Không khí trong ngự hoa viên đang rất vui vẻ bỗng trở nên ồn ào.
"Xảy ra chuyện gì?" Sầm Mặc có chút không vui hỏi.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, là tiểu thư Bùi Loan vừa bị rơi xuống hồ." Một thị vệ vội vã chạy tới.
"Cái gì?" Chung Linh lập tức đứng lên, bước nhanh đến nơi đang xảy ra huyên náo.
"Sao Bùi Loan lại rơi xuống hồ?" Sầm Mặc đi theo sau với khuôn mặt lạnh lẽo.
"Điều này......." Thị vệ ấp úng nói không ra lời.
"Ngươi làm thị vệ để làm gì?" Sầm Mặc dừng cước bộ.
"Hoàng thượng thứ tội, hôm nay Hoàng thượng và các vị nương nương ở chỗ này thiết yến, chúng thần đã cố ý tránh xa một chút." Thị vệ kia hốt hoảng quỳ xuống. "Nếu không phải có chuyện nghiêm trọng xảy ra, chúng thần tuyệt đối không dám tiếp cận."
Sắc mặt Sầm Mặc lúc này mới có chút hòa hoãn, bước chân tiếp tục tiến về phía trước: "Người đã được cứu lên chưa?"
"Hồi Hoàng thượng, lúc thần đến nơi đã có cung nữ đi xuống cứu, thần cũng vội vàng cho người xuống hỗ trợ."
Chung Linh đến nơi đã thấy gương mặt nhỏ nhắn của Bùi Loan không còn chút huyết sắc, hai mắt nhắm chặt, đang nằm tròng lòng Chu Nhi.
"Tập trung ở đây làm gì, còn không mau đưa người hồi cung cho ta!" Chung Linh tức giận kéo đám Tần phi cung nữ sang một bên. Giữa mùa đông như thế này mà bị rơi xuống nước không phải là chuyện đùa. "Truyền thái y đến Vân Tường cung đợi lệnh."
Sớm đã cảm thấy không ổn, nên cho người đi Thái Y Viện gọi thái y tới chuẩn bị.
"Hoàng thượng, đang yên đang lành sao Loan Nhi có thể tự mình nhảy xuống hồ, nhất định là có người....." Chung Linh đi tới bên cạnh Sầm Mặc, hai mắt đã đỏ hồng, không biết là bản thân đang cực kỳ lo lắng. Bùi Loan chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, ai lại tàn nhẫn như vậy, ngay cả một đứa bé cũng không tha. Thế nhưng dám ra tay ngay trong hoàng cung, dưới mắt hoàng thượng.
"Trẫm biết, Trẫm nhất định sẽ điều tra thật kỹ, tuyệt đối sẽ không bỏ qua." Mặc kệ ý định của kẻ đó là gì, làm tổn thương Bùi Loan đồng nghĩa với việc cố ý khiêu khích mối quan hệ của hắn và Bùi tướng quân.
Bùi tướng quân chỉ có duy nhất một nữ nhi, nếu để xảy ra chuyện trong hoàng cung, cho dù ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng nhất định là sẽ có khúc mắc.
"Hôm nay giải tán ở đây đi." Sầm Mặc quay đầu lại nhàn nhạt nói một câu. Những Tần phi vẫn chưa được biểu hiện không khỏi có vẻ mặt thất vọng, nhưng tất cả đều biết Hoàng thượng chắc chắn sẽ không có tâm trạng nào tiếp tục cuộc vui.
"Trừ những người có mặt trong tiệc rượu lúc nãy, những người còn lại bao gồm cả cung nữ và thái giám, một người cũng không được bỏ qua thẩm tra." Nhìn thị vệ đang cúi đầu dưới kia, Sầm Mặc nói. "Thẩm tra xong, trở lại thỉnh tội."
"Dạ, tội thần lĩnh chỉ."
Trong Vân Tường cung, dưới sự giúp đỡ của cung nữ, các thái y sau khi tận tình chăm sóc Bùi Loan đã vội vàng ra nghênh đón hoàng thượng.
"Tình hình như thế nào rồi?" Chung Linh ân cần hỏi han.
"Hồi nương nương, tuổi của tiểu thư Bùi Loan còn nhỏ, lại bị ngâm trong nước quá lâu, mặc dù chúng thần đã thi châm, cũng cho dùng dược, nhưng vẫn phát sốt rất cao, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh. Lại nói, tuy cơ thể bị ngâm nước nhưng do được chăm sóc cẩn thận, ngược lại không có gì đáng ngại. Chỉ cần tiếp tục phục dược, mấy ngày nữa là có thể bình phục." Triệu Đĩnh bước lên phía trước ôm quyền nói.
