Ed: Vân Khinh
Đám phóng viên truyền thông kia, có mấy người sợ tới mức tay run run ngay cả camera cũng không cầm chắc.
Người khác không biết Mục Hoài đại biểu cho cái gì, nhưng bọn họ làm sao có thể không biết?
Phó Âm Sênh cuộn tròn trong ngực Mục Hoài, tốc độ lái xe của tài xế rất nhanh, mặc dù mặt của mình bị che lại, không nhìn thấy phong cảnh ven đường, nhưng cô vẫn cảm nhận được tốc độ xe chạy.
Chỉ là không khí trong xe rất là ngưng trệ.
Cô không để lộ mặt ra ngoài, cô khẳng định hiện tại gương mặt mình rất xấu, không còn hình tượng.
Vươn ngón tay ra, sờ soạng, nắm lấy cổ tay Mục Hoài, nhỏ giọng hô lên: "Mục Hoài?"
Nhìn không thấy anh, Phó Âm Sênh có cảm giác không an toàn.
Tiếng nói của Mục Hoài lộ ra một tia khí lạnh, ngón tay thon dài kéo áo khoác tây trang xuống, làm lộ ra khuôn mặt nhỏ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện lên một vệt máu đỏ chói mắt.
Ánh mắt Mục Hoài ngày càng tối đi, lấy khăn ướt sạch sẽ ra, lau sạch máu trên mặt cô, một bên đáp lời: "Ừ, đau không?"
Phó Âm Sênh vừa nhấc mắt, liền bắt gặp đôi mày đang nhăn chặt lại của anh, trong con ngươi tối tăm, dường như chỉ có bóng hình của cô.
Không đúng..
Từ trong ánh mắt Mục Hoài, Phó Âm Sênh thấy được bộ dáng xấu xí của mình.
"..."
Sợ tới mức vội vàng che mặt lại: "Ô ô ô, có phải em rất xấu xí, rất khó coi?"
Có phải sau này cô sẽ không còn là tiểu tiên nữ nữa phải không?
Ngón tay đang vươn ra của Mục Hoài bị động tác của cô làm cho ngừng lại.
Sau đó nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, đè lên cửa xe: "Không được đụng đến miệng vết thương, sẽ bị nhiễm trùng."
Dừng một chút, Mục Hoài bổ sung thêm một câu: "Tay em dơ."
Nói xong, lần nữa lấy khăn ướt ra, ngón tay thon dài hữu lực hơi lạnh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, từng ngón từng ngón lau sạch sẽ, một kẽ tay cũng không bỏ qua.
Phó Âm Sênh vốn dĩ muốn nói rằng mình không dơ, anh làm như vậy chả khác nào ghét bỏ cô.
Ai ngờ, lại thấy trên khăn tay trắng tinh Mục Hoài đang cầm, sau khi lau qua tay cô, bỗng nhiên xuất hiện một vệt đen.
Lời nói đến bên cửa miệng, đột nhiên im bặt.
Được rồi, là tay cô có chút dơ.
Còn không phải là do lúc trước quay hình, chơi mấy cái trò chơi, tay chống trên mặt đất nên bị dơ sao.
Ánh mắt Phó Âm Sênh chuyển qua khuôn mặt anh tuấn của anh.
Lại phát hiện, ánh mắt của Mục Hoài vẫn luôn đặt trên người cô.
Bị cặp mắt sâu thẳm như nhìn thấu mọi thứ của anh nhìn chằm chằm, trong lòng Phó Âm Sênh hơi căng thẳng, nghiêng nghiêng đầu, né tránh ánh mắt của anh: "Em đã không còn chảy máu, không cần đi bệnh viện được không?"
Mục Hoài nắm chặt cổ tay cô, đối với sự trốn tránh của cô, anh mãi đã tập thành thói quen, tiếng nói bình tĩnh lạnh nhạt vang lên: "Đi làm kiểm tra toàn thân."
"Em.."
Phó Âm Sênh vừa định cự tuyệt.
