Trong hoàng cung giờ đây đang rất căng thẳng. Thái hậu đang làm căng với hoàng thượng chuyện anh không phân xử vụ nô tỳ Thất Nhiệt Ba làm loạn. Còn về phần Nhiệt Ba, ả càng ngày lộng hành, ăn diện lộng lẫy như thể mình sắp đăng ngôi hậu.
...
"Tinh phi nương nương, thừa tướng cầu kiến! ".
Lưu Ly đang dùng trà nghe thấy thế lấy làm thắc mắc: " Sao ông ấy lại đến tìm ta chứ? Cho ông ta vào! ".
Uất Trì Quý bước vào. Ông ta trông già hơn vì lo lắng.
"Thần tham kiến Tinh phi nương nương! ".
"Tướng gia miễn lễ".
Lưu Ly ra hiệu mời ông ngồi.
- Tướng gia hôm nay đến tìm ta là chuyện gì sao?
Uất Trì Quý bỗng rưng rưng quỳ xuống: " Tinh phi nương nương, xin hãy nhận của thần một lạy! ". Lưu Ly theo phản xạ cuối xuống đỡ cái quỳ đó: " Ơ, tướg gia ngài đừng làm vậy! Dù gì ngài cũng là bậc trưởng bối, có chuyện gì thì cứ ngồi mà nói chuyện".
"Nương nương, xin đa tạ người đã ra tay bảo vệ Tề quý nhân, nghĩa nữa của thần".
"Tướng gia không cần khách sáo. Dù sao nàng ấy cũng mang cốt nhục của hoàng thượng và cũng là tỷ muội của ta. Đó là chuyện ta nên làm thôi".
"Nương nương.... Đại hoàng tử, ngài ấy...? "
Lưu Ly thoáng buồn: " Vẫn chưa tỉnh".
Uất Trì Quý thở dài lắc đầu: " Lịch sử lại lặp lại rồi! ". "Lịch sử? ". Uất Trì Quý ngập ngừng một lát rồi quyết định nói: "Tinh phi nương nương, người có biết vì sao ta luôn phản đối việc hoàng thượng phong người làm hậu không? ".
"Ta không biết, xin tướng gia chỉ giáo? ".
"Thật ra... "
...
"Năm đó Lãnh Phong đại hoàng tử từ nhỏ cơ địa yếu ớt nên thường bị bệnh, nhị hoàng tử Lãnh Thiên chính là người bạn duy nhất của ngài ấy. Lần đó, Huyết đế trở về từ trận chiến đã xảy ra một chuyện... "
"Phụ hoàng, xin hãy dừng lại đi! ".
"A.... Đau... Đau quá! "
"Phụ hoàng, huynh ấy sẽ không chịu nổi mất! ".
Mặc cho Hắc Lãnh Thiên gào khóc van xin, Huyết đế vẫn ung dung uống rượu. Hắc Lãnh Phong bị một đám người xông vào đánh đến bán sống bán chết.
"Phụ hoàng..... Thàn nhi xin người... Hãy dừng lại đi... Phụ hoàng... "
Huyết đế nhìn đại hoàng tử đang đau đớn rồi lại nhìn nhị hoàng tử, nhếch mép: " Thiên nhi! Con là người mà ta tin tưởng nhất, là người thích hợp để thay ta kế vị. Con không được phép yếu đuối".
Hắc Lãnh Thiên lắc đầu: " Phụ hoàng, con xin người.... Con sẽ kế vị mà... Xin người hãy tha cho hoàng huynh đi... Phụ hoàng con xin người".
"Thiên nhi! Đã là con của trẫm thì không được yếu đuối. Nếu con rơi một giọt nước mắt thì ta sẽ cho người rạch một nhát dao vào tim của con một vết sẹo lên người của Lãnh Phong. Hãy vứt bỏ thứ tình cảm tầm thường kia đi cũng giống như ả đàn bà đã vứt bỏ con năm đó".
"Phụ.... Hoàng...!..... Đừng..... Nhị đệ....".
"Hoàng huynh! ".
"Nhị đệ! Con.... Người.... Quan trọng.... Nhất..... Chính là..... Là..... "
Lãnh Phong nói chưa dứt câu thì đã ra đi. Hắc Lãnh Thiên ngớ người ra: " Hoàng huynh? Hoàng huynh à? Tỉnh lại đi chứ? Hoàng huynh? Hoàng huynh! ".
Hắc Lãnh Thiên ngồi bên cạnh thể xác lạnh ngắt của anh mình mà đầu óc trống rỗng.
"Thiên nhi, nhìn ta đây này! ".
Huyết đế nói với anh: " Thiên nhi, con hãy nhớ, người đã giết hoàng huynh của con chính là bản thân con! "
"Không! Không phải con! Không phải con! ".
Hắc Lãnh Thiên như điên loạn gào thét.
"Thiên nhi, con quá yếu đuối! Nếu con không khóc lóc van xin thì hoàng huynh con đã không chết! ".
"Không! ".
"Con quá yếu đuối, yếu đuối! ".
