Lưu Ly tỉnh dậy trong một căn lều vải bên cạnh là Chu Dịch đang thẫn thờ.
"Dịch nhi, có chuyện gì vậy? ".
Chu Dịch nhìn cô " Tiểu thư, hắn ta thật không phải người". Cô vừa nói vừa nức nở khóc. Lưu Ly nhận ra ngay "hắn"mà Chu Dịch nói chính là Hắc Lãnh Thiên. Cô chợt nhớ đến Lại Văn Đình " Dịch nhi, Văn Đình ca huynh ấy sao rồi? ".
"Tiểu thư, lúc mà cô bị Hắc đế đánh ngất đi và rồi những chuyện đó xảy ra muội chỉ ước rằng thiếu chủ ( Lại Văn Đình) bị hắn giết còn hơn là nhìn thấy người bị dày vò trò đau đớn".
Lưu Ly bần thần, tuy Lại Văn Đình là người khơi màu cho cuộc chiến nhưng cô không muốn huynh ấy phải chịu chết, nay lại nghe những lời nói đó của Chu Dịch cô cũng phần nào tưởng tượng ra sự đau đớn đó. Chu Dịch phát hiện có người đi vào vội lau nước mắt rồi cuối người đi ra.
...
Bây giờ trông anh hiền hơn lúc trước. Không còn bộ hắc giáp đỏ máu hay thanh gươm sắc lẹm nữa. Anh chỉ là anh một hoàng thượng mà cô ngày đêm trông ngóng.
Lưu Ly khẽ thu mình, cô có cảm giác hơn sợ giống như cái lần đầu tiên mà cô và anh chung giường. Hắc Lãnh Thiên bước lại gần ngồi kế cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Lưu Ly khẽ nhìn hắn, mắt đỏ hoe.
"Vất vả cho nàng rồi! ".
"Không đâu ạ".
Rõ ràng trước mắt cô là một Hắc Lãnh Thiên hiền như... "bụt" thế lí nào cô lại cảm thấy lạnh xương sống. Hít một hơi can đảm cô thẳng thắn nhìn anh"Hoàng... Hoàng thượng! Thần thiếp không có ý mạo phạm nhưng bây giờ thần thiếp đang cảm thấy rất sợ hãi. Hoàng thượng thiếp... "Cô nghẹn lời.
Hắc Lãnh Thiên thở dài, quả thật anh lại doạ cho nàng ta sợ chếp khiếp rồi. Anh đứng dậy cởi chiếc áo ngoài ra rồi từ từ bế cô đưa lên giường. Thân hình vạm vỡ cơ bắp đó che khuất cô, anh khẽ xoa bụng cô " Bảo bối, ta xin lỗi vì đã làm nàng sợ. Ta biết lỗi rồi". Lưu Ly nức nở nhưng cứ cố kiềm chặt nước mắt. Cái trò nhận lỗi này của anh cô đã quá quen thuộc " Hoàng thượng, Văn Đình ca huynh ấy... ".
Hắc Lãnh Thiên ánh mắt vẫn dìu dàng nhưng trong thâm tâm lại như muốn gào thét " Chết tiệt, nữ nhân đáng ghét vừa nãy bảo sợ ta mà bây giờ lại nhắc đến tên khốn khiếp đó..... Tức tức quá hà.....:)) "
"Tên Lại Văn Đình kia dám ngang nhiên xông vào cấm cung lại còn cướp đi nữ nhân của ta, nàng nghĩ xem ta có thể để hắn sống ko? ".
"Hoàng thượng, thần thiếp xin người, Văn Đình ca và thiếp từ nhỏ là thanh mai trúc mã, huynh ấy chỉ vì suy nghĩ thiếu chính chắn nên mới làm ra chuyện này. Hoàng thượng ngài tha mạng cho huynh ấy đi. Có được không? ".
Hắc Lãnh Thiên cau mày. Anh bật dậy với lấy chiếc chăn bông đắp cho cô rồi anh rời chiếc giường ấm cúng đó" Chuyện đó nàng đừng nhắc nữa, bổn vương sẽ có cách giải quyết".
Hắc Lãnh Thiên lạnh lùng rời đi. Lưu Ly nhìn theo bóng anh mà cảm giác lạnh lẽo lại ùa về " Hoành thượng".
...
Phòng tra tấn
Lại Văn Đình tay chân bị trói, trên cổ có một sợi xích dài. Cả người hắn chi chít những vết thương, gương mặt phờ phạt trông rất đáng thương.
