Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, Hoắc Dực quay đầu nhìn lại, liền thấy Hà Tất Kỳ dẫn theo Lâm Tuyên đi đến, cậu bé này đã cao lớn hơn rất nhiều, khí sắc cũng tốt hơn, chỉ là vẫn có chút sợ Hoắc Dực, vốn còn đang tươi cười rạng rỡ, lúc nhìn thấy Hoắc Dực thì bỗng nghiêm túc lại.
“Điện hạ.” Hà Tất Kỳ sáng sớm đã đến trường đón Lâm Tuyên, Đổng lão tiên sinh lúc đó có vẻ không được vui lắm, cố tình trì hoãn một lúc.Hà Tất Kỳ mặc dù là người khá nhẫn nại, nhưng nếu trước mặt không phải là Đổng lão tiên sinh trước đây từng mang ngôi vị thái phó, thì hắn đã sớm cướp người đi rồi.
“Tuyên Nhi tham kiến thái tử điện hạ.” Tuyên Nhi nhỏ giọng nói, nhưng so với lần đầu tiên gặp Hoắc Dực thì giọng nói tuy còn nhỏ, nhưng đã tự tin đứng thẳng người, song vẫn không dám nhìn thẳng Hoắc Dực.
Hoắc Dực gật đầu, nói với Hà Tất Kỳ và Tống Cảnh Ngưỡng: “Các ngươi vào bên trong trước đi, Tuyên Nhi đi theo ta.” Lúc nói lời này, rõ ràng hắn nhìn thấy cái miệng nhỏ của Lâm Tuyên hơi bĩu ra không tình nguyện.
Hoắc Dực đã quen với chuyện này rồi, đừng nói đến Lâm Tuyên không hay gặp hắn, mà ngay cả cửu đệ Hoắc Khải Thành lúc gặp hắn cũng còn sợ rồi trốn mất!
“Tuyên Nhi.” Tâm trạng Hoắc Dực rất tốt, giọng nói cũng nhu hòa hơn bình thường, hơn nữa Tuyên Nhi còn là đệ đệ của Tam Tư, nên hắn đương nhiên sẽ không lạnh lùng mà nói chuyện. “Đổng lão tiên sinh khen đệ rất thông minh, tuổi còn nhỏ mà đã ưu tú hơn người.”
Lâm Tuyên đỏ mặt, cúi đầu nói: “Đổng lão tiên sinh quá khen rồi, là vì Đổng lão tiên sinh dạy học rất hay, trong trường còn có rất nhiều người thông minh hơn Tuyên Nhi.”
Hoắc Dực hài lòng gật đầu, hắn rất thích những người biết khiêm tốn như vậy.Đổng lão tiên sinh trước đó đã đưa cho hắn xem bài thi của Tuyên Nhi, quả thật cách trả lời của Tuyên Nhi khác hẳn với những học trò khác, tuổi còn nhỏ mà đã có những cách giải thích độc đáo, thật khiến hắn phải nhìn nhận lại với ánh mắt khác xưa.
“Vậy ta hỏi đệ, gần đây các đại thần đang nghị luận về chuyện phương diện chọn lựa người tài qua các cuộc thi còn chưa toàn diện, cứ như vậy sẽ làm giới hạn sự phát triển của quốc gia, đề nghị hủy bỏ cuộc thi khoa cử, đệ nghĩ việc này lợi hay hại?”
Lâm Tuyên từ nhỏ luôn ở bên Lâm Tam Tư, coi như cũng là được nàng nuôi lớn, cho nên tư tưởng của hắn khá giống Lâm Tam Tư. “Tuyên Nhi cho là hại.”
Hoắc Dực biết Tuyên Nhi thông minh, nhưng thấy Tuyên Nhi không hề nghĩ ngợi mà trả lời ngay như vậy thì cũng khiến hắn hơi giật mình, hỏi: “Vì sao?”