Đám phóng viên truyền thông kia, có mấy người sợ tới mức tay run run ngay cả camera cũng không cầm chắc.
Người khác không biết Mục Hoài đại biểu cho cái gì, nhưng bọn họ làm sao có thể không biết?
Phó Âm Sênh cuộn tròn trong ngực Mục Hoài, tốc độ lái xe của tài xế rất nhanh, mặc dù mặt của mình bị che lại, không nhìn thấy phong cảnh ven đường, nhưng cô vẫn cảm nhận được tốc độ xe chạy.
Chỉ là không khí trong xe rất là ngưng trệ.
Cô không để lộ mặt ra ngoài, cô khẳng định hiện tại gương mặt mình rất xấu, không còn hình tượng.
Vươn ngón tay ra, sờ soạng, nắm lấy cổ tay Mục Hoài, nhỏ giọng hô lên: "Mục Hoài?"
Nhìn không thấy anh, Phó Âm Sênh có cảm giác không an toàn.
Tiếng nói của Mục Hoài lộ ra một tia khí lạnh, ngón tay thon dài kéo áo khoác tây trang xuống, làm lộ ra khuôn mặt nhỏ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện lên một vệt máu đỏ chói mắt.
Ánh mắt Mục Hoài ngày càng tối đi, lấy khăn ướt sạch sẽ ra, lau sạch máu trên mặt cô, một bên đáp lời: "Ừ, đau không?"
Phó Âm Sênh vừa nhấc mắt, liền bắt gặp đôi mày đang nhăn chặt lại của anh, trong con ngươi tối tăm, dường như chỉ có bóng hình của cô.
Không đúng..
Từ trong ánh mắt Mục Hoài, Phó Âm Sênh thấy được bộ dáng xấu xí của mình.
"..."
Sợ tới mức vội vàng che mặt lại: "Ô ô ô, có phải em rất xấu xí, rất khó coi?"
Có phải sau này cô sẽ không còn là tiểu tiên nữ nữa phải không?
Ngón tay đang vươn ra của Mục Hoài bị động tác của cô làm cho ngừng lại.
Sau đó nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, đè lên cửa xe: "Không được đụng đến miệng vết thương, sẽ bị nhiễm trùng."
Dừng một chút, Mục Hoài bổ sung thêm một câu: "Tay em dơ."
Nói xong, lần nữa lấy khăn ướt ra, ngón tay thon dài hữu lực hơi lạnh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, từng ngón từng ngón lau sạch sẽ, một kẽ tay cũng không bỏ qua.
Phó Âm Sênh vốn dĩ muốn nói rằng mình không dơ, anh làm như vậy chả khác nào ghét bỏ cô.
Ai ngờ, lại thấy trên khăn tay trắng tinh Mục Hoài đang cầm, sau khi lau qua tay cô, bỗng nhiên xuất hiện một vệt đen.
Lời nói đến bên cửa miệng, đột nhiên im bặt.
Được rồi, là tay cô có chút dơ.
Còn không phải là do lúc trước quay hình, chơi mấy cái trò chơi, tay chống trên mặt đất nên bị dơ sao.
Ánh mắt Phó Âm Sênh chuyển qua khuôn mặt anh tuấn của anh.
Lại phát hiện, ánh mắt của Mục Hoài vẫn luôn đặt trên người cô.
Bị cặp mắt sâu thẳm như nhìn thấu mọi thứ của anh nhìn chằm chằm, trong lòng Phó Âm Sênh hơi căng thẳng, nghiêng nghiêng đầu, né tránh ánh mắt của anh: "Em đã không còn chảy máu, không cần đi bệnh viện được không?"
Mục Hoài nắm chặt cổ tay cô, đối với sự trốn tránh của cô, anh mãi đã tập thành thói quen, tiếng nói bình tĩnh lạnh nhạt vang lên: "Đi làm kiểm tra toàn thân."
"Em.."
Phó Âm Sênh vừa định cự tuyệt.