"Không! Không phải con! Không! ".
Hắc Lãnh Thiên trong cơn hoảng loạn đã vung kiếm chém một nhát vào người Huyết đế rồi ngất đi.
"Hả? Hoàng thượng! Ngài không sao chứ? Hoàng thượng! ".
"Ư... Ư! Tuyết Nguyệt.... Ta thành thật xin lỗi.... "
"Hoàng thượng, xin ngài đừng nói vậy! Để thần thiếp gọi ngự y đến".
"Không.... Không kịp nữa rồi! Tuyết Nguyệt, hãy nghe ta nói.... Hãy giúp ta... Giang sơn này là tâm huyết của ta... Nàng hãy giúp cho Thiên nhi lên ngôi..... Hãy giúp nó trở thành.... Một.... Một người mạnh mẽ... "
Tuyết Dược rơi nước mắt chạy đi tìm ngự y nhưng cô đứng khựng lại khi nghe Huyết đế nói trong vô thức: " Giai Giai...... Ta.... Có lỗi với nàng.... Giai Giai... ".
"Hoàng hậu nương nương vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế! "
"Chúng khanh gia! Đêm qua hoàng thượng và đại hoàng tử đã..... Bị thích khách ám sát. Nay bổn cung theo di nguyện của người truyền ngôi cho nhị hoàng tử Hắc Lãnh Thiên lấy hiệu là Hắc đế kế thừa giang sơn đại nghiệp của Huyết đế".
"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! ".
...
"Sau đó Tuyết Nguyệt hoàng hậu thoái vị cùng tam hoàng tử đến ở hoang cung. Không may tam hoàng tử đùa nghịch nên rơi xuống giếng chết ỉu".
Lưu Ly lấy tay che miệng, vẻ mặt đau thương.
"Tuyết Nguyệt hoàng hậu đã hy sinh tình yêu cùng thanh xuân của mình để bảo toàn giang sơn xã tắc của tiên đế".
"Ngài ngăn cản việc lập hậu không phải vì sợ ta sẽ trở thành Tuyết Nguyệt hoàng hậu thứ hai mà là vì đại hoàng tử".
"Nương nương, vì người đã cứu nghĩa nữ của thần nên thần thật lòng khuyên người một câu. Hoàng thượng không phân xử chuyện Thất phi dung túng nô tỳ không phải sủng ái ả mà là vì muốn uốn nắn sự kiên cường của đại hoàng tử. Nương nương, hoàng thượng yêu người thật lòng nhưng cũng vì thế mà xem người cái gai trong mắt. Thần biết trên đời này, chỉ có có người mới có thể thay đổi được hoàng thượng".
"Tướng gia.. "
"Nương nương, xin hãy bảo trọng"
...
"Tinh phi nương nương, thừa tướng cầu kiến! ".
Lưu Ly đang dùng trà nghe thấy thế lấy làm thắc mắc: " Sao ông ấy lại đến tìm ta chứ? Cho ông ta vào! ".
Uất Trì Quý bước vào. Ông ta trông già hơn vì lo lắng.
"Thần tham kiến Tinh phi nương nương! ".
"Tướng gia miễn lễ".
Lưu Ly ra hiệu mời ông ngồi.
- Tướng gia hôm nay đến tìm ta là chuyện gì sao?
Uất Trì Quý bỗng rưng rưng quỳ xuống: " Tinh phi nương nương, xin hãy nhận của thần một lạy! ". Lưu Ly theo phản xạ cuối xuống đỡ cái quỳ đó: " Ơ, tướg gia ngài đừng làm vậy! Dù gì ngài cũng là bậc trưởng bối, có chuyện gì thì cứ ngồi mà nói chuyện".
"Nương nương, xin đa tạ người đã ra tay bảo vệ Tề quý nhân, nghĩa nữa của thần".
"Tướng gia không cần khách sáo. Dù sao nàng ấy cũng mang cốt nhục của hoàng thượng và cũng là tỷ muội của ta. Đó là chuyện ta nên làm thôi".
"Nương nương.... Đại hoàng tử, ngài ấy...? "
Lưu Ly thoáng buồn: " Vẫn chưa tỉnh".
Uất Trì Quý thở dài lắc đầu: " Lịch sử lại lặp lại rồi! ". "Lịch sử? ". Uất Trì Quý ngập ngừng một lát rồi quyết định nói: "Tinh phi nương nương, người có biết vì sao ta luôn phản đối việc hoàng thượng phong người làm hậu không? ".
"Ta không biết, xin tướng gia chỉ giáo? ".
"Thật ra... "
...
"Năm đó Lãnh Phong đại hoàng tử từ nhỏ cơ địa yếu ớt nên thường bị bệnh, nhị hoàng tử Lãnh Thiên chính là người bạn duy nhất của ngài ấy. Lần đó, Huyết đế trở về từ trận chiến đã xảy ra một chuyện... "
"Phụ hoàng, xin hãy dừng lại đi! ".
"A.... Đau... Đau quá! "
"Phụ hoàng, huynh ấy sẽ không chịu nổi mất! ".