Lâm Tuyên lúc này tuy gương mặt còn non nớt, nhưng ánh mắt trong suốt lại vô cùng kiên định, cực kỳ giống Lâm Tam Tư lúc đang suy nghĩ, dừng lại một chút rồi chậm rãi nói: “Thiết nghĩ nếu như hủy bỏ chế độ khoa cử, thì phải tuyển chọn người mới theo cách nào đây? Không có người mới thì cả quốc gia tất sẽ trì trệ không tiến lên được, bởi vì nhân tài là người sáng lập ra hết thảy.Có người cho rằng có thể tự tiến cử người mới, nhưng nếu chỉ đơn thuần tiến cử thì nhân phẩm của người đó không thể khẳng định là thật hay giả, còn khoa cử thì có thể tuyển chọn ra những người tài bằng năng lực thật sự của họ, cho nên Tuyên Nhi cho rằng không nên hủy bỏ cuộc thi khoa cử.”
Hoắc Dực thấy lời của Lâm Tuyên tuy không được khéo léo như người trưởng thành, nhưng ở một vài phương diện thì đã nói được ra điểm quan trọng, còn nhỏ mà đã có tư tưởng như vậy, thật khiến Hoắc Dực phải kinh ngạc, đồng thời càng thêm kiên định với suy nghĩ trong lòng.
Hoắc Dực nở nụ cười với Lâm Tuyên, nói: “Tuyên Nhi, lớn lên đệ muốn làm gì?”
Qua câu hỏi vừa rồi, Lâm Tuyên đã không còn e dè với Hoắc Dực nữa, liền khôi phục lại dáng vẻ của con nít, nghĩ một chút rồi nói: “Tuyên Nhi muốn làm đại học sĩ, trở thành người có học thức.”
Hoắc Dực buồn cười hỏi: “Vì sao?”
Lâm Tuyên đáp: “Tỷ tỷ nói người có học thức rất có nội hàm, được nhiều người yêu mến, Tuyên Nhi muốn trở thành một người như vậy.”
“Tuyên Nhi nghĩ rất hay.”
Nghe Hoắc Dực khen ngợi, Lâm Tuyên liền đỏ mặt, trước kia khi ở Lâm phủ tỷ tỷ cũng thường xuyên khích lệ cậu, nhưng bây giờ sống xa tỷ tỷ lâu ngày, cậu đã lâu rồi không được nghe lời tán dương dịu dàng như vậy nữa.
Hoắc Dực nhìn Lâm Tuyên nói: “Tuyên Nhi, đệ có biết ở Nam Dạ quốc chúng ta còn có một lớp người khác cũng rất có học thức không?”
Lâm Tuyên tò mò hỏi: “Thái tử điện hạ, là lớp người nào?”
Hoắc Dực mỉm cười nói: “Tuyên Nhi, nơi này là phủ thái tử, là nơi ta và tỷ tỷ của đệ sinh sống, đệ không cần phải câu nệ như vậy, lúc không có ai cứ gọi ta là tỷ phu.”
Lâm Tuyên nghe vậy thì có phần không dám tin, nhưng thấy ánh mắt thâm trầm của Hoắc Dực thì liền không rõ cảm xúc của hắn lúc này, không thể làm gì khác là gật đầu nói: “Tuyên Nhi biết rồi, điện…à…Tỷ phu.”
Lâm Tuyên thông minh hiểu chuyện khiến cho Hoắc Dực cảm thấy rất thoải mái, nhất là khi Lâm Tuyên cúi đầu trầm tư, ánh mắt trong suốt và cặp lông mi dài cực kỳ giống Tam Tư, nếu như cải trang thành nữ nhi thì quả thật giống với hình ảnh khi lần đầu tiên hắn gặp nàng, cảnh tượng đó đến nay hắn vẫn còn nhớ như in trong đầu.
Hoắc Dực dắt tay Lâm Tuyên giống như đại ca nắm tay đệ đệ, dẫn cậu bé đi qua một dãy hành lang, chậm rãi nói: “Quan ngự sử(1), tài trí của bọn họ không hề thua kém bất cứ kẻ nào.”
(1) Quan ngự sử: Là chức quan chuyên làm công việc giám sát ở triều đình, can gián nhà vua, tố cáo tội lỗi của các quan lại nhằm giữ gìn kỷ cương phép nước.