Nghe Chu nhi nói là không có chuyện gì lớn, lòng Chung Linh cuối cùng cũng thả lỏng một chút, nhưng tình hình Bùi Loan cũng không được lạc quan cho lắm.
"Hảo hảo chăm sóc Bùi Loan." Thần sắc Sầm Mặc không đổi phân phó.
"Thần tuân chỉ."
Sầm Mặc gật đầu một cái liền trở về Cần Chính Điện, hắn còn có chính sự phải làm.
Chung Linh đứng ngồi không yên vì thân nhiệt Bùi Loan càng ngày càng cao.
"Nương nương, Bùi tướng quân cùng Vệ đại nhân tới." Vân nhi vội vã báo lại.
"Mời vào." Lúc này bất chấp nam nữ hữu biệt, một người là phụ thân thân sinh, một người là phu quân tương lai.
"Tham kiến nương nương." Vẻ mặt hai người đều có chút nóng nảy.
"Mau vào xem một chút đi." Chung Linh liên tục phất tay, cũng đi theo vào trong.
Bùi Chiêu nhìn thấy nữ nhi đang nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hai mắt nhắm chặt, bước chân liền khựng lại, vành mắt phiếm hồng. Sau đó bước nhanh đến, cứ như vậy ngồi xuống bên mép giường.
Vệ Khiêm cũng lo lắng nhìn nàng một cái, sau đó đi đến bên cạnh thái y nhỏ giọng hỏi han.
"Bùi tướng quân, là ta, xin lỗi ngươi." Chung Linh đứng sau lưng hắn nhẹ giọng, mặc kệ nói thế nào Bùi Loan xảy ra chuyện trong quá trình dạy dỗ của nàng, phần trách nhiệm này vô luận như thế nào cũng không thể phủi sạch, nàng cũng chưa từng nghĩ muốn chối bỏ.
"Nương nương không cần như thế, thần biết việc này không liên quan đến nương nương." Bùi Chiêu nắm chặt tay, giọng điệu trầm thấp, mặc kệ như thế nào hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ đã hại nữ nhi của hắn.
Chung Linh nghe ra trong giọng nói của hắn có vẻ ẩn nhẫn, thần sắc đột nhiên ảm đạm.
"Nương nương xin hãy thứ lỗi cho Bùi tướng quân vô lễ, hắn chỉ vì quá nóng ruột cho nữ nhi." Vệ Khiêm tựa hồ có chút do dự đi tới.
"Bổn cung biết." Chung Linh mỉm cười cũng không nói thêm gì nữa.
Vệ Khiêm nhìn hai mắt nàng, sau đó liếc nhìn Bùi Chiêu và Bùi Loan, rồi xoay người đi ra ngoài.
Đêm đến, Hoàng thượng phái Lâm Anh tới mời Bùi Chiêu và Chung Linh.
"Tham kiến Hoàng thượng." Hai người đi vào Cần Chính Điện đồng loạt hành lễ.
"Đứng lên đi." Sầm Mặc hình như có chút mệt mỏi.
"Hoàng thượng, đã tra ra được cái gì chưa?" Bùi Chiêu tiến lên một bước hỏi.
"Vệ Khiêm, nói hết những gì chiều nay ngươi tra được ra đi." Sầm Mặc thở dài.
"Tuân chỉ. Bùi tướng quân, hạ thần cùng thị vệ trong cung đã điều tra ra được quãng thời gian cung nữ xuất hiện, phát hiện một người khả nghi, có thể là người hại Loan Nhi." Vệ Khiêm đứng dậy, nguyên một buổi chiều hắn đã đi theo cùng thẩm vấn với nhóm thị vệ, chính là vì muốn nhanh chóng tra ra chân tướng.
"Đến tột cùng là người nào!" Giọng điệu Bùi Chiêu vô cùng nóng nảy.
"Là Chung Quý nhân." Vệ Khiêm mặc dù có chút chần chờ, nhưng vẫn nói ra.
Bùi Chiêu nghe xong những lời này phản ứng đầu tiên chính là nhìn sang Chung Linh.
Chung Linh cười khổ: "Bùi tướng quân không cần nhìn Bổn cung như vậy, Bổn cung và Chung Quý nhân không hợp nhau là chuyện ai cũng biết, quyết không phải Bổn cung bày mưu đặt kế."
