Sáng hôm sau, Hắc Lãnh Thiên đã rời khỏi Lưu gia trang. Bên triều đình báo có việc khẩn nên anh chỉ kịp ôm cô và Đình Phong từ biệt rồi mất dạng.
Lưu Ly đến Thường các tìm lão bà để hỏi chuyện năm đó.
---
Sinh thần 12t, Lưu Ly ra dáng của một tiểu thiếu nữ. Nàng xinh như một nàng tiên trong bộ trang phục màu anh đào.
"Tiểu muội của huynh cũng đẹp lắm đấy chứ! ". Lưu Nguyên trầm trồ khen khiến nàng đỏ mặt.
- Ca ca này, huynh ấy... Có tới không ạ?
Lưu Nguyên cười, anh biết tiểu muội của mình đã thầm yêu tên đó " Có chứ! "
...
Trên bàn tiệc
- Phụ thân, con xin giới thiệu đây là Hắc công tử, huynh ấy là một... À... Một doanh nhân đến từ kinh thành, huynh ấy là bằng hữu của con đấy ạ!
Lưu viên ngoại cười gật gù, ông hài lòng về vị bằng hữu này của con trai " Hắc công tử, xin cứ tự nhiên, bạn của Lưu Nguyên luôn luôn được chào đón ở đây".
- Đa tạ Lưu viên ngoại!
...
Lưu Ly đi dạng cùng Hắc Lãnh Thiên bên bờ hồ.
"Huynh à, sau này huynh muốn cưới một người như thế nào? "
Câu hỏi của cô làm anh nhớ đến người đó. Anh cười chua chát.
- Hừm! Nương tử của ta à..... Nàng ấy phải là một người dịu dàng, biết quan tâm chăm sóc ta, ngốc nghếch một chút cũng được.
Anh chỉ nói đại mà nói trúng ngay tính cách của của cô luôn. Thế là cô ôm ấp hy vọng đó. Suốt hai năm trời cô theo đuổi anh, nhưng vì khoảng cách tuổi tác, khi ấy anh đã 25t còn cô thì 14t. Anh biết tình cảm của cô nhưng vẫn vờ như không biết vì anh không muốn nhìn thấy cô phải khổ sở. Tương lai của anh không biết còn bao nhiêu sóng gió, con đường trở thành vua không phải dễ dàng gì, anh không muốn cô bị liên luỵ.
Nhưng,
Anh đã xiêu lòng trước tình cảm trong sáng, ngây thơ của tiểu thiếu nữ đó. Anh đã cố gắng chối bỏ cảm xúc nhưng không thể. Thế là anh quay sang cuồng công việc, trở nên lạnh lùng hơn để cô rời xa anh.
Năm 15t, đêm trăng thanh gió mát,
Ngày này của 5 năm trước, cô và anh gặp nhau.
Cô ngắm lại căn biệt uyển đó.
- Hắc công tử, ta thân là kỹ nữ nhưng cũng là nữ nhân. Ta khuyên huynh một câu, nữ nhân bọn ta một khi đã bị tổn thương thì sẽ nhớ mãi cho đến chết. Dù ta không biết nữ nhân đó và ngài có quan hệ gì nhưng nếu ngài nhất định làm việc này thì ngài sẽ mất nữ nhân đó cả đời.
- Vậy cũng tốt!
Lưu Ly đi dạo ra đằng sau biệt uyển thì nghe thấy tiếng của một đôi nam nữ đang ân ái. Ban đầu cô định bỏ đi để giữ sự riêng tư nhưng...
- Hắc công tử, chàng thật xấu xa!
- Hắc công tử.....
Lưu Ly sụp đổ cả bầu trời. Hắc Lãnh Thiên khi ấy quay sang nhìn cô " Tiểu Ly, là muội à! ".
- Huynh... Huynh.... À?... Chuyện này..?
- À, Tiểu Ly... Ta...!
- Ta và Hắc công tử đà ân ái, tiểu muội à, muội đi ra chổ khác chơi đi.
Mọi thứ đều sụp đổ, Lưu Ly gượng cười rồi bỏ đi.
- Hắc công tử, ngài sẽ phải hối hận.
...