Lâm Tuyên còn quá nhỏ nên không biết được hết về các chức quan, liền ngẩng đầu tò mò hỏi: “Tỷ phu, quan ngự sử là làm công việc gì?”
“Đệ về hỏi Đổng lão tiên sinh là sẽ biết ngay.” Hoắc Dực hơi cúi người xuống, ánh mắt nhu hòa nhìn Lâm Tuyên, nói tiếp: “Tuyên Nhi rất quý nhị tỷ của mình đúng không?”
Lâm Tuyên không cần suy nghĩ mà gật đầu đáp luôn: “Tất nhiên rồi, đệ rất yêu quý tỷ tỷ.”
“Nhị tỷ của đệ giờ đã là người của ta, mà nữ nhân của ta tương lai sẽ là nhất quốc chi mẫu, bên cạnh nếu không có ai giúp đỡ thì sẽ không đảm đương nổi.” Hoắc Dực nhếch môi cười, đưa tay sờ đầu Lâm Tuyên: “Cho nên, ta hi vọng đệ có thể trở thành quan ngự sử, như vậy trong tương lai nhị tỷ của đệ sẽ không cần đến một vị quan ngự sử khác trợ giúp nữa, với lại đệ là đệ đệ của nàng, nên ta có thể yên tâm giao chuyện này cho đệ.”
Lâm Tuyên suy nghĩ kĩ lại rồi mà vẫn không hiểu hết, nhưng cậu cũng không quan tâm chuyện đó, chỉ cần biết là có thể giúp đỡ được nhị tỷ là tốt rồi, liền hỏi: “Làm quan ngự sử là có thể giúp đỡ tỷ tỷ sao ạ?”
“Đúng vậy.” Hoắc Dực đứng thẳng người, ánh mắt nhìn về nơi xa, nét mặt như sương mù khiến cho người ta nhìn không thấu, “Có một số việc chỉ có quan ngự sử mới làm được thôi.”
Lâm Tuyên tuy vẫn còn mơ hồ, nhưng đối với cậu thì nhị tỷ cũng giống như cha mẹ mình vậy, là người thân thiết nhất với cậu, chỉ cần giúp được nhị tỷ thì có làm gì cậu cũng sẵn lòng.Nghĩ xong liền kiên định gật đầu: “Tuyên Nhi nguyện ý.”
“Ừ.” Hoắc Dực sờ đầu Lâm Tuyên, cười nói: “Mấy ngày nữa quay lại trường, đệ hãy nói suy nghĩ của đệ cho Đổng lão tiên sinh, ông ấy nhất định sẽ giúp đệ.”
Lâm Tuyên nghiêm túc gật đầu nói: “Vâng, Tuyên Nhi nhớ rồi.” Nói xong liền giống như bây giờ mới phản ứng kịp, mở to hai mắt hỏi: “Tuyên Nhi sẽ được ở lại đây mấy ngày nữa sao?”
Hoắc Dực gật đầu: “Tất nhiên rồi.”
Lâm Tuyên vui vẻ vỗ tay nói: “Tốt quá! Cuối cùng cũng được ở với tỷ tỷ rồi!”
Hoắc Dực nghe thế liền hơi nhíu mày, vừa định nói thì lại nghe thấy bên trong Thanh Lan Uyển truyền tới một giọng nói dịu dàng dễ nghe nhưng có phần gấp gáp: “Tuyên Nhi! Là Tuyên Nhi đúng không?” Lúc phát ra tiếng nói, bóng dáng của Lâm Tam Tư cũng xuất hiện ở bên ngoài cửa Thanh Lan Uyển.
“Tỷ tỷ!”
Lâm Tuyên dù sao vẫn chỉ là trẻ con, vừa trông thấy Lâm Tam Tư thì liền hưng phấn nhảy lên, nếu là trước kia thì chắc chắn là cậu sẽ lập tức chạy như bay đến bên cạnh Lâm Tam Tư, nhưng bây giờ sau khi trải qua nhiều chuyện, cậu đã biết nhìn sắc mặt của người khác.Lén liếc nhìn Hoắc Dực một cái, cậu cố kìm nén bước chân mình, đứng im bên cạnh Hoắc Dực.