Bùi Chiêu sững sờ, hiển nhiên không ngờ nàng sẽ nói như vậy, liền vội vàng lắc đầu nói: "Nương nương hiểu lầm, nương nương cùng Chung Quý nhân không hợp, mặc dù thần không được tường tận, nhưng cũng là có nghe đến. Chỉ là vừa rồi thần thiết nghĩ, nàng ta cùng tiểu nữ đến tột cùng có thù gì, cư nhiên lại làm ra chuyện như vậy đối với nó."
Thấy Bùi Chiêu không có ý trách cứ, Chung Linh không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là nghe xong lời hắn nói, Chung Linh cũng là bất đắc dĩ: "Không dối gạt Tướng quân, ta cho rằng lần này Chung Quý nhân là bởi vì Bổn cung mà tới, Loan Nhi hẳn là bị liên lụy thôi."
"Không biết Hoàng thượng dự tính sẽ xử trí Chung Quý nhân như thế nào?" Bùi Chiêu cuối cùng vẫn là nhìn về phía Sầm Mặc.
"Nàng ta làm ra loại chuyện như vậy, Trẫm tất nhiên sẽ không đơn giản bỏ qua. Người đâu tuyên chỉ." Sầm Mặc đương nhiên hiểu ý tứ của Bùi Chiêu. "Chung Uyển tính tình tàn nhẫn, dám ở trong cung hạ độc thủ, tước đoạt thân phận quý nhân, biếm làm bình dân, giao cho Bùi tướng quân toàn quyền xử lý."
"Thần muốn đích thân gặp nàng ta hỏi cho rõ ràng, Loan nhi đã làm gì nên tội mà lại bị hại ra như vậy." Mặc dù bị tước đoạt thân phận, nhưng nàng ta cũng từng là phi tần của hoàng thượng, một ngoại thần như hắn muốn gặp trực tiếp hỏi rõ ràng cũng không tốt, vì vậy chỉ có thể giao cho người của hoàng thượng đi xử trí.
"Hoàng thượng, thần thiếp cũng muốn nghe tại sao nàng ta lại làm như vậy." Do dự một chút, Chung Linh cũng mở miệng nói.
"Trực tiếp dẫn người đến đây đi." Sầm Mặc quay đầu phân phó cho Lâm Anh.
"Nô tài tuân lệnh." Lâm Anh lĩnh mệnh đi không bao lâu đã dẫn người tới.
"Tội dân tham kiến Hoàng thượng." Chung Uyển lúc này chỉ mặc bố y đã tháo hết vòng tay trâm cài, tóc búi đơn giản, sắc mặt bình tĩnh, nhìn như thế nào cũng là một mỹ nhân.
"Bùi tướng quân có gì cứ hỏi." Sầm Mặc cũng không để ý tới nàng ta mà trực tiếp nói với Bùi Chiêu.
"Xin hỏi ngươi và tiểu nữ có thù hận gì, lại có thể đẩy nó vào trong nước dưới thời tiết như vậy?" Bùi Chiêu nén giận hỏi.
Chung Uyển chậm rãi xoay đầu, sau đó rũ mắt nhìn xuống tựa hồ như lúc này mới nhìn thấy hắn: "Ta thật sự không muốn hại nàng, chỉ là nàng ta đã nghe thấy được chuyện không nên nghe, lại bị ta phát hiện. Trong tình huống cấp bách nhất thời không suy nghĩ, hai tay dùng sức liền đẩy nàng ta ."
Thì ra là Bùi Loan vô tình nghe được nàng ta cùng người khác nói chuyện, nhưng nội dung lại lên quan đến Chung Linh, Bùi Loan càng nghe càng muốn mau chóng trở về nói cho Chung Linh biết. Chỉ là trong lúc rời đi lại gây ra tiếng động khiến Chung Uyển phát hiện.
Chung Uyển giữ chặt không cho nàng chạy, thân thể nàng nhỏ nhắn cũng có thể trốn được, nhưng khí lực của Chung Uyển lớn hơn, trong lúc vùng vẫy tránh thoát lại bị trượt chân rơi vào trong nước hồ lạnh lẽo.
"Ngươi đến tột cùng là đã nói chuyện ám muội gì?" Chung Linh lạnh lùng hỏi. Nàng thật sự cũng không muốn biết nội dung trong đó là gì, chỉ là không thể lý giải tại sao nàng ta bất chấp thủ đoạn, tình nguyện ra tay độc ác đẩy người xuống nước cũng không muốn lộ chuyện ra ngoài.
