Doãn Hạc Linh cũng không để ý đến mặt mũi ở trước mặt mụi mụi và chất nhi, cố gắng nặn ra lệ đem chuyện xảy ra ở quản trường Chu tước kể lại sơ lược, hắn dĩ nhiên không nói là do nữ nhi của mình khiêu khích Phượng Khinh Vũ trước, mà chỉ nói chuyện sau khi hắn đến, Phượng Khinh Vũ đã làm tổn hại đến mặt mũi của Doãn gia như thế nào
Doãn thục phi nghe xong, sắc mặt biến đổi nhanh chóng, pằng một tiếng vỗ xuống bàn trà, cả giận nói : “ Hay cho Phượng Khinh Vũ, không ngờ lại dám đụng đến Doãn gia ta”
Hiền vương đứng bên cạnh cũng nhíu mày, đầu tiên nàng ta chạy đến thanh lâu ngưng hắn, sau đó lại trước đám đông muốn làm cửu cửu tán gia bại sản, hắn không biết nàng hận mình như vậy, trước kia hắn nhìn lầm nàng rồi!
Doãn Hạc Linh cau mày trầm tư, hắn từ trước đến giờ trầm ổn, mặc dù vừa rồi ở quảng trường chu tước bị nữ tử kia chọc giận không nhẹ nhưng vẫn ẩn nhẫn. Doãn thục phi là sủng phi của đương kim hoàng đế, nếu có nàng ở phía sau bày mưu tính kế dĩ nhiên sẽ hữu dụng hơn
“ Mụi mụi, bây giờ không phải là thời điểm trở mặt”
“Cữu cữu chẳng lẽ đã có đối sách?” Tông Chính vân triệt nhìn về phía doãn Hạc Linh.
Doãn thục phi cũng nhìn về phía hắn, mặc dù nàng tức giận, nhưng nàng biết khế ước kia một khi đã kí thì không phải là phế thải. Chuyện Phượng Khinh Vũ ngưng phu, Minh đế cũng từng chất vấn nàng, nàng thật vất vả mới có thể dàn xếp, nếu như chuyện này truyền đến tai của Minh đế, chẳng những sẽ làm ngài đối với huynh muội các nàng thất vọng, ngược lại còn ảnh hưởng đến tiền đồ của Triệt nhi, nhưng trong hoàng cung cũng chưa bao giờ thiếu người nhiều chuyện, chuyện này e không giữ được lâu
“ vạn lượng hoàng kim, cho dù vi huynh có tán gia bại sản chưa chắc tìm được số tiền lớn như vậy, chuyện này cùng với chuyện ở thanh lâu e cũng đủ làm ảnh hưởng đến tiền đồ của Triệt nhi” Doãn Hạc Linh tỉnh táo phân tích.
Dứt lời, mẹ con Tông Chính Vân Triệt không biết nói gì, chỉ đành chau mày, sắc mặt tối sầm
“ Chỉ là, chuyện này tuy rằng khó giải quyết nhưng không phải không có biện pháp”
“Ca ca rốt cuộc có đối sách gì, nhanh lên nói a!” Doãn Thục phi trong lòng gấp gáp, không muốn nghe Doãn Hạc Linh thừa nước đục thả câu.
Doãn Hạc Linh nhìn Tông Chính Vân Triệt một chút, sau đó lại liếc nhìn Doãn thục phi, trên mặt nâng lên nụ cười quỷ dị :
“ Triệt nhi và Phượng Khinh Vũ vốn là người một nhà, vậy chuyện ngưng phu ở thanh lâu, cũng như chuyện ngày hôm nay, đều chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không”
Tông Chính Vân Triệt và Doãn thục phi là người thông minh, vừa nghe đã hiểu ý tứ của hắn. Chỉ cần Phượng Khinh Vũ vẫn là vương phi của Tông Chính Vân Triệt, thì chuyện nàng xông vào thanh lâu ngưng phu, chỉ là chuyện vợ chồng giận dỗi cãi nhau, mà vạn lượng hoàng kim, giấy nợ, đương nhiên cũng được xóa sạch
“ Nhưng, chất nhi đã kí vào hòa ly thư” Muốn hắn đi nhận lỗi với nàng, hắn quả thật không thể làm được
“ A, hòa ly thư, Triệt nhi, ngươi từng ký qua sao?” Con mắt của Doãn Hạc Linh sáng loáng, hỏi ngược lại.
