Mấy ngày nay, không nói Vân phu nhân thường xuyên đưa tới một số thuốc bổ, Vân nhị tiểu thư Hỉ Châu thỉnh thoảng lại đến khiêu khích đâm chọt một chút, cuộc sống Ân Như Tuyết trôi qua vẫn rất dễ chịu, viên mãn, Anh Đào bên người rất có năng lực, tuổi tuy nhỏ, nhưng tay chân hết sức nhanh nhẹn. Hơn nữa Vân phu nhân cũng đưa tới vài tiểu nha hoàn, mặc dù không thể tin, nhưng quét rác, lau bàn việc nặng gì đó vẫn làm được.
Phụ thân Vân Tĩnh trên danh nghĩa của nàng không biết vì cái gì, đối nàng cũng là thập phần chiếu cố. Tuy rằng gặp mặt không nhiều, nhưng thường xuyên đưa những món đồ chơi linh tinh, bài trí đến, điệu bộ này, thực có vẻ giống như cực kì sủng ái nữ nhi này.
Cách làm việc của Vân phu nhân thật sự là ngoài dự đoán của nàng, Vân phu nhân đối nàng cũng là bộ dáng từ ái, nào là đưa tới mấy vị thuốc bổ bồi bổ thân thể, còn có các loại tơ lụa màu sắc tươi đẹp, gấm vóc đến.
Về phần đích muội của nàng, ngược lại một chút cũng không giống với miêu tả trong kinh về chính nữ Lễ bộ Vân thượng thư “Biết thư thức lễ, đoan trang hào phóng”. Lúc thấy nàng, không phải giễu cợt mẫu thân của nàng địa vị thấp kém, thì là khoe khoang chính mình được sủng ái.
Ân Như Tuyết mỗi khi nhìn thấy Vân Hỉ Châu, đều hận không thể lập tức tránh đi, không phải bởi vì sợ hãi, chỉ là cảm thấy nhàm chán, phiền chán, mỗi lần lí do từ chối đều giống nhau.
Mà mỗi khi Vân Hỉ Châu thấy Ân Như Tuyết gặp nàng đều là cúi đầu không nói, bộ dáng nắm khăn tay thật chặt, thì càng thêm khẳng định ý nghĩ trong lòng mình:“Bất quá là một người làm việc nao núng, thứ nữ nhát gan yếu đuối mà thôi, cho dù dung mạo xinh đẹp thì thế nào? Cũng là so ra kém chính mình đoan trang hào phóng.”
Ân Như Tuyết đa số thời gian đều ở trong Bích Đồng viện, ban ngày đánh đàn, cùng Anh Đào nói nói cười cười, xem một chút sách, buổi tối sau khi đùa giỡn hệ thống liền đi ngủ sớm. Nguyên bản thân hình rất là yếu ớt sau mấy ngày nghỉ ngơi, ngược lại hơi đẫy đà hơn, người khác nhìn càng cảm thấy mềm mại đáng yêu.
Nguyên bản chuyện nữ nhi muốn tham gia tuyển tú cũng làm cho Vân phu nhân rất quan tâm, nhưng không nghĩ tới lúc trước Vân thượng thư không bàn bạc cùng nàng đã đem Như Tuyết đón về, làm nàng trở tay không kịp, luống cuống tay chân nên chưa nhớ tới thì ra nữ nhi vừa trở về này cũng thỏa mãn điều kiện tuyển tú.
Đến khi mọi chuyện trở lại quỹ đạo vốn có, nàng nhìn thấy Lưu má má đến Vân phủ, trong lòng nhất thời càng thêm buồn phiền.
Trả một khoản tiền cao, mời Lưu má má từng sống ở trong cung đến dạy nữ nhi Hỉ Châu nhà mình, vì để cho Hỉ Châu sinh tồn ở trong cung tốt hơn, được thuận buồm xuôi gió.
