Việc hắn mất trí nhớ, nàng bị thất sủng đã trở thành "bí mật" mà ai ai trên dưới hoàng cung đều biết. Nàng quá đau buồn nên không ra ngoài, chỉ một mình ở lại điện và ngây ngốc nhìn ra cửa, các quan thần và nô tỳ thân cận thấy vậy cũng nhọc tâm khuyên bảo nhưng họ biết đây là tâm bệnh....
Nàng chờ hắn!
Còn hắn, sau khi được mấy lão thần tu luyện trí nhớ, đã nhớ được kha khá phần nào bản thân là vua một nước, trở lại trị vì yên ổn như ban đầu. Chỉ có điều, riêng nàng thì hắn không nhớ, thường xuyên lạnh nhạt, kêu là phải tới, đuổi là phải đi....Điều nàng đau lòng nhất không phải đơn giản vậy mà là hắn thường xuyên tuyển tú nữ, nạp thứ phi, hàng đêm vận động kịch liệt, có đêm thị tẩm vui đùa tận 6 người.....
Nàng biết chứ, biết hết tất cả nhưng nàng vẫn tin, hắn nhất định sẽ nhớ ra.....
"Hoàng thượng, trà của người!"- Nàng cung kính đưa cho hắn, không dám ngẩng mặt lên, vì nàng sợ sẽ nhìn thẳng vào cảnh tượng hắn một tay âu yếm sủng phi một tay vui đùa mỹ nhân....
Hắn lạnh nhạt gật đầu một tiếng, rồi cầm ly trà lên đưa cho Yên phi - đại sủng phi của hoàng thượng bây giờ, nàng đau lòng chịu đựng cảnh đó, tim đau thật đau, nàng cũng đã từng được hắn sủng ái như vậy....
"Nóng quá!!"- Nàng ta nhấp một miếng trà liền hét lên, thẳng tay hắt thẳng ly trà lên đầu nàng.
Rõ ràng lúc nãy nàng nấu nước ấm, không nóng, là nàng ta cố ý giở trò.
Hắn ngước mắt lên nhìn nàng ướt như chuột lột, hờ hững quay sang vị sủng phi kia, giọng nói mang đậm sự cưng chiều:
"Tiểu Yên Yên ngoan, đừng so đo với hạng người đó, quả nhân dẫn nàng đi chơi!"
Nghe hắn nói vậy, nàng ta cũng không chịu lắm, nhíu nhíu mày liễu lại....
"Ngoan, đừng bực tâm, quả nhân sẽ rất đau lòng!"- Hắn cười, sau đó ôm Yên phi và Tiêu mỹ nhân ra ngoài, để nàng lại một mình....
Nàng bất lực xoa xoa bàn tay mềm mại bị Yên phi "vô tình" giẫm lên khi nãy mà hắn đâu hay biết! Nước trà nhiễu giọt trên mái tóc của nàng, có lẽ đã vô tình hòa vào nước mắt chăng?
Nàng gượng cười đứng dậy, nàng không tin, nàng không khiến hắn nhớ lại nàng được!
Tối hôm ấy, nàng mặc bộ hỉ phục hí hửng chạy đến Kim Loan Điện.
Hoàng thượng, ngày hạnh phúc nhất của chúng ta chính là ngày hỉ - cái ngày mà ta về làm nương tử của người....
Người biết không, tối hôm đó, người đã nói với ta rằng, người chỉ quan tâm một mình ta, người còn nhớ không?
Người còn nói rằng, dù người có bị ép nạp thêm phi cũng không vơi đi sự sủng ái đối với ta, người còn nhớ không?
Người đã vì ta mà đối đầu với trăm vị chư thần trên triều chỉ vì muốn xây cho ta một nhạc lầu lớn, người còn nhớ không?
Và quan trọng, người.....rất yêu ta, người có nhớ không?
Chẳng mấy chốc suy nghĩ vẩn vơ nàng đã đứng trước cửa Kim Loan Điện, nàng hít một hơi thật sâu, dịu dàng chỉnh sửa lại hỉ phục....Hoàng thượng, người nhất định phải nhớ ra ta!
Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, từng bước thỏ thẻ đi vào gian phòng của hắn...
"Ưm....Ân....Hoàng thượng, vào sâu a~"
Nàng chết đứng, trân trân nhìn hai người trần như nhộng trên giường....Tiếng rên rĩ như rót mật vào tai của Yên phi làm trái tim nàng thót lại, tay vô thức nắm chặt bộ hỉ phục....
Tấm lưng cường tráng của hắn đối diện với nàng, hắn liên tiếp luận động thõa mãn Yên phi ở dưới thân. Gương mặt trắng nõn của nàng ta thấm đẫm mồ hôi nhưng không thể không thừa nhận, ở trên giường nàng ta trở nên quyến rũ hơn thì phải...
Nàng ta đang dâm đãng tiếp nhận cái to lớn của hắn hết sức ra vào, đột nhiên thấy nàng đứng ở đó, trừng mắt ướt nhìn nàng ta....Nàng ta nhếch mép cười một cái, rồi quay sang giả vờ trong sáng hốt hoảng:
"Ân....Hoàng...thượng, có người!!"
Hắn thầm rủa một tiếng quay đầu sang nhìn, liền thấy nàng rơm rớm nước mắt, thấm đẫm cả vai áo hỉ....Hắn kéo chăn gấm che đi một phần thân thể của Yên phi, lạnh lùng nhìn nàng mấp máy miệng:
"Ngươi đến đây làm gì?"
Nàng như người câm, đứng trân trân một chỗ, chân muốn đi mà lòng không dám bước....Hình ảnh hắn chơi đùa với nàng mỗi đêm, người trong vòng tay của hắn đã từng là nàng, cớ sao....?
Nàng không muốn nhìn thấy cảnh này! Không muốn!
"Ta....ta......!"- Cổ họng ứ đọng, không thốt nổi nên lời rằng....nàng đến đây để tìm hắn.
"Ngươi nửa đêm canh ba ăn mặc kì dị làm phiền quả nhân mơ xuân, ngươi muốn bị chém à? Cút!"
Hắn lạnh lùng gầm lên, ánh mắt đều toát lên sự vô tình lạnh nhạt....Nàng đơ người nhìn hắn, mắt phượng mê người khẽ chớp, nước mắt như làn sương mờ che phủ....
Đủ rồi, quá đủ rồi!
Nàng quay người định cất bước đi, muốn chạy thật nhanh khỏi nơi sự thật tàn khốc này....Nước mắt, đừng rơi nữa! Trái tim, đừng đau nữa! Ta biết các ngươi chịu khổ nhưng đối với ta, bản thân đã phải chịu đựng gấp vạn lần....Đừng để vẻ yếu đuối làm người khác hạ thấp bản thân!
"Ái nha~ Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đã có thành ý đến đây rồi, cứ để tỷ ấy ở chơi một lát!"
Giọng nói trong trẻo của Yên phi vang lên, rót vào tai của hắn, nhưng hắn đâu nghe, trong đó đã có nghe mùi thuốc súng. Hắn khẽ cười, nụ cười mang đậm sự cưng chiều của hắn như đâm xuyên vào tim nàng, hắn cũng đã từng cười như thế.....Nhưng với nàng.....
"Được, ân chuẩn! Ngươi mau ngồi xuống ghế đi, đừng làm mất thời gian của quả nhân!"
Nói rồi, hắn quay sang tiếp tục ân ân ái ái với sủng phi của hắn....Hắn thuần thục luồn khắp thân thể uốn lượn như rắn của Yên phi, làm nàng ta rên rĩ thõa mãn.....Tiếng rên ái muội cùng tiếng thở cường tráng làm nhiệt độ của căn phòng càng ngày càng lên cao....
"Ân.....Hoàng thượng.....!"
"Ngô.....Ưm......Thật khích.....Ân....."