Hoắc Dực thấy thế thì nhẹ nhàng cười, nói: “Đi đi.”
Lâm Tuyên được cho phép, liền nhoẻn miệng cười, chạy tới ôm Lâm Tam Tư: “Tỷ tỷ, Tuyên Nhi rất nhớ tỷ!”
Lâm Tam Tư ngồi xổm xuống ôm lấy Lâm Tuyên, lời nói ngây thơ của cậu bé làm cho nàng rơi nước mắt, vừa khóc vừa nói: “Tỷ tỷ cũng rất nhớ Tuyên Nhi!” Đưa tay vuốt tóc Lâm Tuyên, nói: “Tuyên Nhi của tỷ có vẻ sống rất tốt nhỉ, đã cao lớn vậy rồi sao! Tỷ tỷ còn nhớ lần trước lúc rời đi, Tuyên Nhi vẫn chỉ là một đứa trẻ làm nũng trong lòng tỷ thôi mà!”
Lâm Tuyên ngẩng đầu lên từ trong ngực Lâm Tam Tư, nói: “Tỷ tỷ, Tuyên Nhi cũng sẽ phải lớn lên mà!”
Phục Linh đứng bên cạnh thấy cảnh này cũng mừng rỡ khóc theo.
Hoắc Dực đi tới bên cạnh Lâm Tam Tư, đỡ lấy đầu nàng rồi kéo vào ngực mình, yêu thương ghé vào tai nàng nói: “Ta biết lúc nàng buồn sẽ khóc, nhưng sao ngay cả lúc vui nàng cũng khóc vậy? Thôi được rồi, nàng muốn khóc thì khóc một lúc đi, cứ ghé vào ngực ta mà khóc, không ai nhìn thấy đâu.” Nói xong liền đưa tay vuốt ve mặt nàng, giúp nàng lau nước mắt.
Lâm Tam Tư vốn đang xúc động, nghe vậy liền không khỏi bật cười, nhìn Hoắc Dực nói: “Cảm ơn điện hạ.”
Hoắc Dực nhướn mày cười nhẹ, thấy Bách Hợp mang mũ tới, liền thuận tay nhận lấy rồi đội cho nàng, “Nàng đó, đi ra ngoài mà cũng không biết đội mũ vào, nhỡ cảm lạnh thì biết làm sao bây giờ?”
Lâm Tam Tư ngượng ngùng cười nói: “Ta vốn vẫn luôn ngoan ngoãn ở yên trong phòng, nhưng lại loáng thoáng nghe thấy giọng của Tuyên Nhi nên mới kích động chạy ra ngoài, làm sao còn suy nghĩ đến chuyện khác chứ!” Lâm Tam Tư nhìn áo choàng trên người, cười nói: “Nhưng cũng không phải là ta đã quên hết, vẫn còn nhớ mặc áo choàng này!”
Hoắc Dực tuy lo lắng cho nàng nhưng cũng không nỡ mắng nàng, thấy nàng nhìn hắn bằng đôi mắt trong veo và nụ cười tươi sáng, liền giúp nàng khép lại áo choàng, nói: “Được rồi, vào nhà thôi, coi chừng bị lạnh.”
Lâm Tam Tư nghe lời gật đầu, dắt tay Lâm Tuyên nói: “Tuyên Nhi, chúng ta vào nhà thôi, để tỷ tỷ nhìn Tuyên Nhi cho thật kĩ nào, có vẻ đẹp trai lên rất nhiều đó!”
Lâm Tuyên cười nói: “Tỷ tỷ cũng đẹp hơn trước đây rất nhiều!”
Lâm Tam Tư ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Thật không?”
Trong mắt Lâm Tuyên thì Lâm Tam Tư là người xinh đẹp nhất, cậu nhìn Lâm Tam Tư, thành thật đáp: “Thật ạ!”
Cánh tay đang ôm hông Lâm Tam Tư khẽ nắm chặt lại, nhìn hai tỷ đệ vui vẻ hòa thuận, sắc mặt của chủ nhân cánh tay trở nên hơi khác thường, gân má giật giật, phảng phất có thể tưởng tượng ra cảnh Tam Tư cùng với Hoắc Thần Hi trong tương lai.
