúa, nhưng theo ta, chỉ sợ là thay mận đổi đào." Mộ Phi Chỉ lắc lắc đầu: "Bị ném tới Hoài Nam hòa thân, coi như là đồ bỏ đi, hoàng hậu nương nương chắc chắn sẽ không để con gái ruột của mình đi làm chuyện này."
"Nếu là một trong hai vị công chúa kia, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều." Thẩm Hành Vu nói tiếp "Dù sao, ta cũng không muốn để lộ thân phận, cho dù Hoài Nam mang đến chuyện bất lợi gì, hai bị công chúa do cung phi sinh ra kia ta chưa từng gặp mặt, cho nên cũng không cần giấu giếm thân phận."
"Nói là nhìn trúng Thanh Bình hầu, chàng có cảm thấy kỳ lạ không?" Thẩm Hành Vu chợt nhớ tới, nghe Hoa Dung nói, người được nhắm tới lại là Mộ Thiếu Khanh
"Mặc kệ có kỳ lạ không, đây cũng là một cơ hội tốt." Mộ Phi Chỉ cười ha ha, khiến Thẩm Hành Vu vô cùng khó hiểu.
"Đời này Thiếu Khanh không cam lòng nhất chính là phải chịu sắp đặt, nếu áp hôn sự này lên người hắn, chỉ cần thêm một chút là có thể kích thích hắn làm ra chuyện kích động." Mộ Phi Chỉ bây giờ không sợ Mộ Thiếu Khanh làm loạn mà chỉ sợ hắn ngồi yên lặng.
"Sao trước kia không phát hiện ra chàng có đầu óc như vậy." Thẩm Hành Vu trêu tức một câu.
"Vậy nên, trí thông minh của Bảo Bảo nhất định phải giống ta, về phần dung mạo, là không trượt đi đâu được." Mộ Phi Chỉ tâm tình tốt cười lại Thẩm Hành Vu một câu.
"Bảo Bảo, phụ thân con lại cười nhạo đầu óc của ta." Thẩm Hành Vu vỗ về bụng dưới, Mộ Phi Chỉ hừ lạnh một tiếng.
"Nàng đúng là tìm được tấm chắn tốt." Mộ Phi Chỉ ôm trán, nữ nhân này, từ khi ôm Cầu Cầu về, càng lúc càng biết tính kế.
"Ta hơi mệt, chàng ôm ta vào ngủ được không?" Tuy rằng mới mang thai hơn một tháng, nhưng Thẩm Hành Vu rất thích ngủ, chỉ bằng điều này đã khác một trời một vực với lúc nàng không mang thai.
Việc này đương nhiên Mộ Phi Chỉ hiểu được, hắn từng nhân lúc rảnh rỗi bảo Phúc Hải ôm một đống sách y tới xem, đối với việc kiêng kỵ của phụ nữ mang thai hắn hiểu rất rõ, lúc này thấy Thẩm Hành Vu muốn ngủ, hắn vội ôm nàng vào bên trong. Chỉ trong vài bước ngắn ngủi nhưng Mộ Phi Chỉ cảm thấy vô cùng hạnh phúc, hắn nghĩ, hắn đang ôm cả thiên hạ trong lòng.
... .....
Mọi chuyện phát triển đúng như dự đoán của Mộ Phi Chỉ, ngày hôm sau, thị vệ đứng gác ngoài vương cung báo Hoài Bắc công chúa đã đến nơi.
Mộ Phi Chỉ nghe được tin này không khỏi nhíu mày, vị công chúa này không nghỉ tại dịch quán sao lại chạy vào vương cung. Hắn đang định hạ lệnh đưa công chúa đến dịch quán nghỉ đã vị Thẩm Hành Vu cản lại, Thẩm Hành Vu ngồi đối diện hắn, một tay cầm bánh quế hoa, nói nhỏ: "Phu quân, nếu người ta muốn vào thì để họ vào, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, nếu chàng đẩy người ta ra ngoài, sao chúng ta biết được mục đích của họ."