Đối diện với hắn là Hắc đế đang ngồi trên chiếc ghế Rồng mà hắn chuẩn bị cho ngài đăng cơ. Không còn là một anh "chồng tốt" nữa, Hắc Lãnh Thiên trở nên xa đoạ và phóng túng bên cạnh dàn cung phi mỹ nữ. Lại Văn Đình đau đớn nhìn hắn, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Hắc.... Lãnh Thiên, sao ngươi dám.... Thật uổng công A Ly luôn hết mực yêu thương ngươi luôn nói tốt cho ngươi..... Nếu để muội ấy chứng kiến cảnh này...... Ngươi...... "
Hắc Lãnh Thiên chẳng thấy gì là tội lỗi, anh ôm ấp vuốt ve những cô đào nóng bỏng"Lại Văn Đình, mộng Tân vương của người chưa bắt đầu thì đã kết thúc rồi. Bổn vương thật không tin ngươi lại là thanh mai trúc mã của sủng phi mà trẫm yêu thương nhất. Bỉ ổi, thật quá bỉ ổi" anh nhếch môi cười khinh bỉ. Lại Văn Đình nghiến răng"Đồ khốn, mày nói cái gì mà sủng phi, cái gì mà yêu thương nhất chứ? Tao khinh". "Thế nào, không phục à? Dù ngươi có nói gì hay làm gì đi nữa thì cũng không thể nào thay đổi được sự thật rằng nàng ta là nữ nhân của trẫm, là người mang cốt nhục của trẫm. Ngươi chắc hẳn cũng biết tính khí của nàng, cả đời này nàng chỉ có thể là nữ nhân của Hắc Lãnh Thiên ta, mãi mãi là như vậy. Dù bây giờ trẫm có vứt bỏ nàng ấy thì nàng ấy cũng sẽ không thể là của ngươi được. Hahaha".
Lại Văn Đình tức tối quơ quào tay chân làm những sợi xích rung lên bần bật " Tên khốn, ta sẽ giết ngươi! ".
"Được thôi, bổn vương sẽ cho ngươi một cơ hội".
Hắc Lãnh Thiên ra lệnh cho các nàng đào rời đi, anh tự tay chặt xích cho Lại Văn Đình. Hắn ta từ từ đứng dậy phòng bị, anh quăng một thanh kiếm, hắn nhanh chóng chớp lấy thời cơ vung kiếm đâm thẳng về phía Hắc Lãnh Thiên " Đồ khốn, chết đi". Trong khoảnh khắc anh khẽ nhếch mép lùi nhẹ ra sau, nhát kiếm sượt qua đâm thẳng vào vai trái của anh.
"Hoàng.... Hoàng thượng! ".
...
.
"Dịch nhi, có chuyện gì vậy? ".
Chu Dịch nhìn cô " Tiểu thư, hắn ta thật không phải người". Cô vừa nói vừa nức nở khóc. Lưu Ly nhận ra ngay "hắn"mà Chu Dịch nói chính là Hắc Lãnh Thiên. Cô chợt nhớ đến Lại Văn Đình " Dịch nhi, Văn Đình ca huynh ấy sao rồi? ".
"Tiểu thư, lúc mà cô bị Hắc đế đánh ngất đi và rồi những chuyện đó xảy ra muội chỉ ước rằng thiếu chủ ( Lại Văn Đình) bị hắn giết còn hơn là nhìn thấy người bị dày vò trò đau đớn".
Lưu Ly bần thần, tuy Lại Văn Đình là người khơi màu cho cuộc chiến nhưng cô không muốn huynh ấy phải chịu chết, nay lại nghe những lời nói đó của Chu Dịch cô cũng phần nào tưởng tượng ra sự đau đớn đó. Chu Dịch phát hiện có người đi vào vội lau nước mắt rồi cuối người đi ra.
...
Bây giờ trông anh hiền hơn lúc trước. Không còn bộ hắc giáp đỏ máu hay thanh gươm sắc lẹm nữa. Anh chỉ là anh một hoàng thượng mà cô ngày đêm trông ngóng.
Lưu Ly khẽ thu mình, cô có cảm giác hơn sợ giống như cái lần đầu tiên mà cô và anh chung giường. Hắc Lãnh Thiên bước lại gần ngồi kế cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Lưu Ly khẽ nhìn hắn, mắt đỏ hoe.
"Vất vả cho nàng rồi! ".
"Không đâu ạ".
Rõ ràng trước mắt cô là một Hắc Lãnh Thiên hiền như... "bụt" thế lí nào cô lại cảm thấy lạnh xương sống. Hít một hơi can đảm cô thẳng thắn nhìn anh"Hoàng... Hoàng thượng! Thần thiếp không có ý mạo phạm nhưng bây giờ thần thiếp đang cảm thấy rất sợ hãi. Hoàng thượng thiếp... "Cô nghẹn lời.
