Đây là lần đầu tiên, mọi người cùng ăn cơm ở một chỗ như vậy, ngay cả hai hoàng tử Tần Chinh Viễn và Tần Huyền Qua, từ nhỏ đến giờ cha con cũng chưa từng cùng ngồi chung ăn một bữa cơm giống như gia đình bình thường.
Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu cũng không cảm thấy có gì kinh ngạc, hai người ở nhà cũng như vậy, Vương cung Hoài Nam đơn giản hơn rất nhiều so với Tần Hoàng Hoài Bắc, bình thường mọi người ở chung cũng giống như trong gia đình thông thường, ở chung cùng một chỗ.
Lúc này Thần nhi không ầm ĩ vui đùa, hắn ru tú ở trong lòng Mộ Phi Chỉ, đôi mắt bồ câu nhanh như chớp nhìn Tần Huyền Qua và Tần Chinh Viễn, trong ánh mắt đó còn mang theo một chút hiếu kỳ.
Tần Chinh Viễn thường xuyên chạy qua chỗ bọn họ, cho nên so với Tần Huyền Qua, hắn cũng thân với Thần nhi hơn một chút, lúc này thấy Thần nhi nhìn mình như vậy, Tần Chinh Viễn liếc nhìn Tần Huyền Qua, sau đó đưa một đĩa nho nhỏ đến trước mặt Thần nhi, hắn biết, Thần nhi rất thích nho.
Thần nhi thấy đĩa nho được đẩy đến trước mặt mình, rất vui vẻ cầm lấy tay Mộ Phi Chỉ, ngọt ngào ngây thơ hét lên: “Phụ vương, hôm nay Thần nhi rất ngoan, Thần nhi có thể ăn nho không?” Nói xong, liền ngửa đầu, bàn tay mập mạp bắt đầu giữ lấy cằm Mộ Phi Chỉ.
Mộ Phi Chỉ không lên tiếng, nhưng lại đưa tay ra, ngón tay thon dài lấy một quả nho lên, sau đó xoay người nói với Thẩm Hành Vu: “Há mồm.”
“Cám ơn phu quân.” Thẩm Hành Vu cười híp mắt, há miệng, một ngụm cắn quả nho, mùi vị tươi mát liền tràn ngập trong khoang miệng nàng.
“Hoàng đế gia gia, người có thể lột vỏ nho cho Thần nhi được không?” Thần nhi nhanh như chớp chuyển ánh mắt, bỗng nhiên hỏi Tần Hoàng.
Tần Chinh Viễn nghẹn họng, giật mình nhìn tiểu bất điểm này, hừ hừ nói: “Tiểu tử này, lá gan của ngươi lớn thật đấy.”
“Hoàng đế gia gia.” Thần nhi kêu rất thân thiết, thật giống như coi Tần Hoàng là gia gia của mình.
“Hừ, ta chỉ biết phụ vương không thích nghe ta gọi lão nhân kia là Hoàng đế gia gia, nếu như không lột vỏ nho cho ta, ta cố tính muốn gọi.” Trong lòng Thần nhi không ngừng tính toán những chuyện nhỏ nhặt.
Tần Hoàng nhìn tiểu oa nhi ru rú trong lòng Mộ Phi Chỉ, tâm cũng mềm nhũn, nhưng mà, loại việc lột vỏ nho cần phải tỷ mỷ này, hắn thật sự không am hiểu.
Tần Chinh Viễn và Tần Huyền Qua đều đang nhìn vẻ mặt của Tần Hoàng, thật hiển nhiên, Tần Hoàng cũng không tính toán lột bỏ nho cho Thần nhi. Tần Chính Viễn lại quay đầu nhìn cái kẻ đang vui vẻ hầu hạ kiều thê kia, trong lòng lắc đầu, bộ dạng rất muốn nhìn lão nhân gia phát hỏa.
“Lão Tứ, khi nào thì ngươi để cho trẫm ôm tôn tử?” Tần Hoàng đột nhiên chất vấn Tần Chinh Viễn: “Lão Tam bận chính sự ta có thể lý giải, còn ngươi một Vương gia nhàn rỗi thì bận cái gì.”
Tần Chinh Viễn không ngờ Tần Hoàng sẽ đem mũi đao chuyển về phía hắn, vội vàng xua tay nói với Tần Hoàng: “Đừng, phụ hoàng, nhi thần còn nhỏ.”
“Không nhỏ, tính ra, Cô vương bằng tuổi Tứ vương gia, đã cưới A Vu rồi.” Mộ Phi Chỉ lại nhét một quả nho vào miệng Thẩm Hành Vu, sau đó mới không mặn không nhạt nói.
Cái này chẳng khác gì thêm dầu vào lửa, Mộ Phi Chỉ ở trong này châm ngồi thổi gió, Thần nhi ngồi ở chỗ kia, mở miệng gọi một tiếng Hoàng đế gia gia, khiến Tần Chinh Viễn càng lâm vào hoàn cảnh khó xử, hắn chỉ giận dữ cắn răng, rất muốn tiến lên chém Mộ Phi Chỉ.
Tần Chinh Viễn bị quấn vào đại sự thành thân sinh con, ánh mắt của Tần Huyền Qua lại vẫn đặt ở trên người Thẩm Hành Vu và Mộ Phi Chỉ, hai người này, giống như hoàn toàn ngăn cách với bọn họ, cũng không giống như làm bộ, mà giống như bình thường bọn họ cũng có thói quen vô cùng thân thiết như vậy. Mộ Phi Chỉ giống như một người ra đang tận tình chiếu cố nữ nhi của mình, hắn thường cầm khăn lau miệng cho Thẩm Hành Vu, Thầm Hành Vu lại lộ ra bộ dạng dịu dàng của tiểu nữ nhân, mỉm cười ngọt ngào, Tần Huyền Qua nhìn nụ cười này không khỏi cảm thấy sững sờ, đã bao lâu rồi hắn chưa nhìn thấy nụ cười hồn nhiên như vậy.
Ngay tại thời điểm hắn lơ đãng nhìn chằm chằm hai người, Thẩm Hành Vu lấy một khối điểm tâm đưa đến bên môi Mộ Phi Chỉ, Mộ Phi Chỉ lại giở trò cũ ngậm chặt ngón tay Thẩm Hành Vu, mặt Thẩm Hành Vu chợt đỏ lên, một phen véo vào lưng Mộ Phi Chỉ, Mộ Phi Chỉ khẽ cười ha ha. Cảm giác quen thuộc như vậy không thể giả vờ được.
Thẩm Hành Vu không biết nhất cử nhất động của mình đều rơi vào trong mắt người khác, bởi vì trong mặt nàng bây giờ chỉ có Mộ Phi Chỉ.
Mộ Phi Chỉ nhìn thoáng quá, liếc mắt nhìn Tần Huyền Qua một cái, sau đó cũng không để ý tới những cái khác nữa.
Lúc đồ ăn được mang lên, tiểu Thần nhi bị phụ mẫu vô lương bỏ qua đã ngồi an vị ở trên đùi Mộ Phi Chỉ, buồn bực, cầm thìa hừ một tiếng rồi đem thìa đam vào trong chén.
“Nếu ngươi không muốn là nhi tử của Mộ Phi Chỉ, ta thật sự rất thích tiểu nhi tử này.” Thần Hoàng nhìn không chớp mắt, thật sự rất xem trọng tiểu tử này.
“Tần Hoàng vẫn nên trông cậy vào tôn tử của mình đi.” Mộ Phi Chỉ ngạo mạn nói: “Dựa theo tuổi, Thần nhi kêu ngươi một tiếng cũng đã đủ vừa lòng hữu lễ rồi.”