Không được, con trai của Hoắc Dực hắn không thể giống như thế được!
“Điện hạ.” Hà Tất Kỳ sáng sớm đã đến trường đón Lâm Tuyên, Đổng lão tiên sinh lúc đó có vẻ không được vui lắm, cố tình trì hoãn một lúc.Hà Tất Kỳ mặc dù là người khá nhẫn nại, nhưng nếu trước mặt không phải là Đổng lão tiên sinh trước đây từng mang ngôi vị thái phó, thì hắn đã sớm cướp người đi rồi.
“Tuyên Nhi tham kiến thái tử điện hạ.” Tuyên Nhi nhỏ giọng nói, nhưng so với lần đầu tiên gặp Hoắc Dực thì giọng nói tuy còn nhỏ, nhưng đã tự tin đứng thẳng người, song vẫn không dám nhìn thẳng Hoắc Dực.
Hoắc Dực gật đầu, nói với Hà Tất Kỳ và Tống Cảnh Ngưỡng: “Các ngươi vào bên trong trước đi, Tuyên Nhi đi theo ta.” Lúc nói lời này, rõ ràng hắn nhìn thấy cái miệng nhỏ của Lâm Tuyên hơi bĩu ra không tình nguyện.
Hoắc Dực đã quen với chuyện này rồi, đừng nói đến Lâm Tuyên không hay gặp hắn, mà ngay cả cửu đệ Hoắc Khải Thành lúc gặp hắn cũng còn sợ rồi trốn mất!
“Tuyên Nhi.” Tâm trạng Hoắc Dực rất tốt, giọng nói cũng nhu hòa hơn bình thường, hơn nữa Tuyên Nhi còn là đệ đệ của Tam Tư, nên hắn đương nhiên sẽ không lạnh lùng mà nói chuyện. “Đổng lão tiên sinh khen đệ rất thông minh, tuổi còn nhỏ mà đã ưu tú hơn người.”
Lâm Tuyên đỏ mặt, cúi đầu nói: “Đổng lão tiên sinh quá khen rồi, là vì Đổng lão tiên sinh dạy học rất hay, trong trường còn có rất nhiều người thông minh hơn Tuyên Nhi.”
Hoắc Dực hài lòng gật đầu, hắn rất thích những người biết khiêm tốn như vậy.Đổng lão tiên sinh trước đó đã đưa cho hắn xem bài thi của Tuyên Nhi, quả thật cách trả lời của Tuyên Nhi khác hẳn với những học trò khác, tuổi còn nhỏ mà đã có những cách giải thích độc đáo, thật khiến hắn phải nhìn nhận lại với ánh mắt khác xưa.
“Vậy ta hỏi đệ, gần đây các đại thần đang nghị luận về chuyện phương diện chọn lựa người tài qua các cuộc thi còn chưa toàn diện, cứ như vậy sẽ làm giới hạn sự phát triển của quốc gia, đề nghị hủy bỏ cuộc thi khoa cử, đệ nghĩ việc này lợi hay hại?”
Lâm Tuyên từ nhỏ luôn ở bên Lâm Tam Tư, coi như cũng là được nàng nuôi lớn, cho nên tư tưởng của hắn khá giống Lâm Tam Tư. “Tuyên Nhi cho là hại.”
Hoắc Dực biết Tuyên Nhi thông minh, nhưng thấy Tuyên Nhi không hề nghĩ ngợi mà trả lời ngay như vậy thì cũng khiến hắn hơi giật mình, hỏi: “Vì sao?”