Hắc Lãnh Thiên thở dài, quả thật anh lại doạ cho nàng ta sợ chếp khiếp rồi. Anh đứng dậy cởi chiếc áo ngoài ra rồi từ từ bế cô đưa lên giường. Thân hình vạm vỡ cơ bắp đó che khuất cô, anh khẽ xoa bụng cô " Bảo bối, ta xin lỗi vì đã làm nàng sợ. Ta biết lỗi rồi". Lưu Ly nức nở nhưng cứ cố kiềm chặt nước mắt. Cái trò nhận lỗi này của anh cô đã quá quen thuộc " Hoàng thượng, Văn Đình ca huynh ấy... ".
Hắc Lãnh Thiên ánh mắt vẫn dìu dàng nhưng trong thâm tâm lại như muốn gào thét " Chết tiệt, nữ nhân đáng ghét vừa nãy bảo sợ ta mà bây giờ lại nhắc đến tên khốn khiếp đó..... Tức tức quá hà.....:)) "
"Tên Lại Văn Đình kia dám ngang nhiên xông vào cấm cung lại còn cướp đi nữ nhân của ta, nàng nghĩ xem ta có thể để hắn sống ko? ".
"Hoàng thượng, thần thiếp xin người, Văn Đình ca và thiếp từ nhỏ là thanh mai trúc mã, huynh ấy chỉ vì suy nghĩ thiếu chính chắn nên mới làm ra chuyện này. Hoàng thượng ngài tha mạng cho huynh ấy đi. Có được không? ".
Hắc Lãnh Thiên cau mày. Anh bật dậy với lấy chiếc chăn bông đắp cho cô rồi anh rời chiếc giường ấm cúng đó" Chuyện đó nàng đừng nhắc nữa, bổn vương sẽ có cách giải quyết".
Hắc Lãnh Thiên lạnh lùng rời đi. Lưu Ly nhìn theo bóng anh mà cảm giác lạnh lẽo lại ùa về " Hoành thượng".
...
Phòng tra tấn
Lại Văn Đình tay chân bị trói, trên cổ có một sợi xích dài. Cả người hắn chi chít những vết thương, gương mặt phờ phạt trông rất đáng thương.
Đối diện với hắn là Hắc đế đang ngồi trên chiếc ghế Rồng mà hắn chuẩn bị cho ngài đăng cơ. Không còn là một anh "chồng tốt" nữa, Hắc Lãnh Thiên trở nên xa đoạ và phóng túng bên cạnh dàn cung phi mỹ nữ. Lại Văn Đình đau đớn nhìn hắn, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Hắc.... Lãnh Thiên, sao ngươi dám.... Thật uổng công A Ly luôn hết mực yêu thương ngươi luôn nói tốt cho ngươi..... Nếu để muội ấy chứng kiến cảnh này...... Ngươi...... "
Hắc Lãnh Thiên chẳng thấy gì là tội lỗi, anh ôm ấp vuốt ve những cô đào nóng bỏng"Lại Văn Đình, mộng Tân vương của người chưa bắt đầu thì đã kết thúc rồi. Bổn vương thật không tin ngươi lại là thanh mai trúc mã của sủng phi mà trẫm yêu thương nhất. Bỉ ổi, thật quá bỉ ổi" anh nhếch môi cười khinh bỉ. Lại Văn Đình nghiến răng"Đồ khốn, mày nói cái gì mà sủng phi, cái gì mà yêu thương nhất chứ? Tao khinh". "Thế nào, không phục à? Dù ngươi có nói gì hay làm gì đi nữa thì cũng không thể nào thay đổi được sự thật rằng nàng ta là nữ nhân của trẫm, là người mang cốt nhục của trẫm. Ngươi chắc hẳn cũng biết tính khí của nàng, cả đời này nàng chỉ có thể là nữ nhân của Hắc Lãnh Thiên ta, mãi mãi là như vậy. Dù bây giờ trẫm có vứt bỏ nàng ấy thì nàng ấy cũng sẽ không thể là của ngươi được. Hahaha".
Lại Văn Đình tức tối quơ quào tay chân làm những sợi xích rung lên bần bật " Tên khốn, ta sẽ giết ngươi! ".
"Được thôi, bổn vương sẽ cho ngươi một cơ hội".
Hắc Lãnh Thiên ra lệnh cho các nàng đào rời đi, anh tự tay chặt xích cho Lại Văn Đình. Hắn ta từ từ đứng dậy phòng bị, anh quăng một thanh kiếm, hắn nhanh chóng chớp lấy thời cơ vung kiếm đâm thẳng về phía Hắc Lãnh Thiên " Đồ khốn, chết đi". Trong khoảnh khắc anh khẽ nhếch mép lùi nhẹ ra sau, nhát kiếm sượt qua đâm thẳng vào vai trái của anh.
"Hoàng.... Hoàng thượng! ".
...
.