“Hoài Nam vương luôn nói chuyện hiểm độc như vậy sao?” Tần Chinh Viễn cười nói.
“Tứ điện hạ có cần Cô vương tìm cho ngươi một vị vương phi ở Hoài Nam không?” Mộ Phi Chỉ lạnh mặt nhìn Tần Chinh Viễn.
Tần Chinh Viễn nhất thời cúi đầu không nói chuyện.
Không khí của bữa cơm này thật giống như dùng cơm bình thường, Tần Chinh Viễn vẫn không phục khiêu chiến Mộ Phi Chỉ, nhưng cuối cùng Mộ Phi Chỉ lại nhường hắn, làm cho hắn cảm thấy nuốt không trôi được cục tức này.
Tần Hoàng và Tần Huyền Qua lại thường thảo luận một chút chuyện trong triều, một bữa cơm này ăn tương đối hòa bình. Thẩm Hành Vu nhìn mấy nam nhân nói chuyện, liền toàn tâm toàn ý chiếu cố Thần nhi, thấy đồ ăn ngon cũng sẽ gắp cho Mộ Phi Chỉ, giờ phút này, cho dù Mộ Phi Chỉ có đang nói cái gì, hắn cũng sẽ dừng lại, trước mắt mọi người, hôn nhẹ Thẩm Hành Vu, sau đó mới ăn sạch toàn bộ đồ ăn nàng gắp cho hắn.
“Thần nhi cũng muốn hôn nhẹ.” Thần nhi nhìn hai người chơi trò hôn nhẹ, cũng la hét muốn tham gia cùng.
Tần Huyền Qua nhìn tình cảnh này, trong lòng chợt sinh ra một cảm giác mong chờ nho nhỏ.
…
Mấy ngày sau, sinh thần của Thẩm Mộng Nhu cũng đến, vài ngày trước khi nàng cắt cổ tay tự sát Tần Huyền Qua đã hứa cho nàng ta một điều kiện, chính là ngày sinh thần của nàng ta Tần Huyền Qua sẽ bồi nàng ta một ngày, mà hôm nay, chính là sinh thần của nàng ta.
Hôm nay nhân lúc chạng vạng, Thẩm Mộng Nhu cố ý để Tiểu Điệp đi đưa thư cho Tần Huyền Qua trước, nói mình đã chuẩn bị tốt rồi.
Tần Huyền Qua nghĩ đến trước đó mình đã đáp ứng hứa hẹn, mà chính sự cũng xử lý không tệ, liền chậm rãi đi đến viện của Thẩm Mộng Nhu.
Tần Huyền Qua vừa đi đến viện, liền ngửi thấy một mùi hương, chờ đến khi hắn đi tới mới phát hiện, mùi hương này dường như là mùi đồ ăn.
Trong viện rấy ít người, chỉ có Tiểu Điệp bận việc ở bên ngoài, Tần Huyền Qua đi theo mùi hương, liền thấy Thẩm Mộng Nhu đang đứng ở trong phòng bếp nhỏ, tóc được búi lên, chỉ có vài sợi rơi xuống cổ, trên người nàng ta mặc y phục trắng đơn thuần, đưa lưng về phía Tần Huyền Qua.
Bóng lưng này bỗng dưng đánh trúng tâm Tần Huyền Qua, hắn chợt nhớ tới bữa cơm vài ngày trước ở trong cung, Thẩm Hành Vu và Mộ Phi Chỉ cũng có một loại cảm giác vô cùng thân thiết này, hai người uy cơm cho nhau, tự nhiên như vậy, trước mắt nhìn một đại tiểu thư như Thẩm Mộng Nhu tự mình xuống bếp, nói không cảm động là không có khả năng, Tần Huyền Qua đứng ở cửa, nhưng giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ, hắn nói với Thẩm Mộng Như: “Sao lại tự mình làm?”
Thẩm Mộng Nhu nói: “Khó được Điện hạ tới nơi này một lần, đã là sinh thần của Nhu nhi, Nhu nhi muốn tự mình chuẩn bị cẩn thận một chút, nhưng mà, lần đầu tiên xuống bếp, thật sự rất sợ mình không làm tốt.” Nói tới đây, Thẩm Mộng Nhu còn thè lưỡi, giống như một tiểu nữ nhi.
Tần Huyền Qua cười cười nói: “Không sao, ta ở bên ngoài chờ nàng.”
Khi nhìn thấy bóng lưng của Tần Huyền Qua rời đi, Thẩm Mộng Nhu khẽ cười một tiếng.
Tự mình làm chút thức ăn rồi bưng ra, lại tự mình thay y phục dính đầy khói dầu trên người, lúc này nàng mới đến hành lễ với Tần Huyền Qua, sau đó ngồi xuống, tự mình gắp mấy miếng thịt vào trong bát của Tần Huyền Qua, rồi cười nói: “Hương vị cũng không tệ, Điện hạ nếm thử.”
Tần Huyền Qua như ma xui quỷ khiến đáp một tiếng, cũng gắp cho Thẩm Mộng Nhu một miếng, trong mắt Thẩm Mộng Nhu không tránh được có chút kinh ngạc nho nhỏ, nàng liền vội vàng cúi đầu, che khuất kinh ngạc trong mắt mình.
Có lẽ là di chứng của bữa cơm hôm trước, hơn nữa không khí ấm áp của bữa cơm này khiến Tần Huyền Qua rất hài lòng, đối với bộ dạng mảnh mai của Thẩm Mộng Nhu cũng càng nhìn càng vừa lòng, sau khi để Tiểu Điệp thu dọn đồ ăn, hắn chợt ôm lấy Thẩm Mộng Nhu đi đến bên trong chính thất.
Bọn người hầu trong viện đều rất thức thời đi ra ngoài, để lại không gian cho hai người.
Màn chậm rãi hạ xuống, y phục của hai người dần rơi xuống đất, triền miên trên giường, Tần Huyền Qua chỉ cảm thấy tinh lực của mình tràn đầy hơn rất nhiều so với trước kia, một đêm triều miên, thẳng đến khi trời sáng.
Sáng sớm, Tần Huyền Qua phải vào triều nên đã đi trước. Không lâu sau, Thẩm Mộng Nhu từ trong giấc ngủ say cũng tỉnh lại, nàng cười một tiếng, thầm nghĩ: Điện hạ, đây là một phần đại lễ mà Nhu nhi đưa cho ngươi.
Hôm nay Tần Huyền Qua mang theo tâm tình không tệ đi vào triều, kết quả trên triều bị Tần Chinh Viễn vượt mặt, Tần Chinh Viễn buộc tội bao che, thì ra một tiểu tổng quản trong Đông cung cáo mượn oai hùm cường bạo dân nữ, lại chuyện nhỏ này để Tần Chính Viễn tô vẽ lên thành đủ loại dạng, Tần Huyền Qua nhìn bộ dạng dương dương đắc ý của Tần Chinh Viễn, nghĩ muốn phát tác mà không thể không nhịn.
Tần Hoàng dựa theo chuyện này, đối với Tần Huyền Qua có chút ý kiến, vừa vặn có một công việc bên ngoài, liền trực tiếp để hắn đi giải quyết, cần ra ngoài bảy tám ngày, giải quyết lũ lụt ở một huyện gần Kinh thành.
Bị Tần Chinh Viễn làm cho bất ngờ như vậy, Tần Huyền Qua đành phải cúi đầu đáp ứng, gần như không có thời gian phản ứng, sau khi hạ triều, Tần Huyền Qua trở lại Đông cung, sai người chuẩn bị một chút, sau đó ngồi trên xe ngựa mang theo đồ cứu tế rời đi.