Nhưng hiện tại trong phủ lại nhiều thêm một vị đại tiểu thư, cũng muốn tham gia tuyển tú, chính mình không thể quá mức khắt khe nàng, nhưng cũng không muốn tiện nghi nàng. Lại nói hồ ly tinh kia vốn là bộ dáng xinh đẹp hơn so với nữ nhi nhà mình, nếu lại mời ma ma trong cung chỉ bảo, làm sao không được sủng ái? Chỉ sợ đến lúc đó nữ nhi chính mình sẽ trở thành đá lót đường.
Tuy nói hai ngày này đưa đi thuốc bổ cùng tơ lụa cũng đã hiểu cử động, nhưng tóm lại cũng là một tai họa. Nhưng mà lão gia nhà mình cũng vẫn còn đang theo dõi.
Cuối cùng sự tình giải quyết, Ân Như Tuyết nghe nói Vân phu nhân mời Lưu má má từng sống ở trong cung đến dạy bảo mình cùng Hỉ Châu, chủ động nói chính mình bởi vì thân thể suy nhược, cho nên không thể thường xuyên đi qua học tập. Để cho Lưu má má chuyên tâm dạy Hỉ Châu, tránh để chính mình liên lụy tiến độ.
Vân phu nhân đối Như Tuyết thức thời rất là vừa lòng, liền lên tiếng nói:“Ngươi thân thể đã không khoẻ, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi tới đây học tập quy củ. Bất quá, ngươi nếu cảm thấy thân thể tốt hơn, cũng có thể qua đây cùng muội muội ngươi Hỉ Châu học tập lễ nghi. Dù sao tiến cung tuyển tú vẫn cần phải biết một chút quy củ.”
Như Tuyết vội vàng đồng ý.
Trở lại Bích Đồng viện, hệ thống trong đầu liền bắt đầu hỏi:
“Ngươi tại sao lại không đi chỗ Lưu má má học tập lễ nghi, dù sao việc này cũng cần.”
Ân Như Tuyết trợn mắt một cái “Ngươi nghĩ Vân phu nhân kia muốn cho ta đi thật sao? Nếu ta không tự tìm lấy cớ, nàng nhất định còn có chiêu khác để ta không học được.”
Hệ thống than thở một câu:“Tâm tư của nữ nhân thật là phức tạp.”
Ân Như Tuyết tức giận:“Sao không nói do chính mình ngốc.” Mắt thấy hệ thống bắt đầu có xu hướng cáu kỉnh, lại mở miệng nói:
“Ngươi không muốn biết ta tính thế nào sao?”
Hệ thống đơn thuần, quả nhiên bị dẫn dắt chuyển đề tài, tiếp tục đặt câu hỏi:
“Vậy ngươi tính thế nào ?”
Ân Như Tuyết đùa giỡn nói:“Ta là không thường đi nghe giảng, nhưng ta chưa nói không đi a. Dù sao còn có ngươi không phải sao?”
Hệ thống vừa thu lại đơn thuần phía trước, thanh âm máy móc nghiêm túc truyền tới:“Người chơi xin chú ý, người chơi xin chú ý, hệ thống không thể xen vào tiến trình trò chơi, xin người chơi tự giải quyết ổn thỏa.”
Ân Như Tuyết giảo hoạt cười:“Hệ thống, ngươi nghĩ đi nơi nào vậy, ta là muốn hỏi, lúc trước không phải ngươi nói có một cái Thương Thành? Có cái gì dùng để......”
Ân Như Tuyết còn chưa nói hết, hệ thống liền đánh gãy:“Hệ thống Thương Thành chưa mở ra. Chỉ khi người chơi chính thức tiến vào hoàng cung mở ra hình thức điểm tích lũy, hệ thống Thương Thành mới có thể mở ra.”
Ân Như Tuyết chép chép miệng.
“Chẳng lẽ thật sự muốn xem vận khí của ta, ta đi học tập mấy ngày nay cũng không có tin tức gì.”
Ân Như Tuyết sở dĩ lúc trước hướng Vân phu nhân nói sẽ không thường đi học tập quy củ, là vì Vĩnh Dạ đế đã sớm ở túy Hồng lâu gặp qua nàng. Nàng không phải là tiểu thư khuê các danh chính ngôn thuận, quy củ cũng không phải quan trọng nhất.