Nàng ta dám hành động như thế tất nhiên không phải chuyện tốt lành gì, kế hoạch ban đầu của nàng ta chắc chắn không đơn giản.
"Tại sao phải nói cho ngươi biết!" Gương mặt Chung Uyển vốn đang bình tĩnh nhưng sau khi nghe thấy giọng nói của Chung Linh chợt trở nên vặn vẹo. "Chung Linh! Ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi!"
Nàng ta vừa dứt lời lệ đã rơi đầy mặt, cảm xúc trước giờ không biểu hiện thì lúc này lại hiện ra rõ ràng.
"Ngươi...ngươi!" Chung Linh run rẩy đứng dậy. "Ta rốt cuộc đã làm chuyện gì khiến cho ngươi hận ta như vậy, lại còn liên lụy tới người khác? Ngươi nói cho rõ ràng đi!"
"Ngươi hại chết hài nhi của ta, cái này còn chưa đủ sao?" Chung Uyển điên cuồng gào thét. "Nếu không phải vì ngươi, sao ta có thể rơi vào tình cảnh như hôm nay."
"Ta hại chết hài nhi của ngươi?" Chung Linh tức giận. "Nếu không phải ngươi cố ý muốn hại Uyển Phương nghi, ta cũng sẽ không che chắn cho nàng ấy. Nếu như ngươi không lôi kéo ta sẽ không vấp phải ta mã ngã xuống theo. Nói ta hại con của ngươi, không cần phải lừa mình dối người nữa, hại con của ngươi, chính là bản thân ngươi ."
Vừa dứt lời Chung Linh cũng đã bình tĩnh lại, quay đầu đi không muốn nhìn tới nàng ta.
"Chung Linh ơi Chung Linh, thật uổng công ngươi là nữ nhi Chung gia." Nhớ lại tất cả sự tình ngày hôm đó, trong lòng Chung Uyển vô cùng phẫn hận, nếu không phải Chung Linh bất cận nhân tình như thế, nàng ta cũng sẽ không rơi vào cảnh ngộ này.
"Nữ nhi Chung gia? Bây giờ lại là nữ nhi Chung gia sao." Chung Linh cười lạnh. "Ta chỉ biết từ khi mẹ ta qua đời, Chung gia chỉ có một mình Chung Uyển ngươi là nữ nhi, không phải như vậy sao?"
Chung Uyển đã hoàn toàn không còn nghe thấy Chung Linh nói gì nữa rồi, chỉ chòng chọc nhìn , ánh mắt tựa hồ muốn xuyên thủng nàng.
Nàng
Mà Bùi Chiêu đứng bên cạnh nghe vậy cũng nhìn Chung Linh với ánh mắt phức tạp.
"Dẫn đi." Sầm Mặc sau một thời gian không lên tiếng cuối cùng mở miệng.
"Chúng thần xin cáo lui." Bùi Chiêu và Vệ Khiêm cùng nói, bọn họ tất nhiên có thể nhìn ra được Hoàng thượng nhất định là đang muốn nói chuyện riêng với Nhạc Phi nương nương, hơn nữa bọn họ cũng muốn đi chăm sóc Bùi Loan.
"Linh Nhi, nàng khó chịu?" Giọng nói Sầm Mặc bình thản không phân rõ cảm xúc.
"Thần thiếp cũng không muốn vì nàng ta mà khó chịu." Chung Linh buồn bã xoay người lại, mặc dù vành mắt phiếm hồng, nhưng cũng không khóc.
Kiếp trước nàng là con gái một được cha mẹ yêu thương, quan tâm chăm sóc. Bị đẩy đến một nơi không có mẹ, cha lại không thương, tỷ tỷ lúc nào cũng ức hiếp, nàng đối với bọn họ không có tình cảm, tự nhiên cũng không có ý muốn báo ân.
Chỉ là có chút ủy khuất mà thôi.
"Nếu Linh Nhi không được vui, vậy Trẫm thay nàng giết hết người của Chung gia có được không?" Sầm Mặc nghiêng đầu nhẹ nhàng nói.
Giọng nói của tiểu thái giám không tính là to, nhưng đám tần phi đang đứng ở đây lại nghe không sót một chữ.
"Thần/tần thiếp tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Quý phi nương nương, Hoàng thượng vạn tuế." Tất cả đều uyển chuyển cúi người thi lễ với Sầm Mặc, mà Vân Quý phi đi phía sau Sầm Mặc, hơi nghiêng người ra chiều khiêm tốn. Nếu thật sự muốn khiêm tốn, cần gì phải đeo bám Hoàng thượng như thế, không phải là muốn cùng Hoàng thượng nhận lễ sao.