Mặc cho Hắc Lãnh Thiên gào khóc van xin, Huyết đế vẫn ung dung uống rượu. Hắc Lãnh Phong bị một đám người xông vào đánh đến bán sống bán chết.
"Phụ hoàng..... Thàn nhi xin người... Hãy dừng lại đi... Phụ hoàng... "
Huyết đế nhìn đại hoàng tử đang đau đớn rồi lại nhìn nhị hoàng tử, nhếch mép: " Thiên nhi! Con là người mà ta tin tưởng nhất, là người thích hợp để thay ta kế vị. Con không được phép yếu đuối".
Hắc Lãnh Thiên lắc đầu: " Phụ hoàng, con xin người.... Con sẽ kế vị mà... Xin người hãy tha cho hoàng huynh đi... Phụ hoàng con xin người".
"Thiên nhi! Đã là con của trẫm thì không được yếu đuối. Nếu con rơi một giọt nước mắt thì ta sẽ cho người rạch một nhát dao vào tim của con một vết sẹo lên người của Lãnh Phong. Hãy vứt bỏ thứ tình cảm tầm thường kia đi cũng giống như ả đàn bà đã vứt bỏ con năm đó".
"Phụ.... Hoàng...!..... Đừng..... Nhị đệ....".
"Hoàng huynh! ".
"Nhị đệ! Con.... Người.... Quan trọng.... Nhất..... Chính là..... Là..... "
Lãnh Phong nói chưa dứt câu thì đã ra đi. Hắc Lãnh Thiên ngớ người ra: " Hoàng huynh? Hoàng huynh à? Tỉnh lại đi chứ? Hoàng huynh? Hoàng huynh! ".
Hắc Lãnh Thiên ngồi bên cạnh thể xác lạnh ngắt của anh mình mà đầu óc trống rỗng.
"Thiên nhi, nhìn ta đây này! ".
Huyết đế nói với anh: " Thiên nhi, con hãy nhớ, người đã giết hoàng huynh của con chính là bản thân con! "
"Không! Không phải con! Không phải con! ".
Hắc Lãnh Thiên như điên loạn gào thét.
"Thiên nhi, con quá yếu đuối! Nếu con không khóc lóc van xin thì hoàng huynh con đã không chết! ".
"Không! ".
"Con quá yếu đuối, yếu đuối! ".
"Không! Không phải con! Không! ".
Hắc Lãnh Thiên trong cơn hoảng loạn đã vung kiếm chém một nhát vào người Huyết đế rồi ngất đi.
"Hả? Hoàng thượng! Ngài không sao chứ? Hoàng thượng! ".
"Ư... Ư! Tuyết Nguyệt.... Ta thành thật xin lỗi.... "
"Hoàng thượng, xin ngài đừng nói vậy! Để thần thiếp gọi ngự y đến".
"Không.... Không kịp nữa rồi! Tuyết Nguyệt, hãy nghe ta nói.... Hãy giúp ta... Giang sơn này là tâm huyết của ta... Nàng hãy giúp cho Thiên nhi lên ngôi..... Hãy giúp nó trở thành.... Một.... Một người mạnh mẽ... "
Tuyết Dược rơi nước mắt chạy đi tìm ngự y nhưng cô đứng khựng lại khi nghe Huyết đế nói trong vô thức: " Giai Giai...... Ta.... Có lỗi với nàng.... Giai Giai... ".
"Hoàng hậu nương nương vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế! "
"Chúng khanh gia! Đêm qua hoàng thượng và đại hoàng tử đã..... Bị thích khách ám sát. Nay bổn cung theo di nguyện của người truyền ngôi cho nhị hoàng tử Hắc Lãnh Thiên lấy hiệu là Hắc đế kế thừa giang sơn đại nghiệp của Huyết đế".
"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! ".
...
"Sau đó Tuyết Nguyệt hoàng hậu thoái vị cùng tam hoàng tử đến ở hoang cung. Không may tam hoàng tử đùa nghịch nên rơi xuống giếng chết ỉu".
Lưu Ly lấy tay che miệng, vẻ mặt đau thương.
"Tuyết Nguyệt hoàng hậu đã hy sinh tình yêu cùng thanh xuân của mình để bảo toàn giang sơn xã tắc của tiên đế".
"Ngài ngăn cản việc lập hậu không phải vì sợ ta sẽ trở thành Tuyết Nguyệt hoàng hậu thứ hai mà là vì đại hoàng tử".
"Nương nương, vì người đã cứu nghĩa nữ của thần nên thần thật lòng khuyên người một câu. Hoàng thượng không phân xử chuyện Thất phi dung túng nô tỳ không phải sủng ái ả mà là vì muốn uốn nắn sự kiên cường của đại hoàng tử. Nương nương, hoàng thượng yêu người thật lòng nhưng cũng vì thế mà xem người cái gai trong mắt. Thần biết trên đời này, chỉ có có người mới có thể thay đổi được hoàng thượng".
"Tướng gia.. "
"Nương nương, xin hãy bảo trọng"