Ngược lại là vì Lưu má má từ trong cung đến, nàng mới có một chút hứng thú. Lưu má má xuất thân trong cung, nói vậy chắc chắn sẽ giảng giải một số tình huống trong cung. Nàng biết tình huống trong cung một chút, mới có thể vì chính mình tính toán tốt hơn.
Bất quá hiện tại?
Hệ thống ở một bên nhắc nhở:“Kỳ thật ngươi còn một kỹ năng có thể dùng mà.”
Ân Như Tuyết hơi suy tư:“Ngươi là nói ‘Hiểu rõ tiên cơ’?”
Hệ thống lên tiếng trả lời.
Ngày tuyển tú đến rất nhanh. Danh sách các tú nữ tham tuyển đã trình lên rồi. Nhà Lễ bộ Vân thượng thư năm nay quả nhiên có hai nữ tử tham gia tuyển tú.
Vân Tĩnh vốn không muốn để đại nữ nhi tham tuyển, nhưng là lần trước sau khi được Thành Vương gia ám chỉ, vẫn đem tên báo lên. Hắn cho rằng Thành Vương rất coi trọng nữ nhi nhà mình, nghĩ muốn lúc tuyển tú để cho Vĩnh Dạ đế chỉ hôn. Phải biết rằng Hoàng đế chỉ hôn không phải Vương phi, cũng là một Trắc phi. Nữ nhi nhà mình thân phận không đủ, nhưng nếu là Hoàng đế ban hôn, vậy Trắc phi cũng làm được.
Đêm trước ngày tiến cung, Anh Đào rất là khẩn trương, Ân Như Tuyết ngược lại vẫn bình tĩnh, đánh đàn, đọc sách như thường lệ. Nhìn Anh Đào đứng ngồi không yên, không ngừng chuẩn bị. Còn an ủi Anh Đào một phen.
Như Tuyết bên này yên tĩnh vô cùng, nhưng tại Vân phủ trong viện của vị tiểu thư Vân Hỉ Châu lại ánh nến sáng ngời, vài cái nha hoàn bị tiểu thư sai sử xoay quanh, một bên tìm váy, một bên tìm trang sức, một bên lại tìm trâm cài đầu, tất cả mọi người bận tối mày tối mặt.
Tóm lại, tối nay không bình tĩnh.
Phụ thân Vân Tĩnh trên danh nghĩa của nàng không biết vì cái gì, đối nàng cũng là thập phần chiếu cố. Tuy rằng gặp mặt không nhiều, nhưng thường xuyên đưa những món đồ chơi linh tinh, bài trí đến, điệu bộ này, thực có vẻ giống như cực kì sủng ái nữ nhi này.
Cách làm việc của Vân phu nhân thật sự là ngoài dự đoán của nàng, Vân phu nhân đối nàng cũng là bộ dáng từ ái, nào là đưa tới mấy vị thuốc bổ bồi bổ thân thể, còn có các loại tơ lụa màu sắc tươi đẹp, gấm vóc đến.
Về phần đích muội của nàng, ngược lại một chút cũng không giống với miêu tả trong kinh về chính nữ Lễ bộ Vân thượng thư “Biết thư thức lễ, đoan trang hào phóng”. Lúc thấy nàng, không phải giễu cợt mẫu thân của nàng địa vị thấp kém, thì là khoe khoang chính mình được sủng ái.
Ân Như Tuyết mỗi khi nhìn thấy Vân Hỉ Châu, đều hận không thể lập tức tránh đi, không phải bởi vì sợ hãi, chỉ là cảm thấy nhàm chán, phiền chán, mỗi lần lí do từ chối đều giống nhau.
Mà mỗi khi Vân Hỉ Châu thấy Ân Như Tuyết gặp nàng đều là cúi đầu không nói, bộ dáng nắm khăn tay thật chặt, thì càng thêm khẳng định ý nghĩ trong lòng mình:“Bất quá là một người làm việc nao núng, thứ nữ nhát gan yếu đuối mà thôi, cho dù dung mạo xinh đẹp thì thế nào? Cũng là so ra kém chính mình đoan trang hào phóng.”