Lâm Tuyên lúc này tuy gương mặt còn non nớt, nhưng ánh mắt trong suốt lại vô cùng kiên định, cực kỳ giống Lâm Tam Tư lúc đang suy nghĩ, dừng lại một chút rồi chậm rãi nói: “Thiết nghĩ nếu như hủy bỏ chế độ khoa cử, thì phải tuyển chọn người mới theo cách nào đây? Không có người mới thì cả quốc gia tất sẽ trì trệ không tiến lên được, bởi vì nhân tài là người sáng lập ra hết thảy.Có người cho rằng có thể tự tiến cử người mới, nhưng nếu chỉ đơn thuần tiến cử thì nhân phẩm của người đó không thể khẳng định là thật hay giả, còn khoa cử thì có thể tuyển chọn ra những người tài bằng năng lực thật sự của họ, cho nên Tuyên Nhi cho rằng không nên hủy bỏ cuộc thi khoa cử.”
Hoắc Dực thấy lời của Lâm Tuyên tuy không được khéo léo như người trưởng thành, nhưng ở một vài phương diện thì đã nói được ra điểm quan trọng, còn nhỏ mà đã có tư tưởng như vậy, thật khiến Hoắc Dực phải kinh ngạc, đồng thời càng thêm kiên định với suy nghĩ trong lòng.
Hoắc Dực nở nụ cười với Lâm Tuyên, nói: “Tuyên Nhi, lớn lên đệ muốn làm gì?”
Qua câu hỏi vừa rồi, Lâm Tuyên đã không còn e dè với Hoắc Dực nữa, liền khôi phục lại dáng vẻ của con nít, nghĩ một chút rồi nói: “Tuyên Nhi muốn làm đại học sĩ, trở thành người có học thức.”
Hoắc Dực buồn cười hỏi: “Vì sao?”
Lâm Tuyên đáp: “Tỷ tỷ nói người có học thức rất có nội hàm, được nhiều người yêu mến, Tuyên Nhi muốn trở thành một người như vậy.”
“Tuyên Nhi nghĩ rất hay.”
Nghe Hoắc Dực khen ngợi, Lâm Tuyên liền đỏ mặt, trước kia khi ở Lâm phủ tỷ tỷ cũng thường xuyên khích lệ cậu, nhưng bây giờ sống xa tỷ tỷ lâu ngày, cậu đã lâu rồi không được nghe lời tán dương dịu dàng như vậy nữa.
Hoắc Dực nhìn Lâm Tuyên nói: “Tuyên Nhi, đệ có biết ở Nam Dạ quốc chúng ta còn có một lớp người khác cũng rất có học thức không?”
Lâm Tuyên tò mò hỏi: “Thái tử điện hạ, là lớp người nào?”
Hoắc Dực mỉm cười nói: “Tuyên Nhi, nơi này là phủ thái tử, là nơi ta và tỷ tỷ của đệ sinh sống, đệ không cần phải câu nệ như vậy, lúc không có ai cứ gọi ta là tỷ phu.”
Lâm Tuyên nghe vậy thì có phần không dám tin, nhưng thấy ánh mắt thâm trầm của Hoắc Dực thì liền không rõ cảm xúc của hắn lúc này, không thể làm gì khác là gật đầu nói: “Tuyên Nhi biết rồi, điện…à…Tỷ phu.”
Lâm Tuyên thông minh hiểu chuyện khiến cho Hoắc Dực cảm thấy rất thoải mái, nhất là khi Lâm Tuyên cúi đầu trầm tư, ánh mắt trong suốt và cặp lông mi dài cực kỳ giống Tam Tư, nếu như cải trang thành nữ nhi thì quả thật giống với hình ảnh khi lần đầu tiên hắn gặp nàng, cảnh tượng đó đến nay hắn vẫn còn nhớ như in trong đầu.
Hoắc Dực dắt tay Lâm Tuyên giống như đại ca nắm tay đệ đệ, dẫn cậu bé đi qua một dãy hành lang, chậm rãi nói: “Quan ngự sử(1), tài trí của bọn họ không hề thua kém bất cứ kẻ nào.”
(1) Quan ngự sử: Là chức quan chuyên làm công việc giám sát ở triều đình, can gián nhà vua, tố cáo tội lỗi của các quan lại nhằm giữ gìn kỷ cương phép nước.
Lâm Tuyên còn quá nhỏ nên không biết được hết về các chức quan, liền ngẩng đầu tò mò hỏi: “Tỷ phu, quan ngự sử là làm công việc gì?”