"Vậy nghe lời nàng." Mộ Phi Chỉ thuận miệng đáp lại Phúc Hải một câu, sau đó lấy một chiếc khăn lau khóe miệng dính bột trắng cho Thẩm Hành Vu
Thẩm Hành Vu vui vẻ để hắn hầu hạ, nàng ngửa đầu, cực kì hưởng thụ híp mắt, đợi đến khi cảm xúc trơn bóng biến mất, nàng mới cười tít mắt nằm xuống, vừa ăn vừa nói: "Phu quân, đều nói chua nam cay nữ, chàng nói ta thích ăn ngọt như vậy, có khi nào sinh ra một tiểu quái vật không."
"Chỉ cần nàng sinh, tiểu quái vật ta cũng nổi." Mộ Phi Chỉ xoa đầu Thẩm Hành Vu như dỗ một đứa nhỏ.
"Chẳng lẽ không phải vì chàng là một đại quái vật nên ta mới có thể sinh ra một tiểu quái vật sao?" Thẩm Hành Vu ngốn sạch đĩa bánh quế hoa, lẩm bẩm một câu.
Mộ Phi Chỉ nhếch miệng cười, không nói nữa, hai người luôn dính với nhau, sau khi Thẩm Hành Vu mang thai, lại càng quấn quýt, mấy ngày nay Mộ Phi Chỉ bận việc, cả ngày phê tấu chương trong ngự thư phòng, sợ Thẩm Hành Vu chán, liền kéo Thẩm Hành Vu qua, thêm một chiếc ghế dựa mềm mại ở phía đối diện bàn cho nàng, bên cạnh đặt một đống đồ ăn, còn có trà thơm ngào ngạt, cứ trông coi nàng như vậy, hắn cảm thấy thời gian buồn tẻ cũng ánh lên màu vàng.
Sau nửa canh giờ, Mộ Phi Chỉ nắm tay Thẩm Hành Vu đến điện Thái Nguyên, vừa đi vào đại điện, Thẩm Hành Vu đã nhìn thấy bóng dáng nữ tử đứng giữa đại điện, dáng người lả lướt, tóc đen dài, Thẩm Hành Vu nghĩ, nhìn bóng dáng có vẻ mềm yếu, không biết dung mạo thế nào.
Thật ra Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu cố ý đến muộn nửa canh giờ, đến muộn mà nữ nhân này vẫn bình tĩnh như vậy, Thẩm Hành Vu đột nhiên cảm thấy mình đã xem nhẹ vị công chúa này.
"Nghê Thường bái kiến Hoài Nam vương." Người nọ nghe thấy tiếng, quay đầu lại, hành lễ với Mộ Phi Chỉ
Thẩm Hành Vu đứng ở một bên, phát hiện vị công chúa này trên mặt đeo một lớp lụa mỏng, tuy dáng vẻ mềm yếu nhưng giọng nói lại có sự mạnh mẽ, không hợp với khí chất của nàng.
Vị nữ nhân kia vẫn làm động tác hành lễ, cũng không đứng dậy vì Mộ Phi Chỉ vẫn chưa cho nàng đứng dậy, Thẩm Hành Vu nghiêng đầu nhìn Mộ Phi Chỉ, chỉ thấy giữa lông mày Mộ Phi Chỉ hiện lên tia độc ác, nàng cầm ta Mộ Phi Chỉ, sau đó nghe thấy giọng nói của hắn lạnh tận xương: "Công chúa không có mắt sao?"
Thẩm Hành Vu cũng không phải người lương thiện, từ khi nàng bị chính cha mình coi như quân cờ gả cho Tần Huyền Qua, đi trên con đường này, nàng nhận ra rất nhiều điều dơ bẩn và xấu xí, rất ít chuyện chiếm được sự đồng tình của nàng, chỉ dành tất cả yêu thương cho Mộ Phi Chỉ, Mộ Phi Chỉ nói với một nữ tử như vậy, Thẩm Hành Vu cũng không mấy mềm lòng, trượng phu mình đứng bên cạnh mình, giành sự tôn trọng cho mình, điều này không có gì đáng trách.
"Vương hậu của cô vương đang đứng bên cạnh, ngươi không có mắt hay là người Hoài Bắc các người đều vô lễ như vậy?" Mộ Phi Chỉ rất ít khi nói chuyện cùng nữ nhân, bây giờ nói nhiều với người giả mạo Tần Nghê Thường này như vậy, đơn giản vì lúc nàng ta hành lễ chỉ bái kiến Mộ Phi Chỉ, hoàn toàn coi thường Thẩm Hành Vu, điều này càng làm Mộ Phi Chỉ khó chịu.