Tối đó, Lưu gia trang náo loạn cả lên, Lưu Ly mất tích.
- Nguyên Nguyên, con có tìm thấy tiểu thư không?
Lão thái bà lo lắng hỏi, Lưu Nguyên bất lực lắc đầu. Cô mất tích được ba ngày thì anh mới hay tin. Anh gấp rúc đi tìm cô nhưng vô vọng, anh chợt nhớ đến cái hang đó...
---
- Sau đó thì sao ạ?
- Sau đó hoàng thượng tìm được tiểu thư ở đó nhưng người đã ngất đi. Khi về tới nhà thì tiểu thư không còn nhớ gì cả và quên luôn hoàng thượng.
...
- Tiểu Ly! Muội đã đi đâu vậy? Muội có biết mọi người lo cho muội lắm không hả?
- Huynh đi đi, muội không muốn gặp huynh.
- Muội sao vậy chứ?
- Huynh thừa biết tình cảm muội dành cho huynh, thế mà huynh lại... Hức.. Hức..
- Tiểu Ly... Ta..!
- Muội ghét huynh!
Lưu Ly xô anh ra rồi chạy đi trong đêm tối. Đường đá lởm chởm, cô trượt chân ngã xuống vách núi, may thay anh đã kịp nắm lấy tay cô.
- Tiểu Ly, ta... Ta sẽ kéo muội lên..!
- Huynh buông muội ra đi, nếu làm vậy huynh cũng sẽ....
- Không! Ta không buông muội ra đâu! Cả đời này.... Ta cũng.... Không bao giờ.... Buông muội ra đâu!.
Khi cả hai đang ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Lưu Ly lấy hết dũng khí để nói lên tiếng lòng của bản thân.
- Huynh à! Muội thật hối hận vì đã quen biết huynh, muội thật hối hận vì đã yêu huynh quá sâu đậm. Muội tuy nhỏ tuổi nhưng muội vẫn phân biệt được đâu là tình yêu nam nữ. Nếu có thể muội ước rằng muội chưa từng quen biết một người như huynh. Muội.... Muội đau lắm... Huynh à!
Nói rồi cô gạt tay anh ra rồi rơi xuống vách núi đầu va vào tảng đá ngất lịm.
Lưu Ly đến Thường các tìm lão bà để hỏi chuyện năm đó.
---
Sinh thần 12t, Lưu Ly ra dáng của một tiểu thiếu nữ. Nàng xinh như một nàng tiên trong bộ trang phục màu anh đào.
"Tiểu muội của huynh cũng đẹp lắm đấy chứ! ". Lưu Nguyên trầm trồ khen khiến nàng đỏ mặt.
- Ca ca này, huynh ấy... Có tới không ạ?
Lưu Nguyên cười, anh biết tiểu muội của mình đã thầm yêu tên đó " Có chứ! "
...
Trên bàn tiệc
- Phụ thân, con xin giới thiệu đây là Hắc công tử, huynh ấy là một... À... Một doanh nhân đến từ kinh thành, huynh ấy là bằng hữu của con đấy ạ!
Lưu viên ngoại cười gật gù, ông hài lòng về vị bằng hữu này của con trai " Hắc công tử, xin cứ tự nhiên, bạn của Lưu Nguyên luôn luôn được chào đón ở đây".
- Đa tạ Lưu viên ngoại!
...
Lưu Ly đi dạng cùng Hắc Lãnh Thiên bên bờ hồ.
"Huynh à, sau này huynh muốn cưới một người như thế nào? "
Câu hỏi của cô làm anh nhớ đến người đó. Anh cười chua chát.
- Hừm! Nương tử của ta à..... Nàng ấy phải là một người dịu dàng, biết quan tâm chăm sóc ta, ngốc nghếch một chút cũng được.
Anh chỉ nói đại mà nói trúng ngay tính cách của của cô luôn. Thế là cô ôm ấp hy vọng đó. Suốt hai năm trời cô theo đuổi anh, nhưng vì khoảng cách tuổi tác, khi ấy anh đã 25t còn cô thì 14t. Anh biết tình cảm của cô nhưng vẫn vờ như không biết vì anh không muốn nhìn thấy cô phải khổ sở. Tương lai của anh không biết còn bao nhiêu sóng gió, con đường trở thành vua không phải dễ dàng gì, anh không muốn cô bị liên luỵ.