“Đệ về hỏi Đổng lão tiên sinh là sẽ biết ngay.” Hoắc Dực hơi cúi người xuống, ánh mắt nhu hòa nhìn Lâm Tuyên, nói tiếp: “Tuyên Nhi rất quý nhị tỷ của mình đúng không?”
Lâm Tuyên không cần suy nghĩ mà gật đầu đáp luôn: “Tất nhiên rồi, đệ rất yêu quý tỷ tỷ.”
“Nhị tỷ của đệ giờ đã là người của ta, mà nữ nhân của ta tương lai sẽ là nhất quốc chi mẫu, bên cạnh nếu không có ai giúp đỡ thì sẽ không đảm đương nổi.” Hoắc Dực nhếch môi cười, đưa tay sờ đầu Lâm Tuyên: “Cho nên, ta hi vọng đệ có thể trở thành quan ngự sử, như vậy trong tương lai nhị tỷ của đệ sẽ không cần đến một vị quan ngự sử khác trợ giúp nữa, với lại đệ là đệ đệ của nàng, nên ta có thể yên tâm giao chuyện này cho đệ.”
Lâm Tuyên suy nghĩ kĩ lại rồi mà vẫn không hiểu hết, nhưng cậu cũng không quan tâm chuyện đó, chỉ cần biết là có thể giúp đỡ được nhị tỷ là tốt rồi, liền hỏi: “Làm quan ngự sử là có thể giúp đỡ tỷ tỷ sao ạ?”
“Đúng vậy.” Hoắc Dực đứng thẳng người, ánh mắt nhìn về nơi xa, nét mặt như sương mù khiến cho người ta nhìn không thấu, “Có một số việc chỉ có quan ngự sử mới làm được thôi.”
Lâm Tuyên tuy vẫn còn mơ hồ, nhưng đối với cậu thì nhị tỷ cũng giống như cha mẹ mình vậy, là người thân thiết nhất với cậu, chỉ cần giúp được nhị tỷ thì có làm gì cậu cũng sẵn lòng.Nghĩ xong liền kiên định gật đầu: “Tuyên Nhi nguyện ý.”
“Ừ.” Hoắc Dực sờ đầu Lâm Tuyên, cười nói: “Mấy ngày nữa quay lại trường, đệ hãy nói suy nghĩ của đệ cho Đổng lão tiên sinh, ông ấy nhất định sẽ giúp đệ.”
Lâm Tuyên nghiêm túc gật đầu nói: “Vâng, Tuyên Nhi nhớ rồi.” Nói xong liền giống như bây giờ mới phản ứng kịp, mở to hai mắt hỏi: “Tuyên Nhi sẽ được ở lại đây mấy ngày nữa sao?”
Hoắc Dực gật đầu: “Tất nhiên rồi.”
Lâm Tuyên vui vẻ vỗ tay nói: “Tốt quá! Cuối cùng cũng được ở với tỷ tỷ rồi!”
Hoắc Dực nghe thế liền hơi nhíu mày, vừa định nói thì lại nghe thấy bên trong Thanh Lan Uyển truyền tới một giọng nói dịu dàng dễ nghe nhưng có phần gấp gáp: “Tuyên Nhi! Là Tuyên Nhi đúng không?” Lúc phát ra tiếng nói, bóng dáng của Lâm Tam Tư cũng xuất hiện ở bên ngoài cửa Thanh Lan Uyển.
“Tỷ tỷ!”
Lâm Tuyên dù sao vẫn chỉ là trẻ con, vừa trông thấy Lâm Tam Tư thì liền hưng phấn nhảy lên, nếu là trước kia thì chắc chắn là cậu sẽ lập tức chạy như bay đến bên cạnh Lâm Tam Tư, nhưng bây giờ sau khi trải qua nhiều chuyện, cậu đã biết nhìn sắc mặt của người khác.Lén liếc nhìn Hoắc Dực một cái, cậu cố kìm nén bước chân mình, đứng im bên cạnh Hoắc Dực.
Hoắc Dực thấy thế thì nhẹ nhàng cười, nói: “Đi đi.”