…
Thẩm Hành Vu sợ đem dài lắm mộng, mang theo Huyết linh chi đi sự mình không cẩn thận, cho nên sau khi Tần Hoàng giao huyết linh cho cho nàng, nàng liền nhanh chóng chuẩn bị, để Thần nhi dùng hết thuốc, tuy bây giờ hắn đã khôi phục thị lực, nhưng muốn chắc chắn một chút vẫn tốt hơn.
Hôm nay Thẩm Hành Vu đang chuẩn bị dược liệu, Tần Chinh Viễn lại nhàn nhã đi đến.
“Tiểu tử Thần nhi đâu?” Tần Chinh Viễn đứng ở bên cạnh Thẩm Hành Vu, cười hì hì hỏi Thẩm Hành Vu.
Thẩm Hành Vu cũng không đáp, chỉ hỏi ngược lại: “Sao thế? Lại tới muốn hỏi ta thuốc sao?”
“Ha ha, đâu có đâu có.” Tần Chinh Viễn nghe thấy dược lại giống như rất hưng phấn, hắn cười nói: “Loại thuốc này dùng một lần là đủ rồi.”
“Xem ra, ngươi rất hận kẻ thù kia, lại để cho người ta không thể... khụ, không thể tiếp xúc nữ nhân.” Bây giờ Thẩm Hành Vu còn nhớ rõ, lúc trước Tần Chinh Viễn đến tìm nàng xin thuốc, nghe thấy tác dụng của thuốc, trên mặt liền rất hưng phấn.
“Nói đến cũng là ngươi chế được thuốc tốt, thì ra trên đời này còn có loại thuốc thần kỳ như vậy, nữ tử uống thuốc này, chỉ cần nam nữ phát sinh quan hệ, thuốc liền có thể rời đến trên người nam nhân, sau đó nam nhân liền không thể giao hợp, ha ha, cũng không biết bây giờ Tam ca có cảm nhận được không, à, không, hiện giờ Tam ca đang ngủ ở trị thủy, chắc cũng không tiếp cận với nữ nhân.” Tần Chinh Viễn cười ha ha nói.
“Ngươi dùng thuốc này trên người Tần Huyền Qua?” Thẩm Hành Vu hỏi.
“Đương nhiên, thuốc quý giá như vậy sao có thể tùy tiện lãng phí được.” Tần Chinh Viễn chợt nhớ đến cái gì đó, sau lại rất tiếc nuối nói với Thẩm Hành Vu: “Đáng tiếc, các ngươi muốn rời đi, không kịp xem một màn thú vị này rồi.”
“Mộc Thạch và Thẩm Mộng Nhu đã đi rồi sao?” Thẩm Hành Vu cũng đoán được là Tần Chinh Viễn cố ý buộc tội Tần Huyền Qua, là vì để cho Mộc Thạch và Thẩm Mộng Nhu có thời gian chạy trốn.
“Chưa có, đêm nay ta sẽ an bài.” Tần Chinh Viễn đối với chuyện này giống như rất hài lòng.
Ngay lúc hai người nói chuyện, Mộ Phi Chỉ từ bên trong đi ra, tiểu Thần nhi chậm rãi đi theo phía sau.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt của Tần Chinh Viễn, Mộ Phi Chỉ liền cực kỳ chán ghét, hắn lạnh lùng nhìn Tần Chinh Viễn, nói: “Ngươi thật là rảnh rỗi. Xem ra bà mối chưa có phá cửa nhà ngươi, à không đúng, Cô vương đã quên, bộ dáng của Tứ điện hạ hơi thô bạo, chỉ sợ...”
Mộ Phi Chỉ đi đến liền châm chọc bộ dạng xấu của Tần Chinh Viễn, cứ như vậy phá hư tâm tình đang tốt của hắn, hắn hừ lạnh một tiếng, cũng chán ghét nói: “Ba tháng, hình như Hoài Nam vương cũng sắp coi nơi này thành nhà của mình rồi.” Giống như mình mới là chủ nhân nơi này, coi họ Tần bọn họ mới là khách, nhìn một cái, trên người Mộ Phi Chỉ xuất hiện một khí tức rất quỷ dị.
“Hết bận rồi sao?” Thẩm Hành Vu thấy Mộ Phi Chỉ, giọng nói không khỏi mềm xuống, nàng có chút lo lắng nhìn Mộ Phi Chỉ, nhưng ánh mắt lại nghi hoặc nhìn Tần Chinh Viễn, chẳng lẽ Mộ Phi Chỉ gặp chuyện gì?”
“Ừ.” Mộ Phi Chỉ gật đầu, nhìn tiểu oa nhi xoay vòng vòng bên người mình, giống như trấn an Thẩm Hành Vu: “Không sao.”
“Vậy thì tốt.” Thẩm Hành Vu tiếp tục giã thuốc.
…
Thời gian Tần Huyền Qua ngốc ở trong huyện lũ lụt dài hơn so với tưởng tượng, thời gian dài, có người muốn tìm một cô nương trong sạch đưa đến trong phòng Tần Huyền Qua, dù trong trong huyện nhỏ này cũng không thiếu người. Tần Huyền Qua vốn đang muốn từ chói, nhưng bản thân mình đã rời đi rất lâu, vì thế liền giữ lại nàng.
Lúc trời tối, mỹ nhân trong ngực, trước hương thơm tươi mát của khuê nữ, kết quả, ngay tại thời khắc mấu chốt, nàng kia mắt ngập nước kinh ngạc nhìn Tần Huyền Qua ở phía trên.
“Cút!” Thật lâu sau, Tần Huyền Qua liền quát lên một tiếng.
Nàng kia bị khí thế của hắn dọa sợ, vội vàng hốt hoảng mặc y phục, nhanh nhẹn đi ra ngoài, kết quả vừa đi tới cửa, từ sau lưng nàng liền bay tới một thanh kiếm, khiến nàng dính vào trên khung cửa.
Máu của nàng kia chậm rãi chảy xuống, Tần Huyền Qua sững sờ ngồi ở trên giường, một lúc lâu sau cũng vẫn không tin được chuyện này. Hắn mặc xong quần áo, đi ra bên ngoài gọi cấp dưới của mình đến, để cho bọn họ mang thêm cô nương trong sạch đến.
Cấp dưới này đều kinh ngạc, bởi vì bọn họ biết chủ tử nhà mình chưa bao giờ có hành động như vậy, nhưng mà, chủ tử vẫn là chủ tử, không dám không theo mệnh lệnh của chủ tử, bọn họ lên tiếng, vội vàng đi ra ngoài, không đến nửa canh giờ, những người này liền dẫn đến ba bốn nữ tử đang nơm nớp lo sợ.
Tần Huyền Qua thử một đám, kết quả phát hiện, hắn giống như phế vật, không thể sinh hoạt vợ chồng.
Nữ nhân ru rú ở mép giường, giật mình nhìn vị nam nhân tuấn tú ở trước mặt, trong lòng không khỏi thổn thức, hiển nhiên, trong lòng các nàng cũng có chút thương tiếc, nó cũng biểu hiện trên mặt các nàng, các nàng nhìn về phía Tần Huyền Qua, trong mắt cũng có chút đồng tình.
Tần Huyền Qua từ nhỏ đã cao cao tại thượng, chưa bao giờ bị người ta xem thường như vậy, hơn nữa trong lòng khó chịu, hắn thậm chí còn không khống chế được cảm xúc, một ánh sáng xuất hiện, chỉ nghe thấy vài tiếng kêu thê thảm, tất cả nữ tử đều mất mạng.