Hắn và nàng ta trêu đùa hoa nguyệt không để ý đến nàng đang đứng trơ người ở đấy....Nàng không tới mức vô tâm vô phế mà không nghe thấy trong đó đều vang lên vẻ khiêu khích....Nhìn gương mặt dâm đãng thõa mãn đến mức liệt phế của nàng ta, làm nàng kích động muốn cầm dao đâm nát mặt ả....
Nàng căm phẫn đứng nắm tay thành đấm, mắt nghẹn ngào nhìn đôi nam nữ quấn quít nãy giờ....Nàng không muốn kháng chỉ nhưng cũng không muốn nhìn thấy cảnh này....Nước mắt cứ chảy nhưng nàng không dám khóc thành tiếng, chỉ sợ hai người kia sẽ khinh thường.....
"Vụt......!"
Chợt cơn gió lạnh ồ ạt thổi tới, một bóng đen bí ẩn ôm lấy eo nàng, dùng kinh công bay đi mất....Nàng giật mình chưa kịp nhận ra chuyện gì đã thấy bản thân mình trong lòng nam nhân mặc đồ đen kia rồi....Hắn ta toàn thân mặc đồ đen, che mặt bằng vải lụa đen, ra vẻ rất bí ẩn....
Hắn ta ôm nàng bay lên trên những mái nhà sau đó đáp xuống hoa viên trước cung của nàng....Dù chỉ thấy được đôi mắt nhưng khí thế vương giả hắn ta toát ra có thể thấy hắn là một nam nhân anh tuấn bất phàm. Dưới ánh trăng, đôi mắt hắn trở nên đẹp đẽ mê người, nhưng có điều....
Đôi mắt này, thật sự quen quá?
"Chỗ người ta đang ân ân ái ái, đứng trân trân như thế làm gì? Sắc nữ!"- Hắn ta đột ngột lên tiếng, giọng điệu mang theo ý cười.
Nàng đang buồn thê buồn thảm, nghe hắn nói liền giận đến đỏ mặt. Nàng hét lên:
"Nè, nè, ngươi có biết người trong đó là ai không hả? Hoàng thượng, là hoàng thượng đó! Ta chưa muốn chết.....!"
Giọng nàng càng về sau càng nhỏ dần, buồn bã cực độ....Nàng chưa muốn chết, nàng phải khiến hắn nhớ ra nàng, mới nhắm mắt đi xuôi....
"Ừ....Ta biết!"- Hắn nói, ngữ điệu bình thường nhưng trong mắt âm u đã dâng sóng gió. Giọng nói hắn rất kì lạ, cứ cao thấp bất thường, lúc lại trầm trầm đáng sợ, có vẻ đó không phải giọng thật của hắn, là đổi giọng, thật sự là đổi giọng.....
"Sao ngươi lại....giúp ta?"- Nàng hỏi, mắt phượng chớp chớp khó hiểu.
"Giúp ngươi?"- Hắn nheo mắt cười nàng, hắn lấy tay vô sỉ chỉ từ trên người nàng chỉ xuống, lắc lắc đầu, ra vẻ bất đắc dĩ....
"Ta chẳng qua là thấy một sắc nữ nửa đêm canh ba mặc đồ hỉ đứng xem người ta ân ái mà nước mắt cứ rơi xuống....Ta chỉ sợ....."- Hắn ngưng một lúc, sau đó nham hiểm cười lớn. "Chỉ sợ sắc nữ đó nhào vào cướp nam nhân, ha ha ha!!"
Nàng bị hắn trêu mặt đỏ tía tai, tức giận phừng phừng, giơ chân đá hắn một cái, làu bàu nói:
"Đồ thích khách, ta không phải là sắc nữ! Ta chỉ là bắt buộc! Nhưng dù sao cũng cảm ơn ngươi đã giúp ta thoát khỏi hoàn cảnh đó! Ta không truy cứu, mau đi đi! Xùy...xùy!"
Nàng giơ tay thon dài, vẫy vẫy như đuổi chó, sau đó tâm trạng khá lên, mỉm cười đi vào cung....Cũng không để ý tên nam nhân kia cứ nhìn nàng mãi....