Ân Như Tuyết đa số thời gian đều ở trong Bích Đồng viện, ban ngày đánh đàn, cùng Anh Đào nói nói cười cười, xem một chút sách, buổi tối sau khi đùa giỡn hệ thống liền đi ngủ sớm. Nguyên bản thân hình rất là yếu ớt sau mấy ngày nghỉ ngơi, ngược lại hơi đẫy đà hơn, người khác nhìn càng cảm thấy mềm mại đáng yêu.
Nguyên bản chuyện nữ nhi muốn tham gia tuyển tú cũng làm cho Vân phu nhân rất quan tâm, nhưng không nghĩ tới lúc trước Vân thượng thư không bàn bạc cùng nàng đã đem Như Tuyết đón về, làm nàng trở tay không kịp, luống cuống tay chân nên chưa nhớ tới thì ra nữ nhi vừa trở về này cũng thỏa mãn điều kiện tuyển tú.
Đến khi mọi chuyện trở lại quỹ đạo vốn có, nàng nhìn thấy Lưu má má đến Vân phủ, trong lòng nhất thời càng thêm buồn phiền.
Trả một khoản tiền cao, mời Lưu má má từng sống ở trong cung đến dạy nữ nhi Hỉ Châu nhà mình, vì để cho Hỉ Châu sinh tồn ở trong cung tốt hơn, được thuận buồm xuôi gió.
Nhưng hiện tại trong phủ lại nhiều thêm một vị đại tiểu thư, cũng muốn tham gia tuyển tú, chính mình không thể quá mức khắt khe nàng, nhưng cũng không muốn tiện nghi nàng. Lại nói hồ ly tinh kia vốn là bộ dáng xinh đẹp hơn so với nữ nhi nhà mình, nếu lại mời ma ma trong cung chỉ bảo, làm sao không được sủng ái? Chỉ sợ đến lúc đó nữ nhi chính mình sẽ trở thành đá lót đường.
Tuy nói hai ngày này đưa đi thuốc bổ cùng tơ lụa cũng đã hiểu cử động, nhưng tóm lại cũng là một tai họa. Nhưng mà lão gia nhà mình cũng vẫn còn đang theo dõi.
Cuối cùng sự tình giải quyết, Ân Như Tuyết nghe nói Vân phu nhân mời Lưu má má từng sống ở trong cung đến dạy bảo mình cùng Hỉ Châu, chủ động nói chính mình bởi vì thân thể suy nhược, cho nên không thể thường xuyên đi qua học tập. Để cho Lưu má má chuyên tâm dạy Hỉ Châu, tránh để chính mình liên lụy tiến độ.
Vân phu nhân đối Như Tuyết thức thời rất là vừa lòng, liền lên tiếng nói:“Ngươi thân thể đã không khoẻ, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi tới đây học tập quy củ. Bất quá, ngươi nếu cảm thấy thân thể tốt hơn, cũng có thể qua đây cùng muội muội ngươi Hỉ Châu học tập lễ nghi. Dù sao tiến cung tuyển tú vẫn cần phải biết một chút quy củ.”
Như Tuyết vội vàng đồng ý.
Trở lại Bích Đồng viện, hệ thống trong đầu liền bắt đầu hỏi:
“Ngươi tại sao lại không đi chỗ Lưu má má học tập lễ nghi, dù sao việc này cũng cần.”
Ân Như Tuyết trợn mắt một cái “Ngươi nghĩ Vân phu nhân kia muốn cho ta đi thật sao? Nếu ta không tự tìm lấy cớ, nàng nhất định còn có chiêu khác để ta không học được.”
Hệ thống than thở một câu:“Tâm tư của nữ nhân thật là phức tạp.”
Ân Như Tuyết tức giận:“Sao không nói do chính mình ngốc.” Mắt thấy hệ thống bắt đầu có xu hướng cáu kỉnh, lại mở miệng nói:
“Ngươi không muốn biết ta tính thế nào sao?”