Từ trong phòng tràn ngập mùi máu đi ra, Tần Huyền Qua ngồi ở trong sân, điên cuồng suy nghĩ, rốt cuộc là đã sai ở đâu, làm sao có thể xuất hiện sai lầm như vậy?
Edit: Ciao
Triều chính Hoài Nam bây giờ rất thái bình, hơn nữa những thanh tiên tài tuấn thông qua những cuộc thi văn võ đã rót vào quần thần dòng máu mới, cho nên gần như Mộ Phi Chỉ dành tất cả thời gian cho Thẩm Hành Vu, mỗi sáng sớm gọi nàng dậy, sau đó ra ngoài đi dạo một vòng, trở về dùng đồ ăn sáng. Mỗi tối trước khi ngủ hắn sẽ tự mình xoa xoa đôi chân sưng tấy của Thẩm Hành Vu. Mỗi ngày đều dặn nàng uống thuốc, ăn cơm, sau hai tháng, Thẩm Hành Vu béo lên một chút mà Mộ Phi Chỉ thì gầy đi không ít.
Hai tháng sau, đúng thời điểm Thẩm Hành Vu mang thai được chín tháng, bây giờ nàng hành động đã không được tiện, Mộ Phi Chỉ đã mời bà đỡ riêng của vương thất. Bởi vì đứa trẻ không bao lâu nữa sẽ sinh ra, khi đó độc tố sẽ tạo thành thương tổn thế nào cho đứa nhỏ, bọn họ cũng sẽ nhanh chóng được biết, cho nên mấy ngày nay Mộ Phi Chỉ đều lo lắng muốn chết.
Nhưng mà hắn không ngờ ngày này lại tới nhanh như vậy.
Sáng sớm hôm nay, Thẩm Hành Vu ôm chăn nằm ngửa trên nệm, xuyên qua cửa sổ, nhìn từng chiếc lá bắt đầu rơi, trong lòng nàng đột nhiên dâng lên cảm giác thu buồn, thời gian qua nàng rất vui vẻ, trong nháy mắt nàng ở Hoài Nam đã một năm rưỡi, thành thân, sống chết, mỗi một chuyện quan trọng của cuộc đời nàng đều hoàn thành tại đây, trong tốc tộ không thể tưởng tượng được. Mặc dù ngoài ý muốn nhưng lại hợp tình hợp lý, từ trước đến nàng nàng không có tâm tình gì với nam tử trên thế gian, vậy mà lại nằm trong tay Mộ Phi Chỉ, mà nghĩ lại, nàng có cảm giác Mộ Phi Chỉ nằm trong tay của nàng.
Không khí mát mẻ chớp mắt đã bị ngăn bên ngoài cửa sổ, Mộ Phi Chỉ đóng cửa sổ lại, xoay người xoa xoa tay nàng, cười hỏi: “Làm sao vậy? Nàng nghĩ gì mà xuất thàn như thế?”
“Phu quân, hình như chúng ta còn chưa đặt tên cho con đấy?” Thẩm Hành Vu hoàn hồn, đôi mắt nhìn thấy Mộ Phi Chỉ, nằm vào trong lòng hắn.
Quả thực việc đặt tên này bị Mộ Phi Chỉ quên mất, niềm vui được làm phụ thân còn chưa kịp hưởng thụ đủ thì đã nghe được tin tức kia, mà hắn lại đặt tất cả sự quan tâm lên người Thẩm Hành Vu, cái việc này đã bị hắn ném lên chín tầng mây rồi.
“Nàng nghĩ...”
“A...”
Chuyện xảy ra đột nhiên, lời của Mộ Phi Chỉ còn chưa nói xong thì nụ cười đã cứng lại trên mặt.
Thẩm Hành Vu chỉ thấy hạ thân có chất lỏng chảy ra, nàng nắm lấy cánh tay Mộ Phi Chỉ, đau đớn hô lên một tiếng: “Phu quân, hình như là sắp sinh.”
Mộ Phi Chỉ đỏ mắt, lớn tiếng quát um lên: “Nhanh, mau tuyên bà đỡ, ngự y.”
Hoa Dung và Thạch Lưu vốn đang canh ở cửa, nghe thấy giọng nói không khống chế được của Mộ Phi Chỉ thì hai người vội vàng trật tự đi tuyên.
Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu lên giường, cảm xúc dinh dính trên tay gây cho hắn sự hoảng sợ trước nay chưa từng có, trong nháy mắt, hắn muốn ôm nàng hô ngừng, không cần sinh, vì sao sinh con lại là một chuyện khủng bố như vậy.
Mặc dù Thẩm Hành Vu cảm thấy bụng rất đau nhưng mà ý thức vẫn còn, nàng nhìn bàn tay đang nắm chặt lại của Mộ Phi Chỉ, nỗ lực nở nụ cười, thở hổn hển nói: “Đừng... lo... lắng.”
Bã đỡ tới rất nhanh, gần như là trong nháy mắt, hai bà đỡ bữa đến, Mộ Phi Chỉ lập tức chuyển sang đứng bên giường, nhìn Thẩm Hành Vu kêu đau.
Một bà đỡ điều chỉnh hô hấp giúp Thẩm Hành Vu, một người khác chỉ thị cho Thạch Lưu và Hoa Dung chuẩn bị nước ấm và những đồ khác.
Trong khoảng thời gian ngắn, điện Thái Cực luôn an tĩnh trở nên ồn ào, Mộ Phi Chỉ đứng ở bên, nhìn những người này lui tới, bên tai nghe tiếng gọi tê tâm liệt phế của thê tử, trong khoảng thời gian ngắn hắn có chút hỗn loạn, trí nhớ trước kia và hình ảnh hiện tại hòa lại làm một trước mắt hắn.
“Ngươi sững sờ ở trong này làm gì? Còn không mau đi ra ngoài.” Dỗ Trọng đi tới bên người Mộ Phi Chỉ, vỗ vỗ lưng hắn, kết quả phát hiện sau lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi.
“Ta không muốn đi ra ngoài.” Mộ Phi Chỉ lắc đầu, vẻ mặt như sợ hãi lại như đáng sợ, tất cả hình dung về Hoài Nam Vương đều bị hắn bỏ đi, lúc này hắn như một người đáng thương bị vứt bỏ, dáng người tiều tụy khẩn cầu ông trời đừng mang đi thứ trân quý nhất của hắn,
Đỗ Trọng không thể khuyên hắn ra ngoài, cuối cùng đành phải sai người buông rèm xuống, còn hắn thì ngồi ngoài chờ cùng Mộ Phi Chỉ.
Hình ảnh bên trong màn lẫn lộn nhưng Mộ Phi Chỉ có thể nhận ra từng tiếng nức nở nghẹn ngào và tiếng than đau của Thẩm Hành Vu.
Mộ Phi Chỉ vốn đang ngồi cứng ở đó, nhưng mà hắn cũng không nhịn được nữa, trong từng tiếng ‘mau’ của bà đỡ, vụt đứng lên, Đỗ Trọng vừa kéo lấy hắn, hắn liền quay đầu lại, trong mắt hiện lên vẻ đỏ đậm, giống như đang ở trong địa ngục, giọng hắn khàn khàn: “Ngươi có nghe thấy không? Nàng đang kêu đau.”
Đỗ Trọng biết không ngăn được hắn, huống hồ cũng không biết trong quá trình sinh có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không, cho nên đành buông tay.
Mộ Phi Chỉ sải bước đi vào, đi thẳng đến đầu giường.