"Cười là tốt....!"
Hắn nhếch miệng, sau đó nhảy phốc lên mái nhà, phóng đi mất....
Nàng chờ hắn!
Còn hắn, sau khi được mấy lão thần tu luyện trí nhớ, đã nhớ được kha khá phần nào bản thân là vua một nước, trở lại trị vì yên ổn như ban đầu. Chỉ có điều, riêng nàng thì hắn không nhớ, thường xuyên lạnh nhạt, kêu là phải tới, đuổi là phải đi....Điều nàng đau lòng nhất không phải đơn giản vậy mà là hắn thường xuyên tuyển tú nữ, nạp thứ phi, hàng đêm vận động kịch liệt, có đêm thị tẩm vui đùa tận 6 người.....
Nàng biết chứ, biết hết tất cả nhưng nàng vẫn tin, hắn nhất định sẽ nhớ ra.....
"Hoàng thượng, trà của người!"- Nàng cung kính đưa cho hắn, không dám ngẩng mặt lên, vì nàng sợ sẽ nhìn thẳng vào cảnh tượng hắn một tay âu yếm sủng phi một tay vui đùa mỹ nhân....
Hắn lạnh nhạt gật đầu một tiếng, rồi cầm ly trà lên đưa cho Yên phi - đại sủng phi của hoàng thượng bây giờ, nàng đau lòng chịu đựng cảnh đó, tim đau thật đau, nàng cũng đã từng được hắn sủng ái như vậy....
"Nóng quá!!"- Nàng ta nhấp một miếng trà liền hét lên, thẳng tay hắt thẳng ly trà lên đầu nàng.
Rõ ràng lúc nãy nàng nấu nước ấm, không nóng, là nàng ta cố ý giở trò.
Hắn ngước mắt lên nhìn nàng ướt như chuột lột, hờ hững quay sang vị sủng phi kia, giọng nói mang đậm sự cưng chiều:
"Tiểu Yên Yên ngoan, đừng so đo với hạng người đó, quả nhân dẫn nàng đi chơi!"
Nghe hắn nói vậy, nàng ta cũng không chịu lắm, nhíu nhíu mày liễu lại....
"Ngoan, đừng bực tâm, quả nhân sẽ rất đau lòng!"- Hắn cười, sau đó ôm Yên phi và Tiêu mỹ nhân ra ngoài, để nàng lại một mình....
Nàng bất lực xoa xoa bàn tay mềm mại bị Yên phi "vô tình" giẫm lên khi nãy mà hắn đâu hay biết! Nước trà nhiễu giọt trên mái tóc của nàng, có lẽ đã vô tình hòa vào nước mắt chăng?
Nàng gượng cười đứng dậy, nàng không tin, nàng không khiến hắn nhớ lại nàng được!
Tối hôm ấy, nàng mặc bộ hỉ phục hí hửng chạy đến Kim Loan Điện.
Hoàng thượng, ngày hạnh phúc nhất của chúng ta chính là ngày hỉ - cái ngày mà ta về làm nương tử của người....
Người biết không, tối hôm đó, người đã nói với ta rằng, người chỉ quan tâm một mình ta, người còn nhớ không?
Người còn nói rằng, dù người có bị ép nạp thêm phi cũng không vơi đi sự sủng ái đối với ta, người còn nhớ không?
Người đã vì ta mà đối đầu với trăm vị chư thần trên triều chỉ vì muốn xây cho ta một nhạc lầu lớn, người còn nhớ không?
Và quan trọng, người.....rất yêu ta, người có nhớ không?
Chẳng mấy chốc suy nghĩ vẩn vơ nàng đã đứng trước cửa Kim Loan Điện, nàng hít một hơi thật sâu, dịu dàng chỉnh sửa lại hỉ phục....Hoàng thượng, người nhất định phải nhớ ra ta!
Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, từng bước thỏ thẻ đi vào gian phòng của hắn...