Hệ thống đơn thuần, quả nhiên bị dẫn dắt chuyển đề tài, tiếp tục đặt câu hỏi:
“Vậy ngươi tính thế nào ?”
Ân Như Tuyết đùa giỡn nói:“Ta là không thường đi nghe giảng, nhưng ta chưa nói không đi a. Dù sao còn có ngươi không phải sao?”
Hệ thống vừa thu lại đơn thuần phía trước, thanh âm máy móc nghiêm túc truyền tới:“Người chơi xin chú ý, người chơi xin chú ý, hệ thống không thể xen vào tiến trình trò chơi, xin người chơi tự giải quyết ổn thỏa.”
Ân Như Tuyết giảo hoạt cười:“Hệ thống, ngươi nghĩ đi nơi nào vậy, ta là muốn hỏi, lúc trước không phải ngươi nói có một cái Thương Thành? Có cái gì dùng để......”
Ân Như Tuyết còn chưa nói hết, hệ thống liền đánh gãy:“Hệ thống Thương Thành chưa mở ra. Chỉ khi người chơi chính thức tiến vào hoàng cung mở ra hình thức điểm tích lũy, hệ thống Thương Thành mới có thể mở ra.”
Ân Như Tuyết chép chép miệng.
“Chẳng lẽ thật sự muốn xem vận khí của ta, ta đi học tập mấy ngày nay cũng không có tin tức gì.”
Ân Như Tuyết sở dĩ lúc trước hướng Vân phu nhân nói sẽ không thường đi học tập quy củ, là vì Vĩnh Dạ đế đã sớm ở túy Hồng lâu gặp qua nàng. Nàng không phải là tiểu thư khuê các danh chính ngôn thuận, quy củ cũng không phải quan trọng nhất.
Ngược lại là vì Lưu má má từ trong cung đến, nàng mới có một chút hứng thú. Lưu má má xuất thân trong cung, nói vậy chắc chắn sẽ giảng giải một số tình huống trong cung. Nàng biết tình huống trong cung một chút, mới có thể vì chính mình tính toán tốt hơn.
Bất quá hiện tại?
Hệ thống ở một bên nhắc nhở:“Kỳ thật ngươi còn một kỹ năng có thể dùng mà.”
Ân Như Tuyết hơi suy tư:“Ngươi là nói ‘Hiểu rõ tiên cơ’?”
Hệ thống lên tiếng trả lời.
Ngày tuyển tú đến rất nhanh. Danh sách các tú nữ tham tuyển đã trình lên rồi. Nhà Lễ bộ Vân thượng thư năm nay quả nhiên có hai nữ tử tham gia tuyển tú.
Vân Tĩnh vốn không muốn để đại nữ nhi tham tuyển, nhưng là lần trước sau khi được Thành Vương gia ám chỉ, vẫn đem tên báo lên. Hắn cho rằng Thành Vương rất coi trọng nữ nhi nhà mình, nghĩ muốn lúc tuyển tú để cho Vĩnh Dạ đế chỉ hôn. Phải biết rằng Hoàng đế chỉ hôn không phải Vương phi, cũng là một Trắc phi. Nữ nhi nhà mình thân phận không đủ, nhưng nếu là Hoàng đế ban hôn, vậy Trắc phi cũng làm được.
Đêm trước ngày tiến cung, Anh Đào rất là khẩn trương, Ân Như Tuyết ngược lại vẫn bình tĩnh, đánh đàn, đọc sách như thường lệ. Nhìn Anh Đào đứng ngồi không yên, không ngừng chuẩn bị. Còn an ủi Anh Đào một phen.
Như Tuyết bên này yên tĩnh vô cùng, nhưng tại Vân phủ trong viện của vị tiểu thư Vân Hỉ Châu lại ánh nến sáng ngời, vài cái nha hoàn bị tiểu thư sai sử xoay quanh, một bên tìm váy, một bên tìm trang sức, một bên lại tìm trâm cài đầu, tất cả mọi người bận tối mày tối mặt.
Tóm lại, tối nay không bình tĩnh.