Các bà đã không kiêng dè Mộ Phi Chỉ, chỉ đang cố gắng giúp Thẩm Hành Vu, Mộ Phi Chỉ ngồi xuống bên giường, đôi mắt phiếm hồng nhìn thấy đôi môi chảy máu của Thẩm Hành Vu thì trái tim đau đớn, hắn không hề lo lắng, đưa cánh tay của mình đến trước mặt Thẩm Hành Vu, nhẹ giọng dỗ: “Đừng cắn mình.”
Ý thức của Thẩm Hành Vu đã tan rã rồi, làm sao mà có thể nhận biết được, dựa vòa bàn năng nàng cắn một ngụm lên cánh tay Mộ Phi Chỉ. Rõ ràng cắn chảy máu nhưng Mộ Phi Chỉ lại không cảm thấy đau, anh vẫn nhìn Thẩm Hành Vu mới ánh mắt dịu dàng, trái tim như bị người xé ra.
Trạng thái này cứ duy trì nửa giờ, khi một tiếng khóc nỉ non vang dội thì Thẩm Hành Vu giống như hao hết khí lực toàn thân, vô lực ngả đầu, miệng cũng thả lỏng ra, không có ý thức gì, ngoặt đầu ngủ.
“Vương thượng đừng lo lắng, nương nương ngủ một giấc là tốt rồi.” Một bà đỡ bọc đứa trẻ lại, một bà đỡ khác giải thích với Mộ Phi Chỉ.
Mộ Phi Chỉ nhìn mái tóc Thẩm Hành Vu ướt đẫm mồ hôi, trái tim vừa rơi xuống thì đột nhiên bà đỡ lớn tiếng hô lên: “Không tốt, vì sao lại có máu đen.”
Mộ Phi Chỉ lại đứng lên, quát lớn: “Có chuyện gì?”
“Bẩm Vương thượng, nô tỳ khong biết, nương nương đột nhiên bắt đầu xuất huyết, hơn nữa lại còn máu đen.” Bà đỡ quỳ xuống.
“Truyền thái y cho cô vương, hôm nay nếu Vương hậu làm sao thì diệt toàn bộ cửu tộc các ngươi.” Mộ Phi Chỉ hô một tiếng, khí lực rất lớn nhưng trái tim lại treo lên, trước mắt hắn bỗng tối sầm, thậm chí thân thể có chút không ổn, hơi dao động một chút.
Đỗ Trọng nghe thấy động tĩnh thì chạy tới, đứng ở ngoài rèm, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Chảy máu, máu màu đen.” Bà đỡ nghẹn ngào hô.
Đỗ Trọng bỏ qua lễ tiết, hắn xông vào trong rèm, cầm một tấm vải sạch sẽ dính máu đen trên giường, sau đó cầm đến trước mặt.
Mộ Phi Chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, không bỏ qua một chút biến hóa nào trên nét mặt hắn.
Đỗ Trọng chỉ nhìn thoáng qua, thở dài một hơi, đầu tiên nói với Thạch Lưu và Hoa Dung: “Lấy bạch đoàn tử cho ta, cho một ít máu vào, sau đó chuẩn bị cho ta một chậu dược thảo.”
“Nàng thế nào rồi?” Mộ Phi Chỉ cảm giác mình đã dùng hết sức để nói xong những lời này.
“Không ngại, chỉ đang bài độc mà thôi. Ngủ mấy ngày là khỏe.” Đỗ Trọng nói với Mộ Phi Chỉ, sau đó châm kim cho Thẩm Hành Vu.
Mộ Phi Chỉ nghe lời này, trái tim thoáng buông xuống một chút nhưng vẫn còn có chút lo lắng, bởi vì lần trước khi Thẩm Hành Vu trúng tên, Đỗ Trọng nói ngủ một ngày là được, cuối cùng Thẩm Hành Vu ngủ ba ngày mới tỉnh. Hôm nay Đỗ Trọng nói Thẩm Hành Vu mấy ngày là khỏe, nếu nàng ngủ cả tháng thì sao bây giơ? Trong lòng Mộ Phi Chỉ cứ suy nghĩ như vậy, hoàn toàn không để ý đến đứa con trai vừa sinh ra của mình, cho đến khi bà đỡ đưa đứa nhỏ đã bọc kỹ lại đến trước mặt Mộ Phi Chỉ, đầu tiên hắn nhìn Thẩm Hành Vu sắc mặt tái nhợt trên giường, sau đó mới cản thận ôm lấy đứa nhỏ, nhưng mà tư thế ôm đứa nhỏ ngay cả bà đỡ cũng không nhìn được.
Tâm tình Mộ Phi Chỉ có chút phức tạp nhìn đứa trẻ trong tay, bởi vì vừ sinh nên cả người hơi nhăn nhăn, cái mặt nhỏ nhăn lại, hoàn toàn không nhìn ra giống hắn hay giống nàng.
“Đút máu cho nàng, sau đó đưa dược thảo vào trong lư hương.” Đỗ Trọng phân phó xong, đi tới muốn ôm lấy đứa trẻ trong tay Mộ Phi Chỉ.
“Ta nhìn đứa trẻ một chút.” Đỗ Trọng nói xong lời, ánh mắt nhìn thẳng vào Mộ Phi Chỉ.
Mộ Phi Chỉ rất lo lắng, bởi vì một khi đưa đứa nhỏ đến tay Đỗ Trọng, nghĩa là đến thời khắc ‘hình phạt’ rồi, rốt cuộc những độc tố kia sẽ phản ứng thế nào trên thân đứa nhỏ.
Đỗ Trọng ôm đứa nhỏ tới, vừa mới sinh nên không thể bắt mạch được, đầu tiên Đỗ Trọng nhìn vào làn da của đứa nhỏ, dù nhiều nếp nhăn nhưng lại trắng nõn. Hắn lại vỗ vỗ lưng đứa nhỏ, đứa nhỏ lập tức lớn tiếng thét lên. Ừ, nhìn thì bên trong cũng không có vấn đề. Mộ Phi Chỉ đứng bên cạnh Đỗ Trọng, nhìn từng động tác của Đỗ Trọng, hắn cảm giác tim mình đập càng lúc càng nhanh, bây giờ A Vu còn đang mê man, đứa bé lại như vậy...
“Bây giờ nó còn quá nhỏ, không thể bắt mạch dò xét, nhưng mà may mắn, ngoại trừ đôi mắt chưa mở thì chưa có gì ngoài ý muốn.” Đỗ Trọng nói với Mộ Phi Chỉ.
“Xem ra bạch đoàn tử và thuốc bổ vẫn có những tác dụng nhất định.” Đỗ Trọng cảm thán nói.
“Ngươi cũng không thể xác định rõ sao?” Mộ Phi Chỉ lại ôm đứa bé về, ngồi bên giường Thẩm Hành Vu, giọng nói trầm thấp.
“Ta không phải thần tiên.” Đỗ Trọng lắc đầu.
“Để ta yên lặng một chút.” Mộ Phi Chỉ đưa tay sờ khuôn mặt tái nhợt của Thẩm Hành Vu, nói với người phía sau.
Khi tất cả mọi người trong phòng đều lui ra, Mộ Phi Chỉ ôm đứa nhỏ đang khóc, vuốt tâm mạch Thẩm Hành Vu, thì thầm nói: “A Vu, nàng có nghe thấy không? Đây là tiếng khóc của con chúng ta.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đây là lần đầu tiên, mọi người cùng ăn cơm ở một chỗ như vậy, ngay cả hai hoàng tử Tần Chinh Viễn và Tần Huyền Qua, từ nhỏ đến giờ cha con cũng chưa từng cùng ngồi chung ăn một bữa cơm giống như gia đình bình thường.
Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu cũng không cảm thấy có gì kinh ngạc, hai người ở nhà cũng như vậy, Vương cung Hoài Nam đơn giản hơn rất nhiều so với Tần Hoàng Hoài Bắc, bình thường mọi người ở chung cũng giống như trong gia đình thông thường, ở chung cùng một chỗ.
Lúc này Thần nhi không ầm ĩ vui đùa, hắn ru tú ở trong lòng Mộ Phi Chỉ, đôi mắt bồ câu nhanh như chớp nhìn Tần Huyền Qua và Tần Chinh Viễn, trong ánh mắt đó còn mang theo một chút hiếu kỳ.
Tần Chinh Viễn thường xuyên chạy qua chỗ bọn họ, cho nên so với Tần Huyền Qua, hắn cũng thân với Thần nhi hơn một chút, lúc này thấy Thần nhi nhìn mình như vậy, Tần Chinh Viễn liếc nhìn Tần Huyền Qua, sau đó đưa một đĩa nho nhỏ đến trước mặt Thần nhi, hắn biết, Thần nhi rất thích nho.
Thần nhi thấy đĩa nho được đẩy đến trước mặt mình, rất vui vẻ cầm lấy tay Mộ Phi Chỉ, ngọt ngào ngây thơ hét lên: “Phụ vương, hôm nay Thần nhi rất ngoan, Thần nhi có thể ăn nho không?” Nói xong, liền ngửa đầu, bàn tay mập mạp bắt đầu giữ lấy cằm Mộ Phi Chỉ.
Mộ Phi Chỉ không lên tiếng, nhưng lại đưa tay ra, ngón tay thon dài lấy một quả nho lên, sau đó xoay người nói với Thẩm Hành Vu: “Há mồm.”
“Cám ơn phu quân.” Thẩm Hành Vu cười híp mắt, há miệng, một ngụm cắn quả nho, mùi vị tươi mát liền tràn ngập trong khoang miệng nàng.
“Hoàng đế gia gia, người có thể lột vỏ nho cho Thần nhi được không?” Thần nhi nhanh như chớp chuyển ánh mắt, bỗng nhiên hỏi Tần Hoàng.
Tần Chinh Viễn nghẹn họng, giật mình nhìn tiểu bất điểm này, hừ hừ nói: “Tiểu tử này, lá gan của ngươi lớn thật đấy.”
“Hoàng đế gia gia.” Thần nhi kêu rất thân thiết, thật giống như coi Tần Hoàng là gia gia của mình.
“Hừ, ta chỉ biết phụ vương không thích nghe ta gọi lão nhân kia là Hoàng đế gia gia, nếu như không lột vỏ nho cho ta, ta cố tính muốn gọi.” Trong lòng Thần nhi không ngừng tính toán những chuyện nhỏ nhặt.
Tần Hoàng nhìn tiểu oa nhi ru rú trong lòng Mộ Phi Chỉ, tâm cũng mềm nhũn, nhưng mà, loại việc lột vỏ nho cần phải tỷ mỷ này, hắn thật sự không am hiểu.
Tần Chinh Viễn và Tần Huyền Qua đều đang nhìn vẻ mặt của Tần Hoàng, thật hiển nhiên, Tần Hoàng cũng không tính toán lột bỏ nho cho Thần nhi. Tần Chính Viễn lại quay đầu nhìn cái kẻ đang vui vẻ hầu hạ kiều thê kia, trong lòng lắc đầu, bộ dạng rất muốn nhìn lão nhân gia phát hỏa.
“Lão Tứ, khi nào thì ngươi để cho trẫm ôm tôn tử?” Tần Hoàng đột nhiên chất vấn Tần Chinh Viễn: “Lão Tam bận chính sự ta có thể lý giải, còn ngươi một Vương gia nhàn rỗi thì bận cái gì.”
Tần Chinh Viễn không ngờ Tần Hoàng sẽ đem mũi đao chuyển về phía hắn, vội vàng xua tay nói với Tần Hoàng: “Đừng, phụ hoàng, nhi thần còn nhỏ.”
“Không nhỏ, tính ra, Cô vương bằng tuổi Tứ vương gia, đã cưới A Vu rồi.” Mộ Phi Chỉ lại nhét một quả nho vào miệng Thẩm Hành Vu, sau đó mới không mặn không nhạt nói.
Cái này chẳng khác gì thêm dầu vào lửa, Mộ Phi Chỉ ở trong này châm ngồi thổi gió, Thần nhi ngồi ở chỗ kia, mở miệng gọi một tiếng Hoàng đế gia gia, khiến Tần Chinh Viễn càng lâm vào hoàn cảnh khó xử, hắn chỉ giận dữ cắn răng, rất muốn tiến lên chém Mộ Phi Chỉ.
Tần Chinh Viễn bị quấn vào đại sự thành thân sinh con, ánh mắt của Tần Huyền Qua lại vẫn đặt ở trên người Thẩm Hành Vu và Mộ Phi Chỉ, hai người này, giống như hoàn toàn ngăn cách với bọn họ, cũng không giống như làm bộ, mà giống như bình thường bọn họ cũng có thói quen vô cùng thân thiết như vậy. Mộ Phi Chỉ giống như một người ra đang tận tình chiếu cố nữ nhi của mình, hắn thường cầm khăn lau miệng cho Thẩm Hành Vu, Thầm Hành Vu lại lộ ra bộ dạng dịu dàng của tiểu nữ nhân, mỉm cười ngọt ngào, Tần Huyền Qua nhìn nụ cười này không khỏi cảm thấy sững sờ, đã bao lâu rồi hắn chưa nhìn thấy nụ cười hồn nhiên như vậy.
Ngay tại thời điểm hắn lơ đãng nhìn chằm chằm hai người, Thẩm Hành Vu lấy một khối điểm tâm đưa đến bên môi Mộ Phi Chỉ, Mộ Phi Chỉ lại giở trò cũ ngậm chặt ngón tay Thẩm Hành Vu, mặt Thẩm Hành Vu chợt đỏ lên, một phen véo vào lưng Mộ Phi Chỉ, Mộ Phi Chỉ khẽ cười ha ha. Cảm giác quen thuộc như vậy không thể giả vờ được.
Thẩm Hành Vu không biết nhất cử nhất động của mình đều rơi vào trong mắt người khác, bởi vì trong mặt nàng bây giờ chỉ có Mộ Phi Chỉ.
Mộ Phi Chỉ nhìn thoáng quá, liếc mắt nhìn Tần Huyền Qua một cái, sau đó cũng không để ý tới những cái khác nữa.
Lúc đồ ăn được mang lên, tiểu Thần nhi bị phụ mẫu vô lương bỏ qua đã ngồi an vị ở trên đùi Mộ Phi Chỉ, buồn bực, cầm thìa hừ một tiếng rồi đem thìa đam vào trong chén.
“Nếu ngươi không muốn là nhi tử của Mộ Phi Chỉ, ta thật sự rất thích tiểu nhi tử này.” Thần Hoàng nhìn không chớp mắt, thật sự rất xem trọng tiểu tử này.
“Tần Hoàng vẫn nên trông cậy vào tôn tử của mình đi.” Mộ Phi Chỉ ngạo mạn nói: “Dựa theo tuổi, Thần nhi kêu ngươi một tiếng cũng đã đủ vừa lòng hữu lễ rồi.”
“Hoài Nam vương luôn nói chuyện hiểm độc như vậy sao?” Tần Chinh Viễn cười nói.
“Tứ điện hạ có cần Cô vương tìm cho ngươi một vị vương phi ở Hoài Nam không?” Mộ Phi Chỉ lạnh mặt nhìn Tần Chinh Viễn.