"Ưm....Ân....Hoàng thượng, vào sâu a~"
Nàng chết đứng, trân trân nhìn hai người trần như nhộng trên giường....Tiếng rên rĩ như rót mật vào tai của Yên phi làm trái tim nàng thót lại, tay vô thức nắm chặt bộ hỉ phục....
Tấm lưng cường tráng của hắn đối diện với nàng, hắn liên tiếp luận động thõa mãn Yên phi ở dưới thân. Gương mặt trắng nõn của nàng ta thấm đẫm mồ hôi nhưng không thể không thừa nhận, ở trên giường nàng ta trở nên quyến rũ hơn thì phải...
Nàng ta đang dâm đãng tiếp nhận cái to lớn của hắn hết sức ra vào, đột nhiên thấy nàng đứng ở đó, trừng mắt ướt nhìn nàng ta....Nàng ta nhếch mép cười một cái, rồi quay sang giả vờ trong sáng hốt hoảng:
"Ân....Hoàng...thượng, có người!!"
Hắn thầm rủa một tiếng quay đầu sang nhìn, liền thấy nàng rơm rớm nước mắt, thấm đẫm cả vai áo hỉ....Hắn kéo chăn gấm che đi một phần thân thể của Yên phi, lạnh lùng nhìn nàng mấp máy miệng:
"Ngươi đến đây làm gì?"
Nàng như người câm, đứng trân trân một chỗ, chân muốn đi mà lòng không dám bước....Hình ảnh hắn chơi đùa với nàng mỗi đêm, người trong vòng tay của hắn đã từng là nàng, cớ sao....?
Nàng không muốn nhìn thấy cảnh này! Không muốn!
"Ta....ta......!"- Cổ họng ứ đọng, không thốt nổi nên lời rằng....nàng đến đây để tìm hắn.
"Ngươi nửa đêm canh ba ăn mặc kì dị làm phiền quả nhân mơ xuân, ngươi muốn bị chém à? Cút!"
Hắn lạnh lùng gầm lên, ánh mắt đều toát lên sự vô tình lạnh nhạt....Nàng đơ người nhìn hắn, mắt phượng mê người khẽ chớp, nước mắt như làn sương mờ che phủ....
Đủ rồi, quá đủ rồi!
Nàng quay người định cất bước đi, muốn chạy thật nhanh khỏi nơi sự thật tàn khốc này....Nước mắt, đừng rơi nữa! Trái tim, đừng đau nữa! Ta biết các ngươi chịu khổ nhưng đối với ta, bản thân đã phải chịu đựng gấp vạn lần....Đừng để vẻ yếu đuối làm người khác hạ thấp bản thân!
"Ái nha~ Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đã có thành ý đến đây rồi, cứ để tỷ ấy ở chơi một lát!"
Giọng nói trong trẻo của Yên phi vang lên, rót vào tai của hắn, nhưng hắn đâu nghe, trong đó đã có nghe mùi thuốc súng. Hắn khẽ cười, nụ cười mang đậm sự cưng chiều của hắn như đâm xuyên vào tim nàng, hắn cũng đã từng cười như thế.....Nhưng với nàng.....
"Được, ân chuẩn! Ngươi mau ngồi xuống ghế đi, đừng làm mất thời gian của quả nhân!"
Nói rồi, hắn quay sang tiếp tục ân ân ái ái với sủng phi của hắn....Hắn thuần thục luồn khắp thân thể uốn lượn như rắn của Yên phi, làm nàng ta rên rĩ thõa mãn.....Tiếng rên ái muội cùng tiếng thở cường tráng làm nhiệt độ của căn phòng càng ngày càng lên cao....
"Ân.....Hoàng thượng.....!"
"Ngô.....Ưm......Thật khích.....Ân....."
Hắn và nàng ta trêu đùa hoa nguyệt không để ý đến nàng đang đứng trơ người ở đấy....Nàng không tới mức vô tâm vô phế mà không nghe thấy trong đó đều vang lên vẻ khiêu khích....Nhìn gương mặt dâm đãng thõa mãn đến mức liệt phế của nàng ta, làm nàng kích động muốn cầm dao đâm nát mặt ả....