"Nghê Thường bái kiến vương hậu nương nương." Cuối cùng cũng chỉ là nữ nhân, cho dù có tâm cơ lợi hại đến mức nào, bị một nam nhân nói như vậy vẫn có chút mất tự nhiên. Sắc mặt "Tần Nghê Thường" có thể biến hóa nhanh như vậy, nàng ta lại bái Thẩm Hành Vu
Thẩm Hành Vu lúc nghiêm túc giọng nói cũng sẽ lộ ra ra sự cao quý, nàng liếc nhìn người nọ đầy xem thường, vô cùng nghiêm túc nói: "Hãy bình thân."
Lúc này Mộ Phi Chỉ không nói gì nữa, kéo Thẩm Hành Vu đến ngai vàng.
"Từ trước đến nay vương thượng mặc kệ chuyện hậu cung, vậy nên lần này công chúa tới Hoài Nam đều là do bổn cung an bài, nơi ở đã dọn dẹp xong, để Thạch Lưu dẫn người tới." Lúc Thẩm Hành Vu nói chuyện, trên mặt không có cảm xúc gì, ngược lại còn có vài phần uy nghiêm, nàng ngồi ngay ngắn bên cạnh Mộ Phi Chỉ, hai người đúng là một đôi đế hậu xứng đôi.
"Nghê Thường mới vừa đi đường xa đến, tạ nương nương ưu ái." Người kia lại nhẹ nhàng cúi đầu, hành động không có gì sai sót.
Trong cả quá trình nói chuyên, Thẩm Hành Vu không hỏi vì sao nàng ta không ở dịch quán mà chạy thẳng vào vương cung, cũng không hỏi chuyện liên quan đến Hoài Bắc, chỉ dặn dò vài câu về ăn uống, cho đến lúc Mộ Phi Chỉ có vẻ mất kiên nhẫn, Thẩm Hành Vu không biết vô tình hay cố ý hỏi Mộ Phi Chỉ một câu: "Buổi tối có nên cho mời Thiếu Khanh tới không? Cũng là để gặp mặt Nghê Thường công chúa." Phong túc của Hoài Nan rất cởi mở, lời nói như vậy mà nói ở Hoài Bắc sẽ khiến nử tử ngại ngùng, Thẩm Hành Vu cố ý nói như vậy, khi nói chuyện, nàng cẩn thận nhìn chằm chằm vào vị công chúa kia, chỉ thấy trong ánh mắt người nọ cũng không có biểu cảm vui mừng và xao động. Thẩm Hành Vu đã gặp Nghê Thường thật, nhìn sắc mặt này, nữ tử này chính xác không tầm thường, nhưng cũng không có Tần Nghê Thường xinh đẹp như vậy, cho nên người này tất nhiên không phải Tần Nghê Thường, có lẽ là vị công chúa không được sủng ái, cũng có lẽ, là một cung nhân nào đó có diện mạo xinh đẹp.
"Nàng sắp xếp là được." Coi như không có kiên nhẫn cùng người như vậy nói chuyện, Mộ Phi Chỉ kéo Thẩm Hành Vu muốn rời đi.
Thẩm Hành Vu cười cười, lúc đi qua nữ nhân kia, nàng thấy sau lưng ớn lạnh, ngay sau đó lòng cũng bắt đầu lạnh, xem ra, nàng đúng là đã xem nhẹ người này, chó cắn người thường không sủa.
Chuyện xảy ra nửa canh giờ sau đã chứng minh suy nghĩ của Thẩm Hành Vu, lúc rời khỏi điện Thái Nguyên, Thẩm Hành Vu để Thạch Lưu lại, dẫn vị công chúa đó đến cung đã sắp xếp ở, nhưng sau nửa canh giờ, Thạch Lưu vẫn chưa trở về, Hoa Dung có chút sốt ruột, kéo Thẩm Hành Vu nói: "Chủ tử, liệu Thạch Lưu có gặp chuyện gì không, cung điện kia vừa mới dọn lại, không có cung nhân nào, em sợ..."