Tần Chinh Viễn nhất thời cúi đầu không nói chuyện.
Không khí của bữa cơm này thật giống như dùng cơm bình thường, Tần Chinh Viễn vẫn không phục khiêu chiến Mộ Phi Chỉ, nhưng cuối cùng Mộ Phi Chỉ lại nhường hắn, làm cho hắn cảm thấy nuốt không trôi được cục tức này.
Tần Hoàng và Tần Huyền Qua lại thường thảo luận một chút chuyện trong triều, một bữa cơm này ăn tương đối hòa bình. Thẩm Hành Vu nhìn mấy nam nhân nói chuyện, liền toàn tâm toàn ý chiếu cố Thần nhi, thấy đồ ăn ngon cũng sẽ gắp cho Mộ Phi Chỉ, giờ phút này, cho dù Mộ Phi Chỉ có đang nói cái gì, hắn cũng sẽ dừng lại, trước mắt mọi người, hôn nhẹ Thẩm Hành Vu, sau đó mới ăn sạch toàn bộ đồ ăn nàng gắp cho hắn.
“Thần nhi cũng muốn hôn nhẹ.” Thần nhi nhìn hai người chơi trò hôn nhẹ, cũng la hét muốn tham gia cùng.
Tần Huyền Qua nhìn tình cảnh này, trong lòng chợt sinh ra một cảm giác mong chờ nho nhỏ.
…
Mấy ngày sau, sinh thần của Thẩm Mộng Nhu cũng đến, vài ngày trước khi nàng cắt cổ tay tự sát Tần Huyền Qua đã hứa cho nàng ta một điều kiện, chính là ngày sinh thần của nàng ta Tần Huyền Qua sẽ bồi nàng ta một ngày, mà hôm nay, chính là sinh thần của nàng ta.
Hôm nay nhân lúc chạng vạng, Thẩm Mộng Nhu cố ý để Tiểu Điệp đi đưa thư cho Tần Huyền Qua trước, nói mình đã chuẩn bị tốt rồi.
Tần Huyền Qua nghĩ đến trước đó mình đã đáp ứng hứa hẹn, mà chính sự cũng xử lý không tệ, liền chậm rãi đi đến viện của Thẩm Mộng Nhu.
Tần Huyền Qua vừa đi đến viện, liền ngửi thấy một mùi hương, chờ đến khi hắn đi tới mới phát hiện, mùi hương này dường như là mùi đồ ăn.
Trong viện rấy ít người, chỉ có Tiểu Điệp bận việc ở bên ngoài, Tần Huyền Qua đi theo mùi hương, liền thấy Thẩm Mộng Nhu đang đứng ở trong phòng bếp nhỏ, tóc được búi lên, chỉ có vài sợi rơi xuống cổ, trên người nàng ta mặc y phục trắng đơn thuần, đưa lưng về phía Tần Huyền Qua.
Bóng lưng này bỗng dưng đánh trúng tâm Tần Huyền Qua, hắn chợt nhớ tới bữa cơm vài ngày trước ở trong cung, Thẩm Hành Vu và Mộ Phi Chỉ cũng có một loại cảm giác vô cùng thân thiết này, hai người uy cơm cho nhau, tự nhiên như vậy, trước mắt nhìn một đại tiểu thư như Thẩm Mộng Nhu tự mình xuống bếp, nói không cảm động là không có khả năng, Tần Huyền Qua đứng ở cửa, nhưng giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ, hắn nói với Thẩm Mộng Như: “Sao lại tự mình làm?”
Thẩm Mộng Nhu nói: “Khó được Điện hạ tới nơi này một lần, đã là sinh thần của Nhu nhi, Nhu nhi muốn tự mình chuẩn bị cẩn thận một chút, nhưng mà, lần đầu tiên xuống bếp, thật sự rất sợ mình không làm tốt.” Nói tới đây, Thẩm Mộng Nhu còn thè lưỡi, giống như một tiểu nữ nhi.
Tần Huyền Qua cười cười nói: “Không sao, ta ở bên ngoài chờ nàng.”
Khi nhìn thấy bóng lưng của Tần Huyền Qua rời đi, Thẩm Mộng Nhu khẽ cười một tiếng.
Tự mình làm chút thức ăn rồi bưng ra, lại tự mình thay y phục dính đầy khói dầu trên người, lúc này nàng mới đến hành lễ với Tần Huyền Qua, sau đó ngồi xuống, tự mình gắp mấy miếng thịt vào trong bát của Tần Huyền Qua, rồi cười nói: “Hương vị cũng không tệ, Điện hạ nếm thử.”
Tần Huyền Qua như ma xui quỷ khiến đáp một tiếng, cũng gắp cho Thẩm Mộng Nhu một miếng, trong mắt Thẩm Mộng Nhu không tránh được có chút kinh ngạc nho nhỏ, nàng liền vội vàng cúi đầu, che khuất kinh ngạc trong mắt mình.
Có lẽ là di chứng của bữa cơm hôm trước, hơn nữa không khí ấm áp của bữa cơm này khiến Tần Huyền Qua rất hài lòng, đối với bộ dạng mảnh mai của Thẩm Mộng Nhu cũng càng nhìn càng vừa lòng, sau khi để Tiểu Điệp thu dọn đồ ăn, hắn chợt ôm lấy Thẩm Mộng Nhu đi đến bên trong chính thất.
Bọn người hầu trong viện đều rất thức thời đi ra ngoài, để lại không gian cho hai người.
Màn chậm rãi hạ xuống, y phục của hai người dần rơi xuống đất, triền miên trên giường, Tần Huyền Qua chỉ cảm thấy tinh lực của mình tràn đầy hơn rất nhiều so với trước kia, một đêm triều miên, thẳng đến khi trời sáng.
Sáng sớm, Tần Huyền Qua phải vào triều nên đã đi trước. Không lâu sau, Thẩm Mộng Nhu từ trong giấc ngủ say cũng tỉnh lại, nàng cười một tiếng, thầm nghĩ: Điện hạ, đây là một phần đại lễ mà Nhu nhi đưa cho ngươi.
Hôm nay Tần Huyền Qua mang theo tâm tình không tệ đi vào triều, kết quả trên triều bị Tần Chinh Viễn vượt mặt, Tần Chinh Viễn buộc tội bao che, thì ra một tiểu tổng quản trong Đông cung cáo mượn oai hùm cường bạo dân nữ, lại chuyện nhỏ này để Tần Chính Viễn tô vẽ lên thành đủ loại dạng, Tần Huyền Qua nhìn bộ dạng dương dương đắc ý của Tần Chinh Viễn, nghĩ muốn phát tác mà không thể không nhịn.
Tần Hoàng dựa theo chuyện này, đối với Tần Huyền Qua có chút ý kiến, vừa vặn có một công việc bên ngoài, liền trực tiếp để hắn đi giải quyết, cần ra ngoài bảy tám ngày, giải quyết lũ lụt ở một huyện gần Kinh thành.
Bị Tần Chinh Viễn làm cho bất ngờ như vậy, Tần Huyền Qua đành phải cúi đầu đáp ứng, gần như không có thời gian phản ứng, sau khi hạ triều, Tần Huyền Qua trở lại Đông cung, sai người chuẩn bị một chút, sau đó ngồi trên xe ngựa mang theo đồ cứu tế rời đi.