"Đứng dậy cả đi, hôm nay đến đây là để thư giãn, không cần phải câu nệ lễ tiết." Sầm Mặc nâng tay.
Tuy được hắn cho phép, nhưng đoán chừng sẽ không một ai dám ở trước mắt nhiều người như vậy coi nhẹ quy củ lễ tiết .
"Hoàng thượng, thần thiếp sớm đã nói Hoàng thượng nên ra ngoài cho khuây khỏa, không chỉ Hoàng thượng cao hứng, mà trong lòng mấy muội muội đây cũng cực kỳ cao hứng." Vẻ mặt Vân Quý phi tràn đầy ý cười, tựa vào người Sầm Mặc. "Hơn nữa Hoàng thượng nhìn bọn họ xem, ai cũng xinh đẹp như hoa, làm cho thần thiếp nhất thời không nhìn thấy hoa mai đâu cả."
Lời này của nàng ta có vẻ như là nói các nàng xinh đẹp như hoa như ngọc, nhưng cũng ám chỉ rằng cái Hoàng thượng muốn xem là hoa mai, cho dù trang điểm thật xinh đẹp thì đã sao, Hoàng thượng không nhìn trúng cũng vô dụng.
Chúng tần phi bị nói như vậy, vài người không giỏi che giấu cảm xúc, trên mặt đã có chút tức giận.
Trong lòng Chung Linh cảm thấy rất buồn cười, sao Vân Quý phi vừa đến đã muốn làm người xấu rồi. Theo lý thuyết mà nói, những lời như vậy chỉ thích hợp nói ra từ miệng của một vị sủng phi thôi, chứ không phải từ ứng cử viên cho ngôi vị hoàng hậu.
Vân Quý phi vừa nói ra đã có chút hối hận, nhưng lời đã nói lại không thể thu hồi, cũng chỉ có thể ngụy trang bằng vẻ mặt tươi cười. Thật ra thì nàng ta cũng từng nghĩ phải kiểm soát phát ngôn thật tốt, nhưng mỗi lần tâm trạng không ổn, vừa nhìn thấy nữ nhân khác xuất hiện trước mắt Sầm Mặc, trong lòng nàng ta tựa như có ai đánh đổ bình giấm chua, nói cái gì cũng không kịp suy nghĩ.
"Nương nương nói đùa, tuy Hoàng thượng nói là tới thưởng mai, nhưng đã cho đòi các vị tỷ muội cùng đi, tự nhiên cũng là nghĩ đến các vị tỷ muội. Lại nói, hoa mai tuy đẹp nhưng là vật chết, sao có thể so sánh với tư sắc của các nàng." Nếu ngươi đã muốn làm người xấu, ta sẽ làm người tốt vậy. dieenxddaaaanle.qu’ydonn. Chung Linh nhìn Vân Quý phi, quả nhiên thấy nàng ta đang nhìn mình chằm chằm.
"Chỉ có nàng mới nói vậy, tới đây." Sầm Mặc vẫy tay. Chung Linh bước tới đứng bên tay phải của hắn trước ánh mắt ghen tị, ao ước của những người còn lại.
Cũng may ngự hoa viên rất rộng, phi tần của Sầm Mặc lại không nhiều, cho dù tất cả mọi người đều đến, cũng không có vẻ chật chội.
Đợi từng người một ngồi vào đúng vị trí của mình, lúc này Vân Quý phi mới cười nói: "Hoàng thượng, sẵn có cảnh đẹp ở đây, chỉ ngồi xem thì không có gì thú vị, không bằng để cho các vị tỷ muội ngâm thơ đối câu có được không?"
Thân là nữ nhi của tể tướng đương triều, nàng ta đối với loại chuyện như thế này dĩ nhiên là dễ như trở bàn tay.
"Chủ ý của tỷ tỷ quả là rất tốt, chỉ là tài danh của tỷ tỷ bên ngoài ai cũng biết, thi thố như vậy, không khỏi quá bất công rồi." Chung Linh vừa dứt lời, đám phi tần đang bận tâm vì lời nói của Vân Quý phi liền thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng Vân Quý phi rất tức giận nhưng trên mặt vẫn như cũ không biểu hiện gì. "Vậy theo ý muội muội, có thể nghĩ ra biện pháp thú vị nào hay không?"