Nàng căm phẫn đứng nắm tay thành đấm, mắt nghẹn ngào nhìn đôi nam nữ quấn quít nãy giờ....Nàng không muốn kháng chỉ nhưng cũng không muốn nhìn thấy cảnh này....Nước mắt cứ chảy nhưng nàng không dám khóc thành tiếng, chỉ sợ hai người kia sẽ khinh thường.....
"Vụt......!"
Chợt cơn gió lạnh ồ ạt thổi tới, một bóng đen bí ẩn ôm lấy eo nàng, dùng kinh công bay đi mất....Nàng giật mình chưa kịp nhận ra chuyện gì đã thấy bản thân mình trong lòng nam nhân mặc đồ đen kia rồi....Hắn ta toàn thân mặc đồ đen, che mặt bằng vải lụa đen, ra vẻ rất bí ẩn....
Hắn ta ôm nàng bay lên trên những mái nhà sau đó đáp xuống hoa viên trước cung của nàng....Dù chỉ thấy được đôi mắt nhưng khí thế vương giả hắn ta toát ra có thể thấy hắn là một nam nhân anh tuấn bất phàm. Dưới ánh trăng, đôi mắt hắn trở nên đẹp đẽ mê người, nhưng có điều....
Đôi mắt này, thật sự quen quá?
"Chỗ người ta đang ân ân ái ái, đứng trân trân như thế làm gì? Sắc nữ!"- Hắn ta đột ngột lên tiếng, giọng điệu mang theo ý cười.
Nàng đang buồn thê buồn thảm, nghe hắn nói liền giận đến đỏ mặt. Nàng hét lên:
"Nè, nè, ngươi có biết người trong đó là ai không hả? Hoàng thượng, là hoàng thượng đó! Ta chưa muốn chết.....!"
Giọng nàng càng về sau càng nhỏ dần, buồn bã cực độ....Nàng chưa muốn chết, nàng phải khiến hắn nhớ ra nàng, mới nhắm mắt đi xuôi....
"Ừ....Ta biết!"- Hắn nói, ngữ điệu bình thường nhưng trong mắt âm u đã dâng sóng gió. Giọng nói hắn rất kì lạ, cứ cao thấp bất thường, lúc lại trầm trầm đáng sợ, có vẻ đó không phải giọng thật của hắn, là đổi giọng, thật sự là đổi giọng.....
"Sao ngươi lại....giúp ta?"- Nàng hỏi, mắt phượng chớp chớp khó hiểu.
"Giúp ngươi?"- Hắn nheo mắt cười nàng, hắn lấy tay vô sỉ chỉ từ trên người nàng chỉ xuống, lắc lắc đầu, ra vẻ bất đắc dĩ....
"Ta chẳng qua là thấy một sắc nữ nửa đêm canh ba mặc đồ hỉ đứng xem người ta ân ái mà nước mắt cứ rơi xuống....Ta chỉ sợ....."- Hắn ngưng một lúc, sau đó nham hiểm cười lớn. "Chỉ sợ sắc nữ đó nhào vào cướp nam nhân, ha ha ha!!"
Nàng bị hắn trêu mặt đỏ tía tai, tức giận phừng phừng, giơ chân đá hắn một cái, làu bàu nói:
"Đồ thích khách, ta không phải là sắc nữ! Ta chỉ là bắt buộc! Nhưng dù sao cũng cảm ơn ngươi đã giúp ta thoát khỏi hoàn cảnh đó! Ta không truy cứu, mau đi đi! Xùy...xùy!"
Nàng giơ tay thon dài, vẫy vẫy như đuổi chó, sau đó tâm trạng khá lên, mỉm cười đi vào cung....Cũng không để ý tên nam nhân kia cứ nhìn nàng mãi....
"Cười là tốt....!"
Hắn nhếch miệng, sau đó nhảy phốc lên mái nhà, phóng đi mất....