Lâm Tuyên được cho phép, liền nhoẻn miệng cười, chạy tới ôm Lâm Tam Tư: “Tỷ tỷ, Tuyên Nhi rất nhớ tỷ!”
Lâm Tam Tư ngồi xổm xuống ôm lấy Lâm Tuyên, lời nói ngây thơ của cậu bé làm cho nàng rơi nước mắt, vừa khóc vừa nói: “Tỷ tỷ cũng rất nhớ Tuyên Nhi!” Đưa tay vuốt tóc Lâm Tuyên, nói: “Tuyên Nhi của tỷ có vẻ sống rất tốt nhỉ, đã cao lớn vậy rồi sao! Tỷ tỷ còn nhớ lần trước lúc rời đi, Tuyên Nhi vẫn chỉ là một đứa trẻ làm nũng trong lòng tỷ thôi mà!”
Lâm Tuyên ngẩng đầu lên từ trong ngực Lâm Tam Tư, nói: “Tỷ tỷ, Tuyên Nhi cũng sẽ phải lớn lên mà!”
Phục Linh đứng bên cạnh thấy cảnh này cũng mừng rỡ khóc theo.
Hoắc Dực đi tới bên cạnh Lâm Tam Tư, đỡ lấy đầu nàng rồi kéo vào ngực mình, yêu thương ghé vào tai nàng nói: “Ta biết lúc nàng buồn sẽ khóc, nhưng sao ngay cả lúc vui nàng cũng khóc vậy? Thôi được rồi, nàng muốn khóc thì khóc một lúc đi, cứ ghé vào ngực ta mà khóc, không ai nhìn thấy đâu.” Nói xong liền đưa tay vuốt ve mặt nàng, giúp nàng lau nước mắt.
Lâm Tam Tư vốn đang xúc động, nghe vậy liền không khỏi bật cười, nhìn Hoắc Dực nói: “Cảm ơn điện hạ.”
Hoắc Dực nhướn mày cười nhẹ, thấy Bách Hợp mang mũ tới, liền thuận tay nhận lấy rồi đội cho nàng, “Nàng đó, đi ra ngoài mà cũng không biết đội mũ vào, nhỡ cảm lạnh thì biết làm sao bây giờ?”
Lâm Tam Tư ngượng ngùng cười nói: “Ta vốn vẫn luôn ngoan ngoãn ở yên trong phòng, nhưng lại loáng thoáng nghe thấy giọng của Tuyên Nhi nên mới kích động chạy ra ngoài, làm sao còn suy nghĩ đến chuyện khác chứ!” Lâm Tam Tư nhìn áo choàng trên người, cười nói: “Nhưng cũng không phải là ta đã quên hết, vẫn còn nhớ mặc áo choàng này!”
Hoắc Dực tuy lo lắng cho nàng nhưng cũng không nỡ mắng nàng, thấy nàng nhìn hắn bằng đôi mắt trong veo và nụ cười tươi sáng, liền giúp nàng khép lại áo choàng, nói: “Được rồi, vào nhà thôi, coi chừng bị lạnh.”
Lâm Tam Tư nghe lời gật đầu, dắt tay Lâm Tuyên nói: “Tuyên Nhi, chúng ta vào nhà thôi, để tỷ tỷ nhìn Tuyên Nhi cho thật kĩ nào, có vẻ đẹp trai lên rất nhiều đó!”
Lâm Tuyên cười nói: “Tỷ tỷ cũng đẹp hơn trước đây rất nhiều!”
Lâm Tam Tư ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Thật không?”
Trong mắt Lâm Tuyên thì Lâm Tam Tư là người xinh đẹp nhất, cậu nhìn Lâm Tam Tư, thành thật đáp: “Thật ạ!”
Cánh tay đang ôm hông Lâm Tam Tư khẽ nắm chặt lại, nhìn hai tỷ đệ vui vẻ hòa thuận, sắc mặt của chủ nhân cánh tay trở nên hơi khác thường, gân má giật giật, phảng phất có thể tưởng tượng ra cảnh Tam Tư cùng với Hoắc Thần Hi trong tương lai.
Không được, con trai của Hoắc Dực hắn không thể giống như thế được!