"Vậy muội muội xin nói, chúng ta sẽ chọn ra một đồ vật, giao cho các vị tỷ muội chuyền cho nhau, đồng thời sẽ cho một cung nữ đứng quay lưng lại với mọi người, đợi đến khi cung nữ này hô ngừng lại, đồ vật đó đang ở trong tay ai, người đó sẽ vì Hoàng thượng biểu diễn một tiết mục, như thế nào?"
Ngay lúc hỏi như thế nào, ánh mắt của Chung Linh nhìn về phía Sầm Mặc.
Từ khi nàng nói chuyện Sầm Mặc vẫn luôn nhìn nàng, thấy nàng hỏi mình, hắn lý nào lại không đáp ứng: "Chủ ý của Ái phi không tệ, mọi người cùng nhau náo nhiệt một chút."
Bên kia, Vân Quý phi đã sớm nhìn thấy bọn họ kẻ tung người hứng, nhất thời bực mình cũng không nói chuyện.
Phía dưới, chúng tần phi nghe Chung Linh nói xong vừa lo lắng vừa mừng rỡ. Mặc dù có thể có một cơ hội ở trước mặt Hoàng thượng đơn độc biểu hiện, nhưng nếu Hoàng thượng cảm thấy không được, chỉ sợ về sau sẽ không còn cơ hội trở mình.
Ngược lại nếu không biểu hiện, không cần Hoàng thượng nói, bọn họ cũng biết mình sẽ không thể tồn tại, sao bọn họ có thể cam tâm. Vì vậy khẽ cắn răng, không một người nào phản đối.
"Nếu các nhạc sư đều ở đây, vậy không cần cung nữ làm gì, hãy để các nhạc sư đánh trống, khi nào có lệnh thì ngừng lại." Hiền phi nhìn quanh một chút, rồi đứng dậy đi lấy một cái dùi trống. "Về vật dùng để chuyền, quá mức trân quý sẽ không tránh khỏi hư hại, vậy chọn cái dùi trống này đi."
"Được, cứ theo ý nàng." Sầm Mặc cười gật đầu.
"Vậy thì gậy đầu tiên xin giao do Hoàng thượng." Hiền phi mỉm cười, hai tay trình lên dùi trống.
Sầm Mặc đưa tay cầm lên, gật đầu một cái, các nhạc sư liền quay lưng lại bắt đầu gõ trống.
Từ lúc bắt đầu, Chung Linh đã có chút dở khóc dở cười, bởi vì những tần phi dưới kia ai cũng đều muốn biểu hiện, nên tốc độ chuyền dùi trống hẳn là cực kỳ chậm.
"Không được, không được." Chung Linh ra lệnh nhạc sư ngừng lại. "Dựa vào tốc độ của các vị tỷ muội như vậy, cũng quá không công bằng rồi. Bây giờ bắt đầu lại, người nào sau hai nhịp trống vẫn còn cầm dùi trên tay, coi như bị loại, không được tham dự vào trò chơi này nữa."
Sầm Mặc rất phối hợp gật đầu một cái.
Dùi trống lại từ phía dưới trình đến tay Sầm Mặc, trò chơi lần nữa bắt đầu.
Nhạc sư đánh trống với tiết tấu không nhanh không chậm đột nhiên ngừng lại.
Lá gan của Mạc Thường tại tương đối nhỏ, mặc dù ở trong cung không được sủng ái, đến cả bọn cung nữ thái giám cũng muốn khi dễ nàng, nhưng nàng vẫn chịu đựng không hề lên tiếng. Chung Linh đối với trò chơi lần này mặc dù thấy thú vị, nhưng nàng cũng chỉ muốn nhìn người khác biểu diễn, không muốn vòng đầu tiên đã đến tay của mình.
Chung Linh nhìn khuôn mặt thanh tú, tươi tắn đang kinh ngạc nhìn dùi trống trong tay mình, nhìn nàng đứng ngồi không yên không biết làm thế nào là thích hợp, nhịn không được bật cười.
"Hoàng thượng, Mạc Thường tại nhận được gậy thứ nhất." Lâm Anh khom người bên cạnh hoàng đế nói, Sầm Mặc không nhớ rõ đây có phải là vị Thường tại đã được thị tẩm mấy lần rồi hay không.
"Mạc Thường tại có tài nghệ gì, biểu diễn cho mọi người xem đi." Sầm Mặc nhìn thần sắc của Chung Linh hôm nay, tâm tình khá tốt, giọng điệu cũng trở nên ôn hòa.
Mà trong mắt nhóm tần phi lại không nhìn được như vậy, họ chỉ nhìn thấy sau khi Mạc Thường tại nhận được dùi trống, Hoàng thượng liền dịu dàng hỏi tới.