"Phúc Hải, vương thượng trở về thì báo lại, bảo người đến Mạc viên tìm ta." Thẩm Hành Vu dặn dò Phúc ải, sau đó mang theo Hoa Dung và mấy nô tỳ đến Mạc viên.
Kết quả là lúc đoàn người vừa đến Mạc viên, liền thấy bóng dáng của Thạch Lưu, hình ảnh kia khiến mọi người đều kinh hãi, Thạch Lưu ngã ở ngoài sân Mạc viên, cổ chân rớm máu, ánh mắt Thẩm Hành Vu chợt lạnh, lập tức tiến lên đỡ, giọng nói lạnh đến cực điểm: "Người nào làm ngươi bị thương?"
Thạch Lưu thật thà lắc lắc đầu, nàng cắn chặt môi, hẳn là đau đến không chịu được, bởi vậy nên giọng nói cũng suy yếu: "Không biết, nô tỳ vừa rồi định ra ngoài, đột nhiên thấy cổ chân tê rần, sau đó cả người ngã xuống, không ai đỡ nô tỳ, nô tỳ chỉ có thể tự lê người ra."
Thẩm Hành Vu đè vào cổ chân Thạch Lưu, để thị vệ đằng sau đỡ về điện Thái Cực, sau đó mới đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào mảnh sân yên tĩnh, nha hoàn của mình ngã bên ngoài, bên trong kia một chủ một nô thậm chí còn không thèm quan tâm. Thẩm Hành Vu không phải đồ ngốc, trong vương cung canh gác nghiêm ngặt này, nàng không tin có thích khách lại đi đánh vào chân một nha hoàn, nếu xảy ra chuyện trong vườn của Mạc viên, vậy thì người bên trong không tránh được quan hệ, nàng nói với nô tài sau lưng: "Mời Nghê Thường công chúa ra cho bản cung, bản cung có việc muốn hỏi nàng."
Lệnh của vương hậu nào dám không theo, Thẩm Hành Vu vừa nói dứt lời liền có tiểu thái giám lĩnh mệnh tiến vào, không tới một lát sau, thấy Tần Nghê Thường mang theo nha hoàn bên mình đi từng bước nhỏ từ bên trong ra, nàng ta nhẹ nhàng đi tới trước mặt Thẩm Hành Vu, cung kính thi lễ rồi mới nói: "Không biết vương hậu tìm Nghê Thường có chuyện gì."
"Nghê Thường công chúa, thị nữ của bản cung vừa xảy ra chuyện ở nơi này của ngươi, không phải ngươi nên giải thích cho bản cung sao." Vẻ mặt Thẩm Hành Vu sắc lạnh đứng ở đó, toàn thân đột nhiên tỏa ra khí thế bức người, không còn thấy sự lười biếng trong ánh mắt nữa mà trở nên sắc bén như chim ưng.
"Nương nương nói Thạch Lưu cô nương sao? Chủ tớ chúng ta ở đây lạ nước lạ cái, thấy nàng trật chân, cũng không biết phải làm thế nào, hơn nữa, nơi này hẻo lánh, bởi vậy chỉ có thể dựa vào chính nàng ra." Tần Nghê Thường nói những lời này làm Hoa Dung tức gần chết, suýt nữa nàng xông lên, nhưng cuối cùng vẫn bị Thẩm Hành Vu ngăn lại.
Thẩm Hành Vu chợt nở nụ cười, nhìn về phía nha hoàn đứng sau Tần Nghê Thường, nha hoàn kia thấy Thẩm Hành Vu nhìn, bước chân khẽ dịch chuyển, đây rõ ràng là động tác né tránh, Thẩm Hành Vu nhìn chằm chằm váo mắt thị nữ này, bên trong rõ ràng có sự cảnh giác không kịp che giấu.
"Người đâu, bắt thị nữ của Nghê Thường công chúa lại cho bản cung." Thẩm Hành Vu sai bọn thị vệ phía sau, những người đó lập tức tiến lên lôi thị nữ kia ra.
"Ngươi dựa vào đâu mà bắt ta." Thị nữ kia không hề lễ tiết lớn giọng hét lên.
"Bản cung muốn, ngươi có thể làm khó dễ được ta?" Thẩm Hành Vu cười lạnh.