…
Thẩm Hành Vu sợ đem dài lắm mộng, mang theo Huyết linh chi đi sự mình không cẩn thận, cho nên sau khi Tần Hoàng giao huyết linh cho cho nàng, nàng liền nhanh chóng chuẩn bị, để Thần nhi dùng hết thuốc, tuy bây giờ hắn đã khôi phục thị lực, nhưng muốn chắc chắn một chút vẫn tốt hơn.
Hôm nay Thẩm Hành Vu đang chuẩn bị dược liệu, Tần Chinh Viễn lại nhàn nhã đi đến.
“Tiểu tử Thần nhi đâu?” Tần Chinh Viễn đứng ở bên cạnh Thẩm Hành Vu, cười hì hì hỏi Thẩm Hành Vu.
Thẩm Hành Vu cũng không đáp, chỉ hỏi ngược lại: “Sao thế? Lại tới muốn hỏi ta thuốc sao?”
“Ha ha, đâu có đâu có.” Tần Chinh Viễn nghe thấy dược lại giống như rất hưng phấn, hắn cười nói: “Loại thuốc này dùng một lần là đủ rồi.”
“Xem ra, ngươi rất hận kẻ thù kia, lại để cho người ta không thể... khụ, không thể tiếp xúc nữ nhân.” Bây giờ Thẩm Hành Vu còn nhớ rõ, lúc trước Tần Chinh Viễn đến tìm nàng xin thuốc, nghe thấy tác dụng của thuốc, trên mặt liền rất hưng phấn.
“Nói đến cũng là ngươi chế được thuốc tốt, thì ra trên đời này còn có loại thuốc thần kỳ như vậy, nữ tử uống thuốc này, chỉ cần nam nữ phát sinh quan hệ, thuốc liền có thể rời đến trên người nam nhân, sau đó nam nhân liền không thể giao hợp, ha ha, cũng không biết bây giờ Tam ca có cảm nhận được không, à, không, hiện giờ Tam ca đang ngủ ở trị thủy, chắc cũng không tiếp cận với nữ nhân.” Tần Chinh Viễn cười ha ha nói.
“Ngươi dùng thuốc này trên người Tần Huyền Qua?” Thẩm Hành Vu hỏi.
“Đương nhiên, thuốc quý giá như vậy sao có thể tùy tiện lãng phí được.” Tần Chinh Viễn chợt nhớ đến cái gì đó, sau lại rất tiếc nuối nói với Thẩm Hành Vu: “Đáng tiếc, các ngươi muốn rời đi, không kịp xem một màn thú vị này rồi.”
“Mộc Thạch và Thẩm Mộng Nhu đã đi rồi sao?” Thẩm Hành Vu cũng đoán được là Tần Chinh Viễn cố ý buộc tội Tần Huyền Qua, là vì để cho Mộc Thạch và Thẩm Mộng Nhu có thời gian chạy trốn.
“Chưa có, đêm nay ta sẽ an bài.” Tần Chinh Viễn đối với chuyện này giống như rất hài lòng.
Ngay lúc hai người nói chuyện, Mộ Phi Chỉ từ bên trong đi ra, tiểu Thần nhi chậm rãi đi theo phía sau.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt của Tần Chinh Viễn, Mộ Phi Chỉ liền cực kỳ chán ghét, hắn lạnh lùng nhìn Tần Chinh Viễn, nói: “Ngươi thật là rảnh rỗi. Xem ra bà mối chưa có phá cửa nhà ngươi, à không đúng, Cô vương đã quên, bộ dáng của Tứ điện hạ hơi thô bạo, chỉ sợ...”
Mộ Phi Chỉ đi đến liền châm chọc bộ dạng xấu của Tần Chinh Viễn, cứ như vậy phá hư tâm tình đang tốt của hắn, hắn hừ lạnh một tiếng, cũng chán ghét nói: “Ba tháng, hình như Hoài Nam vương cũng sắp coi nơi này thành nhà của mình rồi.” Giống như mình mới là chủ nhân nơi này, coi họ Tần bọn họ mới là khách, nhìn một cái, trên người Mộ Phi Chỉ xuất hiện một khí tức rất quỷ dị.
“Hết bận rồi sao?” Thẩm Hành Vu thấy Mộ Phi Chỉ, giọng nói không khỏi mềm xuống, nàng có chút lo lắng nhìn Mộ Phi Chỉ, nhưng ánh mắt lại nghi hoặc nhìn Tần Chinh Viễn, chẳng lẽ Mộ Phi Chỉ gặp chuyện gì?”
“Ừ.” Mộ Phi Chỉ gật đầu, nhìn tiểu oa nhi xoay vòng vòng bên người mình, giống như trấn an Thẩm Hành Vu: “Không sao.”
“Vậy thì tốt.” Thẩm Hành Vu tiếp tục giã thuốc.
…
Thời gian Tần Huyền Qua ngốc ở trong huyện lũ lụt dài hơn so với tưởng tượng, thời gian dài, có người muốn tìm một cô nương trong sạch đưa đến trong phòng Tần Huyền Qua, dù trong trong huyện nhỏ này cũng không thiếu người. Tần Huyền Qua vốn đang muốn từ chói, nhưng bản thân mình đã rời đi rất lâu, vì thế liền giữ lại nàng.
Lúc trời tối, mỹ nhân trong ngực, trước hương thơm tươi mát của khuê nữ, kết quả, ngay tại thời khắc mấu chốt, nàng kia mắt ngập nước kinh ngạc nhìn Tần Huyền Qua ở phía trên.
“Cút!” Thật lâu sau, Tần Huyền Qua liền quát lên một tiếng.
Nàng kia bị khí thế của hắn dọa sợ, vội vàng hốt hoảng mặc y phục, nhanh nhẹn đi ra ngoài, kết quả vừa đi tới cửa, từ sau lưng nàng liền bay tới một thanh kiếm, khiến nàng dính vào trên khung cửa.
Máu của nàng kia chậm rãi chảy xuống, Tần Huyền Qua sững sờ ngồi ở trên giường, một lúc lâu sau cũng vẫn không tin được chuyện này. Hắn mặc xong quần áo, đi ra bên ngoài gọi cấp dưới của mình đến, để cho bọn họ mang thêm cô nương trong sạch đến.
Cấp dưới này đều kinh ngạc, bởi vì bọn họ biết chủ tử nhà mình chưa bao giờ có hành động như vậy, nhưng mà, chủ tử vẫn là chủ tử, không dám không theo mệnh lệnh của chủ tử, bọn họ lên tiếng, vội vàng đi ra ngoài, không đến nửa canh giờ, những người này liền dẫn đến ba bốn nữ tử đang nơm nớp lo sợ.
Tần Huyền Qua thử một đám, kết quả phát hiện, hắn giống như phế vật, không thể sinh hoạt vợ chồng.
Nữ nhân ru rú ở mép giường, giật mình nhìn vị nam nhân tuấn tú ở trước mặt, trong lòng không khỏi thổn thức, hiển nhiên, trong lòng các nàng cũng có chút thương tiếc, nó cũng biểu hiện trên mặt các nàng, các nàng nhìn về phía Tần Huyền Qua, trong mắt cũng có chút đồng tình.
Tần Huyền Qua từ nhỏ đã cao cao tại thượng, chưa bao giờ bị người ta xem thường như vậy, hơn nữa trong lòng khó chịu, hắn thậm chí còn không khống chế được cảm xúc, một ánh sáng xuất hiện, chỉ nghe thấy vài tiếng kêu thê thảm, tất cả nữ tử đều mất mạng.
Từ trong phòng tràn ngập mùi máu đi ra, Tần Huyền Qua ngồi ở trong sân, điên cuồng suy nghĩ, rốt cuộc là đã sai ở đâu, làm sao có thể xuất hiện sai lầm như vậy?