"Hồi Hoàng thượng, tần thiếp sẽ thổi sáo." Bị Sầm Mặc đột nhiên hỏi, khiến Mạc Thường tại có chút thụ sủng nhược kinh, tay ôm dùi trống nhỏ giọng trả lời.
"Vậy thì tới thổi một khúc đi." Sầm Mặc gật đầu, cung nữ liền dâng sáo lên.
Mạc Thường tại nói sẽ thổi sáo tuyệt đối không sai, nhưng trình độ không cao, cũng thổi một khúc không hề nổi tiếng, ddienddanleequyyydoon, chỉ là một làn điệu dân ca phổ biến, nhưng nhìn gương mặt nàng hồng hồng, bộ dạng nhắm mắt khi thổi cũng rất là thú vị.
Thổi xong một khúc, Vân Quý phi không nhịn được cười nói: "Mạc Thường tại còn phải học hỏi thêm đấy. Đây là thổi cái gì, thần thiếp một chút cũng không nghe ra được."
Gương mặt Mạc Thường tại vốn đang đỏ bừng, nghe vậy trở nên có chút tái nhợt.
"Đây là một bài dân ca Giang Nam, nghe cũng có chút tư vị đặc biệt." Sầm Mặc trái lại biết rõ những giai điệu này. "Dù chỉ giúp vui, nhưng cái được gọi là danh khúc mang ra so sánh ngược lại thấy quá tầm thường, Trẫm thấy Mạc Thường tại thổi khúc này không tệ. Thưởng."
Về phần thưởng cái gì, dĩ nhiên Lâm Anh luôn ghi nhớ trong đầu.
Mạc Thường tại nghe Sầm Mặc khích lệ, liền quên hết toàn bộ lời nói của Vân Quý phi, đỏ mặt vén áo thi lễ, trở lại vị trí của mình.
Mà Chung Linh không hề nói một lời, vẫn luôn cười nhìn bọn họ nói chuyện. Người khác nhìn còn tưởng rằng bởi vì hoàng thượng khen ngợi Mạc Thường tại mà nàng không vui, lại không biết nàng đang thích thú xem náo nhiệt, dù sao Hoàng thượng cũng không nhớ Mạc Thường tại là ai, nàng việc gì phải ghen.
Ngược lại, điều làm cho nàng cao hứng chính là hôm nay hoàng thượng không biết có nhìn thấu tâm tư của nàng hay không, thế nhưng cũng khiến Vân Quý phi không chiếm được chút tiện nghi nào.
Thừa dịp tiếng trống vang lên lần nữa, ánh mắt của mọi người đều dời đến trên dùi trống, Chung Linh và Sầm Mặc nhìn nhau một thoáng, sau đó lại giả vờ nghiêm túc nhìn dùi trống. Chỉ là khóe môi hai người đều không tự chủ cong lên.
Vòng thứ hai chuyền đến tay Thục phi bên cạnh Vân Quý phi, sắc mặt Vân Quý phi không đổi, Thục phi vốn là phi tử, cho dù có bao nhiêu tài nghệ, Hoàng thượng cũng sẽ không ngợi khen quá mức, mà Thục phi có bao nhiêu cân lượng, thời gian tiến cung so với nàng ta không sai biệt lắm, đương nhiên nàng ta rất hiểu rõ.
Quả nhiên Thục phi cũng không biểu diễn gì khác thường, chỉ đơn giản cầm lấy tỳ bà của nhạc sư bên cạnh mà gảy một khúc.
Chung Linh ngược lại cảm thấy rất dễ nghe, tiếng đàn mang một chút âm hưởng của dị tộc, nhìn về phía Sầm Mặc cũng thấy hắn khẽ gật đầu, xem ra tài nghệ của Thục phi cũng không tệ lắm.
Sầm Mặc nghe xong cũng cho ban thưởng. Thục phi khẽ mỉm cười, mang theo vẻ mặt đắc ý ngồi xuống.
Vòng thứ ba rơi vào tay Chu Khả Dung, Chu Lương viện.
Chu Khả Dung nhẹ nhàng đứng lên, hướng về phía Hoàng thượng mời nhạc sư khảy đàn, lại chọn từ đạo cụ của nhóm vũ cơ hai cây quạt lông, hẳn là chuẩn bị hiến vũ.