Tông Chính Vân Triệt lập tức hiểu ý của Doãn Hạc Linh, chỉ cần hủy bỏ hưu thư, mà hắn cũng không thừa nhận mình đã từng kí qua, vậy hắn và nàng vẫn còn là phu thê
“ Cửu cửu cứ đùa, Khinh Vũ chẳng qua là giận con mà thôi!. Làm gì có hòa ly thư nào chứ, con chưa từng xem qua” Tông Chính Vân Triệt cố làm nghi ngờ nói, trong con ngươi xẹt qua ý cười âm hiểm
người định ra kế sách. Doãn Hạc Linh sẽ phái thị vệ trong phủ của mình – Tần Tuấn đi hủy hòa ly thư trước, nếu như bị người khác phát hiện, cũng có thể nói là Tần Tuấn thầm mến Doãn Ngọc Yên, không muốn nhìn thấy nàng không vui, cho nên đi trộm giấy nợ vạn lượng hoàng kim
Phượng phủ, Hương Trức viện
Phượng Khinh Vũ cùng Lan Tâm trở về từ quảng trường Chu Tước cũng đã gần giữa trưa, sau khi người ở trong vườn dùng cơm, liền nằm ở trong rừng trúc tắm nắng. Xuyên qua đến nơi này được ngày, mỗi ngày đều không thể ngủ ngon giấc, hiện tại rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt
Từ nhỏ, Phượng Khinh Vũ bị Phượng Ngạn ghét bỏ, cho tới nay, đều dùng cơm riêng, hoặc đều tới chỗ của Phượng lão phu nhân, cho nên, hôm nay từ quảng trường trở về, nàng chưa gặp qua mẹ con Liễu di nương, mà mẹ con người cũng rất an phận, không đến tìm nàng gây phiền phức. Phượng Khinh Vũ nhàn nhã ngủ một giấc thẳng tới gần tối, mới bị Lan Tâm gọi dây ăn cơm
Tỉnh dậy, tinh thần thật sảng khoái, sau khi Phượng Khinh Vũ ăn cơm, dùng điểm tâm trái cây với Lan Tâm, lại vùi mình nằm ở trên ghế, thưởng thức bóng đêm trong rừng trúc
Hôm nay, mùng tháng , trăng sáng vành vạch, nhưng không tròn, Phượng Khinh Vũ nhìn trời một chút, tự nhiên nhớ đến đêm đó, nàng cùng với Ân Dạ Ly thưởng trăng ở Lãm Nguyệt Lâu
Màu tóc bạch kim, ngân diên hình ưng, đôi mắt lạnh lùng nhưng thâm thúy của nam tử kia, tản mát chút cô độc để lại ấn tượng sâu trong lòng Phượng Khinh Vũ, cũng là nguyên nhân khiến nàng nảy sinh hảo cảm với hắn. Ở nơi này, không thân không thích, nàng cũng cô đơn giống hắn
Ân Dạ Ly, ngươi rốt cuộc là người như thế nào?
Phượng Khinh Vũ nhẹ nhàng thở dài, thu hồi ánh mắt, nhặt một khối điểm tâm bỏ vào miệng, nhẹ nhàng nhai. Điểm tâm mềm mềm, vào miệng tan nhanh, ngọt ngọt trong miệng, lại không thấm vào trong lòng
Hí. . . . . .
Trong không khí truyền đến tiếng động rất nhỏ. Thật rất nhỏ, nhỏ đến mức không thể nghe được. Nhưng Phượng Khinh Vũ lại nghe thấy, con người nàng sáng lên, nhưng giả bộ như không biết gì cả, tiếp tục dùng điểm tâm, ngắm trăng
Phượng Khinh Vũ không có nghe lầm, cách nàng không xa, trên một mái hiên, Tần Tuấn đã ngồi đó suốt nửa đêm, ngồi đến chân bắt đầu tê dại, lúc này hắn nhẹ nhàng chuyển động, lại bị Phượng Khinh Vũ chú ý
Nữ nhân này là dạ miêu sao?. Nửa đêm canh ba không ngủ, làm hại hắn ở trên nóc nhà, nửa đêm bị muỗi đốt muốn chết. Thị nữ của nàng đã lui xuống nghỉ ngơi, nàng còn ở đây làm gì a!
Tần Tuấn mắng thầm trong lòng, cũng không dám cử động, ban ngày hắn nhận được lệnh của hữu tướng Doãn Hạc Linh, chuẩn bị trời tối, đợi sau khi Phượng Khinh Vũ ngủ mê sẽ đánh ngất nàng, sau đó trộm hòa ly thư.
Ai biết hắn đã ngồi đây chờ suốt nửa đêm, Phượng Khinh Vũ không những không ngủ, mắt lại sáng hơn ban ngày, trong lòng hắn nhất thời nóng nảy, chuẩn bị đi nước cờ hiểm, trực tiếp bay xuống đánh ngất Phượng Khinh Vũ, đoạt hòa ly thư sau đó rời đi
“ Ai da” Lúc này, Phượng Khinh Vũ cũng đang duỗi thẳng lưng, đứng dậy, tự nhủ: “ Trăng cũng thưởng xong rồi, điểm tâm cũng ăn đủ rồi, nên trở về phòng ngủ thôi”
Tần Tuấn nghe vậy, tròng mắt sáng lên, mới chuẩn bị bay xuống, nhưng lại ngừng lại
Phượng Khinh Vũ đưa lưng về phía hắn, trong mắt ánh sáng chợt lóe, khóe môi cong lên một nụ cười
Sau khi Phượng Khinh Vũ vào phòng, Tần Tuấn nhẹ nhàng ẩn người dưới bệ cửa sổ, nghe được tiếng vang xào xạc trong lòng một hồi, lại trở về yên tĩnh. Hắn mới chọc ngón tay, đem ống trúc mê hương chuẩn bị trước đó thổi vào. Chờ giây lát, nghe được tiếng hít thở vững vàng của Phượng Khinh Vũ, xác định nàng đã trúng thuốc mê, hắn lặng lẽ đi vào
Phượng Khinh Vũ mặc áo ngủ, trên tây siết chặt một phong thư. Đã ngủ thiếp đi, lại cất vật kiện ở bên người, nhất định là hòa ly thư và giấy nợ. Tần Tuấn thuận lợi lấy được phong thư, hả hê một tiếng, sau đó rời đi.