Nhưng,
Anh đã xiêu lòng trước tình cảm trong sáng, ngây thơ của tiểu thiếu nữ đó. Anh đã cố gắng chối bỏ cảm xúc nhưng không thể. Thế là anh quay sang cuồng công việc, trở nên lạnh lùng hơn để cô rời xa anh.
Năm 15t, đêm trăng thanh gió mát,
Ngày này của 5 năm trước, cô và anh gặp nhau.
Cô ngắm lại căn biệt uyển đó.
- Hắc công tử, ta thân là kỹ nữ nhưng cũng là nữ nhân. Ta khuyên huynh một câu, nữ nhân bọn ta một khi đã bị tổn thương thì sẽ nhớ mãi cho đến chết. Dù ta không biết nữ nhân đó và ngài có quan hệ gì nhưng nếu ngài nhất định làm việc này thì ngài sẽ mất nữ nhân đó cả đời.
- Vậy cũng tốt!
Lưu Ly đi dạo ra đằng sau biệt uyển thì nghe thấy tiếng của một đôi nam nữ đang ân ái. Ban đầu cô định bỏ đi để giữ sự riêng tư nhưng...
- Hắc công tử, chàng thật xấu xa!
- Hắc công tử.....
Lưu Ly sụp đổ cả bầu trời. Hắc Lãnh Thiên khi ấy quay sang nhìn cô " Tiểu Ly, là muội à! ".
- Huynh... Huynh.... À?... Chuyện này..?
- À, Tiểu Ly... Ta...!
- Ta và Hắc công tử đà ân ái, tiểu muội à, muội đi ra chổ khác chơi đi.
Mọi thứ đều sụp đổ, Lưu Ly gượng cười rồi bỏ đi.
- Hắc công tử, ngài sẽ phải hối hận.
...
Tối đó, Lưu gia trang náo loạn cả lên, Lưu Ly mất tích.
- Nguyên Nguyên, con có tìm thấy tiểu thư không?
Lão thái bà lo lắng hỏi, Lưu Nguyên bất lực lắc đầu. Cô mất tích được ba ngày thì anh mới hay tin. Anh gấp rúc đi tìm cô nhưng vô vọng, anh chợt nhớ đến cái hang đó...
---
- Sau đó thì sao ạ?
- Sau đó hoàng thượng tìm được tiểu thư ở đó nhưng người đã ngất đi. Khi về tới nhà thì tiểu thư không còn nhớ gì cả và quên luôn hoàng thượng.
...
- Tiểu Ly! Muội đã đi đâu vậy? Muội có biết mọi người lo cho muội lắm không hả?
- Huynh đi đi, muội không muốn gặp huynh.
- Muội sao vậy chứ?
- Huynh thừa biết tình cảm muội dành cho huynh, thế mà huynh lại... Hức.. Hức..
- Tiểu Ly... Ta..!
- Muội ghét huynh!
Lưu Ly xô anh ra rồi chạy đi trong đêm tối. Đường đá lởm chởm, cô trượt chân ngã xuống vách núi, may thay anh đã kịp nắm lấy tay cô.
- Tiểu Ly, ta... Ta sẽ kéo muội lên..!
- Huynh buông muội ra đi, nếu làm vậy huynh cũng sẽ....
- Không! Ta không buông muội ra đâu! Cả đời này.... Ta cũng.... Không bao giờ.... Buông muội ra đâu!.
Khi cả hai đang ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Lưu Ly lấy hết dũng khí để nói lên tiếng lòng của bản thân.
- Huynh à! Muội thật hối hận vì đã quen biết huynh, muội thật hối hận vì đã yêu huynh quá sâu đậm. Muội tuy nhỏ tuổi nhưng muội vẫn phân biệt được đâu là tình yêu nam nữ. Nếu có thể muội ước rằng muội chưa từng quen biết một người như huynh. Muội.... Muội đau lắm... Huynh à!
Nói rồi cô gạt tay anh ra rồi rơi xuống vách núi đầu va vào tảng đá ngất lịm.