Các nhạc sư bên kia bắt đầu chơi nhạc, thì bên này Chu Khả Dung đã cởi bỏ lớp áo khoác bên ngoài, chỉ còn lại một thân y sam màu hồng nhạt. Một tay cầm quạt lông để trước ngực, một tay đưa ra phía trước, cả người đứng thẳng.
Y sam thanh thoát, tóc đen như mực, quạt lông phiêu dật, tựa thần tiên. Theo biến hóa của âm nhạc, khi thì nâng cổ tay, cúi mắt, khi thì khẽ nghiêng đầu, quạt lông khép rồi lại nâng lên, tựa như một họa sư đang phát họa một bức tranh xinh đẹp. Tay áo như ngọc bay phất phơ trong gió, tao nhã nhưng mạnh mẽ. Tiếng nhạc như gió mát thổi qua tai, dáng múa lượn vòng trước mắt. Mặc dù quạt lông dùng lông vũ làm điểm xuyết, nhưng cổ tay uyển chuyển kết hợp với tiếng đàn, xoay, vỗ, nắm, mở, như nước chảy mây trôi, sinh động như rồng bay phượng múa.
Nhạc khúc thay đổi thì nàng cũng không ngừng xoay tròn theo điệu nhạc, niềm đam mê tràn đầy trong từng bước nhảy, động tác thuần thục ưu nhã xinh đẹp, tư thái yêu kiều. Tất cả biến hóa như hoa sen nở rộ, như phượng hoàng tung cánh. Phảng phất như mây che bóng nguyệt, lay động tựa tuyết phiêu lãng trong gió.
Tiếng nhạc ngừng một hồi lâu vẫn không một ai lên tiếng. Không chỉ chưa hồi phục tinh thần, mà còn vì không nỡ phá tan dư vị mà điệu múa mang đến.
"Xưa có Công Tôn múa kiếm, được người người ca tụng, mặc dù chưa từng được tận mắt chứng kiến kỹ thuật nhảy của Công Tôn, nhưng điệu vũ của Chu muội muội hôm nay chỉ có hơn chứ không kém." Cuối cùng, Chung Linh cũng phá vỡ trầm mặc. Nói thật, mới vừa rồi nàng cũng nhìn rất là say mê, mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng so với hiệu ứng sân khấu mà nàng đã thấy nhiều ở kiếp trước thì vẫn còn rất hạn chế.
Chỉ là đối với những người ở thời không này mà nói thì lại có tác động rất lớn, Chung Linh có chút buồn cười nhìn vẻ mặt của mọi người, ngay cả Vân Quý phi cũng có dáng vẻ chưa lấy lại tinh thần. dienđanlêquydo^n. Nhìn về phía Sầm Mặc, ưmh, tốt lắm. Tuy rằng có kinh ngạc, có thưởng thức, nhưng cũng không đắm chìm.
Mặc dù những cảm xúc đó khiến Chung Linh có chút ganh tỵ, nhưng nàng biết tuyệt đối không có khả năng lọt vào mắt hắn, cả đời hắn sẽ không nhìn đến những nữ nhân khác. Vì vậy cũng không nói gì thêm.
"Chu Lương viện dịu dàng, uyển chuyển hàm xúc, đa tài đa nghệ, rất được lòng Trẫm, thăng làm Uyển Nghi." Sầm Mặc mở kim khẩu, trước mặt tất cả phi tần ở hậu cung tấn vị cho nàng. Do Hoàng thượng chính miệng ban thuởng, đây là vinh dự vô cùng lớn.
Chu Uyển Nghi có lẽ mới vừa hiến vũ, sắc mặt còn có chút đỏ hồng, nhưng hơi thở vẫn ôn hòa, cúi người hành lễ tạ ơn. Vẻ mặt Vân Quý phi đã khôi phục như cũ, cũng không có biểu hiện gì bất mãn, chỉ là ánh mắt dò xét nhìn về phía Chung Linh.
Hôm nay biểu hiện của Chu Uyển Nghi thật sự không giống như biểu diễn không có chuẩn bị, lại giống như đã diễn qua rất nhiều lần. Thế nhưng trò chơi truyền dùi trống này trước kia cũng chưa có ai chơi, làm sao nàng ta biết được mình có cơ hội thể hiện?
Trừ phi nàng ta thông đồng với Nhạc phi.
Chung Linh phát hiện Vân Quý phi đang nhìn mình, sắc mặt cũng không thay đổi, chỉ là nụ cười trên môi càng sâu hơn, nhìn có vẻ như vì Chu Khả Dung mà cao hứng. Vân Quý phi càng nhìn càng thấy cực kỳ châm chọc.